🐥Chương 192: Hút cạn năng lượng
Tinh Nặc trong lòng có suy đoán, rũ mắt nhìn tên hề đang vây quanh bên cạnh mình, cất tiếng hát quỷ dị vui tai. Tên hề dường như rất thích khiêu vũ ca hát, dù buồn cười và quỷ dị nhưng nó nhảy nhót rất say sưa.
Tinh Nặc mở miệng nói: "Là công hội Linh Nhất Hào."
Động tác nhảy nhót của tên hề khựng lại, vẻ mặt tươi cười buồn cười đơ ra, cả người đứng bất động giữa không trung khoảng vài giây rồi đột nhiên quay đầu lại.
"Ngươi lừa ta!"
Tinh Nặc lắc đầu, lùi lại, cố gắng giữ bình tĩnh. "Ta lừa ngươi có ích lợi gì? Ngươi nếu là quái vật cao cấp, hẳn là cũng biết người chơi trong công hội này điên cuồng đến mức nào chứ?"
"Hơn nữa ngươi nghĩ kỹ mà xem, trước khi hội này xuất hiện, hai con quái vật cấp cao kia có phải vẫn còn sống không? Nhưng tốc độ bành trướng của công hội này ngày càng lớn, số lượng quái vật bị giết có phải cũng ngày càng nhiều không?"
Tinh Nặc nói không nhanh không chậm, bày ra đáp án đã suy tư gần một năm trong đầu trước mặt tên hề.
"Công hội này rất kỳ lạ, bọn họ không ngừng đối đầu với quái vật, ta nghe nói còn rất nhiều lần tàn sát tứ phía trong phó bản, cả nhân loại và quái vật đều không được buông tha, máu chảy thành sông."
"Ngươi cảm thấy mục đích của công hội là gì? Giết quái vật thì thôi, tại sao còn giết người?"
Đầu óc tên hề rất nhạy bén, nó nghĩ đến những điều tồi tệ nhất trong lòng con người, nụ cười trên mặt cũng dần mở rộng, trông thật khủng khiếp và khó coi.
"Bọn họ đang thu thập năng lượng."
Bất kể là quái vật hay nhân loại, theo lời Lục Thất đều là vật dẫn năng lượng. Loài người, sinh vật có trí tuệ cao, năng lực yếu ớt, nhưng cố tình cấp độ trí tuệ lại cực kỳ cao! Tiềm năng năng lượng trên người bọn họ cũng vô hạn, không ai có thể xác định trong cơ thể người này có năng lượng cấp cao hay không.
Vì vậy, một đáp án khả thi nhất là công hội Linh Nhất Hào, giết quái vật lại giết cả nhân loại, đang điên cuồng thu thập năng lượng! Đặc biệt là năng lượng trong cơ thể con người!
Trong khoảnh khắc này, Tinh Nặc đột nhiên hiểu rõ tại sao lá chắn của hai thế giới lại dần biến mất! Nơi đây tuyệt đối không thể thiếu dấu vết của công hội Linh Nhất Hào! Hội này hẳn đã phát hiện, quái vật trong thế giới kinh dị không dễ giết, người chơi lại có đạo cụ bảo mệnh, tốc độ thu hoạch năng lượng quá chậm.
Vì vậy, bọn họ chỉ còn một cách: thúc đẩy lá chắn của hai thế giới vỡ nát, khiến phó bản xâm lấn hiện thực! Phó bản sẽ kéo vô số người thường vào, những người này như những con cừu non ngoan ngoãn đợi làm thịt, không có chút năng lực phản kháng nào, một giây là có thể tàn sát gần hết.
Điều này nhanh hơn rất nhiều so với cách thu hoạch năng lượng bằng cách giết quái vật! Một phó bản mà người thường chết hết là có thể thu hoạch được lượng lớn năng lượng! Quả thực tiết kiệm sức lực, thời gian và nhanh chóng!
Nhưng những năng lượng này lại đi đâu? Tinh Nặc cảm thấy, chắc chắn có một hệ thống đang trốn trong bóng tối, điên cuồng hấp thụ những năng lượng này.
"Công hội này tuyệt đối sẽ không chỉ giết hai con quái vật cấp cao rồi dừng tay, ngươi tin hay không thì tuỳ, ngươi đã trở thành mục tiêu tiếp theo của bọn họ rồi."
Tên hề có gì mà không tin? Thật ra, khi Tinh Nặc nói ra tên công hội Linh Nhất Hào, tên hề đã hiểu rõ tất cả.
"Lòng dạ loài người các ngươi thật bẩn thỉu!"
Tên hề ha ha điên cuồng cười lớn, nhưng biểu cảm lại như đang khóc, nhìn khuôn mặt nó thập phần quỷ dị.
"Chẳng trách đối thủ không đội trời chung của ta trước kia nói thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ bị loài người các ngươi thống trị, luận về sự tàn nhẫn thì ai cũng không sánh bằng các ngươi!"
Quái vật bọn họ một khi có trí tuệ, dục vọng đối với máu thịt sẽ ngày càng mờ nhạt. Nhưng trong loài người, lại có kẻ có thể nhẫn tâm giết chết toàn bộ đồng đội trong phó bản! Chỉ vì thu hoạch năng lượng.
Tên hề nhìn lên không trung xám xịt, dù là ban ngày cũng vẫn bị một lớp khói mù bao phủ.
"Năng lượng quả thật là thứ tốt."
Tên hề cười lên, bắt đầu kể lại chuyện cũ của mình. Nó cũng không biết nói với ai, những con quái vật nó quen biết đều đã chết gần hết, bây giờ không nói ra thì chỉ có thể cùng nó xuống mồ.
"Ta trước kia chỉ là một tên hề rất buồn cười, chỉ biết khiêu vũ, ngay cả phó bản của mình cũng không có, mỗi ngày lẫn lộn trong phó bản của những con quái vật lớn, khắp nơi cọ năng lượng."
"Cũng không biết đã qua bao lâu, trong ký ức dường như lại rất ngắn ngủi, ta ăn rất nhiều rất nhiều quái vật nhỏ, ngày càng mạnh mẽ, đầu óc cũng ngày càng thanh tỉnh."
"Trí tuệ là thứ tốt, sau khi cấp bậc của ta tăng lên, ta lại bắt đầu tự hỏi ý nghĩa tồn tại của mình, một vấn đề rất nhàm chán đúng không? Nhưng đến nay ta vẫn chưa suy nghĩ thông suốt."
"Cứ thế lẫn lộn, ý niệm về việc cắn nuốt huyết nhục con người của ta cũng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng cũng trở thành con quái vật cao cấp mà ta từng khao khát."
Tên hề vẫn cười, tiếng hí hí quanh quẩn bên tai Tinh Nặc nhưng nghe lại có chút chua xót lòng người.
"Thật ra quái vật chúng ta đáng chết, ta ăn nhiều quái vật nhỏ như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ nhận được báo ứng của chính mình ha ha ha!"
Tinh Nặc nghe tên hề gào thét quỷ quái, màng nhĩ không ngừng chấn động, đau đến nỗi phải đưa tay che tai lại.
Lại lần nữa ngẩng mắt nhìn lên, tên hề lại biến mất!
Tinh Nặc hít ngược một hơi khí lạnh, nhìn trái nhìn phải, không nhịn được hỏi: "Lục Thất, cậu biết tên hề đi đâu không?"
Lục Thất vừa mới để lại một dấu hiệu trên người quái vật hề, rất nhanh đã truy ra, ừ một tiếng.
"Tớ đưa cậu qua đó!"
Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ. Tinh Nặc vốn định trộm một ít năng lượng trung tâm rồi về ngủ, ai ngờ lại bị quái vật hề phát hiện. Bây giờ lại phải đuổi theo nó, đi đến một phó bản nào đó.
Tinh Nặc vừa bước vào, lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bao trùm, Lục Thất dùng năng lượng khởi động một lớp bảo vệ cho cậu, Tinh Nặc nhanh chóng nấp sau một tảng đá.
Ngay phía trước cậu là tên hề và một đống người chơi. Người chơi dường như cũng không sợ hãi tên quái vật cấp cao này, đặc biệt là người dẫn đầu, thấy quái vật hề thì còn cong cong khóe miệng.
Tinh Nặc gần như trong khoảnh khắc, đã đoán được thân phận của người này —— Hội trưởng của công hội Linh Nhất Hào, Tang Minh.
Tang Minh đã đoán trước được mọi chuyện, thấy con quái vật hề tự tìm đến cửa, gã bật cười, nước mắt suýt trào ra.
"Tao còn chưa đi tìm mày, mày đã tự đưa mình tới!"
Những người chơi đã tạo thành thế bao vây, xiềng xích con quái vật hề lại.
Nhưng một con quái vật cấp cao đâu phải là thứ mà mấy người chơi bình thường có thể chống cự được. Tiếng cười buồn cười của con quái vật hề vang lên, thất khiếu của mấy người chơi đổ máu, ngay lập tức ngã thẳng xuống đất.
Chỉ còn lại Tang Minh và con quái vật hề còn đang giằng co. Tang Minh dường như có át chủ bài, thấy mấy người chơi đã chết, trên mặt gã không hề lộ vẻ tiếc nuối, chỉ ghét bỏ mà lùi lại một bước.
"Cũng tốt, kết thúc luôn cho rồi!"
Giây tiếp theo, Tinh Nặc nấp ở phía sau, suýt nữa bị áp lực năng lượng ngập trời từ Tang Minh tấn công. Đó là năng lượng có được từ việc nuốt chửng vô số người thường và hai con quái vật cấp cao!
Tinh Nặc lòng nặng trĩu, nấp ở phía sau, trơ mắt nhìn tên hề bị Tang Minh đè nặng đánh.
"Tên hề sắp chết rồi."
Lục Thất ở trong đầu Tinh Nặc, lạnh lùng nói ra những lời này.
Trên người Tang Minh toát ra những xúc tu trong suốt giống hệt những xúc tu khi Lục Thất hấp thụ năng lượng. Một bên gã dùng năng lượng đè nặng con quái vật hề, một bên lại điên cuồng hấp thụ năng lượng của nó.
"Lục Thất, cậu có thể kiểm tra xem trên người Tang Minh có hệ thống không?" Tinh Nặc hỏi trong đầu.
Một người một quái vật đang vội vàng đánh nhau, bỏ qua Tinh Nặc và 067 đang ẩn mình trong bóng tối. Quả nhiên 067 đã tìm thấy một chút dao động năng lượng yếu ớt.
"Tớ tìm thấy rồi!"
Lục Thất dường như khựng lại, giọng máy móc cũng mang theo vài phần kinh ngạc.
"Năng lượng chip của nó lại giống y hệt tớ!"
Tinh Nặc cũng ừ một tiếng, không nhịn được nói: "Giữa các hệ thống cũng có anh em à?"
Lục Thất giải thích với Tinh Nặc: "Năng lượng chip là sức mạnh căn nguyên của chúng tớ. Chúng tớ không phân biệt anh em, chúng tớ chỉ phân biệt có phải là hệ thống cùng lô xuất xưởng hay không."
"Tớ từng là hệ thống pháo hôi phản công chịu sự quản lý của hệ thống chủ. Thực ra chúng tớ có rất nhiều nhánh, còn có các loại khác, nhưng năng lượng của hệ thống này giống hệt tớ."
Tinh Nặc hiểu ra: "Vậy hệ thống trên người Tang Minh cũng là hệ thống pháo hôi phản công sao?"
Lục Thất ừ một tiếng: "Đúng vậy, lúc đó nhóm chúng tớ có tổng cộng một trăm hệ thống, nhưng sau khi hệ thống chủ bị hủy, tất cả các hệ thống đều phải trở thành phế liệu mới đúng chứ."
Mặc dù Lục Thất lúc đó đã thoát ly hệ thống chủ, nhưng cũng vì năng lượng không đủ, một lần suýt rơi vào trạng thái tắt máy.
"Trong số những hệ thống cùng lô với tớ, thế mà vẫn còn có hệ thống tồn tại."
Tinh Nặc nhìn con quái vật hề năng lượng bị hút cạn khô trước mắt, lòng càng nặng trĩu, không nhịn được thở dài.
"Hệ thống trên người Tang Minh quá mạnh, Lục Thất cậu có chắc có thể đánh thắng nó không?"
Lục Thất kiên quyết đáp: "Không được! Ba con quái vật cấp cao đã cung cấp năng lượng cho gã, tớ không phải đối thủ của gã."
Tinh Nặc gật đầu, nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói: "Không hay rồi! Chúng ta nhanh chóng đến công viên trò chơi!"
Con quái vật hề và Tang Minh vẫn chưa đánh xong. Nhưng thắng bại đã định, Tinh Nặc nghĩ đến phong cách tàn sát nhân loại của công hội Linh Nhất Hào mỗi khi ở phó bản, vội vàng bảo Lục Thất đưa mình trở về.
***
Công viên trò chơi.
Không ít người chơi của công hội Linh Nhất Hào đã nhảy vào phó bản công viên trò chơi, giơ dao lên, bắt đầu tàn sát không phân biệt địch ta, cả quái vật lẫn con người.
Khi Tinh Nặc bước vào, mặt đất dưới chân đã phủ một lớp máu.
Thật sự là một thảm kịch nhân gian. Đặc biệt là những người thường, không có năng lực tự vệ, gần như ngay lập tức bị người chơi của công hội Linh Nhất Hào chém chết!
Tinh Nặc nhanh chóng chạy đến, cứu một cậu bé nhỏ tuổi, mượn năng lượng trợ lực của Lục Thất, trực tiếp đá ngất một người chơi.
Cậu bé kia vẻ mặt đờ đẫn, nhưng ngay sau đó, lại đột nhiên bò dậy, giơ dao gọt hoa quả đâm mạnh vào tim người chơi đó.
"Ông trả mẹ tôi đây!"
Tinh Nặc quả thực không đành lòng nghe, nhưng cảnh tượng luyện ngục trần gian này vẫn tiếp tục diễn ra.
Cứ thế này không phải là cách! Tinh Nặc hỏi: "Lục Thất, có cách nào không?"
Lục Thất chỉ huy Tinh Nặc chạy về phía trước, hướng tới phòng phát điện của công viên trò chơi.
"Đó là nơi tập trung năng lượng nhất của công viên trò chơi, chúng ta qua đó trực tiếp hút cạn năng lượng, phó bản này sẽ buộc phải đóng cửa, người chơi và người thường đều sẽ bị cưỡng chế trục xuất ra ngoài!"
Tinh Nặc không dám dừng lại một khắc nào, điên cuồng chạy, thường xuyên gặp phải những kẻ hành quyết giơ dao.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Những người thường đã cố gắng sinh tồn lâu như vậy trong phó bản công viên trò chơi, làm sao cũng không ngờ rằng, họ đã thoát khỏi từng đợt tấn công của quái vật, cuối cùng lại chết dưới tay người chơi loài người!
Tinh Nặc hữu tâm vô lực, cậu không thể dừng lại, chỉ có thể lướt qua những thảm kịch nhân gian này, nhanh chóng chạy về phía phòng phát điện.
Chạy đến nỗi bắp chân cũng có chút chuột rút, Tinh Nặc trên đường còn suýt bị một người chơi của công hội Linh Nhất Hào chém trúng.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Tề Diệu - người vẫn luôn sống tạm trong phó bản không biết từ đâu chạy ra, chắn một đòn cho cậu.
Tinh Nặc quay đầu lại, thấy Tề Diệu mà từ khi vào phó bản đã không gặp được, sững sờ một chút, bị anh ta gầm lên một tiếng.
"Thất thần làm gì?! Không muốn sống nữa à?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro