Chương 99 : Bé Diễm Diễm và chú quỷ
Biên dịch + Chỉnh sửa : Yên Hy
Lục Bỉnh Văn mang theo Hạ Diễm nho nhỏ về tới căn hộ, Thần Bốn Mùa theo sát phía sau, cùng xuất hiện với Lục Bỉnh Văn tại căn hộ vỡ tung.
Bởi vì vừa phát sinh tranh chấp ở trong này, tổ ấm yêu thương bị xáo trộn lung tung, khí ấm trong phòng cũng đều chạy hết, gió lạnh tràn từ ngoài vào, làm nhiệt độ phòng cũng lạnh lẽo như bên ngoài.
Lục Bỉnh Văn sợ tiểu bảo bối bị lạnh, hắn trước tiên phủ chăn mỏng cho Hạ Diễm, sau đó sửa cửa sổ, quét sạch tàn dư ma khí đi, cuối cùng lại mở điều hòa.
Hắn ôm Hạ Diễm mini vẫn đứng tại cửa ra vào đi đến phòng rửa tay, vừa rửa móng vuốt nhỏ cho phu nhân, vừa hỏi Thần Bốn Mùa thoáng hiện ngoài cửa: "Diễm Diễm, em ấy... Đây coi như đã thành thần sao?"
"A... Không thể hoàn toàn tính là vậy, nhưng xem như vượt qua tử kiếp." Thần Bốn Mùa chỉ chỉ ngọc châu bạch trên cổ tay Lục Bỉnh Văn, "Hạt châu của ngươi là bảo châu thượng cổ, thời điểm thiên lôi bổ xuống, sính lễ ngươi tặng Hạ Diễm thay cậu ấy cản một nguy hiểm, cậu ấy mới trốn khỏi tử kiếp để phi thăng."
Lục Bỉnh Văn có suy nghĩ nhìn về phía xâu hạt châu này, luôn cảm thấy dường như tất cả đã được trời định trước.
Chờ rửa tay cho Hạ Diễm xong, hắn cẩn thận từng li từng tí lau sạch nhẫn cưới Hạ Diễm, sau đó lại đeo vào ngón út của Hạ Diễm.
"Quá to lớn, sẽ rớt." Hạ Diễm nho nhỏ vừa nói, "Chú ơi, đây là nhẫn của ai thế, hình như không phải của mẹ cháu."
Lục Bỉnh Văn trầm mặc hồi lâu, luôn cảm thấy nói với một bạn nhỏ mới ba tuổi rưỡi rằng đây là nhẫn cưới mười mấy năm sau của em ấy có chút kỳ quái, liền bỏ nhẫn cưới vào hộp nhung tơ rồi cất đi.
Thần Bốn Mùa đưa tay sờ đỉnh đầu Hạ Diễm, sau đó nói: "Diễm Diễm bây giờ là nửa người nửa thần, cũng là sẽ đói đấy."
Lục Bỉnh Văn gật đầu, Thần Bốn Mùa đưa cho Lục Bỉnh Văn một quyển 《sổ tay chăn nuôi tiểu thần tiên》, dặn dò: "Phi thăng cũng cần thời gian, chờ cậu ấy lớn lên đến dáng dấp mười chín tuổi, hồi tưởng lại hết thảy trí nhớ thuộc về cậu ấy, lúc đó mới xem như chính thức phi thăng thành tiểu thần tiên. Nếu không thể an ổn vượt qua khoảng thời gian này, vậy từ nay trở đi cậu ấy vẫn sẽ duy trì trạng thái nửa người nửa thần cũng sẽ vĩnh viễn không nhớ nổi ngươi, dáng vẻ vĩnh viễn không lớn lên, vĩnh viễn chỉ có trí nhớ không đầy đủ."
"Không đâu." Lục Bỉnh Văn thấp giọng nói, "Ta tin Diễm Diễm sẽ không quên ta."
Ánh mắt Lục Bỉnh Văn dịu dàng tựa như biển, hắn thấy Hạ Diễm vẫn đang nhìn hắn và Thần Bốn Mùa, liền ngồi chồm hỗm xuống khẽ véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của Hạ Diễm, ôm cậu đến ngồi xuống ghế salon.
Lục Bỉnh Văn cúi thấp đầu nói rằng: "Bảo bối, em có đói không?"
Mắt bé Hạ Diễm ngậm lấy nước mắt, bởi vì chỉ có ba, bốn tuổi, giọng nói lẫn thông minh của cậu cũng chỉ dừng lại lúc ba, bốn tuổi ngay cả ký ức cũng chỉ dừng lại nơi đó.
Trên lông mi của cậu còn mang theo giọt nước mắt, gò má phấn hồng như một trái đào mật đẹp mắt, làm cậu nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương. Cho dù chỉ có hơn ba tuổi, cũng đã có thể nhìn ra được ngày sau sẽ biến thành đại mỹ nhân tuyệt sắc.
Hạ Diễm bi bô nói: "Chú quỷ, chú đói bụng sao?"
"... Tôi không đói bụng, cũng không ăn bạn nhỏ." Lục Bỉnh Văn nói, "Chú quỷ là đầu bếp riêng của Diễm Diễm, em muốn ăn gì, chú quỷ nấu cho em ăn."
Hạ Diễm ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Vậy cháu muốn uống một ly sữa bò nhỏ."
Hạ Diễm ba tuổi rưỡi, đã nói chuyện logic rất rõ ràng.
Lục Bỉnh Văn vừa mới xoay người đến nhà bếp hâm sữa, đã thấy bạn nhỏ Hạ Diễm cầm điện thoại của hắn lên, nhấn xuống một chuỗi số điện thoại của mẹ vợ mười mấy năm trước.
Điện thoại được nhận, Hạ Diễm khóc hu hu cáo trạng với mẹ: "Mẹ ơi, con bị một chú quỷ bắt đi, hu hu —— nơi này còn có một chú mặc đồ đỏ kỳ lạ quá, hu hu hu—— "
Cái phát triển này, là thứ Lục Bỉnh Văn cũng không nghĩ tới.
Mà Hạ Diễm không nghĩ tới, số điện thoại mẹ cũng sớm đã không giống năm đó, người nhận điện thoại là một người đàn ông, còn mắng mỏ: "Bệnh thần kinh, nửa đêm gọi điện thoại quấy rối à —— "
Hạ Diễm bị dọa , cậu yên lặng cúp điện thoại, vừa nhìn về phía chú quỷ đang hâm sữa không xa và chú mặc đồ đỏ đang trang thảm cho mình trong phòng khách.
Tiểu mỹ nhân vô cùng tủi thân, cậu để điện thoại xuống, vẫn nhớ mẹ, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Chính vào lúc này, linh lực của cậu chậm rãi khôi phục, Mao Tiểu Quất, Mao Tiểu Bạch cùng Ti Ti vừa biến mất đều trở về bên cạnh cậu.
Ti Ti thấy Hạ Diễm khóc, vội vã ngậm giấy bò tới bên cạnh Hạ Diễm, "Diễm Diễm, đừng khóc mà, đừng đừng khóc mà."
Lục Bỉnh Văn cau mày nói: "Ti Ti, ngươi chớ dọa đứa nhỏ."
Ti Ti đang dạo qua một vòng: "Làm sao có thể vậy chứ, Ti Ti ta nha, biết chăm sóc bạn nhỏ nhất đó!"
Ban đầu Hạ Diễm vẫn chỉ nhỏ giọng khóc nức nở, nhìn thấy một con rắn đen lớn thế, thân thể nho nhỏ hơi nhúc nhích, sau đó "Oa" một tiếng khóc lớn.
"Rắn ——" Hạ Diễm nhắm mắt lại khóc thút thít, "Rắn thật lớn —— Diễm Diễm sắp chết rồi!"
Khi còn ấu thơ Hạ Diễm cực kỳ sợ sinh vật bò sát, Ti Ti không có tay chân, lần đầu tiên trong đời hiểu được cái gì gọi là "Tay chân luống cuống" .
Nó trong lúc nhất thời không dám bò, chỉ dựng thân rắn nhẹ giọng nói: "Hu hu, Diễm Diễm chớ sợ chớ sợ, Ti Ti không cắn người, chỉ là một con rắn cỏ nhỏ thôi."
Hạ Diễm lại liếc nhìn Ti Ti một cái, vẫn không nhịn được nức nở đáp: "Vẫn là rắn đen lớn!"
Lục Bỉnh Văn thấy Hạ Diễm khóc đến đau lòng, hắn bước nhanh đi tới trước mặt Hạ Diễm bế cậu lên, chỉ vào mèo cam nhỏ trên đất hỏi: "Diễm Diễm thích mèo nhất đúng không?"
Mèo nhỏ Diễm Diễm trong ngực hắn vừa khóc vừa gật đầu, còn nói: "Nhưng Diễm Diễm dị ứng lông mèo."
Lục Bỉnh Văn liền đặt cậu vào cạnh Mao Tiểu Quất, sau đó nhét mèo vào lòng Hạ Diễm: "Con mèo này sẽ không rụng lông, bé ngoan, chơi với mèo đi, chờ tôi hâm sữa xong, chúng ta uống sữa rồi đi ngủ nhé?"
Thần Bốn Mùa thề, ba ngàn năm trước y chưa từng nghe Đại đế Phong Đô dùng giọng điệu ôn nhu này nói chuyện bao giờ.
Y ngây ngốc cả người, một lát sau, y chủ động đi vào bếp giúp rót sữa bò ra, tấm tắc lấy làm lạ: "Đúng là chân ái mà."
Trong phòng khách bé Hạ Diễm không biết ôm mèo thế nào, Mao Tiểu Quất nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, ngươi không nhớ rõ chúng ta sao?"
Hạ Diễm mê man lắc đầu, Mao Tiểu Quất dùng đầu cọ cọ cậu, tuy rằng miệng vết thương ở bụng đã không chảy máu nữa, nhưng nhìn qua vẫn dễ giật mình.
"Oa ——" Hạ Diễm lúc này mới ý thức được tình huống trước mắt cực kỳ không đúng, "Sao mèo lại biết nói tiếng người a, hu —— "
Lục Bỉnh Văn liền vội vàng ôm Hạ Diễm vào trong ngực rồi nâng cao lên: "Không khóc nữa nào, bé đáng thương, mắt khóc đến đỏ hết rồi. Lại khóc nữa chú sẽ thả rắn đến đấy."
Hạ Diễm giật mình, sau đó thút tha thút thít kề mặt nhỏ sát lồng ngực Lục Bỉnh Văn, ngón tay cũng bắt lấy quần áo Lục Bỉnh Văn: "Hu hu, cháu không khóc mà."
Cậu mở to mắt nhìn về mèo cách đó không xa mèo, thấy Lục Bỉnh Văn dường như thật sự không có ý lại hại mình, cậu đánh bạo nhỏ giọng nói: "... Chú quỷ, phải khử trùng cho mèo."
"Hả?" Lục Bỉnh Văn đút Hạ Diễm nửa chén nước, "Phải khử trùng?"
"Mèo bị thương rồi." Hạ Diễm chỉ vào vết thương ở bụng do chó ma cắn của Mao Tiểu Quất, "Miêu đau rồi."
Bạn nhỏ ba tuổi rưỡi, bản thân vẫn còn ở trạng thái vô cùng khẩn trương, cũng đã biết quan tâm động vật nhỏ bên cạnh có ổn không, có thấy đau không.
Cậu đúng là Hạ Diễm Lục Bỉnh Văn quen biết, trong lúc nhất thời cảm xúc Lục Bỉnh Văn lẫn lộn, hắn từ trong phòng ngủ lấy ra một cái hòm thuốc bé, dùng cồn lau qua bụng mèo: "Được rồi, đợi ngày mai, mèo sẽ khỏe thôi."
Hạ Diễm chậm rãi leo xuống từ ghế salon, sau đó lặng lẽ chạy tới bên khác của mèo, dùng tay nhỏ chạm vào đầu Mao Tiểu Quất đầu: "Được rồi, mèo ngủ ngon nhé."
Thần Bốn Mùa sáp lại gần dùng ngón tay chọc chọc da dẻ vô cùng mịn màng của Hạ Diễm, cũng không biết lão thần này tìm đâu ra chiếc trống bỏi, y lắc lắc trống bỏi, khẽ cười nói: "Tiểu bảo bối, cho chú ôm cái nhé..
Hạ Diễm lắc lắc đầu, cảm thấy chú áo đỏ này còn kỳ lạ hơn cả chú quỷ mặc vest đen, liền vùi đầu nhỏ vào lồng ngực Lục Bỉnh Văn.
"Hic Hic."
Hạ Diễm nhẹ nhàng rầm rì vài tiếng, Lục Bỉnh Văn tìm khắp nhà cũng không ra bình sữa.
Ti Ti cuốn bình sữa trước đó Diễm Diễm đút sữa cho nó khi mới hóa xác qua, nhẹ nhàng nói: "Đại đế, nếu không trước dùng cái này được không?"
Lục Bỉnh Văn đang muốn gật đầu, đã nghe được Hạ Diễm trên ghế salon ngoan ngoãn chờ cơm nghiêng cổ nhỏ giọng nói: "Chú ơi, cháu có thể dùng ly uống chữa."
Hạ Diễm đưa hai bắp chân ngồi trên ghế sa lon, quần áo rộng trên người như chiếc váy che đến bắp chân cậu.
Cậu thực sự quá ngoan, ngoan đến mức Thần Bốn Mùa có xúc động muốn nuôi đứa trẻ.
Lục Bỉnh Văn đưa mắt nhìn Hạ Diễm một chốc, từ tủ quần áo lật kiếm áo ngủ của Diễm Diễm tròng lên cho cậu, Thần Bốn Mùa thì biến mất rồi nháy mắt trở lại, lúc về còn cầm vài độ đồ trẻ em xinh đẹp.
Lục Bỉnh Văn đưa ly sữa đến trước Hạ Diễm, mắt thấy Thần Bốn Mùa cầm đồ trẻ em về thì hỏi: "Hai giờ sáng, còn có chỗ bán đồ trẻ em?"
"Ta dịch chuyển đến một tiệm quần áo trẻ em, sau đó đặt ba trăm tệ cầm lấy ba bộ." Thần Bốn Mùa khoác chiếc áo hoodie nhỏ lên người Hạ Diễm, "Vợ nhỏ của ngươi nếu bị vấp áo ngủ thì sao?"
Lục Bỉnh Văn thấy logo trên áo hoodie của Hạ Diễm, rốt cuộc không nhịn được thấp giọng nói: "...Cửa tiệm ngươi đến, một bộ đồ đại khái tầm tám ngàn tệ. Hành vi như ngươi gọi là cướp đoạt."
Niềm vui của bạn nhỏ luôn rất đơn giản, Hạ Diễm yêu thích những viên đá quỷ trên quần áo của mình, đã không nhịn được chạm nhẹ vào chúng.
"Rớt rồi."
Hạ Diễm lôi đá quý từ trên đồ xuống, nhưng vì dùng quá nhiều sức, cậu suýt nữa té xuống từ ghế.
Ti Ti vội vã bò tới bên cạnh Hạ Diễm nâng cơ thể nho nhỏ của cậu lên, rồi dịu giọng nói: "Diễm Diễm, viên đá này không thể ăn đâu!"
Hạ Diễm ngẩn người, lại thả nó về trên bàn, nhìn chú rắn đang đang dịu dàng nói chuyện với cậu.
Rắn lớn có chút mê man, cũng có chút thương tâm, dù sao vừa rồi Hạ Diễm khóc vì sợ nó, nó cho rằng Hạ Diễm sẽ không bao giờ thích nó nữa, nhưng nó vẫn rất thích Diễm Diễm.
Nhưng vào lúc này, bé Hạ Diễm đưa tay ra, cầm hồng ngọc trong tay tặng cho Ti Ti.
"Đá quý màu đỏ, bên trên thân rắn đen nhánh sẽ rất đẹp ~" Hạ Diễm nghiêng đầu về phía Ti Ti, ánh mắt trong suốt đầy dịu dàng, "Chú rắn, tặng chú."
Ti Ti rưng rưng nhìn về phía Mao Tiểu Quất: "Ta rớt rồi."
Lúc này, Lục Bỉnh Văn kéo Hạ Diễm từ sàn nhà đứng lên.
Hắn cầm cái muỗng bé, đút sữa bò thêm đường trắng cho Hạ Diễm rồi nói: "Bảo bối, uống chữa xong chúng ta đi ngủ, có được không?"
Hạ Diễm mặc dù vẫn có chút sợ chú quỷ này, những cũng cảm thấy Lục Bỉnh Văn không phải là người xấu.
"Chú ơi, chú là nam quỷ tốt sao?" Hạ Diễm hiếu kỳ nói, "Có phải chú không ăn thịt người chứ."
Lục Bỉnh Văn thoáng giật mình, trong lúc nhất thời trái tim lại bị xoa một cái không nhẹ không nặng.
"Ừm." Lục Bỉnh Văn cười khẽ, "Chú là nam quỷ tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro