🐥Chương 186: Người nhà

Tinh Nặc vuốt ve những đóa hoa hồng nhỏ trong vườn, chóp mũi ngửi mùi hương hoa, ký ức thời thơ ấu cũng ùa về trong lòng.

Cậu cười đứng dậy, bước lên bậc thang, đi vào lâu đài cổ đã lâu không về.

Tinh Nặc xuyên qua một đoạn hành lang, đi vào phòng khách rộng lớn, vừa ngẩng đầu thì thấy ba ba.

Thẩm Ôn ở lâu đài cổ thích mặc trường bào cổ điển của mình, viền vàng đế đỏ, bên trong lót lụa đen tuyền, vạt áo tầng tầng lớp lớp lại không hề trông mập mà lại giống như một đóa hoa hồng kiều diễm xa hoa lãng phí.

Mái tóc vàng như dát lên người y một tầng ánh sáng chói mắt, gần như chỉ ngồi thôi cũng có thể cảm nhận được khí chất tự phụ trên người Thẩm Ôn.

Thẩm Ôn nhìn Tinh Nặc, giờ khắc này không biết vì sao rõ ràng ngồi ở vị trí chủ tọa, ngực lại buồn rười rượi.

Cảm giác hoảng loạn bao phủ lấy y, khiến cổ họng Thẩm Ôn khô khốc, muốn mở miệng, lại sợ giây tiếp theo nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Tinh Nặc.

Thẩm Ôn sợ Tinh Nặc chất vấn mình rốt cuộc có phải là người hay không.

Vì sao nuôi một lâu đài cổ toàn quái vật, vì sao ở cái thế giới vô hạn lưu này mọi người đều sợ hãi, lại vì sao giả bộ dáng vẻ con người nuôi nấng cậu lớn lên...

Quá nhiều vấn đề, Thẩm Ôn chính mình nói không rõ, càng không biết nên trả lời thế nào.

Trong dự đoán của Thẩm Ôn, thế giới vô hạn lưu và thế giới hiện thực có một bức tường ngăn cách tồn tại.

Tinh Nặc vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, có lẽ sẽ phát hiện người nhà có chút kỳ lạ nhưng thế giới hiện thực hết thảy đều chân thật tốt đẹp như vậy, Tinh Nặc sẽ nghi hoặc nhưng sẽ không quá mức sợ hãi.

Nhưng hiện tại, thế giới hiện thực sắp bị quái vật xâm lấn thành cái sàng, hai thế giới mắt thấy sắp dần dần hợp nhất, Thẩm Ôn cũng giấu không nổi nữa.

Đều không cần Thẩm Ôn nói cho Tinh Nặc, Tinh Nặc nhạy bén như vậy, chỉ cần phát hiện một chút không thích hợp, bóc tách từng lớp cũng có thể nhận ra chân tướng.

Khi Thẩm Ôn muốn mở miệng, Tinh Nặc trước một bước tiến tới, ôm cổ ba ba.

Giống như khi còn nhỏ, Tinh Nặc dụi đầu vào vai và ngực ba ba, làm nũng nói: "Ba ba, con muốn ăn bánh quy nhỏ ngọt ngào."

Thẩm Ôn cụp mắt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của đứa con trong lòng, vẻ mặt ôn hòa.

"Được, để đầu bếp làm cho con nhé?"

Tinh Nặc đáp lời, ngẩng đầu, đâm vào đôi mắt dịu dàng của Thẩm Ôn, như một dải ngân hà bao la, bên trong chứa đầy tình yêu dành cho Tinh Nặc.

Tinh Nặc bật cười, cảm thấy mình thật sự rất may mắn.

"Mệnh con tốt thật, thật may mắn, ba ba rất yêu rất yêu con."

Sâu trong nội tâm Tinh Nặc vô cùng khát khao tình yêu của người nhà, đừng nhìn cậu luôn lạc quan cười tủm tỉm như mặt trời nhỏ, trên thực tế cậu mới là người thiếu thốn tình cảm nhất.

Mà hai người ba ba và hai người anh trai đã cho Tinh Nặc vô số tình yêu.

Tinh Nặc hưởng thụ những điều đó, đối với cậu mà nói, ba ba và anh trai có phải là quái vật hay không đều không sao cả.

Tình yêu như hoa, tự do sinh trưởng, rực rỡ và lãng mạn.

Chỉ cần thế là đủ rồi.

Tinh Nặc làm nũng ba ba một lúc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của ba ba, đáy mắt vẫn lộ ra một chút ngưỡng mộ.

"Ba ba, con khi còn nhỏ cứ nghĩ mình lớn lên cũng sẽ giống ba ba, tóc thật dài, thật mượt mà."

Nhưng Tinh Nặc vì muốn đi học, không thể không cắt tóc, thiếu niên mười mấy tuổi, vẫn là mái tóc xoăn nhỏ mềm mại.

Nhìn cứ trẻ con, không đẹp bằng ba ba.

Tinh Nặc tiếp tục nói: "Con nhớ khi còn nhỏ có một cái lược rất đặc biệt, con rất thích dùng nó chải đầu, như vậy tóc con cũng sẽ trở nên rất mượt mà."

Thẩm Ôn cho rằng ký ức của trẻ con sẽ theo thời gian mà dần quên lãng, không ngờ Tinh Nặc ngay cả cái lược nhỏ đó cũng nhớ rõ.

"Đúng vậy, cái lược đó con trước kia coi như bảo bối, sau này đi học sáng dậy không kịp, mới dần dần không dùng nữa."

Hai người đều không phải tính cách ồn ào náo nhiệt, giọng nói đều rất nhẹ nhàng, đặc biệt là Tinh Nặc, thói quen từ nhỏ vẫn còn, âm cuối luôn thích hơi vếch lên, nghe cứ nhão nhão dính dính.

Cố tình cậu còn rất thích làm nũng, ôm eo ba ba, cười nói: "Con dù lớn đến đâu, vẫn là bé con của ba ba."

Khóe môi Thẩm Ôn cong lên, nhìn Tinh Nặc dựa dẫm vào mình, nỗi sợ hãi bất an trong lòng cũng tan biến sạch sẽ.

Tinh Nặc từ phó bản nhà ga xuống, thần kinh căng thẳng cao độ lập tức thả lỏng, mí mắt hơi sụp xuống, có chút luyến tiếc khoảnh khắc dịu dàng này.

Cậu từ nhỏ đã thích ăn vạ ba ba, hai người dựa vào nhau, không làm gì khác, đông một câu tây một câu trò chuyện vu vơ.

Tinh Nặc kể những chuyện xảy ra ở trường trong khoảng thời gian này, dù là chuyện phức tạp đến đâu, qua lời cậu đều tràn đầy hy vọng, ngọt ngào như mật.

"Anh cả rất thích hầm canh cho con, buổi tối ăn canh xong, con làm bài tập cứ muốn chạy ra WC, anh hai ngủ đặc biệt say, rất nhiều lần buổi tối không nhớ mà về nhà, vẫn là con với anh cả chạy đến trường, lôi anh ấy về."

"Hơn nữa trường sắp có kiểm tra giữa kỳ, con thấy cấp ba thật sự làm người đau đầu, luôn có đủ loại bài kiểm tra."

Thẩm Ôn nghe Tinh Nặc nhỏ giọng oán trách, xoa đầu cậu, giọng điệu mỉm cười.

"Nhưng Tinh Nặc vẫn rất ngoan, học tập nghiêm túc, ở chung với hai anh trai cũng rất tốt."

Thẩm Ôn nhìn đầu bếp mang bánh quy nhỏ tới, gật đầu, ngồi dậy, nói với Tinh Nặc: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi ngủ một giấc thật ngon."

Tinh Nặc cười tủm tỉm "dạ" một tiếng, khoác tay ba ba đi đến bàn ăn, tự mình múc một chén canh uống.

"Dì đầu bếp nấu cơm vẫn ngon như vậy."

Tinh Nặc khen một câu, vội vàng khen người khác: "Bánh quy nhỏ của chú đầu bếp cũng rất ngọt, rất hợp khẩu vị con."

Thẩm Ôn bật cười, nhìn Tinh Nặc như một vị chuyên gia ẩm thực, gắp cho cậu một miếng thịt: "Nhanh ăn đi, không kịp cho con nói nữa đấy."

Tinh Nặc bật cười, ngoan ngoãn ăn miếng thịt kia.

Cậu quá mệt mỏi, ở phó bản nhà ga không ngắn, ăn cơm xong thì chạy lên lầu, rửa mặt xong mí mắt cũng không mở ra được, mệt mỏi ngã xuống chiếc giường nhỏ quen thuộc của mình.

Thẩm Ôn lấy cho cậu một bộ đồ ngủ dài tay, thấy Tinh Nặc thật sự quá mệt, lập tức kéo chăn cẩn thận cho cậu, vỗ nhẹ lưng cậu.

"Ngủ đi, một giấc ngủ dậy mọi chuyện sẽ tốt thôi."

Tinh Nặc gian nan mở to mắt, ngáp một cái, khóe mắt ứa ra một giọt nước mắt.

"Ba ba, con tỉnh lại cũng không muốn quên những chuyện này."

Tay Thẩm Ôn đang xoa tóc Tinh Nặc khựng lại, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, dường như còn muốn nói gì đó.

Tinh Nặc lại trước một bước mở miệng nói: "Con khi còn nhỏ cứ cảm thấy mình luôn rất ngốc, bởi vì không hiểu nên không nhớ được một chút chuyện, ở phó bản quen bạn bè thì lần sau gặp mặt cũng đã quên."

"Sau này con phát hiện không phải con ngốc, là ba ba và các anh muốn bảo vệ con, cố ý làm con quên đi một số chuyện không tốt."

"Nhưng ba ba, con bây giờ lớn rồi, con cũng có thể đứng trước mặt mọi người, bảo vệ mọi người."

Thẩm Ôn nghe Tinh Nặc nói, ngực như có một dòng suối nước nóng ấm áp chảy qua, cả người mềm nhũn xuống, không tự chủ được muốn ôm Tinh Nặc một cái.

Thẩm Ôn nghĩ vậy, xong cũng làm như vậy, nhẹ nhàng ôm Tinh Nặc, xoa đầu cậu, trong lòng cảm thán.

"Tinh Nặc thật sự đã lớn rồi."

Tinh Nặc rất thích người khác nói cậu trưởng thành, như vậy sẽ khiến cậu có một cảm giác mình là trụ cột vững chắc của cả gia đình.

Tinh Nặc cong mắt cười rộ lên, vỗ vai ba ba.

Thẩm Ôn nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của Tinh Nặc, hỏi: "Tinh Nặc khi nào thì biết, ba ba và các anh không phải là người?"

Thẩm Ôn giấu trong lòng lời nói, nỗi hoảng loạn bất an kia, đều vào khoảnh khắc này hỏi ra.

Y cũng thật sự tò mò, Tinh Nặc rốt cuộc đã phát hiện ra như thế nào?

Tinh Nặc dựa vào gối đầu, tinh nghịch cười cười, cong đôi mắt, sáng long lanh.

"Ba ba có thể đoán thử xem."

Thẩm Ôn suy nghĩ một lát, nhíu mày nói: "Vừa nãy con ở trên tàu?"

Tinh Nặc lắc đầu: "Không phải, còn sớm hơn nữa."

Thẩm Ôn: "Là khi con mười hai tuổi chỉ vào một bức họa, hỏi trên đó có phải là quái vật không, là lúc đó sao?"

Tinh Nặc: "Cũng không phải, còn sớm hơn một chút nữa."

Thẩm Ôn: "Vậy là mười tuổi, con lần đầu tiên thi kém, rất nghi ngờ mình có phải con ruột không."

Tinh Nặc cười nói: "Cũng không đúng, lúc đó cảm thấy ba ba rất thông minh, mà con thi kém, không bằng ba ba có chút buồn rầu."

Thẩm Ôn: "Chín tuổi sao? Văn Hành Tuyết nhất định đòi dẫn con đi công viên giải trí, hắn muốn trải nghiệm một chút thời gian thân cận con cái, lúc đó cảm thấy ba ba không phải người thường?"

Tinh Nặc ha ha cười, đáy mắt lay động một tầng tinh quang lộng lẫy: "Cũng không phải, là khi con mới vừa học tiểu học, ngay cả xe điện còn không bước lên được."

Lúc đó Tinh Nặc rất thấp bé, thân thể cũng yếu, thịt đều dồn lên má, đối với mọi thứ bên ngoài đều chỉ cho là tốt đẹp như truyện cổ tích.

Thẩm Ôn không ngờ lại sớm như vậy, y ngẩn người hồi lâu, im lặng không biết nên nói gì.

"Lúc đó, con đã biết ba ba và các anh không phải là người?"

Tinh Nặc gật đầu, ôm cánh tay ba ba, chậm rãi nói: "Khoảng thời gian đó con luôn không hiểu sao lại vào phó bản, ra ngoài lại quên, ba ba và các anh ở phó bản là những quái vật vô cùng mạnh mẽ, điều này khiến con rất nghi ngờ, vì sao bản thân con lại không phải."

"Con còn có chút tự ghét, cảm thấy cả nhà chỉ có mình con không phải, tại sao vậy?"

"Con muốn cả nhà đều giống nhau, cũng muốn trở nên rất mạnh mẽ, anh hai vừa lúc đó tặng con một chiếc vương miện nhỏ."

"Anh hai nói đó là quà sinh nhật bù cho con, con cầm vương miện, ước một điều ước."

"Con ước tất cả những chuyện con không nhớ rõ, vào buổi tối sẽ theo những ngôi sao rơi vào trong giấc mơ của con."

Chiếc vương miện nhỏ vẫn luôn được cất giữ cẩn thận trong chiếc hộp nhỏ do Tinh Nặc tự làm, nhưng viên đá năng lượng được mài giũa trên đó lại ngày càng mỏng manh.

Tinh Nặc cuối cùng liên tục mơ rất nhiều giấc mơ, lúc đó cậu còn nhỏ, những chuyện không nhớ được sẽ viết vào nhật ký.

Sau này lớn lên, Tinh Nặc biết đó không chỉ là giấc mơ của riêng mình, mà còn là một phần ký ức mà cậu đã từng bỏ quên.

Thẩm Ôn chỉ xoa đầu Tinh Nặc, hồi lâu vẫn im lặng.

"Tinh Nặc có sợ không?"

Giờ Tinh Nặc đã lớn, đã có thể phân biệt được quái vật không phải là thứ tốt đẹp gì, ở thế giới loài người càng là thứ mọi người sợ hãi, nghe đến là biến sắc.

"Con có trách ba ba không, là một quái vật, không giống con, cũng không giống loài người."

Tinh Nặc lắc đầu, vẻ buồn ngủ trong đáy mắt chưa tan, nhưng lại thêm vài phần kiên định.

"Đương nhiên là không, con khi còn nhỏ rất muốn biến thành quái vật giống ba ba, sau này phát hiện thật sự không có cách nào, chỉ có thể từ bỏ."

"Ba ba rất tốt, các anh cũng rất tốt, không tốt là những con quái vật khác!"

Tinh Nặc nghĩ đến phó bản thế giới hiện thực, còn quay đầu an ủi: "Ba ba không cần lo lắng, con sẽ trở nên rất mạnh mẽ, dù là người, con cũng sẽ cố gắng đuổi kịp mọi người."

Người khủng hoảng hơn thật ra là Tinh Nặc, cậu thật sự thiếu thốn tình yêu, có một khoảng thời gian luôn chìm đắm trong sự tự ghét bỏ vì mình không giống ba ba.

Sau này hiểu chuyện hơn nhiều, phát hiện dù không giống, ba ba và các anh vẫn yêu cậu như vậy.

Vượt qua bức tường không gian, rời khỏi thế giới mà họ cư trú lâu dài, họ đều phải cùng Tinh Nặc bước vào hiện thực, để cậu khỏe mạnh trưởng thành.

Tinh Nặc cảm thấy tình yêu của mình quá mỏng manh, giống như một ngọn nến nhỏ, không bằng sự nhiệt liệt của ba ba và các anh.

Tinh Nặc ôm ba ba, lại không nhịn được nói: "Con cũng thật may mắn!"

Vậy mà lại có những người nhà tốt như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro