Nine of Swords
Ở vùng thảo nguyên băng lạnh Norwyn, có một gia tộc cổ xưa mang tên Valcroix.
Dòng họ ấy nổi danh suốt nhiều thế hệ với những giấc mơ tiên tri.
Mỗi đứa trẻ Valcroix sinh ra đều mang khả năng đặc biệt: nhìn thấy điềm báo trong giấc ngủ.
Nhưng, như mọi món quà do các thế lực cổ xưa ban tặng, luôn đi kèm cái giá.
Thế hệ cuối cùng của dòng họ là nàng Seraphina Valcroix.
Ngay từ bé, nàng đã mơ những giấc mơ khác thường.
Không phải chỉ là điềm báo.
Mà là những giấc mơ sống động như thật: máu chảy, xác người treo cổ, tiếng gào rú trong màn đêm.
Những cơn ác mộng dai dẳng.
Năm nàng mười sáu tuổi, lần đầu tiên giấc mơ của nàng giết người thật.
Người hầu gái cũ chết trong phòng ngủ, hai mắt trợn trừng như thấy quỷ dữ trước khi trái tim ngừng đập.
Cha mẹ nàng sợ hãi nhưng không dám công khai.
Họ giam nàng trong căn phòng bạc dưới lòng đất, hy vọng những bức tường thiếc có thể phong tỏa quyền năng.
Nhưng ác mộng không bị ngăn cản — nó lớn mạnh hơn.
Mỗi đêm, khi Seraphina nhắm mắt, cơn ác mộng lại trỗi dậy.
Và dần dần, chính nàng không còn phân biệt đâu là mộng, đâu là thật.
Ban đầu chỉ là những hình bóng nhòe mờ đứng cuối giường.
Rồi chúng tiến gần.
Những ngón tay xương xẩu lạnh toát vươn ra từ bóng tối, chạm lên làn da nàng, để lại vệt đỏ như bị thiêu đốt.
Cha mẹ nàng dần hóa điên.
Mẹ nàng treo cổ trong phòng riêng.
Cha nàng chém nát mặt mình bằng chiếc gương bạc để "ngăn quỷ dữ lẻn vào hồn".
Chỉ còn nàng và những cơn ác mộng.
Rồi đến đêm định mệnh.
Khi mặt trăng máu treo lơ lửng như con mắt chực chờ, Seraphina mở mắt giữa màn đêm — nhưng nàng vẫn đang ngủ.
Bóng đen phủ kín căn phòng.
Từ mọi ngóc ngách, từ khe tường, trần nhà, thậm chí dưới tấm ga trải giường, những sinh vật dị dạng trườn ra.
Chúng là những ác mộng vật chất hóa — chính là những cơn sợ hãi sâu thẳm nhất trong tâm trí nàng.
— Một người đàn ông không mặt, lưỡi dao cắt ngang cổ mà vẫn cười khanh khách.
— Một cô bé không chân, bò trên hai bàn tay rỉ máu, mắt ngửa trắng dã.
— Một xác chết bốc mùi, ruột gan rơi lả tả, thì thầm những bí mật không thể thốt nên lời.
Seraphina la hét, nhưng cổ họng chỉ bật ra âm thanh như tiếng nấc khô cằn.
Cô chạy vòng quanh căn phòng bạc, nhưng mỗi bước chân như bị hút vào vũng lầy nhầy nhớp.
Những lưỡi dao mỏng manh vô hình như sợi chỉ, bủa vây quanh người nàng.
Mỗi cử động, mỗi vùng vẫy, làn da lại bị cứa ra những vệt cắt mảnh như giấy.
Máu chảy thành vũng dưới chân.
Hàng chục thanh kiếm vô hình xoay tròn quanh cơ thể nàng như những con đom đóm máu.
Nàng vẫn chưa chết.
Chết, lúc này, là một sự giải thoát quá nhân từ.
Đêm đó, ánh sáng mặt trời không bao giờ rọi vào phòng bạc nữa.
Người dân Norwyn kể rằng:
Nếu áp tai vào tàn tích phòng giam Valcroix vào lúc nửa đêm, ngươi sẽ nghe tiếng rên rỉ khản đặc, như ai đó đang không ngừng mơ mà không thể tỉnh giấc:
— "Xin đừng... xin đừng nữa... tha cho ta..."
Không ai dám phá bỏ phòng bạc.
Không ai dám chạm vào giường ngủ ấy nữa.
Vì cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.
Nó chỉ chờ một linh hồn mới bước vào mà thôi.
Nine of Swords — Khi giấc ngủ chính là ngục tù đẫm máu, và cơn ác mộng không bao giờ cho ngươi thức dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro