Ngày 3: Vấp ngã trên sân băng về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng cũng hơi bị ngầu

Tên gốc: "Day 3: Falling both physically and metaphorically at a roller rink is kinda cool"
(A/N: tiêu đề ban đầu của chương là "Day 3: Falling both physically and metaphorically at a roller rink is kinda cool, to be honest with you", nhưng tôi đã bị giới hạn tiêu đề chương -_-
Ngoài ra, vui lòng KHÔNG đưa ra bất kỳ nhận xét nào về tình dục/NSFW)

"Chết tiệt, bọn họ ở trên ghế sa lon cả đêm luôn?" Sapnap nói với chính mình khi bước vào phòng khách, vươn vai. Mới mười một giờ sáng, Sapnap, người đã thức dậy sớm, đang thèm cà phê. Và bữa sáng. Tuy nhiên, cảm giác thèm ăn của anh ta đã bị lãng quên khi anh nhận thấy hai người ngu si nhất trên thế giới đang nằm cùng nhau trên chiếc ghế dài. Anh nhìn họ ngủ yên giấc một lúc trước khi lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh rồi bước vào bếp chuẩn bị một ấm pha cà phê, nấu cho ba người họ cái gì đó để ăn.

Trong khi đợi cà phê được pha, anh ta ngồi trên bàn bếp* và kể lại mấy sự kiến gần đây nhất của mình với Bad, đồng thời gửi đoạn video mà anh ta đã quay vào ngày hôm trước, với lời nhắn 'Xem mấy cái bánh nướng xốp ngốc nghếch này đi, Bad, tớ đi chết luôn đây' kèm theo. Một tiếng bíp rất nhỏ khi máy pha cà phê hoàn thành khiến Sapnap đặt điện thoại xuống và tự pha cho mình một cốc nước đậu có chứa caffein.

*Bếp kiểu Tây hay có một cái bàn giữa bếp để chuẩn bị đồ ăn hay đại loại thế, cái đấy là cái kitchen island mà Sapnap ngồi lên. Mình dịch thành bàn bếp vì bên Việt Nam không hay có.

Ngồi xuống, anh ta nhấc điện thoại lên và nhận thấy Bad đã trả lời.

'Mấy tên ấm đầu đó luôn thế! Mà tớ không chắc tại sao họ lại làm cho cậu phải chết:\'

Tại sao mấy người mà anh ta kết bạn với đều ngốc hết vậy?

'Cậu không nhận ra á?' Sapnap nhắn lại. Anh ta nhận được phản hồi một phút sau đó.

'Tất nhiên là có, tớ không mù! >:( Tớ chỉ không hiểu tại sao họ lại đang giết cậu, cuối cùng họ sẽ nhận ra mà thôi!'

Đính chính lại này, Bad không ngốc như Sapnap nghĩ.

--------------------

Mùi cà phê nồng ấm từ từ đánh thức Dream dậy, anh ấy khựng lại một lúc sau khi mở mắt ra để nhớ mình đang ở đâu. Khi anh ấy nhớ rằng mình đang ở trên ghế dài trong phòng khách của mình, anh ấy cũng nhớ rằng anh ấy đã ngủ trên George, và đột nhiên nhận thức được chàng trai đang ôm chặt lấy mình.

Điều này sẽ xảy ra hết cả tuần này chăng?

Cố gắng hết sức để không đánh thức George, Dream thực sự trượt khỏi ghế dài để xuống sàn trước khi đứng dậy. George đã khuấy động chút ít, nhưng nếu anh thực sự tỉnh dậy, anh cũng  sẽ không thể hiện điều đó.

Dream bước vào bếp để thấy Sapnap đang cười khì khì với chiếc điện thoại của mình, bên cạnh là một tách cà phê.

"Chào buổi sáng", Dream chào, nhận được câu "Này" đầy thích thú từ Sapnap. Quyết định rằng cà phê sẽ là một thức uống tuyệt vời mặc dù anh cũng không nạp được nhiều caffeine cho lắm, anh ấy lấy một chiếc cốc từ một trong những chiếc tủ của mình và tự pha cho mình một cốc của riêng mình, uống loại thuốc thích hợp để chống lại những tác động tiêu cực của thứ đồ uống ấy, và đưa tay xuống vuốt lông Patches khi cô bước vào phòng và cọ xát vào chân của anh ấy.

"Hôm nay chúng ta vẫn đi trượt băng chứ?" Sapnap vừa hỏi vừa đút túi điện thoại sau khi Dream vươn vai hết cỡ. Dream chợt nhớ ra một trong những cuộc nói chuyện của ba người vào đêm hôm trước, một trong số đó là kế hoạch cho ngày mai. Trượt băng là quyết định của nhà vô địch.

"Ừ, trừ khi cậu đổi ý." Dream trả lời. Sapnap lắc đầu, Dream nhấp một ngụm cà phê trước khi anh ấy đặt cốc xuống và duỗi tay qua đầu.

"Cậu muốn tớ nấu cho chúng ta một bữa sáng chứ," Sapnap bắt đầu, giọng anh ta như một câu hỏi trước khi nó chuyển sang một giọng điệu trêu chọc, "hay điều đó vi phạm một số quy tắc bất thành văn ở đây?"

"Haha," Dream mỉa mai, và mở tủ lạnh, "thật là hài hước."

"Nhưng cậu không nói tớ đã sai." Dream phớt lờ lời trêu chọc của Sapnap và lấy một hộp bánh quế từ tủ đông.

"Oooooo, vâng làm ơn!" Sapnap khẽ nhận xét, làm Dream cười nhẹ, và anh ấy cắm máy nướng bánh mì vào một trong những ổ cắm của nhà bếp. Khi đặt hai chiếc bánh quế đầu tiên vào máy nướng bánh mì, Sapnap lại lên tiếng. "Vậy, hai con chim uyên ương các cậu ngủ ngon chứ?"

"Chúng tớ không phải là những chú chim uyên ương, Sap à." Dream nói một cách vui vẻ, mặc dù Sapnap đã đánh giá cao lời nhận xét của mình và trông chờ vào hiệu quả của nó một cách đầy khao khát. Anh ta gần như thở dài vì khó chịu.

"Tớ không thể hiểu tại sao cậu lại cứ thuyết phục bản thân rằng cậu ấy không thích lại cậu", thay vào đó, Sapnap nói, thực sự thắc mắc. Anh ta nhìn người bạn của mình do dự, quay lại và quay về phía máy nướng bánh mì.

"Bởi vì cậu ấy không có?" là câu trả lời bối rối của Dream, và nếu Sapnap tham gia một bộ phim sitcom, anh ta sẽ phá vỡ bức tường thứ tư bằng cách nhìn chằm chằm vào máy ảnh với một biểu cảm bất lực. Nhưng vì không phải vậy, anh ta không thể làm vậy được, nên anh chỉ còn cách xoa tay lên mặt mình và hậm hực.

Trước khi anh ta có thể tiếp tục, máy nướng bánh mì đã tắt và làm bánh quế nở lên, lúc ở nhiệt độ hoàn hảo thì nó thực sự rất thơm ngon. Dream chộp lấy một chiếc đĩa giấy rồi nhanh chóng nhặt chiếc bánh quế lên đặt vào đĩa, lắc tay sau đó cho bớt bỏng rát ở các đầu ngón tay. Anh đưa chiếc đĩa sang Sapnap và đặt thêm hai chiếc nữa vào máy nướng bánh mì. Anh ấy tìm đường đến tủ lạnh.

"Xi-rô và mật ong ở trên quầy, nĩa ở trong ngăn kéo," anh ấy nói, và lấy bình nước táo từ tủ lạnh, đặt nó lên bàn bếp, trước khi lấy một chiếc cốc nhựa màu đỏ và đặt nó lên cái bàn bên cạnh cốc nước ép. "Nếu cậu muốn thêm một ít bơ vào đó thì chúng ở trong tủ lạnh."

"Được rồi." Sapnap trả lời, và đứng dậy, lấy xi-rô và một cái nĩa và ngồi xuống chỗ đĩa bánh. "Cậu đang làm gì vậy? Cậu đã uống một tách cà phê rồi mà."

"Cái này cho George." Dream thản nhiên nói khi anh rót một cốc nước táo. Máy nướng bánh mì lại kêu tiếp, và Dream đặt hai chiếc bánh quế khác lên một cái đĩa mới, trước khi đặt một cặp bánh cuối cùng vào và đặt hộp trở lại tủ đông. Sapnap có một sự thôi thúc khác trong việc tìm một chiếc camera ở đâu đó và nhìn nó với ánh mắt kiểu 'Mày đùa tao à?'.

--------------------

"Này, George, dậy đi." George bị đánh thức bởi lời nói của Dream, tay Dream lắc nhẹ vai anh. "Bữa sáng ở trong bếp." George hé mắt khi thấy Dream đang đứng phía trên với nụ cười, trên tay là một chiếc cốc nhựa màu nâu xám. Chiếc cốc được nhích dần về phía anh. "Đây, tớ lấy cho cậu một ít nước táo."

Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể George, và anh mỉm cười, ngồi dậy. Anh dang tay ra trước mặt và Dream đưa cốc cho anh, nụ cười không hề phai khỏi khuân mặt.

"Chào buổi sáng", George chào và nhấp một ngụm đồ uống, nụ cười của anh nở ra thành một nụ cười mê muội khi anh xác nhận rằng đúng, đó là nước ép táo. "Có món gì cho bữa sáng vậy?"

"Bánh quế nướng." Dream trả lời, nụ cười của anh ấy hơi lệch đi. "Tuy nhiên, tớ nghĩ cậu cần phải nhanh lên chút, nếu không Sapnap có thể chôm của cậu đấy."

"Tớ nghe thấy đấy!" Sapnap hét lên từ trong bếp, khiến cả hai người trong phòng khách bật cười. George đứng dậy với đồ uống của mình và George theo Dream vào bếp. May mắn thay, Sapnap đã không chôm bánh quế của anh.

"Chúng ta có xi-rô, mật ong và bơ," Dream tiếp tục nói với George, "còn nĩa ở trong ngăn kéo gần bồn rửa nhất."

George bước đến và lấy mật ong từ quầy và ngồi vào một trong những chiếc ghế đẩu, trượt đĩa lại gần anh trong khi đặt cốc xuống bàn.

"Chúng ta vẫn muốn đi trượt băng, phải không?" anh hỏi khi đổ một lượng lớn mật ong lên bánh quế của mình, phớt lờ cái bịt miệng giả mà Sapnap làm ra.

"Chuẩn rồi!" Dream hào hứng nói, và anh ấy tự làm một đĩa bánh quế, chọn thêm một chút bơ nhưng không cho thêm xi-rô hoặc mật ong. "Và nếu chúng ta cảm thấy buồn chán, thì có một sân chơi bowling không quá xa trên đường."

George nhăn mặt. 'Tớ vẫn nhớ là khi tớ còn nhỏ và anh họ của tớ đã suýt làm rơi một quả bóng bowling vào chân của tớ."

"Wow, không thể tin được là nó lại trượt đấy." Sapnap trêu chọc, và ngay lập tức bị đe dọa bởi hai chiếc nĩa nhắm vào anh ta như dao. "Được rồi, được rồi, đùa chút thôi mà."

Dream khịt mũi.

"Nhưng không có hứa hẹn gì đâu đấy."

George rên rỉ.

--------------------

"Đêm hôm qua khi mà tớ hỏi liệu cậu có muốn trượt băng hay không, thì nó có nghĩa là cậu đã trượt băng gần đây, không phải như khi cậu, bốn tuổi hay gì đó."

"Sapnap, thề có chúa-" George bắt đầu rên rỉ sau khi anh tiếp đất bằng mông của mình lần thứ ba kể từ khi họ lên sân trượt, tức là khoảng mười phút trước. Anh đã bị ngắt lời khi Sapnap đưa tay ra để giúp George, và anh nắm lấy nó, đứng dậy một cách dễ dàng. Sapnap bật cười trước biểu hiện của George và đẩy anh về phía trước, khiến Sapnap lùi lại và George bắn về phía trước và suýt tông vào Dream, người đã dừng lại trước mặt họ khi George ngã xuống. Điều đó khiến cả ba người họ bật cười, và họ tiếp tục trượt băng.

Sapnap không thực sự mong đợi rằng Dream sẽ trượt băng quá giỏi, nhưng ngạc nhiên khi thấy chàng trai cao hơn đó có thể trượt vòng quanh anh ta và George theo đúng nghĩa đen. Hóa ra một người đàn ông địa phương ở Florida cũng là một người địa phương tại sân trượt băng này, đến mức anh ấy luôn có thể bắt chuyện với nhân viên khi đang xỏ giày vào.

Sapnap cũng biết George không bị ngã vì anh trượt băng tệ. Nếu bạn dành tất cả thời gian của mình để xem ai đó trượt băng chứ không phải là để nhìn đường nơi bạn đang đi, bạn sẽ ngã. Còn George thì luôn dán mắt vào Dream, người gần như tỏa sáng dưới ánh đèn tối với chiếc áo phông trắng của mình. Anh cũng liên tục nhìn chằm chằm vào xe.

Giá mà Dream để ý.

Qua khóe mắt, anh nhìn thấy Dream vòng qua đường cong của sân trượt, thực hiện một cú lừa gọn gàng và trượt về phía sau của anh và George, và khi anh đi qua George Sapnap đã bắt gặp Dream nháy mắt với anh.

Không đến mười giây sau Sapnap lại phải giúp George đứng dậy.

"Chúa ơi, George, cậu có thể ngừng nhìn cậu ta chằm chằm trong năm phút và quan sát xem cậu đang đi đâu không?" Sapnap hỏi khi George đã đứng lại được.

"Cái gì chứ?! Tớ không có nhìn chằm chằm!" anh nói dối, và Sapnap nhìn thấy rõ khuôn mặt anh trầm lại mặc dù căn phòng đang tối om.

"Cậu cho rằng tớ bị mù chắc?"

George mở miệng định nói điều gì đó, nhưng sau đó im bặt khi những lời Sapnap nói đã được ghi nhận.

"Ồ, nó rõ ràng như vậy à?" anh lo lắng hỏi.

"Không phải khi chúng ta đang gọi điện thoại đâu bạn à, cậu cứ nhìn cậu ấy như thể cậu ấy là tình yêu của đời mình và tớ khá ngạc nhiên khi cậu ấy chưa hề bắt gặp cậu đang nhìn chằm chằm."

"Ồ... Chờ đã, cậu không nổi điên hay sao?"

"Hả?"

"À-"

"Không nhá, tớ không điên, hai người đúng là hoàn hảo với nhau còn gì, ôi thánh thần ơi." Khuôn mặt của George trở nên tối hơn với một vết ửng đỏ tức giận.

"Có thật không?"

"Thật." Sapnap thành thật trả lời, và nhìn xung quanh để xem Dream ở đâu. Anh ta rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy không trượt băng nữa mà đnag bị một phụ nữ trẻ dồn vào tường, còn Dream thì trông thực sự khó chịu và liếc mắt tìm đường thoát thân. Khi ánh mắt của họ va chạm, Sapnap có thể nhìn thấy ánh mắt kêu cứu từ phía bên kia của tòa nhà.

"George, lại đây." Sapnap nói, và nắm lấy cổ tay George. Họ trượt qua và dừng lại cách Dream khoảng 5 feet(=1,524m) để đánh giá tình hình.

"Thật khó tin là một người đàn ông như anh lại chưa có một cô gái nào ở bên.", người phụ nữ ngọt ngào nói. Dream đưa cho họ một cái nhìn khẩn cầu, và Sapnap có thể nhìn ra một chút giận dữ trong ấy.
(A/N: Đừng gọi tên người phụ nữ trong chương này nữa. Nó không được đặt.)

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi đã nói với cô rồi, tôi không có hứng thú."

Ôi. Dream tội nghiệp.

"George, làm gì đó đi." Sapnap thì thầm.

"Tại sao lại là tớ?!" George thì thầm đáp lại.

"Tớ không biết, cậu thông minh hơn tớ mà!" Sapnap lý luận, và đặt một tay lên lưng anh, đẩy anh thật mạnh về phía trước.

George đã có thể ngăn bản thân lao vào Dream, rồi anh nhớ tới cuộc gọi gần thứ hai vào ngày hôm đó, và đột nhiên, một kế hoạch rất ngu ngốc được hình thành trong đầu anh.

George để mình trượt vào bên cạnh Dream và anh vòng tay qua eo của anh ấy, kéo chúng lại với nhau cho đến khi bụng anh và lưng của Dream được dán vào nhau. Một nụ cười lớn nở trên khuôn mặt của George khi anh nhìn giữa người phụ nữ ngạc nhiên và một Dream cũng ngạc nhiên không kém.

"Này anh yêu, ai đây?" George hỏi Dream, mắt chuyển sang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ được nói đến qua từ 'đây'. "Cô ấy có phải là bạn của anh không?"

Cả Sapnap hay Dream đều không thể dự đoán được điều đó. Sapnap mở to mắt, lấy tay che miệng để ngăn tiếng cười thoát ra, và Dream như bị bắn, mặt đỏ bừng.

Người phụ nữ, trông có vẻ đau khổ và xấu hổ, lặng lẽ lùi lại và trượt băng đi, để lại Dream và George ở chỗ họ đang ở.

George gỡ cánh tay của mình ra khỏi Dream và quay sang Sapnap khi anh cuộn người lại, liếc sang Dream và nhìn anh ấy đang không thể tìm lại bản thân, trông giống như định nghĩa của cái gay panic. Ôi trời đất ơi Dream thăng rồi. George có thể đã bị ngã ở sân trượt patin, nhưng Dream thì có vẻ như anh ấy đã ngã vào trái tim anh ngay lúc đó mất rồi.

"Tớ đoán là tớ đã làm cô ấy sợ hãi, phải không?" George hỏi Sapnap, người đang gật đầu cười.

"Cô ấy trông rất xấu hổ!" Nói về sự xấu hổ, Sapnap lại liếc nhìn Dream, người có vẻ như cuối cùng đã bình tĩnh lại. "Tớ nghĩ rằng trong thời gian còn lại của chúng ta ở đây, hai người sẽ cần phải nắm tay nhau."

"Hả?" George và Dream đều đáp lại, và George quay lại liếc nhanh về phía Dream, nở một nụ cười nhẹ khi ánh mắt họ chạm nhau khiến Dream rơi vào vòng gay panic lần hai khi George quay mặt đi chỗ khác. Sapnap gặp khó khăn trong việc che giấu một nụ cười toe toét.

"Hai người phải làm thế đi, nếu không cô ấy có thể phát hiện ra cậu đã nói dối và thử lại đấy." Sapnap nói.

"Ồ, có lý." Dream trả lời, và Sapnap thầm trao cho anh ấy một huy chương vàng vì có khả năng nói ra câu đấy. Người đàn ông tội nghiệp trông quá bối rối để thậm chí không thể suy nghĩ.

"Vậy thì, được rồi." George nói, và điều tiếp theo Sapnap biết là George đã nắm lấy tay Dream và đang trượt băng cùng anh ấy quanh sân trượt.

Sapnap thầm cảm ơn người phụ nữ đã giúp đỡ anh một cách vô tình, mặc dù chiến thuật của cô ấy không được đánh giá cao cho lắm.

--------------------

Anh ấy chết mất, anh ấy sẽ bùng cháy thành ngọn lửa và chết. Hàng ngàn cảm xúc lộn xộn trong bụng anh và cảm giác kỳ lạ lan tỏa từ ngực và vào những xúc cảm ấy sẽ khiến anh bốc cháy, và anh sẽ chết.

Dream không kịp suy nghĩ gì khi George dẫn anh ấy đi vòng quanh sân trượt, tay phải của George nắm chặt tay trái của anh. Tất cả những gì anh ấy có thể cảm nhận được là bàn tay của George, những cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực và bụng anh, và sự ma sát của đôi giày trượt với sàn nhà nhiều lớp.

"Sao cậu yên lặng thế, cậu ổn đấy chứ?" George hỏi, và anh bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

Dream không nhận ra mình đang nhìn chằm chằm.

"Ừ," anh ấy tuyệt vọng tìm kiếm một cái cớ. "tớ chỉ hơi phiền lòng về cô gái đó."

"Ừ, tớ rất ghét khi mọi người làm như vậy." George trả lời, anh cắn câu rồi, "Thật là thô lỗ!" George làm vẻ mặt bực tức, và Dream cười vì điều đó, điều này giúp anh ấy thư giãn. Họ tiếp tục trượt băng, nắm tay nhau và nói về các chủ đề ngẫu nhiên, từ các ý tưởng video trong tương lai đến địa điểm hoàn hảo để ghé thăm trong kỳ nghỉ.

Đến một lúc nào đó, Dream buông tay George để vươn tay qua đầu mình, George nhìn thấy phần dưới áo của Dream bị xốc lên và để lộ phần thân dưới của anh ấy.

Sapnap sau đó đã được chứng kiến một ​​cảnh tượng tuyệt vời khi George trượt băng đâm trực diện vào tường và ngã lần thứ năm trong ngày hôm đó.

Dream bắt đầu chập chững, dừng lại bên cạnh George. "Cậu phải quan sát đường đi của mình chứ, đồ ngốc!" Anh ấy hét lên, và giọng cười bắt đầu tăng lên, phát triển thành một loạt các tiếng thở khò khè nghe có vẻ chết người.

Sapnap nhìn Dream hạ mình xuống đất và lăn lộn trên bằng lưng, phát ra tiếng cười điên cuồng. Cười khúc khích trước tiếng cười có khả năng truyền nhiễm kia, anh ta nhìn lên George, người đang ngồi và nhìn chằm chằm vào Dream với biểu cảm giống hệt cái Dream đã làm trước đó.

Ồ?

Có vẻ như lần này George lại ngã nữa rồi, lần này là đầu quá gót. Sapnap chỉ đảo mắt với một nụ cười trìu mến, và cho họ thêm một phút trước khi kiểm tra đồng hồ và trượt băng tới chỗ họ để thông báo thời gian hiện giờ đã là 4 giờ rưỡi tối, và họ nên đi nếu muốn ăn tối và chơi bowling.

Họ rời sân trượt với nụ cười trên môi, và khi Sapnap vào trong xe, rút ​​điện thoại ra nhắn tin cho Bad về cái chuyện chết tiệt mà anh ta đã thấy hôm nay, anh biết rằng trong suốt chuyến đi, George sẽ nhìn chằm chằm vào Dream.

Tất nhiên, anh ta đã đúng.

--------------------

So với sân trượt băng, sân chơi bowling chống lại khí hậu. Chắc chắn rồi, họ đã thưởng thức một số món sushi tuyệt vời tại nhà hàng địa phương, và sau đó thưởng thức một trò chơi bowling đầy tính cạnh tranh đáng ngạc nhiên, nhưng xét về những khoảnh khắc thót tim, nghẹt thở thì chỉ có một. Và Sapnap đã rất vui khi xem và ghi lại nó.

Dream, mặc dù đang thi đấu, đã rất khích lệ khi George có được một strike, chia sẻ niềm vui sướng khi bóng có vẻ đi tốt nhưng sau đó lại bị đi trượt, và chia sẻ cả sự nhăn mặt mỗi khi bóng lao vào rãnh.

Vì vậy, khi, trong lần chơi cuối cùng của trò chơi, George kiếm được một strike nữa, cả hai đều trở nên ngây ngất. Dream đã tiến xa đến mức chạy đến chỗ George và ôm George vào lòng, nâng anh lên khỏi mặt đất vài inch và khiến George phải giữ chặt anh ấy hơn, làm cả hai cười ngặt nghẽo hơn. Khi Dream bình tĩnh lại đủ để cho George chạm sàn, và tiếng cười của họ nhẹ nhàng lắng xuống, họ vẫn còn ôm nhau, nhìn chằm chằm vào mắt nhau với nụ cười tràn ngập sự ngưỡng mộ thuần khiết. Vào thời điểm đó, Sapnap đã lật đoạn ghi âm của điện thoại để ghi lại biểu cảm bối rối của anh ta và dừng đoạn ghi âm lại, vì anh ta thực sự nghĩ rằng họ sắp hôn nhau.

Tuy nhiên, sau đó thì không, vì họ đã giật mình thoát ra từ thế giới nhỏ bé của mình và trở lại thực tại bởi tiếng gõ lớn của quả bóng bowling của George quay trở lại giá và đập vào những quả bóng bowling khác. Cái ôm của họ nhanh chóng kết thúc, và họ bước đến bảng điểm để xem điểm số cuối cùng.

Sapnap rõ ràng đã thắng. Anh ta là người duy nhất trong số ba người không dành mọi khoảnh khắc để nhìn chằm chằm vào người kia với khuôn mặt đầy khao khát, một định nghĩa vật lý của sự ăn cắp.

Nghiêm túc mà nói, làm thế nào mà họ lại có thể ngốc đến vậy cơ chứ!?

--------------------

Khi họ trở về căn hộ, đã gần tám giờ tối. Quyết định xem phim lần thứ ba sẽ rất nhàm chán, họ quyết định chơi Minecraft trong phòng của Dream, George và Sapnap sử dụng máy tính xách tay mà họ mang theo.

Cảm giác thoải mái bao trùm khi họ chơi đùa, rơi vào những vòng cãi vã, trò đùa và đùa cợt thường ngày, và không dừng lại cho đến khi họ ngáp bốn mươi lăm giây một lần và đồng hồ bên cạnh giường Dream báo một phần tư cho đến nửa đêm.

Tắt các thiết bị của họ, Sapnap chúc bạn mình ngủ ngon và rời khỏi phòng, để cửa mở. Nói lời từ biệt sau khi anh ta rời đi, Dream và George buồn ngủ ngã lăn trên giường và Dream vui mừng cuộn tròn trên người George, vòng tay qua anh và ôm anh lại gần, George chấp nhận sự tiếp xúc này với một nụ cười và một chút nửa tỉnh nửa ngủ. "Chúc ngủ ngon, Dream", cùng quyết định rằng họ sẽ để chuyện đối phó với cảm giác mạnh mẽ đang nở rộ trong lồng ngực này sau.

-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro