Chương 54-2: Đại đế Phong Đô tỏ tình

Biên dịch + Chỉnh sửa : Yên Hy

Hạ Diễm nhỏ giọng thì thầm với cha mẹ Tương Tiểu Phong: "Cô bé không thật sự thích con búp bê này, cô bé chỉ bị ảnh hưởng từ chú thuật thôi."

Cha Tương gật đầu, nhìn về phía Tương Tiểu Phong: "Bố lại mua cho con một cái tốt hơn, không phải con thích quần áo búp bê Barbie sao? Bố sẽ mua cho con nhé, mua cho con thêm mười bộ quần áo nữa."

Tương Tiểu Phong không nghĩ tới hạnh phúc đột nhiên tới như vậy: "Dạ bố, con muốn cái kia! Bố cũng không thể gạt con đâu!"

Dù sao vẫn là đứa nhỏ, Tương Tiểu Phong hoàn toàn không nghĩ gì nhiều về tương lai của mình, nghe được có thể tìm bạn chơi, lại có thể mua thêm đồ chơi thì cô bé đã cười vui vẻ.

Mây mù che phủ trên mặt cha mẹ Tương: "Thiên Sư Hạ, vậy làm sao bây giờ?"

Hạ Diễm: "Tôi và Thiên Sư Lục lái xe đưa mọi người đi, hai vợ chồng trước tiên thấy cha mẹ Lưu Nhạc Nhạc đừng kích động, quan trọng nhất cần lấy được con búp bê kia, trước khi lấy được nó, tuyệt đối không nên đánh rắn động cỏ."

Lục Bỉnh Văn gần đây lại mua một chiếc đại G, là một nam quỷ tốt cực kỳ nghe lời vợ, bởi vì vợ từng nói xe đã làm việc xấu thì không tiện cho người khác ngồi, hắn lại mua một chiếc xe mới phụ trách công việc trong cửa hàng.

Lục Bỉnh Văn ngồi lên vị trí ghế lái, Đại Kim nhìn hắn lái xe từ sau vườn ra, trêu ghẹo nói: "Chậc, anh Lục, sao nhanh vậy anh đã đổi xe rồi?"

Vành tai Hạ Diễm lại nổi đỏ, Lục Bỉnh Văn lại nom rất bình tĩnh: "Chiếc xe kia đặc biệt đưa đón vợ tôi, chiếc xe này dùng cho công việc, không giống nhau."

Hác Đa Tình mới đến tò mò nhìn về phía chiếc xe mới của Lục Bỉnh Văn: "Anh Lục có tiền thế."

Tiểu Kim "Chà chà" vài tiếng: "Một tảng băng nhỏ chìm thôi, anh Lục của tôi anh tuấn tiền nhiều, pháp lực cao cường còn biết dỗ dành, khó trách được có thể ôm mỹ nhân về. Ai, Tiểu Hác cậu có đối tượng không?"

"Không có." Hác Đa Tình nói, "Tôi... Tôi có chứng sợ xã hội nặng, chưa từng hẹn hò."

Tiểu Kim nói: "Vậy mỗi ngày cậu nhìn điện thoại làm gì?"

"Đang xem tiểu thuyết." Hác Đa Tình hơi ngượng ngùng, "Chúng ta làm việc được cho phép lên mạng chứ? Ông chủ Hạ có tức giận không?"

"Ông chủ Hạ cảm thấy chỉ cần có thể giải quyết vấn đề cố chủ là tốt rồi, lên mạng làm gì đều không lo lắng." Tiểu Kim nói, "Ông chủ mới vừa nói, trước khi bọn họ trở về, phối một bình thuốc giải độc cho cô bé này là được."

Hác Đa Tình gật đầu, cậu đang xem một quyển truyện H tên 《Thiên Sư bá đạo yêu mến tôi》, tác giả này còn có một quyển tên 《tổng quỷ bá đạo yêu mến tôi 》, nhưng đã bỏ hố.

Hôm nay nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là tác giả đừng bỏ hố luôn cả bộ《 Thiên Sư bá đạo yêu mến tôi》, nếu không cậu sẽ cực kỳ cực kỳ thương tâm, dù sao cậu cũng rất thích bộ truyện này.

Để cổ vũ tác giả này, cậu đã yên lặng gửi cho tác giả một cái ngư lôi nước sâu, cũng nhắn lại: Tác giả Thuần, cố lên.

Để lại lời nhắn xong, cậu đóng điện thoại lại, yên lặng đi vào căn phòng nhỏ đeo cặp kính mắt vào, ngay khi bắt đầu điều phối thuốc giải độc, Hác Đa Tình hẳn còn đang sợ xã hội đột nhiên tự tin lên vạn phần, ngay cả khí chất đều xảy ra biến hóa to lớn, cả người đẹp trai không ít.

Ánh sáng xanh lục, ánh sáng đỏ tầng tầng lớp lớp từ căn phòng kia, Tiểu Kim thậm chí còn có thể thấy một cái bóng rết lớn bò qua vách tường.

Thẳng đến một tiếng nổ mạnh truyền đến từ căn phòng nhỏ, Hác Đa Tình mới cầm một bình nhỏ đựng chất lỏng màu vàng đi ra, lại ngồi xuống tiếp tục đọc tiểu thuyết, khôi phục dáng vẻ trạch ban đầu.

Sau một giờ, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đưa cả nhà Tương Tiểu Phong đến hoa viên Nhạc Nhạc, hai người ở dưới lầu chờ đợi tin tức của gia đình Tương Tiểu Phong.

Khu dân cư này thuộc khu ổ chuột của thành phố B, hiển nhiên gia đình Lưu Nhạc Nhạc cũng không phải giàu có, mà chỉ là những người dân bình thường đang trông ngóng con gái mình trở thành phượng hoàng.

Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn ngồi dưới lầu nghỉ mát, gió nhẹ thổi qua, Hạ Diễm nhẹ nhàng nói với Lục Bỉnh Văn: "Em nhớ trên sách có viết, vu thuật 'đổi mệnh' này đã bị Hiệp hội Thiên Sư cấm sử dụng, không ngờ vẫn có người mạo hiểm làm."

"Lòng ghen tỵ làm người ta không còn lý trí." Lục Bỉnh Văn nói, "Rất nhiều người lớn không cam lòng để con mình trải qua một đời tầm thường, nghĩ hết tất cả biện pháp muốn nhấc đứa nhỏ lên tầng cao chúng không thể với tới. Vừa rồi tôi thử tính bát tự cho Lưu Nhạc Nhạc, tuổi nhỏ tư chất bình thường, lại bị ảnh hưởng bởi nghiệp chướng của mẹ. Sau khi mẹ cô bé qua đời, cô bé có thể kiếm tiền, tuy không giàu có nhưng cuộc sống rất tốt. Tuy nhiên, sau sự cố thay đổi mệnh, công đức của cô bé sẽ bị trừ ít nhất 50 nghìn điểm, cuộc sống có thể nói rất khó khăn."

Công đức người bình thường cộng rất chậm, lập tức mất đi 50 ngàn điểm công đức, sẽ tạo thành một ảnh hưởng rất lớn cả một đời người.

Hạ Diễm nhíu mày, nghi ngờ nói: "Nghiệp chướng của mẹ? Đây là ý gì?"

"Mẹ của cô bé đó không phải người lương thiện, phỏng chừng trước đây đã từng lợi dùng vu thuật làm không ít việc trái lương tâm. Kỳ thực dưới tình huống bình thường, nghiệp chướng của cha mẹ cũng sẽ không để lại cho con trai con gái, nhưng nếu từng làm việc quá mức độc ác, khả năng cũng sẽ để lại bất hạnh cho con cái." Lục Bỉnh Văn đưa tay chỉ về lầu ba, "Nhìn thấy được chứ? Chướng khí bao phủ căn phòng này, bất hạnh của nhà người này đều bắt nguồn từ mẹ Lưu Nhạc Nhạc."

Hạ Diễm chỉ cảm thấy sương mù gần lầu ba dường như nồng hơn chỗ khác, chính vào lúc này, trên lầu đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, ngay lập tức một cô bé ôm búp bê bước ra từ lầu ba.

Lục Bỉnh Văn chống dù dịch chuyển đến trước mặt bé gái, cho cô bé một cơ hội.

Lục Bỉnh Văn đưa tay ra: "Lưu Nhạc Nhạc, đưa búp bê cho tôi."

Lưu Nhạc Nhạc lắc đầu, vội vàng chạy lướt qua Lục Bỉnh Văn không chút chần chờ.

Tương Tiểu Phong từ trên lầu vọt xuống, đuổi theo Lưu Nhạc Nhạc rồi nói: "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, cậu chờ một chút, tớ thật sự muốn chơi với cậu!"

Cô nhóc đuổi theo Lưu Nhạc Nhạc chạy nửa ngày, Lưu Nhạc Nhạc lại đột nhiên quay đầu lại nói: "Tớ không muốn chơi với cậu, tớ đã không còn cần cậu nữa! Cái gì cậu cũng tốt hơn tớ, cậu học giỏi, còn xinh đẹp, hát cũng hay, chạy bộ cũng giỏi, cậu nói cậu muốn làm bạn với tớ, nhưng mọi người đều đang chê cười tớ, bọn họ nói tớ không xứng làm bạn với cậu! Cậu có biết tớ khó chịu nhiều thế nào không? ! Cậu đã nói chúng ta làm bạn, cậu cũng nên cho tớ thử mùi vị thành công! Bằng không cậu chính là kẻ dối trá!"

Tương Tiểu Phong lùi về phía sau mấy bước, dường như hoàn toàn không nghĩ tới đây mới là suy nghĩ thật sự của Lưu Nhạc Nhạc, cô bé bị tổn thương làm nước mắt chứa đầy nước mắt cũng rống lên: "Sau này tớ nhất định có bạn khác tốt hơn, tớ ghét cậu!"

Lúc này, mẹ Lưu và mẹ Tương một trước một sau từ trên lầu chạy xuống.

Mẹ Lưu không nói hai lời chạy tới cướp con búp bê trong tay Lưu Nhạc Nhạc, bà ta vội vàng nói: "Nhạc Nhạc, đưa nó cho mẹ, nhanh lên!"

Lưu Nhạc Nhạc ném con búp bê cho mẹ Lưu, mà mẹ Lưu lại bị mẹ Tương túm cổ áo kéo xuống mặt đất, lửa giận mẹ Tương nhịn thật lâu rốt cuộc bạo phát vào thời khắc này, bà đè người mẹ Lưu tàn nhẫn đập lòng bàn tay bà ta: "Đồ khốn, bà hại con của tôi, bà không chết được tử tế!"

Mẹ Lưu lạ ném con rối vào tay Lưu Nhạc Nhạc cười to nói: "Đúng vậy, là tao đổi mệnh cho con tao, đây chính là bản lĩnh của tao! Mày còn có thể làm khó dễ được tao sao? !"

Cha Tương và cha Lưu trên lầu cũng đánh một cục, cửa sổ lầu ba bị cha Lưu đánh nát, mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống đất, một mảnh vỡ vừa vặn đâm vào gót chân mẹ Lưu. Mẹ Tương thừa dịp loạn đoạt đi búp bê từ tay Lưu Nhạc sau đó ném tới phía Hạ Diễm.

Mẹ Lưu kêu thảm thiết một tiếng, lại đột nhiên lộ ra nụ cười khủng bố.

"Ha ha..." Bà ta đưa tay vồ lấy một nhúm tóc của mình, sau đó đưa cả đầu tóc còn dính cả chân máu đỏ tươi nhai sống nuốt vào trong bụng.

Một giây sau, con búp bê vừa rồi rơi vào tay Hạ Diễm đột nhiên như sống dậy, con ngươi xanh nhìn Hạ Diễm trừng từng, ngay lập tức, nó chuyển động cổ, một cục sương mù màu đen chui ra từ người con búp bê kia ——

"Ha ha ha ha ha! Đây chính là hồn vong linh!" Mẹ Lưu cười nói, "Các người dù có tìm Thiên Sư, những đám Thiên Sư gà mờ này sao làm lại lão nương? ! Lão nương năm đó là thiên tài trong sư môn, nếu không phải con khốn kia làm sư phụ trục xuất tao ra khỏi sư môn, hiện tại tao đã là nữ đạo trưởng!"

Bà ta dường như vô cùng tin tưởng vu thuật của chính mình, nhưng bà ta sao có thể nghĩ được, sương mù vong linh đen kia còn chưa đụng vào người Hạ Diễm đã bị linh lực Hạ Diễm áp chế trở về cơ thể con rối.

"Mày —— linh lực của mày lại có thể siêu độ vong linh?" Mặt mẹ Lưu viết đầy chữ khó tin, "Làm sao có khả năng?"

Quanh người Hạ Diễm tản ra ánh sáng thánh quang màu trắng ấm áp, cậu nhìn về phía mẹ Lưu, nhíu mày nói: "Sư môn có bà, đúng là một sự bất hạnh."

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay khi điên cuồng mẹ Lưu muốn nhào tới bên cạnh Hạ Diễm, cậu đọc thầm pháp quyết, quăng con búp bê lên không trung, đồng thời dùng ngọn lửa đốt nó.

Mẹ Lưu nhìn con búp bê kia từng chút bị đốt thành tro bụi, tức giận không ngừng lăn lộn rít gào dưới lầu tiểu khu, gào ra từng tiếng gào thống khổ: "A—— dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Tao gả cho tên đàn ông vô dụng cũng thôi đi, dựa vào cái gì ngay cả đứa con cũng ngu xuẩn như vậy? ! Rõ ràng tao thông minh như vậy, a —— "

Cư dân phụ cận chỉ nhìn thấy một mình mẹ Lưu nổi điên, bên cạnh còn có một đống tro tàn.

Mà nghe được mẹ Lưu Nhạc Nhạc nói như vậy, tâm hồn trẻ nhỏ cũng nhận đủ thương tổn, xoay người chạy về phía sau ——

"Mẹ đứa nhỏ lầu ba bị sao thế? Đây là trúng tà hay là tinh thần phân liệt, ban ngày đang làm gì?"

"Kiểu mẹ gì đây, thật đáng sợ a..."

"Đứa nhỏ thật là đáng thương ..."

Người qua đường không ngừng chỉ chỏ mẹ Lưu đang phát điên, thậm chí có người lấy ra điện thoại quay video gửi lên mạng. Mà mẹ Lưu nôn một ngụm máu đen, tạm thời ngất đi.

Lục Bỉnh Văn vung tay lên với bà, một cục khí màu đỏ bị Lục Bỉnh Văn thu lại.

Hạ Diễm nghi ngờ: "Anh ơi, đây là cái gì?"

"Tôi thu hồi linh năng của bà ta, quãng đời còn lại sau này, bà ta không thể sử dụng vu thuật được nữa."

Mẹ Tương ôm lấy Tương Tiểu Phong, không ngừng vuốt ve trán của cô bé: "Không sao rồi, không sao rồi, nữ nhân điên này thật đáng sợ ..."

Lục Bỉnh Văn liếc nhìn mẹ Lưu một cái, lại nhẹ nhàng bóp bóp đỉnh đầu Hạ Diễm: "Làm tốt lắm, bảo bảo giỏi quá."

Hạ Diễm được hắn khen đến phát ngại: "Nếu vậy Tương Tiểu Phong sẽ khôi phục bình thường sao?"

Lục Bỉnh Văn gật đầu: "Đại khái nửa tháng, cô nhóc sẽ có thể khôi phục lại thông tuệ và khỏe mạnh như lúc đầu. Còn về mẹ Lưu, liên hệ Hiệp hội Thiên Sư để giải quyết bà ta."

Cha mẹ Tương đều là chính trị gia ở thành phố B, hai người thanh chính liêm khiết, là những viên chức tốt phục vụ nhân dân. Sau khi con gái được giải trừ nguy hiểm, hai người ngỏ ý cảm ơn, cho Hạ Diễm một khoản tiền thưởng phong phú, còn muốn mời Hạ Diễm ăn cơm.

Hạ Diễm liên tục xua tay, nhẹ giọng nói: "Không cần không cần, đây đều là việc chúng tôi làm, sau khi hai người mang Tiểu Phong về, mỗi ngày cho cô bé uống thuốc giải độc. Nhỏ một giọt vào sữa là được."

Mẹ Tương gật đầu cảm ơn Hạ Diễm.

Mặt trời chiều ngả về tây, một nhà ba người rời khỏi văn phòng, toàn thân đều đầy ánh sáng hạnh phúc.

Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nhéo bàn tay Hạ Diễm: "Diễm Diễm, tối nay em không còn chuyện gì chứ?"

Hạ Diễm: "Ừm, hôm nay không có công việc gì, sao thế?"

Lục Bỉnh Văn: "Muốn hẹn em xem phim, không biết em có muốn đi cùng tôi không."

Hạ Diễm hoàn toàn không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn lại có hứng thú hẹn cậu đi xem phim, cậu đã rất lâu không đi rạp chiếu phim, lần trước là kỳ nghỉ hè trước đó đi cùng bạn học cao trung tại thành phố Tân Hải.

Cùng đi đến nơi này... Phảng phất như đang hẹn hò.

Hạ Diễm nhận vé xem phim trong tay Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: "Để em xem thử tối nay có phim gì hay... Ôi."

Trên vé xem phim thình lình viết 《lão quỷ sơn thôn》bản 3D.

Đi làm đã giao thiệp với quỷ, đều muốn tan làm rồi, Diễm Diễm thật sự không muốn gặp bất luận quỷ gì ngoài Lục Bỉnh Văn!

Lục Bỉnh Văn: "Làm sao?"

"Ai muốn cùng quỷ đi xem phim quỷ chứ..." Hạ Diễm nhỏ giọng lầm bầm, "Em không muốn xem phim quỷ, sinh hoạt đã có thể quay được rồi."

Lục Bỉnh Văn buồn cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn khóe môi Hạ Diễm: "Nhìn lại một chút."

Hạ Diễm lần thứ hai nhìn về phía vé xem phim, vừa rồi còn viết 《lão quỷ sơn thôn》, đột nhiên liền biến thành 《Titanic 》 kinh điển.

Lão lưu manh này lại dùng phép che mắt đùa vợ.

Gò má Hạ Diễm hơi ửng hồng, cậu cầm vé xem phim khẽ nói: "... Em đi thay quần áo."

Lục Bỉnh Văn nói: "Phu nhân mặc áo bảo vệ cũng rất đáng yêu, vì sao phải thay đổi?"

"Hẹn hò, chẳng lẽ không nên đổi quần áo đẹp hơn sao?" Hạ Diễm ngoái đầu lại nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, mặt mày cực kỳ thanh thuần, "... Anh ơi, sao đột nhiên lại hẹn em đi xem phim?"

Lục Bỉnh Văn cũng không biết Hạ Diễm thật sự không biết, hay là giả vờ không biết.

Hắn bước nhanh tới phòng nghỉ thay quần áo kéo Hạ Diễm vào lồng ngực của mình, dựa vào bên tai Hạ Diễm trầm giọng nói: "Nhân loại theo đuổi nửa kia, hình như thường hẹn đối phương xem phim."

Hạ Diễm ngẩn người, ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Lục Bỉnh Văn: "Hả?"

Hắn hôn gò má Hạ Diễm, nhẹ giọng nói: "Bạn nhỏ, tôi đang theo đuổi em, không cảm nhận được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro