Ngày 4: Việc giải đáp một câu hỏi hóc búa thường sẽ đưa ta đến một điều mới mẻ

Tên gốc: "Day 4: Battling a painful conundrum often leads to clarity"
A/N: Vui lòng không đưa ra nhận xét về tình dục/NSFW

Họ đã trở lại sân bay, George cầm hành lý trên tay phải còn Dream thì mặc cùng bộ quần áo mà anh ấy đã mặc khi mới đến. Dream đang mỉm cười với anh, đôi mắt đầy trìu mến, ngập tràn hạnh phúc và một điều gì đó nữa, thứ mà anh không thể gọi tên. George cũng có thể cảm thấy mình đang mỉm cười.

Mãi cho đến khi Dream chậm rãi đi đến chỗ anh, George mới nhận ra họ là những người duy nhất ở sân bay. Nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng nói, những giọng nói không mạch lạc nghe như máu chảy xối xả bên tai.

George chớp mắt và đột nhiên Dream chỉ còn cách anh vài inch. Những chuyện xảy ra tiếp theo thật sự rất phi phàm, George vừa cảm thấy vừa nhìn Dream từ từ ôm lấy khuôn mặt của mình bằng cả hai tay, và George cảm thấy hành lý của mình rơi khỏi tay khi cả hai ngả về phía trước, và Dream hôn anh, một lượng hưng phấn tinh khiết không thể lường trước được nở ra từ ngực anh và tràn cả vào bụng-

--------------------

George tỉnh dậy, mắt mở trừng trừng và thô bạo ngồi dậy trên giường. Rất may, Dream không giữ lấy anh, anh ấy đã lăn qua và đang ngủ ở phía bên kia của mình, và George lờ mờ nhận ra bây giờ chỉ mới là bốn giờ sáng khi anh trượt ra khỏi giường. Anh cầu nguyện rằng Dream vẫn ngủ khi George chạy nhanh từ phòng của mình và đi vào phòng tắm, đóng cánh cửa sau lưng anh bằng một tiếng lách cách rất nhẹ nhàng và yên tĩnh.

George nhìn chằm chằm mình trong gương khi một làn sóng tội lỗi dữ dội chạy từ gáy xuống tận lòng bàn chân, và dựa người vào bồn rửa mặt nhỏ, cố gắng không khóc nức nở.

Tại sao anh lại nghĩ rằng mình có cơ hội? Rõ ràng Dream chỉ xem anh như một người bạn, vậy tại sao khối óc và trái tim của anh lại bắt anh phải suy nghĩ và tưởng tượng ra những điều ngu ngốc này cơ chứ?

Anh là một tên ngốc, một tên đại ngốc. Anh không nên đến đây. Đáng lẽ anh nên ở lại London, anh nên nói rằng anh đã bận, vì nếu làm thế anh sẽ không phải gặp trực tiếp Dream.

Cuối cùng anh sẽ không cảm thấy vòng tay của Dream ôm quanh cơ thể anh sẽ là cảm giác như thế nào; Anh sẽ không nhận ra anh ấy đẹp đến nhường nào, và luôn khó rời mắt khỏi anh ấy.

Nụ cười lúm đồng tiền lúm đồng tiền hơi lệch của anh ấy. Đôi mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời của anh ấy và trông gần như huyền diệu với cách chúng ánh lên màu vàng xám, với những vệt màu nâu tạo nên những điểm nhấn nhỏ mà George có thể bị lạc trong ấy. Đôi lông mày không dầy không mỏng chơi trò trốn tìm ẩn hiện dưới mái tóc rối bù tự nhiên và đẹp trai.

Tại khoảng khắc này, George ước gì mình đã không nhìn thấy tất cả những điều ấy. Ước gì anh đã nói không, ước gì anh đã từ chối lời mời, ước gì anh có đủ khả năng để giữ cho bản thân mình không gục ngã quá nhiều trước một người đàn ông mà anh không có cơ hội chạm tới, một người đàn ông đã làm cho cuộc sống của anh tốt hơn rất nhiều, một người đàn ông mà anh hẳn là sẽ rất đau khổ nếu bị lỡ mất.

Cảm xúc trong bụng anh đang chìm xuống như một con tàu bị thủng. Cảm giác tội lỗi, sợ hãi và khao khát lan tỏa khắp cơ thể anh, một kính vạn hoa của cảm xúc.

George ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào mắt của chính mình một lần nữa, biểu hiện của anh như hét lên rằng anh khao khát một thứ gì đó, rằng anh muốn một thứ gì đó, hay tốt hơn là một ai đó.

Và George cảm thấy xấu hổ về điều đó. Anh không có quyền được yêu người bạn thân nhất của mình, một người chỉ yêu anh theo cái cách rất đơn thuần. Anh không có quyền nghĩ và tưởng tượng những thứ mà anh biết rằng sẽ không bao giờ thành sự thật. Anh không có quyền.

George đưa tay vuốt tóc để tự an ủi bản thân khi cố gắng hết sức để bóp nghẹt tiếng nấc đang bò lên cổ họng và thoát ra khỏi miệng. Từ từ, cả cơ thể của anh sụp đổ xuống sàn phòng tắm, và George cuộn tròn dựa vào tủ dưới bồn rửa, hai tay áp lên miệng để giữ im lặng. Anh lặng lẽ thút thít dựa vào thành tủ cho đến khi không còn cảm giác gì nữa, rồi anh ngồi im, hai chân kéo vào ngực và mặt vùi vào giữa hai đầu gối.

George đã ngồi đó không biết bao lâu, bộ não quá mù mịt để suy nghĩ bất cứ điều gì hợp lý. Anh ngồi đó cho đến khi đùi anh bắt đầu tê dại vì buồn ngủ, cuối cùng anh quyết định đứng dậy và rời khỏi căn phòng ngột ngạt.

Nhưng thay vì quay lại giường, George lấy điện thoại ra khỏi bàn máy tính của Dream từ nơi nó đang sạc và bước vào phòng khách, cuộn mình trên chiếc ghế dài đúng vị trí anh ngồi trong phòng tắm, và bật điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với đôi mắt không tập trung và suy nghĩ không được mạch lạc, không để ý khi thời gian điểm đến sáu giờ sáng hoặc điện thoại của anh tắt màn hình do không được sử dụng.

--------------------

Sapnap dự đoán phòng khách sẽ không có ai khi anh bước vào lúc bảy giờ sáng, bị cơn khát đánh thức. Điều anh không mong đợi khi bước vào phòng là thấy George đang cuộn mình lại như để bảo vệ bản thân khỏi thứ gì đó, đôi mắt đờ đẫn khi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

Không cần bất cứ ai phải nói với Sapnap rằng có điều gì đó không ổn, anh ta đã biết rồi.

Anh đến gần George, và ngả người ra sau chiếc ghế dài cho đến khi đầu anh cách George chưa đầy một bước chân. "Này, George, anh bạn, cậu có sao không? Có chuyện gì vậy?" Sapnap nhẹ nhàng hỏi, giọng đầy lo lắng.

Sapnap nhìn đôi mắt của George tập trung trở lại và trở nên sắc bén hơn, nhưng anh vẫn im lặng, không cử động. Sapnap ngày càng lo lắng, và trái tim anh ta chùng xuống một chút. Chuyện gì đã xảy ra?

"George, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra không?" Sapnap thử lại, đặt một bàn tay đỡ lên vai George.

"Tớ là một thằng ngốc." George cuối cùng vẫn lẩm bẩm sau những giây phút im lặng, giọng nói của anh nghe có vẻ thô ráp như thể anh đã dành hai tiếng đồng hồ vừa qua để khóc.

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Sapnap trả lời, càng lúc càng bối rối. "George, có chuyện gì vậy?"

"Tôi là một thằng ngốc." Câu nói phát ra gay gắt hơn, tức giận hơn. Sapnap nhìn khuôn mặt của George biến thành một biểu cảm cay đắng, như thể anh đang nổi điên với chính mình. "Một thằng ngốc chết tiệt, Sapnap à."

Sapnap cảm nhận được sự tức giận tự định hướng của mình đang tăng lên, và nhận ra cod một làn sóng lo lắng nhỏ mới truyền từ ngực vào ruột mách bảo rằng họ nên di chuyển ra ngoài trong trường hợp George bắt đầu lớn giọng hơn. Sapnap có cảm giác kỳ lạ rằng bất cứ điều gì không ổn xảy ra với George đều liên quan đến Dream, và có lẽ sẽ chẳng ích gì nếu Dream bị George đánh thức và đến xem có chuyện gì.

"Này, thôi, chúng ta ra bên ngoài ngồi nói chuyện đi." Sapnap cố gắng giải thích với George, và thực sự ngạc nhiên khi anh hợp tác mà không phàn nàn, im lặng đứng theo Sapnap ra khỏi cửa trước và ngồi xuống bên cạnh anh ta trên bậc thang bê tông nhỏ ở trước cửa.

"Tại sao cậu lại nghĩ mình là đồ ngốc?" Sapnap bắt đầu với George sau khi họ cảm thấy thoải mái nhất có thể trên các bước cụ thể. Sapnap rất biết ơn khi lưu ý rằng George không cuộn tròn người như khi ở trên ghế dài, giúp dễ dàng đọc cảm xúc của anh hơn. Hy vọng rằng điều đó sẽ cho phép Sapnap tìm ra những gì đang diễn ra trong tâm trí bạn mình.

"Bởi vì," George bắt đầu, hít một hơi thật sâu, giọng điệu căng thẳng, "tớ đã yêu một người sẽ không bao giờ có cảm giác giống thế đối với tớ, và thật đáng xấu hổ khi cứ đặt cho mình hy vọng hão huyền và tưởng tượng sẽ làm những điều mà anh ấy sẽ không bao giờ được thoải mái khi làm cho hoặc với tớ."

Sapnap mất một lúc để lời nói kia được xử lý trong tâm trí mình, rồi chớp mắt kinh ngạc.

George có thực sự nghĩ rằng Dream không cảm thấy như vậy không?

"Cậu nghĩ Dream không cảm thấy như vậy về cậu ư?" Sapnap hỏi, nói lên suy nghĩ của mình, giọng bối rối và không thuyết phục. Anh thấy George căng thẳng, hai bàn tay hơi nắm thành nắm đấm.

"Tớ không nghĩ, mà tớ biết điều đó." là câu trả lời thẳng thừng của George, có vẻ khó chịu vì Sapnap thậm chí đã hỏi anh câu hỏi đó.

"Và làm thế nào mà cậu lại chắc chắn thế, George?" Sapnap tiếp tục hỏi, cảm giác khó chịu bắt đầu dựng lên sống lưng. Anh ta yêu quý bạn bè của mình, anh thực sự yêu tất cả họ, nhưng điều này bắt đầu trở nên hoàn toàn nực cười. "Cậu ấy đã nói với cậu rằng cậu ấy là như thế ư?"

George chế giễu. "Anh ấy không cần phải làm thế, rõ ràng là anh ấy không cảm thấy như vậy về tớ." Ánh mắt họ chạm nhau, và Sapnap có thể nhìn thấy sự nghiêm túc hiện lên trong đôi mắt cáu kỉnh của anh. Anh thực sự tin những gì anh đang nói.

Sapnap không biết mình muốn cười, muốn khóc, hét lên hay đấm ai đó ngay lúc này nữa.

"Cậu mù rồi." Sapnap thẳng thừng nói với George, nhìn anh như chết điếng với vẻ mặt nghiêm túc nhất mà anh ta có thể có được. "Cậu thực sự bị mù rồi."

Một giây sau, có một lời chế giễu bực bội hơn đến từ George. "Đừng nói vậy nữa, cậu chỉ đang cho tớ hy vọng hão huyền-"

"Tớ đang nói sự thật, George!" Sapnap quát, cắt lời George. George đột ngột đứng dậy, ánh mắt như bị phản bội.

"Đừng nói dối tớ, không phải về chuyện này." câu trả lời run rẩy từ George, và anh vội vã quay vào trong, ngôn ngữ cơ thể hét lên rằng anh đang tức giận.

Sapnap vẫn ngồi đó, và anh ta thở ra một hơi dài. Anh ta biết George sẽ không nổi điên lâu, nhưng cũng biết chu kỳ chối bỏ sự thật đầy đau đớn mà anh đã đặt mình vào sẽ không dễ dàng biến mất, cho dù Sapnap có nói với anh rằng anh đã sai bao nhiêu đi chăng nữa. Cách duy nhất để đưa George thoát ra ngoài là để anh tự mình chứng kiến.

Sapnap có một thôi thúc rằng hãy xông vào phòng Dream ngay lúc đó để đánh thức anh ấy và buộc chàng trai đó phải thú nhận tình cảm của mình, nhưng anh ta biết rõ hơn. Với cách họ lướt qua nhau dễ dàng như hít thở, nếu một trong hai người tỏ tình mà không biết rằng tình cảm của họ đã được đáp lại, điều đó sẽ chỉ dẫn đến cảm giác đau đớn và thất bại mà thôi.

Đó là lý do tại sao tất cả những gì Sapnap có thể làm vào lúc này là ngồi lại, cảnh giác và cố gắng hết sức để mở mang tầm mắt của bạn bè.

Cuối cùng khi Sapnap quay trở lại bên trong, anh ta hơi nhẹ nhõm khi thấy George đang ngủ say trên chiếc ghế dài, gương mặt thư thái hơn rất nhiều so với vài phút trước đó. Biết rằng bản thân sẽ không thể ngủ lại được, Sapnap ngồi vào cái ghế nhỏ hơn bên cạnh chiếc ghế dài, lấy điện thoại từ trong túi ra, quyết định cho Bad biết về tình hình hiện tại để thu thập những lời khuyên khôn ngoan một cách đáng ngạc nhiên của cậu ta.

Hôm nay sẽ là một ngày rất dài, phải không?

--------------------

Điều đầu tiên Dream nhận thấy khi thức dậy là đồng hồ của anh ấy đã chỉ gần 9 giờ rưỡi sáng. Điều thứ hai, khi anh ấy lăn qua bên kia, là George không ngủ bên cạnh anh ấy nữa.

Cảm thấy hơi ngạc nhiên, và thành thật là hơi thất vọng, Dream ngồi dậy và kéo căng các cơ ở lưng bằng cách giơ hai tay qua đầu. Anh đứng trên giường, đưa tay vuốt mái tóc rối bù của mình, cố gắng chỉnh sửa ít nhất một chút để không phải đi loanh quanh mà trông như đang đứng giũa một trong những mô phỏng cơn bão ở sở thú.

Bước ra khỏi phòng, đi vào hành lang ngắn và ra phòng khách, Dream lại ngạc nhiên khi thấy George đang ngủ trên ghế sa lông và Sapnap ngồi gần đó, đang xem điện thoại.

"Tại sao tớ lại không được mời đến bữa tiệc nhỉ?" Dream khẽ hỏi, lẻn về phía Sapnap. Anh bạn giật mình, bối rối.

"Đừng hỏi tớ, tớ vừa mới bước ra đây thôi." Sapnap nhún vai trả lời.

"Cậu có biết tại sao George lại ở trên ghế dài không?"

Sapnap dừng lại một lúc trước khi nói. "Ừm, tớ vô tình đánh thức cậu ấy khi đang sử dụng phòng tắm và chúng tớ quyết định thư giãn ở đây, nhưng cậu ấy lại ngủ quên mất." Sapnap kết thúc lời giải thích của mình bằng một nụ cười nhẹ.

"Ồ, được thôi." Dream nói, và ngồi xuống đầu kia của chiếc ghế dài, để ý đến đôi chân của George. Dream bật TV và chuyển đến kênh tin tức địa phương, xem dự báo thời tiết và hơi cau mày khi nhận thấy có dự báo sẽ có mưa trong vài ngày tới. Chà, ít nhất thì họ đã đến thăm bãi biển. Họ phải tìm thứ gì đó trong nhà để làm những ngày trời mưa.

Nói về điều gì đó để làm...

"Chúng ta chưa có thảo luận về những gì chúng ta sẽ làm trong ngày hôm nay." Dream bất ngờ nói với Sapnap. Sapnap đưa ra một âm thanh cho thấy anh ta có nghe, gõ vào điện thoại của anh ta.

"Chà, những thứ gì quanh đây vậy?" Sapnap trả lời, và Dream mất vài phút để suy nghĩ.

"Không tính những nơi mà chúng ta đã đến, thì có thủy cung, sở thú, sân gôn mini, rạp chiếu phim, đấu trường laser-tag-"

"Đấu trường laser-tag?" Sapnap ngắt lời, nhìn lên khỏi điện thoại. Dream cười và gật đầu.

"Yeah, họ có khu vực trường đấu thực sự khá lớn, họ mới mở nó vào năm ngoái thôi." Dream nói. "Tớ vẫn chưa đến đó, nhưng tớ cũng muốn đến."

"Vậy tại sao chúng ta lại không đến đó ngay hôm nay cơ chứ?"

"Chắc chắn rồi, nhưng George cũng cần phải có một vé biểu quyết đấy."

"George!" Sapnap hét lên và đập tay vào chiếc ghế dài. George cựa quậy, và hé mắt ra, nhìn chằm chằm vào Sapnap một cách buồn ngủ.

"Mmm." là câu trả lời của George, anh lại chìm vào giấc ngủ.

"Hôm nay chúng ta sẽ đi đến trường đấu laser-tag, nghe được không?" Sapnap lớn tiếng hỏi, cố gắng giữ cho George tỉnh táo đủ lâu để nhận được câu trả lời từ anh.

"Mmhmm." George khẳng định, gật đầu nhẹ. Một lúc sau, anh đã ngủ trở lại. Dream cười khúc khích trước những trò hề của bạn bè.

"Thế nhé, đến khu đấu trường ấy nào." Sapnap vui vẻ nhận xét và quay lại điện thoại của mình. Dream khẽ cười khúc khích, và chuyển sang một kênh khác trên TV của mình, cả hai chờ George thức dậy trước khi bắt đầu ngày mới.

Họ đã dành một tiếng rưỡi tiếp theo trong gần như im lặng, sự im lặng đủ thoải mái để không cần trò chuyện. Sapnap tiếp tục sử dụng điện thoại của anh ta trong suốt thời gian ấy, xen kẽ giữa việc nhập và lướt, và cuối cùng Dream đã đứng dậy để lấy cho anh ấy và Sapnap cốc nước sau khi hỏi anh ta xem anh ta có muốn uống không. Thời gian vừa trôi qua mười một giờ sáng khi George cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, một tiếng hít sâu báo hiệu rằng anh đã được đánh thức khỏi những giấc mơ của mình.

"Mấy giờ rồi, Sapnap?" George gằn giọng hỏi, ngồi dậy và dụi mắt.

"Còn vài phút nữa là đến 11 giờ." Dream nhìn Sapnap bỏ điện thoại vào túi. "Tớ khá ngạc nhiên khi cậu không thức dậy sớm hơn."

"Không phải ai cũng thích dậy sớm như cậu đâu, Sapnap." Dream nói đùa. Đầu của George hướng về phía Dream, và anh ấy không thể không chú ý đến việc đầu quá gối của anh hơi tệ, hoặc biểu hiện ngạc nhiên trên khuôn mặt anh.

"Cậu ở đó được bao lâu rồi vậy?" George hỏi, cuối cùng thì hắng giọng. Dream nhún vai.

"Tớ không biết, khoảng chừng, một giờ?" Dream thấy khuôn mặt của George hơi ửng hồng.

"Ồ..." anh nói nhỏ. "Vậy, chúng ta sẽ làm gì vào hôm nay?"

Sapnap nhận xét: "Tớ nghĩ chúng ta đều đã có một quyết định thống nhất về việc đi khu đấu trường laser-tag ngày hôm nay." và George nhìn anh ta một cách khó hiểu.

"Chúng ta đã quyết định?"

"Chuẩn, tớ đánh thức cậu và cậu nói 'mmhmm' trước khi chìm lại vào giấc ngủ."

"Điều đó không tính, rõ ràng là lúc ấy tớ không có tỉnh táo." George bĩu môi, còn Dream và Sapnap thì bật cười. "Tuy nhiên, tớ sẽ không phiền khi chơi ở đâu." George nói thêm khi tiếng cười của họ dịu đi, một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt anh.

"Được rồi, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, ăn trưa ở đâu đó, và đi chơi laser-tag?" Dream đề nghị, và bạn bè của anh ấy gật đầu. Dream đứng dậy, mang cốc nước của anh ấy và Sapnap trở lại bếp và đặt chúng vào bồn rửa để giữ cho Patches không làm rơi chúng xuống sàn trải thảm khi chúng đi vắng. Anh ấy đã học được bài học này của mình lần đầu tiên, một vết bẩn nhỏ dưới bàn cà phê như một lời nhắc nhở nghiêm khắc. Trong khi anh ấy rửa sạch kính và lau khô, trả chúng vào tủ nơi chúng đến, George và Sapnap đã thay đồ, và đang ngồi xuống phòng khách thì Dream đi ngang qua để chuẩn bị tinh thần.

--------------------

Sapnap phải làm gì? Anh ta cố gắng vắt óc tìm kiếm các ý tưởng khi cả ba người lên xe, Sapnap có được ghế trước trong ngày hôm nay sau khi chiến thắng trong vòng oẳn tù tì.

Sapnap cần George, cả George và Dream, nhận ra rằng tình cảm của họ đã được đáp lại, nhưng làm thế nào? Anh ta biết họ, họ sẽ không thực sự nghe lời anh nếu không trải qua ít nhất hai năm nghi ngờ anh. Cách duy nhất họ nhận ra là nếu họ tận mắt chứng kiến.

Nhưng làm thế nào Sapnap có thể giúp đỡ họ trong điều này? Họ không biết gì vì luôn phủ nhận nó đi, họ mù quáng hơn cả mù quáng. Anh ta đã xem rất nhiều phim tình cảm hài hước với Rose, ít nhất thì anh ta nên có một vài ý tưởng, vì nó gần giống như kiểu anh ta đã đánh trúng trọng tâm của việc này.

Hay là thử bắt họ đuổi theo một con vật cưng cho một ai đó? Giống như một con chó, hay một trong những con lợn bụng phệ? Thực hiện một trong số mấy điều ấy trong chuyến đi và hy vọng vào điều tốt nhất có thể xảy ra?
Đó... đó là một kế hoạch ngu ngốc. Không bao giờ lại đi làm vậy.

Làm gì đó ở nhà hàng nhỏ mà họ định ăn trưa thì sao? Có thể đưa ra một hoặc hai nhận xét gợi ý, điều đó sẽ khiến ít nhất một trong số họ phản ứng và có thể sau đó họ sẽ nhận ra.

"Không ngờ xe lại im ắng thế này cả tuần nay." Dream bất ngờ nhận xét từ ghế lái khiến Sapnap giật thót mình và thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Tớ chỉ đang lên kế hoạch trước cho các trận đấu của mình để cuối cùng tớ có thể đánh bại cậu ở một trò gì đó." Sapnap nhanh chóng trả lời Dream, với một nụ cười nhếch mép trêu chọc. Ừm, nó cũng không quá xa sự thật cho lắm. Về mặt kỹ thuật, anh ta đúng là đã lên sẵn kế hoạch, nhưng không phải vì lý do như đã nói.

Dream vừa cười vừa thở khò khè nhẹ. "Tớ không biết là cậu lại thích mấy trò này đến vậy." Sapnap gật đầu, mặc dù anh ta biết Dream quá tập trung vào con đường để nhìn thấy nó.

"Đúng vậy, tôi đã từng là vua của trò đấy khi lớn lên." Sapnap cảm thấy tệ vì đã nói dối. Sự thật là, anh ta đã chọn khu trò chơi điện tử trong danh sách những ý tưởng mà Dream đã đưa ra cho anh ta trước đó vào ngày hôm đó, hoàn toàn vì nó tạo ra nhiều cơ hội nhất để Sapnap theo dõi Dream và George cùng một lúc mà họ không nghi ngờ.

"Ồ, tớ cũng vậy." Dream đáp, không nhận ra được lời nói dối. "Từng có khu trò chơi lager-tag cũ này gần bãi biển mà tớ đã chơi rất nhiều khi còn nhỏ, nhưng nó đã bị đóng cửa cách đây nhiều năm do tòa nhà bắt đầu đổ nát."

"Vậy thì, tớ đoán chúng ta sẽ phải thi xem ai là vua thực sự." Sapnap trêu chọc, kiếm một nụ cười cạnh tranh đến từ Dream. Sau đó, anh ta nhìn Dream liếc qua gương chiếu hậu, và nụ cười của anh ấy dịu đi đáng kể khi nhìn lại con đường.

"Heh, George đang ngủ gật ở ghế sau." Dream nói, và Sapnap quay lại nhìn phía sau, lưu ý rằng George thực sự đã ngủ gật và dựa vào cửa sổ xe.

"Làm sao mà cậu ta lại có thế tiếp tục ngủ như vậy chứ?" Sapnap hỏi, giọng trêu chọc để che giấu sự lo lắng. "Tớ thề luôn, ngủ trong xe là thứ khó chịu nhất trên đời."

Dream lại cười khan, nhưng không trả lời. Họ lại giữ im lặng trong vài phút, im lặng một cách thoải mái, cho đến khi Dream tông vào một ổ gà khá hung hãn, những chuyển động sắc bén khiến George giật mình tỉnh giấc kèm theo một tiếng kêu, khiến cả Sapnap và Dream bật ra tiếng cười huyên náo.

--------------------

George bây giờ đang rất mâu thuẫn, anh đang ở trong vòng luẩn cuẩn của một câu hỏi hóc búa. Chỉ mới được năm phút kể từ khi ba người họ ngồi xuống nhà hàng, một địa điểm địa phương nhỏ chuyên phục vụ đồ ăn thoải mái của miền Nam, thì George đã muốn hét lên lắm rồi.

Bởi vì có vẻ như chỗ ngồi của cả ba người họ đã được đặt trong một gian hàng nhỏ nhất trong toàn bộ khu nhà hàng, có nghĩa là Dream đang áp sát vào George như thể họ là mấy con cá mòi trong những chiếc lon đồ hộp loại nhỏ ấy, và anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt vì cảm giác ớn lạnh dễ chịu mỗi khi Dream di chuyển kết hợp với một chút cảm giác tội lỗi đang rùng mình chạy dọc sống lưng anh gây ra bởi vì anh ước Dream sẽ áp sát hơn nữa vào anh và đan hai bàn tay của họ vào nhau mỗi khi anh cảm thấy những cơn rùng mình đầy dễ chịu đó.

Anh hầu như không thể tập trung đủ để nói với cô phục vụ có vẻ ngoài tốt bụng yêu cầu của mình, cảm xúc phân cực của anh xoay tròn khắp cơ thể như một cơn bão đang nổi lên. Vì vậy, đó có lẽ là lý do khiến anh ngạc nhiên khi cảm thấy Dream chuyển sang bên cạnh mình và đột nhiên một cánh tay choàng qua vai anh, sử dụng vai anh và lưng ghế của gian hàng làm tay vịn.

"Cậu hẳn đã nghĩ rằng họ sẽ đặt cho chúng ta một nơi nào đó có thêm một chút không gian." Dream cười và George cảm thấy những cảm xúc tiêu cực thấm ra khỏi cơ thể mình, được thay thế bằng sự ấm áp thuần khiết. Anh không thể không cười khúc khích đáp lại.

"Ừ, chúng ta giống như những con cá mòi ở đây vậy."

Sapnap, người đang ngồi đối diện, trên ghế riêng, hắng giọng, thu hút sự chú ý của Dream và George.

"Tớ sẽ đi sử dụng nhà vệ sinh." anh ta thẳng thừng thông báo, và đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh mà họ đã phát hiện ra lúc đi vào trong.

"Được rồi, giữ an toàn nhé." Dream gọi theo anh ta, George gọi "Đừng có chết đuối đấy!" sau đó. Sapnap liếc nhìn họ một cách vui tươi và biến mất sau một bức tường. Dream quay trở lại với George khi họ mất dấu người bạn của mình. Nếu Dream có để ý đến mức độ thân thiết trong vị trí của họ, thì anh ấy đã làm rất tốt trong việc che giấu điều đó.

"Cho đến hôm nay, cậu đã tận hưởng Florida như thế nào rồi, George?" Dream hỏi, một nụ cười nhỏ bắt đầu nở trên môi. Đôi môi mềm mại, có thể hôn được của anh ấy.

George tự tát mình bằng suy nghĩ, một cú sốc nhỏ vì xấu hổ khiến trái tim anh chìm xuống, trái ngược với giọng điệu vui vẻ của anh khi anh trả lời, "Rất là thú vị!" Sự xấu hổ của anh biến mất như một cơn sóng rút bờ khi nụ cười của Dream lớn dần, và cánh tay quanh vai anh ôm chặt lấy anh trong chốc lát trước khi thả lỏng, Dream đã cho George một cái ôm.

Và cũng giống như tất cả những con sóng, nỗi xấu hổ ập đến khi George thấy mình ước gì Dream sẽ ôm anh chặt hơn và đặt một nụ hôn lên mặt anh theo cách truyền thống. "Tớ rất vui vì cậu đang rất vui vẻ."

"Được rồi, tớ đã trở lại, tớ bỏ lỡ cái gì à?" Sapnap hỏi, đột nhiên xuất hiện trở lại, và anh ta ngồi phịch xuống ghế. George quan sát ánh mắt anh ta đang tính toán một lúc, trước khi nó chuyển sang một biểu hiện trung tính hơn khi mắt họ khóa lại, cố gắng đọc hiểu lẫn nhau.

George thấy mình ngày càng khó chịu bởi ánh mắt hối thúc trong mắt bạn mình, anh biết chính xác những gì anh ta muốn nói.

Nhưng George biết rõ hơn, anh biết tình cảm của mình sẽ không bao giờ được đáp lại, nên anh im lặng, nheo mắt nhìn Sapnap, người cũng chỉ nheo mắt đáp lại.

"Cái gì vậy nè, hai người đang gửi cho nhau những tin nhắn thần giao cách cảm hay gì đó à?" Dream bình luận với một giọng điệu khó hiểu, nhìn đi nhìn lại giữa Sapnap và George. "Có vẻ như hai người đang cãi nhau bằng mắt."

"Chúng tôi chỉ nói vài câu chuyện nhảm với nhau, như mọi khi thôi." Sapnap thản nhiên trả lời, biểu cảm của anh ta trầm xuống và đáp lại một lời trêu chọc nhiều hơn. George rất biết ơn Sapnap đã không nhấn mạnh, mặc dù một phần trong anh đang tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Sapnap vạch trần anh ngay tại đó và ngay bây giờ.

Khi Dream cười khúc khích trước câu trả lời có thể đoán trước của Sapnap, và Sapnap nhấp một ngụm đồ uống mà họ có được ngay sau khi họ đến, cùng một cô phục vụ trước đó tiến đến bàn của họ để đưa đồ ăn cho họ, nhận được ba lời "cảm ơn" lịch sự từ ba người.

Không có nhiều cuộc trò chuyện bằng lời nói giữa họ khi họ ăn, nhưng điều đó không ngăn George và Sapnap tiếp tục "cuộc trò chuyện" của họ từ trước đó.

Sapnap là người đầu tiên bước vào cuộc trò chuyện bằng biểu cảm, mắt anh ta nheo lại nhìn George khi họ cắn vài miếng đầu tiên và lặng lẽ nói lên ấn tượng đầu tiên của họ với nhau, nhất trí tích cực.

'Tớ đang nói với cậu đấy, cậu ấy cũng thích cậu' đôi mắt của anh ta như muốn hét lên điều đó. George nheo mắt trả lời khi anh cắn một miếng nữa từ một con cá con khá cồng kềnh được nhúng trong tương cà kiểu cổ điển, hy vọng Sapnap có thể đọc được câu 'không, anh ấy không có, im đi' mà anh đang cố gửi lại.

Có vẻ như anh ta đã nhận được thông điệp của anh, bởi vì câu trả lời của Sapnap là lấy đồ uống của anh ta và nuốt một ngụm khác từ nó, đảo mắt đáng kể trong quá trình này. Sau đó Sapnap xúc một thìa súp khác vào miệng, và nhìn chằm chằm ngay vào vai trái của anh, ánh mắt tỏ ra khá hung dữ.

George đột nhiên nhận ra rằng Dream chưa bao giờ rời tay khỏi anh, và tay anh ấy hiện đang thả lỏng dựa vào đường cong của vai trái anh. Liếc qua Dream, anh nhận thấy anh ấy quá bận tâm đến việc cắn vào chiếc bánh sandwich của mình và nhìn quanh phòng để nhận thấy cuộc trò chuyện im lặng của anh và Sapnap.

Thẳng thắn phớt lờ cảm giác ngứa ran thoải mái đang tấn công từng mảng da tiếp xúc với Dream, George đảo mắt nhìn Sapnap, chế giễu. 'Dù là như thế đi chăng nữa' là câu trả lời mà anh đang cố gắng truyền đạt cho Sapnap. Dù sao thì Dream cũng không phải vòng tay anh ấy qua vai anh vì anh ấy thích anh như vậy.

Nhưng George lại cho rằng Sapnap đã nghĩ theo hướng khác, vì đó là lời giải thích duy nhất mà anh có thể nghĩ ra để giải thích tại sao anh ta lại nhìn anh như sắp lao vào và tát thẳng vào mặt anh.

Trước khi Sapnap có cơ hội hành động theo những gì George nghĩ rằng anh ta có thể làm, nếu anh ta muốn thế ngay từ đầu, giọng nói của Dream đã ngắt liên lạc giữa họ.

"Nên có một quy tắc mới được gọi là 'Không nói những chuyện nhảm bằng mắt tại bàn ăn tối, bởi vì người đàn ông lớn tuổi tội nghiệp ngồi cạnh chúng ta bắt đầu trông khá sợ hãi' đấy." Chớp mắt, George nhìn sang bên trái và thấy một người đàn ông lớn tuổi đang nhìn ba người, có vẻ hơi sợ hãi. George cúi đầu hối lỗi.

"Xin lỗi, chúng tớ chỉ cảm thấy thực sự hào hứng với trận đấu hôm nay." Sapnap xin lỗi Dream, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. George cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt.

"Ừ, tớ đã sẵn sàng để đánh bại cậu ta rồi." Dream cười khúc khích với George, vỗ nhẹ vào vai anh với bàn tay đang đặt lên vai anh lúc nãy. Nụ cười của George nhẹ nhàng lên đến đỉnh điểm sau cử chỉ đó, cảm giác lồng ngực nhẹ hơn, trước khi khóe miệng anh hơi buông xuống, cảm giác xấu hổ quen thuộc giờ lại ập đến trong anh. Anh biết Sapnap nhận ra khi mắt phải của anh ta co giật.

--------------------

Thật là lạ, họ có thể trốn tránh nhau như thế nào chứ. Sapnap và George che giấu cuộc trò chuyện bí mật của họ với Dream, Dream và George che giấu cảm xúc của họ với nhau, và Sapnap che giấu sự thôi thúc của mình rằng anh chỉ muốn đập mặt họ vào nhau và hét lên "CỨ HÔN NHAU ĐI!"

Khi bộ ba ổn định cuộc trò chuyện bình thường trong khi trở lại xe của Dream để bắt đầu nửa giờ lái xe đến khu đấu trường laser-tag, George nhận ra anh và Sapnap rất giỏi trong việc ẩn nấp vì rất dễ dàng để lọt vào những cuộc trò chuyện vui vẻ, mà Dream thì luôn đầy ý tưởng cho một chủ đề mới để nói về.

Và đó là những gì ba người họ đã thực hiện toàn bộ chuyến đi, họ đã nói chuyện. Nói về các lựa chọn cho bữa tối, nói về Minecraft, nói đùa về dự đoán của họ về kết quả của trận chiến laser-tag của họ. Họ nói về số lượng chim mòng biển lớn nhất mà họ từng thấy tập trung tại một nơi, cười nhạo một câu chuyện ngắn mà Dream kể về thời thơ ấu của mình khi đi ngang qua các tòa nhà mà anh ấy nhận ra, và tổ chức một cuộc tranh cãi đùa cợt về lớp topping tồi tệ hơn bao giờ hết để đặt trên một chiếc bánh pizza, cuộc tranh luận tan thành tiếng cười khi Dream tấp xe vào một bãi đậu trống, đến đích của họ.

Bước vào tòa nhà khá rộng rãi, George không khỏi ngạc nhiên thích thú khi họ bước vào một sảnh lớn, những bức tường màu xanh đậm với những đường trang trí màu xám nâu, xám đục trên sàn và trần nhà lát gạch, cả hai đều là màu be buồn tẻ. Ghế dài lót tường, đệm màu xám vàng đậm, và một bàn tiếp tân trống được bố trí ở bức tường phía sau song song với cửa ra vào, màu sắc phù hợp với bức tường xanh lam.

"Uh, tớ sẽ đi tìm ai đó, hai người cứ ở lại đây." Dream nói khi anh ấy nhận ra không có ai trong phòng với họ, và khi anh ấy đến gần bàn tiếp tân và nhìn qua nó, gọi một tiếng "Xin chào?", thì Sapnap nắm lấy cánh tay George và kéo anh về phía cửa, càng xa Dream càng tốt.

"Tớ muốn nói với cậu một điều ngay bây giờ, và tớ muốn cậu tập trung lắng nghe tớ." Sapnap khẽ yêu cầu, và George ngay lập tức bắt đầu khó chịu.

"Sapnap, có phải cậu sắ-"

"Không." anh ta tiếp tục, ngắt lời George. "Tớ phát ngán với việc cậu cứ phải chối bỏ cái sự thật ngay trước mặt rồi. Dream. Cũng. Cảm. Thấy. Giống. Như. Cậu."

George chế giễu, và giật mạnh cánh tay khỏi Sapnap. "Tớ không phủ nhận, tớ chỉ đang chấp nhận sự thật." Tư thế của Sapnap bực bội thả lỏng xuống, và anh ta đưa tay dụi xuống mặt mình, thở dài thườn thượt.

"Sao cũng được." anh ta nói, có vẻ thất bại và khó chịu. "Chỉ... mở to mắt ra trong năm phút thôi. Làm ơn đấy."

Đột nhiên cảm thấy lo lắng vì phản ứng của bạn mình, George gật đầu, khuôn mặt giãn ra vì vẻ khó chịu của anh ta. "Được mà?"

"A, tôi xin lỗi! Chúng tôi không biết ba người đã vào đây!" một giọng nói mới, lạ lẫm nói lớn, gần như vang vọng trong phòng, và George quay sang anh để thấy một người phụ nữ gầy và cao lêu nghêu đến gần Dream, mặc một tông quần áo tương tự như nội thất của căn phòng. À, một nhân viên.

--------------------

George không biết anh sẽ "mở mắt" như thế nào nếu anh không thể nhìn thấy những gì cần phải làm từ đầu. Căn phòng họ hiện đang đứng tối mờ, nguồn ánh sáng duy nhất đến từ chiếc TV gắn trên tường trước mặt họ, những chiếc áo vest mà họ phát hiện đang sáng lên một màu trắng dịu, ánh sáng rực rỡ của nhiều khẩu súng la-de phía sau họ, và ánh sáng màu vàng nhạt khá bắt mắt của khẩu súng bắn laser mà người hướng dẫn trò chơi trước mặt họ đang cầm, người đàn ông lùn và chắc nịch đang xem xét cách làm việc và bộ quy tắc của trò chơi, sự chú ý của George dao động giữa nhân viên và những gì Sapnap đã nói cho anh vài phút trước. Mở mắt ra? Để làm gì?

"Có câu hỏi nào không?" Người đàn ông thấp bé hỏi ba người, và khi George lắc đầu, Dream đã lên tiếng.

"Tất cả các màu của đội là gì?" anh hỏi, liếc nhìn George. Tại sao anh ấy lại liếc nhìn anh?

"Chà, chúng tôi có màu xanh lá cây chanh," người hướng dẫn bắt đầu, ra hiệu cho khẩu súng hiện đang cầm trên tay, "màu đỏ", ông ta chỉ vào khẩu súng đầu tiên phía sau họ, và George nhìn thì thấy ông chỉ vào khẩu súng phát sáng rực rỡ màu nâu xám, "xanh lam", ông chỉ vào cái phát sáng màu xanh dương đậm, "đỏ tươi", ông chỉ vào cái màu xanh lam nhạt, "màu cam", ôm chỉ vào cái gần giống với cái mà ông ấy đang cầm, "và trắng." Ông kết thúc bằng cách chỉ vào khẩu súng cuối cùng được gắn trên tường, phát sáng cùng màu trắng với áo vest của họ.

Dream lại liếc nhìn George. George nhìn lại anh ấy trong vài giây, bối rối, cho đến khi lý do cho điều đó bất ngờ đến với anh. Ồ.

"Tớ có thể phân biệt rõ nhất màu xanh lam, đỏ tươi và trắng." anh nói với Dream, và anh cảm thấy ngực mình nở ra vì ấm áp khi nhìn Dream cười. Nghe thấy tiếng anh, Sapnap bước tới bức tường và chộp lấy khẩu súng phát sáng màu xanh đậm hơn, và Dream đi đến khẩu súng màu trắng, để lại George với khẩu súng màu xanh nhạt. Người hướng dẫn gật đầu khi mỗi người đã chọn xong vũ khí của mình, và giơ chiếc máy tính bảng đang nằm trên một tay của mình lên, gõ một cái gì đó trên đó. Đột nhiên, màu áo vest của họ chuyển sang phù hợp với màu súng của họ, và George mỉm cười, ấn tượng bởi công nghệ này.

"Ba người được tự do đi lại và các bạn sẽ có hai phút để tách nhau ra trước khi trận đấu bắt đầu với một tiếng bíp." Nhân viên giải thích và bước đến một trong hai cánh cửa của căn phòng nhỏ, mở nó ra, và George nhìn thấy rất nhiều ánh sáng vàng, buồn tẻ nhảy vào phòng, phát ra từ đấu trường.

George đi theo Sapnap ra khỏi cửa, không để ý đến việc Dream tụt lại phía sau để hỏi người hướng dẫn một câu cuối cùng.

Chưa đầy một phút trôi qua, và khi George vẫn đang tìm kiếm một vị trí thuận lợi, đèn trong đấu trường đột nhiên chuyển từ màu vàng sang màu xám xanh hơn, khiến George dừng lại khi căn phòng trở nên rõ ràng hơn một chút. Tại sao đèn đột ngột thay đổi?

Một tiếng vang "Haha, phải rồi!" đến từ phía bên kia của căn phòng rất rộng rãi, và George xác định giọng nói đó là của Dream. "Tốt hơn rồi phải không, George!?"

George có thể cảm thấy khuôn mặt mình đỏ bừng khi anh nhận ra Dream đã để đèn của đấu trường chuyển sang màu xanh hơn, chỉ để dành cho anh. Một làn sóng lớn của sự ấm áp đê mê quét qua ngực và vào bụng anh, giải phóng một đàn bướm mới tìm thấy. Chúng quá mạnh mẽ để anh có thể dễ dàng kìm nén sự xấu hổ hoặc tội lỗi.

Sau khi đứng yên thêm một lúc nữa, George cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở đâu, và nhanh chóng lao xuống phía sau một chỗ dựa ngẫu nhiên có hình dạng một bức tường với một hình vuông cắt ra ở giữa, nơi một cửa sổ sẽ bay tới nếu nó là thật. Adrenaline nhanh chóng tràn đầy cơ thể anh khi bản chất cạnh tranh của anh vượt qua chính anh, và George hoàn toàn quên mất cuộc trò chuyện trước đó của anh với Sapnap, và thay vào đó tập trung nghe ngóng âm thanh của một chiếc còi rung.

Một tiếng rưỡi tiếp theo thật mờ mịt đối với George khi anh chạy khỏi Sapnap và Dream, bị bắn, bắn trả lại họ, và thậm chí còn chạy nhiều hơn nữa để cố gắng phục kích một trong hai mục tiêu của mình. Một nụ cười thường trực nở trên khuôn mặt, giọng nói của anh bắt đầu trở nên hơi thô vì liên tục la hét.

George đang chạy qua một cụm thùng màu xanh đậm và chạy quanh góc của một trong những bức tường chống đỡ khi màu trắng che khuất tầm nhìn của anh , và áo vest của anh rung lên và chuyển sang màu nâu cùng với khẩu súng la-de, báo hiệu anh đã bị bắn trúng.

"Cái gì vậy chứ, tớ đã bắn trúng cậu lần thứ năm liên tiếp rồi đấy?!" Dream chế nhạo, khò khè trong tiếng cười khi George rên rỉ khó chịu. "Cậu nên chạy đi trước khi thời gian hồi chiêu hết nếu không tớ sẽ bắn cậu thêm một lần nữa."

"Hừ, sao cậu lại giỏi trò này thế chứ?!" George đáp, khoanh tay và bĩu môi, không cố gắng chạy nữa.

"George, tớ nghiêm túc đấy, tớ sẽ lại bắn cậu nếu cậu tiếp tục đứng đó." Dream cảnh báo, một nụ cười vui tươi lan rộng trên khuôn mặt anh, màu trắng của áo vest khiến khuôn mặt anh sáng lên một cách ma quái. George đột nhiên nhớ lại những gì Dream đã làm trước đó, và bắt đầu đỏ mặt, cuộc trò chuyện của Sapnap hiện lại trong tâm trí anh.
Adrenaline vẫn còn sôi sục trong người, George không chạy mà thay vào đó từ từ tiến về phía Dream, đầy thách thức. "Ồ, vậy à?"

Một tiếng cười khúc khích từ Dream bật ra khi anh ấy chĩa khẩu súng la-de của mình vào giữa áo vest của George đang mờ dần trở lại màu xanh lam nhạt. "Đúng."

George đáp lại bằng một tiếng vừa trầm, vừa giống một tiếng rên rỉ, và khuôn mặt của Dream đột nhiên sa sầm nét vui tươi cạnh tranh và trông rất bối rối vì ngạc nhiên.

Mặc dù bối rối, George đã sử dụng sự phân tâm để có lợi cho mình và giật khẩu súng của Dream khỏi tay anh ta, quay người lại và phóng nhanh hết mức có thể ra khỏi Dream. Anh biết có lẽ anh vừa vi phạm một trong những quy tắc mà anh hầu như không hề để lắng nghe, nhưng anh không quan tâm. Tất cả những gì anh muốn là sự hoàn vốn ngọt ngào.

Một lúc sau, George nghe thấy Dream hét lên "George?! Cậu bị làm sao vậy?!" và biết rằng cuộc rượt đuổi đã diễn ra. George tăng tốc theo cách của mình trong cấu trúc giống như mê cung của đấu trường, đã trở nên quen thuộc với cách bố trí của nó.

"Georgeeeee, lại đây nào!" anh nghe thấy tiếng hét thất thanh của Dream từ phía bên kia phòng, và dừng lại một lúc để lấy lại hơi. "Georgie!! Cậu đang ở đâu?!" Khuôn mặt nóng bừng hơn nữa với biệt danh 'Georgie', George tiếp tục hành trình vòng ra bên ngoài nhà thi đấu, để ý chiếc áo vest trắng quen thuộc.

George không nghe thấy tiếng chân chạy về phía lưng mình cho đến khi quá muộn, và chỉ có thể quay lại để nhìn thoáng qua một mảng màu trắng trước khi anh bị Dream xử lý lần thứ hai trong tuần đó, người bắt đầu kêu to khi họ tiếp đất và hai khẩu súng mà George cầm trên tay đã rơi thẳng xuống đất.

"Thấyyyyyyyyyyy cậu rồi!" Dream cười khoái chí, một nụ cười toe toét kéo dài trên khuôn mặt. Cảm thấy tiếng cười tích tụ trong lồng ngực mặc dù bị bắt gặp, George bắt đầu cười với Dream, cười đến mức gần như bắt đầu chảy nước mắt, và không nhận thấy Dream đã im lặng cho đến khi tiếng cười của anh dịu đi. Đó là lúc George nhận thấy điều gì đó.

Vị trí của họ... Cũng giống như khi họ ngã ở bãi biển. Và mặc dù cố gắng chống lại nó, cố gắng ngăn chặn nó một cách tuyệt vọng, George cảm thấy cùng một sự thôi thúc ấm áp bắt đầu len lỏi, và trong tiềm thức thấy mình tự hỏi môi mình sẽ như thế nào khi áp vào môi anh ấy, liếc nhìn để thấy chúng nở một nụ cười nhẹ nhàng hơn anh đã nhớ.

Làn sóng cảm giác tội lỗi mới lướt qua anh đã có thể khiến tâm trí anh không hoàn toàn trôi đi như lần trước, và George lo lắng nằm yên, tự hỏi khi nào Dream sẽ đứng dậy, không thể rời ánh mắt khỏi khuôn mặt của anh ấy dường như vẫn hoàn toàn không để tâm đến việc mình đang nhìn chằm chằm vào George.

George đột nhiên có cơ sở với thực tế hơn khi anh nhận thấy Dream đang... nhìn chằm chằm vào anh một cách kỳ lạ như thế nào. Đôi mắt anh ấy ánh lên vẻ trìu mến, hơi nheo lại vì nụ cười đang áp sát nhẹ nhàng trên khuôn mặt, má và mũi anh ấy có màu hơi đậm hơn phần còn lại của khuôn mặt. Khi anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu George khi anh nhận ra nhiều điều ẩn sau ánh mắt trìu mến của Dream.

Dream đã nhìn anh theo cùng một cách mà anh ấy đã nhìn anh trong giấc mơ của anh vào đêm hôm trước, và một làn sóng hoang mang xua đi cảm giác tội lỗi của anh. Đó là cùng một ánh mắt, cùng một ánh mắt của sự trìu mến, hạnh phúc và còn của một điều gì đó khác. Nụ cười của Dream dịu đi hơn nữa, đôi mắt anh ấy trở nên mở to hơn một chút, và tia sáng không tên cũng trở nên rõ ràng hơn trong mắt anh ấy; Và ngay lúc đó George cuối cùng cũng nhận ra nó. Anh biết nó là gì.

Đó cũng chính là điều mà anh đã tận mắt chứng kiến ​​vào buổi sáng sớm hôm nay khi nhìn chằm chằm vào gương.

Khao khát. Nó chính là khao khát.

Những ký ức về 4 ngày qua ùa về trong tâm trí George khi đôi mắt anh mở to vì không thể hình dung nổi và hơi thở như dừng lại, rồi mọi rắc rối đột ngột được chuyển về đúng vị trí. Bỗng nhiên, mọi thứ trở nên rõ ràng. Bây giờ điều duy nhất anh có thể thấy là sự thật. Sapnap đã nói đúng sự thật suốt thời gian qua, tất cả những gì anh cần phải làm là mở to mắt để nhìn về phía nó. Sự hưng phấn thuần khiết dần dâng lên trong lồng ngực của George, và anh có thể bắt đầu khóc ngay lúc đó.

George thực sự bị mù mà. Dream cũng yêu anh.

Ôi chúa ơi.

"Uhhhhhhhhh." George nghe thấy từ cách đó vài bước chân, và anh khá dữ dội nhảy khỏi vị trí của mình bên dưới Dream khi nhận ra Sapnap đã xuất hiện. Dường như nhận ra tình hình của họ có thể như thế nào từ bên ngoài, Dream chớp mắt vài lần, như thể anh ấy vừa được đánh thức từ một giấc mơ giữa ban ngày.

Có phải Dream định... (A/N: Anh đang tự hỏi liệu Dream trở nên ngơ ngác như thế là vì anh ấy muốn hôn anh/cố tỏ ra là mình cũng thích anh hay không)

"Này hai người, trò chơi vừa mới kết thúc, hai người không có nghe thấy tiếng động gì sao?" Sapnap hỏi, khiến George suy nghĩ trước cả khi anh ta nói hết câu, Dream nhanh chóng thoát khỏi George và đứng dậy, lấy súng của anh ấy và đưa tay phải ra cho George chộp lấy.

Mỉm cười thật tươi, George nhận lấy tay anh ấy và được kéo lên, không hề xấu hổ hay tội lỗi khi anh để những cảm xúc dễ chịu đè lên hệ thống thần kinh của mình. Anh bước tới và nhặt súng lên khỏi sàn, theo sau Sapnap và Dream khi họ đi về phía lối ra của đấu trường, đèn đột nhiên chuyển sang màu ban đầu.
Ồ, đúng vậy. George lại bắt đầu mỉm cười và đảo mắt với chính mình. Lạy chúa, anh có thể đã bị bệnh hay quên rồi, phải không?

--------------------

George đang hành động hơi kỳ lạ.

Sapnap đã nhận ra điều đó ngay khi Dream giúp anh đứng dậy sau khi tìm thấy họ lại một lần nữa nằm trên mặt đất với George bị ghim bên dưới Dream. Nghiêm túc mà nói, cái quái gì thế này? Liệu điều đó có trở thành một vấn đề nan giải nữa không?

George trông như người mất hồn khi họ bước ra khỏi đấu trường và vào căn phòng mà họ đã vào lúc đầu, và cởi bỏ những chiếc áo vest khỏi người họ, đặt chúng trở lại vị trí ban đầu. Dream phát ra một tiếng "Woop!" Bất ngờ  khi anh ấy liếc nhìn vào TV và nhận ra mình đã đánh bại cả hai người bạn của mình, Sapnap đứng thứ hai và George cuối cùng.

"Haha, tớ biết cậu sẽ xếp hạng cuối mà, George." Sapnap cố gắng trêu chọc, nhưng thay vì nhận được phản ứng kích động, chỉ nhận được một tiếng cười khúc khích nhẹ từ George.

"Ừ, có vẻ là tớ đứng cuối mất rồi."

... Huh? Anh đập đầu xuống đất mạnh quá hay sao vậy?

Khi họ trở lại sảnh đợi, Sapnap kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình và nhận thấy đã gần năm giờ tối. Anh không nhận ra rằng họ đã ở đó suốt hai tiếng đồng hồ.

"Này các bạn, tớ sẽ sử dụng nhà vệ sinh trước khi chúng ta rời đi vì nó sẽ cần khoảng, một tiếng rưỡi lái xe để trở lại căn hộ." Dream lên tiếng, bắt đầu bước tới cánh cửa kim loại sơn màu xanh với biểu tượng đàn ông cổ điển trên đó. "Hai người có thể chờ ở đây, hoặc là đi bộ một chút trước khi lên xe."

Chọn đi ra ngoài để kiểm tra George xem có dấu hiệu chấn động hay không, anh ta kéo George ra khỏi ánh mắt sững sờ đang nhìn vào cửa phòng tắm bằng cách gõ nhẹ vào cánh tay anh.

"Thôi, lên xe đi."

"Được rồi." George trả lời, họ bước ra ngoài và tới xe của Dream. Sapnap dựa lưng vào cửa và đối diện với George, người đang dựa lưng vào xe.

"Cậu có ổn không?" Sapnap hỏi, giọng lo lắng một cách hợp lý. "Cậu có bị đánh vào đầu hay gì đó không. Cậu đang ứng xử một cách hài hước đấy."

George đột ngột nhìn rõ lại, và anh ngượng ngùng xoa lên gáy mình.

"Xin lỗi vì tớ đã không tin cậu sớm hơn." anh bắt đầu, và sau một lúc bối rối, sự ngộ nhận ập đến với anh ta theo cái cách đầy khó khăn.

Sapnap thở ra một hơi thở nhẹ nhõm lớn nhất mà anh ta đã từng làm, con đập ngăn chặn sự nhẹ nhõm đã bị vỡ.  George cười khúc khích trước phản ứng đầy ấn tượng của Sapnap.

"Bây giờ cậu không có được đặc quyền cười đâu, đồ ngốc ạ." Sapnap đáp trả, giọng điệu nhẹ nhàng và vui tươi, trái ngược hẳn với cuộc trò chuyện của họ trước đó trong ngày hôm nay, "Cậu không hiểu cảm giác phải dành cả bốn ngày trời chỉ để theo dõi hai người bạn ngốc nghếch của mình đâu. Vì vậy, từ chối tình cảm của nhau thậm chí còn chẳng vui chút nào. Tớ mới là người cười ngay bây giờ chứ không phải cậu!"

Có thể là để chiều lòng anh ta, hoặc có thể là vì George cảm thấy hạnh phúc và bình yên với bản thân mình như thế nào, nhưng bất kể nguyên nhân nào thì nó cũng khiến cảm xúc của anh bùng nổ thành những tràng cười sảng khoái, Sapnap cười toe toét và nhìn bạn mình, chỉ nhìn lên khi anh ta nhận thấy Dream đã thoát ra khỏi toà nhà và chạy bộ tới chỗ họ.

Sapnap rất mong chờ được xem những gì sẽ xảy đến trong vài ngày tới.

-To be cotinued-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro