Chương 10 : Sổ ghi chép công đức
Biên dịch, chỉnh sửa : Yên Hy
Thời gian huấn luyện quân sự, những học sinh mới ngành kiến trúc cơ bản đều biết sự tồn tại của Hạ Diễm. Lúc này quần chúng vây xem, có người hi vọng cậu có thể giải bài, tự nhiên cũng có người muốn nhìn cậu bị xấu mặt.
Giáo sư toán học chọn đề bài khó nhất chương này, Hạ Diễm đi lên bục giảng, nghiêng đầu xem bài giảng mấy giây, liền cầm phấn bắt đầu viết lên bảng.
Lục Bỉnh Văn ngồi ở hàng cuối cùng, xem Hạ Diễm viết đều đều từng con số.
Thẳng thắn mà nói, hắn cho rằng khí chất Hạ Diễm càng giống một nhà nghệ thuật gia, chứ không phải học bá tư duy tỉ mỉ như thế.
Hắn tồn tại ở thế giới mấy ngàn năm, sớm đã thông hiểu tri thức từ cổ chí kim, thời điểm Hạ Diễm viết xong hàng cuối cùng, hắn đã biết Hạ Diễm làm đúng câu khó này rồi.
Kỳ thực hắn có chút bất ngờ, Hạ Diễm còn thông minh hơn những gì hắn tưởng tượng.
Tuy rằng cơ thể mỏng manh, nhưng Hạ Diễm cũng không phải bình hoa, làm chuyện gì đều có chủ kiến của mình.
Bên dưới bục giảng đã truyền đến tiếng bàn luận xôn xao của các bạn học. Hạ Diễm tự nhiên biết vì sao giáo sư gọi cậu tới, mặt cậu tái nhợt nghiêm mặt nhìn về phía giáo sư, nhẹ nói nói: "Xin lỗi thầy."
Giáo sư nhìn cậu viết đúng, cũng không có làm khó cậu, cho cậu về chỗ ngồi.
Tiểu Kiều gửi cho Hạ Diễm vài chữ: Hạ tổng trâu bò a! ! ! Đề mục này vừa rồi còn chưa nói đến đâu! Nhưng mà sao giáo sư đột nhiên hỏi cậu thế?
Hạ Diễm không có chuẩn bị bài, cậu chỉ dựa theo kiến thức mù mờ trước đó giải phép tính này.
Hạ Diễm gửi biểu tình cúi đầu, còn nói: Tôi buồn ngủ quá, vừa rồi mới ngủ gật.
Cậu nhìn người bên cạnh mình, Lục Bỉnh Văn dường như có thể khống chế hiện hình hay không, hiện tại cậu lại không nhìn thấy Lục Bỉnh Văn.
Cơ thể cậu vẫn như trước rất khó chịu, giáo sư vừa gọi tên cậu, cậu cũng không dám tiếp tục ngủ, buộc phải dùng tay nâng cằm lên giả vờ nghe giảng bài, kỳ thực tâm hồn đã bay ra ngoài.
Bởi vì phát sốt, da mặt trắng như tuyết của Hạ Diễm cũng nổi lên màu phấn hồng lợt, giống như một quả đào mật chuẩn bị chín.
Đêm tân hôn, làn da chỗ ngực lẫn xương quai xanh cậu vì đắm chìm trong sóng tình mà nổi màu hồng phấn loang lỗ. Khi đó, bờ môi lạnh băng của chồng cậu lại từng lần từng lần hôn xuống làn da cậu, khiến cậu cảm giác vừa ngứa vừa lạnh.
Thuốc hạ sốt nhẹ nhàng đặt lên trước bàn cậu.
Hạ Diễm từ trong hồi ức kiều diễm phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Lục Bỉnh Văn tây trang giày da bên cạnh.
Thì ra vừa nãy Lục Bỉnh Văn biến mất không còn tăm hơi, là đi mua thuốc cho cậu.
Dáng dấp Lục Bỉnh Văn thường ngày có thể gọi bằng cấm dục lãnh đạm, hoàn toàn không nhìn ra dáng dấp hung hãn đòi hôn trên giường.
"Em đang sốt." Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói, "Uống thuốc sẽ thoải mái một chút."
Không biết có phải ảo giác của Hạ Diễm hay không, giọng điệu Lục Bỉnh Văn ôn nhu hơn rất nhiều.
Hạ Diễm không từ chối, cậu uống một ngụm nước ấm nuốt viên thuốc xuống, sau đó gục nửa xuống bàn nghe giảng bài, cũng không nói chuyện cùng Lục Bỉnh Văn.
Ánh mặt trời ban chiều chiếu lên phần tóc nhung tại đỉnh đầu Hạ Diễm, làm cậu như một con mèo lười biếng đang tắm nắng, thật giống một giây sau sẽ mọc ra một đôi tai mèo.
Lục Bỉnh Văn một mực không đi, thẳng đến Hạ Diễm tan học, hắn đều bên cạnh Hạ Diễm.
Đám người rộn rộn ràng ràng, Hạ Diễm ôm sách nhìn về phía hắn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh đã mua thuốc cho em."
Lúc này Tiểu Kiều đến tìm Hạ Diễm cùng đi căn tin mua cơm, Hạ Diễm cứ như vậy bỏ lại Lục Bỉnh Văn, đi cùng Tiểu Kiều.
Lục Bỉnh Văn ngồi tại chỗ chốc lát, ngắm nhìn ánh hoàng hôn chiếu rọi vào lớp học, mới từ từ biến mất trong căn phòng học trống.
"Sắc mặt cậu trắng quá." Tiểu Kiều đau lòng nói, "Người thân cậu cũng thật là, biết cơ thể cậu không tốt, còn để cậu bận trước bận sau, cậu mới mệt thành như vậy."
Hạ Diễm gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Kết hôn xác thật rất mệt."
"Cậu bị cảm sao? Giọng khàn quá."
Mặt Hạ Diễm nháy mắt đỏ lên, cổ họng cậu kêu đến khàn.
"Ừ, tôi uống thuốc xong ngủ một giấc sẽ đỡ hơn thôi."
Hạ Diễm tối nay muốn ngủ sớm, nhưng cậu nghĩ Tiểu Kiều có thể sẽ không ngủ sớm như vậy, mua cơm liền trở về căn hộ của mình.
Cậu đặt bữa tối trên bàn, vào phòng ngủ đổi một thân áo ngủ mềm mại, vừa trở về phòng khách lấy một ly nước ấm, đã thấy một bóng người thon dài ở phòng thờ đen kịt, đang nhìn quả chanh được bày trên bàn cùng thành một ngọn núi nhỏ có chút đăm chiêu.
"A."
Hạ Diễm kêu một tiếng ngắn ngủi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn thật sự sẽ tới nơi này, bị dọa sợ hết hồn.
Lục Bỉnh Văn đi ra khỏi phòng thờ, trong tay cầm một quả chanh.
Thần sắc hắn lãnh đạm nói với Hạ Diễm: "Lần đầu tiên tôi thấy có nhân loại dùng chanh thành cống phẩm."
"Em... Thích dùng chanh ngâm nước." Hạ Diễm nhỏ giọng nói, "Cho nên cũng muốn anh nếm thử."
Lục Bỉnh Văn nhìn về phía một chén cháo thịt nạc trứng muối nhỏ trên bàn, hơi nhíu mày nói: "Em chỉ ăn cái này?"
Kỳ thật trong lòng Hạ Diễm vẫn còn có chút sợ Lục Bỉnh Văn, dù sao cậu là con người, Lục Bỉnh Văn là quỷ.
Nhưng cậu cũng không ghét Lục Bỉnh Văn, Lục Bỉnh Văn cứu của mạng cậu, cậu rất cảm kích. Chẳng sợ buổi tối ngày hôm ấy Lục Bỉnh Văn làm cậu rất đau, làm cậu rơi rất nhiều nước mắt, cậu cũng không ghét nổi Lục Bỉnh Văn.
"Ừm." Hạ Diễm cảnh giác nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, "Tối nay em định nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta... Tối nay... Bằng không, không, không song tu nhé."
Lục Bỉnh Văn hôm nay đi theo cậu lâu như vậy, Hạ Diễm không nghĩ ra được những lý do khác, thầm nghĩ Lục Bỉnh Văn lại muốn song tu với cậu.
Lại thêm một lần nữa, Diễm Diễm của hắn, chịu không nổi.
Lục Bỉnh Văn đứng trước Hạ Diễm, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Em không thoải mái, tôi sẽ không làm gì em."
Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, một mình cúi đầu im lặng ăn cháo, cũng không biết nên làm nên nói gì với chồng sau tân hôn.
Cậu cùng Lục Bỉnh Văn cũng không có cơ sở tình cảm gì, gần như là người xa lạ, lại làm những chuyện thân mật mà tình nhân mới có thể làm.
Hạ Diễm chậm rãi ăn cháo thịt nạc trứng muối mua từ căn tin trường, ăn được mấy miếng, tinh thần mệt mỏi buông muỗng, dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn không chỉ không đi, từ hư không biến ra một cái laptop bắt đầu làm công.
Hạ Diễm lặng lẽ về tới phòng ngủ, ôm chăn co lại thành một cục nghỉ ngơi.
Lục Bỉnh Văn cũng đang quan sát Hạ Diễm. Thấy Hạ Diễm có chút sợ hắn, hắn nổi lên tâm tư đùa giỡn, cầm laptop đến cạnh vị trí Hạ Diễm.
Hắn không nghĩ chỉ làm cùng Hạ Diễm một buổi, sẽ suy yếu thành bộ dáng này.
Nhưng so với cơ thể yếu ớt của Hạ Diễm, Lục Bỉnh Văn càng lo lắng về công đức của Hạ Diễm hơn.
Hắn tra xét sổ ghi chép công đức, trước khi kết hôn với hắn, nguyên bản Hạ Diễm có tới ba mươi sáu nghìn công đức, ở trong nhân loại trẻ tuổi cũng coi như tồn tại rất cao.
Những người thân thiết cùng quỷ sẽ bị trừ công đức, quỷ tà khí càng nặng bị trừ càng nhiều. Sau đêm tân hôn, Hạ Diễm lại bị trừ ròng rã một nghìn công đức.
Tiếp tục như vậy, công đức Hạ Diễm chẳng mấy chốc sẽ biến thành số âm.
Mấy ngàn năm nay, Lục Bỉnh Văn mặc dù không có hứng thú với nhân loại yếu đuối, nhưng cũng chưa từng làm tổn thương nhân loại.
Thế giới có trật tự, nhân loại công đức quá thấp không chỉ dễ đột tử đầu đường, hơn nữa rất khó chuyển thế.
Tiếp tục như thế, cũng không phải biện pháp.
Hạ Diễm cũng không biết nhiều như vậy, cậu yên lặng xem Minh chủ gõ bàn phím, lòng hiếu kỳ vượt trên hoảng sợ, cậu cảm thấy rất thú vị.
Cậu nhỏ giọng hỏi: "Công việc của quỷ sai cũng rất bận sao?"
Lục Bỉnh Văn duỗi ra một cái tay, sờ sờ cái trán Hạ Diễm nói: "Ngẫu nhiên."
Hạ Diễm uống thuốc cũng không có hạ sốt, ngược lại ổn định duy trì tại 38 độ, cái này có chút khác thường.
Tay Lục Bỉnh Văn giống như một túi chườm nước đá, làm cho Hạ Diễm thoải mái nhắm hai mắt lại.
Tại thời điểm Lục Bỉnh Văn muốn rút tay về, cậu nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Anh ơi, ngươi sờ em nữa đi."
Lục Bỉnh Văn ngẩn ngơ, cũng không thu tay về.
Tính khí Hạ Diễm mềm mại ngoài dự đoán của hắn, rõ ràng kẻ cầm đầu làm Hạ Diễm khó chịu như thế chính là hắn, nhưng Hạ Diễm cũng không lo lối với hắn, ngay cả giọng nói chuyện đều dịu dàng trước sau như một, ngược lại để Minh chủ lạnh lùng vô tình nhiều năm qua dường như có mấy phần hổ thẹn.
Hắn dùng một chút linh lực trấn an Hạ Diễm, thẳng đến Hạ Diễm ngủ thiếp đi, hắn mới dời bàn tay của mình đi, tiếp tục xem sổ ghi chép công đức nhân loại.
Xuất gia, công đức cơ sở +2000, cụ thể coi tu vi sẽ định ra.
Quyên tiền 100 vạn, công đức +1000.
Tu hành ở chùa miếu một năm, công đức +100.
Phóng sinh một con cá, công đức +1.
Chỉ đường cho người, công đức +1.
Giáo viên trên vùng núi một tháng, công đức +100.
...
Lục Bỉnh Văn cau mày lật qua lật lại, cảm thấy những phương thức tích lũy công đức này đều quá chậm.
Hắn lại tiếp tục lật qua lật lại, công đức nhân loại tu đạo tích lũy sẽ cực kỳ nhanh.
Tu đạo làm quan, công đức cơ sở phân +1000, công đức dựa vào quy mô đạo quan sẽ định ra.
Siêu độ ác quỷ, công đức +1000.
Giúp người trừ quỷ, công đức +1000.
Vẽ một tấm bùa trừ quỷ, công đức +10.
Lục Bỉnh Văn nhìn một chút người vợ mới ngủ say bên cạnh, trong lòng ngược lại có biện pháp.
Hạ Diễm dù không phải thiên sư, nhưng lấy danh nghĩa Hạ Diễm mở một văn phòng thần quái, từ nơi đó nhận đơn trừ quỷ, cũng có thể giúp Hạ Diễm tích lũy công đức.
Lục Bỉnh Văn lại lật qua lật lại sổ ghi chép công đức của Hạ Diễm.
Đưa bài tập cho bạn học chép, công đức -1.
Đưa bài tập cho bạn học chép, công đức -1.
Đưa bài tập cho bạn học chép, công đức -1.
Lục Bỉnh Văn: ...
Có lẽ bởi vì Lục Bỉnh Văn dùng linh lực trấn an cậu, ngày hôm sau Hạ Diễm tỉnh lại tinh thần thoải mái, không chỉ hết sốt, toàn thân đều thư thái hơn rất nhiều.
Cậu cho rằng Lục Bỉnh Văn cuối cùng đã đi, nhưng chờ cậu rửa mặt xong, vừa vặn đụng phải Lục Bỉnh Văn đang dùng máy pha cà phê mài cà phê ở phòng khách.
Hạ Diễm vẫn chưa quen sự tồn tại của Lục Bỉnh Văn, trong đầu cậu có một ít ý nghĩ lung tung, ví dụ ông chồng quỷ của cậu cũng có thể uống cà phê sao? Quỷ cũng phải ăn sáng sao?
Cậu lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Chào buổi sáng anh."
Lục Bỉnh Văn bưng cà phê nhấp một ngụm, lật tờ báo ba giới trong tay, trầm giọng nói: "Hạ Diễm."
Hạ Diễm ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Sau này không nên cho bạn học mượn vở bài tập của em chép." Vẻ mặt Lục Bỉnh Văn lãnh đạm, "Làm hư công đức."
... Công đức?
Hạ Diễm mê man vô cùng, hai chữ công đức được nói ra từ trong miệng đạo sĩ Lưu, cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ. Những lời này là Lục Bỉnh Văn nói, cậu sửng sốt nửa ngày, mới 'à' một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.
"Còn có một việc." Lục Bỉnh Văn nói, "Em cần dùng tên mình đăng ký một văn phòng thần quái."
Hạ Diễm ngồi xuống trước mặt Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"
Lục Bỉnh Văn cho Hạ Diễm nhìn sổ ghi chép công đức trên màn ảnh, lại nói đại khái một chút ngọn nguồn cho Hạ Diễm.
Hạ Diễm tiếp nhận sự kiện mới rất nhanh, tuy rằng đạo sĩ Lưu đã sớm chích một mũi dự phòng cho cậu, nhưng khi cậu thật sự nhìn sổ ghi chép công đức dày, vẫn có chút kinh ngạc.
Đặc biệt là nhìn đến đoạn ngủ cùng Lục Bỉnh Văn một lần, cậu lập tức bị trừ một ngàn công đức, Hạ Diễm thật sự... Không kìm được .
Làm tiếp ba mươi lăm lần chuyện như vậy, công đức của cậu sẽ trở về 0 ! Mà Lục Bỉnh Văn nhìn qua còn muốn làm với cậu rất nhiều lần nữa.
Nhưng cũng may Lục Bỉnh Văn là một người chồng có trách nhiệm, hắn cũng không mặc kệ sống chết của Hạ Diễm.
"Nhân loại tuổi thọ là một con số không ngừng biến hóa. Công đức quá thấp không chỉ dễ đột tử, sau khi chết còn có thể xuống dưới tầng mười tám địa ngục."
Lục Bỉnh Văn tùy ý tìm một chút hình ảnh tầng mười tám địa ngục cho Hạ Diễm nhìn, làm Hạ Diễm hít vào một ngụm khí lạnh.
"Mặc dù không xuống địa ngục, chuyển thế cũng có thể sẽ biến thành sinh vật cấp thấp."
Hạ Diễm nghe vậy lập tức ngoan ngoãn kéo ống tay áo Lục Bỉnh Văn: "Anh ơi, em vẫn không muốn làm trùng giày."
"Cho nên, em đăng ký một văn phòng thần quái, tôi giúp em đuổi quỷ cho người khác, giúp em tích công đức." Lục Bỉnh Văn nhìn về phía Hạ Diễm, "Dù tôi không thể siêu độ ác quỷ, nhưng tôi là quỷ sai, cũng có thể giúp em đuổi quỷ."
"Thì ra là như vậy." Hạ Diễm nghênh đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, "Nhưng mà, anh giúp em đuổi quỷ, công đức sẽ không tích trên danh nghĩa anh sao ?"
"Em mở một văn phòng, lại cho tôi thù lao, thì tương đương với ông chủ của tôi. Tôi làm công nhân, đuổi quỷ có công đức cũng sẽ chia cho em một ít. Nếu là những người khác, công đức có thể hoàn toàn chia cho em." Lục Bỉnh Văn cười khẽ, "Nhưng tôi làm việc ở Minh Giới, có thể cho em đi cửa sau. Công đức của tôi có thể cho em toàn bộ, thù lao... Tất nhiên cho em."
Mặt Hạ Diễm hơi ửng hồng, cậu chớp chớp lông mi đáp, "Được rồi."
Cậu ngẩng đầu lên nói thêm: "Anh ơi, bằng không anh dạy em bắt quỷ được không? Từng chút một cũng được."
Mặc dù có vài suy nghĩ kỳ lạ, nhưng mỗi lần nhìn Lục Bỉnh Văn đánh bại ác quỷ đều cảm thấy rất ngầu, bản thân lại chịu đủ quấy rầy bởi đám quỷ, tự nhiên là muốn học tập một ít kỹ xảo phòng thân.
Lục Bỉnh Văn ngược lại không nghĩ tới Hạ Diễm sẽ có hứng thú như vậy, hắn đưa tay ra đặt đỉnh đầu Hạ Diễm.
Ngay lập tức, đỉnh đầu Hạ Diễm phát ra hào quang màu trắng óng ánh yếu ớt.
Lục Bỉnh Văn kinh ngạc phát hiện, Hạ Diễm song tu với mình xong cũng đạt được một ít linh lực.
Lục Bỉnh Văn nói: "Linh lực của em thuần trắng, rất thích hợp siêu độ, nếu thật sự muốn học, trước tiên có thể học từ siêu độ."
Hạ Diễm hiếu kỳ nói: "Siêu độ... Chuyện này học thế nào?"
Lục Bỉnh Văn từ hư không biến ra một quyển sách cổ đưa cho Hạ Diễm, trong sách đều là đủ loại bùa chú đồ án.
"Dựa theo bùa chú được vẽ trong sách, thời điểm vẽ trong lòng thầm đọc tâm pháp phía trên, tâm thành bùa linh." Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói, " Sau khi em kết hợp với tôi, trên người tạm thời thì có mùi của tôi, cô hồn dã quỷ thông thường không dám đến gần em. Nếu gặp được ác quỷ khó chơi, tôi sẽ bảo vệ em."
Dứt lời, Lục Bỉnh Văn đứng lên, mở cây dù đen ra biến mất trong chớp mắt.
Nửa ly cà phê Lục Bỉnh Văn vừa mới dùng vẫn còn, Hạ Diễm kinh ngạc đứng dậy, nghĩ thầm ông chồng này của cậu cũng thật là tới lui như gió.
Ngay khi Hạ Diễm chuẩn bị làm bài tập, không ngờ Lục Bỉnh Văn xách một túi bữa sáng trở lại.
"Tối hôm qua em ăn quá ít." Lục Bỉnh Văn nói, "Bạn nhỏ, phải chịu khó ăn sáng."
Hạ Diễm nhìn về phía túi đồ ăn sáng hiệu KFC, có chút chần chờ nói: "Đây là... Anh mua sao?"
"Đúng vậy."
Hạ Diễm ngớ ngẩn, trong đầu đã hiện lên dáng dấp nhân viên KFC nhận được tiền âm phủ.
Cậu rụt rè nói: "Anh ơi, nếu như anh cần nhân dân tệ, em có thể chuyển cho anh một ít để dùng."
"Không cần, tôi có tiền điện tử của nhân loại các em, cũng quen thuộc những thứ tại thế giới nhân loại các em."
Lục Bỉnh Văn lấy ra một điện thoại di động bình thường của con người, nhanh chóng kết bạn Hạ Diễm trên wechat, gửi cho cậu một đường link.
Hạ Diễm tò mò mở ra, nhảy bật ra 24 lớp học trực tuyến.
( còn đang buồn phiền vì siêu độ ác quỷ sao? Đi theo lão Vương học siêu độ! Xem xong 24 lớp học trực tuyến, bảo đảm ngài nhớ kỹ tâm pháp cần có, đủ thoả mãn khách hàng! Lão Vương cũng vui mừng! )
Hạ Diễm: ... Thật là không nghĩ đến, còn có lớp học trực tuyến!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro