Chương 16: Bị ma quỷ ám
Biên dịch + Chỉnh sửa : Yên Hy
Tô Cảnh Kiều nhìn thấy Lục Bỉnh Văn rồi tinh thần lập tức lên rất nhiều, cậu sóng vai đi cùng Hạ Diễm phía sau Lục Bỉnh Văn, nhỏ giọng nói với Hạ Diễm: "Tôi đột nhiên cảm thấy nam quỷ yêu qua mạng kia của tôi cũng không quá đẹp trai, so ra còn kém xa anh họ cậu."
Bên ngoài mưa rào xối xả, âu phục Lục Bỉnh Văn không dính một giọt mưa, giày da trơn bóng như mới, nửa điểm vết bẩn cũng không có.
Nói riêng về tướng mạo dáng người, hắn xác thực đã vượt bậc đa số người trên thế giới này, chỉ là khí chất có chút tối tăm, mặc dù nho nhã lễ độ, cũng làm cho người ta thấy không dễ tiếp cận.
"Anh họ tôi xác thực thập phần anh tuấn." Hạ Diễm nhìn về phía bóng lưng duyên dáng của Lục Bỉnh Văn , "Hơn nữa anh ấy còn trẻ đã rất giỏi, ở phương diện bắt quỷ, thiên sư bình thường cũng không sánh bằng anh ấy."
"Vậy thì mạng nhỏ của tôi ổn rồi!"
Tiểu Kiều hết sức tâng bốc, thò tay sang hưng phấn ôm thắt lưng Hạ Diễm, như một con rái cá uể oải bất kham.
Lục Bỉnh Văn dừng bước, ánh mắt lãnh đạm đảo qua hai tay Tiểu Kiều ôm thắt lưng Hạ Diễm, lại cười như không nhìn về phía Hạ Diễm, trầm giọng nói: "Ừ, nhờ phúc của em họ, gần đây công lực của tôi tăng rất nhanh."
Tiểu Kiều nghe như rơi vào sương mù, chỉ hiểu Lục Bỉnh Văn cực kỳ mạnh, cậu hiếu kỳ hỏi: "Diễm Diễm, cậu có thể làm gì để công lực anh họ cậu tăng nhanh thế?"
"... Anh ấy nói đùa." Da mặt trắng như tuyết của Hạ Diễm nổi lên đỏ ửng khả nghi, "Tôi... Chỉ ngẫu nhiên giúp anh họ một vài chuyện nhỏ thôi."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngài Lục cũng coi như kết hôn sớm nhỉ? Hiện tại không nhiều người kết hôn lúc hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi ." Tiểu Kiều cười nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, "Anh à, anh quen biết người yêu anh thế nào thế?"
Lục Bỉnh Văn cười khẽ: "Xem mắt."
Tiểu Kiều bỗng nhiên tỉnh ngộ nói : "Nếu vậy chị dâu nhất định cực kỳ xinh đẹp."
Lục Bỉnh Văn lại liếc Hạ Diễm một cái, mới trả lời: "Phu nhân quả thật là mỹ nhân."
Cả tai Hạ Diễm đều đỏ, cũng may Lục Bỉnh Văn cũng không tiếp tục đùa cầu, mà thu dù, ưu nhã ngồi ở ghế chờ đại sảnh khách sạn bọn họ thuê phòng.
"Bạn học, hai cậu muốn đến căn phòng 1108 kia sao?"
Tiếp tân khách sạn nghe Hạ Diễm và Tiểu Kiều đặc biệt muốn đến phòng 1108, sắc mặt đột nhiên trở nên rất kỳ quái.
Thấy tiếp tân do dự nửa ngày, dường như có lời muốn nói, Hạ Diễm hỏi nhiều một câu: "Chị ơi, phòng 1108 từng ra chuyện gì sao?"
"A, là như vầy." Tiếp tân cười khan mấy tiếng, "Năm ngoái vào lúc này, căn phòng này có người nhảy lầu, sau này không có khách nào dám tới ở, sau đó dì quét dọn trong căn phòng kia, vẫn luôn nghe được tiếng gõ tùng tùng từ bức tường, chuyện này truyền khắp mảng khách sạn, bình thường 1108 đều không , không có người dám vào ở. Hai cậu. . . Nhất định phải vào sao?"
"Nhảy, nhảy lầu?" Tiểu Kiều kinh ngạc nói, "Vì sao a?"
"A, người kia tối hôm đó đã nhảy lầu, chúng tôi cũng không biết anh ta đã gặp chuyện gì, thời điểm anh ta thuê phòng thì tinh thần cũng có chút hoảng hốt." Chị tiếp tân nói, "Hai người là vlogger livestream kinh dị sao?"
"Không phải, em với bạn làm quen ngày tám tháng mười một, nên chọn ngày này làm kỷ niệm." Hạ Diễm nhận lấy thẻ phòng, "Cảm ơn chị, tụi em sẽ chú ý an toàn ."
Hạ Diễm lớn lên đẹp, gọi chị lại rất ngọt, nhân viên lễ tân nhìn theo cậu cùng Tiểu Kiều rời đi, lại không biết còn có "Người" thứ ba cũng vào thang máy.
Tiểu Kiều nói: "Sau này không tiếp tục yêu qua mạng nữa, thật tà môn, trước đây tôi cũng không tin trên thế giới có quỷ."
Hạ Diễm gật đầu: "Xác thực, yêu qua mạng cần cẩn thận, cậu cũng không biết đằng sau đường dây nói chuyện với cậu là người hay là quỷ."
Tiểu Kiều u oán thở dài, cậu nhìn qua vẫn còn rất mệt mỏi, vành mắt đen nghiêm trọng cực kỳ, gò má cũng gầy tới mức lõm vào, như đã bị quỷ hút khô dương khí.
Cậu thở dài, chớp mắt Lục Bỉnh Văn như an ủi vỗ vỗ bờ vai cậu.
"Yên tâm, không có việc gì. Em đi vào trước, tôi cần bày trận."
Vào giây phút Lục Bỉnh Văn vỗ tay lên vai Tiểu Kiều, từng tia quỷ khí màu đen từ trong thân thể bay ra, Hạ Diễm tò mò nhìn sợi quỷ khí kia bay ra khỏi thang máy, ánh mắt Lục Bỉnh Văn lại dừng trên người Hạ Diễm.
Để Tiểu Kiều tiến vào 1108, Lục Bỉnh Văn hỏi Hạ Diễm: "Em có thể nhìn được quỷ khí trên người cậu ta?"
"Ừm." Hạ Diễm gật gật đầu, "Anh đang nói sợi khói đen vừa rồi sao?"
Từ khi song tu cùng Lục Bỉnh Văn, Hạ Diễm phảng phất đánh văng chốt mở đặc thù nào đó trên người, linh năng ngoài ý muốn bị đào móc ra, cậu lại chăm chỉ học tập tâm pháp từ xung quanh, tiến bộ cực kỳ nhanh.
Lục Bỉnh Văn nhíu mày, vừa có linh năng vừa có thể nhìn được quỷ khí, Hạ Diễm xác thực là hạt giống tốt để làm thiên sư.
Việc trở thành thiên sư cũng có liên hệ với thể chất, không cần quan hệ đặc biệt lớn gì tới thể lực, trên bản chất là dựa vào linh năng.
"Quỷ khí em thấy, là ký hiệu con quỷ kia để lại trên người Tô Cảnh Kiều. Ác quỷ cấp càng cao nếu có mục tiêu hại người, sẽ để lại ký hiệu trên người con người đó, để tránh sau này không tìm được người."
Hạ Diễm gật đầu, lại hiếu kỳ nhìn về phía Lục Bỉnh Văn: "Vậy thì trên người em cũng có ký hiệu của anh sao?"
"Đương nhiên." Lục Bỉnh Văn cúi người, nhìn đôi mắt màu hổ phách của Hạ Diễm, "Chẳng qua, thứ tôi để lại trên người em chính là mùi hương của tôi, tôi đang nói cho những con quỷ khác, em đã là của tôi."
Con ngươi Hạ Diễm như một viên thủy tinh màu nâu, phi thường xinh đẹp.
Cậu ngoan ngoãn nhìn thẳng mắt Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: "Trên người ngươi thỉnh thoảng sẽ có mùi gỗ thông."
Lục Bỉnh Văn ngẩn ra, hắn thường đốt nến mùi gỗ thông khi tắm rửa tại điện Minh Vương, trên người cũng sẽ nhiễm mùi của nến.
Hạ Diễm rời tầm mắt của mình khỏi người Lục Bỉnh Văn, gần đây thỉnh thoảng sẽ ngửi được hương vị gỗ thông trong ký túc xá, cậu suy đoán là Lục Bỉnh Văn đến nhìn mình.
"Tôi tắm rửa tại Minh giới, hay dùng chút nến hương gỗ thông." Lục Bỉnh Văn nhìn về phía Hạ Diễm, "Nhưng gần đây, tôi càng thích mùi trái dừa."
Sữa tắm Hạ Diễm là mùi dừa, vào giờ phút này Hạ Diễm cũng giống một con mèo nhỏ hương vị dịu ngoan.
Cậu buông thõng mi mắt nhẹ giọng nói: "Vậy sau khi song tu với em, trên người đại khái cũng có mùi em để lại, em cũng đang nói với nam quỷ hay ma nữ yêu diễm khác, ngài Lục đã kết hôn."
Trái tim Lục Bỉnh Văn như bị vuốt mèo lướt qua, từ góc độ của hắn, có thể nhìn đến lông mi dày của Hạ Diễm, chỉ là Hạ Diễm không chú ý vài người cậu, mà trên đèn hành lang ở tầng một vụt sáng.
Bạn nhỏ xinh đẹp này nhìn qua ngoan ngoãn khéo léo, nhưng tính cách cũng không phải dễ dãi, ngược lại để Lục Bỉnh Văn cảm giác rất thú vị.
"Tới rồi sao?"
Hạ Diễm nhìn về phía hành lang thoáng đãng, đèn đèn bóng tại hành lang vụt sáng mấy lần, sau đó một bóng bị vỡ.
Trong sách cổ từng viết, quỷ còn ở tại nhân gian bình thường có ba loại, một loại là chết đột ngột, khi tâm nguyện chết chưa hoàn thành, muốn tiếp tục ở lại nhân gian. Một loại là bị hại chết, oán khí ngất trời, lòng đầy oán hận nên đi khắp nơi giết người để giải tỏa oán hận. Một loại nữa là do tự sát nên không cách nào tiến vào luân hồi, cho nên chỉ có thể nán lại ở nhân gian.
Trong này, quỷ bị người hại chết là con quỷ khó siêu độ, khó đối phó nhất, những còn quỷ này khi chết mang theo oán hận dày đặc, hóa thành quỷ cực kỳ hung hiểm.
"Đến rồi." Lục Bỉnh Văn nói, "Con quỷ này oán khí rất nặng, đối phó quỷ oán khí nặng, có thể dùng nước hoa bỉ ngạn của Minh giới."
Lục Bỉnh Văn đưa cho Hạ Diễm một cái bình thủy tinh nho nhỏ, chất lỏng màu đỏ trong bình thủy tinh tỏa ra ánh sáng lung linh, Hạ Diễm nhận chiếc bình hiếu kỳ hỏi: "Anh ơi đây là?"
"Là nước hoa bỉ ngạn Minh giới, mười vạn đóa mới có thể chiết xuất thành một bình nhỏ này." Lục Bỉnh Văn nói, "Giội nước hoa bỉ ngạn lên người ác quỷ, cả người con quỷ không thể di chuyển, em lại tiện dùng bùng chú siêu độ nó."
Lục Bỉnh Văn nghĩ tới nghĩ lui, sức khỏe vợ hắn không tốt, thật sự khá mềm mỏng, vẫn nên mượn đạo cụ đỡ tốn thời gian công sức.
Hạ Diễm yêu thích siết siết chặt cái bình nhỏ này, cổ tay gầy của cậu còn đang đeo bạch ngọc châu Bỉnh Văn tặng, bạch ngọc làm nổi bật lên khí chất thập phần dịu dàng của cậu.
Cậu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, cong mắt nói: "Cám ơn anh ạ."
Cậu vừa cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ, liền có vẻ càng thêm đáng yêu .
Lục Bỉnh Văn không nói gì, trong lòng lại cân nhắc đánh thêm cho Hạ Diễm cái vòng bạc mang chơi, cũng muốn làm thêm vài bộ đồ.
Bên trong 1108, Tiểu Kiều mở lên toàn bộ đèn, cậu đã chờ nửa ngày cũng không thấy dị thường, liền gửi tin nhắn cho Hạ Diễm: Hai người bố trí xong chưa? Một mình tôi ở trong này rén quá!
Hạ Diễm còn chưa kịp trả lời, Tiểu Kiều đã nghe thấy tiếng gõ tường tùng tùng tùng.
Cậu tưởng người bên phòng cách vách gõ thành tiếng, vừa bắt đầu cũng không quản, nhưng chưa được quá năm phút vách tường lại phát ra âm thanh "Tùng tùng tùng".
Tiểu Kiều hoảng rồi, lúc này điện thoại di động của cậu đột nhiên sáng lên, đối tượng yêu qua mạng Nguyễn Ninh Uyên của cậu gửi tin nhắn tới: Kiều, anh tới rồi.
Tiếng nhạc chuông giao hưởng của Tiêu Kiều vang lên trong căn phòng trống, Nguyễn Ninh Viễn cuộc gọi video, giây tiếp theo, cậu không cẩn thận đụng phải màn hình điện thoại vào nút nhận, màn ảnh bên kia xuất hiện một khuôn mặt nhợt nhạt không chút máu.
Cùng lúc đó, toàn bộ đèn trong phòng vụt tắt, cả căn phòng tối đến, chỉ còn ánh sáng trắng phát ra từ điện thoại.
"Uyên... Uyên?" Tiểu Kiều không dám nhìn gã, "Anh... Anh và tôi không thù không oán, tôi cũng không có ý mạo phạm, xin lỗi, anh đừng dây dưa với tôi, nhanh đi đầu thai đi!"
Khuôn mặt trắng mệt kia không có cảm xúc, gã như không nghe hiểu Tiểu Kiều đang nói cái gì, chỉ tự nhiên nói: "Kiều, em chẳng phải nói yêu tôi sao? Yêu tôi thì chết cùng tôi đi."
Tín hiệu bên phía Nguyễn Ninh Uyên dường như không tốt, tiếng nói cũng như gần như xa.
Tiểu Kiều hoảng sợ nhìn bốn phía một chút, nhỏ giọng đáp: "Cái kia thật ra cũng không yêu đến như vậy."
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua từ lầu mười một khách sạn, vừa vặn chiếu rọi vào phía vách tường vừa vang ra tiếng.
Tô Cảnh Kiều hoảng sợ nhìn về phía mảnh tường trắng kia, vào giờ phút này, mảnh tường trắng kia chui ra một hình dạng con người ——
Tiểu Kiều khó thể tin mắng một tiếng: "... Đệch, cứu mạng ! !"
Vật kia từ trong tường chậm rãi trôi dạt đến trước mặt Tiểu Kiều, đăm đắm tình cảm nâng mặt Tô Cảnh Kiều lên, ôn nhu nói: "Kiều, đi cùng tôi nào."
Đôi bàn tay lạnh lẽo của gã vừa mò tới cổ Tiểu Kiều, Tiểu Kiều đã bị doạ hôn mê bất tỉnh.
Một giây sau, cửa phòng bị mở ra, Lục Bỉnh Văn che dù ưu nhã xuất hiện trong phòng.
Bên cạnh hắn là Thiên Sư thực tập cầm chất lỏng hoa bỉ ngạn trong tay giội tới rồi trên người ác quỷ, con quỷ kia lập tực bị định tại chỗ, nhe răng trợn mắt giãy dụa, không thể nào tránh thoát được ràng buộc.
Hạ Diễm từ trong lòng lấy ra một tờ bùa chú triệu hoán, tia sáng vào tuôn ra từ bùa chú, con mèo nhỏ màu vàng lại một lần nhảy nhót bên ngoài.
Lần này, hình thái mèo rõ ràng hơn lần trước rất nhiều.
Vầng sáng nổi bật lên khuôn mặt vốn đã tinh xảo của Hạ Diễm càng xinh đẹp hơn, Hạ Diễm lấy ra một tờ bùa siêu độ, nhắm hai mắt lại nói: "Nguyễn Ninh Uyên, nếu anh có tâm nguyện gì chưa dứt thì nói với tôi, đừng ở nhân gian làm bậy, đi về vong xuyên đi!"
Mèo nhỏ được hình thành từ tia sáng vàng chạy như bay về phía nam quỷ, vào thời khắc nó hòa vào cơ thể nam quỷ, Nguyễn Ninh Uyên như khôi phục mấy phần thần trí trả lời: "Khi tôi còn sóng bị thiếu nợ rất nhiều, bị chủ nợ hãi chết rồi dùng xi măng niêm phong ở trong bức tường của khách sạn này, tôi muốn về đất cũ, lá rụng về cội."
Hạ Diễm gật đầu, sau một khắc, linh hồn nguyễn Ninh Uyên biến thành một điểm sáng trắng nhỏ, trôi về phương xa.
"Khụ khục... Anh ta sẽ đi đầu thai sao?" Hạ Diễm nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
"Sẽ không, " Lục Bỉnh Văn nói, "Cậu ta đã hại đến tính người, sẽ đến tầng mười tám địa ngục, không tới phiên cậu ta đầu thai."
Con quỷ hôm nay oán khí quá nặng, Hạ Diễm tiêu hao quá lớn linh năng, lúc này linh năng khiến phổi cậu khó chịu, làm cậu ho khan kịch liệt.
Cậu ho gần như không thở ra hơi, Lục Bỉnh Văn dùng bàn tay che Hạ Diễm trong lòng, lại giúp cậu thở ra.
Hạ Diễm lúc này mới chậm lại, cậu dựa vào trong ngực Lục Bỉnh Văn lao lực hô hấp, nước mắt của cậu chật vật cọ lên âu phục hoàn mỹ của Lục Bỉnh Văn, nhưng hắn cũng không để ý.
"Hạ Diễm, vừa bắt đầu sẽ có chút khó." Lục Bỉnh Văn nói, "Nếu em cảm thấy khó chịu, vậy thì làm người bình thường là được rồi, tôi thay em tích công đức."
Bởi vì vừa rồi mới ho khan, khóe mắt Hạ Diễm hơi ửng hồng, lại nhiều hơn mấy phần xinh đẹp gợi tình hơn bình thường.
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu trong lòng Lục Bỉnh Văn, nói chắc chắn: "Hôm nay em đã, đã không phải em hôm qua. Em muốn đối diện trực tiếp với nỗi sợ của mình, sống cuộc đời tốt đẹp của bản thân."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro