🐣Chương 139: Tàn sát

Trong tiếng ồn ào, Tề Diệu vẫn luôn cố gắng liên lạc với người bên trong trường học.

Nhưng sự việc liên quan đến an nguy của học sinh và kỳ thi, họ ở ngoài cửa lo lắng đến độ đi vòng vòng, cũng không dám xông vào trực tiếp.

Ngay khi mọi người đang thử đủ mọi cách, cửa trường đi ra hai học sinh.

Theo sau, một lượng lớn học sinh xuất hiện ở cổng trường, nhìn thấy cảnh sát và những người mặc đồng phục bên ngoài, không khỏi thắc mắc.

"Đây là làm sao vậy?"

"Chỉ là thi đại học thôi mà, không cần phải điều động nhiều cảnh sát đến đây chứ?"

Phụ huynh học sinh phản ứng kích động nhất, đẩy đội dị năng giả của Tề Diệu ra, xông lên trước cửa kêu:

"Trường thi bên trong các con đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Thi thế nào rồi?"

"Con trai tôi đâu! Chu Quả ra chưa!"

Học sinh nghe phụ huynh nói, vẻ mặt càng thêm ngơ ngác.

"Chúng con chỉ thi bình thường thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Lời này vừa nói ra, phụ huynh bên ngoài và Tề Diệu đều có chút khó hiểu.

Nhưng ký ức vừa rồi không thể là giả, bóng dáng quái vật khổng lồ hiện lên trên không trung trường học, gần như tất cả mọi người ở đây đều thấy!

Thậm chí còn có người đăng lên mạng, nói cái gì trên không trung trường thi đại học kinh hiện quái vật ngoài hành tinh!

Tinh Nặc ở trong đám người, sắp bị ép thành một chiếc bánh nhân thịt nhỏ.

Bé giơ bông hoa mình làm, nghển cổ nhỏ tìm kiếm bóng dáng anh hai, còn liên tục kêu: "Anh hai! Anh hai!"

Bảo an trong trường dường như đang chờ tin tức từ phía trường thi, vẫn luôn không mở cổng lớn.

Tề Diệu và các cảnh sát đến hỗ trợ bị đám đông tách ra, bị ép sang một bên.

"Đội trưởng Tề, đây là có chuyện gì?" tiểu Ngô đến hỗ trợ chỉnh chỉnh mũ, không hiểu ra sao.

Tề Diệu cũng khó hiểu, nhìn phía trước đám đông náo nhiệt và trường thi không có bất kỳ khác biệt nào so với các trường thi khác, hồi lâu sau mới mở miệng: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng vừa rồi rõ ràng có một luồng năng lượng mạnh mẽ khủng bố tập trung ở trên trường thi!"

Tiểu Ngô thở dài, thấy nụ cười ngây thơ thanh xuân trên mặt các thí sinh, cũng không nhịn được cười theo.

"Không có việc gì là tốt nhất rồi! Mấy đứa học sinh này chính là hy vọng tương lai, không xảy ra chuyện gì vào ngày thi đại học, chính là chuyện may mắn nhất rồi!"

Tề Diệu trải qua quá nhiều phó bản, cảm xúc càng thêm phức tạp, thấy vậy cũng không khỏi cười một tiếng.

Anh ta thấy bé con Tinh Nặc được anh trai nhấc lên đỉnh đầu, hướng về phía bên trong trường thi không ngừng vẫy vẫy tay nhỏ, lắc đầu cười nói: "Chúng ta đợi một chút, thí sinh ra hết rồi lại vào xem."

Trong khi mọi người kiên nhẫn chờ đợi, trường học bên kia thống nhất sắp xếp xong bài thi, bảo an nhận được tin tức mở cửa, đám học sinh như cá mòi chen chúc từ trong trường học ra ngoài.

Tinh Nặc được đưa sang một bên, ngồi trên vai anh cả, cố gắng tìm kiếm bóng dáng anh hai.

Thẩm Bạch Chu theo dòng người đi ra, không ít sợi tóc đen nhuộm đã phai màu, đặc biệt là phần đuôi tóc rõ ràng nhất, có một nắm đã thành màu bạc trắng.

Tinh Nặc giơ hoa hô: "Anh hai!"

Thẩm Bạch Chu chậm rì rì ngẩng đầu nhìn lại, thấy bé đứng cao hơn những người khác, mái tóc xoăn nhỏ được ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng rực rỡ, tâm trạng bực bội trong nháy mắt dịu đi.

Tinh Nặc đưa bông hoa thủ công mình làm cho anh hai, ôm cổ Thẩm Bạch Chu, cho cậu một cái ôm cổ vũ.

"Không sao đâu anh, một lần không được còn nhiều lần khác nữa mà!"

Thẩm Bạch Chu nghe bé con an ủi, nở một nụ cười nhạt, véo véo mũi nhỏ của bé.

"Anh không muốn thêm một lần nào nữa đâu."

Một năm qua, đối với một con bạch tuộc nằm liệt ở đáy biển nhiều năm mà nói, đã vắt kiệt hết tinh lực rồi.

Thẩm Bạch Chu cảm thấy mình thế nào cũng phải nằm thêm 4-5 năm nữa mới có thể hồi phục.

Thẩm Yến đưa nước đá cho Thẩm Bạch Chu, rồi đưa cậu và Tinh Nặc trở lại xe.

"Vất vả rồi, cậu dự đoán thử xem thành tích thế nào, anh liên hệ với trường trước."

Tuy rằng Thẩm Yến không thiếu châm chọc cái thành tích hai ba phần trăm của Thẩm Bạch Chu, nhưng sự nỗ lực của Thẩm Bạch Chu trong năm nay anh đều thấy rõ.

Thẩm Bạch Chu ôm Tinh Nặc mềm nhũn, dùng sức cọ cọ khuôn mặt nhỏ của bé, mệt mỏi như giây tiếp theo sẽ trở thành một con cá chết.

Cậu "ừ" một tiếng, không nhịn được đáp lại: "Có thể cho tôi nằm lâu một chút không?"

"Vậy thì đừng có mơ."

Thẩm Yến và Thẩm Bạch Chu liếc nhau, không nhịn được đồng thời bật cười.

"Được thôi, anh không định rời thành phố Vinh, bằng không anh đã nhét Tinh Nặc vào hành lý mang theo, cùng anh ở ký túc xá rồi."

Tinh Nặc đang ùng ục uống nước, nghe thấy anh trai nói, còn mím môi nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Hồi lâu sau, bé mới lắc lắc đầu nhỏ nói: "Không được, em không nhét vừa vali đâu, hơn nữa ba ba và anh cả ở nhà, không có em không được."

Bé con chính là người quan trọng nhất trong nhà, cảm thấy ai rời xa mình cũng không được.

Thẩm Yến ngồi ở ghế phụ phía trước, nghe vậy chỉ cười, lật xem các quy chế tuyển sinh của các trường ở thành phố Vinh, chỉ vào một khu nhà.

"Trường này là cao đẳng tư thục, công ty chúng ta có hợp tác, anh hỏi thăm giúp cậu."

Thẩm Bạch Chu trêu đùa với Tinh Nặc một lát, rồi chân thành nói lời cảm ơn với Thẩm Yến.

Tinh Nặc đợi ở cổng trường cả buổi trưa, lúc này đã mệt đến không chịu nổi, mí mắt sắp dính vào nhau, trong miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng.

"Trong trường học xuất hiện quái vật to lắm, làm em sợ chết khiếp."

Thẩm Bạch Chu vỗ lưng Tinh Nặc, dỗ bé ngủ, thở dài.

Về đến nhà, Thẩm Yến lau mặt và tay cho Tinh Nặc, cẩn thận đắp cho bé chiếc chăn lông nhỏ, đóng cửa rồi ra khỏi phòng ngủ.

"Trường thi của các cậu xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Bạch Chu đang tưới nước lên đầu mình, thời tiết này quá nóng, một sinh vật dưới nước như cậu căn bản chịu không nổi, mỗi ngày đều phải cấp ẩm đầy đủ cho làn da.

Cậu lắc lắc đầu, vẩy nước đầy sàn phòng khách, Thẩm Yến thấy thế, sắc mặt bắt đầu dần dần đen lại.

Thẩm Bạch Chu lại chẳng mảy may ý thức được điều gì, ngồi trên sô pha, nằm dài ra rồi chậm rãi mở miệng: "Trường thi của chúng tôi gặp một phó bản rất kỳ lạ, các người chơi dường như có cùng một mục đích, tụ tập lại với nhau không biết đang làm gì."

Cùng lúc đó, Tề Diệu nghe lời của trợ lý Lâm trước mặt, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc.

"Ý của cậu là, một hội người chơi có tổ chức có mục đích, xông vào phó bản chém giết quái vật trung tâm và người thường?"

Trợ lý Lâm vừa mới nghe được tình báo trực tiếp, còn nóng hổi, chính cậu ta cũng có chút không dám tin.

"Không sai! Công hội Linh Nhất Hào, đây là hội người chơi lớn nhất trung tâm thành của chúng tôi."

"Bọn họ dẫn theo rất nhiều người chơi xông vào một phó bản cấp S nào đó, không chỉ chém giết quái vật trung tâm, mà còn phá hủy thứ gì đó của phó bản, lúc này mới dẫn đến việc trường thi nào đó bị kéo vào phó bản một cách khó hiểu!"

"Vốn dĩ phó bản này là một phó bản trốn tìm có độ khó tương đối cao, cũng không biết vì sao lại có liên hệ với trường thi."

Tề Diệu cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng, một lúc cũng chưa nghe rõ ý gì.

Hồi lâu sau, anh ta mới hỏi: "Cái công hội này rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Lâm Ngạn lúc này đã là một người chơi kỳ cựu, hắn ta biết nhiều tin tức hơn, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

"Tôi không biết, nhưng các anh nhất định phải cẩn thận cái công hội này, tôi nghe ngóng được tin tức bên trong, cái công hội này sau khi nhìn thấy học sinh trường thi, suýt chút nữa đã bắt đầu tàn sát trên diện rộng!"

"Cái gì?!"

Trong phòng khách, Thẩm Yến khoanh tay ngồi ở chiếc sô pha xa Thẩm Bạch Chu nhất, vẻ mặt đầy lạnh nhạt khinh thường.

"Có một số người chơi, đã không thể gọi là người nữa rồi, bọn họ chỉ khoác một lớp da người, còn đáng sợ hơn cả quái vật chúng ta."

Trường thi của Thẩm Bạch Chu là nơi đầu tiên bị ảnh hưởng.

Lúc đó bọn họ vừa thi xong, bài thi thu lên rồi lại không thể rời đi, chờ giáo viên chấm bài rồi đưa đến phòng lưu trữ, từng phần được kiểm kê xong.

Thẩm Bạch Chu lúc ấy chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, một năm cố gắng cuối cùng cũng chấm dứt, cậu cuối cùng không cần hết lần này đến lần khác xông vào phó bản, mỗi ngày đều thi cử.

Cậu dựa tường nằm dài, lười biếng khép hờ mắt, suýt chút nữa ngủ quên thì, ở bàn phía trước bên cạnh, đột nhiên xuất hiện hai người chơi quần áo dính đầy máu.

Các người chơi dường như không hề ngạc nhiên khi đến được hiện thực, bọn họ nhìn học sinh trong trường thi, trên mặt nở một nụ cười dữ tợn.

Trong tích tắc giơ đao lên, lại bị một luồng sức mạnh cực kỳ lớn đánh bay ra ngoài một cách khó hiểu.

Cùng lúc đó, ở hành lang trường học, trong phòng học, trong WC, khắp nơi đều xuất hiện người chơi.

Thẩm Bạch Chu không biết trường thi rốt cuộc bị phó bản nào xâm lấn, nhưng cậu tuyệt đối không cho phép có người gây ra chuyện gì vào ngày thi đại học!

Hơn một năm qua của cậu không dễ dàng gì!

Thi mấy vạn lần mới rốt cuộc nghênh đón ngày thi đại học kết thúc.

Tại khoảnh khắc này, Thẩm Bạch Chu đã bỏ qua sự khác biệt về giống loài, trở thành một thành viên trong số các thí sinh.

Mắt thấy trường thi sắp loạn lên, Thẩm Bạch Chu không muốn sự nỗ lực một năm của mình bị bỏ phí vào phút cuối, khi tất cả người chơi tụ tập lại với nhau không biết muốn làm gì, cậu đã hiện nguyên hình trong chốc lát.

Bóng dáng che trời, nghiền nát phá hủy cái phó bản mà quái vật trung tâm đã chết.

Mười mấy người chơi không có phó bản làm môi giới, không thể không biến mất khỏi trường thi.

"Tôi đảo ngược thời gian vài phút, nhưng thời gian thực vẫn trôi bình thường, cho nên thí sinh trường thi không kịp ra ngoài."

Thẩm Yến gật gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, suy tư hồi lâu, mới đột nhiên tiến lên đạp Thẩm Bạch Chu một cước.

"Ai cho cậu cọ tóc ướt lên sô pha?!"

Thẩm Bạch Chu vừa mới dội nước lên đầu, cả đầu đều ướt, "a" một tiếng, không thể không bò dậy khỏi sô pha.

"Tôi là quái vật dưới nước, rất sạch sẽ đấy."

Thẩm Yến đá cậu, bảo Thẩm Bạch Chu đi giặt sô pha.

Khi Tinh Nặc tỉnh dậy, sau gáy lấm tấm mồ hôi, vừa ra khỏi cửa, đã thấy anh trai nằm dài trên sàn nhà theo hình chữ đại (大).

"Anh đang làm gì vậy anh hai?"

Thẩm Bạch Chu thấy Tinh Nặc, uể oải đáp: "Giặt sô pha."

Thi cử tàn phá tinh thần của Thẩm Bạch Chu, giặt sô pha hủy hoại sức lực cậu, Thẩm Bạch Chu cảm thấy hiện tại mình, thật sự là một con cá chết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro