Chương 82 : Mỹ nhân ốm yếu để lộ mũi nhọn

Biên dịch + Chỉnh sửa : Yên Hy

Mây mù màu đen đằng đằng sát khí từ từ hình thành một mặt quỷ cực lớn, mặt quỷ há miệng giống như một hố đen có sức hút, nó gào thét hướng về mặt khán giả ngồi phía bắc, trong hội trường nhất thời truyền một mảnh tiếng thét chói tai.

Hôm nay đệ tử huyền môn đến tham quan cuộc thi từ tám đến ba mươi tám tuổi đều có, đệ tử tuổi còn quá nhỏ hoàn toàn không có năng lực tự vệ, mấy trưởng lão huyền môn chắn trước họ dồn dập sử dùng huyền thuật công kích quỷ mặt kia, nhưng hiệu quả rất ít.

Thế ngàn cân treo sợi tóc, một con phượng hoàng màu vàng phá hư không ra, phượng hoàng đập cánh, phun ra một đám lửa hừng hực, bức ác quỷ kia hiện nguyên hình. Ba Thần Long màu bạc chăm chú quấn quanh thân thể ác quỷ, khiến nó phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Trong đám người hét lên kinh ngạc: "Là hội trưởng Nguyễn, hội trưởng Nguyễn và tổ trưởng Lý đến rồi!"

Nguyễn Phong Trần đã năm mươi tuổi, nhưng cơ thể nhìn qua vẫn cường tráng như trước. Nguyễn Tri Xuân dáng người nhỏ gầy đi theo bên cạnh cha mình, boomerang trong tay đang thủ thế chờ đợi.

Nguyễn Phong Trần: "Tri Xuân, con này quỷ là con chọn, tự mình đâm cái sọt thì tự mình thu thập. Nếu không khống chế được con quỷ này, vậy thì tiêu diệt đi."

Nguyễn Tri Xuân gật đầu một cái, nhưng đạo trưởng Triệu mặc đạo bào màu xanh lam bên cạnh cô lại ngăn cản hai người: "Chậm đã! Tất cả quỷ đều quỷ quyền, trước hết để lão đạo thử xem!"

ông nhắm mắt lại cầm pháp khí dạng mõ gõ, trong miệng có vẻ còn nói lẩm bẩm, có vẻ muốn siêu độ ác quỷ này.

Vầng sáng ấm áp màu vàng bọc lại thân thể bộ xương, nhưng tới năm giây, ác quỷ vẫn còn không ngừng phát ra tiếng quỷ kêu dưới sự vây quanh của Thần Sư, hiển nhiên không có bất kỳ dấu hiệu bị siêu độ.

"Vật này ăn vô số ác quỷ, oán khí đã ngập trời." Nguyễn Phong Trần lạnh nhạt nói, "Đạo trưởng Triệu, việc đã đến nước này, không nên uổng phí công sức. Tôi để cháu nhà tiêu diệt vật này là được."

"Chờ một chút, chờ một chút." Đạo trưởng Triệu nói, "Các người đừng nóng vội, trong bụng bộ xương này ẩn giấu mấy trăm oán linh, những oán linh bị ác quỷ hại chết đã cực kỳ vô tội, nếu lại cùng nhau tiêu diệt, ngay cả cơ hội chuyển thế đều không có."

"Quỷ chính là quỷ, chỉ cần hại người, nên bị tiêu diệt." Hội trưởng Nguyễn nói, "Tri Xuân, con giết quỷ này đi."

Khán giả ngồi không ngừng truyền đến âm thanh ồn ào, có người lớn tiếng nói: " Đạo trưởng Triệu, vinh quang đã không còn nữa, nên trở lại buôn bán đi!"

"Siêu độ ác quỷ nơi nào nhanh bằng boomerang! Giết quỷ! Giết quỷ!"

"Hội trưởng Nguyễn năm mươi lăm lại có năng lực cùng thân thủ như vậy, thật sự là vẫn tài giỏi như ngày nào!"

"Ái nữ của hội trưởng Nguyễn cũng ưu tú ghê, thật sự là quá tốt!"

...

Một cái boomerang bay tới không trung, trung tâm hội trường truyền đến một mảnh tiếng ủng hộ, nhưng bước ngoặt tại hỗn loạn này, một con Thần Sứ mèo quất siêu to phá vỡ kính, thả người nhảy một cái bay vọt đến giữa không trung, nó linh hoạt tránh khỏi cái boomerang kia, sau đó mở miệng rộng, một cái nuốt bộ xương khô bị Hạ Diễm biến nhỏ vào trong bụng.

Cái bộ xương kia còn muốn giãy dụa, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào thét "Ôi ôi", trong hỗn loạn, bộ xương còn lột xuống một mảnh lông mèo. Toàn bộ hội trường tựa như có tuyết rơi, bay xuống một cục lại một cục lông mèo vàng.

Cảnh này khiến Mao Tiểu Quất vốn có chút nóng nảy càng thêm tức giận, nó dùng móng vuốt mềm lớn đè con quỷ đang làm loạn xuống, ỏn à ỏn ẻn nói: "Ngươi đang gào cái quỷ gì, ngươi đang gào cái quỷ gì!!"

Bộ xương đã nhận ra con Thần Sứ này mạnh mẽ, nó không kêu nữa, người chủ trì bị dọa sợ căn bản không nhận ra mình chưa đóng mirco, cô cách Mao Tiểu Quất cùng con quỷ kia thật sự quá gần, micro chưa đóng kỹ chợt phóng to giọng Mao Tiểu Quất

Toàn bộ hội trường quanh quẩn tuyên ngôn khí phách của Mao Tiểu Quất: "Ngươi đang gào cái quỷ gì!"

Sau đó liền truyền đến âm thanh mèo nghiền ngẫm thức ăn "Cọt kẹt", kẽo kẹt kẽo kẹt, con ác quỷ khủng bố kia dường như biến thành một món ngon, trở thành que nhai cho mèo nhỏ.

Micro không đóng kỹ truyền đến tiếng gào của hội trưởng Nguyễn: : "Đây ---- là ---- mèo---- của ----ai? !"

Hạ Diễm thoáng giật mình, vội vàng đi xuống cầu thang để xuống lầu nhận mèo.

Lục Bỉnh Văn cũng đi theo phía sau cậu xuống dưới, cửa thang máy mở ra, Hạ Diễm chỉ cảm thấy vô số ánh đèn đều chiếu trên mặt chính mình, cuộc thi này có mấy ngàn người tham gia còn đang phát trực tiếp tại diễn đàn Thiên Sư, hiện nay đã có mấy vạn người xem, bọn họ đều nhìn đến lông bay múa đầy trời, cùng với khuôn mặt nhỏ thanh tú tinh xảo lại có chút mê man của Hạ Diễm.

Trong hoàn cảnh ầm ĩ mà hỗn loạn, Hạ Diễm vẫn như hoàng tử nhỏ không rành thế sự.

Màn ảnh kéo một đoạn HD đặc tả Hạ Diễm, mặc dù khoảng cách gần như vậy, trên mặt Hạ Diễm cũng không hề tỳ vết, khuôn mặt cậu làm người ta liên tưởng đến sự thanh lịch vô bờ bến, con ngươi màu nâu nhạt giống như một khối hổ phách xinh đẹp, khí chất toàn thân cũng như món đồ sứ tốt nhất, thanh lãnh nhưng dễ vỡ.

Nhưng cậu không phải đồ sứ dễ vỡ, cậu là một Thiên Sư mới vĩ đại.

Trong đám người không ngừng phát ra tiếng thán phục ——

"Được lắm thiếu niên tuấn tú, thiếu niên này là ai? !"

" Thần Sứ cậu ấy lại có năng lực siêu độ, đây là độc nhất tại Nhân gian rồi? Thế mà là Thần Sứ siêu độ."

"Thật là linh lực lợi hại, chẳng lẽ đây chính là người nổi tiếng trên diễn đàn hai tháng nay -Hạ Diễm? ! Cậu ấy chẳng phải không tới tham gia cuộc thi sao? Tôi nghe nói ngay cả giấy chứng nhận tư cách cấp A đều không đi thi, lợi hại vậy, quả thật không cần tham gia cuộc thi."

"Thì ra đây chính là Hạ Diễm, trăm nghe không bằng một thấy, tuổi nhỏ tài cao, tiền đồ vô lượng mà!"

Âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt đại khái giằng co không tới nửa phút, Mao Tiểu Quất ợ một cái.

Nhưng chỉ một nửa người có thể nhìn đến mèo, một nửa đệ tử nhập môn khác chỉ có thể nghe tiếng giọng Thần Sứ phát ra, nhưng vào lúc Mao Tiểu Quất ợ hơi, tất cả mọi người nhìn thấy được một vòng hào quang màu trắng óng ánh, ngay lập tức, vô số điểm sáng được phun ra từ miệng mèo.

"Chủ nhân, chống đỡ chết ta rồi, meo." Mao Tiểu Quất nằm trên đất lộn một vòng làm nũng với Hạ Diễm, "Ta có tuyệt không!"

"Cực kỳ giỏi." Hạ Diễm vội đi lên trước ôm lấy mèo, xoa bóp bụng cho mèo, "Không ăn đau bụng chứ?"

Lúc này, người chủ trì chóng mặt rốt cuộc ý thức được mình không đóng micro, nhưng bây giờ có đóng mirco cũng đã trễ, cô lấy lại bình tĩnh nói: " Sự việc đã được các trưởng lão Hiệp hội Thiên Sư và Thiên Sư tại hiện trường giải quyết, ha ha, ha ha ha, mọi người bình tĩnh đừng nóng, chúng tôi bắt đầu sẽ đổi một ác quỷ khác . . ."

Thiên Sư vừa mới bị ác quỷ làm bị thương đã được đặt lên cán mang ra cho vu y cứu chữa, bên trong hội trường tiếng người huyên náo, mọi người dường như cũng đang thảo luận chuyện gì vừa xảy ra.

Hạ Diễm siêu độ ác quỷ đạo trưởng Triệu trong bốn đại huyền môn đều không thể siêu độ, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình đạo trưởng Triệu.

Lúc này, trên mặt đạo trưởng Triệu mang theo sắc mặt vui mừng, hết sức kích động nói: "Thiếu niên này là ai? Học trò cưng của tôi chẳng lẽ xuất hiện rồi? !"

Lý Hải Triều thu hồi ba Thần Sứ Thần Long nhìn về phía chỗ không xa Hạ Diễm ôm lấy mèo, anh ta nói với đạo trưởng Triệu: "Đạo trưởng Triệu, ông bế quan tu hành khoảng thời gian này không lên mạng à? Gần ba tháng, giới huyền học đột nhiên xuất hiện một người mới, tên là Hạ Diễm, chính là thiếu niên tóc đen mặc đồ trắng này."

Lúc này, Úc Chi vội vã chạy đến mắt đầy vẻ tán thưởng với Hạ Diễm, đại sư huynh Trương Thanh Phong huyền môn Trương thị bên cạnh cậu chàng trầm giọng nói: "Thật là Thần Sứ lợi hại, thì ra trên diễn đàn đều nói thật, năng lực này của Hạ Diễm, quả thật là phần độc nhất ."

Nguyễn Tri Xuân vốn muốn vào thời khắc này cùng cha đồng thời chống lên mặt mũi huyền môn Nguyễn thị, nhưng không nghĩ tới bị Hạ Diễm cướp ngọn gió.

Cô ta nghe được giọng điệu Lý Hải Triều nhảy nhót, không vui nhíu mày, tàn nhẫn trừng Lý Hải Triều một cái. Lại nhìn nhìn chằm chằm Hạ Diễm và Úc Chi, càng giận dữ xoay người rời đi.

Úc Chi thấy cô ta rời đi, cũng không đuổi theo.

Lý Hải Triều mặt nghệt ra, anh ta nói với Úc Chi: "Mọi người đều nói cậu và Tri Xuân là Kim Đồng Ngọc Nữ, một đôi trời sinh, chẳng lẽ... Tiểu cô nương Tri Xuân này thật sự coi trọng cậu rồi?"

Úc Chi nghe được Lý Hải Triều nói vậy thì lạnh nhạt đáp: "Đó là đều không thể, đại tiểu thư làm sao có thể để ý Rồng một mắt như tôi, mà tôi cũng không có dự định ở rể."

Lý Hải Triều buồn cười nói: "Úc Chi, ân sư cậu đâu?"

"Ân sư bị bệnh liệt giường, hôm nay không tới được." Úc Chi nói, "Đành để tôi và Đại sư huynh mang theo mọi người cùng tới tham gia cuộc thi, không nghĩ tới, trận thứ nhất đã có nhiễu loạn."

Mao Tiểu Quất đã biến thành size bình thường, nó uốn trong ngực Hạ Diễm vui vẻ vẫy đuôi, nói chuyện với Ti Ti đang bò gần đây: "Ti Ti, ngươi xem, chủ nhân ta lại sờ ta rồi ~ "

Nhưng khác dĩ vãng, Ti Ti chỉ thè lưỡi, dùng con mắt đậu đỏ tươi nhìn chằm chằm Mao Tiểu Quất, toàn bộ thân rắn cũng cong lên, nhìn qua cực kỳ dữ.

Mao Tiểu Quất có chút mê man trợn tròn mắt to: "Chủ nhân, Ti Ti sao lại không chơi với ta? Trước đây ta đùa nó thế nào nó cũng không tức giận, ta chọc nó giận sao?"

"Không phải... Khả năng Ti Ti bị bệnh rồi."

Hạ Diễm sờ đầu mèo nhỏ, trong lòng cũng cảm thấy tiếc cho Ti Ti, một linh khí nhỏ của cậu thừa dịp Úc Chi không chú ý, linh khí kia lặng lẽ trôi dạt đến đỉnh đầu Ti Ti, toan tính đánh thức thần trí Ti Ti.

Thế nhưng vào lúc này, cách đó không xa Nguyễn Phong Trần mang theo Lý Hải Triều nhanh chân đi tới chỗ Hạ Diễm.

Hạ Diễm dựng lên dấu tay im lặng với Mao Tiểu Quất, sau đó thập phần lễ phép nói: "Hội trưởng Nguyễn, tổ trưởng Lý, xin lỗi làm hư kính của mọi người, chờ sau khi kết thúc tôi sẽ bồi thường cho ngài."

Nguyễn Phong Trần đánh giá Hạ Diễm trên dưới, vừa nhìn về phía Lục Bỉnh Văn bên cạnh Hạ Diễm: "Chuyện hôm nay, là sai lầm công việc của Hiệp hội Thiên Sư chúng tôi, làm phiền hai vị làm sao có thể bồi thường. Sức khỏe kẻ hèn này không thoải mái, buổi tối cuộc thi sau khi kết thúc, Hải Triều sẽ mời hai vị ăn dùng bữa."

Không chờ Hạ Diễm nói chuyện, khóe môi Lục Bỉnh Văn cong lên cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười còn có mấy phần khinh bỉ.

Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói: "Không cần làm phiền tổ trưởng Lý, là Thiên Sư, làm chuyện đức tích thiện là việc nên làm."

Hạ Diễm lén lút kéo lại tay Lục Bỉnh Văn, sau đó nhẹ nhàng cong mắt cười với hai người trước mặt: "Tôi nghe nói hội trưởng Nguyễn cũng thành lập hội ngân sách hỗ trợ Thiên Sư, nếu là quỹ hỗ trợ, vậy tôi đại biểu Văn phòng Bỉ Ngạn cũng đóng góp một phần lực. Sau khi kết thúc, tôi sẽ liên hệ tổ trưởng Lý quyên tiền ơ."

Dứt lời, Hạ Diễm liền ôm mèo cùng Lục Bỉnh Văn đồng thời rời đi.

Lúc này các đệ tử huyền môn đang quan sát phát trực tiếp đã dùng màn đạn chặn lại mặt lý Hạ Diễm tại phòng livestream.

tui muốn gia nhập Diễm Môn! Diễm Môn uy vũ!

vì sao lại để con quỷ hung ác như thế vào trận đấu cấp S1 chứ? Lão nguyễn không giải thích một chút sao?

lời giải thích của ông ấy đại khái chính là: Trình độ của các cậu không đạt đến năng lực cuộc thi này, dù sao thật sự ông ấy có vài thứ, Thần Sứ của ông ấy thật sự ngầu lắm, phượng hoàng giương cánh thật đẹp mà

đang gặm Hạ Diễm cùng ngài Lục, không ai nhìn đến hai người bọn họ lén lút nắm tay sao?

xác thực thật đẹp trai a a a a a, anh ấy và Hạ Diễm đúng là tuyệt phối

việc hôm nay, nguyên bản là Lý Hải Triều và hội trưởng Nguyễn khống chế ác quỷ này, Hạ Diễm mới mượn cơ hội siêu độ chúng. Năng lực siêu độ của cậu ta tuy rằng lợi hại, nhưng ác quỷ là huyền môn Nguyễn thị khống chế, hội trưởng Nguyễn vẫn lợi hại

đúng thế, cũng không hiểu vì sao mấy người luôn thổi phồng Hạ Diễm, không phải chỉ có dáng dấp đẹp chút thôi sao? Rồng bạc của Lý Hải Triều cũng đẹp lắm đó!

Đi vào sau hông khán đài, Lục Bỉnh Văn thấp giọng mắng: " Lão già ngạo mạn."

Hạ Diễm gật đầu nói : "Đúng vậy, xem ra ông ta nắm quyền cao chức trọng nhiều năm, đã quen ngạo mạn rồi, trong mắt không cho phép loại khác."

Lục Bỉnh Văn: "Diễm Diễm, em quyên tiền cho ông ta làm gì?"

"Em chỉ định trả tiền kính cho ông ta." Diễm ngoan ngoãn nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, "Em không thích nợ nhân tình người khác. . .Ngoại trừ nam quỷ tốt."

Hạ Diễm lôi kéo hắn đi vào thang máy mờ tối, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn cao hơn mình nửa cái đầu rồi nói: "Em không đồng ý với phương thức thi của Hiệp hội Thiên Sư, nó quá nguy hiểm. Chẳng qua em hiểu vì sao hội trưởng Nguyễn chọn dùng phương thức như thế, bởi vì tương tự như võ thuật đen, là cách tổ chức có chi phí thấp nhất và nhanh nhất, ông ta có thể dùng cuộc thi trước mắt vơ vét của cải, cũng có thể thông qua cuộc thi giành được quyền lợi cực lớn. Cho dù tuyển thủ sống hay chết, hội trưởng Nguyễn cũng không để ý."

"Đúng vậy."

"Tất cả đệ tử huyền môn trong hội trường đều là khán giả, cũng đều là giám khảo theo ý nào đó, mọi người sẽ dùng mắt chứng kiến mỗi một cuộc thi, cũng lầm tưởng đây chính là công bằng, nhưng kỳ thật theo mỗi một năm cuộc thi thuận lợi tiến hành, cũng vô hình tăng cường thế lực cầm đầu của hội trưởng Nguyễn tại Hiệp hội Thiên Sư." Hạ Diễm nói, "Không biết chuyện ngày đến cùng có phải ngẫu nhiên hay không, lại có thể... Chỉ là hội trưởng Nguyễn muốn dùng thực lực của mình, cho nên em không muốn tham gia cuộc thi chỉ muốn thể hiện sức mạnh chút sức mạnh mà thôi."

Lục Bỉnh Văn cười nhẹ xoa đỉnh đầu Hạ Diễm: "Vậy có lẽ em đã ra oai phủ đầu với ông ta."

"Hội trưởng Nguyễn nhìn qua là người rất sĩ diện, nhưng hôm nay em thật sự đã chọc ông ta không vui." Hạ Diễm bóp chiếc bụng mềm mại của Mao Tiểu Quất, nhẹ nhàng cong mắt nói, "Danh tiếng, quyền lợi, tiền tài... Em đều không để ý."

Thang máy từ từ đi lên, một lần nữa về tới khán đài lầu ba.

Lúc này, cuộc thi S1 sau đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, lại bắt đầu từ đầu. Lý Hải Triều thay vào một con quỷ mới, Hạ Diễm chỉ nhìn thoáng qua, đã biết con quỷ này yếu hơn rất nhiều."

Lục Bỉnh Văn gần kề Hạ Diễm: "Tôi muốn biết, vậy điều bảo bối tôi quan tâm nhất chính là gì?"

"Em? Em muốn làm một người hiền lành." Hạ Diễm dùng ánh mắt mềm mại ngắm nhìn Lục Bỉnh Văn, "Em đại khái là người thuộc chủ nghĩa lý tưởng, em quan tâm đến lý tưởng và nhiệt tình của mình, cũng quan tâm đến chúng sinh tại cõi đời này, em quan tâm đến mỗi linh hồn nỗ lực sinh tồn, em cũng đang. . ."

Cậu cười nhạt cười, lúm đồng tiền nhỏ dập dờn bên môi: "Em cũng đang quan tâm ánh mắt người yêu đang nhìn em, có ấm áp như trước, có hay sáng sủa như trước hay không."

Lục Bỉnh Văn như đột nhiên bị Hạ Diễm chọt trúng khối thịt mềm nhất trong lòng, hắn kìm lòng không đặng cúi người hôn khóe môi Hạ Diễm, lại thấp giọng hỏi cậu: "Ngày mai còn muốn tiếp tục xem không?"

"Muốn." Hạ Diễm gật đầu nhẹ giọng nói, "Em rất hiếu kì, em rất tò mò về loại tín ngưỡng mà các đồng nghiệp của em qua lại, vừa rồi em thấy linh lực Úc Chi khống chế Ti Ti không giống trước. Tuy nói kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt nhìn, nhưng em cảm thấy có chút kỳ lạ. Ngày mai sẽ là trường thi đấu S2, em muốn xem đến cùng Úc Chi tu luyện đạo pháp ghê gớm gì, lại có thể làm Thần Sứ mình biến thành xác chết di động."

Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đã về tới phòng VIP bị vỡ kính, lão Lưu thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi thật sự mạo hiểm mà!"

Hạ Diễm ôm mèo ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì."

Chính vào lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp từ trong thang máy đuổi theo, nhìn thấy Hạ Diễm hòa lẫn cùng Lưu lão ở một chỗ, mắt ông ta hiện ra tia sáng lấp lánh: "A, lão Lưu!"

Lưu lão nói: "Ồ? Đây không phải là lão Triệu sao."

Hạ Diễm gật đầu với lão Triệu, đạo sĩ Lưu giải thích với Hạ Diễm: "Huynh đệ tốt học tra năm đó của tôi, công tử thế gia mấy người bọn họ ngày nào cũng đánh đánh giết giết, tôi và lão Triệu một người chuyên tấn công siêu độ, một người chuyên tấn công đoán mệnh, hình thành một liên minh học tra. Trước đây không lâu lão Triệu còn ở nước Anh mà, đây là về nước rồi sao?"

Hạ Diễm dở khóc dở cười: "Còn có chuyện vậy sao."

Đạo trưởng Triệu đi lên trước nhìn Hạ Diễm hỏi: "Lão Lưu, đây chính là đồ nhi của ông?"

"Không không không, đây này là ông chủ của tôi." Đạo sĩ Lưu nói, "Sao nào, ông xem trọng ông chủ của tôi, muốn nhận đồ đệ à?"

"Cậu là thiên tài trăm năm có một, nhưng vừa rồi tôi xem cậu thi triển pháp thuật phát hiện khí tức của cậu không ổn, không biết cậu có cân nhắc đến Triệu Môn chúng tôi tiếp tục đào tạo sâu không?" Đạo sĩ Triệu nói: "Tuy tinh thần lực của tôi kém xa cậu, nhưng trên kinh nghiệm vẫn có một số phương pháp."

Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn liếc nhau một cái, sau đó cong mắt với đạo trưởng Triệu: "Cảm tạ đạo trưởng Triệu tán thành tôi."

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đứng Lục Bỉnh Văn bên cạnh: "Chẳng qua, tôi đã có thầy."

Đạo sĩ Triệu hơi kinh ngạc nói: "Tôi thấy cậu mang nhẫn, còn tưởng vị tiên sinh bên cạnh chỉ là bạn đời của cậu, không nghĩ tới..."

"Đúng vậy, anh ấy là người yêu của tôi." Hạ Diễm khẽ cười nói, "Cũng là ân sư của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro