Chương 102 : Phi thăng tại rừng đào

Biên dịch + Chỉnh sửa : Yên Hy

Tết âm lịch, Hạ gia cũng treo rất nhiều đèn lồng đỏ, Ti Ti ngậm một cái kết Trung Quốc bò lên trên giá sách trong phòng khách, cũng treo nó lên kệ mới nhẹ nhàng bò bò đến lầu hai, đi nhìn Hạ Diễm đang vẽ tranh trong phòng.

Hạ Diễm ba tuổi rưỡi năng khiếu hội họa cũng không quá tinh xảo, cậu dùng màu nước đủ màu sắc phác họa bóng lưng chú quỷ, thậm chí vẽ bộ vest phẳng phiu của Lục Bỉnh Văn.

Tắm cánh hoa ước chừng bảy ngày, cậu vẫn mang dáng vẻ của bạn nhỏ, không nghĩ về bất cứ chuyện gì. Nhưng điều làm tất cả mọi người vui mừng, là bây giờ Hạ Diễm có thể ăn có thể nhảy, cũng không còn dị ứng lông động vật nữa. Tuy rằng vẫn còn gầy yếu, nhưng trạng thái tim phổi cậu đã tốt hơn trước rất nhiều.

Lục Bỉnh Văn xách bánh ngọt Hạ Diễm thích bước vào nhà, vừa vặn nhìn đến dáng vẻ Hạ Diễm dựa vào chăm chú vẽ vời bên cửa sổ. Hắn thoáng sững sờ, trong lòng lại có chút chua xót, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ.

"Bảo bối, đang vẽ gì thế?" Lục Bỉnh Văn đặt bánh ngọt xuống, "Cho chú xem nào."

Hạ Diễm xấu hổ cầm lấy bức họa, giấy vẽ che nửa gương mặt cậu, cậu chỉ để lộ một đôi mắt xinh đẹp, rồi khe khẽ lắc đầu.

"Vẽ chú sao?" Lục Bỉnh Văn cười khẽ đoán, "Sao thế, vẽ chú còn không cho chú nhìn sao?"

Hạ Diễm ngại ngùng gật đầu, mở bức tranh đưa cho Lục Bỉnh Văn: "Là quà năm mới tặng chú."

"Không sao, bảo bối vẽ rất tốt." Lục Bỉnh Văn chỉ vào chiếc nhẫn trên tay mình trong tranh, ""Những gì cần vẽ, Diễm Diễm của chúng ta đều đã vẽ xong rồi."

"Ừm! Chú ơi, cháu muốn viết tên mình lên bức tranh này." Hạ Diễm kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của Lục Bỉnh Văn, "Chú dạy cháu viết tên của cháu đi."

Lục Bỉnh Văn ngồi xuống cạnh Hạ Diễm, hắn cầm lên bút màu nước của Hạ Diễm, viết xuống hai chữ "Hạ Diễm" trên tờ giấy trắng.

Hạ Diễm nhẹ nhàng chớp chớp mắt, dùng ngón tay vẽ vài nét trên bàn, học tập rất nghiêm túc.

Lục Bỉnh Văn còn nói: "Bé ngoan, chữ 'Diễm' của tên em, có nghĩa là người mang tính cách đẹp như ngọc."

Hạ Diễm gật đầu, nghiêng đầu nhỏ nhìn Lục Bỉnh Văn, thầm nghĩ cảnh tượng chú quỷ dạy mình viết chữ, hình như cũng có chút quen thuộc.

Diễm Diễm thông minh rất nhanh đã học xong cách viết tên mình, cậu dùng bút chì viết xuống tờ giấy trắng một lần, mới trịnh trọng viết xuống tên mình ngay góc phải bức họa, sau đó mới tặng bức tranh cho Lục Bỉnh Văn.

"Cảm ơn bảo bối." Lục Bỉnh Văn ôm lấy Hạ Diễm đứng bên cửa sổ, "Hôm nay khí trời ấm áp, cháu muốn đến bờ biển chơi thì trưa phải ăn nhiều một chút, buổi chiều chú sẽ dẫn cháu đến bờ biển hóng gió biển."

"Được!" Hạ Diễm vui vẻ cong mắt, "Cháu muốn đi đào cát!"

Bờ biển mùa đông bao la yên tĩnh, sóng biển đập vào đá ngầm, phát ra từng chuỗi tiếng vang vọng.

Bé Hạ Diễm mặc áo khoác màu đỏ thắm, xách theo thùng nhỏ đứng tại bờ biển đào cát, Mao Tiểu Quất bới hố, Hạ Diễm liền chồng chất đắp lâu đài.

Không thể không nói cậu là thiên tài có thiên phú kiến trúc, không tới mười phút, đã đắp xong nền đất, bắt đầu đắp cát từng tầng lên.

Lục Bỉnh Văn không nhịn được, nhẹ nhàng cười ra tiếng hắn nói: " Diễm Diễm của chúng ta rất chuyên nghiệp."

"Ừm!" Hạ Diễm đào hăng say, "Diễm Diễm tương lai cũng muốn làm nhà thiết kế kiến trúc."

Lục Bỉnh Văn từng tại bãi biển dài vô tận tỏ tình với Hạ Diễm, cũng từng hôn môi cậu trai mình yêu tại đây.

Hắn ngồi ở ghế dài cách đó không xa nhìn Hạ Diễm chơi. Hắn từ từ thích ứng với tiếng nhịp tim đập, vẫn chưa quen với nỗi đau âm ỉ trong tim.

Chính vào lúc này, một đạo sĩ đầu trọc mặc đạo bào chậm rãi lướt qua cạnh hắn, cũng lấy ra một cái bát không: "Tiên sinh, tôi coi số mạng, mười đồng tiền có thể tính một lần."

Lục Bỉnh Văn không nói gì, hắn nhìn từ trên xuống dưới tên đạo sĩ đầu trọc này, toàn thân đạo sĩ kia không có vật gì đáng tiền, chỉ có một cái bát và một cái ấm nước, xem ra cũng không sống tốt.

Chính vào lúc này, đạo sĩ kia nhìn thấy bé Hạ Diễm đang đào cát gần đó.

Đạo sĩ kia dừng bước, để bát xuống, nhìn về phía người đàn ông trước mắt.

"Lục Bỉnh Văn!" Úc Chi hơi kinh ngạc nói, "Diễm Diễm sao lại biến thành đứa trẻ —— là ai bảo cậu ấy biến thành thế này! Chẳng phải anh nói sẽ bảo vệ tốt Hạ Diễm sao? ! Vì sao anh không bảo vệ tốt cậu ấy!"

So với Úc Chi mắt đỏ bừng, Lục Bỉnh Văn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Đã lâu không gặp." Lục Bỉnh Văn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Đã có duyên gặp gỡ, không bằng ngồi xuống tâm sự."

Úc Chi suy tư mấy giây, vẫn ngồi xuống vị trí người Lục Bỉnh Văn.

"Gần đây cậu vẫn thanh tú tại thanh tu du ngoạn tứ xứ sao?" Lục Bỉnh Văn nói, "Sư phụ và đại sư huynh của đều chết hết, cậu không trở về tiễn bọn họ sao?"

"Tôi không." Úc Chi cụp mắt đáp, "Sự việc tại Tinh Nguyệt Quán, tôi đã nghe nói đến, tôi cũng không ngờ bọn họ là người như vậy. Nếu đều là kẻ ác, thì cũng không cần trở về tiễn."

"Thật sao." Lục Bỉnh Văn cười nhẹ, "Lão đạo Trương đối xử với cậu không thể, tôi còn tưởng cậu làm con nuôi của ông ta, ít nhiều cũng sẽ để ý đến mối quan hệ trước kia về thăm nhà."

"Nhà? Đây không phải nhà của tôi, một người ngoài như anh thì biết được cái gì?" Úc Chi bật cười một tiếng, "Từ nhỏ tôi đã biết Trương Thanh Phong mới là con ruột sư phụ tôi, Tinh Nguyệt Quán là nhà của Trương Thanh Phong."

"Ồ?"

"Năm tôi bốn tuổi thắng đại sư huynh một trận tỉ thí, sư phụ gọi đại sư huynh vào phòng ngủ để dạy dỗ, lúc tôi tôi vì bướng bỉnh, đã nằm nhoài bên tường nghe được sư phụ răn dạy sư huynh, nhưng khi tôi lắng nghe, lại nghe sư phụ nói 'Cái tên ngu xuẩn này, lại không bằng một người ngoài' . Tôi mới ý thức được, trong mắt sư phụ thì tôi cũng chỉ là một cô nhi có chút thông minh thôi. Lão già đó không tín nhiệm tôi cũng thôi đi, ông ta còn lừa tôi!"

"Lừa ngươi?" Lục Bỉnh Văn lạnh nhạt nói, "Cậu cảm thấy, việc cậu rơi xuống đến nước này, đều vì lão đạo Trương lừa cậu?"

Úc Chi tức giận gào lên với Lục Bỉnh Văn: "Tôi đương nhiên có sai, nhưng ông ta cũng có lỗi!

Cũng chính năm nay, vào ngay ngày sinh nhật của Trương Thanh Phong, ông ta gọi tôi đến trước mặt nói với tôi biện pháp mở cánh cửa Thanh Diên, chính là dùng máu tươi nuôi Thần Sứ. Vì để tôi tin tưởng, ông ta còn triệu hoán thần sứ của mình ra đút mấy giọt máu, nói với tôi mỗi đạo quán đều có bí mật không muốn người biết, vừa phải dùng máu tươi nuôi Thần Sứ, không chỉ có thể tăng nhanh sức mạnh, còn có thể mở cánh cửa Thanh Diên, giành được sức mạnh kết nối tam giới, khi đó tôi quá khát vọng thành công nên lập tức làm theo, ai biết sẽ ra nông nỗi này!"

"Kỳ thực môn phái các cậu cũng không có Thanh Diên, đúng không?"

"Rõ ràng!" Úc Chi cắn răng nghiến lợi nói, "Ông ta chẳng qua chỉ cố ý muốn tôi xấu mặt, sau đó để tôi nhường đường cho Trương Thanh Phong thôi. Cả đời này ông ta chưa bao giờ coi tôi như con mình, tôi hận ông ta!"

Lục Bỉnh Văn gật đầu nói: "Cho nên cậu đã tương kế tựu kế, sớm báo chuyện Thanh Diên cho Trương Thanh Phong vẫn luôn ôm hận với Trương Giang Xuyên?"

Ánh mắt Úc Chi toát ra mấy phần kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn lại biết được nhiều chuyện đến vậy.

Cậu chàng im lặng hồi lâu, mới nhắm mắt thừa nhận: "Vậy cũng không thể chỉ một mình tôi bị lừa, ai biết thằng ngốc Trương Thanh Phong kia cũng tin, tôi chỉ muốn con trai ông ta cũng nếm thử tư vị bị lừa dối thôi."

Lục Bỉnh Văn thấp giọng cười nói: "Không, cậu vốn đã biết Trương Thanh Phong đáng sợ thế nào, muốn dùng Thanh Diên không tồn tại này, làm hai cha con họ trở mặt thành thù, lại chưa từng nghĩ hiệu quả tốt hơn so với tưởng tượng; lá gan Trương Thanh Phong lớn hơn cậu dự đoán. Cậu không chỉ hận lão đạo Trương, cậu còn hận Trương Thanh Phong."

Úc Chi lắc đầu, trong mắt cũng đã nhiều hơn mấy phần né tránh.

"Trương Thanh Phong thuở nhỏ đã bị cha đánh chửi, oán hận rất nhiều với ông ta, đây đều là việc cậu tận mắt thấy. Chuyện cậu muốn châm ngòi ly gián vốn cha con với đã không tín nhiệm nhau, cậu muốn mượn thanh đao Trương Thanh Phong này, giết lão đạo Trương. Lại muốn mượn thanh đao của lão đạo Trương, phá hủy Trương Thanh Phong." Lục Bỉnh Văn thấp giọng nói, "Cậu quá rõ hận thù sẽ mang đến sức mạnh cỡ nào, Úc Chi, cậu vẫn không muốn thừa nhận sao?"

"Tôi cũng chưa từng nghĩ tới muốn hủy diệt Tinh Nguyệt Quán, " Úc Chi thấp giọng nói, "Tôi chỉ muốn cho bọn họ một chút giáo huấn. Làm sao tôi ngờ được, bọn họ lại cung phụng tà thần, triệu hoán ra đại ma, làm toàn bộ thiên hạ rơi vào đại loạn! Tôi làm sao đoán được nhiều việc như thế? !"

"Cậu đương nhiên không thể đoán trước được nhiều như vậy, vì chính cậu là người đặt bức tượng tà thần vào trong miếu." Lục Bỉnh Văn nói, "Cậu nhát gan cung phụng tà thần, nhưng biết rõ cha con Trương thị có gan lớn. Cậu mua bức tượng tà thần từ chợ đã bày ra kế này. Tiền đồ của mình bị hủy, cậu cũng không muốn để bất cứ ai dễ chịu, Úc Chi, tôi nói đúng không?"

"Không đúng! Không đúng!" Úc Chi giận dữ, "Anh nói không đúng! Tôi không có!"

"Cậu hỏi tôi ai làm Hạ Diễm biến thành dáng vẻ hiện tại, là muốn tự mình dạy em ấy một bài học sao?" Lục Bỉnh Văn cười xem thường, "Giống con bướm đập cánh đã có thể khơi ra một trận bão táp lớn. Cậu chỉ làm mấy việc nhỏ, những cũng dẫn ra một trận bão táp tại Giới Thiên Sư. Đặc biệt đến thành phố Tân Hải, là vì có mấy phần hổ thẹn với Hạ Diễm? Cậu xác định, phần cảm tình kia ngươi đối với Hạ Diễm gọi là thích?"

"Tôi..." Úc Chi xẹp xẹp miệng, "Tôi đương nhiên hi vọng Hạ Diễm khỏe mạnh, nhưng anh cũng không chăm sóc được tốt cậu ấy."

"Úc Chi, nếu cậu vẫn thế này, cũng không cần lại thanh tu ." Lục Bỉnh Văn thấp giọng thở dài, "Tâm cậu không tốt, có thanh tu cũng chẳng giải quyết được gì?"

Ánh mắt Úc Chi càng dao động bất định: "Anh chưa từng chịu khổ như tôi, thì anh có tư cách gì đánh giá tôi? !"

"Ồ, cậu còn hận tôi, cậu ghẹn tị tôi có được người cậu thích." Lục Bỉnh Văn nhếch miệng, "Đêm khuya vắng người, có lẽ cậu không hiểu tại sao bản thân thua cuộc bởi con quỷ như tôi, đúng không? Rất đơn giản, Hạ Diễm thiện lương còn người âm u như cậu, căn bản không xứng với em ấy. Thời điểm cậu sắp xếp, có từng nghĩ tới có bao nhiêu người vô tội sẽ chết vì đó không, hay có từng nghĩ tới cho dù cậu thắng, cậu cũng không thể thay đổi được mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ?"

"Huống hồ, cậu thua rồi."

Lục Bỉnh Văn không muốn nhìn Úc Chi thêm lần nào nữa, nhưng Úc Chi lại như bị kích thích, lảo đảo chạy về phía con đường ven biển, vừa chạy vừa nói: "Tôi không thua, tôi không thua!"

Lục Bỉnh Văn không tiếp tục quay đầu lại, hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Hạ Diễm: "Bảo bối, gió nổi lên rồi, chúng ta về nhà thôi."

Hạ Diễm từ chỗ không xa dẫn theo thùng nhỏ chạy tới bên cạnh Lục Bỉnh Văn, ngoan ngoãn nắm tay Lục Bỉnh Văn, nói khe khẽ: "Chú ơi, chú kia điên rồi sao?"

Một chuỗi tiếng thắng xe chói tai truyền đến, bên lề đường có người hô lớn: "Đòe mòe, mau gọi 120, đạo sĩ này sao lại chạy ra ngoài đường? ! Không có mắt à!"

Hạ Diễm hơi ngẩn ra, Lục Bỉnh Văn chặn lại tầm mắt Hạ Diễm nhìn về phía bên lề đường, hắn nhẹ nhàng bịt kín mắt Hạ Diễm, đưa cậu về Hạ gia.

"Không có gì." Lục Bỉnh Văn thay Hạ Diễm đẩy cửa ra, "Người xấu luôn phải chịu trừng phạt."

Hạ Diễm suy tư gật đầu, trong nhà đã đầy mùi thơm của thức ăn, Hạ Diễm ôm mèo nằm trên giường nhỏ của mình, vểnh bàn chân nhỏ lên nói: "Chú ơi, không phải chú đang hẹn hò sao? Vậy thì tết chú phải cùng bạn trai ăn tất niên nha, bằng không anh ấy sẽ không nhớ tới anh."

Lục Bỉnh Văn nhếch miệng đáp: "Ừ, chú sẽ ."

Đêm nay, đèn đuốc Hạ gia sáng choang, cực kỳ náo nhiệt. Nhưng Lục Bỉnh Văn lại cô đơn hoàn toàn không hợp với không gian náo nhiệt.

Hạ Diễm cầm pháo hoa cùng cha mẹ ở trong sân chơi, vừa vặn nhìn thấy Lục Bỉnh Văn mặc quan bào đỏ ngồi trên mái hiên uống rượu với ánh trăng, cậu mê man nhìn Lục Bỉnh Văn, trong đầu lại xuất hiện vài đoạn ngắn chợt lóe lên.

Tiệc sinh nhật, bạn bè, mưa hoa đào.

Khi đó, chú quỷ rõ ràng nhìn rất vui vẻ mà.

Hạ Diễm nhíu lông mày thanh tú đứng dưới mái hiên nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, trên mái hiên Đại đế Phong Đô lần đầu tiên trong ngàn năm gần đây uống quá nhiều, hắn loạng choà loạng choạng cầm bầu rượu phi thân xuống từ mái hiên, dùng linh lực hóa cây thông tại Hạ gia thành hoa đào, nghiêm trang lắc lư thân cây, rất nhiều cánh hoa đào rơi xuống trước mặt bé Hạ Diễm.

Hạ Diễm sáng mắt, không nhịn được nhỏ giọng "Oa" một tiếng.

Lục Bỉnh Văn nâng ấm rượu lên cao uống thêm một ngụm, sắc mặt vẫn thập phần bình tĩnh, lời nói không còn bình tĩnh.

Hắn im lặng nhìn bé Hạ Diễm hồi lâu, ngay khi pháo hoa nổ tung lần đầu tiên, hắn mới nói: "Hạ Diễm, tôi rất nhớ em."

Bé Hạ Diễm mê man nhìn hắn, Lục Bỉnh Văn lảo đảo vài bước, lại thấp giọng lập lại: "... Tôi rất nhớ em."

"Năm mới ." Lục Bỉnh Văn cau mày nhìn về phía Hạ Diễm, lại đổ nửa bầu rượu vào trong miệng, "Bảo bối, em nhớ lại tôi, có được không?"

Nếu không phải sắc mặt chú quỷ lạnh lẽo, Hạ Diễm thật sự nghĩ một giây sau Lục Bỉnh Văn sẽ rơi lệ.

Nhưng Lục Bỉnh Văn không khóc, hắn nhẹ nhàng nhếch miệng nở nụ cười, dường như cũng ý thức được bản thân là một con ma men kỳ lạ. Hắn chưa bao giờ say như thế, đã trực tiếp té ngã nằm trong đình Hạ gia, nhìn ánh trăng thở dài từng hồi, sau đó nhắm hai mắt lại.

Hạ Diễm kinh ngạc nhìn Lục Bỉnh Văn, thấy Lục Bỉnh Văn buồn như vậy, trong lòng cậu cũng chua xót.

Cậu không hiểu vì sao mình có cảm giác muốn rơi lệ, cũng bất giác chảy nước mắt, đôi mắt đẹp chứa nước mắt của cậu như một hồ nước dịu dàng, cũng giống một chiếc gương, phản chiếu dáng vẻ chán chường của Lục Bỉnh Văn, cũng phản chiếu thế giới rực rỡ này.

Hạ Diễm chạy đến bên cạnh chú quỷ say rượu, cậu muốn kéo Lục Bỉnh Văn lên, lại không cẩn thận kéo nhẫn ngọc thạch tại ngón áp út Lục Bỉnh Văn xuống.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Hạ Diễm cẩn thận từng li từng tí nâng nhẫn, cũng thấy rõ trong chiếc nhẫn có khắc hai chữ ——

Hai chữ kia chính là Hạ Diễm, trưa hôm nay cậu vừa học cách viết hai chữ này.

Chiếc nhẫn quan trọng nhất của chú quỷ, có khắc tên người chú quỷ nhớ nhung.

Người quan trọng nhất của chú quỷ, tên là Hạ Diễm.

Hạ Diễm như bị điện giật tỉnh lại, vô số ký ức giống như đèn kéo quân xẹt qua đầu cậu, giống như câu hỏi thắc mắc từ lâu rốt cuộc tìm được đáp án, cậu cuối cùng nhận ra chuyện quan trọng nhất mình lỡ quên mất ——

Cậu đã quên một nam quỷ tốt mình thích nhất.

Một giây sau, một vệt sáng vàng từ mi tâm cậu chậm rãi dời xuống đến trái tim, cậu chỉ thấy được thân thể của mình càng ngày càng nhẹ, giống như muốn bay lên.

Chờ cậu tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ở một vùng núi thẳm.

Chỗ không xa, có một con suối trong vắt vẫn đang chảy róc rách, Hạ Diễm chậm rãi bước tới cạnh đó, nhìn thấy được dung nhan thanh tú mười chín tuổi của mình.

Nhưng bóng của cậu lại biến hóa, chốc biến thành mèo, một chốc biến thành hoa hải đường, một lát sau lại thành chú cá nhỏ trong khe núi.

Cậu từng là vạn vật giữa thế gian này vật, cũng từng làm người. Giờ phút này, hình ảnh phản chiếu của cậu hiện ra cảnh mình đang chơi đàn tỳ bà trong rừng đào cách đây một ngàn năm.

Mỹ nhân đã diễn tấu tỳ bà cười với cậu, nụ cười dịu dàng hân hoan: "Hạ Diễm, ngươi đã tìm được bạn đời cùng sống một đời rồi, đúng chứ?"

"Phải." Hạ Diễm khẽ gật đầu một cái, "Tôi tìm được rồi."

Ánh sáng vàng bắn ra từ trái tim Hạ Diễm, bay lượn trên không trung như một chú bướm, không bao lâu sau, trên dãy núi vốn trơ trụi lại mọc lên từng cây đào xinh đẹp, khu vực trong bán kính mười dặm đã chuyển sang một mảnh hồng phấn.

Những bông hoa đào nở rộ khắp núi non từng là phần mồ của cậu cách đây hàng ngàn năm, nhưng cũng là mới quà tân sinh thần ban cho cậu.

Hiện tại, hoa đào nở, cậu cũng phi thăng.

Mi tâm Hạ Diễm có thêm một nốt ruồi nhỏ màu vàng, cậu mặc áo bào trắng, cầm trong tay quạt giấy, lúc này cậu phất tay áo vung lên, liền một lần nữa về tới Hạ gia đầy ánh đèn, đứng thẳng trong đình bên cạnh Đại đế Phong Đô một thân áo đỏ.

Lục lão quỷ say rượu tỉnh lại, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy đại mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành đang cúi người nhìn hắn.

Hắn nhếch miệng, thấp giọng cười: "A, lại mơ thấy vợ."

Hạ Diễm nhẹ giọng cười vài tiếng, dùng chân không nhẹ không nặng đá Lục Bỉnh Văn một cái, mới nói: "Tiền đồ đâu, quỷ sao lại nằm mơ được."

"Tôi không nằm mơ." Lục Bỉnh Văn tự giễu nói, "Nhưng quỷ cũng có ảo giác."

Lục Bỉnh Văn còn chưa tỉnh rượu, hắn loạng choà loạng choạng quay lưng lại, mắt thấy sắp về phòng, lại nghe người từ sau lưng khẽ gọi: "Anh ơi."

Nháy mắt toàn thân Lục Bỉnh Văn sửng sốt, hắn ngoái đầu lại nhìn về phía mỹ nhân tóc đen áo trắng cầm trong tay quạt giấy, đột nhiên ý thức được tất cả những thứ này không phải ảo giác.

Hạ Diễm tóc có vẻ đã dài ra rất nhiều, quần áo trên người cậu dường như nhấp nhô hoa văn của rừng đào mười dặm. Linh lực trên người cậu dồi dào, là thứ nhân loại không thể có.

Lục Bỉnh Văn cấp tốc đứng lên, hắn vẫn cao hơn Hạ Diễm nửa cái đầu, lúc này, hắn nhìn chằm chằm Hạ Diễm hồi lâu, mới không tin nói: "Diễm Diễm, em—— em nhớ lại rồi?"

Tại phút đầu tiên của năm mới, Lục Bỉnh Văn nghe được lời nói mình hy vọng nhất, gặp được tiểu thần tiên mình nhớ nhung đã lâu.

Trong mắt Lục Bỉnh Văn khó nén mừng rỡ xen lẫn nóng bỏng, hắn đi lên trước ôm thật chặt Hạ Diễm, kích động như ôm lấy bảo vật mất đi vừa tìm lại của mình, nhịp tim đập mạnh mẽ chấn động nơi lồng ngực, giống như đang nhắc nhở hắn, tất cả những thứ này cũng không phải mơ.

"Ừ, em nhớ ra rồi." Hạ Diễm cong mắt cười, "Em có một ông chồng quỷ, anh ấy tên là Lục Bỉnh Văn, rất thích đùa giỡn lưu manh. Anh ấy còn là tên quỷ xa hoa, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng em một chuỗi bạch ngọc châu giá trị liên thành, còn làm em khóc đêm tân hôn—— "

Hạ Diễm tựa đầu nhỏ vào vai Lục Bỉnh Văn, cười khẽ nói: "Ừm... Tuy rằng anh ấy rất xấu xa, nhưng mà, em thật sự thích anh ấy lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro