Chương 13: Nhưng chúng ta là giả

Edior: Tuệ Nghi

-

Kỳ thực, Lê Sâm đều đã ngoài ba mươi. Nếu không xét đến kinh nghiệm, Quý Thiệu Đình thậm chí còn hoài nghi liệu hắn có được không.

Ngươi tình ta nguyện mà thực hiện trao đổi, Quý Thiệu Đình mơ hồ cảm thấy mất mát. Ai có thể nói bọn họ là sai?

Mặt mày Lê Sâm lúc này thoáng có vẻ sốt ruột, như thể đã để Quý Thiệu Đình biết một chuyện cực kỳ không hề vẻ vang, từ nay về sau không thể giữ được dáng vẻ thanh lãnh trước mặt cậu nữa. 

Dù sao, Quý Thiệu Đình đến cả yêu đương còn chưa từng nói qua, sạch sẽ đến mức giống như vừa mới từ trong nước vớt lên. Lê Sâm thậm chí còn hoang đường mà nghĩ rằng, có khi nào Quý Thiệu Đình đến cả việc tự an ủi cũng chưa từng thử?

Quý Thiệu Đình... 

Liệu có khi nào cậu ấy sẽ cảm thấy hắn bẩn thỉu hay không?

Nhưng chuyện này không thể trách hắn, trách chỉ có thể trách Quý Thiệu Đình xuất hiện quá muộn. Sau khi cậu xuất hiện, hắn đã không còn làm những chuyện đó nữa.

Hắn lén liếc nhìn Quý Thiệu Đình qua khóe mắt. Cậu vẫn giữ tư thế thường ngày, ánh mắt hướng về phía trước, lặng lẽ nhìn từng cột đèn đường lướt qua trong im lặng.

Nhưng không giống mọi khi, trong xe quá mức yên tĩnh.

Tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Điều này không bình thường. Quý Thiệu Đình chưa bao giờ để cuộc trò chuyện rơi vào khoảng lặng kéo dài như vậy. Cậu ấy lẽ ra đã phải tiếp tục kể về cuộc sống ở nước ngoài, mà Lê Sâm thì vẫn chưa nghe đủ.

Hoặc cậu ấy nên chất vấn hắn. 

Lê Sâm thậm chí còn mong chờ điều đó—mong chờ Quý Thiệu Đình sẽ hỏi: "Người đó là ai? Anh ta có quan hệ gì với ngài?" Loại ghen tuông như giấm chua này, đối với Lê Sâm mà nói, lại mang theo chút ngọt ngào. Nhưng Quý Thiệu Đình vẫn cứ im lặng, ngay cả nhịp thở cũng thu liễm.

Cho đến khi khoảng lặng kéo dài quá lâu, cuối cùng Quý Thiệu Đình cũng cất tiếng gọi.

"Lê tiên sinh."

Trái tim Lê Sâm lập tức siết chặt, chờ mong câu nói tiếp theo của cậu.

Nhưng những gì cậu  nói lại không phải lời chất vấn, mà là một câu đầy thấu hiểu.

"Ngài không cần cảm thấy lúng túng, tôi hiểu được."

Sự thấu hiểu đến cực hạn đôi khi cũng là một loại lạnh lùng. Giọng nói của Quý Thiệu Đình rất bình thản.

"Thực ra, nếu Lê tiên sinh muốn tiếp tục, tôi cũng không có ý kiến. Chỉ là, hiện tại trên danh nghĩa ngài đã là người có gia đình, nếu muốn tìm một mối quan hệ lâu dài, vậy thì nên kín đáo một chút."

Thì ra trước khi lên tiếng, cậu ấy đã nghĩ đến những chuyện này.

Lê Sâm đột nhiên nhận ra, từ khi nào mà hắn đã trao trái tim mình vào tay Quý Thiệu Đình đến mức này? Chỉ cần một câu nói của cậu, tâm trạng của hắn liền có thể từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm.

Một câu nói từ đầu đến cuối, từng dấu chấm câu cũng đều khiến hắn chán ghét.

Tìm một mối quan hệ lâu dài?

Ý Quý Thiệu Đình là gì? Là hắn sẽ ôm hôn một người khác, cùng người ta lên giường, sau đó Quý Thiệu Đình vẫn có thể mỉm cười, cùng hắn ăn bữa tối ba người sao?

Chiếc xe vẫn lăn bánh trên đường, Lê Sâm không tiện phát tác, chỉ có thể kìm nén cơn giận, trên mặt ánh lên vẻ lạnh lùng.

Sự im lặng này khiến Quý Thiệu Đình cảm thấy ngột ngạt, nhưng cậu cũng không dám suy nghĩ sâu hơn vì sao Lê Sâm không trả lời, thậm chí còn mang theo sắc mặt khó chịu đến vậy.

Khi xe lái vào gara, Lê Sâm nặng nề mở cửa bước xuống. Quý Thiệu Đình theo sau hắn, tự hỏi rằng nếu mình chưa từng nói ra câu đó, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, không nhắc đến điều gì cả, thì hiện tại sẽ là tình cảnh thế nào?

Rõ ràng đêm nay bọn họ đã rất vui vẻ. Cậu vốn dĩ không cần phải phá hỏng bầu không khí như thế này.

Nhưng dường như, cậu không có cách nào giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Thực ra... Cậu rất để ý là đằng khác.

Từ khoảnh khắc Lê Sâm lần đầu tiên hôn cậu, cậu đã nghĩ—hắn nhất định đã từng hôn rất nhiều người.

Quý Thiệu Đình bước vào nhà, như mọi khi đóng cửa lại, cài chốt, rồi quay người. Nhưng vừa quay lại, eo đã bị Lê Sâm siết chặt, cả người bị đẩy ngược ra sau, va thẳng vào cánh cửa.

Một tiếng "Lê tiên sinh..." đầy kinh ngạc còn chưa kịp thốt ra hết, cậu đã bị một nụ hôn sâu cuốn chặt lấy.

Thô bạo xen lẫn bá đạo, đầu lưỡi xông vào tấn công, sức mạnh đè ép lên người càng lúc càng nặng. Quý Thiệu Đình chỉ cảm thấy lồng ngực như bị chặn lại, hô hấp đều bị tước đoạt.

Trong đầu cậu bỗng vang lên câu nói kia, rằng: "Tôi sẽ không yêu Quý Thiệu Đình."

Vậy thì, đây rốt cuộc là gì?

Rõ ràng nói lời không yêu, nhưng lại muốn một lần nữa cùng cậu làm những chuyện chỉ có tình nhân mới làm. Hay đối với Lê Sâm mà nói, những điều này chẳng qua chỉ là thứ có thể tùy ý có được, hoàn toàn không mang ý nghĩa gì. Đó chỉ là sự tiếp xúc xác thịt, là sự thỏa mãn bản năng. Nếu không phải là cậu, thì cũng có thể là một người khác.

Đúng vậy, Lê Sâm từng có rất nhiều người khác.

Lê Sâm quả nhiên rất rành rẽ trong chuyện hôn môi, phải không? Lưu luyến hoặc cuồng bạo, bầu không khí đều do hắn dẫn dắt. Trước mặt Lê Sâm, Quý Thiệu Đình chưa bao giờ có quyền lên tiếng. 

Cảm xúc của cậu chưa từng quan trọng.

Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt Quý Thiệu Đình. Cảm giác khó chịu không chỉ đến từ cơ thể mà còn từ tận sâu trong lòng—Lê Sâm hắn rốt cuộc xem cậu là gì đây?

"Em là vợ của tôi." 

Lê Sâm trịnh trọng tuyên bố trong khoảng trống giữa nụ hôn.

Hơi thở gấp gáp nhưng giọng điệu vẫn cao ngạo như đang ban ân. 

"Chúng ta đã kết hôn, có pháp luật chứng nhận. Cả thế giới đều biết. Cho nên, Quý Thiệu Đình, tốt nhất là em nên cẩn thận lời nói của mình."

Oan ức, không cam lòng, phẫn uất—tất cả những cảm xúc mà Quý Thiệu Đình đã kìm nén suốt những ngày qua, rốt cuộc cũng bùng phát.

Lần đầu tiên, cậu đáp trả với Lê Sâm bằng giọng điệu sắc bén.

"Nhưng chúng ta là giả!"

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Lê Sâm lập tức sa sầm, đến cả hơi thở cũng trở nên nguy hiểm, sâu trầm như đáy đại dương.

"Đúng, chúng ta là giả." 

Hắn nghiến răng, từng chữ như rít qua kẽ răng. 

"Nhưng Quý Thiệu Đình, em đừng quên, em là dùng thân gán nợ. Tại sao tôi phải tìm người khác? Em thì không thể sao? Cả nhà em nợ tôi nhiều như vậy, tôi có muốn em thì cũng là lẽ đương nhiên."

"Quý Thiệu Đình, từ lúc gặp em, tôi chưa từng tìm người khác. Lẽ nào em không nên cảm kích tôi sao? Giả thì đã sao? Chỉ cần tôi muốn, thì nó chính là sự thật."

Cả người Quý Thiệu Đình như đông cứng, kinh ngạc nhìn Lê Sâm như thể đang đối diện với một trận chiến mà mình không thể thắng nổi.

Một lúc lâu sau, cậu mới nhớ ra mình phải nói gì. Những từ ngữ mắc kẹt nơi cổ họng, khó khăn lắm mới có thể thốt lên một câu đầy lắp bắp.

"Xin lỗi, Lê tiên sinh, tôi... Tôi..."

Lê Sâm thấy rõ viền mắt cậu hoe đỏ.

"Tôi không cố ý... Tôi chỉ..." 

Quý Thiệu Đình thật sự rất lúng túng, chính cậu cũng không biết mình đang muốn nói ra điều gì. Rõ ràng là một người luôn giỏi trong việc ăn nói, thế nhưng giờ đây, cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu không khác gì nhau cả.

"Xin lỗi, xin lỗi ngài..."

Lê Sâm sững sờ nhìn cậu trong vài giây, rồi đột nhiên ôm siết chặt cậu vào lòng.

Quý Thiệu Đình run rẩy.

Không phải như vậy.

Như bừng tỉnh khỏi cơn mê, Lê Sâm nhận ra—không phải như vậy. Hắn không muốn dọa sợ Quý Thiệu Đình.

Quý Thiệu Đình tốt như vậy. Hắn chỉ muốn giữ người này bên mình, mỗi ngày đều nhìn thấy cậu, thiếu một ngày cũng không được. Hắn làm sao có thể cam lòng khiến cậu phải sợ hãi đến mức này?

Hắn không cố ý. Thật sự không cố ý.

Hắn chỉ là...

Hắn chỉ là không muốn nghe Quý Thiệu Đình phủ nhận quan hệ giữa bọn họ.

Không phải giả.

Quý Thiệu Đình sẽ luôn ở bên hắn. Không chỉ là vài năm này, mà là mãi mãi.

Thậm chí nếu trước đây mẹ hắn không đề nghị cuộc hôn nhân này, thì có lẽ chính hắn cũng sẽ tự mình đề xuất. Hắn nhất định phải trói chặt Quý Thiệu Đình bên cạnh mình, dùng danh nghĩa hợp pháp của thế tục, để ràng buộc lấy người.

Bởi vì lần gặp gỡ giữa hắn và Quý Thiệu Đình quá đỗi tình cờ. Một buổi tối mùa hè, xe hắn lướt qua ánh đèn đường.

Lê Sâm từng nghĩ, nếu hôm đó hắn chọn đi một con đường khác, có lẽ hắn sẽ không bao giờ gặp được Quý Thiệu Đình.

Trong dòng chảy vô tận của thời gian, nếu hắn cứ tiếp tục lướt qua cậu như thế, từng giây từng phút trôi qua, có lẽ đến khi hắn già đi, nằm hấp hối trên giường bệnh, hắn cũng sẽ không thể hiểu được tại sao mình có tất cả mọi thứ nhưng lại như thể chưa từng có gì.

Tựa như cả đời này, niềm vui và nỗi buồn của hắn đều thiếu đi một mảnh ghép mang tên Quý Thiệu Đình.

Quý Thiệu Đình như một con thú nhỏ bị tổn thương, nằm yên trong lòng hắn, không một tiếng động. Lê Sâm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu.

Quý Thiệu Đình theo phản xạ mà né tránh.

Lê Sâm ngẩn người, chậm rãi nói.

"Đừng sợ tôi." Hắn cẩn thận dỗ dành. "Tối nay chúng ta vốn rất vui vẻ, không phải sao?"

Quý Thiệu Đình khẽ đáp, giọng nói yếu ớt.

"Ừm, rất vui vẻ..."

"Còn có biển, còn có du thuyền, còn có tôi..."

Quý Thiệu Đình tránh ánh mắt hắn, cắt ngang.

"Lê tiên sinh, chỉ cần ngắm biển thôi cũng rất tốt rồi."

Lê Sâm khao khát muốn làm cậu vui, sốt ruột đến mức giọng điệu cũng trở nên dịu dàng khác thường.

"Em muốn thế nào cũng được. Đêm nay không quan trọng. Quên đi, chúng ta còn có rất nhiều,  rất nhiều..."

Dừng một chút, hắn gần như buột miệng thốt ra.

"Đình Đình."

Tên gọi ấy tựa hồ đã được nghiền ngẫm rất lâu, vô thức mà bật ra, thành thạo như đã gọi hàng nghìn lần.

Quý Thiệu Đình sững sờ, ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn thâm trầm của hắn.

Lê Sâm khẽ nói.

"Chúng ta còn rất nhiều, rất nhiều đêm bên nhau khác nữa."

Hoàn chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro