🐣Chương 2: Con người
Tòa lâu đài cổ này mang phong cách Gothic điển hình.@TửuHoa
Những ngọn tháp cao vút, những bức bích họa tinh xảo khảm trên tường, ánh sáng mờ ảo bao phủ, tạo nên vẻ đẹp huyền bí và lộng lẫy, không cho phép bất cứ ai nhìn trộm.
Thẩm Ôn rất thích kiểu kiến trúc u ám, nặng nề này.
Đáng tiếc, môi trường bên trong tòa lâu đài cũ kỹ, tối tăm và ẩm ướt, không thích hợp để nuôi dưỡng trẻ nhỏ.
Đã có lúc Thẩm Ôn muốn phá bỏ tòa lâu đài này để xây một căn nhà kiểu trang viên, có phòng đầy ánh nắng ấm áp cho bé con.
Nhưng đáng buồn thay, thế giới này gần như không có ánh mặt trời.
Thế giới trong phó bản kinh dị này chính là do chính tay Thẩm Ôn tạo ra.
Mặc dù bây giờ y đã chán ghét nó đến tận xương tủy.
Tầng hầm lâu đài chìm trong bóng tối, hai bên tường gắn đầy những viên ngọc phát sáng như hạt châu, soi rọi con đường phía trước.
Tinh Nặc dù chỉ mới hơn hai tuổi, nhưng lại rất quen thuộc với nơi này.
Không biết vì lý do gì, ngay từ khi mới sinh ra, cơ thể Tinh Nặc đã vô cùng yếu ớt, còn kém hơn cả một bé mèo con sinh non. Hô hấp lúc có lúc không, dường như không thể sống nổi.
Thẩm Ôn đã thức trắng nhiều ngày đêm chăm sóc bé. Cuối cùng, y sử dụng một trận pháp trong tầng hầm để triệu hồi Huyết Trì.
Huyết Trì là một loại bể hiến tế, có tác dụng như một phương thuốc bổ. Nó hấp thụ năng lượng của Thẩm Ôn để nuôi dưỡng đứa trẻ đang ngâm trong đó.
Tinh Nặc đã ngâm trong Huyết Trì suốt một năm trời, cuối cùng mới có thể mở mắt và có phản ứng với thế giới xung quanh.
Dù cơ thể vẫn rất yếu, nhưng ít nhất không còn cận kề cái chết nữa.@TửuHoa
Thẩm Ôn đã dốc lòng chăm sóc bé suốt hai, ba năm nay. Theo định kỳ, y vẫn đưa Tinh Nặc đến đây để tiếp tục ngâm mình trong nước.
Ban đầu, Huyết Trì chứa đầy chất lỏng đỏ sẫm đặc quánh. Nhưng vì sợ dọa nhóc con, Thẩm Ôn đã biến nó thành màu trắng sữa.
Khói mờ lượn lờ trên mặt nước, trông chẳng khác gì suối nước nóng trên thiên giới.
Tinh Nặc đã quá quen với việc ngâm bồn này. Bé mặc chiếc quần đùi có họa tiết hoa hướng dương, lon ton chạy đến.
Bé ngồi xuống mép ao, chống tay hai bên rồi chậm rãi trườn người xuống nước như một chiếc bánh bao.
Để phù hợp với chiều cao của nhóc, nước trong ao rất nông, chỉ sâu đến đầu gối.
Tinh Nặc ngồi trong nước, chỉ để lộ cái đầu tròn vo ướt nhẹp.
Rồi bé bất chợt phì một cái, phun ra một ngụm nước vừa nuốt phải.
"Ba ba, nước này đắng quá..."
Bé nhăn mặt, lè lưỡi ra ngoài, vẻ khổ sở đến mức không rút lưỡi lại được.
Thẩm Ôn bật cười, lắc đầu rồi nhẹ nhàng trấn an.
"Đợi chút xíu, ba ba sẽ cho con thêm sữa mật ong nhé."
Nói rồi, y lấy một chiếc phao bơi hình cá sấu và đeo cho bé.
Bé con bơi chưa thạo lắm, nhưng có phao bơi xong thì như cá gặp nước.
Hai cánh tay nhỏ vẫy loạn trong nước, miệng liên tục gọi "Ba ba".
Những lọn tóc ướt dính bết vào má trắng nõn, đôi mắt long lanh tràn đầy niềm vui.
Bé con vốc nước lên nghịch, lội tới gần ba mình, ngửa mặt lên trò chuyện.
Bé chưa nói được nhiều, lặp đi lặp lại chỉ vài chữ, đôi khi phát âm còn ngọng nghịu, nghe không rõ.
Dù vậy, Thẩm Ôn vẫn kiên nhẫn đáp lại từng câu, thỉnh thoảng còn xoa đầu bé.@TửuHoa
Chơi được vài phút, cơ thể yếu ớt của Tinh Nặc bắt đầu không chịu nổi, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Mí mắt bé cũng trĩu xuống, cuối cùng không thể kháng cự mà nghiêng đầu tựa lên phao bơi, ngủ thiếp đi.
Trước khi nhóc con chìm xuống nước, Thẩm Ôn bước xuống ao, nhẹ nhàng bế bé lên.
Mực nước chỉ đến bắp chân Thẩm Ôn.
Y bước từng bước vững chãi, cẩn thận đặt Tinh Nặc vào chiếc giường nước dành riêng cho bé.
Giấc ngủ này kéo dài suốt ba ngày.
Thế giới loài người không có điều kiện để thường xuyên ngâm mình trong Huyết Trì, vì thế lần này, Thẩm Ôn đã cố ý để bé ở trong đó lâu hơn bình thường.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, y chọn một ngày lành, mang theo bé con rời khỏi nơi này, tiến vào thế giới loài người.
***
Khu dân cư Hạnh Phúc vừa chào đón một cặp ba con mới chuyển đến.
Khu này có hơn mười tòa nhà chung cư, nên theo lẽ thường, việc có một gia đình mới dọn đến không phải chuyện gì quá đặc biệt.
Nhưng mà, hai ba con này lại có nhan sắc quá mức nổi bật!
Lâm Như khi tan học về nhà, lúc đi thang máy đang đói meo, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hàng xóm mới đang chuyển đồ ở tầng dưới.
Ngay lập tức, cậu ta thốt lên: "Đm!"
Ban đầu, cậu ta còn đang nhăn nhó kêu mẹ: "Mẹ ơi, con đói sắp chết rồi!" Nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt của người đàn ông tóc vàng kia, cậu lập tức ngậm miệng, gương mặt cũng trở nên rụt rè hơn.
Tai đỏ bừng, Lâm Như bị mẹ túm lấy áo kéo thẳng lên lầu, tránh mất mặt.
"Ngại quá, Thẩm tiên sinh, con trai tôi tính tình hơi nghịch ngợm, làm phiền anh cười chê rồi."
Mẹ Lâm xuống chào hỏi, ánh mắt lại không kiềm được mà lén nhìn người đàn ông kia vài lần.
Trời đất ơi! Hàng xóm tóc vàng này đẹp trai quá đi mất!@TửuHoa
Thẩm Ôn đang dọn dẹp quần áo của con trai, nghe vậy chỉ cười nhẹ: "Không sao."
Miệng thì nói không để ý, nhưng trong ánh mắt lại có chút buồn cười, thậm chí còn thoáng qua vẻ thiếu kiên nhẫn.
Đúng lúc này, Tinh Nặc vừa ngủ dậy, bước chân ngắn ngủn, loạng choạng chạy từ phòng ngủ ra tìm ba.
Mắt bé đỏ hoe, vừa nhìn thấy ba trong phòng khách, lập tức ấm ức vô cùng, giơ hai tay lên: "Ba ba, ôm!"
Vừa ngủ dậy lại phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, bên cạnh cũng không có ba, Tinh Nặc sợ đến mức nước mắt cứ lăn lăn trong hốc mắt.
Chiếc mũi nhỏ cũng đỏ hồng, bé khó chịu đến mức ho khẽ vài tiếng. Dù nước mắt chưa rơi, nhưng bộ dạng đáng thương khiến người khác nhìn mà xót xa.
Thẩm Ôn vội bế con lên, nhéo nhẹ cái mũi nhỏ.
"Sao lại khóc? Tinh Nặc quên mất mình đã nói gì rồi sao?"
Tinh Nặc thật sự quên mất.
Trước khi ngủ trên đường chuyển nhà, bé còn mạnh miệng bảo ba rằng không cần lo cho mình.
Bé là kỵ sĩ nhỏ dũng cảm, có thể ngủ một mình!
Thế mà vừa tỉnh dậy đã khóc nhè tìm ba rồi.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Tinh Nặc thấy ngoài cửa có một cô lạ hoắc, vội vã dụi đầu vào vai ba.
Mẹ Lâm nhìn bé con có mái tóc nhạt màu, tim lập tức mềm nhũn vì quá đáng yêu.
"Thẩm tiên sinh, con anh giống anh y đúc, dễ thương quá đi mất!"
Thẩm Ôn nghe vậy, trong mắt thoáng hiện ý cười thật sự, không hề khiêm tốn mà gật đầu: "Đúng vậy, Tinh Nặc là đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu nhất."
Dù Tinh Nặc và Thẩm Ôn vốn không phải cùng một chủng tộc, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm sâu sắc mà y dành cho con trai mình.
Mẹ Lâm tính tình vui vẻ, nghe vậy thì cười ha ha.@TửuHoa
"Chuyển nhà chắc cũng vất vả lắm, nếu cần người giúp, cứ nói thẳng nhé! Con trai tôi tuy không giỏi việc gì, nhưng sức thì nhiều lắm!"
Lâm Như đang đứng nghe lén trên cầu thang, nghe thấy mẹ mình nói vậy trước mặt hàng xóm mới, cậu ta lập tức đỏ bừng mặt vì xấu hổ và tức giận.
"Mẹ! Mau lên nhà đi, đồ ăn nguội hết rồi!"
Lúc này mẹ Lâm mới cười trừ hai tiếng, lẩm bẩm vài câu rồi lên lầu.
Thẩm Ôn nhìn theo cô rời đi, đôi mắt ôn hòa nhưng sâu trong đáy mắt lại lạnh lùng xa cách.
Y đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định chọn khu dân cư này.
Không khí trong khu rất hòa thuận, hàng xóm thân thiện.
Đa số cư dân ở đây đều có chút điều kiện kinh tế, trình độ dân trí cao; đối diện khu nhà có đầy đủ cửa hàng, bệnh viện, vị trí địa lý rất thuận lợi.
Hơn nữa, trong bảng xếp hạng chỉ số hạnh phúc các khu dân cư trên toàn quốc, khu này luôn nằm trong top đầu suốt nhiều năm liền.
Thẩm Ôn là người có nội tâm u tối, tự nhận bản thân không phải người chính trực hay lương thiện.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến mong muốn của y — rằng con trai mình sẽ lớn lên trở thành một người vui vẻ, hạnh phúc và tràn đầy ánh sáng.
Nơi này, tạm thời là chốn thích hợp nhất để họ định cư.
Quan trọng nhất là, đây còn là khu vực có trường học tốt.
Có giấy chứng nhận bất động sản, trẻ con có thể vào thẳng trường mầm non và tiểu học tư thục ngay trên con phố bên cạnh mà không cần thi tuyển.
Chỉ cần thành tích không quá kém, lên cấp hai, cấp ba cũng có thể được xét tuyển thẳng.
Thẩm Ôn – người từng là nhân vật phản diện khét tiếng trong giới vô hạn lưu, khiến ai nghe tên cũng phải e sợ – giờ đây lại tỉ mỉ tính toán từng bước chỉ để lo cho con mình một tương lai học tập tốt đẹp.
Y nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ, trấn an con trước sự bất an khi phải thích nghi với môi trường mới.
Ngẩng đầu lên, Thẩm Ôn ra hiệu cho người quản gia máy móc đang dọn dẹp đóng cửa lại.
Trong lúc Tinh Nặc chậm rãi làm quen với ngôi nhà mới, diễn đàn nặc danh của khu dân cư Hạnh Phúc đã bắt đầu xôn xao.@TửuHoa
【A, cư dân mới ở tòa 3, tôi vừa thấy họ, trời ơi, trông đẹp trai quá!】
【Là ngôi sao nào à? Nhà tiểu Chu cũng có con là người nổi tiếng đấy! Bên ngoài khu mình lúc nào cũng có paparazzi mà!】
【Aaaaa, tôi vừa nhìn thoáng qua từ xa thôi mà đã lỡ yêu mất rồi!】
【Khoan đã, anh ấy có con rồi nhé. Tôi sống ngay trên lầu nhà họ, đứa nhỏ ngoan lắm, chỉ hơi sợ người lạ thôi.】
【... Haizz, mới biết yêu mà đã thất tình.】
Giữa lúc mọi người đang sôi nổi tám chuyện, có một tài khoản mới vừa tham gia nhóm.
Người mới chính là Thẩm Ôn. Y dùng bức ảnh chụp biểu cảm ngốc nghếch của Tinh Nặc làm ảnh đại diện, lịch sự lên tiếng chào hỏi.
【Chào mọi người.】
Cả nhóm lập tức gửi hàng loạt sticker chào đón hai ba con Thẩm gia chính thức trở thành cư dân mới của khu dân cư.@TửuHoa
Trên ghế sofa, Tinh Nặc ló đầu ra từ cánh tay của ba, tò mò nhìn khối vuông nhỏ mà ba đang cầm trong tay.
Chưa từng thấy điện thoại bao giờ, Tinh Nặc chớp chớp mắt, chỉ vào nó rồi thắc mắc: "Đây là cái gì ạ?"
Thẩm Ôn cũng mới tiếp xúc với công nghệ của thế giới loài người lần đầu tiên, loay hoay một lúc mới tìm được nút tắt màn hình rồi nhẹ giọng trả lời: "Đây là điện thoại."
Tinh Nặc càng thêm hoang mang.
Từ một lâu đài cổ bước ra, bé con giống như người xuyên không từ thời cổ đại đến thế giới hiện đại, kinh ngạc trước thứ đồ nhỏ bé mà ba đang cầm.
"Wow."
Cái điện thoại của ba nhìn chớp chớp, đen trắng xen kẽ, trông giống như máy chiếu phim trong lâu đài quá!
Giống như bao đứa trẻ khác, lòng hiếu kỳ của Tinh Nặc vô cùng mạnh mẽ. Nhưng cơ thể còn chưa thích nghi được, mí mắt bắt đầu sụp xuống, bé ngáp một cái, vùi đầu vào lòng ba.
Dính lấy ba không rời, Tinh Nặc bám chặt như một chú gấu con bướng bỉnh.
Thẩm Ôn không còn cách nào khác, đành gác lại việc sắp xếp đồ đạc, ôm con đi ngủ trưa.
***
Bầu trời vẫn còn vương vài tia nắng cuối cùng của hoàng hôn.
Trong công viên nhỏ của khu dân cư, đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày.
Các bậc cha mẹ dẫn con ra chơi, người già ra hóng mát, học sinh tiểu học mới tan trường vui vẻ chạy nhảy...
Cả không gian tràn đầy sức sống.
Thẩm Ôn bế Tinh Nặc vừa ngủ dậy còn lơ mơ xuống tầng bằng thang máy.@TửuHoa
Y cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu con, dỗ dành bé con đang chuẩn bị bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
"Một lát nữa khi chúng ta xuống dưới, sẽ gặp rất nhiều người. Con có sợ không?"
Dù sớm hay muộn, Tinh Nặc cũng phải tiếp xúc với loài người.
Thẩm Ôn muốn con làm quen với thế giới này càng sớm càng tốt.
Vì vậy, ngay trong ngày chuyển nhà đầu tiên, y đã quyết định dẫn con ra ngoài.
Tinh Nặc ngẩng mặt lên, kiên định nói: "Con không sợ!"
Kỵ sĩ nhỏ phải dũng cảm khám phá thế giới mới!
Tính đến lúc này, ngoài việc gặp mẹ Lâm vào buổi trưa, Tinh Nặc vẫn chưa nhìn thấy những con người khác.
Cũng không đúng lắm, cậu bé đã thấy họ trong những bộ phim tài liệu.
Trong đó, con người trông như thế nào nhỉ...@TửuHoa
Tinh Nặc vẫn đang suy nghĩ, đến khi ngẩng đầu lên, đột nhiên trông thấy một nhóm người trong công viên.
Đôi mắt cậu bé lập tức mở to tròn xoe, nhanh chóng trốn vào vai ba, giọng nhỏ xíu thì thầm: "Con người!"
Bé hoàn toàn kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro