Chương 60: Những bộ quần áo này là chuyện gì vậy?

Editor: Tuệ Nghi

-

Quý Thiệu Đình từng tự hỏi, tại sao Lê Sâm, người có tài năng, thực lực kinh tế và địa vị xã hội, lại luôn sống trong sự cô đơn.

Câu trả lời mà nam học sinh có thể đưa ra có lẽ sẽ là:

"Vì Lê Sâm không thể yêu ai, anh ấy không thích bất kỳ ai."

Lê Sâm có thể cũng sẽ đưa ra câu trả lời tương tự, nhưng đó không phải là sự thật.

Câu trả lời chính xác, chân tướng, chỉ có Quý Thiệu Đình mới biết: Không phải vì không thể yêu, mà là vì hắn không muốn bị coi trọng.

Chính vì Lê Sâm có những điều kiện quá khắc nghiệt, mê người và đầy tham vọng, nên hắn không muốn trở thành đối tượng để người khác yêu thương.

Hắn không muốn được yêu vì những gì hắn có, hay vì những gì hắn đại diện.

Hắn không muốn chỉ là một biểu tượng cho tình yêu.

Xe buýt công cộng dừng lại, Quý Thiệu Đình ngay lập tức đứng dậy nhường chỗ cho một người lớn tuổi, rồi lùi lại đứng gần cửa sổ.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, cậu tự hỏi: Tại sao mình lại có tính cách như vậy?

Có lẽ đó là do khi còn nhỏ, cậu đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, hiểu được nỗi khó chịu, và vì thế không muốn người khác phải chịu đựng như mình.

Nhưng cậu biết rằng lý do này không hoàn toàn chính xác.

Quý Thiệu Đình nhận ra rằng, mặc dù biết đau khổ là thế nào, nhưng không phải ai cũng vì vậy mà không làm tổn thương người khác. Có những người, có khi tự chịu đựng, cũng có khi muốn người khác cũng phải chịu đựng.

Cuối cùng, Quý Thiệu Đình chỉ có thể giải thích mọi hành động của mình bằng bản tính của cậu. Thực tế, cậu thậm chí còn không hiểu rõ chính mình, huống chi là Lê Sâm.

Cậu và Lê Sâm đã từng chơi trò "chọn một trong hai", nhưng điều đó chỉ giúp Quý Thiệu Đình có một nhận thức rất nông cạn về Lê Sâm.

Cậu không hiểu rõ được môi trường xã hội của Lê Sâm, không hiểu được những khó khăn mà hắn đã trải qua trong quá khứ, cũng không hiểu được cách mà Lê Sâm đã nỗ lực để có được sự nghiệp như hôm nay.

Tất cả những gì Quý Thiệu Đình biết đều là sự mơ hồ, thậm chí không biết cả về tình trạng sức khỏe của Lê Sâm.

Một bên không nói, một bên không biết.

Quý Thiệu Đình nhận ra rằng cậu không hề hỏi, mà Lê Sâm cũng không chủ động đưa ra câu trả lời.

Thực ra, Quý Thiệu Đình và Lê Sâm giống nhau ở một điểm, đó là cả hai đều giấu kín mọi thứ trong lòng, không biết cách giao tiếp với người khác, và cuối cùng tất cả đều trở thành những "thảm họa" không thể vãn hồi.

Khi trở về nhà, trời đã tối, nhưng Quý Thiệu Đình không vội làm cơm tối. Hôm nay là ngày hiếm hoi cậu có thể dành trọn thời gian cho bản thân sau chuyến công tác, nên cậu quyết định dọn dẹp nhà cửa một chút.

Căn nhà không có ai, Quý Thiệu Đình bắt đầu dọn dẹp từ những bộ quần áo cũ.

Lần đầu tiên, cậu nhận ra một điều kỳ lạ: Lê Sâm đã mua rất nhiều quần áo cho cậu suốt một năm qua, nhưng cậu chưa bao giờ mặc chúng.

Tất cả những bộ quần áo đó vẫn nguyên vẹn, chưa thay đổi, vẫn còn treo trong phòng. Mùa hè đã đến rồi, và cậu lại cần phải thay đổi bộ quần áo của mình. Nhưng khi định dọn dẹp những món đồ cũ, một suy nghĩ chợt đến.

Quần áo không chỉ đơn giản là đồ mặc.

Chuyện quần áo này, đối với hai người bọn họ mà nói, có ý nghĩa độc nhất vô nhị, Quý Thiệu Đình so với ai khác đều rõ ràng, vì thế mà khi sắp rời đi, cậu không mang theo một món nào.

Giờ đây, khi cậu có thể một cách tự nhiên nghĩ đến việc chỉnh lý lại đống quần áo này, chỉ có thể nói rõ một chuyện: Cậu thật sự đã tha thứ cho Lê Sâm.

Tha thứ một cách dễ dàng, đó là bản tính của cậu. Dù như thế nào, cậu không thể trơ mắt nhìn người khác chịu khổ, đặc biệt là khi vì mình mà người đó phải chịu đựng.

Lê Sâm đã nói:

"Không có ai nguyện ý yêu tôi."

Và lời đó luôn vang vọng trong đầu Quý Thiệu Đình.

Cậu tự hỏi, liệu mình có cho Lê Sâm cơ hội thứ hai vì đồng cảm không? Hay chỉ vì thương hại? Cậu không thể hiểu rõ chính mình, làm sao có thể hiểu hết được tình cảm của Lê Sâm?

Quý Thiệu Đình cảm thấy đau đớn vì không thể tự quyết định cho mình, và càng không thể thoát khỏi sự ràng buộc trong mối quan hệ này. Cậu tự biết, đó là khuyết điểm trong tính cách của mình.

Quý Thiệu Đình vẫn đang hy sinh bản thân, đem lòng thương hại Lê Sâm, vì thế mới quay lại bên người hắn.

Trong những ngày tới, liệu cậu có thể hay không lại thấy dáng dấp cùng khuôn mặt mình ghét?

Quý Thiệu Đình bước vào phòng thay đồ, tâm trạng ảm đạm. Cậu mở đèn, không gian rộng lớn và thoáng mát nhưng tâm trạng của cậu vẫn không có dấu hiệu khởi sắc.

Cậu nhận ra mình không thể duy trì bản thân như trước, mọi thứ đã thay đổi. Cậu ngày càng trở nên yếu đuối và dễ bị tổn thương vì Lê Sâm.

Suy nghĩ của Quý Thiệu Đình cứ lặp đi lặp lại mãi cho đến khi cậu mở cánh cửa tủ quần áo.

Ngày hôm nay, Quý Thiệu Đình nói sẽ nấu ăn, và Lê Sâm đã cho phép mình về sớm. 

Đã rất lâu hắn không thấy Quý Thiệu Đình trong bộ tạp dề, bận rộn loay hoay trong bếp.

Trên đường về nhà, Lê Sâm đã ghé qua một nhà sách lớn ở Nam Vân, tìm mua sách về tâm lý học — đặc biệt là những sách về tình yêu, hôn nhân và gia đình. 

Nếu Quý Thiệu Đình có thời gian đến thư phòng, cậu sẽ thấy rằng tủ sách của Lê Sâm giờ đây chứa đầy những cuốn sách tâm lý học, như "100 chiêu cưa đổ tình yêu", "Cách duy trì cảm giác mới mẻ trong tình yêu," hay "Tình yêu cuồng nhiệt suốt đời: Những cuộc phỏng vấn thực tế về các cặp đôi vợ chồng."

Hôm nay, Lê Sâm lại thêm vào một cuốn mới.

"Hôn nhân không phải là ngôi mộ tình yêu: Bí quyết hạnh phúc!"

Dù thời gian còn là sinh viên, Lê Sâm chưa bao giờ tìm đọc nhiều sách như vậy, nhưng có lẽ hắn hiện tại làm như vậy là vì bác sĩ Lý.

Sau khi trở về từ Anh, Lê Sâm vẫn giữ liên lạc với  bác sĩ Lý, và họ tiếp tục gặp nhau mỗi tuần, chỉ có điều địa điểm đã chuyển sang phòng làm việc của Lê Sâm. 

Quý Thiệu Đình không hề biết về điều này.

Bác sĩ Lý đã khuyên hắn đọc những cuốn sách về tình yêu, đặc biệt là các cuộc phỏng vấn về những cặp vợ chồng thành công, vì những câu chuyện đó có thể giúp Lê Sâm hiểu thêm về mối quan hệ tình cảm. 

Lê Sâm thử đọc một cuốn, và nhận thấy hiệu quả không tồi. Ít nhất hắn cũng học được cách hỏi những câu như "Có thể hay không?" và "Có thích hay không?"

Thực tế, những câu hỏi như vậy, vốn là những câu giao tiếp cơ bản mà hầu hết mọi người đã học được từ nhỏ, nhưng Lê Sâm lại không biết. 

Hắn giờ đây mới học được cách nói đơn giản, như khi về đến nhà thì sẽ nói.

"Tôi về rồi."

Nhưng điều này không giống như trước. 

Hôm nay Lê Sâm không nhận được hồi âm ngay lập tức. Cảm giác sợ hãi, giống như một cơn ác mộng, lại trỗi dậy trong hắn. Cảm giác ấy thường xuyên khiến hắn lo lắng, khi hắn không biết Quý Thiệu Đình có về nhà không.

Lê Sâm tự an ủi mình: Có thể là Quý Thiệu Đình về muộn, có thể em ấy đang bận công việc ở trường, hoặc đang chọn thực phẩm cho bữa tối, vì em ấy đã nói sẽ nấu một bữa ăn cho họ.

Lê Sâm vừa an ủi mình, vừa nhanh chóng bấm gọi điện thoại cho Quý Thiệu Đình.

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên từ phòng khách, trên khay trà. 

Lê Sâm giật mình, căng thẳng, rồi lập tức nói lại. 

"Đình Đình! Tôi đã về rồi!"

Cuối cùng, Quý Thiệu Đình cũng trả lời.

"Anh về rồi à."

Lê Sâm thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh vào phòng khách và hỏi Quý Thiệu Đình đang ở đâu.

Một khoảng lặng trong không khí, Quý Thiệu Đình trả lời.

"Ở phòng thay đồ."

Lê Sâm không hề có dự cảm gì về sự việc sắp xảy ra, thậm chí đến khi bước vào phòng, nhìn thấy Quý Thiệu Đình đang ngồi giữa đống quần áo, hắn vẫn chưa nhận ra có chuyện gì bất thường. 

Lê Sâm chỉ hỏi.

"Sao lại ngồi dưới đất?"

Hắn  bước tới, quỳ xuống, định kéo Quý Thiệu Đình dậy, nhưng động tác của đến giữa chừng thì dừng lại.

Bởi vì Lê Sâm nhìn thấy những bộ quần áo ấy — tất cả đều là những bộ quần áo mà chính tay hắn xé ra và tự may lại.

"A Sâm..." Quý Thiệu Đình nói, nước mắt tuôn rơi. "Những bộ quần áo này là chuyện gì vậy?"

Hoàn chương 60

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro