🐥Chương 184: Chuối
Thẩm Yến đang ở nhà nấu canh nấm rừng.
Tinh Nặc dạo này học cấp ba, mỗi ngày đều có tiết tự học buổi tối, lại là người không thích ăn thịt, bữa tối nhất định sẽ không ăn tử tế.
Thẩm Yến hễ rảnh là vội về nhà, hầm cho Tinh Nặc một chén nhỏ canh, để cậu uống bồi bổ dinh dưỡng.
Nhưng đêm nay Thẩm Yến đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy người về.
Thẩm Bạch Chu ở trường có cuộc họp, buổi tối cũng không về, Thẩm Ôn về lâu đài cổ, trong nhà chỉ còn lại một mình Thẩm Yến.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Thẩm Yến tắt bếp hầm canh, nhanh chóng đến trường.
Trong phòng học vắng tanh, cửa lớp Tinh Nặc lại không đóng, giống như người học sinh cuối cùng ra về, căn bản không hề rời khỏi phòng học.
Sắc mặt Thẩm Yến tái mét, nghĩ đến hiện thực không ngừng xuất hiện các loại quái vật và phó bản, lòng anh rơi xuống vực sâu.
Cũng may thành phố Vinh chỉ có mấy phó bản quái vật, Thẩm Yến từng cái tìm kiếm, cuối cùng ở trên xe lửa, cảm nhận được hơi thở của em trai.
Nhưng vị trí anh lên xe ở phía sau, không cùng toa với Tinh Nặc.
Khi Thẩm Yến xuyên qua làn sương đen giữa các toa tàu để tìm kiếm, thấy quái vật thế nhưng lao về phía em trai, khóe mắt anh như muốn nứt ra, lý trí suýt chút nữa mất kiểm soát.
Anh theo bản năng dùng năng lực bóp chết con quái vật, chạy tới ôm chặt em trai vào lòng.
Xoa mái tóc mềm mại xõa tung của em trai, Thẩm Yến cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khẽ khàng thở dài.
Tinh Nặc cong mắt, bật cười, giải thích: "Không sao đâu anh cả, con quái vật này thật ra không quá lợi hại, hơn nữa anh xuất hiện cũng rất kịp thời, đã cứu em."
Thẩm Yến ra tay cực kỳ kín đáo, những người chơi có dị năng trên toa tàu thậm chí còn không thấy.
Nhưng Tinh Nặc lại nói thẳng ra là Thẩm Yến đã cứu mình.
Lòng Thẩm Yến trùng xuống, luôn cảm thấy em trai đã biết chuyện gì đó, cổ họng anh khô khốc, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Tinh Nặc nghe thấy tiếng thông báo trên toa tàu vang lên, trên tàu lại có thêm ba người thường ngơ ngác lên tàu.
Họ thấy trên mặt đất vẫn còn vệt máu chưa khô hẳn, còn có cánh tay con quái vật chưa kịp ăn hết, "a" một tiếng hét lên, hồi lâu sau mới yên tĩnh lại.
Toa tàu trở lại yên lặng.
Tinh Nặc kéo anh trai ngồi xuống, mặt mày tươi tắn, đôi mắt trong veo như thường, lóe lên một chút ánh sáng vụn vặt.
"Sao anh cả tìm được em?"
An Tử Mặc cũng thò đầu ra từ phía sau, thấy người quen không khỏi có chút kích động, tuy rằng cậu ta hơi sợ anh trai Tinh Nặc, nhưng vẫn cứ bô bô không ngừng.
"Anh trai Tinh Nặc, anh không biết toa tàu này nguy hiểm thế nào đâu! Nhưng đầu óc Tinh Nặc thông minh lắm, một chút đã tìm ra sơ hở, xử lý mấy con quái vật! Bằng không tụi em cũng không sống đến bây giờ đâu, đã sớm chết trong đợt quái vật tấn công trước rồi!"
Thẩm Yến nghe An Tử Mặc luyên thuyên nói, hiếm khi không thấy cậu ta ồn ào, nghe cậu ta kể lể không logic về sự dũng cảm của Tinh Nặc, trên mặt anh lộ ra vẻ tự hào đồng thời, không nhịn được mang theo một chút đau lòng.
Thẩm Yến lại xoa nhẹ đầu cậu nhóc, thấy trên mặt Tinh Nặc vẫn còn dính vết máu, lập tức biết em trai đã chịu không ít khổ.
"Không sao đâu, anh đến rồi, không có thứ gì có thể làm khó dễ em được."
Tinh Nặc đương nhiên tin tưởng anh trai, từ nhỏ đến lớn đều vậy.
Bất luận là ba ba hay hai anh trai, chỉ cần ở bên cạnh họ, Tinh Nặc cảm thấy an toàn vô cùng.
"Em biết."
Tinh Nặc vừa nói, bụng cậu kêu lên một tiếng "ọc".
Tai cậu lập tức đỏ bừng, nóng đến cả mặt cũng ửng hồng, ngượng ngùng ôm bụng, cười rộ nhìn anh trai.
Thẩm Yến thấy vậy, cũng nhếch môi cười.
"Trong tàu có bán đồ, chắc cũng sắp đến đây thôi, Tinh Nặc muốn ăn gì?"
Thẩm Yến vừa dứt lời, cái người bán hàng mập lùn thấp bé như một quả bóng cao su tròn xoe, đẩy chiếc xe đẩy vạn năm không đổi lại đây.
"Bán hàng đây! Táo thơm ngọt ngon, còn có đặc sản cá khô đáy biển!"
Người bán hàng cố ý không nói giá, cứ thế đẩy xe con, chậm rì rì đi từ đầu toa này đến đầu toa kia.
Tinh Nặc nhìn người bán hàng bụ bẫm này, ánh mắt chạm nhau.
Người bán hàng dường như biết ai có nhu cầu, làm lơ những mảnh thi thể và vũng máu đen đặc trong toa, lập tức đẩy xe con tới.
"Quý khách có nhu cầu gì sao?"
Tinh Nặc không khỏi bật cười, nghĩ đến điều gì đó, mở miệng hỏi: "Có chuối không?"
Người bán hàng lập tức nở nụ cười nịnh nọt, móc ra món hàng quý giá nhất của mình.
"Đương nhiên là có! Chuối trang trại Tulip! 150 tiền sao, xin hỏi thanh toán thế nào?"
Tinh Nặc nhận lấy chuối, hỏi: "Trước đây không phải là 100 tiền sao sao?"
An Tử Mặc ở hàng sau buồn bực, thò đầu ra không nhịn được hỏi: "Tinh Nặc à, cậu từng ăn rồi à? Sao còn biết giá?"
Bên cạnh, đồng tử Thẩm Yến co rút lại một chút, trong nháy mắt nhớ lại lần ngoài ý muốn cùng Tinh Nặc lên xe lửa kia.
Cũng là người bán hàng này, cũng là quả chuối này.
Khác biệt chính là, chuối tăng giá, Tinh Nặc vốn không nên nhớ rõ, nhưng cậu lại rõ ràng nhớ.
Thẩm Yến quay đầu, đối diện với đôi mắt hơi lấp lánh của Tinh Nặc, bên trong không có bất kỳ kinh hãi hay sợ hãi nào, chỉ có tràn đầy ý cười và tin cậy.
"Anh cả có tiền không?"
Thẩm Yến đột nhiên bật cười, gật đầu, vươn tay móc trong túi ra ba tờ tiền mệnh giá 50 tiền sao, đưa cho người bán hàng.
Tinh Nặc cắn một miếng chuối, hương vị không khác mấy so với ký ức, lạnh lạnh, còn mang theo một chút hương Tulip.
"Ngon thật."
Dạo này Tinh Nặc ăn tối rất ít, trải qua một trận đánh nhau kịch liệt trên xe như vậy, đã sớm đói đến bụng réo ầm ĩ, bụng dán vào lưng.
Tinh Nặc còn không quên An Tử Mặc, bẻ hơn một nửa cho cậu ta, thu về một ánh mắt cảm kích đến mức hận không thể khóc ngay tại chỗ.
Tinh Nặc bật cười, miễn cưỡng lót dạ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lo lắng dò xét của Thẩm Yến.
Tinh Nặc biết anh trai muốn hỏi gì, nhưng trên xe quá nhiều người, còn có quái vật có thể bất ngờ nổi dậy tấn công bất cứ lúc nào, thật sự không phải thời điểm tốt để nói chuyện.
"Anh cả, anh có biết trạm tiếp theo là ở đâu không?"
Tinh Nặc vừa hỏi ra miệng, dường như không hề lo lắng Thẩm Yến không biết, trong ánh mắt tràn đầy tin cậy gần như giống hệt như trước đây, không hề giảm sút.
Phàm là đổi thành quái vật hoặc người chơi khác, đều không thể biết loại tin tức này, nhưng cố tình Tinh Nặc hỏi lại là Thẩm Yến.
Thẩm Yến gật đầu, mở miệng nói: "Chuyến tàu này là chuyến tàu duy nhất của thế giới này, tự thành một hệ thống phó bản, chạy vòng quanh cả thế giới, trên đường có nhiều phó bản cao cấp."
Tinh Nặc lúc này mới hiểu vì sao người của công hội Linh Nhất Hào lại lũ lượt kéo đến phó bản này.
Có lẽ bọn họ không phải vì thông quan, chỉ là muốn thông qua các trạm dừng của chuyến tàu này, thăm dò rõ ràng vị trí khắp thế giới này.
Dù sao Thẩm Yến đã từng đưa một tấm bản đồ giả ra ngoài, khiến Tang Minh và công hội Linh Nhất Hào phí công mấy năm trời, cuối cùng tìm được vị trí khe hở không gian vẫn là sai lầm.
Mấy năm nay Tang Minh chắc chắn cũng đã phản ứng lại bản đồ có vấn đề, biết Thẩm Yến quá nhiều mưu mẹo khó đối phó, cho nên mới nghĩ đến kế sách "đường cong cứu quốc", tự mình vẽ ra một phần.
"Trạm trước là trang viên Tuyết Đêm, trạm tiếp theo nếu không sai thì..."
Thẩm Yến dừng lại, anh ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy lộ ra một chút phức tạp.
"Là lâu đài cổ Hoa Hồng Máu."
Tinh Nặc bật cười, thầm nghĩ vận may của mình cũng không tệ.
"Vậy thì em quá may mắn rồi!"
Trong đầu, hệ thống cũng vui vẻ theo, ra sức phụ họa Tinh Nặc: "Không sai, Tinh Nặc lúc nào cũng rất may mắn!"
Thẩm Yến há miệng, muốn nói gì đó, lại thấy Tinh Nặc quay đầu, nói với An Tử Mặc và mấy người chơi kia: "Tôi biết làm thế nào để rời khỏi phó bản này."
An Tử Mặc gặm xong miếng chuối cuối cùng, nghe thấy những lời này suýt chút nữa nghẹn chết, vội vàng hỏi: "Làm thế nào để rời đi?"
Đội trưởng cho rằng Tinh Nặc muốn xuống ở ga tàu, hoảng hốt đi tới, nhìn ánh mắt lạnh nhạt uy nghiêm của Thẩm Yến, cau mày khuyên nhủ: "Tuyệt đối không được xuống xe ở ga tàu! Cậu có lẽ còn chưa rõ, những trạm dừng đó đều là những phó bản nổi tiếng với độ khó cao, đi vào là chết!"
"Lâu đài cổ Hoa Hồng Máu" chính là phó bản cấp SSS+, đội trưởng vượt phó bản năm sáu năm trời còn chưa từng dám vào thử một lần!
Thà cứ ở lại phó bản toa tàu này còn hơn!
Phó bản xe lửa thường xuyên rơi ra các loại đạo cụ, tỷ lệ rơi phù thông quan cũng rất cao, vận may tốt một chút, căn bản không cần đoán ra quái vật thật sự là ai là có thể rời đi.
An Tử Mặc vừa nghe, cũng khuyên theo: "Tinh Nặc, chúng ta cứ ở tạm trong phó bản này đi, biết đâu lại tìm được đạo cụ gì đó để về thì sao?"
Tinh Nặc lắc đầu, cười rộ lên rất tươi tắn, cũng rất tự tin.
"Không phải, tôi biết quái vật thật sự là ai."
Đội trưởng "a" một tiếng, kinh ngạc lại buồn bực nói: "Sao cậu biết nhiệm vụ của người chơi chúng tôi?!"
Hắn ta dường như chưa từng tiết lộ mà?!
Tinh Nặc cười một tiếng, trong đầu 067 lặng lẽ lập công.
"Anh đừng nghĩ tôi biết thế nào, hơn nữa thật ra cách phá giải cũng không khó, muốn hợp tác không?"
Đội trưởng quả thực kinh ngạc bội phục đến mức quỳ rạp xuống đất, không nhịn được nói: "Cậu thật ra căn bản không phải người thường, cậu là người chơi đúng không? Giả vờ là người thường lừa chúng tôi hả?"
Bằng không chuyện này quá đả kích sự tự tin của hắn ta!
Nói xong, đội trưởng lại phủ nhận: "Không đúng, nếu cậu là người chơi, khi tàu chạy thì không thể tấn công quái vật, vậy cậu thật sự là người thường? Còn chưa có dị năng?"
Tinh Nặc gật đầu, vỗ vai đội trưởng, ánh mắt sáng ngời, cười rộ lên rất ngọt ngào.
"Đừng nói như vậy có được không, hợp tác có điều kiện, các anh không được đoán ra con quái vật này xong là trực tiếp rời đi, các anh phải giúp An Tử Mặc cùng nhau giết chết con quái vật này!"
Quái vật trung tâm chết, cả toa người thường mới có thể toàn bộ rời đi.
Đội trưởng hít sâu một hơi, hắn ta đã từng xông qua nhiều phó bản như vậy nhưng chưa từng một lần giết được quái vật trung tâm.
Giết chết quái vật trung tâm điểm tích lũy có thể trực tiếp nhân đôi, thậm chí còn có đạo cụ cao cấp bồi thường, nếu không phải thực lực không cao, đội trưởng thật ra cũng muốn dùng cách đơn giản thô bạo nhất này để thông quan.
Đội trưởng không trực tiếp trả lời, mà quay đầu thương lượng với đồng đội hồi lâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm của An Tử Mặc tràn đầy vẻ bội phục, nhìn Tinh Nặc, ánh mắt sáng lên.
"Tinh Nặc, sao cậu biết quái vật thật sự là ai?"
Đáp án này không phải Lục Thất nói cho Tinh Nặc, mà là ngay khi Tinh Nặc vừa lên xe đã nhạy bén cảm giác ra.
Trực giác của Tinh Nặc rất mạnh, cũng chưa từng sai sót.
Tinh Nặc chống cằm, bảo An Tử Mặc nhìn xuống đất: "Cậu xem mặt đất xe lửa, phần lớn vết máu đen đặc đã khô, nhưng một ít thịt vụn và tứ chi lại biến mất."
An Tử Mặc thật đúng là không phát hiện, lúc này vừa nhìn, "a" một tiếng, có chút kinh ngạc.
"Thật sự nha! Trên xe còn có quái vật khác, trộm nhặt những thịt vụn đó lên ăn?"
Tinh Nặc nói rất rõ ràng, cậu bảo An Tử Mặc nghĩ lại.
An Tử Mặc thật sự nghĩ không ra, đang muốn hỏi Tinh Nặc đáp án thì đội trưởng người chơi đã đi tới, gật đầu đồng ý hợp tác với Tinh Nặc.
"Chúng ta hợp tác giết quái vật trung tâm, ít nhất là đừng để chết nhiều người như vậy nữa."
Đội người chơi này tâm tương đối mềm yếu, mà người mềm lòng, thường ở thế giới vô hạn lưu thực lực đều không mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro