🐣Chương 71: Bé mèo nhỏ xinh xắn và sang chảnh
Ánh nắng vàng ấm xuyên qua tán cây, đầu mùa hạ, những tia sáng lấp lánh đan xen trên mặt đất.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Nặc lấm tấm vài đốm sáng vàng, bé đung đưa người theo gió.@TửuHoa
Bé gãi gãi má, ngẩng đầu nhìn ba và cô giáo đang nói chuyện về việc trưa nay bé không chịu ăn cơm.
"Ba của Tinh Nặc à, bình thường bé ở lớp cũng ngoan lắm, chỉ có việc ăn uống là khiến người lớn phải lo. Chỉ cần không để ý một chút là miếng thịt trong bát đã bị bé gắp sang chén bạn khác rồi."
Nói đến đây, cô giáo cũng không kìm được mà thở dài.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của ba Tinh Nặc, cô lại không nhịn được góp thêm vài lời: "Ở nhà anh cũng nên chú ý thêm, chuyện ăn uống không phải việc nhỏ đâu, cần ba mẹ để tâm hơn."
Thẩm Ôn gật đầu, gương mặt hiền hòa, ánh mắt dịu dàng như nắng thu.
"Được, tôi sẽ chú ý hơn."
Tinh Nặc từ đầu đến cuối không dám nói gì, rụt cổ lại, cố gắng làm mình nhỏ bé nhất, đeo cặp sách nhỏ, nắm tay ba ba đi về nhà.
Về chuyện ăn uống của Tinh Nặc, Thẩm Ôn cũng đành bất lực.
Tinh Nặc vốn không thích ăn thịt mỡ, nhất là mấy miếng thịt to nguyên khối, đặt vào chén bé chẳng khác nào ép bé... mất mạng.
"Chả trách dạo này con cao lên bao nhiêu mà thịt lại không lên được tí nào."
Tay chân bé vẫn nhỏ xíu, gầy gầy, nhìn là biết không bằng bạn mập cùng bàn mập mạp khỏe mạnh.
Nghe mẹ bạn mập nói, bạn ấy giờ nặng gần 50 cân rồi!
"Thế con cho ai ăn thịt vậy?"
Quả nhiên, Tinh Nặc trả lời: "Bạn mập ăn."@TửuHoa
Xem ra việc bạn mập tăng cân cũng có phần "công lao" của Tinh Nặc.
Tinh Nặc ngẩng mặt lên, cười ngoan ngoãn, tay vẫn nắm tay ba đung đưa: "Ba ba ơi, con muốn tham gia đại hội thể thao!"
Bé giờ biết cách lái câu chuyện rất nhanh, mắt cong cong cười tít.
Đây là đại hội thể thao lần đầu tiên do nhà trẻ tổ chức, với nhiều hoạt động vui nhộn, tất cả các bạn nhỏ trong lớp đều tham gia.
Nghe vậy, Thẩm Ôn bắt đầu thấy hứng thú, xoa đầu Tinh Nặc: "Vậy con tham gia thi môn gì?"
Sáng nay cô giáo đã gửi danh sách các hoạt động lên nhóm lớp, toàn là những trò vui như chuyền bóng bay, bịt mắt đi vòng, cưỡi ngựa gỗ... tổng cộng khoảng mười môn.
Thẩm Ôn tìm hết danh sách nhưng không thấy tên Tinh Nặc trong bất kỳ hoạt động nào.
Y còn tưởng vì thể chất bé yếu nên cô giáo không cho tham gia.
Tinh Nặc nháy mắt sáng lấp lánh dưới ánh nắng, vui vẻ nói: "Con làm người dẫn chương trình đó!"
Thẩm Ôn hơi ngạc nhiên, cúi xuống nhìn bé, thắc mắc: "Sao lại làm người dẫn chương trình vậy?"
Tinh Nặc cũng không biết rõ lắm, chỉ gãi má, trông như cún con lông vàng, nhảy nhót cực kỳ vui vẻ: "Con không biết nữa ~"
Về đến nhà, Thẩm Ôn hỏi chuyện cô giáo thì mới hiểu ra: ban đầu vị trí dẫn chương trình vẫn còn trống, cô giáo tìm mấy bé mà chưa ai phù hợp.
Thấy Tinh Nặc xinh xắn ngoan ngoãn, đứng trên sân khấu ít nhất cũng khiến người ta ấn tượng, nên lập tức chọn bé làm luôn.
Người dẫn chương trình không cần tham gia các môn thi đấu, nhưng phải đứng lên sân khấu vào phần khai mạc và bế mạc để giới thiệu chương trình.
Về tới nhà, được "thăng chức" làm MC, Tinh Nặc vui như cún con, chạy quanh nhà khoe với anh trai.
Thẩm Bạch Chu bế bé lên, xoa đầu bé mạnh tay một chút: "Giỏi quá ta! Vậy mà được làm MC cơ đấy!"
Tinh Nặc – được chọn làm MC hoàn toàn nhờ vẻ ngoài – gật đầu lia lịa, mắt cong cong thành hình trăng khuyết vì phấn khích.
"À đúng rồi, em muốn mặc áo sơ mi nhỏ, còn muốn cầm micro nữa nha!"@TửuHoa
Sáng nay Tinh Nặc đã diễn tập một lần rồi, bé cầm micro nhỏ, đứng cùng với một bé gái khác cũng là người dẫn chương trình, cùng các cô giáo giới thiệu phần mở đầu chương trình.
Nghe vậy, Thẩm Bạch Chu tỏ ra rất hứng thú, đặt Tinh Nặc xuống rồi hỏi liền: "Khi nào thì đại hội thể thao bắt đầu vậy? Anh có thể tham gia không?"
Thẩm Ôn gõ vào đầu Thẩm Bạch Chu một cái, như chặn lại mấy ý tưởng lạ lùng trong đầu cậu, hừ nhẹ một tiếng, giọng mang chút chê bai: "Lớn đầu rồi còn ham đi thi đấu với mấy đứa nhỏ, thấy vinh dự lắm hả?"
Thẩm Bạch Chu bị đánh quen rồi, không đau, không ngứa, cũng chẳng thèm để ý.
"Là người nhà thì không được đi à?"
Cậu không muốn bỏ lỡ lần đầu tiên Tinh Nặc tham gia đại hội thể thao, còn định chụp mấy tấm hình lưu lại làm kỷ niệm nữa.
Tinh Nặc ở bên cạnh gật gật đầu, như sực nhớ ra điều gì đó, chạy vội vào phòng, lục trong cặp sách lấy ra thư mời mà cô giáo đã đưa.
"Nếu muốn đi thì được mà, cô giáo nói ba mẹ có thể đi cùng bé đến tham gia ~"
Nhà trẻ lần này tổ chức đại hội thể thao đã chuẩn bị thư mời chu đáo gửi cho phụ huynh, hy vọng ba mẹ có thời gian có thể đến tham dự sự kiện vào ngày kia.
Hơn nữa, sau khi đại hội kết thúc, còn có một phần thi tiếp sức đơn giản giữa ba mẹ và con cái, ai có mặt đều có thể đăng ký tham gia cùng bé.
Thẩm Ôn cầm lấy thư mời, còn chưa kịp xem kỹ thì thấy Thẩm Bạch Chu đã từ trong phòng đem ra một bộ đồng phục học sinh.
"Ngày kia anh mặc bộ đồng phục này đi tham gia đại hội thể thao được không?"
Tinh Nặc như con quay nhỏ chạy vòng vòng bên cạnh Thẩm Bạch Chu, liên tục gật đầu, cổ vũ mà reo lên mấy tiếng: "Đẹp lắm! Anh mặc đẹp ghê luôn!"
Từ cái kho từ vựng nghèo nàn của bé thì khen như vậy đã là hết mức rồi.@TửuHoa
Thẩm Ôn đỡ trán, nâng mí mắt lên nhìn, giọng lộ rõ vẻ bất lực: "Con chỉ còn mấy bộ đồng phục đó thôi hả?"
Thẩm Bạch Chu có mấy bộ đồng phục học sinh, cứ thay phiên nhau mặc suốt ngày.
"Không phải đâu." Thẩm Bạch Chu ngồi phịch xuống ghế dài, bế Tinh Nặc lên, vừa bế vừa xoa xoa má bé mềm như bánh bao.
"Tinh Nặc bảo con mặc đồng phục trông có vẻ... có học thức."
Thẩm Ôn: .........
"Cái thứ gọi là học thức đó, càng không có thì người ta lại càng nôn nóng muốn chứng minh mình có."
Không biết từ lúc nào Thẩm Yến bước vào, vẻ mặt thản nhiên, vừa mở miệng đã nói trúng tim đen người khác.
Ví dụ như Thẩm Bạch Chu – lần trước thi cuối kỳ, không môn nào đạt nổi tiêu chuẩn, đến đầu tháng chín này thì chính thức bị chuyển lớp.
Cậu bạn cán bộ thể dục trong lớp tiếc cậu lắm, lúc chia tay còn khóc lóc kêu lên: "Thẩm Bạch Chu, cậu đi rồi tôi sẽ là người đội sổ mất thôi!"
Trên "đường đua" của mấy bạn học sinh đội sổ, Thẩm Bạch Chu chưa từng trượt bất kỳ bài thi lớn nhỏ nào – theo nghĩa đen.
Phong độ quá ổn định rồi.
Nghe Thẩm Yến châm chọc, Thẩm Bạch Chu hừ mạnh một tiếng, xoay người đi thay bộ đồng phục sạch sẽ mới tinh của mình.
"Anh thì chưa từng học cấp ba, biết gì mà nói."
Không thèm để tâm tới Thẩm Yến nữa, Thẩm Bạch Chu bế Tinh Nặc định xuống sân luyện thử phần chạy tiếp sức.@TửuHoa
Thấy hai người hào hứng đi xuống nhà, Thẩm Yến đặt đồ ăn mang theo lên bàn,rồi quay sang hỏi: "Ngày kia đại hội thể thao, ba thật sự định để Thẩm Bạch Chu đi sao?"
Thẩm Ôn lười biếng ngồi dựa trên ghế sofa, lật cuốn sách về trồng hoa trong tay, bẻ góc một trang đánh dấu lại, nhướng mày cười: "Nó không đi được đâu, ngày kia có bài kiểm tra đánh giá năng lực."
Dù có là người về chót thì kết quả cũng đã định sẵn, nhưng một kỳ thi thì vẫn phải tham gia đầy đủ, không thể lơ là.
Dưới lầu.
Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên làn da trắng trẻo của Tinh Nặc, khiến đôi mắt đen sẫm của bé phản chiếu ánh sáng lấp lánh, hàng lông mi cong cong cũng nhuộm chút sắc đỏ rực rỡ.
Thẩm Bạch Chu dẫn Tinh Nặc ra khu vườn nhỏ dưới lầu, nửa ngồi xuống kiên nhẫn dặn dò: "Đến lúc thi chạy tiếp sức, em cầm gậy, không cần quay đầu lại, cứ thế chạy thẳng về phía trước nhé."
Tinh Nặc nghiêm túc gật đầu lia lịa, còn vỗ vỗ ngực mình: "Em chạy nhanh lắm đó!"
Thẩm Bạch Chu cưng chiều mà xoa đầu bé, nhặt một cành cây nhỏ rồi đưa cho Tinh Nặc.
"Nào, mình coi cành cây này là gậy tiếp sức, luyện tập thử một lần nha."
Tinh Nặc tiếp tục gật đầu, cầm lấy cành cây nhỏ, hít sâu mấy hơi rồi theo chỉ dẫn của anh trai, hét lên một tiếng dễ thương rồi lao ra phía trước.
Bé vừa nhảy vừa chạy, trong lòng cảm thấy như đã bỏ xa cả ông nội luôn rồi ấy.
Tóc bé bay bay theo gió, lộ ra cái trán bóng loáng trắng nõn nà.
Chạy được một lúc, Tinh Nặc đã thở hồng hộc mệt lử, lau mồ hôi, quay đầu lại nhìn thì phát hiện mình chỉ chạy được chưa tới 10 mét.
"Oa, em giỏi ghê luôn đó!"
Chạy được 10 mét mà cũng tự khen mình một câu, Tinh Nặc giơ cao cành cây nhỏ, lóc cóc chạy về đưa lại.
"Anh ơi, cành cây nè!"@TửuHoa
Thẩm Bạch Chu nhận lấy cành cây, sửa lại: "Là gậy tiếp sức chứ."
Nửa ngồi xuống, Thẩm Bạch Chu nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Tinh Nặc rồi bế bé lên, vừa ôm vừa bóp chân bé cho đỡ mỏi.
"Tinh Nặc chạy nhanh ghê luôn, ngày mai em cứ chạy như vậy là chắc chắn sẽ thắng đó."
Tinh Nặc vừa được nhét một miếng bánh nướng to đùng, lòng tự tin phồng to như bong bóng, cảm giác sắp bay lên trời luôn.
"Được, em sẽ đứng nhất!"
Giữa những mong đợi của Thẩm Bạch Chu và Tinh Nặc thì Thẩm Bạch Chu phải đi thi thử trước.
***
Chưa đến 9 giờ sáng, mặt trời đã chiếu ánh nắng vàng rực xuống.
Trên đường chạy nhựa và bãi cỏ nhân tạo của nhà trẻ, các bé mẫu giáo đội mũ nhỏ của mình, ngoan ngoãn xếp thành từng hàng dài.
Nhà trẻ này tổng cộng có chín lớp mẫu giáo bé và lớp chồi, cùng mười lớp mẫu giáo lớn nhưng lớp lớn không tham gia chung đại hội thể thao với các bé nhỏ.
Tinh Nặc là một trong những người dẫn chương trình. Vừa mới đeo cặp vào lớp đã bị cô giáo lo lắng kéo ra sau sân khấu, để thay vào bộ vest nhỏ dành cho MC.
Sáng nay bé còn dùng lược chuyên dụng để chải tóc cho gọn.
Giờ đây, mái tóc vàng nhạt của bé rủ xuống mềm mại, đôi mắt sáng long lanh dưới nắng trông lại càng long lanh hơn, nhìn chẳng khác nào một bé động vật ngoan hiền dễ thương.
Cô bạn dẫn chương trình đi cùng Tinh Nặc bước đến, vừa thấy bé thì che miệng lại, không nhịn được mà kêu "Oa!" một tiếng, rồi đưa tay ra sờ thử tóc Tinh Nặc.@TửuHoa
"Tinh Nặc, tóc cậu đẹp quá trời luôn á!"
Tóc mượt như lụa, bóng bẩy đến chói mắt, vài sợi tóc nhẹ rủ xuống vai khiến vẻ dễ thương của bé như nâng lên một bậc thành... xinh đẹp luôn.
Từ một bé con tóc vàng xù xì như cún con, giờ Tinh Nặc đã biến thành một bé mèo nhỏ xinh xắn và sang chảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro