Chương 15 : Quỷ nhập vào người

Biên dịch + Chỉnh sửa : Yên Hy

Hạ Diễm được toại nguyện ngủ thoải mái giấc thẳng, lại bị nụ hôn tựa mưa rơi đánh thức. Cậu như loài cây mắc cỡ cuộn tròn cơ thể, sau đó rơi vào một cái ôm lạnh lẽo.

Hạ Diễm vẫn từ từ lạc lối tại từng trận sóng nhiệt, cậu đã học được cách dùng nụ hôn lẫn nước mắt của mình đổi lấy sự dịu dàng dù chỉ là một chốc của ác quỷ, chênh lệch sức mạnh của bọn họ quá mức cách, chẳng qua mỗi khi cậu chủ động dâng lên nụ hôn, luôn nhận được đáp trả dịu dàng từ chồng mình.

Chờ cậu tỉnh lại lần nữa, đã là buổi chiều.

Lục Bỉnh Văn ngồi bên cạnh cậu tùy ý lật tiểu thuyết đặt ở đầu giường Hạ Diễm, cũng đặt một hương an hồn mùi gỗ thông.

Thấy người bên gối mở mắt ra, Lục Bỉnh Văn để tay xuống cuốn 《 tiền đồ rộng lớn》nguyên bản đặt ở đầu giường Hạ Diễm, nhìn về phía cậu.

"Đau lắm sao?" Lục Bỉnh Văn hỏi.

Hạ Diễm nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy sao lại khóc?"

Hạ Diễm chống giường ngồi dậy, chăn lướt qua thân thể, lộ ra tảng lớn da thịt như tuyết bóng loáng tựa tơ lụa.

Cậu khàn giọng trả lời: "Quá hưng phấn, thân thể cũng không chịu nổi."

Lục Bỉnh Văn trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt như trước mang theo dục vọng sâu hoắng.

Hắn trong lúc nhất thời không biết bạn nhỏ cạnh hắn đang câu dẫn hắn, hay là đang oán giận hắn không đủ săn sóc.

Nhân loại có cảm tình phong phú, Lục Bỉnh Văn làm quỷ mấy ngàn năm, cảm tình sôi trào mãnh liệt đã sớm biến mất giữa đoạn thời gian dài dằng dặc, có thể Hạ Diễm xuất hiện mang cho hắn một ít cảm giác mới mẻ kỳ lạ.

Hắn để bàn tay đặt ở đỉnh đầu Hạ Diễm, đúng như dự đoán, linh lực Hạ Diễm đã nhiều hơn trước một chút.

Hạ Diễm mặc quần áo trong, nhìn về phía đồng hồ báo thức trong phòng ngủ, nói: "Ngài Lục, em phải đi về, ngày mai còn có lớp."

Lại tiếp tục chờ ở chỗ này, Hạ Diễm cảm giác điểm công đức mình vất vả lắm mới cộng vào được sắp bị trừ hết sạch rồi.

Trước khi đi, Lục Bỉnh Văn vừa rồi còn ở phòng ngủ cũng biến mất không còn tăm hơi, Hạ Diễm đến phòng thờ thắp cho Lục Bỉnh Văn một nén nhang mới rời đi.

Cậu trở về ký túc xá, vừa vặn gặp được Tiểu Kiều vừa đi hẹn hò về.

Tiểu Kiều vẻ mặt tươi cười, nhìn qua tâm tình không tệ.

Hạ Diễm mở trò chơi, vừa chơi game vừa hỏi cậu: "Hẹn hò có vui không ?"

"Ừm!" Tiểu Kiều thập phần mừng rỡ, "Tôi không ngờ anh ấy lại đẹp như vậy, nhìn vừa cao vừa ngầu, cũng đối xử với tôi tốt lắm."

Hạ Diễm cao hứng thay cậu, hiếu kỳ nói: "Anh ta bằng tuổi với cậu sao?"

"Không, anh ấy đã tốt nghiệp đi làm rồi. Anh ấy lớn hơn tôi năm tuổi, bây giờ đang làm ở vị trí nghiên cứu phát minh trò chơi." Tiểu Kiều đi tới trước gương to, "Diễm Diễm, cậu thấy hôm nay tôi mặc bộ này trông thế nào? Không khó coi chứ?"

Hạ Diễm tán dương: "Ừ, rất hợp với cậu."

Gương to phản chiếu cơ thế Tiểu Kiều, cậu đang quay một vòng trước gương, chỉ nháy mắt, khóe mắt nhìn thấy được hình phản chiếu của Tiểu Kiều trong gương dường như không động theo cậu chàng.

Cậu trừng mắt nhìn, nhìn kỹ lại, tấm gương lại khôi phục thái độ bình thường.

"Ai, Diễm Diễm, cậu có nghe nói chưa, cái người Lưu Huy mấy ngày trước quấy rầy cậu chơi thuốc bên ngoài trường bị cảnh sát bắt được, anh ta chắc có thể bị thôi học." Tiểu Kiều ngồi xuống cạnh Hạ Diễm, "Nghe nói phát điên trên đường bị bắt."

Hạ Diễm có chút kinh ngạc, không nghĩ tới báo ứng của Lưu Huy tới nhanh như vậy.

Nhưng cậu không để ý, ngược lại càng quan tâm đến chiếc gương vừa nãy.

Chờ Tiểu Kiều ngồi xuống, cậu cũng đi tới trước gương túc xá quay một vòng, tấm gương cũng không có dị thường gì, ngược lại xương quai xanh cậu có một dấu hôn hồng nhạt nho nhỏ.

Hạ Diễm kéo cổ áo của mình hướng lên, cho rằng vừa rồi nhìn thấy là ảo giác do mình miệt mài quá độ sinh ra.

Từ sau ngày đó hẹn hò, liên tiếp ba hôm, tối nào Tiểu Kiều đều đi cùng người đàn ông hơn cậu năm tuổi đến hôm khuya khoắt, ngày thứ hai chống đỡ vành mắt đen đi học.

Có lúc cơm đều không để ý tới ăn, đi học tán gẫu, tan học tán gẫu, bài tập cũng không viết.

Lúc nửa đêm, Hạ Diễm còn có thể nghe được giọng Tiểu Kiều nói chuyện với người đàn ông kia. Nói chung, tuy rằng đều ở chung một phòng ký túc, nhưng một tuần nay căn bản Tiểu Kiều không nói chuyện với Hạ Diễm.

Hạ Diễm cho rằng đây chính là"Yêu đương cấp trên" trong truyền thuyết .

Cậu như thường lệ lên lớp trực tuyến, làm bài tập, luyện tập vẽ bùa, cung cấp thêm một hạng mục nghiệp vụ "Siêu độ linh hồn" tại "Văn phòng Bỉ Ngạn".

Có thể vì chuyện làm ăn của văn phòng thật sự là quá quạnh quẽ , Hạ Diễm đột nhiên nghĩ đến, ngoại trừ Lục Bỉnh Văn, cậu cũng có thể thử tìm một vài thiên sư khác để mở rộng nhân thủ của văn phòng, chỉ là không biết công đức thì tính như thế nào, cậu muốn chờ cuối tuần lại tìm thời gian thương lượng cùng Lục Bỉnh Văn.

Ngoại trừ lớp học trực tuyến, Hạ Diễm còn phát hiện diễn đàn thiên sư thầy trực tuyến đề cử.

Trong diễn đàn thiên sư có các thiên sư giao lưu kinh nghiệm, thậm chí có sự tồn tại của thứ mang tên giấy chứng nhận tư cách thiên sư. Hiện tại cấp thiên sư từ C đến S, cao cấp nhất là S, trong diễn đàn có nắm danh sách cấp chứng chỉ thiên sư, Hạ Diễm còn từng nghe lão Lưu nói, bản thân là thiên sư cấp A.

Hạ Diễm tùy ý lật qua lật lại tin tức mới trên diễn đàn thiên sư, phát hiện bên trong lại có một chủ đề : nghe đại Minh Chủ đại hôn, mỗi ngày nhiều thêm một trăm năm mươi số đầu thai!

Minh Chủ kết hôn với ai?

chuyện này sao tôi biết được, đoán chừng là tiên nữ hoặc là thần nữ nhỉ? Hay là quỷ yêu kiều diễm nào đó!

Hạ Diễm lướt qua tin tức này, không hứng thú với mấy chuyện bát quái.

Cậu hết sức tập trung học hỏi làm sao sử dụng tâm pháp tốt hơn để siêu độ ác quỷ, nơi này có mười tuyệt chiêu nhỏ , hoàn toàn không ý thức được tin tức vừa rồi có quan hệ tới mình.

Một tuần trôi qua, Tiểu Kiều tiều tụy đi rất nhiều.

Tiết học Logic thứ sáu, Tiểu Kiều ngủ trong phòng học, bị giáo sư để mắt tới vài lần, bị gọi tới cũng không tỉnh, vẫn là Hạ Diễm đánh thức cậu.

Hạ Diễm tại sau khi tan lớp nói với cậu: "Tiểu Kiều, tối nay ngủ sớm một chút nhé."

Biểu tình Tiểu Kiều chậm chạp so với trước đó rất nhiều, cậu ngác nhìn Hạ Diễm, sau đó kéo ra một nụ cười uể oải đáp: "À, tôi biết rồi."

Trở về ký túc xá, Tiểu Kiều yên lặng thu dọn khăn tắm và đồ rửa mặt, nhìn dáng dấp cũng muốn đi ra ngoài qua đêm.

Tuy rằng thanh tiến trình của bản thân Hạ Diễn đã đầy, nhưng tình huống của anh ấy khá đặc biệt, tiến độ tình yêu của hầu hết mọi người sẽ không nhanh như vậy.

Đối phương lớn hơn Tiểu Kiều quá nhiều, cậu lo Tiểu Kiều bị lừa, còn nhẹ giọng dặn dò: "Tối nay khả năng có mưa, cậu ra ngoài phải chú ý an toàn."

Tiểu Kiều cũng không trả lời Hạ Diễm, cậu đi ngang qua tấm gương ký túc xá, cúi đầu đổi giày, động tác không phối hợp như người máy buộc dây giày, nhìn qua vô cùng quái dị.

Hạ Diễm lại vào lúc này tinh tường nhìn thấy được người trong gương cũng không phải Tiểu Kiều, mà là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch.

Gã đàn ông kia đang nở nụ cười âm trầm quỷ khí với Tiểu Kiều, ánh mắt trống rỗng ác độc.

Đột nhiên, dường như gã phát hiện Hạ Diễm tồn tại, mặt không thay đổi nhìn về phía Hạ Diễm.

Hạ Diễm bị nam quỷ kia dọa sợ hết hồn, vội vã lên giọng gọi Tiểu Kiều lại: "Tiểu Kiều, cậu muốn đi đâu?"

Ánh mắt Tiểu Kiều dại ra, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi phải đến... Tôi phải đến phòng 1108 khách sạn Nhạc Sâm."

"Tối nay đừng đi, đi ăn tối với tôi được không?" Hạ Diễm bước nhanh về phía trước, lôi kéo tay Tiểu Kiều ngồi xuống, "Tôi mời cậu ăn thịt nướng."

Trên người Hạ Diễm có quỷ khí Lục Bỉnh Văn để lại, thời điểm đụng tới ngón tay Hạ Diễm, Tô Cảnh Kiều rốt cuộc thanh tỉnh.

Cậu nghi hoặc nhìn về phía khăn tắm trong tay, hỏi: "A, Diễm Diễm, tôi cầm khăn tắm làm cái gì đây?"

Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết Tô Cảnh Kiều là bị quỷ nhập vào người hay là bị ma quỷ ám, tóm lại, đối tượng yêu qua mạng của cậu chàng nhìn quá mức quỷ dị.

"Nói chung tối nay cậu ở lại túc xá nghỉ ngơi chút đi." Hạ Diễm động viên vỗ vỗ vai Tô Cảnh Kiều, "Đối tượng yêu qua mạng kia của cậu có nói cho cậu biết anh ta tên gì không?"

Tiểu Kiều gật gật đầu, sợ hãi không thôi nói: "Ừ, anh ta nói mình tên Nguyễn Ninh Uyên, Uyên trong vực sâu, cái tên thật đặc biệt ."

Hạ Diễm nhập cái tên Nguyễn Ninh Uyên vào công cụ tìm kiếm trên internet, xuất hiện đầu tiên là nhân viên công ty game Nguyễn Ninh Uyên mất tích mười năm, chưa rõ sống chết.

Cậu nhìn Tiểu Kiều mơ mơ màng màng vẫn không rõ tình hình, gọi cậu chàng tới bên cạnh, đưa cho cậu một cốc nước nóng rồi nói: "Tiểu Kiều, cậu đừng sợ nhé, cậu xem thử cái này đi."

"A!" Tiểu Kiều nhìn đến tin tức, sợ hãi đến mức làm rơi cái cốc trên tay xuống đất, "Chuyện này... Người này chính là, chính là bạn trai tôi. Anh ấy mất tích lúc hai mươi ba tuổi... Như thế nào mười năm sau vẫn mang dáng dấp hai mươi ba tuổi?"

Hạ Diễm trầm mặc mấy giây, hạ giọng nói: "Anh ta đã chết, là quỷ."

Cậu vừa dứt lời, Tiểu Kiều đã bị dọa ngất, thẳng tắp ngã trên mặt đất.

Hạ Diễm lại ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng lại chụp vai, Tiểu Kiều rốt cuộc tỉnh lại, vừa dậy đã khóc hu hu, miệng cứ lẩm bẩm: "Tình đầu quý giá của tôi lại hiến dâng cho quỷ, hu —— "

Hạ Diễm đưa cho cậu một cốc nước nóng, thầm nghĩ không liên quan đến bạn bè, lần kết hôn đầu tiên của tôi cũng hiến dâng cho quỷ.

Tiểu Kiều khóc xong , rốt cuộc khôi phục lý trí, cậu nói: "Diễm Diễm, nếu vậy thì tớ phải tìm đạo sĩ núi Mao giúp tôi bắt quỷ sao? Đi nơi nào mới tìm được đạo sĩ?"

Hạ Diễm suy tư mấy giây mới nói: "Kỳ thực..."

Tiểu Kiều mê mang nhìn về phía Hạ Diễm: "Kỳ thực?"

"Kỳ thực, anh họ tôi chính là làm nghề này ." Hạ Diễm ấp úng nữa, "Bằng không cậu lên trang web của anh họ tôi đặt đơn thì sao? Còn có thể rẻ hơn chút."

Tô Cảnh Kiều ngớ ra, mới trả lời:"Oa, thì ra anh họ cậu là đạo sĩ?"

Hạ Diễm dùng nụ cười che giấu xấu hổ, chỉ một giây sau, Tô Cảnh Kiều nhảy tới ngực cậu nói: "Đúng là thật sự giúp tôi một đại ân! Tôi Tôi đi vào đặt đơn ngay."

Đã một tuần Hạ Diễm chưa liên lạc với Lục Bỉnh Văn. Cậu cảm giác mình giống bạn tình của Lục Bỉnh Văn hơn, tuy rằng hai người gặp mặt sẽ làm những việc người yêu nhân loại mới làm, nhưng ngày thường nếu không có chuyện khẩn cấp, Hạ Diễm sẽ không liên lạc với Lục Bỉnh Văn.

Bọn họ cũng không phải vợ chồng tầm thường, cũng sẽ không chia sẻ vui vẻ. Dường như công việc của Lục Bỉnh Văn rất bận, Hạ Diễm ngẫu nhiên nhìn đến hắn, hắn đều cần xử lý lượng lớn công việc.

Bán mình cho địa phủ, xem ra cũng không dễ làm.

Cậu thử gửi wechat cho Lục Bỉnh Văn: Ngài Lục, bạn cùng phòng của em giống như bị đụng trúng quỷ, em nói cậu ấy đặt hàng, anh có thấy chưa?

Lục Bỉnh Văn trả lời: Tôi thấy rồi.

Còn nói thêm: Còn nghe được em nói, tôi là anh họ em.

Hạ Diễm lập tức ngẩng đầu lên nhìn chung quanh một lần, Lục Bỉnh Văn xuất quỷ nhập thần, thật gống như nắm rõ cuộc sống của cậu trong lòng bàn tay.

Lục Bỉnh Văn nói: Cùng bạn cùng phòng của em đến phòng 1108 khách sạn Nhạc Sâm chờ tôi, bạn cùng phòng của em nhất định phải xuất hiện làm mồi, dẫn con quỷ kia ra.

Hạ Diễm đáp: Được, tụi em lập tức đi ngay.

Lục Bỉnh Văn: Bạn nhỏ, ăn xong rồi hẵng đi.

Hạ Diễm để điện thoại di động xuống, thầm nghĩ lão lưu manh, anh mới là người không coi em là bạn nhỏ, ai làm bạn nhỏ khóc trên giường chứ?

Cậu và Tiểu Kiều cùng đi ăn thịt nướng, hơi trễ rồi mới cùng đến khách sạn.

Bầu trời trước đó còn âm trầm đột nhiên đổ cơn mưa xối xả, sấm sét đan xen, nước mưa tầm tã đổ xuống.

Trên đường đến khách sạn, Tiểu Kiều vẫn luôn phát run, sau khi xuống xe cậu bồi hồi trước cửa khách sạn không dám tiến vào, nơm nớp lo sợ nói với Hạ Diễm: "Diễm Diễm, đêm hôm khuya khoắt đến có được không, lỡ đâu con quỷ kia kích động ăn luôn hai chúng ta thì làm sao đây? Pháp lực anh họ cậu thế nào?"

Hạ Diễm thở dài nói: "Yên tâm đi, pháp lực anh họ tôi cao cường, chính là xuất quỷ nhập thần , khả năng... Một hồi nữa mới thấy được người."

Cậu vừa dứt lời, ngay trước khách sạn nhìn thấy Lục Bỉnh Văn che dù đen.

Lục Bỉnh Văn vẫn như cũ, hắn mặc âu phục thẳng tắp đen nhánh, dáng vẻ trịnh trọng, như quý công tử phong lưu nhà hào môn nào đó, giữa lông mày còn có mấy phần kiêu căng khó thuần.

Cậu cho rằng chỉ mình nhìn thấy được Lục Bỉnh Văn, cũng không có lộ ra, lại nghe được Tiểu Kiều bên cạnh kinh ngạc nói: "Người cậu vừa chào là anh họ cậu sao?"

Hạ Diễm sửng sốt: "Hả?"

Tiểu Kiều thét to: "A a a a a a nhà các cậu có gen đẹp trai sao? Anh họ cậu thật là đẹp trai quá đi! Anh ấy cao mét mấy thế? Một mét tám tám? Trẻ vậy anh ấy đã kết hôn à? Anh họ cậu xem như lấy chồng trẻ ha, chị dâu cậu có phải rất xinh đẹp không?"

Hạ Diễm lúc này mới ý thức được Lục Bỉnh Văn mạnh đến mức có thể khống chế được việc có hiện thân trước mặt con người hay không, cậu nói : "Ây... Ha ha, đúng đấy."

Lục Bỉnh Văn đi đến hướng bọn họ , nho nhã lễ độ chào hỏi: "Chào cậu, Tiểu Tô."

"Chào anh chào anh." Tô Cảnh Kiều cũng không sợ quỷ nữa, "Anh họ, làm phiền anh rồi."

Lục Bỉnh Văn nhếch miệng, nhìn về phía Hạ Diễm đứng một bên, trong giọng nói nhiều hơn mấy phần cân nhắc.

Hắn nói: "Diễm Diễm, gặp anh họ sao không chào hỏi?"

Gò má trắng như tuyết của Hạ Diễm hơi ửng hồng, như con mèo nhỏ bẻ tai thành hình máy bay, cậu nhẹ giọng kêu: "Chào buổi tối, anh ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro