Chương 42 : Hoạ sĩ nhỏ và ông chồng quỷ
Biên dịch : Yên Hy
Hạ Diễm tiếng mưa rơi bùm bùm đánh thức, lúc cậu tỉnh lại, Lục Bỉnh Văn đang đứng trước cửa sổ nhìn những giọt mưa rơi bên ngoài, mấy thứ lung tung đầy đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, cơ thể cậu cũng rất khô ráo.
Hạ Diễm mơ mơ màng màng nhìn qua bóng lưng Lục Bỉnh Văn, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, lại nhắm lại.
Lục Bỉnh Văn quay đầu lại, dán lại gần hôn khóe môi cậu: "Có chỗ nào khó chịu không?"
Tối hôm qua Hạ Diễm quá mức trêu người, Lục Bỉnh Văn trong lúc nhất thời không kiểm soát được sức mạnh, ôm người hơi ác một chút.
Thắt lưng hắn hung hãn, nhưng Hạ Diễm có thể bao dung lạnh lẽo lẫn hung ác của hắn, mặc dù con mắt xuất hiện lớp sương mù, vẫn ngoan ngoãn mềm mại nhìn hắn, khiến hắn càng thêm động lòng.
Hạ Diễm trong chăn trở người, khàn giọng đáp: "Lưng đau, anh ơi, anh xoa cho em đi ~"
Lục Bỉnh Văn liền mang theo vài phần hổ thẹn sau ăn no, nghiêm túc mát xa thắt lưng cho Hạ Diễm: "Tối qua em kiếm được không ít điểm công đức, tôi vừa lật xem sổ ghi chép công đức của em, điểm công đức của em đã dời đến đẳng cấp 'Mệnh Phú quý' đời sau. Có điều, Mệnh Phú quý cũng không nhất định là người, cũng có thể là mèo, ví dụ như mèo ra đời ở gia đình giàu có cũng coi như là Mệnh Phú quý."
Hạ Diễm nhỏ giọng thầm thì: "Chỉ cần không có trùng giày phú quý, tất cả đều dễ nói chuyện."
Lục Bỉnh Văn cười cười, lại hỏi: "Cường độ này có bị đau không?"
Hạ Diễm nằm nhoài trên gối đầu nhắm hai mắt nghỉ ngơi, toàn thân nhìn qua vô cùng mỏng manh, như một chú mèo con mềm nhũn.
"... Cũng không chỉ là đau." Hạ Diễm nhẹ giọng nói, "Tuy rằng ê ẩm, nhưng rất thoải mái."
Lục Bỉnh Văn vuốt ve thắt lưng Hạ Diễm, Hạ Diễm rồi lại khẽ cười: "Anh à, anh đang nghĩ loạn gì thế?"
Lục Bỉnh Văn không nhẹ không nặng nhấn xuống khe hõm thắt lưng Hạ Diễm: "Đang nghĩ, Diễm Diễm không ngoan, thật là học hư rồi."
Hạ Diễm nhẹ nhàng thở hổn hển một tiếng, mở ra một con mắt, lén lút nhìn về phía Lục Bỉnh Văn biếng nhác.
"Gần đèn thì rạng, gần mực thì đen. Gần người lưu manh... Đương nhiên sẽ học cái xấu."
Hạ Diễm liếc xương hàm của Lục Bỉnh Văn, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt tỉ lệ gần như hoàn mỹ của hắn rất thích hợp người mẫu cho cậu.
"Anh ơi, anh làm người mẫu cho em nhé?" Hạ Diễm nói, "Trong trường học có cuộc thi vẽ chân dung, em muốn tham gia."
"Ồ?" Lục Bỉnh Văn cười hỏi, "Là loại người mẫu nào, mặc quần áo , hay là không mặc quần áo ."
Hạ Diễm thật sự là không chịu nổi lão lưu manh này, cậu trở người ngồi dậy, hai tay ôm lấy khuôn mặt của Lục Bỉnh Văn: "Đương nhiên là người mẫu mặc quần áo, bởi vì vợ anh chỉ mới mười chín tuổi, anh nên nghĩ cho sức khỏe tinh thần của cậu ấy, làm một nam quỷ tốt, được không?"
Lục Bỉnh Văn nhíu mày: "Được rồi, bảo bảo."
Hạ Diễm đỏ mặt, không thèm để ý lão quỷ này nữa, tự mình chạy xuống giường chui vào phòng tắm rửa, lúc ra mang theo một mùi cam quýt mát mẻ.
Lúc này đã là buổi chiều, Trần Đồng gửi tin nhắn cho Hạ Diễm: 【hình ảnh】Nhóc Hạ, đây là cậu sao?
Hạ Diễm vừa đánh răng răng vừa nhìn điện thoại di động, phát hiện bức ảnh này chụp trộm cậu và Lục Bỉnh Văn trên du thuyền tối qua từ trên bờ, cậu trả lời một cái meme mèo Ragdoll gật đầu.
Trần Đồng: Đệt, con rể đẹp trai nha! Đáng tiếc tớ và Nhược Nhược đi ra ngoài du lịch, bằng không còn có thể đi xem hai người.
Hạ Diễm: Lần sau nhất định!
Trần Đồng: ... Bạn gái của tớ đang ở trong quán cà phê rít gào, nói người này kiếp trước cứu vớt hệ ngân hà, sao lại có thể yêu đương với cậu. Còn nói sinh viên đại học thanh thuần như cậu, sao mà đã bị đàn ông hoang dã bên ngoài lừa đi rồi, ma ma có chút không nỡ.
Hạ Diễm bị nói có chút mặt đỏ, Trần Đồng còn ghi âm một đoạn Tương Nhược Nhược rít gào gửi sang.
Trong ghi âm là tiếng cười cực kỳ vui sướng của Tương Nhược Nhược, cô nói: "A a a a Trần Đồng, anh mau nhìn ánh mắt bạn trai Diễm Diễm nhìn cậu ấy kìa, thật là dịu dàng a a a a a a! A anh đang ghi âm à? Diễm Diễm, bạn trai cậu và cậu có cảm giác couple lắm!"
Hạ Diễm vội vã đóng ghi âm lại, cậu bước ra phòng rửa tay, phát hiện Lục Bỉnh Văn vậy mà đổi một bộ âu phục màu trắng cực kỳ hoa lệ.
Lục Bỉnh Văn đang mang một chiếc đồng hồ kim cương giá cả không ít, toàn bộ khí chất quỷ đều bởi vì bộ âu phục trắng này càng thêm thân sĩ, thấy Hạ Diễm đang nhìn mình, hắn cũng nâng mắt nhìn về phía Hạ Diễm.
Hạ Diễm chớp chớp mi: "Anh ơi, anh muốn đi đâu sao?"
Lục Bỉnh Văn nâng mắt nói: "Không phải phu nhân muốn vẽ à?"
Hạ Diễm ngẩn người, không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn còn cố ý ăn diện.
Cậu cong mắt cười rộ lên đầy ngọt ngào: "Anh mặc âu phục trắng rất đẹp."
Cậu tiện tay từ bình hoa trong phòng ngủ lấy ra một cành hồng, cắm vào túi áo tây trang Lục Bỉnh Văn: "Như thế này càng đẹp mắt."
Lục Bỉnh Văn cảm thấy dường như Hạ Diễm trời sinh đã rất biết trêu người, cậu tùy ý đem một cành hồng cắm vào âu phục hắn, hoa hồng lại nở rộ ở buồng tim lạnh lẽo của ác quỷ.
Lục Bỉnh Văn cúi người mổ một cái lên môi Hạ Diễm, Hạ Diễm nâng mắt nhìn hắn: "Đến phòng khách nhé, nơi đó có một góc nhà ấm thủy tinh nho nhỏ để trồng hoa, hoa bên trong nhà ấm đều là hoa hồng mẹ em trồng."
Lãng mạn của Hạ Diễm tự nhiên có sẵn, mà Lục Bỉnh Văn cam tâm tình nguyện làm tông đồ lãng mạn.
Buổi chiều, sau cơn mưa trời lại sáng .
Hạ Diễm khoác áo lông màu nâu mỏng, mặc thêm tạp dề nhỏ màu trắng ngồi trước Lục Bỉnh Văn vẽ vời.
Cậu cứ chốc lát lại nâng mắt nhìn Lục Bỉnh Văn, ngón tay mảnh khảnh cầm cọ vẽ chậm rãi đi từng nét, tai nghe mèo trên đỉnh đầu còn đang phát ra ánh sáng xanh.
Hạ Diễm là người rất có kiên nhẫn, cậu nhập thần vẽ, không biết chính mình đang vẽ người khác, cũng là một bức tranh khác trong mắt người nọ. Mà Lục Bỉnh Văn cũng là một người mẫu tận hết chức trách, vợ không cho động, vậy thì không nhúc nhích, giống như một pho tượng anh tuấn.
Nhưng thân thể tuy rằng không thể động, con mắt Lục Bỉnh Văn vẫn thường xuyên liếc trộm Hạ Diễm.
Vợ chồng Cố Liên, Hạ Triều bưng cà phê trốn ở cửa trước phòng khách vây xem con trai vẽ con rể. Cố Liên không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Hai đứa bọn nó còn rất có tình thú sinh hoạt."
"Vợ chồng trẻ đều như vậy mà." Hạ Triều nói, "Tiểu Lục thật là để ý Diễm Diễm."
Bức họa này Hạ Diễm vẽ ròng rã ba ngày, ngày hôm sau khi vừa hoàn thành, cậu phải trở về thành phố B tiếp tục đi học.
Hạ Triều nói một bức họa lớn như vậy gửi vận chuyển bằng máy bay không tiện, đang định dùng áy bay tư nhân đưa hai người trở lại. Hạ Diễm liên tục xua tay: "Bố ơi, không cần phiền thế đâu, ngài Lục sẽ đưa con về."
Lục Bỉnh Văn, chính là máy bay tư nhân của cậu.
Hạ Triều nhìn về phía bức tranh đẹp đẽ này: "Vẽ được lắm."
Khi Hạ Diễm vẽ rất chú trọng chi tiết, Lục Bỉnh Văn trong bức tranh anh tuấn mà cao quý, khí chất thần bí tối tăm đều được biểu đạt hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết dùng nhiều tâm tư cỡ nào.
Trong bức họa này, bên chân Lục Bỉnh Văn có một con mèo lông đen mắt lục đang ngồi xổm, Cố Liên thưởng thức chú mèo nửa ngày, rất hiếu kỳ con mèo này từ đâu tới.
Bà không nhịn được hỏi Hạ Diễm: "Diễm Diễm, con mèo này là hư cấu sao?"
Hạ Diễm nhẹ nhàng cong mắt lên: "Coi như thế ạ."
Một bên Lục Bỉnh Văn chụp vài tấm hình bức tranh, lại đăng lên vòng bạn bè: 【hình ảnh】【hình ảnh】 tác phẩm của vợ.
Hắn đăng hai bức ảnh, tấm thứ nhất là Hạ Diễm ôm bức tranh cười với hắn, tấm thứ hai mới là toàn cảnh bức họa.
【Mạnh Bà】: Rất rõ ràng, bệ hạ đang khoe vợ. Nhưng mà Lục ca biết chụp thật! Vợ ngươi rất đẹp, hiện tại cậu ấy là vợ ta!
【Tam Thái tử Đông Hải long cung】: Nha, chị dâu vẽ thật đẹp, Lục huynh, trong túi tiền ngươi có nhét hoa hồng à?
【Quỷ vương phương Nam】: Vẽ khá thật!
【Cửu thiên huyền nữ】: Diễm Diễm nhìn thật ôn nhu, ồ, cổ áo Diễm Diễm có dấu hôn kìa?
Hạ Diễm ngồi trên ghế salon tùy ý lướt di động, đầu tiên kéo đến cặp tình nhân Trần Đồng đi du lịch dài hạn, lại kéo tới thành tích viết 10.000 từ mỗi ngày của Tiểu Kiều.
Ngay lập tức, cậu lướt tới... Bức tranh chính mình vẽ.
Hạ Diễm ngơ ngẩn, cậu không chú ý Lục Bỉnh Văn lặng lẽ đăng trên vòng bạn bè. Trong ấn tượng của cậu, tài khoản Lục Bỉnh Văn không có vòng bạn bè.
Cậu bấm vào vòng bạn bè của Lục Bỉnh Văn nhìn thử, phát hiện Lục Bỉnh Văn đã chụp một bức ảnh cậu đang chơi pháo hoa trên bãi biển cách đây vài ngày, mà hình nền cũng đổi thành ảnh Hạ Diễm, ký tên trên vòng bạn bè là: Một nam quỷ tốt.
Tai Hạ Diễm lặng lẽ ửng đỏ, cậu yên lặng thích hai bài đăng của Lục Bỉnh Văn.
Cậu không còn cảm thấy Lục Bỉnh Văn chỉ giống người lạnh lùng như băng nữa, mà không tự chủ bắt đầu ỷ lại lão quỷ này, theo một ý nghĩa nào đó, Lục Bỉnh Văn dường như là một ông chồng hoàn hảo.
Chính vào lúc này, lão Lưu gửi một thiệp mời cho Hạ Diễm: Gần đây trong diễn đàn xuất hiện một chuyện rất vướng tay vướng chân, người cầu viện là bí thư chi bộ của một thôn. Nhưng đây coi như là một đơn công ích không trả thù lao, lão bản tiểu Hạ, tôi cảm thấy rất có lợi với công đức của cậu, cậu có thấy hứng thú không?
Hạ Diễm mở kết nối này, nội dung bên trong là một phong thư cầu viện đến từ thôn Trịnh gia.
Trong thư viết, thôn nhỏ này tên là thôn Trịnh Gia, cách thị trấn gần nhất ròng rã ba ngọn núi. Giao thông đi lại trong thôn bất tiện, kinh tế lạc hậu, phần lớn dân làng đều làm nông, chỉ dựa vào thanh niên trong thôn thỉnh thoảng lái xe đến thị trấn mua đồ dùng sinh hoạt, hơn nữa bọn họ cơ bản đều họ Trịnh.
Mà mấy năm gần đây, trong thôn xảy ra chuyện kỳ quái.
Đầu tiên là ba năm trước người gác làng già đã chết, sau đó, người gác làng trẻ mới cũng chết.
Người gác làng là nghề nghiệp cổ nhất trong thôn, đa phần đều chọn những đứa ngốc bẩm sinh trong thôn. Bà cốt trong thôn cho rằng thờ phụng đứa trẻ ngu dại có thể mang đến vận khí tốt cho thông, liên tiếp hai người gác làng chết, bầu không khí trong thôn lập tức trở nên khẩn trương.
Trước đây không lâu, người trẻ tuổi trong thôn đi vào trấn trên nhập hàng lúc về ban đêm thì bị sinh vật không rõ tập kích. Ngay sau khi cậu ta trở về, lập tức bắt đầu sợ hãi ánh mặt trời, chỉ ở ban đêm ăn thịt sống, uống máu động vật, người cũng biến thành si ngốc như người thủ làng. Tình trạng bệnh này giằng co chừng mười ngày, vào ngay buổi tối ngày thứ mười, cậu ta gặm cổ người cha mang cơm đến, sau đó người cha cũng xuất hiện tình trạng bệnh y như đúc.
Si ngốc, tránh ban ngày đêm ra ngoài, ăn thịt sống, uống máu tươi.
Lúc cậu ta đói bụng, cũng không phải là người nào cũng sẽ công kích, cậu ta sẽ không công kích bất kỳ người ngủ say nào, chỉ công kích người chưa ngủ, người phát ra tiếng.
Cũng bởi vì thế, hiện tại thôn này ngay khi màn đêm buông xuống lập tức yên tĩnh không một tiếng động. Nhưng mặc dù mọi người chú ý như thế, vẫn có sự tồn tại của việc đối kháng. Nguyên nhân vì trẻ con kêu khóc vào giữa đêm, mà tuần trước có một đứa nhỏ và người bà dỗ dành cháu cũng đã gặp bất trắc.
Đứa trẻ kia bị hút sạch máu chết tại chỗ, còn người bà lại biến thành con quỷ như kia.
Toàn bộ thôn xóm rơi vào sự sợ hãi, có mấy người kết bạn trốn ra ngoài thôn, nhưng không ngờ lại gặp việc không may trong núi.
Bà cốt nói, đây là do người canh làng đã chết, thôn bị trời phạt.
Toàn bộ thôn trang lạc hậu đều rơi vào trong sự sợ hãi, bà cốt mỗi ngày đều nhảy cầu thần trước cửa thôn, nhưng điều này cũng không có ích gì, bác sĩ trong thôn cũng bó tay toàn tập.
Cuối cùng là con gái bí thư chi bộ thôn và bí thư viết xuống lá thư cầu viện này, hy vọng có thể nhận được giúp đỡ từ diễn đàn Thiên Sư, bọn họ không có khả năng thanh toán chi phí quá nhiều tiền, chỉ có điều vẫn mang tâm thái thử một lần gửi đi thiếp mời, hy vọng có thể gặp được người hảo tâm.
Bên dưới là trả lời từ các Thiên Sư:
【Sợ mặt trời đồng thời uống máu người, xem ra có chút giống Quỷ Hạn Hán(*)? Quỷ Hạn Hán rất khó giải quyết, bình thường cho tôi năm trăm vạn tôi cũng không nhận đơn này, huống hồ là một thôn】
(*)旱魃[hànbá ] Hạn Bạt. Một con quái vật trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, Theo Kinh Thi, Thần Dị Kinh và Hoài Nam Tử, Hạn Bạt được miêu tả là một con quái vật có đầu, thân trọc lóc, lưng còng, dáng lom khom.
【 Chuyện như vậy Thiên Sư trẻ cũng không nhận được, đạo trưởng bốn đại Huyền môn có thể xem bọn họ không?】
【đây là khu vực thuộc quản lý của Huyền môn Nhạc thị, người phụ trách huyền môn Nhạc thị có đi ra quản không? 】
【 oa, mấy người đừng có mà bắt cóc đạo đức, ngày thường bốn đại Huyền môn đã đủ bận rộn, chắc là có thời gian rảnh đi nhận loại đơn không thù lao này rồi? 】
Hạ Diễm suy tư trong chốc lát, nhớ đến bài tập khóa online gần đây, cậu trả lời: 【Đây không phải là Quỷ Hạn Hán phổ thông, mọi người có chú ý đến bọn họ không công kích người đang ngủ hay không, trong sách xưa ghi từng chép, đây là một loại quỷ tương tự Quỷ Hạn Hán đi đêm, nhưng tính công kích lại mạnh hơn rất nhiều, cho nên tỏi lẫn kiếm bạc thường không có tính công kịch với bọn chúng】
【Mèo ác ma mua mặt nạ? Tài khoản quen thật, đây là tài khoản của sở trưởng Văn phòng Bỉ Ngạn à?】
【Mèo ác ma mua mặt nạ?】: Đơn công ích này,Văn phòng Bỉ Ngạn chúng tôi nhận!
【oa, Thiên Sư Hạ thật sự là người đẹp tâm thiện, nghe nói gần đây đơn Thuyền Quỷ xuất hiện trên vùng biển thành phố Tân Hải, cũng là do Văn phòng Bỉ Ngạn làm ! Còn có người chụp được bức ảnh Thiên Sư Hạ trên biển [hình ảnh] đại mỹ nhân đó nha】
【lầu trên, vị bên cạnh cậu ấy hình như là bạn trai à = =】
【? ? ? Hạ Diễm vốn dĩ là tiểu thiếu gia ngậm lấy thìa kim cương ra đời, tôi nhìn cậu ấy cố gắng như thế, vừa thi vào đại học T, vừa làm Thiên Sư, căn bản không nghĩ tới vốn dĩ gia cảnh cậu ấy lại tốt thế! Trên thế giới vì sao lại có người hoàn mỹ vốn có thể nằm ngửa, nhưng thể lại muốn nỗ lực chứ? !】
Hạ Diễm nâng mắt nhìn về phía Lục Bỉnh Văn đang cùng vẽ tranh trong phòng ngủ: "Anh ơi, cuối tuần có rảnh không, có thể theo em đến thôn giải quyết đơn quỷ đêm không."
Lục Bỉnh Văn ngoái đầu nhìn lại: "Đương nhiên có thể. Diễm Diễm, nhìn xem treo bức tranh trong này thế nào?"
"Không không không, bằng không vẫn nên treo phòng khách đi."
Hạ Diễm lúc này mới phát hiện khung tranh vừa vặn đối diện với giường, cậu ngay lập tức nghĩ tới, thời gian đặc biệt nào đó, cậu vừa nhấc mắt liền có thể nhìn thấy chân dung Lục Bỉnh Văn, cái kia rất... Rất không tốt.
Lục Bỉnh Văn lấy bức tranh xuống: "Vì sao?"
"Trong phòng ngủ có một mình anh là đủ rồi." Hạ Diễm nói, "Bằng không, song... Thời điểm song tu, em với anh làm, còn phải nhìn bức tranh của anh, cảm giác thật.. Thật kỳ quái."
Lục Bỉnh Văn nhíu mày: "Ồ?"
Hạ Diễm còn nói: "Ngược lại anh là một chủ nhân khác của căn nhà này, chân dung chủ nhân chẳng phải nên treo ở phòng khách."
Lục Bỉnh Văn nghe Hạ Diễm câu nói này, trong lòng có chút vui vẻ không tên.
Hạ Diễm đã chậm rãi xách tranh đi về phòng khách, Lục Bỉnh Văn buồn cười ôm lấy phần eo Hạ Diễm: "Đặt tấm gương ở vị trí kia, được không?"
Tai Hạ Diễm đều đỏ ửng: "Anh. . .Nếu như anh đặt gương trong này, vậy lần sao không cho anh vào làm."
"Được, không đặt nơi này."
Lục Bỉnh Văn khoát tay, trần phòng ngủ xuất hiện một mặt gương đồng đối diện giường.
"Thế thì đặt nơi này, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro