Ngày 1: Không khí trong căn phòng này bắt đầu trở nên rất tuyệt rồi đấy

Tên gốc: "Day 1: The atmosphere in this room is astronomical"
(Lưu ý: Mặc dù chương này là "Ngày 1" và chương trước là "Ngày 0", nhưng hai chương này diễn ra trong cùng một ngày.)

Dream không biết cảm thấy thế nào khi anh ấy và George chạm mắt lần đầu tiên. Một phần là do thần kinh, nhưng có lẽ cũng là do cách George nhìn anh.

Anh ấy đã quan sát George lướt qua nhà ga, phân tích khuôn mặt của những người anh nhìn thấy, cho đến khi ánh mắt anh bắt gặp Dream. Khuôn mặt bình tĩnh, có chút bối rối của anh đông cứng lại, và thả lỏng thành vẻ sợ hãi thuần khiết, không hề e dè khi mắt anh quét từ mắt lên tóc, qua các đường cong trên khuôn mặt, và đến khóe miệng anh ấy đang nở một nụ cười nhẹ. Dream gần như không thể xử lý được ánh mắt của anh. Nó rất mạnh mẽ. Và không làm gì để giúp anh ấy giữ được cảm giác của mình. Anh ấy cảm thấy được sự tiếp xúc ấy, và lần đầu tiên, anh ấy cảm thấy ổn về điều đó.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười, khuôn mặt của George lại bắt đầu lộ ra vẻ bối rối, và Dream trong lòng thấy thoải mái, tự hỏi liệu phản ứng vừa rồi có phải do anh không nhận ra mình là ai không, điều này sẽ khá buồn cười.

Anh ấy cho rằng điều đó là đúng sau khi anh ấy thấy biểu hiện của George càng thêm bối rối khi anh nhận thấy Dream vẫn cầm điện thoại lên tai và biểu cảm đó lớn dần khi anh để ý đến trang phục của Dream. Anh ấy biết mình đã đúng khi George tạo một biểu cảm khi anh nhìn đến đôi giày crocs, và Dream lặng lẽ cười khúc khích,tự cảm thấy nụ cười của anh ấy ngày càng lớn,mấy cái múi giờ chắc hẳn đối với anh rất tệ.

Anh ấy nhìn đôi mắt của George lướt ngược lên khuôn mặt mình và chớp chớp mắt, trông có vẻ lạc lõng. Dream lại không thể kìm được mà bật cười, dù đã cố gắng hết sức để kìm nén.

"Cái-" anh ấy nghe thấy George bắt đầu chú ý cái điện thoại, nhìn miệng anh chuyển động, nhưng câu nói bị cắt ngang, và anh ấy chọn cách để khiến anh khỏi bối rối.

"Này George." Dream nhẹ nhàng nói vào điện thoại. Mọi thứ diễn ra như thể đó là một bộ phim, anh ấy chứng kiến ​​sự bối rối trên khuôn mặt của anh bốc hơi và thay vào đó là sự bàng hoàng.

"Dream?" Nụ cười của Dream ngày càng nở rộ. Cuối cùng, anh đã nhận ra rồi. Dream khẽ mở miệng, định đề nghị họ gác máy và chào hỏi nhau như một đôi bạn bình thường, nhưng hoàn toàn mất cảnh giác khi một biểu cảm khó hiểu hiện lên trong mắt George và anh lẩm bẩm một tiếng "Mẹ kiếp!".

"Cái- gì vậy hả?" Dream suýt ngã ngửa, sự bối rối bây giờ đổ sang anh ấy, cùng với một cảm giác nóng bừng vụt qua. "Ý cậu là gì hả, 'Mẹ kiếp' ư?"

"Hở?" là câu trả lời của George trong khi vẫn đang thất thần, và anh chớp mắt vài lần. Ánh mắt khó hiểu trong mắt anh nhanh chóng mờ đi. "Cái gì?"

"Ý cậu 'Cái gì' là cái gì cơ chứ? Cậu vừa mới nhìn tớ và nói 'Mẹ kiếp' đấy!" Dream cười

"Oái!" George lo lắng thốt lên. "Đấy là do cậu vừa làm tớ mất cảnh giác; Không có ai bảo với tớ là cậu đẹp đến thế cả."

Cả hai người đều sững lại.

Mặt George bắt đầu chuyển một màu hồng tươi xung quanh má, có vẻ hơi hoảng sợ trước những gì anh vừa nói. Dream cảm thấy vệt ửng hồng trên mặt mình lan rộng trên má và sống mũi, hai người giờ giống như một con nai khi đang đi qua đường mà bắt gặp cặp đèn trước của cái xe tải.

"Uh, cảm ơn." Dream cuối cùng cũng nói sau một hồi im lặng. George hắng giọng và lắc đầu.

"Tớ đoán chúng ta có thể cúp máy được rồi."

"Được." Dream kết thúc cuộc gọi trên điện thoại cùng lúc với George, và bất chấp màn sương mù của một loại căng thẳng nào đó đang gia tăng giữa họ, Dream vẫn sải bước qua khoảng cách còn lại đó và ôm George vào lòng.

Vào thời điểm đó, sự chênh lệch chiều cao giữa họ trở nên rất rõ ràng là bao nhiêu khi khuôn mặt của George bị vùi vào cổ của Dream và anh ấy đặt cằm lên đỉnh đầu của George,chỉ ngay bên trên tai của anh ấy. Nhưng khoảng cách độ cao đó lại rất vừa phải, và họ như tan chảy trong cái ôm, sự căng thẳng xung quanh họ tan biến như kẹo bông bị ném vào nước. Dream được đáp lại đầy tình cảm, rồi họ bỏ nhau ra.

"Cậu đã chờ đợi việc này từ lâu rồi, phải không?" Dream hỏi, nụ cười toe toét chiếm lấy khuôn mặt anh. Một nụ cười tươi được đáp lại khi George gật đầu.

"Đúng là như vậy," anh trả lời, "và tớ cũng rất vui khi được ở đây."

"Ồ, tớ không để ý lắm," Dream giật nảy mình, và bắt gặp một cái trợn mắt kinh điển. "Nói đến để ý, làm sao mà cậu lại không thể biết ai là tớ cơ chứ? Tớ mặc toàn là màu xanh lam mà."

"Tớ... không biết nữa." George từ tốn thừa nhận, như thể anh thực sự biết câu trả lời ấy. "Tớ nghĩ rằng đấy là tại vụ đi máy bay."

Dream cười, gật đầu đưa tay che miệng. "Cậu thực sự đã rất hoang mang đấy!"

George tham gia và cười khúc khích, trước khi kéo nhẹ cánh tay của Dream. "Được rồi, chúng ta hãy ra khỏi đây thôi. Tớ thề là chúng ta đã đứng ở đây hai mươi phút rồi đấy." Dream kéo tay áo lại và kiểm tra đồng hồ.

"Đâu có, mới khoảng bốn phút thôi." Anh đập thêm một phát vào tay Dream.

"Cậu hiểu ý tớ là gì mà."

Tiếng cười theo sau họ khi Dream dẫn cả hai đến phía trước của sân bay và đến xe của anh ấy.

----------------

Sapnap liếc nhìn thời gian trên điện thoại của mình một lần nữa. Đã gần năm giờ chiều mà Dream vẫn chưa về. Thở dài, Sapnap mở khóa điện thoại và chuẩn bị gọi cho bạn mình.

Nhưng rồi anh nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm từ bên ngoài ngôi nhà nhỏ của Dream, và cất lại cái điện thoại vừa lấy từ túi áo, thậm chí còn nằm dài ra trên ghế dài.

"Này Sapnap, đoán xem tớ đã đón ai về từ sân bay này?" Dream thông báo ngay khi cánh cửa mở ra và anh ấy đặt một chân vào nhà.

"Một người vô gia cư chăng?" Sapnap trêu chọc, và anh ta nghe thấy George la lối về việc bị xúc phạm từ bên ngoài, khiến anh ta bật cười. Dream bắn cho anh ta một cái nhìn 'hãy thật tử tế' và Sapnap đã đưa cho anh ấy một ngón tay cái, và lật nó lại ngay sau khi nhìn George vào nhà với hành lý và túi phía sau anh.

"Ồ, vậy là cậu đã đưa một tên ngốc về nhà."

"Mới hai giây thôi mà cậu đã bắt nạt tớ rồ kìa." George giả vờ tức giận. "Tớ biểu quyết về việc lưu đày cậu ta."

"Đây không phải là Survivor*, George à." Sapnap đáp trả.

*Survivor là phiên bản Mỹ củaloạt phim truyền hình thực tế Survivor quốc tế , có nguồn gốc từ loạt phim truyền hình Thụy Điển Expedition Robinson do Charlie Parsons tạo ra, được công chiếu vào năm 1997.

"Ừ, nhưng tớ có thể buộc cả hai cậu phải ra khỏi nhà tớ và đặt vài phòng trọ nếu hai cậu không ngừng cãi nhau đi." Dream thản nhiên trả lời, và anh ấy giật lấy hành lý của George từ tay anh. Rồi cả ba bật ra những tràng cười và khúc khích.

"Cậu nói cứ như là bố của tớ vậy."Sapnap nhận xét, và bị chiếc túi của George đập vào đầu khi anh ấy đi qua anh.

"Có thể cậu ấy là bố của cậu thật đấy." George gợi ý.

"Điều đó có nghĩa là tớ có thể gọi cậu ta là 'daddy' à?"

"Không nhá trừ khi cậu muốn ngủ ở ngoài!" Dream hét lên từ một căn phòng khác, giọng anh ấy như bị bóp nghẹt lại. Sapnap và George lại ném ra một tràng cười sảng khoái, và họ vẫn chưa bình tĩnh lại được cho đến khi Dream quay lại phòng khách và khoanh tay đứng nhìn.

"Chuyện gì vậy, Anh chàng xanh lè?" Sapnap hỏi khi anh ta ngừng cười, và lại bị George ném túi.

"Tớ đã để cả hai chiếc vali của hai người trong phòng ngủ dự phòng. Hai người có phiền khi ngủ chung giường không, hay hai người muốn luân phiên ngủ trên giường dự phòng và trên đi văng?"

"Tại sao tớ lại không lấy chiếc giường dự phòng chứ," Sapnap bắt đầu, và cả Dream và George đều mong đợi anh ta kết thúc với 'và George sẽ lấy chiếc ghế dài'. Tuy nhiên, họ đã nhầm, vì những gì anh ta thực sự nói là "và hai người sẽ ngủ chung giường."

Sapnap nhìn Dream đấu mắt với anh ta bằng vẻ mặt thích thú. Gì chứ? Sapnap không thể làm thế được. Crush của Dream mà ở cùng phòng với anh ấy thì anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội để trêu chọc anh ấy như đã làm với anh ta và Rose trước khi họ đến với nhau. Đây là nghiệp quật đấy nhá.

--------------------

"Ý tớ là, cậu đã nhìn lại chiếc giường của mình chưa đấy? Nó lớn hơn rất nhiều so với chiếc giường dự phòng." Sapnap giải thích, và George chuyển tầm mắt sang Dream để xem phản ứng của anh ấy.

"Ý tớ là..." là câu trả lời ngập ngừng của Dream, và anh ấy nhìn về phía George. Mặc dù nhịp tim của anh ấy đã tăng lên đáng kể với lời đề nghị của Sapnap, anh ấy vẫn tiếp tục giả vờ thờ ơ và nhún vai. Sau một hồi, Dream quay lại nhìn Sapnap. "miễn là George không phiền thì được, vì tớ không để ý đâu."

"Tớ cũng thế." George nói, cố gắng hết sức để không lộ ra vẻ lo lắng. Anh không biết mình sẽ xử lý thế nào trong cả tuần tới đây.

"Thế là xong, mọi chuyện đã ổn định rồi." Sapnap kết luận một cách thản nhiên, "Tớ sẽ lấy chiếc giường dự phòng, và hai người sẽ ngủ cùng nhau."

Sapnap một lần nữa bị chiếc túi ngủ qua đêm của George đập vào mặt cùng với tiếng hét "Đừng nói như vậy nữa, đồ ngốc!" vang hết cả ngôi nhà, trong khi anh vẫn cố gắng hết sức để không đỏ mặt. Sapnap chộp lấy chiếc túi từ tay anh, ngồi dậy và đập mạnh vào vai George trước khi ném nó qua phòng và khiến Patches đang ngủ giật mình dậy khi chiếc túi trượt qua chân cô ấy, điều này khiến George và Sapnap phải xin lỗi ngay khi Dream ném cho họ một cái nhìn chết chóc.

--------------------

Chỉ mới hai tiếng đồng hồ trôi qua trong nhà, và Dream nhanh chóng biết được một sự thật quan trọng: Khi Sapnap không có trong phòng, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Lần đầu tiên anh ấy nhận thức được điều này là khi để George và Sapnap ngồi trên ghế dài, xem bất cứ thứ gì trên TV và lấy một số bánh pizza mua ở cửa hàng từ tủ đông của anh ấy, bật lò nướng để làm nóng nó trước trong khi anh ấy lấy thức ăn từ hộp và đặt nó lên cái khay. Khi đang đợi lò nướng hoàn tất việc làm nóng, anh ấy nghe thấy tiếng rên rỉ từ phòng bên cạnh, "Dreeeeeeeeeam" và quay lại thì nhìn thấy anh đang ủ rũ đi vào bếp.

"Sapnap ích kỷ quá đi mất." anh rên rỉ và khoanh tay lại với một cái bĩu môi. Dream cười nhẹ và George giả vờ như bị sốc. "Cậu dám chế nhạo tớ ư? Cậu bị loại." Dream tiếp tục cười khúc khích và George cũng tham gia, trước khi họ chìm vào sự im lặng thoải mái. Dream nghiêng người qua khoảng trống giữa gian bếp nhỏ và lấy lòng bàn tay đỡ lấy cằm, khuỷu tay đặt lên mặt bàn nhẵn bóng. Trong thời điểm đó, tất cả những gì anh ấy có thể làm là thực sự đánh giá cao sự tồn tại của George. Sự hiện diện của anh giống như tấm lụa được phủ lên trái tim và tâm hồn anh ấy, và kể từ khi họ bước lên xe, thật khó để rời mắt khỏi đôi mắt phong phú và nụ cười rộng mở của anh. Anh ấy say sưa đến mức không nhận thấy George đang thả lỏng mình một cách tinh tế dưới cái nhìn của anh ấy, như thể anh đang bị một câu thần chú điều khiển, và cũng bắt đầu dựa người vào quầy bếp. Tuy nhiên, điều mà Dream nhận thấy đầu tiên là bầu không khí xung quanh họ đột nhiên thay đổi thành một thứ mà anh ấy thực sự không thể gọi tên, nhưng đó không phải là một bầu không khí tiêu cực.

Nhưng bầu không khí đó nhanh chóng biến mất ngay khi cái lò kêu bíp, và khiến cả hai người giật bắn mình. Chớp mắt vài cái, Dream quay lại để đặt chiếc bánh pizza rất lớn vào lò nướng và George thì quay trở lại phòng khách, và một câu "Cậu làm cái gì trong đó mà mặt cậu lại trông như thế?" đến từ Sapnap.

Dream cũng biết được một giờ sau đó khi cả ba người họ đã ăn chiếc bánh pizza và trong khi họ tình cờ xem một bộ phim ngẫu nhiên nào đấy. Sapnap đã xin phép vào phòng tắm và để Dream với George một mình trên ghế sa lông, ngồi cạnh nhau.

Không có những bình luận liên tục của Sapnap về bộ phim, Dream nhận thấy George nhanh chóng trở nên buồn ngủ vì lệch múi giờ, và trái tim anh ấy dịu lại. Anh ấy nghiêng người về phía bên George, vòng tay ra sau lưng anh, và nhẹ nhàng kéo George nằm lên trên người anh ấy. Quá buồn ngủ để quan tâm điều gì đang xảy đến, George thả lỏng người vào sự ấm áp anh mới tìm thấy và rúc đầu vào vai Dream, cánh tay gần anh nhất ôm lấy anh và nhẹ nhàng kéo anh vào một cái ôm.

Bầu không khí từ từ trở lại khi Dream nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang yên nghỉ của George trên vai mình, và Dream thấy mình hơi buồn ngủ mặc dù không cảm thấy mệt mỏi. Giống như cái ôm của họ tại sân bay, Dream cảm thấy mình đang hòa vào George, và một nụ cười mê đắm nở trên khuôn mặt anh ấy khi quay lại nhìn TV. Một cảm giác mờ ảo lan tỏa từ bụng anh ấy ra ngoài, và Dream không muốn gì khác ngoài việc cúi xuống và quấn cánh tay còn lại của mình quanh George và quấn chặt cả chân họ lại-

Dream cắt đứt những suy nghĩ của chính mình. Không, không, anh ấy sẽ không nghĩ về điều đó, cho dù anh ấy muốn thế nào đi chăng nữa. George là bạn thân nhất của anh ấy, và không đời nào anh sẽ đáp lại tình cảm của anh ấy dù chỉ là một chút ...

Mặc dù những gì anh đã nói ở sân bay có vẻ hơi đáng ngờ.

Dream khẽ lắc đầu. Không. Đừng nghĩ về điều đó, nó có thể chẳng có nghĩa lý gì.

...Trừ khi?

Tiếng cười khẩy của Sapnap đã cứu Dream khỏi một cuộc đấu tranh với chính mình, và khi anh ấy nhìn sang thì thấy bạn mình đang nhìn anh ấy và George với vẻ mặt thích thú. Bầu không khí một lần nữa trở nên náo nhiệt, và Sapnap ngồi xuống phía cuối chiếc ghế dài, miệng nói từ 'đau khổ' với Dream. Dream chỉ biết lắc đầu với anh ta.

Nghiêm túc mà nói, tại sao Sapnap thậm chí còn trêu chọc anh ấy về điều đó cơ chứ? George cũng là bạn của anh ta mà, anh ta đáng lẽ nên lo lắng về việc thú nhận sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tình bạn của bộ ba?

Nhưng đó chỉ là những câu nói đùa, nên không sao cả. Ít nhất, đó là lý do của Dream, khi anh ấy nhìn lại về cái TV.

Lần thứ ba là khi hai người kia quyết định đi ngủ vài tiếng sau đó, ngày càng chán việc xem phim. Sapnap chỉ đơn giản là đứng dậy khỏi ghế dài, vẫy tay chúc ngủ ngon, và đi vào phòng ngủ dự phòng, để lại Dream với George đang ngủ say trên người, vị trí của họ không thay đổi ngoại trừ đầu của George đã lăn ra sau và vùi sâu hơn vào bờ vai đã tê liệt của Dream.

Dream không biết phải làm sao nữa. Có nên đánh thức anh dậy không? Hay là nên bế anh vào phòng? Hay bỏ anh lại đây? Anh ấy ngay lập tức bối rối trước sự lựa chọn thứ hai và loại bỏ ngay lựa chọn thứ ba, Dream nhẹ nhàng lắc bên vai mà bàn tay anh ấy đang đặt trên.

Có chút cựa quậy, George rời khỏi chỗ dựa vào Dream và dụi mắt, giấu cái ngáp sau một bàn tay. "Mấy giờ rồi?"

"Khoảng nửa đêm. Cậu đã ngủ quên trong vài giờ rồi."

"Ồ." George lầm bầm, ngái ngủ.

"Thôi, chúng ta đi ngủ đi. Tớ biết cậu vẫn còn mệt mà."

Một tiếng rên đồng ý không mạch lạc lắm vang lên từ George, và Dream bước xuống ghế, nhìn George từ từ làm theo.

"Cậu mới ngủ được một nửa thôi, phải không?" Dream nhẹ nhàng cười, giữ giọng mình nhỏ lại, trầm lắng hơn.

"Mmm-hmm." Một nụ cười trìu mến nở trên khuôn mặt của Dream. George rất dễ thương khi anh buồn ngủ-

Không, không nghĩ về điều đó.

Phải mất đến một phút, nhưng Dream từ từ dẫn George về phòng và mở cửa bước vào. George làm theo, và Dream để cửa mở phòng trường hợp Patches đột nhiên muốn ngủ trên giường vào buổi tối.

Anh ấy hướng George đến giường và khi anh đặt tay lên nệm, Dream vớ lấy một chiếc quần thể thao màu xanh lá cây đậm và lẻn ra khỏi phòng và vào phòng tắm để thay quần jean. Anh ấy không chịu ngủ trong đó. Tuy nhiên, anh ấy vẫn mặc chiếc áo len, nó thực sự rất thoải mái. (Thông báo: Tôi đã thay đổi màu sắc của cái quần ấy vì các bạn sẽ không ngừng liên cmn tục nói về nó, tôi phát ốm với nó rồi. Và trước khi bạn hỏi, tôi không biết chiếc quần thể thao màu xám thì làm sao, tôi chỉ nghĩ nó sẽ là màu mà anh ấy sẽ mặc.)

Khi anh ấy quay lại và mở cửa, anh ấy bắt gặp George đang ngủ say trên giường, chỉ chiếm một nửa không gian. Sapnap đã đúng, giường của anh ấy đủ lớn để vừa với cả hai.

Cảm thấy cơn buồn ngủ ngày càng lớn, Dream đi đến bên giường và từ từ trèo vào để anh không làm phiền George. Dream chuyển từ lưng sang bên phải, quay mặt ra xa George và cảm thấy thoải mái.

Cho đến khi anh cảm thấy một cánh tay buông xuống bên hông và bụng mình rồi George bắt đầu rúc vào lưng anh.

Sau đó Dream cứng đơ như một tấm ván, cụm từ 'cái quái gì' cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh ấy như một chiếc đĩa CD bị hỏng. Khoảng một phút sau, Dream cố gắng nắm lấy cánh tay của George và gỡ nó ra khỏi người mình, nhưng đã vấp phải sự phản kháng đáng kinh ngạc và một tiếng phản đối phát ra từ George. Mà đó là ngay bên cạnh tai của Dream.

Vì vậy, Dream thả tay George xuống và nằm yên. Không lâu sau thì George lại chuyển mình lần nữa, áp sát Dream hơn và tựa mặt vào nơi mà từng tiếng thở ra ấm áp cứ lướt qua gáy Dream.

Và sự kết hợp của nỗi mệt mỏi ngày càng gia tăng và bầu không khí đặc biệt đó đã quay trở lại, Dream cảm thấy bản thân bắt đầu thư giãn và nhẹ nhàng áp lưng vào ngực George, rồi anh ấy thả trôi bản thân mình, những suy nghĩ dần trở nên không mạch lạc khi những giấc mơ chiếm lấy ý thức của anh ấy.

-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro