Chương 101 : Nhịp tim đập của ác quỷ
Biên dịch + chỉnh sửa : Yên Hy
Đêm nay đại khái đã quen với chú quỷ hơn, lúc đi ngủ Hạ Diễm ngoan rất nhiều.
Cậu thừa dịp Lục Bỉnh Văn nhắm mắt, chăm chú quan sát dáng vẻ Lục Bỉnh Văn, luôn cảm thấy chú nam quỷ tốt này và cậu hẳn không phải lần đầu tiên gặp nhau, bằng không vì sao lại biết cậu thích ăn cá sốt chanh.
Cậu không chỉ có cảm giác quen thuộc không tên với Lục Bỉnh Văn, còn với toàn bộ phòng ngủ này.
Hạ Diễm run rẩy lông mi dài, bởi vì còn nhỏ, thể lực đã không đủ chống đỡ bản thân nghĩ quá nhiều.
Cậu nép thân hình nhỏ bé của mình vào bên cạnh Lục Bỉnh Văn, không bao lâu sau đã phát ra tiếng thở đều đều.
Lục Bỉnh Văn dùng bàn tay lớn lạnh lẽo sờ trán Hạ Diễm, Hạ Diễm khẽ rùng mình, sau đó nhẹ nhàng xoa về phía hắn, dường như vẫn còn toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào Lục Bỉnh Văn.
Mặc dù bé Hạ Diễm vẫn ở bên cạnh, nhưng cảm giác đau lòng của Lục Bỉnh Văn còn hiện diện.
Hắn vẫn hi vọng Hạ Diễm có thể nhớ lại ký ức với hắn. Cho đến tận hôm nay, hắn cuối cùng đã rõ ký ức là thứ quan trọng với nhân loại đến nhường nào, cũng rõ tình yêu không phải lúc nào cũng mang lại hạnh phúc.
Thì ra yêu một người, cũng không phải tất cả thời gian đều là vui vẻ, mà sẽ buồn vì người ấy.
Đêm nay, Hạ Diễm ngủ rất say, Lục Bỉnh Văn nằm cạnh cậu, soạn một tin nhắn rất dài gửi sang cho Cố Liên.
Hắn nghĩ tình huống của Hạ Diễm bây giờ có thể rất lâu cũng không thể khôi phục, chẳng sợ ngày sau thật sự phi thăng, cha mẹ cậu có quyền biết tất cả những thứ này.
Hắn giải thích rõ ràng toàn bộ, cũng hẹn với Cố Liên rất nhanh sẽ mang theo Hạ Diễm trở lại thành phố Tân Hải.
Vào hai giờ sáng, Cố Liên nhận được tin nhắn năm phút sau đã trả lời: Buổi tối sẽ nấu những món hai đứa thích, mẹ nghĩ hai người đều rất mệt, thế thì về nhà thôi.
Lục Bỉnh Văn quay đầu nhìn về phía Diễm Diễm mặc đồ ngủ con thỏ nhỏ, thở dài nhẹ nhõm một cái.
Hắn thấp giọng nói với Hạ Diễm: "Diễm Diễm, em có một người mẹ tốt."
Ngày hôm sau, Lục Bỉnh Văn ôm Hạ Diễm còn đang ăn sandwich đi tới phủ Thần Sự của Thần giới.
Phủ Thần Sự nở hoa đào, cả khu vực trong phạm vi trăm dặm đều phủ một màu hồng, lộng lẫy như thể đang mừng một lễ hội lớn nào đó. Chim thần bay qua trên trời, để lại một đường dát vàng tuyệt đẹp, Hạ Diễm tò mò nhìn về phía con kia chim: "Chú ơi, đây là nơi nào thế, thật sự đẹp quá ~"
Lục Bỉnh Văn thấp giọng đáp: "Là nơi sau này em đến làm."
Hạ Diễm ba tuổi rưỡi nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, chậm rãi lặp lại: "... Nhưng Diễm Diễm không muốn đi làm."
Lục Bỉnh Văn cười nhẹ, hái đóa hoa đào cài bên tai Hạ Diễm, Hạ Diễm ngoan ngoãn nhìn hắn: "Chú ơi, cháu cũng rất thích hoa đào."
Hoắc Viên đang nằm ngủ gật trên ghế tre, thấy Lục Bỉnh Văn mang theo đứa bé đến, y mở mắt ra nói: "Ồ? Lục huynh đến rồi, chuyện gì thế."
Lục Bỉnh Văn chỉ bạn nhỏ đang ngủ say: "Hoắc huynh, ngươi có biện pháp gì, làm em ấy nhanh chóng lớn lên không?"
"Cái này à... Hiện tại kỳ thực cậu ấy cũng thuộc về mất trí nhớ, chờ cậu ấy đều nhớ lại hết thì cậu ấy sẽ lớn lên." Hoắc Viên ngồi chồm hổm chăm chú đánh giá Hạ Diễm, không nhịn được đưa tay véo nhẹ mặt tiểu mỹ nhân, "Thật mềm."
Tiểu mỹ nhân ngạo kiều kéo tay y ra, nhỏ giọng nói: "Chú, không cho sờ cháu."
"Còn rất ngạo kiều." Hoắc Viên cười hì hì nhìn về phía Hạ Diễm, "Bạn nhỏ cũng rất đáng yêu mà."
Lục Bỉnh Văn cau mày nói: "Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng cũng không thể cả đời không nhớ ra được, những ký ức ấy có những người em ấy quý trọng, ta nghĩ nó rất quan trọng."
"Lục huynh, lúc này mới được mấy ngày, ngươi đã cuống lên rồi?" Hoắc Viên cong mắt nói, "Lỡ đâu thật sự cần ngươi nuôi mười sáu năm, ngươi có nuôi không?"
Lục Bỉnh Văn đầu tiên là ngẩn ra, đương nhiên sẽ nuôi, nhưng hắn nghĩ mười sáu năm cũng quá lâu, mỗi một ngày suốt mười sáu năm đó, hắn đều sẽ rất nhớ nhung Hạ Diễm mười chín tuổi.
Cho dù chín mươi chín năm, chỉ cần Hạ Diễm có thể nhớ lại hắn, hắn đều có thể đợi.
"Vậy ta sẽ nuôi em ấy mười sáu năm." Lục Bỉnh Văn nhìn về phía Hạ Diễm bên cạnh, "Ta sẽ chờ em ấy."
Hoắc Viên chỉ nói đùa thôi, trên thực tế, phần lớn tiểu thần tiên độ kiếp đều sẽ thành công, y không nghĩ tới mấy câu nói tùy ý của mình, thế mà làm Lục Bỉnh Văn luôn lạnh lẽo vô tình lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Lục huynh, ngươi có thể mang cậu ấy những nơi có ấn tượng sâu sắc, để cậu ấy gặp nhiều bạn bè và người quen, cũng có thể kích thích cậu ấy nhớ lại rất nhiều thứ." Hoắc Viên nói, "Có thể một thời khắc nào đó, cậu ấy có thể lớn lên trong đêm nha."
Hạ Diễm ôm gấu bông Lục Bỉnh Văn tặng, tò mò nhìn Hoắc Viên, lại hiếu kỳ nhìn về phía Lục Bỉnh Văn ủ rũ mày chau.
Thấy Hoắc Viên cũng đang nhìn mình, cậu liền trốn phía sau Lục Bỉnh Văn, tay nhỏ tay nắm lấy quần tây Lục Bỉnh Văn không dám buông ra, lúc này Lục Bỉnh Văn chống dù đen lên, một tay ôm Hạ Diễm biến mất ở Phủ Thần Sự.
Trời đã vào hoàng hôn, sau đại chiến ma khí bị Cung Dẫn Hồn của Hạ Diễm tinh lọc, khách hàng đến con đường huyền học cũng ít đi rất nhiều.
Lục Bỉnh Văn nắm tay Hạ Diễm, từ cuối ngã tư đường chậm rãi đi về Văn phòng Bỉ Ngạn.
Dọc theo đường đi, ánh nắng kéo hai cái bóng của họ thật dài, cho dù gió lạnh, nhưng đầu nhỏ của Hạ Diễm lại sáng lên ánh vàng, giống như một mặt trời ấm áp giữa mùa đông.
Hạ Diễm mặc áo mũ trùm tai mèo theo bước tiến của cậu lay động lên xuống, cậu đi rất chậm, Lục Bỉnh Văn cũng bước chậm theo cậu.
Cậu nâng mắt nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nhỏ giọng hỏi: "Chú ơi, có phải Diễm Diễm quên mất điều gì không?"
Lục Bỉnh Văn đáp một tiếng, giọng điệu dịu dàng như trước.
"Diễm Diễm gặp tai nạn xe sao?" Hạ Diễm nghiêng đầu nói, "Cũng không thể đã chết rồi chứ ~ "
Lục Bỉnh Văn khẽ cười nói: "Không nghiêm trọng vậy đâu."
"À ~..." Hạ Diễm đánh giá phong cảnh rìa đường, "Chú ơi, nơi này có mùi lư hương thơm quá."
Đi tới đoạn đường quen thuộc, trái tim lo lắng của Lục Bỉnh Văn từ từ yên tĩnh lại.
Hắn sờ đầu Hạ Diễm: "Không nhớ ra được cũng không sao."
Hạ Diễm suy tư gật đầu, nhưng vẫn cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì tại con đường này.
Trên con đường một lão đạo nhìn thấy Lục Bỉnh Văn, lập tức vội vàng chạy về tiệm, kéo một đệ tử ra khỏi, nhỏ giọng hỏi: "Đứa trẻ Đại đế Phong Đô nắm tay Chẳng lẽ là Thiên Sư Hạ? !"
"Đúng vậy, hình như đúng rồi!"
"Là Thiên Sư Hạ đã trở lại! Thiên Sư Hạ không có chết, cậu đã trở lại!"
Lão đạo lập tức từ tiệm trong mang theo đệ tử chạy ra, tự động quỳ lạy Lục Bỉnh Văn và bé Hạ Diễm. Rất nhanh, tiệm thứ hai, tiệm thứ ba. . . Tất cả đạo sĩ tại con đường này đều đứng dậy, bọn họ có người cúi đầu, có người quỳ lạy, đều ngỏ ý cảm ơn Lục Bỉnh Văn cùng Hạ Diễm, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn này còn long trọng hơn cả lễ tế năm ms.
Bé Hạ Diễm không hiểu nhìn bọn họ, tò mò hỏi Lục Bỉnh Văn: "Chú ơi, vì sao bọn họ lại lạy chú?"
"Bọn họ cũng đang quỳ với em." Lục Bỉnh Văn thấp giọng nói, "Bởi vì Diễm Diễm đã giúp đỡ bọn họ."
Hạ Diễm như có suy nghĩ nhìn đạo sĩ lạy mình, vừa nhìn về phía bảng hiệu Văn phòng Bỉ Ngạn.
Cậu khẽ nói: "Vậy thì Diễm Diễm nhất định tình nguyện giúp bọn họ, bọn họ không cần quỳ lạy em ~"
Lục Bỉnh Văn giật mình, vẫn cảm thấy Hạ Diễm rất đáng yêu.
Văn phòng Bỉ Ngạn không còn náo nhiệt như ngày xưa, lúc này đang vào hoàng hôn, tất cả mọi người vừa mới kết thúc một vòng tìm kiếm ms, bọn họ cúi đầu ủ rũ, không nói một lời uống trà.
"Hoàn toàn không dám hỏi a..." Đại Kim phá vỡ yên tĩnh chết lặng này, Cũng không biết ngài Lục có tìm được quản lý không, thật sự rất nhớ quản lý."
"Đúng vậy, chúng ta còn có thể làm những gì?" Tiểu Kim nói, "Nếu không chúng ta lại kiếm Tinh Nguyệt Quán lần nữa?"
"Haizz." Hác Đa Tình cúi thấp đầu, "Đạo trưởng Lưu, hôm qua ông tính quẻ ra kết quả gì?"
"Quẻ hôm qua cũng không tệ, là tái sinh trong chỗ chết, quẻ đại cát." Lão Lưu vuốt vuốt râu bạc, "Chờ ngài Lục tìm được Hạ Diễm, ngài ấy sẽ nói với chúng ta."
"Ai, đồ nhi đáng thương của tôi. . ." Lão Triệu lo lắng đi quanh, "Nếu không, chúng ta dùng chút cấm thuật đi?"
"Ai... Đừng làm ngài Lục loạn thêm."
Tiểu Kiều nghe nói Hạ Diễm gặp nạn, cũng theo Hác Đa Tình đi tới Văn phòng Bỉ Ngạn, vào giờ phút này, cậu đang yên lặng đọc những tin nhắn wechat của mình với Hạ Diễm.
Mấy ngày nay, mỗi ngày cậu đều sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm Hạ Diễm, nhưng cậu ấy đều chưa trả lời.
Tiểu Kiều nhìn một chốc, nước mắt chậm rãi trượt xuống khỏi viền mắt, nhưng không muốn ảnh hưởng đến mọi người, lén lút lau sạch nước mắt, cũng vừa lúc đó, Lục Bỉnh Văn đẩy cửa Văn phòng Bỉ Ngạn.
Hạ Diễm mặc đồ trắng chạy vào như chú chim nhỏ, tò mò nhìn về phía chiếc gương của văn phòng, trong lướt qua đoạn ngắn bóng dáng Lục Bỉnh Văn.
Mọi người trong văn phòng ngây người một giây ngắn ngủi, rồi đều kích động đứng lên ——
"Chuyện này... Đây là quản lý? !"
"Diễm Diễm! Cậu không có chuyện gì là tốt rồi!"
Mấy người đều đứng lên từ trên ghế, chen chúc đi về hướng Hạ Diễm.
Hạ Diễm có chút sợ người lạ, cậu trốn đến phía sau ống quần Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng dẫn cậu ra, ngồi xuống dịu dàng nói với cậu: "Diễm Diễm, những người này đều là bạn của cháu, bọn họ đều rất lo lắng cho cháu."
Hạ Diễm có chút mê man nhìn về phía bạn cũ, ánh mắt lướt qua những người mỗi người, thần sắc mơ hồ đáng yêu khiến tất cả những người lo lắng cho cậu cuối cùng cũng mỉm cười lần đầu sau những ngày gần đây.
"Cho ông ôm một cái nào." Lão Lưu nói rồi ôm lấy Hạ Diễm, " Tiểu bảo bối, có phải đã quên mất ông rồi không? Ông đã nhìn thấy cháu lớn lên đó."
Hạ Diễm lặng lẽ bắt được râu lão Lưu, ngại ngùng cười với ông rồi nói: ". . .Chào ông ạ."
Lục Bỉnh Văn giải thích cho lão Lưu: "Chúc mừng ông, Diễm Diễm còn có mấy phần hảo cảm với ông, em ấy cười với ông chính là muốn chơi với ông."
Lão Lưu nói rồi cầm một cây kẹo cho Hạ Diễm, lại thấp giọng hỏi Lục Bỉnh Văn: "Chẳng lẽ... Diễm Diễm đang tái tạo thân thần?"
Lục Bỉnh Văn gật đầu, nói thẳng ra việc Hạ Diễm chỉ có ký ức lúc ba tuổi rưỡi.
Tất cả mọi người cau mày, tất cả đều nhớ tới biện pháp huyền học thay Lục Bỉnh Văn, lúc này Hách Đa Tình đột nhiên giơ tay lên, căng thẳng lắp bắp nói: "Tôi, tôi tôi có một bí phương, một phương thuốc bí truyền có thể đánh thức người mất trí nhớ. Phương thuốc này rất ôn hòa, từ người già trăm tuổi đến trẻ sơ sinh một tuổi đều có thể sử dụng."
"Bí thương nào? Sao lão không biết." Đạo sĩ Triệu hiếu kỳ nói, "Nếu không, mọi người theo tôi gõ mõ, nếu có thêm thần lực, không chừng có thể xuất hiện kỳ tích..."
Tiểu Kiều gấp gáp đẩy Hác Đa Tình một cái: "Vậy anh mau làm đi."
Hác Đa Tình nhanh chóng lục tung tùng phèo, dùng giấy vàng gói chín loại cánh hoa lại với nhau, cũng giao nó cho Lục Bỉnh Văn: "Phương thuốc này đáng để thử một lần! Không phải uống, bỏ vào nước khi tắm là được, tắm bảy lần thôi."
Kỳ thực Lục Bỉnh Văn cũng không có kỳ vọng gì với phương thuốc này, nhưng vẫn ôm thái độ thử một nhận cánh hoa Hách Đa Tình đưa.
Hắn liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: "Các vị buổi tối tôi có hẹn, ngày khác lại mang Diễm Diễm tới thăm mọi người."
Mấy người đều gật đầu, lúc gần đi, Tiểu Kiều không nhịn được ôm Hạ Diễm nói: "Diễm Diễm, cậu phải nhanh chóng nhớ lại tôi nhé!"
Hạ Diễm suy tư gật đầu, lại duỗi ra nhẹ nhàng lau sạch nước mắt Tiểu Kiều: "Chú ơi, chú đừng khóc."
Tiểu Kiều nghiêm túc gật đầu, Đại Kim lại cổ vũ Lục Bỉnh Văn: "Ngài Lục đừng nản chí, nuôi lớn vợ mình cũng rất có cảm giác thành công a!"
Lục Bỉnh Văn thấp giọng cười, ôm Hạ Diễm bước ra cửa Văn phòng Bỉ Ngạn: "Hẹn gặp lại."
Lúc này hoàng hôn đã tắt, sắc trời tối tăm, Hạ Diễm dựa vào ngực Lục Bỉnh Văn ngáp một cái nho nhỏ, sau đó nói: "Chú quỷ, vừa rồi hoa đào nở rộ ở sân sau nhà kia."
Lục Bỉnh Văn sửng sốt, lúc này mới ý thức được hoa đào nở rộ vào ngày đông cũng không phải việc ngẫu nhiên, mà là một dấu hiệu tốt.
"Trời tối rồi chúng ta đi đâu đây?" Hạ Diễm bi bô nói, "Diễm Diễm đói bụng."
"Ngày hôm qua không phải còn nói nhớ mẹ sao?" Lục Bỉnh Văn đáp, "Chú mang cháu về nhà ăn cơm."
Cán dù hơi xoay tròn, một cơn gió thổi qua cổng Hạ gia, Lục Bỉnh Văn mang theo bé Hạ Diễm đứng trong sân.
Hạ Diễm đánh giá hoàn cảnh chung quanh, chỉ cảm thấy nơi này vừa xa lạ vừa quen thuộc, hình như là nhà cậu, lại không quá tương đồng với ấn tượng của mình.
"Me ơi!" Hạ Diễm đứng ở cửa ra vào nhẹ giọng hô, "Không thấy cầu bập bênh của con!"
Cố Liên nghe được giọng trẻ con, không cẩn thận làm vỡ một cái đĩa.
Bà vội vàng bước ra từ trong nhà, vừa nhìn thấy Hạ Diễm đã không nhịn được khóc, bà đi tới ôm lấy Hạ Diễm, Hạ Diễm nhẹ nhàng vuốt ve gò má bà, lại khẽ nhíu mày nói: "Mẹ ơi, sao khóe mắt mẹ có nếp nhăn rồi."
"Ừm." Cố Liên sờ má Hạ Diễm, không nghĩ tới đời này còn có một lần nữa nhìn thấy Hạ Diễm ba tuổi rưỡi, "Đói bụng không? Mẹ đã nấu món súp Matsutake(*) con thích."
hình
Biểu cảm của Hạ Diễm giãn ra, lại tự thì thầm: "Không sao, mẹ có nếp nhăn cũng rất đẹp."
Hạ Triều đứng ở chỗ không xa nhìn qua cậu, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ngẩn người cười với Hạ Diễm từ xa: "Con trai bảo bối."
"Bố ơi." Hạ Diễm chớp chớp mắt, "Sao bố lại gầy rồi?"
Cho dù trong lòng rối bời, nhưng vẫn lau nước mắt cho Cố Liên, bà cười với Lục Bỉnh Văn rồi nói, "Mau vào phòng đi, ngài Lục, đã nấu xong cơm rồi."
Về chuyện này vợ chồng chưa từng hỏi quá nhiều chuyện, bọn họ đều không biểu cảm lo lắng hay bất mãn gì với việc Hạ Diễm mất trí nhớ. Đối với bọn họ mà nói, bất luận Hạ Diễm biến thành hình dáng gì, đều là đứa bé họ yêu nhất.
Hạ Diễm dựa vào bả vai mẹ, mở to mắt trầm tư suy nghĩ, Mao Tiểu Quất nằm nhoài chân vẫy đuôi, thỉnh thoảng lại đứng dậy nhìn cậu.
Trước khi ngủ, Hạ Diễm theo mẹ đi tắm, Lục Bỉnh Văn giao bí phương của Hác Đa Tình cho Cố Liên, còn một mình trở về phòng ngủ Hạ Diễm.
Hắn lẳng lặng nằm trên giường, trên gối đầu dường như còn có mùi thơm sữa tắm trên người Hạ Diễm.
Cho dù ánh trăng tối nay có sáng, nhưng chỉ có một lão quỷ như hắn thưởng thức, thì ánh trăng cũng thiếu đi mấy phần dịu dàng.
Người phương nào biết tâm ta, ai nào biết ta bi thương cỡ nào.
Lục Bỉnh Văn nhắm hai mắt lại, nhưng vào lúc này, bé Hạ Diễm mặc áo ngủ gấu nhỏ rón ra rón rén từ ngoài cửa chạy vào.
"Sao cháu lại tới đây?" Lục Bỉnh Văn ngồi dậy, "Nếu nhớ mẹ, thì ngủ cùng mẹ đi."
Hạ Diễm lắc lắc đầu, cậu nghĩ xem ra chú quỷ thật sự trông cô đơn quá.
"Mẹ có bố rồi." Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, "Diễm Diễm sợ chú quỷ cô đơn, phải ngủ cùng với chú ~"
Dứt lời, cậu liền ôm gấu bông ngồi xuống bên cạnh Lục Bỉnh Văn.
Trái tim Lục Bỉnh Văn như đột nhiên bị ai đó dùng sức thật mạnh kéo một cái, thấp giọng nói: "Được."
Hắn tu luyện ngàn năm, sức mạnh còn cường đại hơn thần, thân hình đẹp trai vô song.
Nhân loại biết làm gì, hắn đều có thể làm. Nhân loại có cảm tình, cho đến ngày hôm nay, hắn cũng gần như đều có toàn bộ rồi.
Nhưng nhân loại có nhịp tim, hắn chưa bao giờ nắm giữ.
Vào giờ phút này, Lục Bỉnh Văn đột nhiên nghe được trái tim của mình nhảy lên từng tiếng "Phanh phanh phanh", đầu tiên hắn ngẩn người, lại bối rối đưa tay đặt lên vị trí trái tim.
"Thịch."
" Thịch."
" Thịch."
Hạ Diễm cũng nhích lại gần, thân thể nho nhỏ của cậu dựa vào ngực Lục Bỉnh Văn, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập từ chú quỷ, nhẹ giọng nói: "Thì ra chú quỷ cũng có nhịp tim nè."
Dứt lời, Hạ Diễm buồn ngủ đã thiếp đi bên cạnh Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy kinh mạch toàn thân ngũ tạng lục phủ đều bị nhịp tim nhảy mạnh mẽ này mở ra, lúc này linh lực hắn dồi dào như một hồ chứa. Linh lực cứ không ngừng tuôn ra từ trái tim, trước khi kết hôn hắn muốn song tu tăng cao tu vi, lại lấy phương thức như vậy đi tới bên cạnh cậu.
Nhưng tu vi đã sớm không còn quan trọng.
Trong cuộc đời dài vô tận của hắn, cũng không có nhiều thứ quý giá đến thế. Trên toàn thế giới này, cũng không quý giá sánh bằng Hạ Diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro