Chương 55: Cậu lại muốn làm gì em trai tôi?

Editor: Tuệ Nghi

-

Quý Thiệu Đình bật thốt lên một tiếng "Anh", rồi ngay lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc. Chuyện này quá phức tạp, đầy rẫy những nút thắt, cậu không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.

Kỳ thực, phần lớn vấn đề bắt nguồn từ tâm lý bất an của chính cậu. Dù có giải thích rõ ràng đến đâu, cậu vẫn cảm thấy mình có lỗi. Gia đình cậu, đặc biệt là người anh trai Quý Lâm Chương, luôn dành cho cậu sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng nếu lần này sự việc vỡ lở, thì tất cả sẽ tan vỡ trong chớp mắt.

"Đình Đình." Quý Lâm Chương bước tới gần, tay vẫn giữ chiếc điện thoại sáng màn hình. "Anh nghĩ em nên đang ở Trung Đông."

"Em thực sự đã từng đi qua." Quý Thiệu Đình đáp, giọng nhỏ nhẹ, động tác cũng rất nhẹ nhàng. Cậu hơi giật giật ngón tay, chỉ vào chiếc điện thoại của Quý Lâm Chương. "Anh, cắt điện thoại đi."

Quý Lâm Chương liếc nhìn, không thèm cúi đầu nhìn màn hình, trực tiếp tắt cuộc gọi.

Quý Thiệu Đình hít một hơi dài, cảm nhận rõ ràng anh trai mình đã quyết định rồi.

Cậu vội vã, miệng lưỡi vụng về muốn giải thích, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Quý Lâm Chương gọi tên mình một cách lạnh lùng.

"Quý Thiệu Đình. Em tới đây."

Giọng nói này đã lâu lắm rồi Quý Thiệu Đình không nghe thấy. Không có lấy một chút sự ấm áp, chỉ có sự lạnh lẽo và thiếu kiên nhẫn.

Lần trước, Quý Lâm Chương nói chuyện như vậy với cậu vì lý do gì, Quý Thiệu Đình đã không còn nhớ rõ. Tất cả những chuyện trước kia đã mờ nhạt theo thời gian.

Quý Thiệu Đình đứng yên, không thể động đậy. Cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên chật chội, ngay cả những sợi dây thần kinh của cậu cũng căng ra, như thể sắp đứt.

Lê Sâm là người đầu tiên phản ứng. Hắn vươn tay che chắn cho Quý Thiệu Đình, bảo vệ cậu, rồi bước vào giữa hai người.

"Anh muốn làm gì em ấy?" Lê Sâm hỏi, giọng nghiêm nghị.

"Tôi muốn làm gì á?" Quý Lâm Chương nhếch môi cười nhạt. "Vấn đề này không phải tôi mới là người nên hỏi sao? Cậu lại muốn làm gì em trai tôi?"

Quý Thiệu Đình không khỏi thở dài trong lòng. Anh của cậu quả thực đứng về phía cậu, cho rằng tất cả là do Lê Sâm quấy phá.

Nhưng sự thật không phải hoàn toàn như vậy. Lê Sâm không hẳn là nguyên nhân duy nhất. Cậu cũng có một phần trách nhiệm, và thực sự, phần trách nhiệm đó hoàn toàn không nhỏ.

"Anh." Quý Thiệu Đình rốt cuộc cũng mở miệng. "Chuyện này không liên quan tới anh ấy, là do chính em quyết định về nước."

"Vậy tại sao em về nước mà không nói một tiếng với gia đình?" Quý Lâm Chương tức giận, đây là một sự giấu diếm lớn nhất mà Quý Thiệu Đình đã làm, điều này khiến Quý Lâm Chương không thể chấp nhận được.

Dù Quý Thiệu Đình đã trưởng thành từ lâu, nhưng trong mắt Quý Lâm Chương, cậu vẫn luôn là đứa em trai nhỏ yếu ớt, cần được bảo vệ.

Quý Lâm Chương bước gần thêm một bước, ba người đứng sát vào nhau, không gian giữa họ trở nên chật chội hơn bao giờ hết.

"Đình Đình." Quý Lâm Chương cố gắng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng. "Em lại đây."

Mọi thứ xung quanh vẫn tiếp tục diễn ra bình thường, tiếng cười nói, ăn uống của đám du khách, không ai để ý đến cuộc trò chuyện căng thẳng đang diễn ra.

Quý Thiệu Đình không muốn làm mọi chuyện thêm nghiêm trọng, càng không muốn làm anh trau mình tức giận. Vì vậy, cậu ngoan ngoãn bước về phía Quý Lâm Chương.

Nhưng ngay khi cậu chưa kịp bước đi nửa bước, tay cậu đã bị Lê Sâm nắm lại.

"Đừng đi!" Lê Sâm cứng rắn nói.

Quý Lâm Chương tức giận, giơ tay lên và lập tức đẩy Lê Sâm ra, mặt tràn đầy sát khí.

"Lê Sâm! Đây là nơi công cộng, cậu không sợ làm lớn chuyện à?!"

Hai người đối diện nhau, ánh mắt đầy lửa giận bùng lên, như thể có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Với chiều cao của hai người, Quý Thiệu Đình đứng ở giữa, cảm thấy không khí như muốn vỡ vụn.

Cậu gần như không thể thở nổi.

Quý Lâm Chương nhìn Lê Sâm, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.

"Lê Sâm, tình trạng của chính mình, cậu hiểu rõ hơn ai hết, làm ơn, đừng tiếp tục quấn lấy em trai tôi nữa."

Tình trạng?

Tình trạng gì?

Quý Thiệu Đình ngẩng đầu nhìn Lê Sâm, chỉ thấy hắn đang cố kiềm chế cơn giận. Cái trán nổi đầy gân xanh, tay chân cứng đờ, dường như đang nỗ lực khắc chế điều gì đó.

Quý Thiệu Đình lo lắng, không kìm được lên tiếng.

"A Sâm?!"

Cũng chỉ là một tiếng gọi, thế nhưng Lê Sâm vậy mà nhìn lại cậu, đôi mắt bỗng nhiên trở nên sáng hơn.

Hắn cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Quý Thiệu Đình, dường như muốn nhận lỗi, rồi đột nhiên, gương mặt hắn lại trở nên hung dữ.

"Đình Đình." Hắn thì thầm, giọng trầm thấp, "Đừng đi."

Quý Thiệu Đình mềm lòng, trong khi Quý Lâm Chương lại nổi cơn.

Đúng là hắn, chính Lê Sâm—người từng quá khích đến mức không thể tưởng tượng nổi—đã dùng đủ mọi cách để tìm đến Quý Thiệu Đình. Nhưng giờ đây, hắn đã hiểu rằng, Quý Thiệu Đình quá dễ mềm lòng, dễ bị tổn thương. Lê Sâm lợi dụng điểm yếu đó, khiến cậu cảm thấy đồng cảm, hy vọng cậu sẽ thay đổi quyết định.

Quý Lâm Chương không thể nhịn được nữa, tức giận gằn giọng:

"Anh ở đây, Đình Đình, anh ở đây."

Dù đầy tức giận, Quý Lâm Chương hít một hơi sâu, quay nhìn xung quanh, cố gắng nhắc nhở mình phải kiên nhẫn. Anh không muốn đám đông trở thành cái cớ cho câu chuyện này.

"Ở đây nhiều người, đi vào phòng anh." Quý Lâm Chương trầm giọng nói, "Đình Đình, em suy nghĩ kỹ rồi thì cùng anh nói chuyện."

Quý Lâm Chương thường xuyên đến Nam Vân để gặp khách hàng, và đêm nay, vốn định nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn qua cửa sổ thấy khói hoa bay, anh liền bước ra ban công để ngắm nhìn.

Và rồi anh thấy Quý Thiệu Đình.

Nửa tháng trước, cậu nói rằng sẽ đi Trung Đông cho một chuyến công tác dài, có thể sẽ mất liên lạc một thời gian để gia đình không phải lo lắng.

Kết quả là, người thì thật sự đã đến Trung Đông, nhưng chỉ sau nửa tháng, cậu đã âm thầm trở về Trung Quốc.

Cậu tìm đến Lê Sâm, lừa dối mọi người.

Quý Thiệu Đình cúi đầu, mắt hơi mờ đi.

"Xin lỗi, anh, em chỉ là không muốn anh lo lắng..."

"Em như vậy làm anh càng lo lắng hơn." Quý Lâm Chương nhìn Lê Sâm, giọng lạnh lùng nhưng thực chất lại nhắm vào hắn. "Em có biết quyết định này của em gây khó khăn cho chúng ta đến mức nào không? Ba mẹ không muốn em tiếp xúc với người này, anh cũng không muốn. Anh đã nói với em nhiều lần rồi, sao không tìm cái gì dễ chịu hơn mà sống? Tại sao còn muốn giẫm lên vết xe đổ? Như thế này tốt sao?"

Giọng Quý Lâm Chương đầy cương quyết, khiến Quý Thiệu Đình không tìm ra chỗ để lên tiếng. Cậu chỉ có thể im lặng một lúc lâu, rồi khe khẽ phản bác.

"Chuyện của chúng em, chỉ có chúng em hiểu."

Mặc dù Quý Thiệu Đình rất cẩn thận trong lời nói, nhưng sự phản bác của cậu không thể thay đổi điều gì.

Quý Lâm Chương vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, dường như càng nghe càng không muốn hiểu.

"Có ý gì? Lúc trước ầm ĩ một trận, không phải cũng là hai người sao? Bây giờ lại nói chỉ có hai người hiểu? Cậu ta làm gì ——"

Quý Lâm Chương thực sự tức giận đến mức không thể kìm chế được nữa, một tay chỉ thẳng vào Lê Sâm, mặt đầy điên cuồng.

"Cậu ta Lê Sâm, em thật sự biết hết về cậu ta sao? Cậu ta đã đi khám bác sĩ tâm thần, em không biết à? Quý Thiệu Đình, cậu ta là người bệnh tâm thần!"

Lê Sâm lập tức phản ứng lại một cách dữ dội, ánh mắt hắn như bùng cháy.

"Tôi không phải!" Hắn gằn giọng, không chịu để Quý Lâm Chương vu oan.

"Không phải cái gì?!" Quý Lâm Chương đột nhiên xoay người lại chất vấn. "Cậu có biết không, bác sĩ tâm thần đã tìm đến tôi rồi, liệu đó có phải là chứng cứ rõ ràng hay chưa? Hay là cậu cứ thử nhìn vào gương mà xem, có dám nói mình bình thường hay không?"

Mặt Lê Sâm đỏ bừng, hắn thở dốc, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng Quý Lâm Chương càng không muốn buông tha, tiếp tục công kích một cách cực kỳ mạnh mẽ.

"Cậu không cảm thấy như vậy rất đáng xấu hổ, rất mất mặt sao, Lê Sâm? Biết rõ Đình Đình dễ bị tổn thương, cậu lại cố tình làm bộ thảm hại trước mặt nó, dụ dỗ nó quay lại, rồi sau đó thì sao? Sau đó cả hai sẽ cùng chịu khổ à? Cậu có bệnh, tại sao lại kéo em trai tôi theo cùng?"

"Anh!" Quý Thiệu Đình cuối cùng không chịu được nữa, hét lên ngắt lời, giọng có chút khàn. "Đủ rồi!"

Hoàn chương 55

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro