🐣Chương 63: Bánh bao nhân đậu
Tinh Nguyên từng là một người chơi, đáng tiếc là năng lực quá yếu nên đã thất bại khi đang vượt qua phó bản "Thị trấn đồ chơi".@TửuHoa
Gã có vẻ ngoài rất bình thường và sau khi bị biến thành thú bông, cũng không có điểm gì nổi bật khiến người ta yêu thích.
Sau vài lần bị chuyền tay, cuối cùng gã bị một cửa hàng trưởng béo mang đi, vứt vào trong tủ kính, chờ người chơi loài người tới mua.
Tinh Nguyên căm hận số phận bất công, cả ngày chỉ biết trốn trong góc tủ kính, gương mặt lúc nào cũng u ám, miệng thì không ngừng nguyền rủa những người khác.
Không biết bao lâu trôi qua, có lẽ chỉ vài ngày, một lần nọ khi tỉnh dậy, gã đột nhiên nhận được thông báo từ hệ thống.
【Đinh! Chúc mừng người chơi Tinh Nguyên nhận được phần thưởng bí ẩn! 】
Giọng thông báo của hệ thống lạnh lẽo, mang theo cảm giác máy móc và một sự cám dỗ không thể cưỡng lại khiến Tinh Nguyên không tài nào từ chối nổi.
Chỉ cần chấp nhận phần thưởng này, Tinh Nguyên sẽ được biến thành một đứa bé mà chưa ai từng thấy – Tinh Nặc – và sống sót ngoài đời thực dưới thân phận của đứa bé đó.
Đứa bé đó có tất cả những gì mà Tinh Nguyên không có!
Một gương mặt trắng trẻo đáng yêu, một người ba yêu thương bé hơn bất cứ ai trên đời, và hai người anh trai vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ.
Một cuộc sống hoàn hảo như vậy lại đột nhiên rơi xuống đầu gã?!
Tinh Nguyên sung sướng vô cùng, chẳng thèm suy nghĩ gì thêm, chỉ muốn nhanh chóng chộp lấy cơ hội trời cho này. Gần như không hề do dự, gã lập tức chọn "Chấp nhận"!
Còn đứa bé Tinh Nặc thật sự sẽ ra sao, Tinh Nguyên chẳng thèm quan tâm.
Tốt nhất là hai người đổi chỗ hoàn toàn, để đứa bé kia biến thành một con búp bê vải xấu xí không thể trốn khỏi số phận!
Như vậy sẽ không ai bất ngờ xuất hiện để vạch trần thân phận giả mạo của gã!@TửuHoa
Nhưng khi Tinh Nguyên tỉnh lại trong thân thể của đứa bé Tinh Nặc, thứ chờ đợi gã lại là ánh mắt lạnh lẽo thấu xương – đôi mắt đầy sát khí.
Ba của Tinh Nặc - Thẩm Ôn, đang ngồi đầu giường. Mái tóc vàng rũ xuống gọn gàng, trên tay cầm một bát canh trứng ấm vừa nấu xong, lặng lẽ quan sát gã với gương mặt không biểu cảm.
Tinh Nguyên vội vàng mở miệng, giọng nói mềm như bông giống hệt Tinh Nặc thật: "Ba ba, con đói rồi."
Nhưng Thẩm Ôn không hề nhẹ nhàng đút canh trứng cho "Tinh Nặc", mà ngay lập tức đưa tay ra, nhẹ nhàng bóp cổ gã.
"Ngươi là ai?"
Chỉ một giây sau khi lên tiếng, lớp vỏ ngụy trang của Tinh Nguyên đã bị ba của Tinh Nặc bóc trần.
Tinh Nguyên chưa kịp giả vờ đáng yêu thêm nữa thì không hiểu sao lại mất kiểm soát, rơi vào trạng thái mê man.
Trong lúc mơ màng tỉnh lại hai ba lần, gã phát hiện mình đang ở trong một tầng hầm ngầm.
Tinh Nguyên nằm trên một chiếc giường nước, xung quanh là chất lỏng màu đỏ tươi đang lưu chuyển.
Trong ánh sáng mờ tối, tầng hầm chỉ có hai gam màu: đen và đỏ.
Khung cảnh chẳng khác nào trong phim kinh dị khiến đầu gã tê dại, máu trong người như đông cứng lại.
Chưa kịp hét lên, Tinh Nguyên đã bị mỹ nhân tóc vàng – Thẩm Ôn – đè lại và ép uống thứ gì đó rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Không biết bao lâu sau, khi Tinh Nguyên lại tỉnh, gã không mở mắt mà chỉ lặng im suy nghĩ về tình cảnh của mình.
Từ phía xa xa, có tiếng nói chuyện mơ hồ vọng đến:
"...Tinh Nặc... Đi chậm thôi... Tủ kính không còn nữa."@TửuHoa
"Chắc là... phó bản rồi, Văn Hành Tuyết cũng đối xử với bé con không tệ đâu."
Tinh Nguyên cố gắng cựa quậy, nhưng chẳng hiểu sao toàn thân yếu ớt, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
Đúng là, trên đời làm gì có chuyện bánh bao từ trời rơi xuống chứ?!
Hóa ra phần thưởng của hệ thống chỉ là cái bẫy!
Khi gã hiểu ra sự thật, trong giây phút tuyệt vọng, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng – gã lại biến trở về làm thú bông nhỏ.
Gã mở mắt ra, còn chưa kịp vui mừng thì phát hiện – không chỉ mình gã, mà cả con thú bông đầu xanh bên cạnh cũng đều đã trở lại thành người!
Tinh Nguyên nhìn chằm chằm tay mình, trong đầu bỗng hiện lên một đoạn ký ức không thuộc về mình —
Thì ra đứa bé tên Tinh Nặc đã dùng thân thể gã chạy ra khỏi tủ kính, được Văn Hành Tuyết nhặt về, cùng nhau vượt phó bản.
Tinh Nặc còn nhỏ nên không nhận ra điều gì, nhưng Tinh Nguyên – một người chơi đã lăn lộn lâu năm – chỉ cần liếc qua là biết, Văn Hành Tuyết đối xử với Tinh Nặc rất đặc biệt.
Vì đứa bé đó, hắn đã dấn thân vào một phó bản cấp B không hề tương xứng với năng lực của mình, lại trùng hợp đó lại chính là phó bản "Thị trấn đồ chơi"?!
Hàng đống điểm tích lũy như nước đổ ra biển, chỉ để mua cho Tinh Nặc mấy bộ quần áo đẹp và vài chiếc nơ nhỏ dễ thương.
Cuối cùng, khi Tinh Nặc nói muốn về nhà tìm ba ba, hắn mới ra tay, một nhát chém vỡ trái tim của món đồ chơi, giải thoát cho con thú bông nhỏ rời đi.
Đặc ân này khiến Tinh Nguyên ghen tị đến mức mắt đỏ ngầu, toàn thân giãy giụa, biểu cảm vặn vẹo vì không cam lòng.
Giá mà biết trước thì đã không nên nghe lời cái hệ thống chết tiệt đó!@TửuHoa
Biến thành con người mà chưa kịp tận hưởng được một giây đã bị Thẩm Ôn phát hiện rồi nhốt lại!
Chi bằng cứ làm một con thú bông nhỏ như cũ, sau đó được Văn Hành Tuyết nhặt về, còn có thể tranh thủ tạo thiện cảm với đại thần đó.
Giữa lúc Tinh Nguyên còn đang ghen tức vặn vẹo, gã nghe thấy tiếng hét vui mừng của con thú bông đầu xanh bên cạnh, nó còn đang hỏi tên gã là gì.
Tinh Nguyên khó chịu không chịu nổi, định quát nó im đi thì ngay khoảnh khắc sau, cổ gã cảm nhận được một luồng khí lạnh, mắt trợn trừng, không cam lòng ngã gục xuống đất.
Cho đến khi chết, gã vẫn không biết ai là người giết mình.
Rõ ràng đã trở lại làm người, rõ ràng đã nắm được cơ hội thứ hai trong tay, vậy mà lại để tuột mất.
Giữa trung tâm thành phố, người chơi chết đi mỗi ngày đều nhiều không đếm xuể, ngoài con thú bông đầu xanh kia, thậm chí không có ai để ý đến chỗ này vừa có một người chết.
***
Tinh Nặc cảm thấy giây trước mình còn đang nghe ba ba kể chuyện cổ tích, được dặn phải ngoan ngoãn ngủ trưa mà giây sau đã mở mắt tỉnh dậy.
Bé mơ màng dụi mắt, nhìn ra ngoài trời đã tối đen, nhỏ giọng thốt lên kinh ngạc: "Ba ba ơi, trời tối mất rồi!"
Sao lại ngủ một giấc tới tận nửa đêm thế này?
Thẩm Ôn bưng một chén sữa đông hai tầng, nghe thấy tiếng của Tinh Nặc thì khóe miệng khẽ cong, nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.
"Ừ nhỉ, bé Tinh Nặc lười biếng nhà chúng ta, sao lại ngủ lâu như vậy chứ?"
Tinh Nặc hừ nhẹ hai tiếng, ngáp một cái, cảm thấy dù vừa mới tỉnh ngủ nhưng cả người vẫn mệt rã rời.
Bé lồm cồm bò đến bên chân ba, dụi đầu vào lòng ngực Thẩm Ôn.@TửuHoa
"Con mệt quá trời luôn."
Cảm giác cứ như vừa chạy xong một cuộc marathon, mệt đến mức cả người như không còn chút sức lực nào.
Thẩm Ôn cầm chén sữa đông, dùng thìa sứ nhỏ múc một muỗng, đưa tới bên miệng Tinh Nặc.
"Ăn chút gì đi, lát nữa ba ba sẽ ngủ cùng con."
Nghe đến đó, Tinh Nặc lập tức vui vẻ, đôi mắt đen láy ánh lên niềm hạnh phúc, há miệng to ăn luôn chén sữa đông đó.
Món sữa đông hai tầng này là Thẩm Yến đặc biệt mang từ nhà bếp riêng về, mùi sữa thơm ngào ngạt, vị mềm mịn mát lạnh, làm đứa trẻ chưa trải sự đời như Tinh Nặc phải tròn mắt kinh ngạc.
Tinh Nặc ăn vài muỗng là hết, còn vừa xoa má vừa xuýt xoa khen ngon: "Ngọt ghê luôn, giống mấy cái bánh mây mềm mềm ấy!"
Không hiểu sao lại nhớ đến bánh mây, Tinh Nặc gãi gãi mặt, bỗng chốc lại thấy thèm ăn.
"Ba ba, ngày mai con được ăn thử bánh mây được không?"
Thẩm Ôn vẫn dịu dàng như mọi khi, đối với nguyện vọng của con trai thì chưa từng từ chối.
"Được chứ, ai bảo hôm nay Tinh Nặc ngoan thế cơ mà."
Chỉ là ngủ một giấc thôi, chẳng hiểu sao ba ba lại khen mình ngoan, Tinh Nặc khẽ lấy tay che miệng, nụ cười lén lút len qua đáy mắt.
Ba ba thật ngốc ghê, hôm nay bé chẳng làm gì luôn ấy!@TửuHoa
Không hề nghiêm túc ngồi học ở bàn nhỏ, cũng không nắm tay ba ba đi dạo tập thể dục, vậy mà ba ba lại nói hôm nay bé ngoan lắm!
Tinh Nặc cười lén xong thì quay đầu đi, giống như một chú chó con dụi dụi vào tay ba ba.
"Dạ, cho con thêm một cái nữa nha!"
Mặc cả xong, Tinh Nặc lại ngáp cái nữa, mí mắt rũ xuống, chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần này, Tinh Nặc cảm giác như ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau.
Trời sáng rực rỡ, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, rải khắp nơi những tia vàng ấm áp.
Dưới khu chung cư, trước cửa tiệm bán đồ ăn sáng, người đông đúc ồn ào, ai cũng tranh nhau gọi món ăn sáng mình thích.
Mùi đồ ăn nghi ngút bốc lên, hơi nước từ xửng bánh bao bay thẳng vào mặt Tinh Nặc khiến bé chớp chớp mắt rồi giật mình lui lại vài bước.
Thấy bé mặt mũi nhăn nhó dụi mắt như một chiếc bánh bao nhỏ, cô chủ tiệm bật cười vui vẻ, dùng kẹp gắp ra một cái bánh bao nhân đậu mềm mịn, đẹp mắt nhất.
"Nhóc con à, của con là bánh bao nhân đậu nè!"
Cô chủ tiệm đưa cái bánh cho Tinh Nặc, nhận được một tiếng cảm ơn ngọt lịm khiến tâm trạng cô trở nên cực kỳ vui vẻ, nhẹ nhàng như bay.
Nhìn theo bóng hai ba con, người ba tóc vàng đang dắt tay bé đáng yêu đi xa dần, cô chủ vừa xoa tay vừa xuýt xoa đầy cảm khái: "Chồng à, anh nói xem nếu con trai mình cũng sinh cho em một đứa cháu ngoan ngoãn dễ thương thế này, chắc em vui cười đến nở hoa luôn quá!"
Anh chồng đang bán cơm bên cạnh thẳng thừng cắt ngang giấc mộng của cô: "Đừng mơ nữa, con trai em giống gen anh thì sinh sao được đứa đẹp như kia, trừ khi bị cắm sừng!"
Cô vợ tức đến nghẹn lời, thở dài một cái rồi lại tiếp tục bán bánh bao cho khách khác.@TửuHoa
Mua xong bữa sáng, Tinh Nặc tay này nắm tay ba ba, tay kia ôm chặt chiếc bánh bao nhân đậu to hơn cả mặt mình, hớn hở cắn một miếng làm rớt cả lớp vỏ bên ngoài.
Thẩm Ôn thấy vậy thì không nhịn được đưa tay chọc nhẹ vào đầu con trai: "Hồi nãy ăn sáng ở nhà rồi, ra ngoài lại đòi ăn bánh bao nhân đậu, thế hôm nay còn ăn bánh mây không đây?"
Tinh Nặc còn chưa cắn đến phần nhân, hai má phồng lên nhai nhai, mắt long lanh hiện rõ chút ngại ngùng.
"Ngon lắm ba ba ơi, ba cũng ăn thử đi!"
Bé vui vẻ chìa cái bánh bao ra mời ba ba cùng ăn.
Thẩm Ôn lắc đầu cười, thấy sắp đến nhà trẻ rồi thì nhận lấy bánh bao, cẩn thận gói lại và bỏ vào cặp sách nhỏ của bé.
"Ba để bánh bao vào cặp cho con nhé, lúc nào đói thì lấy ra ăn, không ăn hết thì mang về nhà, để anh con ăn giúp."
Tinh Nặc "dạ dạ" hai tiếng, đeo chiếc cặp nhỏ hình hoa hướng dương, còn lưu luyến chưa muốn đi, cuối cùng bị cô giáo nắm tay kéo vào lớp mẫu giáo.@TửuHoa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro