Chương 1 : Xem mắt
Biên dịch : Thời An, Yên Hy
Chỉnh sửa : Yên Hy
Thành phố Tân Hải vào giữa mùa hè, gió mang theo cái nóng oi ả xen lẫn chút hương hoa. Hạ Diễm vừa nhận được kết quả tuyển sinh đại học cách đây không lâu, kết quả rất khả quan, cậu đã được nhận vào Khoa Kiến Trúc trường đại học T như mong muốn.
Cả nhà vui mừng chúc mừng cậu, chị họ cũng mang theo quà đến thăm.
Giữa vườn hoa xanh mướt, Hạ Diễm đặt cọ xuống, ngừng việc vẽ hoa hồng, ngước nhìn chị họ đang mong chờ mình.
"Vậy là... Cậu lại tìm cho chị một cuộc xem mắt khác, nhưng chị đã hủy hẹn trước đó sáu lần. Cậu nói nếu chị hủy thêm lần này, cậu sẽ khóa tài khoản ngân hàng của chị?"
"Đúng vậy, hủy thì không thể hủy được, nhưng cũng không muốn đi." Cố Hi thở dài, "A Diễm à, từ nhỏ đến lớn chị thương em nhất, coi như giúp chị một lần này nhé!"
Hạ Diễm nhẹ nhàng đáp: "Chị à... Không ổn đâu, không chào mà đi, hơn nữa giới tính em cũng đâu có đúng."
"A, con trai đi, đối phương thấy vậy chắc chắn cũng hết hy vọng, nói không chừng còn không thèm nhìn mặt mà xoay người biết đi ngay." Cố Hi nói, "Chỉ cần em không ngại, người ngại sẽ là người khác. Cả hai người bọn em đều là nam, anh ta cũng đâu làm gì được em!"
Nói xong câu đó, Cố Hi có chút chột dạ nhìn Hạ Diễm.
Hạ Diễm mặc chiếc tạp dề chuyên dụng để vẽ tranh, mái tóc cậu đen, da trắng như tuyết, tuy rằng tuổi mụ mới mười chín tuổi, cũng đã toát ra khí chất đại mỹ nhân ôn nhuận như ngọc.
Bởi mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh, Hạ Diễm từ nhỏ đến lớn đã là ấm sắc thuốc, sức khỏe vẫn rất yếu, còn đến trường muộn hơn bạn bè một năm.
Cậu vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, ngay cả nói chuyện với người xa lạ cũng giữ thái độ nhã nhặn lịch sự, càng đừng nói đánh nhau với nam sinh khác.
Cảm giác áy náy bắt nạt một chàng trai trong sáng tự nhiên sinh ra, nhưng Cố Hi không còn quản nhiều được như vậy, bởi vì sắp không kịp rồi.
"Buổi xem mắt diễn ra chiều nay, em nhất định phải đi nhé A Diễm!"
Dưới sự nhõng nhẽo kiên quyết của chị họ, Hạ Diễm – người tháng sau mới tròn mười chín tuổi – đành phải chấp nhận thay chị đi cuộc hẹn này.
Buổi chiều cùng ngày, bầu trời quang đãng của thành phố Tân Hải đột nhiên đổ cơn mưa to.
Mưa rơi lộp bộp nện xuống nền đất tạo thành từng vũng nước nhỏ, mặt nước như một tấm gương mờ tối một mặt, phản chiếu bóng dáng của người đi đường qua lại.
Hạ Diễm xuống xe tại một quán cà phê ven biển, mới vừa xuống xe đã không cẩn thận đạp trúng một vũng nước.
Những vệt nước văng lên đôi giày chơi bóng của cậu, Hạ Diễm vội bước qua, cũng không cúi đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình trong vũng nước.
Cậu không quá thích những ngày mưa, ẩm ướt và lạnh lẽo thường nảy sinh ra rất nhiều sinh vật âm u.
Trên thế giới này ngoài nhân loại, đích thực còn có sự tồn tại của sinh vật không biết tên.
Cũng vì nguyên do mang bát tự cực âm, ngẫu nhiên Hạ Diễm cũng nhìn thấy một vài thứ.
Người ta kể rằng cửa quỷ mở ra vào ngày mười lăm tháng bảy âm lịch, Hạ Diễm được sinh ra vào lúc hai giờ hai phút sáng hôm đó.
Khi còn nhỏ cậu không chỉ gầy yếu đến mức gần như sắp chết yểu, còn gặp nhiều quỷ sự.
Năm ba tuổi, cậu ngoan ngoãn theo bà nội đi thả diều, ngay dưới mí mắt bà nội, cậu thiếu chút nữa bị quỷ nước kéo xuống sông.
Lúc sau, nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra liên tục, cả nhà già trẻ đều bắt đầu thay cậu cầu thần hỏi phật.
Thầy bói nói, bát tự Hạ Diễm cực âm, trời sinh chính là món ngon thơm tho trong mắt đám quỷ, chỉ sợ không sống qua mười chín tuổi, sẽ bị quỷ nuốt trọn.
Hạ gia từ đời tổ tông đã theo nghiệp buôn bán, về khía cạnh huyền học bát quái mang tâm thái nghi ngờ, ông nội Hạ Diễm sau khi nghe xong lời thầy bói nói, sợ hãi bỏ công bỏ sức mãi mới cầu cho Hạ Diễm một khố huyết ngọc hộ mệnh.
Bắt đầu từ lúc đấy, khối huyết ngọc kia vẫn luôn nằm trước ngực Hạ Diễm, nhiều năm như vậy chưa bao giờ tháo xuống, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn thấy nhiều chuyện quỷ, vẫn khỏe mạnh trưởng thành.
Tiếng chuông cửa quán cà phê bị gió thổi vang lên hai tiếng trong trẻo.
Hạ Diễm đẩy cửa bước vào, luồng khí lạnh trong quán lập tức phả vào mặt.
Không biết có phải do mưa lớn hay không, trong quán cà phê chỉ có một vị khách là Hạ Diễm.
Hạ Diễm ngồi xuống vị trí dự tính của chị họ, đã sắp tới thời gian hẹn, ngài Lục kia còn chưa tới.
Hạ Diễm gọi một bình trà chanh nóng, lại ngẩn ngơ ngồi nhìn ra cửa sổ, đột nhiên nhớ ra còn chưa thấy ảnh của ngài Lục nọ, liền nhắn tin trên Wechat với chị họ xin một tấm ảnh.
Không chờ được chị họ trả lời, Hạ Diễm lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống toàn thân.
Cái lạnh này khác với cái lạnh khi vào cửa, mỗi một lỗ chân lông toàn thân trên dưới người Hạ Diễm như muốn nổ tung, giống như động vật nhỏ trong tự nhiên nhận thấy nguy hiểm, Hạ Diễm cũng ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông mặc bộ vest đen không biết từ khi nào đã bước vào quán, đang chầm chậm tiến về phía cậu.
Vóc dáng đối phương cao ráo, bộ vest cắt may hoàn hảo.
Điều kỳ lạ là bên trong nhà, người đàn ông vẫn che một cây dù đen. Bên ngoài mưa lớn như vậy, nhưng chiếc ô màu đen này không hề bị dính nước, bề mặt khô ráo, đôi giày da của người đàn ông cũng không để lại vết nước nào trên sàn nhà.
Chờ anh ta đóng dù lại, Hạ Diễm mới nhìn rõ khuôn mặt đối phương.
Ngài Lục điển trai, nhìn qua đại khái hai năm lăm tuổi.
Hạ Diễm nghiên cứu tạo hình mỹ thuật nhiều năm như vậy, chưa từng gặp ai có khuôn mặt phù hợp như quý ngài trước mặt.
Nhưng nhìn thấy mắt đối phương, lại cảm thấy như chính mình rơi vào một cơn mưa to tăm tối. Đôi mắt sâu thẳm tựa có ma lực , làm cậu vô thức bị hấp dẫn.
Cậu nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu mới hoàn hồn, có chút xấu hổ cúi đầu nói: "Là ngài Lục sao? Chào anh."
Tương tự, người đàn ông cũng đang chăm chú đánh giá Hạ Diễm, hắn trầm mặc hồi lâu, giọng đầy hứng thú: "Chào em, cậu bạn nhỏ."
Hạ Diễm càng lúng túng hơn.
Chưa đợi người đàn ông đối diện giống chuông hỏi tội, Hạ Diễm chủ động mở miệng nhận sai: "Em tên Hạ Diễm, là em họ Cố Hi. Chị em hôm nay không muốn đến, nên bảo em đến thay."
Thấy người đàn ông đối diện không nói gì, chỉ im lặng nhìn mình, Hạ Diễm càng cảm thấy mình như rơi vào tầng mười tám của sự ngượng ngùng.
Cậu rũ mắt nhẹ giọng nói: "Anh ơi, xin lỗi, chắc anh thất vọng rồi."
Hạ Diễm không nghĩ tới, chính là người đàn ông không tức giận, trái lại còn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
"Không." Người đàn ông nhìn về phía cậu, "Em rất tốt."
Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, dễ nghe, như âm thanh phát ra từ một cây đàn vi-ô-lông-xen.
Nhưng... "Em rất tốt" nghĩa là gì?
"Anh ơi, anh đừng đùa nữa." Hạ Diễm thở dài nhẹ nhõm, "Em thay mặt chị họ lần nữa xin lỗi anh."
"Không, em rất tốt." Ngài Lục đáp, "Ngày sinh tháng đẻ của em càng hợp để kết hôn với tôi hơn."
Ngày sinh tháng đẻ? Kết hôn?
Hạ Diễm hoàn toàn mơ hồ, cậu không biết vì sao ngài Lục biết ngày sinh tháng đẻ của mình, lại còn dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy cầu hôn cậu. Cậu ngẩng đầu, có chút mê mang nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ tà khí đối diện.
Dù rằng cậu thường được bạn học nam tỏ tình, nhưng được cầu hôn vì bát tự trong lần xem mắt vẫn là trải nghiệm đầu tiên.
"Anh à, tháng sau em mới tròn 19 tuổi." Hạ Diễm cực lực kháng cự, "Hơn nữa sức khỏe em cũng không được tốt, thầy bói còn nói bát tự em cực âm, là điềm cực xấu, sẽ bị quỷ ăn sống không quá mười chín tuổi . . . . . ."
Hạ Diễm nói rất nhanh, nhẹ nhàng ho nhẹ vài tiếng, làn da trắng như tuyết dần nổi lên chút ửng hồng.
"Gả cho tôi, sẽ không sao," Người đàn ông nửa cười nửa không nhìn cậu. "Tôi tên là Lục Bỉnh Văn, nhớ kỹ tên tôi. Tôi đã để ý em rồi, Hạ Diễm, ngày 8 tháng 8 là ngày tốt, đến lúc đó, tôi đến cưới em."
Hạ Diễm còn chưa kịp hoàn hồn, người đàn ông đã đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ trong vài giây, người đàn ông biến mất giữa cơn mưa rào tầm tã ngoài kia.
Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ lại lời bà ngoại nói, không nên bung dù trong nhà,...... Chỉ có quỷ mới làm như vậy.
Giây tiếp theo, di động rung lên.
Chị họ trả lời cậu: 【hình ảnh】đây! Gặp chưa? Tên đầy đủ của anh ta hẳn là Lục Hà.
Ngay vào khoảnh khắc Hạ Diễm nhìn thấy tấm ảnh chụp đã kinh ngạc trợn t mắt, người đàn ông cậu vừa gặp không phải người trong hình, từ tên, diện mạo đến chiều cao, toàn bộ khác biệt.
Nhớ lại khí chất tà khí của người đàn ông đứng dưới cây dù đen kia, Hạ Diễm bất giác nắm lấy viên huyết ngọc trên cổ.
Huyết ngọc nóng lên, không biết từ bao giờ đã nứt ra một khe thật lớn, gần như sắp vỡ thành hai nửa.
Ban ngày ban mặt, Hạ Diễm lại gặp phải quỷ.
Con quỷ này hai tháng sau còn muốn cưới cậu.
Sau lưng Hạ Diễm rợn lên từng cơn, cậu vội vàng đứng dậy đến quầy thanh toán, ôm lấy chút hy vọng cuối cùng, Hạ Diễm hỏi: "Xin chào, vừa rồi có ai đến đây không ạ?"
Chủ quán lắc đầu đáp: "Không có, cả buổi chiều nay chỉ có một người khách là cậu."
Sắc mặt Hạ Diễm trắng bệch đẩy cửa rời đi. Trên đường đi, cậu chỉ nói với chị họ rằng đối tượng không đến hẹn, không hề nhắc đến chuyện khác.
Theo những gì cậu có thể nhớ, phàm khi gặp quỷ, đều là khối huyết ngọc trên cổ này bảo vệ cậu chu toàn.
Nhưng giờ đây huyết ngọc đã nát, lời của thầy bói quanh quẩn trong đầu cậu: Đứa nhỏ này sợ rằng không sống quá sinh nhật mười chín tuổi, sẽ bị quỷ ăn mất.
Khoảng cách đến mười chín tuổi của cậu chỉ còn lại có một tháng. Cho dù thế nào, việc huyết ngọc nát, cũng không phải dấu hiệu tốt.
Khi Hạ Diễm về đến nhà, mưa đã tạnh.
Cha mẹ Hạ Diễm đã chuẩn bị xong bữa tối, đang chờ cậu, thấy chờ mưa mà cậu còn ra ngoài, mẹ thân thiết hỏi: "Tiểu Diễm, có chuyện gì mà gấp gáp vậy, mưa còn đi ra ngoài?"
Hạ Diễm kéo ra một nụ cười thản nhiên: "Đi gặp một người bạn ạ."
Mẹ gật đầu, lấy khăn khô sang giúp cậu lau những sợi tóc ướt, rồi nói: "Ừ, mau vào ăn chút cơm nóng đi, lát nữa nhớ tắm nước ấm."
Gần đến sinh nhật mười chín tuổi của Hạ Diễm, tuy rằng cha mẹ chưa từng nói gì, Hạ Diễm cũng đã có thể nhìn ra lo âu cùng bất an từ ánh mắt họ, trước cửa lớn Hạ trạch cũng đã dán những lá phù chú trừ tà được viết từ các vị cao tăng.
Hạ Diễm đắn đo một hồi, vẫn chưa báo chuyện huyết ngọc vỡ vụn cho cha mẹ.
Đêm đó, trước khi đi ngủ Hạ Diễm kiểm tra lại cửa sổ, lại thắp một cây hương an thần, sau đó đứng cạnh giường do dự thật lâu mới nằm lên trên.
Cậu vuốt ve ngọc thạch trước ngực, thầm nghĩ chẳng phải còn chưa hoàn toàn vỡ thành hai nửa sao?
Có lẽ vẫn còn chút tác dụng.
Hạ Diễm nhắm mắt lại, trằn trọc tới rạng sáng, thành phố Tân Hải lại nổi cơn mưa.
Trên lầu, cha mẹ đã sớm đi vào giấc ngủ, căn biệt thự to im lặng đến thần kỳ, chỉ còn lại tiếng mưa gõ vào cửa sổ.
Không biết từ khi nào, Hạ Diễm cuối cùng cũng thiếp đi.
Trong nửa tỉnh nửa mê, cậu vẫn như cũ nằm trằn trọc trên chiếc giường trong phòng mình, ngủ không yên ổn.
Bất thình lình, cậu nghe được một tiếng bước chân rất nhỏ, "xoát" một cái ngồi dậy từ giường.
Cậu nhìn quanh một lượt, đột nhiên một chuỗi tiếng chân chạy truyền đến từ cửa. Khí âm tà đánh úp lại từ bốn phương tám hướng, Hạ Diễm sợ hãi tột cùng, tay nắm chặt ngọc thạch trước ngực cầu nguyện nó có thể giúp mình một lần nữa, cậu muốn sống.
Chỉ vài giây sau, tiếng bước chân đột ngột im bặt.
Hạ Diễm lấy hết can đảm, từng chút từng chút đi tới cửa phòng, từ lỗ mắt mèo nhìn ra ngoài ——
Thì ra là một con mèo nhỏ toàn thân đen tuyền, trong miệng nó ngậm một phong thư màu đỏ, ngồi vắt đuôi trước cửa phòng.
Bởi vì căn bệnh suyễn, nhà Hạ Diễm chưa bao giờ nuôi thú cưng, quản gia cũng sẽ đuổi chó mèo đi lạc trong sân theo định kỳ, thế nên trong nhà chưa từng có động vật nhỏ xuất hiện.
Con mèo nhỏ dường như phát hiện Hạ Diễm đang nhìn mình, nó ngẩng đầu dùng đôi mắt xanh biếc đối diện Hạ Diễm, sau đó dùng đầu đẩy phong thư vào trong.
Lúc này Hạ Diễm mới thấy rõ mọi thứ.
Trên tấm bìa đỏ có viết hai chữ bằng bút lông: Thư mời.
Cậu run rẩy mở thư mời ra, bên trong chỉ có một dòng chữ nhỏ viết bằng bút lông:
Ngày tám tháng tám âm lịch năm Giáp Ngọ, Lục Bỉnh Văn xin được thành hôn cùng Hạ Diễm.
Từ giờ trở đi ký kết lương duyên, trở thành đôi uyên ương, sớm buộc dây tơ hồng, bên nhau đến bạc đầu.
Ngô xin bảo vệ Hạ Diễm một đời chu toàn, tuân theo lời đính ước này. (1)
"Rắc!" một tiếng, huyết ngọc hoàn toàn vỡ vụn, rơi xuống mặt đất.
Hạ Diễm choàng tỉnh từ cơn giấc mộng, mở to miệng thở hổn hển, lúc này mới phát hiện ánh nắng đã xuất hiện ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao.
Mà ngọc thạch được đạt trên ngực cậu, đã vỡ thành bốn miếng, rơi trên giường cậu, như lời uy hiếp im lặng.
(1)陆秉文谨定农历甲午年八月初八与夏琰完婚.
从兹缔结良缘, 订成佳偶, 赤绳早系, 白首永偕. 枕前发尽千般愿, 要休且待青山烂. *
***
Năm mới truyện mới, hố mới mời cả nhà ủng hộ ~~~
Lịch đăng truyện: 3 chương/tuần. (Thứ hai, thứ ba, thứ tư)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro