Chương 54-1: Đại đế Phong Đô tỏ tình
Biên dịch + Chỉnh sửa : Yên Hy
Ánh mặt trời ban trưa nóng bỏng, bạn nhỏ chừng mười tuổi vốn nên tràn ngập sức sống như ánh mặt trời giữa trưa, nhưng vào giờ phút này, cô gái trước mặt Hạ Diễm lại bệnh tật triền miên.
Hạ Diễm nhìn về phía cô bé luôn cúi đầu: "Bạn nhỏ, em tên gì?"
Cô bé núp sau mẹ, qua mấy giây ngắn ngủi, tầm mắt cô bé trôi từ trên người Hạ Diễm tới chú chim ngoài cửa sổ, lại từ chú chim về móng tay mình, không chỉ không chú ý không tập trung, còn tương đối sợ người.
Nếu như cô bé thật sự như mẹ kể, một đứa nhỏ từng rộng rãi vậy mà trạng thái bây giờ xác thực không tốt lắm.
Hạ Diễm cười rộ lên rất dịu dàng, cậu kiên nhẫn chờ đợi bé gái trả lời.
Qua rất lâu, bé gái mới nói khẽ: "Em tên Tương Tiểu Phong."
Lão Lưu nghe cha mẹ Tương Tiểu Phong nhắc tới "Đổi mệnh", liền hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô bé để tính một quẻ.
"Chậc, dựa theo ngày sinh tháng đẻ nhà cô cậu tương lai đúng là nhân trung chi phượng." lão Lưu nói, "Đây coi như là mệnh cực tốt, lại là sao Văn khúc, lại thân mạnh không nhiều bệnh. Thuở nhỏ cha mẹ thương yêu, thuận buồm xuôi gió, trên căn bản không có gì buồn phiền, muốn làm cái gì cũng có thể làm được thành công."
(*)人中之凤 [Rén zhōng zhī fèng] nghĩa đen: phượng giữa bầy người, nghĩa bóng: chỉ người hào kiệt, xuất chúng, nhân tài.
Cha mẹ Tương Tiểu Phong nghe được lão Lưu nói như vậy, trong lúc nhất thời tâm tình hỗn loạn.
Bố Tương nói: "Thế thì đứa nhỏ này sao lại thành vậy?"
Lão Lưu suy tư một lát mới nói: "Gần đây ngoài việc thành tích của con bé bị thụt lùi cùng tính cách thay đổi rất lớn ra, có làm việc gì kỳ lạ không?"
Cha mẹ Tương liếc nhau một cái rồi đồng thời lắc đầu.
Hạ Diễm: "Hai vị đừng vội, thế gian vạn vật luôn có nguyên nhân của nó. Hai người đương nhiên không thể theo sát cô bé hai mươi giờ, cô bé còn ở trường học, không chừng có chuyện gì đó anh chị không biết, tôi cảm thấy vẫn phải hỏi lại cô bé."
Mẹ Tương lo lắng nhìn về phía Tiểu Phong nhìn ngón tay, thấp giọng hỏi: "Tiểu Phong, gần đây con có thấy chuyện gì kỳ lạ không?"
Tương Tiểu Phong đã mười tuổi, là một đứa trẻ lớn, không phải cô bé không hiểu được mọi thứ, cũng đã có bước lý giải ban đầu về quy luật của thế giới này.
Dưới ánh mắt khích lệ của mẹ, cô bé mở miệng nói khẽ: "Gần đây con rất thích ngủ, nhưng con không thấy chuyện gì lạ cả."
Bố cô bé thở dài: "Sao luôn không thấy được? Cô bé bạn con tên Lưu Nhạc Nhạc kia, nó không làm chuyện kỳ lạ gì với con à? Sao đột nhiên nó lại học giỏi lên như vậy, cho dù là thiên tài, cũng không có khả năng nhanh như vậy từ số ba đếm ngược thành số hai dương chứ? !"
Lời của cha Tương nói dù hơi nghe, nhưng cũng không phải không có lý.
Nhưng Tương Tiểu Phong có chút tức giận nhíu mày, chậm rãi nói: "Bố, sao bố cứ nghĩ xấu Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc rõ ràng đối xử với con rất tốt, lần trước sinh nhật con, cậu ấy còn tặng con món quà con rất thích. Gần đây con học tập bị lùi bước, bạn bè ban đầu đều không để ý đến có, chỉ có Nhạc Nhạc vẫn đối xử với con rất tốt."
Thấy cha Tương Tiểu Phong muốn phản bác, Hạ Diễm dùng ánh mắt ra hiệu ông ấy không cần nói chuyện, tiếp theo hỏi: "Tiểu Phong, Nhạc Nhạc tặng quà gì cho em?"
"Là một cái con búp bê, cháu đã thích rất lâu, mà mẹ nói đồ chơi đó chỉ có con nít mới chơi, lớn rồi không thể chơi nên luôn không chịu mua cho cháu." Tương Tiểu Phong từ trong túi đeo lưng lấy một con búp bê chỉ lớn hơn bàn tay người trưởng thành một xíu, "Mỗi ngày cháu đều thay quần áo, chải đầu cho búp bê, nó là bạn tốt của cháu, hắt xì —— "
Tương Tiểu Phong vô cùng gầy, hơn nữa sắc mặt mang một màu trắng xám như bệnh, chỉ một cơn gió thổi qua, cô bé đã hắt hơi một cái.
Hạ Diễm nói: "Có thể đưa búp bê cho anh xem không?"
Tương Tiểu Phong có vẻ như rất quý con búp bê kia, cô bé do dự rất lâu, mới cau mày đặt búp bê vào tay Hạ Diễm.
Cô bé nói: "Anh ơi, vậy anh phải cẩn thận với Phúc Phúc nhé ~"
Hạ Diễm nhìn về phía con búp bê tóc vàng mắt xanh này. Mái tóc vàng óng của búp bê được Tiểu Phong thắt hai bím, trên người mặc một chiếc váy caro đỏ. Mắt búp bê xanh mượt, trên mặt còn treo nụ cười quái dị.
Hạ Diễm nhìn thẳng vào con mắt của nó, luôn cảm thấy con mắt vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm.
"Vì sao lại lấy tên này?"
"Đây là một cặp búp bê bạn bè, búp bê Nhạc Nhạc tặng em tên là Phúc Phúc, mà em cũng tặng cho Nhạc Nhạc một búp bê tên Đa Đa, ghép vào chính là thật nhiều hạnh phúc."
(*)多多[duō duō]
Tương Tiểu Phong nhìn búp bê nở nụ cười hạnh phúc, tuy rằng cô bé đang cười, nhưng cách bày tỏ tình cảm lại có chút quái dị không nói rõ, ánh mắt cũng trống rỗng vô thần, nhìn qua lại có mấy phần ngu dại.
Mặt mẹ Tương Tiểu Phong đầy lo âu nhìn về phía cô bé, sau đó nhỏ giọng nói với Hạ Diễm: "Gần đây con bé thường lầm bầm lầu bầu với con búp bê này, tôi không biết do con bé cô đơn qua hay tại sao, haizz..."
Hạ Diễm đáp một tiếng, lão Lưu vuốt vuốt chòm râu, nhìn về phía con rối này, đột nhiên bị dọa sợ hết hồn.
"Đôi mắt nó vừa rồi nhìn về hướng bên kia?" lão Lưu nói, "Sao tôi nhớ vừa rồi nó nhìn thẳng? Sao lúc này lại nhìn phía bên trái."
"Ai? Sư phụ, thầy nói khiếp vía quá, con vốn sợ búp bê rồi, món đồ chơi này quá giống người." Đại Kim sờ sờ cánh tay của chính mình, "Các loại búp bê từ xưa đến nay luôn là vật dẫn phù hợp nhất cho việc nguyền rủa, búp bê ác quỷ, búp bê con rối hay búp bê bằng rơm đều có thể bị hạ lời chú, búp bê xem như vật môi giới được phù thủy thường xuyên dùng."
Hạ Diễm nhìn về phía con búp bê này, đôi mắt nó nhìn thẳng vào cậu, nụ cười khóe miệng vẫn vui tươi như trước, nhưng cậu từ ánh mắt con búp bê này vẫn có thể cảm nhận được oán độc.
Cậu nhắm mắt lại niệm pháp quyết, dùng linh lực nhận biết con búp bê này, lại bất ngờ cảm nhận được sự tồn tại của một con búp bê khác.
Hai con búp bê giống nhau như đúc, nhưng một con khác đặt tại một căn phòng, xuyên qua mắt của con búp kia bê, có thể nhìn được bên cạnh nó có một bé gái hơi thấp đang trang điểm cho nó, trên người cô bé kia mặc đồ lụa mỏng, Hạ Diễm không thấy rõ được mặt cô bé.
Hạ Diễm buông tay ra, nhìn Lục Bỉnh Văn rồi nhẹ giọng nói: "Hẳn là bị phù thủy nguyền rủa, còn có một con búp bê khác, hẳn ở nhà cô bé vừa được Tiểu Phong nhắc tới."
Lục Bỉnh Văn gật đầu tán dương: "Không tệ, linh lực phu nhân có vẻ mạnh hơn trước đó rất nhiều."
Gò má Hạ Diễm hơi ửng hồng, thầm nghĩ đó là tự nhiên. Đại đế Phong Đô không ngại cực khổ, một đêm cày cấy ba lần, tuy rằng khiến cậu nhức eo đau lưng, nhưng linh lực xác thực tăng trưởng không ít.
Dáng vẻ cậu xấu hổ quá đáng yêu, Lục Bỉnh Văn siết chặt tay Hạ Diễm cười khẽ: "Thiên Sư Hạ tiến bộ nhanh như vậy, nhất định do được sư phụ dạy dỗ?"
Hạ Diễm nhỏ giọng nói: "Sư phụ quỷ kia của em vất vả quá độ, em nghĩ người đó nhất định phải cấm dục nửa tháng mới có thể khôi phục nguyên khí."
Lục Bỉnh Văn cười vài tiếng: "Phu nhân nhẫn tâm bỏ đói tôi sao?"
Hạ Diễm khẽ hừ một tiếng: "Để anh chết đói đi."
Hắn cầm lấy búp bê từ tay Hạ Diễm tùy ý chơi đùa, trầm giọng nói: "Dưới nguyền rủa oán độc này, kẻ thu chú sẽ bị giảm mười năm tuổi thọ . Cho nên dù cho nghìn lạng vàng, cũng rất ít phù thủy nguyện ý làm, suy cho cùng mỗi người đều không hi vọng mình mất sớm. Tôi cảm thấy, chắc là người thân của cô bé kia thi chú."
Cha mẹ Tương Tiểu Phong thấy Hạ Diễm cùng Lục Bỉnh Văn rỉ tai nửa ngày, càng lo lắng liền đuổi tới hỏi: "Đại sư, làm sao vậy?"
Hạ Diễm từ trong rương được bảo vật tại cửa hàng lấy ra một cái kéo làm bằng bạc, cắm thẳng vào trong bụng con búp bê.
Một giây sau, Tương Tiểu Phong còn đang đờ đẫn đột nhiên bưng kín bụng của mình ngồi xổm xuống, phát ra tiếng thét đau đớn chói tai.
"Mẹ ơi, a a a a! Đau quá a!" Âm thanh Tương Tiểu Phong đột nhiên càng thêm lanh lảnh, "Anh trả búp bê cho em, trả lại cho em !"
Ánh mắt của cô bé nháy mắt như bị tẩm đầy thâm độc, cho dù là cha mẹ Tương Tiểu Phong nhìn thấy tình cảnh này cũng đều sợ đến mức không nói nên lời.
"Không được đụng vào búp bê của tôi! Không được đụng vào búp bê của tôi!"
Đứa nhỏ mười tuổi khóc rống từng tiếng thập phần sắc bén, Đại Tiểu Kim vội vã đóng cửa tiệm lại, ngăn đi ánh mắt tò mò từ người qua đường nhòm vào tiệm.
Mẹ Tương Tiểu Phong nghẹn ngào ôm lấy cô bé, hỏi Hạ Diễm: "Cái này, cái này hình như là giọng Lưu Nhạc Nhạc. Đại sư, Tiểu Phong bị sao? ! Đau thế này có làm nó mất mạng không? !"
"Sẽ không làm bị thương hay ảnh hưởng tính mạng, nhưng sẽ cực kỳ khó chịu, xin cô đè con bé lại."
Hạ Diễm đẩy vùng bụng mềm nhũn của con búp bê ra, từ trong móc ra một đống bông gòn, cậu lại móc vào sâu hơn, Tương Tiểu Phong đau đến lăn lộn trên mặt đất, tiếng thét chói tai không dứt bên tai.
"Mẹ, mẹ ơii —— "
Hạ Diễm rốt cuộc mò tới một thứ được giấu sát phần vải, cậu rút nó ra khỏi con búp bê, ngay giây sau Tương Tiểu Phong không hề động đậy mà trợn to hai mắt, sau đó hôn mê bất tỉnh.
"Đây là thế nào?" Cha mẹ Tương Tiểu Phong gấp muốn gọi 120, "Sao đứa nhỏ lại ngất đi rồi? Đại sư, làm sao đây a?"
"Không sao, Tiểu Phong chờ một lúc sẽ tỉnh."
Hạ Diễm liếc mắt ra hiệu cho Đại Tiểu Kim ôm Tương Tiểu Phong vào phòng nghỉ của văn phòng, bản thân lại chậm rãi mở băng gạc thật dài cho cha mẹ Tương Tiểu Phong xem.
Trên cái băng gạc ố vàng này vẽ đồ đằng ma quỷ cực kỳ phức tạp, trong đó còn viết ngày sinh tháng đẻ của Tương Tiểu Phong và Lưu Nhạc Nhạc.
Trên tên hai cô bé còn được nhỏ vài giọt máu đã khô. Hàng chữ cuối cùng thì được viết bằng máu của người thi thú hai chữ
lớn —— đổi mệnh.
"Đúng như suy đoán của hai người, đây là một loại vu thuật cổ xưa, gọi là 'Đổi mệnh' ." Hạ Diễm nói, "Xét từ góc độ huyền học, mỗi một người khi mới sinh ra đã được định sẵn mệnh cách. Chẳng hạn như trời sinh mệnh phú quý, trời sinh sao Văn khúc, mà có người lại mang mệnh cách yếu đuối bẩm sinh, ví dụ như tôi, sức khỏe tôi không được tốt lắm, từ nhỏ đến lớn thường ra vào bệnh viện. Có điều, mệnh cách cũng không phải giữ nguyên không thay đổi, cũng sẽ sản sinh biến hóa nếu người mang nó nỗ lực. Nhưng nếu như trong thời gian ngắn biến hóa quá lớn, vậy chắc chắn có điềm lạ."
"Loại vu thuật đổi mệnh này có thể tráo đổi mệnh cách hai cô bé. Như Tiểu Phong vốn là sao Văn khúc đột nhiên học tập rất kém cỏi, mà Lưu Nhạc Nhạc bỗng học giỏi lên. Tiểu Phong vốn có sức khỏe tốt đột nhiên thành gầy yếu, mà Lưu Nhạc Nhạc trở thành kiện tướng thể dục thể thao. Những này, đều là do thuật đổi mệnh ảnh hưởng đến mệnh cách."
Cha mẹ Tương Tiểu Phong không nghĩ tới suy đoán trở thành sự thật, thật sự khi thấy băng gạc này đã vượt xa sức tưởng tượng của bản thân.
Hạ Diễm nói: "Bên tôi mới mở thiên nhãn, nhìn thấy được một cô gái mái tóc ố vàng đang trang điểm cho một búp bê khác, vóc dáng cô bé đó tầm thế này. Không biết có phải Lưu Nhạc Nhạc hai người nhắc tới không?"
Cha mẹ Tương Tiểu Phong vừa phẫn hận vừa đau lòng, cha Tương cha gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là nó, tóc đứa bé kia rất vàng!"
Nước mắt mẹ Tương đã xuất hiện nơi hốc mắt: "Tại sao có người lại độc ác như vậy... Mệnh con mình thì mệnh, còn mệnh con chúng tôi thì không phải sao? Uổng công đứa nhỏ nhà chúng tôi vẫn làm bạn với con nhà người ta!"
Hạ Diễm chỉ vào vệt máu của Tương Tiểu Phong cùng Lưu Nhạc Nhạc phía trên tên: "Hai giọt máu này hẳn là của Tiểu Phong, tôi không biết đối phương dùng cách nào để lấy được máu cô bé, nhưng muốn lập được bùa chú này, nhất định phải dùng máu tươi hai cô bé làm đường dẫn. Một chốc Tiểu Phong tỉnh lại, có thể hỏi một chút gần đây cô bé có bị ai lấy máu không."
"Tôi biết!" Mẹ Tương Tiểu Phong lau sạch nước mắt của mình, "Mẹ Lưu Nhạc Nhạc là bác sĩ trong trường, cách đây không lâu mấy đứa nhỏ có lấy máu kiểm tra sức khoẻ, nhất định là cô ta nhân cơ hội lấy đi máu con của chúng tôi đi nguyền rủa!"
Lục Bỉnh Văn cũng không ngoài ý muốn, hắn tán thành ý nghĩ của mẹ Tương Tiểu Phong, dù sao người nguyện ý dùng mười năm tuổi thọ chính mình để lập lời nguyền không nhiều.
"Vậy thì Thiên Sư Hạ, con của chúng tôi còn có cơ hội phục hồi như cũ sao?" Cha Tương Tiểu Phong vội vàng hỏi, "Hẳn còn có cơ hội khôi phục chứ? Nếu như có, bất luận bao nhiêu tiền, chúng tôi đều đồng ý đưa!"
"Đương nhiên là có biện pháp." Hạ Diễm nói, "Nhưng việc cấp bách, nhất định phải tìm con búp bê khác cùng tiêu hủy với con trong tay chúng ta. Trong bụng con búp bê kia đoán chừng cũng có tờ giấy tương tự, vừa rồi tôi dùng linh lực cảm ứng được con búp bê còn lại ở ngay phòng ngủ Lưu Nhạc Nhạc."
Lúc này trong phòng nghỉ Tương Tiểu Phong cũng tỉnh lại, cô bé vừa mở mắt, ánh mắt đã sáng hơn vừa nãy không ít, nhưng vẫn có một tia hỗn độn.
"Tiểu Phong, con tỉnh rồi." Ánh mắt mẹ Tương thập phần kiên định, "Tuần trước con không phải muốn đến nhà Nhạc Nhạc chơi sao? Là mẹ không đúng, hôm nay mẹ dẫn con đến nhà Nhạc Nhạc chơi."
Tương Tiểu Phong vui vẻ gật đầu, cô bé chạy đến bên cạnh mẹ Tương, nhìn thấy búp bê đã bị mổ bụng, khóc "Oa" một tiếng: "Phúc Phúc của con, Phúc Phúc sao lại biến thành như vậy rồi? ! Các anh là người xấu a, oa —— "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro