Chương 11 : Cặp đôi mới cưới
Biên dịch + Chỉnh sửa : Yên Hy
Tuần đầu tiên không có nhiều lớp học, Hạ Diễm không còn sốt nữa, mới trở về ký túc xá.
Cậu dựa theo yêu cầu Lục Bỉnh Văn đăng ký một văn phòng thần quái lập công ty, cũng đặt nơi này tên là "Văn phòng Bỉ Ngạn".
Cậu tạo văn phòng thành một trang web, giao diện trang web cùng một dạng với ảnh chân dung của Lục Bỉnh Văn, toàn bộ màu đen, chỉ có một dòng chữ màu vàng nhỏ lấp lóa bên dưới chỗ nhận đơn: Người nhận đuổi quỷ.
Khác với những văn phòng thần quái khác, "Văn phòng Bỉ Ngạn" tạm thời chỉ nhận đơn trên mạng, cũng hoàn thành đơn hàng trong vòng ba ngày sau khi chấp nhận đơn hàng.
Sau khi hoàn thành một đơn, mới có thể lấy thù lao.
Nhưng lý tưởng tốt đẹp, hiện thực lại thảm đạm, trang web mở một tuần cũng không có nhận được đơn nào.
Một tuần này, Hạ Diễm dưỡng tốt cơ thể, không chỉ chăm chú đọc sách cổ, học xong khóa tâm pháp siêu độ trên mạng, học vẽ bùa trong đồ án từ sách cổ.
Văn tự đồ án trong sách cổ, cực kỳ phức tạp.
Năng lực mô phỏng của Hạ Diễm rất mạnh, cơ bản đều có thể phục khắc, nhưng cậu chỉ vẽ đồ hình quỷ dị trên tờ giấy trắng, cũng không có bất kỳ hiệu quả gì.
Tối chủ nhật buổi tối, Hạ Diễm ngồi trên giường ký túc xá hết sức chuyên chú dùng tablet lên mạng, giáo viên trên mạng đang say mê đang siêu độ nữ quỷ bên đường.
Giáo viên nói: "Các bạn học này, trước khi siêu độ ác quỷ cần trói chặt ác quỷ đã, không cho cô ta động đậy , haizz ~ sau đó dùng bùa triệu hoán linh miêu (mèo đen) , lại dùng bùa siêu độ khống chế linh miêu siêu độ ác quỷ. Nữ quỷ này, nhìn tôi làm gì, chưa từng thấy quay lớp học trực tiếp hả ~ hả ~ hả ~ hả ~ hả ~"
Lớp học trực tuyến bị kẹt vài giây, màn hình dừng lại ở khung hình nữ quỷ và giáo viên nhìn nhau, như thể giáo viên đang gọi nữ quỷ là mẹ.
Hạ Diễm không nhịn nổi, cúi đầu cười một tiếng.
Lục Bỉnh Văn bất thình lình xuất hiện đầu giường gọi cậu : "Hạ Diễm."
Hạ Diễm lại bị hắn dọa sợ hết hồn, trong lúc nhất thời quên mất có mặt bạn cùng phòng, nhẹ giọng nói: "Anh?"
Tiểu Kiều đang làm bài tập, không nghe được tiếng của Lục Bỉnh Văn, chỉ nghe được Hạ Diễm gọi anh, thế là không viết bài tập nữa, cặp mắt tinh anh lóe lên ngoái đầu nhìn lại nói: "Anh? Hạ Diễm, cậu đang gọi ai là anh thế?"
Trong nhà Hạ Diễm có bối phận nhỏ nhất, từ nhỏ chỉ có kêu người khác là anh chị.
Bề ngoài Lục Bỉnh Văn nhìn qua chỉ hơn cậu sáu bảy tuổi, theo bản năng cậu cũng xưng hô như vậy với Lục Bỉnh Văn, , hơn nữa cậu có thể cảm giác được, Lục Bỉnh Văn cũng không ghét danh xưng này.
Lúc này Lục Bỉnh Văn đã biến mất không còn tăm hơi, trên mặt Hạ Diễm hơi nóng lên, cậu trả lời: "Tôi gửi tin nhắn thoại cho anh họ tôi."
Tiểu Kiều thất vọng nói: "Gào, là anh họ à, đáng tiếc, đáng tiếc, gọi ngọt như vậy, thế mà lại là anh họ... Không khoa học a a a!"
Hạ Diễm nhận ra Lục Bỉnh Văn khả năng có chuyện tìm chính mình, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, lúc này mới phát hiện tin nhắn Lục Bỉnh Văn gửi cho cậu không lâu.
Lục Bỉnh Văn: Tuần này em không về nhà?
Nhà mà Lục Bỉnh Văn nhắc tới, đại khái chính là căn hộ kia của cậu.
Hạ Diễm liếc nhìn thời gian, đã tám giờ tối.
Nhưng cậu vẫn nhanh chóng thay quần áo khác, nói với Tiểu Kiều: "Tiểu Kiều, anh họ tôi đến gặp, tối nay chắc tôi không về đâu."
Tiểu Kiều đáp một tiếng, thấy Hạ Diễm vội vã rời đi, lại cười hì hì tự nhủ: "A, không phải là đi hẹn hò chứ?"
Hạ Diễm dọc theo đường đi đều cực kỳ thấp thỏm, cậu sợ Lục Bỉnh Văn chuyên đến trừ một ngàn điểm công đức của cậu, ừm, cũng có thể là muốn trừ hai ngàn điểm.
Trên đường cậu nhận video call từ mẹ, bà quan tâm hỏi: "Diễm Diễm, đã trễ thế này, sao con còn ở bên ngoài?"
Hạ Diễm lúng túng nói: "Con quên thắp hương cho Lục Bỉnh Văn."
Cố Liên vội vàng nói: "Nha nha, vậy con đi nhanh lên, chuyện này sao có thể quên được? Mỗi tuần đều phải đi thắp hương nhé, bằng không ngài Lục kia không vui, bỏ mặc con thì làm sao."
Hạ Diễm đáp một tiếng, liên quan tới chuyện kết hôn, lần trước cậu tùy ý viện mấy câu nói qua loa lấy lệ với mẹ, chỉ nói không chuyện phát sinh.
Cho nên mẹ cậu căn bản không biết việc cậu đã bị quỷ ăn xong lau sạch, nằm thoi thóp trên giường ròng rã hai ngày.
Nói theo ý nào đó, đạo sĩ Lưu coi bói cho cậu từ lúc mới sinh vẫn tương đối chuẩn.
Cậu xác thực vừa đầy mười chín tuổi, đã bị quỷ "Ăn" .
Hạ Diễm đẩy cửa căn hộ ra, đèn phòng khách đã mở, truyền hình còn đang phát tin tức.
Lần này Lục Bỉnh Văn không dọa cậu, hắn mặc áo ngủ lụa màu lam đậm ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, nhìn qua không khác thanh niên nhân loại bình thường là mấy.
Thấy Hạ Diễm nơm nớp lo sợ bồi hồi tại cửa ra vào, Lục Bỉnh Văn nổi lên tâm tư trêu đùa, cười như không nói: "Sao phu nhân còn chưa vào cửa?"
Hạ Diễm đến gần một chút, cầm túi hoa quả tươi trong tay đặt trên bàn trước mặt Lục Bỉnh Văn, ngoan ngoãn nói: "Anh ơi, anh muốn ăn trái cây không? Em đi thắp nén hương cho anh."
Cậu vừa định dùng muốn tốc độ ánh sáng chạy trốn, Lục Bỉnh Văn lại cười trầm, kéo cậu vào ngực mình.
Lục Bỉnh Văn nói: "Tôi ở chỗ này đây, em đi thắp hương làm gì?"
Hạ Diễm ngồi trên đùi Lục Bỉnh Văn, cũng không biết Lục Bỉnh Văn có tức giận hay không, cậu không dám động đậy, lông mi dày run rẩy, Lục Bỉnh Văn như một con cừu nhỏ.
Lục Bỉnh Văn kéo tay trái Hạ Diễm nhìn, chậm rãi hỏi: "Hạ Diễm, nhẫn của em đâu?"
Sinh viên đại học năm nhất gần như mỗi ngày đều phải lên lớp, mang nhẫn quá mức rêu rao, Hạ Diễm lại sợ làm mất, đành đặt trong ngăn kéo tại căn hộ.
Hơn nữa, Hạ Diễm luôn cảm thấy chỉ có người yêu nhau mới nên trao đổi tín vật như nhẫn, có chút không hiểu được chống cự chiếc nhẫn này.
Lục Bỉnh Văn cao quý lãnh đạm, âm thanh cũng không giận tự uy, làm Hạ Diễm theo bản năng sợ hắn.
"Nhẫn... Em sợ làm mất, nên không mang." Hạ Diễm trừng mắt nhìn, "Xin lỗi anh, nếu không để em mang nhẫn theo ."
Lục Bỉnh Văn rất thích Hạ Diễm ngây ngô luống cuống, rõ ràng nhìn qua là đại mỹ nhân thập phần thanh lãnh, tại sao lại ngoan như vậy chứ?
"Có mang nhẫn hay không, em vui là được." Tay phải Lục Bỉnh Văn đặt bên eo Hạ Diễm, lại từ eo chuyển qua bụng dưới Hạ Diễm.
"Bụng còn đau không?"
Hạ Diễm mặt "Bụp" một cái đỏ ửng, ngay buổi tối tân hôn của bọn họ ấy, Lục Bỉnh Văn cũng mò xuống bụng cậu như vậy, mà khi đó, hai người bọn họ đang ——
Vào giờ phút này, biểu tình Lục Bỉnh Văn lại vô cùng nghiêm chỉnh, phảng phất thật sự đang quan tâm đến sức khỏe của Hạ Diễm.
Hạ Diễm cũng không ngốc, cậu yên lặng phân loại Lục Bỉnh Văn thành "lão lưu manh áo mũ chỉnh tề."
Cậu khẽ lắc lắc đầu, không nói gì.
Lục Bỉnh Văn đùa được Hạ Diễm rồi liền buông lỏng tay ra, cầm tablet cho Hạ Diễm xem đơn đặt hàng ở "Văn phòng Bỉ Ngạn".
"Vừa nãy có người đặt hàng." Lục Bỉnh Văn nói, "Người đặt hàng nói, chỉ cần diệt trừ ác quỷ trong nhà, sẽ cho em thù lao phong phú."
Hạ Diễm ngớ ngẩn, lúc này mới ý thức được vừa rồi Lục Bỉnh Văn là đang chọc cậu, chủ nếu tới nói chuyện này.
Cậu nhận lấy tablet nhìn một chút thông tin về đơn đặt hàng, người đặt hàng họ Vương, căn nhà bị quỷ ám của ông ta ở ngay khu hành chính thành phố B, cách trường đại học T rất gần, chỉ tầm bốn km.
Nhà ở khu hành chính thành phố B tấc đất tấc vàng, nhà ở càng gần giá trên trời. Vì con trai ngài Vương này đến trường, đã tiêu hai mươi triệu mua một nhà cũ phổ thông, lại không nghĩ rằng căn nhà cũ này tối nào cũng có chuyện quỷ quậy.
Lục Bỉnh Văn liếc mắt nhìn hoa quả Hạ Diễm mua một cái, lần này hoa quả cũng không có chanh, là một túi quả cam.
Xem ra người vợ nhân loại của hắn thật sự rất thích các loại hoa quả như cam quýt, hoa quả trong nhà đều là thành viên của đại đội cam quýt.
Hạ Diễm do dự nói: "Nhưng em vừa học được vẽ bùa triệu hoán và bùa siêu độ, những bùa chú này đều không có tính chất công kích, em sợ em không giữ được ác quỷ, còn bị ác quỷ ăn mất."
"Không liên quan." Lục Bỉnh Văn dùng ý niệm khống chế dao gọt hoa quả, cắt quả cam thành từng múi tươi, "Tôi sẽ giúp em."
Có Lục Bỉnh Văn làm chỗ dựa rồi, thiên sư giả như Hạ Diễm đã có đủ sức lực.
Ánh mắt của cậu đã bị dao và quả cam nổi bồng bềnh giữa không trung hấp dẫn, nói: "Cám ơn anh."
Hạ Diễm nhấn nút "Đồng ý nhận đơn", cũng ước định thời gian với ngài Vương nhận chìa khóa nhà bị ám này, dự định sau khi tan học sẽ đến nhìn xem.
Lục Bỉnh Văn tiện tay vung lên, trên bàn xuất hiện một chiếc đĩa ngọc trắng, cam cắt sẵn và con dao gọn gàng rơi vào trong đó.
Lục Bỉnh Văn nói: "Hôm nay tôi còn có chút việc, ngày khác gặp lại."
Sau khi hắn biến mất, Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm.
Quá tốt rồi, tối nay không cần song tu, cậu lại cách trùng giày xa một bước!
Hạ Diễm ăn dĩa cam này xong, lại hiếu kỳ cầm lấy dĩa ngọc quan sát, Lục Bỉnh Văn dường như rất thích ngọc, nhẫn cưới tặng cho cậu cũng được chế tác bằng ngọc.
Cậu đi vòng vo trong căn hộ một hồi, phát hiện trong nhà được bị Lục Bỉnh Văn lấp một chút vật trang trí nhỏ mới. Ví dụ như bình hoa làm bằng vàng ròng và những chiếc cốc pha lê, trong tủ rượu cũng nhiều thêm mấy chai rượu đỏ, trong tủ quần áo cũng treo thêm rất nhiều âu phục lẫn áo ngủ của Lục Bỉnh Văn.
Hạ Diễm nhìn qua tủ quần áo treo đầy quần áo của cậu và Lục Bỉnh Văn, đột nhiên có mấy phần cảm giác tân hôn chân thực.
Cậu yên lặng nhét âu phục của Lục Bỉnh Văn vào túi treo chống bụi, tắm rửa sạch sẽ xong liền lên giường ngủ.
Lục Bỉnh Văn dịch chuyển trở về Minh Giới họp, vừa vặn đụng phải Thần Bốn Mùa tìm hắn uống rượu hoa.
Thần Bốn Mùa là vị trí thoải mái nhất trong Thần Giới. Công việc của anh ta là thay đổi mùa cho Nhân Gian, xuân hạ thu đông, một năm anh ta chỉ làm việc bốn lần, thời gian còn lại đều nằm nhão nhão.
Nhưng anh ta cũng là một trong số vị thần xa xưa, cũng quen biết Minh chủ Lục Bỉnh Văn mấy ngàn năm, chưa từng nghe tin tức đỏ gì của Minh chủ, hôm nay là đến đưa quà tiền cho Lục Bỉnh Văn.
"Tân hôn hạnh phúc, Lục huynh." Thần Bốn Mùa mặc trường bào bồng bềnh đủ loại màu sắc, "Nghe nói anh tìm một nhân loại bát tự phù hợp để kết hôn, mới kết hon, vì sao Lục huynh không ở lại Nhân Gian qua đêm?"
Lục Bỉnh Văn lạnh nhạt nói: "Vợ ta cơ thể mảnh mai nhiều bệnh, song tu một lần, sợ là phải nghỉ nửa tháng."
Thần Bốn Mùa sửng sốt nói: "Vậy vì sao anh muốn tìm cậu ấy? Đổi thành song tu với người khác là được, chỉ cần bát tự giống nhau đều có hiệu quả tương tự."
Lục Bỉnh Văn nhếch miệng, ngẩng đầu lên dùng bầu rượu rót vào trong miệng.
"Em ấy là người hợp mắt ta nhất."
Hắn chưởng quản sinh tử luân hồi của nhân loại, lại là sự tồn tại gây sợ hãi với vô số ác quỷ, xưa nay là kẻ lãnh đạm không có tình người, cũng không có kiên nhẫn.
Có thể do nhắc tới vợ mới cưới của mình, phiền muộn trong mắt hắn ít đi mấy phần.
Thần Bốn Mùa bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Nha ~ Phu nhân nhất định là một đại mỹ nhân ."
Lục Bỉnh Văn họp tại Minh phủ xong, thấy thời gian còn sớm, lại trở về căn hộ Hạ Diễm.
Hạ Diễm đã ngủ say, Lục Bỉnh Văn ngắm dung nhan ngủ ngoan ngoãn của cậu, chậm rãi ôm eo Hạ Diễm từ phía sau.
Ngày hôm sau tại lớp toán nâng cao, Tiểu Kiều chiếm vị trí gần chính giữa cho Hạ Diễm: "Anh trai cậu đi chưa?"
Hạ Diễm gật gật đầu, tối hôm qua ngủ thật sự quá thoải mái, lúc tỉnh lại đã mười hai giờ.
Cậu mang theo đồ uống nâng cao tinh thần lại đây, cà phê cho Tiểu Kiều, chính mình lại uống trà xanh thêm chanh đá, mở máy tính xách tay.
Nội dung nửa bộ phận trước đều là bài chuyên ngành của Hạ Diễm, mấy trang cuối đều là ghi chép bài học siêu độ trực tuyến.
Hạ Diễm coi như rất để bụng chuyện học tập, trạng thái tốt nhất nhất định sẽ chăm chú học, chuyện cảm thấy hứng thú cũng sẽ chăm chú làm.
Hai bốn lớp học siêu độ trực tuyến, Hạ Diễm đã xem gần một nửa, hiện tại cậu quen thuộc nhất là tâm pháp siêu độ linh miêu, phương pháp này là lợi dụng thuật triệu hoán gọi ra linh sủng của mình, sau đó sẽ lợi dụng linh sủng để siêu độ ác quỷ.
Mà hiệu quả siêu độ tốt hay xấu, thì đành dựa vào năng lượng của linh sủng.
Thời điểm tan học, vừa vặn điện thoại Hạ Diễm kêu lên, cậu vội vã muốn đi, lại bị học trưởng cùng khoa năm ba chặn ở cửa phòng học.
Hạ Diễm mê mang nói: "Bạn học, cậu có chuyện gì không?"
"À, không có việc gì, muốn hỏi cậu có thời gian ăn tối không, tôi là Phó hội trưởng hiệp hội tình nguyện, muốn tìm cậu nói chuyện về hoạt động tình nguyện cuối tuần." Học trưởng nói, "Nếu cậu có chuyện đi trước, thêm bạn trên wechat với tôi, chúng ta lại tán gẫu sau nhé?"
Hạ Diễm gật gật đầu, nhanh chóng thêm wechat rồi rời phòng học, không hề quay đầu lại.
Giáo bá mặc áo sơ mi trắng le lưỡi nói với bạn đối diện: "Cậu ấy thêm wechat với tôi rồi, không khó lắm."
Bạn cạnh anh ta nói: "Lưu Huy cậu đẹp trai, lại có tiền, đương nhiên là có cửa, cậu muốn tìm đối tượng, vậy chẳng phải dễ dàng như ra chợ mua thức ăn hay sao?"
Lưu Huy cười rồi lại cười, dương dương đắc ý rời khỏi phòng học.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro