🐣Chương 142: Trộm năng lượng

Văn Hành Tuyết cảm giác mình bị một con bạch tuộc phá đám nhắm vào.

Ở phó bản, phàm là có liên quan đến biển cả và phó bản trường học, Văn Hành Tuyết nhiều lần đều có thể gặp con bạch tuộc màu trong suốt kia, múa may xúc tu giương nanh múa vuốt lao về phía mình.

Văn Hành Tuyết liếc mắt một cái liền nhận ra đây là anh trai của Tinh Nặc.

Hắn vừa mới bắt đầu nghĩ đều là người một nhà, không tiện động thủ, mỗi lần đều nhẫn nhịn trốn tránh.

Kết quả con bạch tuộc này ngay sau đó lập tức có thể bò lên mặt mình, khí thế kiêu ngạo, cho hắn một trận đòn!

Văn Hành Tuyết khi đó ở trên boong tàu thủy, lăn lộn trên mặt đất, khó thở tức giận, cùng con bạch tuộc phá đám này đánh nhau.

Những người chơi khác trên tàu thủy sôi nổi tránh xa chiến trường này, nhìn Văn Hành Tuyết và bạch tuộc dùng thủ pháp nguyên thủy nhất đánh một trận, không nhịn được khẽ xuýt xoa.

"Hai người này đang làm gì vậy?"

"Đây thật sự là con quái vật bạch tuộc SSS+ kia, cùng với đệ nhất bảng xếp hạng Văn thần sao?"

Ấu trĩ như học sinh tiểu học đánh nhau vậy!

Một người một quái đánh đủ rồi, xả giận, nhìn nhau không vừa mắt mà buông vài câu tàn nhẫn rồi mỗi người một ngả.

Trán và khoé miệng Thẩm Bạch Chu bầm tím, tức giận trở về nhà.

Tinh Nặc đang xem phim hoạt hình hôm nay, quay đầu thấy anh hai đã về, thấy quen rồi nên thu lại ánh mắt.

Hai ngày nay anh hai ngày nào ra cửa cũng ngã lăn trên đất, va vào mặt bầm tím chỗ này chỗ kia, Tinh Nặc đã quen rồi.

Bưng cốc nước mật ong uống hai hớp, Tinh Nặc nhớ ra gì đó, kéo Thẩm Bạch Chu lại, lặng lẽ nói với cậu: "Anh hai, em biết ba ba làm sao phát hiện chúng ta giấu kem rồi!"

Thẩm Bạch Chu thầm nghĩ còn có thể làm sao phát hiện, chắc chắn là cái tên Văn Hành Tuyết kia, không có ý tốt đến gần Thẩm Ôn, sau đó đi mách lẻo chứ sao!

Tinh Nặc chỉ vào một vật tròn tròn ở góc tường, mở miệng nói: "Đây là camera, ba ba lắp mấy ngày trước."

Thẩm Bạch Chu nheo mắt, khẽ "ồ" một tiếng, sờ sờ khóe miệng bị rách của mình.

Bị đánh oan!

Văn Hành Tuyết ở một phó bản điều tra án mạng trong trường học, thấy Thẩm Bạch Chu - tên nhóc là quái vật trung tâm trường học, lại xuất hiện.

Văn Hành Tuyết vừa định nói lần này không rảnh đánh nhau, lại thấy Thẩm Bạch Chu ném cho hắn một thứ, nói một câu "Cho ngươi" rồi nhanh chóng biến mất.

Văn Hành Tuyết bắt được đạo cụ năng lượng cấp cao này, ngơ ngác khó hiểu một thoáng.

Mấy con quái vật nhỏ Thẩm Ôn tạo ra, sao đầu óc con nào con nấy đều kỳ quái vậy?

***

Tinh Nặc thi cuối kỳ phát huy ổn định, đề lớp một tiểu học cũng tương đối đơn giản, trong lớp rất nhiều bạn được điểm tối đa, không phân biệt được thứ tự.

Bất quá Tinh Nặc vẫn nhận được một giấy khen điểm tối đa, bé cất vào cặp sách, nhảy chân sáo về nhà.

Chiều nay tan học rất sớm, các bạn nhỏ muốn chơi một lát rồi về, Tinh Nặc thì muốn nhanh chóng mang giấy khen cho ba ba xem, từ chối lời mời của Thanh Thanh và An Tử Mặc, một mình về nhà.

Vừa đi đến chỗ ngoặt, cách đó không xa là cổng khu dân cư, Tinh Nặc đột nhiên cảm thấy có người đi theo sau lưng.

Bé không quay đầu lại, chạy nhanh về phía trước, lao ra chỗ ngoặt, thấy ông chủ siêu thị quen thuộc ngồi ở cửa hóng mát, nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên quay đầu lại.

Khuôn mặt lạnh băng máy móc đầy vẻ cứng ngắc của Lục Thất xuất hiện trước mắt Tinh Nặc.

Tinh Nặc kinh ngạc trợn tròn mắt nhỏ, kêu một tiếng: "Lục Thất?!"

Lục Thất mặt cứng đờ nở một nụ cười, mặc quần dài áo dài tay, che khuất đôi chân và cánh tay máy móc, "ừ" một tiếng.

"Tinh Nặc, lần này cậu không quên tớ rồi!"

Tinh Nặc không nhịn được cười rộ lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng non nhỏ xíu, lấp lánh sáng ngời.

"Đúng rồi, sau này tớ sẽ không quên nữa."

Lục Thất không rõ nguyên do, nhưng Tinh Nặc nhớ rõ mình, cậu nhóc cũng đã đủ vui vẻ rồi.

Tinh Nặc nhìn nhìn những người xung quanh, kéo Lục Thất đến chỗ ngoặt dưới gốc cây, không nhịn được hỏi: "Tiểu Thất, cậu làm sao đến được đây?"

Lục Thất chẳng phải nói, cậu nhóc ở một thế giới khác sao?

Lục Thất không hề giấu giếm trả lời: "Dùng một ít năng lượng, bò ra từ khe hở giữa hai thế giới."

Trong khoảng thời gian này, Lục Thất ở thế giới vô hạn lưu vẫn luôn trộm năng lượng, quái vật, phó bản, người chơi, chỉ cần có đồ vật năng lượng, cậu nhóc đều sẽ lấy trộm một ít.

Trong vòng hơn nửa năm ngắn ngủi, thực lực của Lục Thất đã khôi phục hơn một nửa.

Sợ Tinh Nặc qua một thời gian lại quên mình, Lục Thất đi theo mấy con quái vật muốn bò ra khỏi khe hở không gian, cùng nhau đến thế giới hiện thực.

Đáy mắt Tinh Nặc tràn đầy nghi hoặc, nhẹ giọng nói: "Cái gì là khe hở thế giới? Giống như hang kiến sao?"

Lục Thất không hình dung được, do dự một lát, đôi mắt đen láy lại bắt đầu lóe lên ánh sáng xanh lam, dứt khoát mời nói: "Hay là Tinh Nặc đi theo tớ đến xem đi! Nhìn rồi cậu sẽ biết!"

Tinh Nặc xoay đầu nhìn cổng khu dân cư, lại nhìn Lục Thất, do dự hồi lâu, vẫn lắc đầu từ chối.

"Tớ muốn về nhà trước đưa giấy khen cho ba ba, trời sắp tối rồi, trẻ con một mình đi không an toàn."

Lục Thất hoàn toàn không phản bác Tinh Nặc, nói một câu "được thôi", học theo vẻ mặt của Tinh Nặc cong cong đôi mắt.

"Khi nào Tinh Nặc đi cũng được, tớ có thể đi cùng cậu."

Sau đó Tinh Nặc bắt đầu nghỉ hè, không cần đến trường vào ban ngày, bé suy nghĩ một thoáng, nói với Lục Thất: "Hay là ngày mai đi! Chúng ta buổi sáng đi xem!"

Tinh Nặc cũng vô cùng tò mò về cái khe hở không gian này.

Hai người lại mỗi người báo cáo tình hình gần đây, Tinh Nặc vẫn luôn học tiểu học, Lục Thất thì đi khắp thế giới vô hạb lưu trộm năng lượng, hiện tại đã bị toàn bộ quái vật thế giới khủng bố truy nã.

Tinh Nặc không nhịn được kinh ngạc: "Vậy cậu gặp nguy hiểm quá rồi!"

Nhiều quái vật như vậy đều ghét Lục Thất, chắc chắn Lục Thất không thể ở lại thế giới vô huạn lưu nữa nên mới đến tìm mình.

Lục Thất hoàn toàn không cảm thấy có gì, không sao cả nói: "Không sao đâu, đợi tớ trộm thêm hai lần nữa, bọn họ chắc sẽ quen thôi, sẽ không kháng cự việc bị tớ trộm năng lượng nữa."

Tinh Nặc trợn mắt há hốc mồm, há miệng thở dốc muốn nói gì, lại như nghẹn lời.

Lục Thất còn nói: "Đây vẫn là tớ học theo Tinh Nặc cậu đó!"

Mắt nhỏ của Tinh Nặc hoàn toàn trợn tròn, vội vàng lắc đầu nói: "Tớ không trộm đồ, tớ là một đứa trẻ ngoan!"

Lục Thất gật gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy có gì mâu thuẫn.

"Đứa trẻ ngoan và trộm năng lượng không mâu thuẫn, trước kia hoàn cảnh của chúng ta còn nguy hiểm hơn, đều là dựa vào trộm một chút ở đây, lượm một chút ở kia, mới miễn cưỡng sống sót."

Vẻ mặt Tinh Nặc có chút hoảng hốt, há miệng thở dốc, không nhịn được nói: "Trước kia chúng ta thảm đến vậy sao?"

Đến mức phải trộm năng lượng mới có thể sống sót?

Lục Thất gật đầu, nghĩ đến trước kia, không khỏi thở dài.

"Khi đó chúng ta thật sự rất thảm, tình cảnh không khác gì tớ bây giờ, lại còn có những kẻ muốn dày vò hơn, cũng may đã qua rồi, hiện tại một mình tớ đi trộm năng lượng là được."

Tinh Nặc không nói nên lời, hồi lâu sau, mới khàn khàn mở miệng: "Vậy, vậy cậu nhất định phải cẩn thận."

Lục Thất "ừ" một tiếng, vẫy tay với Tinh Nặc.

"Tớ đi đây, Tinh Nặc cậu về đi, ngày mai tớ ở đây chờ cậu!"

Tinh Nặc muốn đưa Lục Thất về nhà, Lục Thất ở đây không quen ai, buổi tối chỉ có thể ngủ ngoài đường, thật đáng thương.

Lục Thất lắc đầu, cũng không muốn đối mặt trực tiếp với cả gia đình quái vật khủng bố của Tinh Nặc.

"Không cần đâu, tớ về bên kia khe hở không gian, có quái vật đi ngang qua, còn có thể trộm thêm chút nữa."

Tinh Nặc thầm nghĩ, Lục Thất đối với chuyện trộm năng lượng này, thật sự rất chấp nhất.

Có lẽ là vì Lục Thất thay cánh tay và chân máy móc, nếu không có năng lượng, giống như đồ điện thông minh không có điện, cánh tay và chân cậu nhóc sẽ không dùng được.

Tinh Nặc đeo cặp sách nhỏ, nặng trĩu tâm sự trở về nhà.

Bé đưa giấy khen cho ba ba, Thẩm Ôn đi tìm đóng khung gỗ cho bé rồi treo lên bức tường vinh danh đặc biệt.

Trên bức tường đó, còn có lá cờ nhỏ vô địch cuộc thi hai người ba chân thời mẫu giáo của Tinh Nặc, huy chương hạng nhất cuộc thi xếp bông tuyết, giấy khen bé ngoan nhất cuối kỳ....

Tinh Nặc khoanh tay đứng trước tường, nhìn những vinh dự mình đạt được, hài lòng gật gật đầu.

Mình biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn không giống như Lục Thất nói, sẽ không đi trộm năng lượng của người khác.

Một vấn đề khác nảy sinh, năng lượng là cái gì?

Ngày hôm sau gặp Lục Thất, Tinh Nặc nhận được lời giải thích.

"Năng lượng là một thứ tồn tại trong cơ thể tất cả sinh vật trên thế giới, chỉ là có người năng lượng mỏng manh, có người năng lượng mạnh mẽ."

"Khi sinh vật gặp nguy hiểm, năng lượng trong cơ thể sẽ dễ dàng bộc phát ra hơn, do đó dễ bị các sinh vật khác cảm nhận và lợi dụng."

Tinh Nặc hiểu lơ mơ, gật gật đầu.

"Giống như siêu nhân trên TV! Sức mạnh vô cùng lớn, còn có thể bay lên nữa!"

Lục Thất suy nghĩ một lát, "ừ" một tiếng.

"Không sai biệt lắm, nhưng bay lên thì vẫn không thực tế lắm, nhưng dựa vào các loại đạo cụ năng lượng, cũng có thể thực hiện được."

Tinh Nặc hiểu không rõ, "ừ" một tiếng, không hỏi thêm nữa.

"Chúng ta vẫn nên đi xem khe hở không gian trông như thế nào đi!"

Lục Thất nắm tay Tinh Nặc, nói "được", dẫn bé đi về phía góc tường.

Tinh Nặc muốn nói bọn họ sắp đụng tường, nhưng vì tin tưởng Lục Thất, cố nén những lời này, cúi đầu đâm vào tường.

Mặt tường giống như mặt nước gợn sóng, rung nhẹ một cái, Tinh Nặc xuyên qua, đi vào một không gian hẹp dài tối đen.

Tất cả những nơi mắt Tinh Nặc có thể nhìn thấy đều là màu đen, ngay cả ngón tay cũng không thấy, xung quanh trống vắng tịch liêu.

Giọng máy móc của Lục Thất truyền đến, nắm chặt tay Tinh Nặc.

"Tinh Nặc đừng sợ, chúng ta cứ đi thẳng phía trước là đến."

Tinh Nặc cảm thấy mình đã từng đi qua con đường nhỏ dài và tối như vậy, hình như là để tìm ba ba, nhưng ký ức của bé mơ hồ, không thể xác định.

Hai người một đường đi tới, đôi mắt xanh băng của Lục Thất trở thành nguồn sáng duy nhất nơi đây, sáng rực lập lòe.

Tinh Nặc nhìn chằm chằm đôi mắt Lục Thất, nắm chặt tay đi về phía trước.

Cũng may hai phút sau, họ đến một mảnh đất trống trải.

Tầm mắt cũng lập tức từ tối tăm trở nên sáng ngời.

Những vách đá gồ ghề lởm chởm, cách đó không xa là những ngọn núi lửa thường xuyên phun trào, dưới chân là những hố sâu thẳm màu đỏ, trước mắt vết nứt, nguy hiểm vô cùng.

Tinh Nặc dừng lại, bị hơi nóng của núi lửa làm nóng rực, không nhịn được lùi lại một bước.

"Đây là núi lửa sao?"

Lục Thất gật đầu, giới thiệu cho bé: "Đây là nơi tận cùng bên ngoài thế giới quái vật, cũng là biên giới giáp ranh với thế giới loài người!"

Khủng bố và nguy hiểm, không chỉ con người khó vượt qua, ngay cả rất nhiều quái vật cũng không có cách nào thông qua.

Lục Thất giơ tay chỉ cho Tinh Nặc: "Ngọn núi lửa kia trước đây vẫn luôn phun trào, dung nham nóng chảy xuống cái khe phía trước, năng lượng bộc phát ra rất khủng khiếp, không sinh vật nào có thể đến gần."

Tinh Nặc chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của nơi này, không nhịn được hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"

Lục Thất nghĩ đến chuyện mình điều tra, quay đầu nhìn Tinh Nặc: "Bây giờ núi lửa không biết vì sao đã tắt. Hơn nữa lớp chắn trong suốt trên núi lửa kia cũng ngày càng mỏng manh, một số quái vật theo khe hở bên dưới, có thể bò ra từ bên đó."

Lục Thất chỉ về phía đối diện, nói với Tinh Nặc: "Đối diện chính là thế giới phó bản mà trước đây chúng ta từng đi qua."

Tinh Nặc nhìn ngọn núi lửa thỉnh thoảng tóe ra một chút tia lửa, đáy mắt là sự chấn động không lời nào diễn tả được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro