Chương 17: Đêm khuya chồng quỷ mua kẹo cho
Biên dịch + Chỉnh sửa : Yên Hy
Tô Cảnh Kiều nằm trên giường khách sạn ngủ mê mang, chờ khi cậu tỉnh lại, đúng dịp thấy Hạ Diễm nửa nằm trên ghế sa lon, Lục Bỉnh Văn thì đang bưng một ly nước ấm đút cho Hạ Diễm.
Hạ Diễm ngoan ngoãn uống nước, lại ngẩng đầu lên nói với Lục Bỉnh Văn: "Tối nay em mặc hơi ít, có hơi lạnh."
Lục Bỉnh Văn liền cởi áo vest của mình trùm lên trên vai Hạ Diễm rồi nói: "Tôi đi đóng cửa sổ lại."
Tiểu Kiều đại nạn không chết, trong bộ não lại không đúng lúc nhớ lại bốn chữ: Nước Đức. Khoa chỉnh hình.
Cậu phát hiện bạn cùng phòng của mình có cảm giác bạn trai, ai nhìn cũng muốn yêu đương với cậu ấy.
"Tiểu Kiều, cậu đã tỉnh rồi ~" Hạ Diễm ngồi thẳng người, "Có nơi nào không thoải mái không?"
Tô Cảnh Kiều lắc lắc đầu, nội tâm đang bí ẩn mắng chính mình: Tô Cảnh Kiều a Tô Cảnh Kiều, mày có thể ít xem chút tiểu thuyết lại ko, cái gì đều gặm chỉ có hại mình!
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, Diễm Diễm cậu không sao chứ? Không thoải mái sao?"
Hạ Diễm cười cười: "Tôi không sao."
Không qua bao lâu, cảnh sát đã đi vào phòng 1108 đập tường.
Hạ Diễm giải thích với cảnh sát: "Sau khi chúng tôi vào ở, phát hiện dưới vách tường lộ ra vài cọng tóc, thấy giống như tóc của con người, cho nên báo cảnh sát."
Vách tường vừa rồi hoàn toàn không có gì sau khi được linh lực siêu độ lại mọc ra tóc, thi thể này đã ở trong này đợi mười năm, có thể tóc của anh ta dựa vào oán khí tích lũy vẫn luôn sinh trưởng, chờ bộ xương khô bị đào ra, độ dài của tóc không ngờ đã gần một mét.
Tô Cảnh Kiều sợ hãi không thôi nhìn nhìn bộ kia xương khô, rồi thở dài.
Hạ Diễm đứng bên cạnh Lục Bỉnh Văn, an ủi cậu vài câu.
Cậu cùng Lục Bỉnh Văn không dựa vào quá gần, cách đại khái cách nửa mét. Có điều Tô Cảnh Kiều luôn cảm thấy cặp anh em này có chút vi diệu, như không quá quen, lại như có quan hệ khác nào đó.
Tô Cảnh Kiều nói với Lục Bỉnh Văn: "Cảm tạ ngài Lục đã cứu tôi."
Lục Bỉnh Văn nói: "Không cần cảm ơn tôi, muốn cám ơn thì cám ơn Hạ Diễm."
Tiểu Kiều buông lỏng không ít, cậu cười rộ lên đáp: "Cảm ơn nhé Diễm Diễm!"
Hạ Diễm vội vã xua tay: "Cảm ơn tôi làm cái gì, cậu không có chuyện gì là tốt rồi, thời gian còn sớm, tôi đưa cậu."
Còn chưa tới thời gian trường học tắt đèn, Hạ Diễm cùng Lục Bỉnh Văn quyết định nhanh chóng đưa Tiểu Kiều về ký túc xá.
Tiểu Kiều xuống xe trước cửa trường học, sau khi cậu đi, không ai nói chuyện phiếm cùng Hạ Diễm, vốn dĩ Hạ Diễm đã buồn ngủ cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.
Lục Bỉnh Văn ngồi bên cạnh cậu, vẫn chưa hiện hình trước mặt tài xế.
Xe đi tới giao lộ đèn xanh đèn đỏ, trùng hợp gặp kẹt xe, thời gian dừng có chút lâu.
Đầu tóc mềm mềm của Hạ Diễm theo xe một lần nữa phát động lắc lư tới trên bả vai Lục Bỉnh Văn, nhưng cậu cũng không có ý thức được bản thân đang tựa sát chồng mình.
Lục Bỉnh Văn nhìn về phía dung nhan ngủ ngoan ngoan cùng lông mi thật dài của Hạ Diễm , không tự chủ được sờ trán Hạ Diễm một cái.
Còn tốt, không có bị sốt.
"A..."
Hạ Diễm bị xóc nảy tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện mình dựa vào trên vai Lục Bỉnh Văn.
Cậu trộm nhìn lén Lục Bỉnh Văn một cái, lại ngoan ngoãn ngồi thẳng người, dáng vẻ như không có gì phát sinh, ngắm phong cảnh ngoài cửa.
Ngoại trừ đụng quỷ thì ỷ lại Lục Bỉnh Văn, cũng chỉ có lúc ngủ cậu mới có mấy phần ỷ lại vào Lục Bỉnh Văn.
Thời điểm còn lại, Hạ Diễm đối xử với Lục Bỉnh Văn lễ phép gần như trình độ xa cách.
Ánh mắt Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm chìm xuống, con mắt sâu không thấy đáy.
Tài xế từ kính chiếu hậu dò xét được đồ vật không nên nhìn, đèn xanh sáng lên, tài xế đạp chân ga chở Hạ Diễm tới dưới chung cư, tiền cũng không muốn lấy lái xe chuồn nhanh.
Hạ Diễm muốn đuổi tới đi cho tiền, Lục Bỉnh Văn gọi cậu lại nói: "Chớ đi, hiện tại em đi, ông ta sẽ càng khẩn trương."
Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn: "Kỳ thực hiện tại em cũng rất hồi hộp."
Lục Bỉnh Văn cười một tiếng, hỏi: "Căng thẳng cái gì? Lo lắng tôi song tu với em?"
Hạ Diễm ngoan ngoãn đi theo hắn về hướng căn hộ, ngược lại cũng thập phần thành thực, phát ra một tiếng"Ừ" buồn buồn.
Còn nói: "Hôm nay có chút không thoải mái."
Lục Bỉnh Văn ngược lại rất thích dáng dấp Hạ Diễm vừa thẹn thùng vừa sốt sắng, hắn nổi lên tâm tư đùa Hạ Diễm, cố ý nói: "Tôi nghe nói song tu với nhân loại bị sốt sẽ càng thoải mái."
"Anh..." Nháy mắt tai Hạ Diễm đỏ bừng, cậu nhỏ giọng thầm thì, "Em tin ngài Lục sẽ không là người biến thái như vậy."
Lục Bỉnh Văn nhếch miệng: "Tôi không phải người, tôi là quỷ, đạo đức nhân loại không cách nào ràng buộc tôi."
Hạ Diễm thay đổi mưu kế, làm bộ thập phần khó chịu, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, trên lông mi còn treo vài giọt nước mắt vừa được ho ra.
Lục Bỉnh Văn quả thực thu lại miệng đầy lời dâm tục, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cậu.
Hạ Diễm liền nhân cơ hội dời đi đề tài, cậu nói: "Anh ơi, em muốn chiêu mộ vài người cho văn phòng chúng ta, anh thấy có được không?"
Lục Bỉnh Văn trả lời: "Em muốn mời thiên sư khác đến thay em bắt quỷ?"
Hạ Diễm gật đầu nói: "Thù lao của khách hàng em có thể chia với thiên sư bắt quỷ, chỉ là không biết công đức thì tính như thế nào."
Lục Bỉnh Văn ở trên hư không rút ra một quyển sổ ghi chép công đức, hắn tùy ý lật qua lật lại nói: "Công đức người ngòai đương nhiên sẽ không cho em toàn bộ như phu quân của em, nhưng em thuê người, sẽ cho bọn họ thù lao, công đức bắt quỷ tự nhiên cũng sẽ dời một phần đến trên người em, tỉ lệ đại khái là 30%."
Mắt Hạ Diễm nháy mắt sáng rực, cậu rất có hứng thú làm ăn, liền nói: "Được, vậy thì thù lao cũng chia như vậy, em ba họ bảy."
Lục Bỉnh Văn nói: "Cái này đều theo em, chỉ cần em bàn bạc xong xuôi với đối phương, không nên để đối phương sinh oán khí là được."
"Ừm, " Con mắt Hạ Diễm lóe sáng, "Em còn muốn chuyển văn phòng thành một ứng dụng WeChat, sẽ thuận tiện dễ sử dụng hơn."
"Ý tưởng này của em rất tốt." Lục Bỉnh Văn lật qua lật lại sổ ghi chép công đức của Hạ Diễm , "Vừa rồi em làm tốt lắm, lại tăng thêm hai ngàn công đức."
Hạ Diễm thập phần vui vẻ, cong mắt gật đầu, dự định một chốc lại tiêu ít tiền rút ga cha ăn mừng.
"Nhưng bởi vì chưa trả tiền xe cho tài xế taxi mà trừ năm công đức."
Hạ Diễm thở dài, quả thực chớ lấy việc thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm.
"Hôm nay linh sủng của em càng giống thật hơn so với trước đó." Lục Bỉnh Văn nói, "Đợi một thời gian, theo linh lực của em tăng trưởng, mèo của em sẽ biến thành thần sứ ."
Hạ Diễm rất vui vẻ nói: "Khi còn bé em cũng rất muốn nuôi mèo, nhưng bởi vì dị ứng lông mèo, mẹ không để cho em nuôi, mèo nhỏ ở gần cũng sẽ không để em gặp, em đã buồn đã lâu."
Cậu cúi đầu nhẹ khẽ cười: "Không nghĩ tới, lớn lên rồi lại hoàn thành tiếc nuối."
Thẳng đến Hạ Diễm tắm rửa xong, Lục Bỉnh Văn đều không rời khỏi căn hộ.
Hạ Diễm cho rằng Lục Bỉnh Văn tới ngủ cậu, Lục Bỉnh Văn chỉ mặc đồ ngủ tơ lụa ngồi trên ghế salon ở phòng khách xem trận đấu đá banh, thấy Hạ Diễm đi ra, chỉ vào bát canh gừng bày trên bàn.
"Phu nhân thể yếu, cẩn thận cảm mạo." Lục Bỉnh Văn nói, "Uống canh gừng rồi đi ngủ, em sẽ dễ chịu chút."
Hạ Diễm ngoan ngoãn uống xong canh gừng, phát hiện Lục Bỉnh Văn vẫn tri kỷ thêm chanh vào trong canh gừng, liền nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngài Lục."
Cậu ngồi cạnh Lục Bỉnh Văn bắt đầu trả lời wechat, phát hiện vừa rồi mẹ gửi tin nhắn cho cậu: Con gái Lão Lưu kết hôn ở thành phố B, thời gian giống với nhà mình. Tháng sau ông ấy sẽ đến sống ở thành phố B, này cũng tốt, thuận tiện con tìm ông ấy.
Hạ Diễm nhìn lên, cơ hội trời cho a.
Cậu lập tức thành khẩn gửi lời mời cho đạo sĩ Lưu, cũng cho đạo sĩ Lưu đãi ngộ cực kỳ phong phú, hi vọng lão Lưu có thể đến nhậm chức tại văn phòng thần quái của mình.
Lục Bỉnh Văn tùy ý liếc mắt nhìn Hạ Diễm đang biên tập tin nhắn, hơi kinh ngạc nói: "Hạ Diễm, em có thể cho nhiều lương vậy sao?"
Hạ Diễm gật đầu: "Bình thường em có được chia hoa hồng từ cổ phiếu, tiền lương không là vấn đề. Chỉ là không biết ông ấy có suy nghĩ khác không."
Trên phương diện làm ăn, Hạ Diễm không có kinh nghiệm gì, nhưng từ nhỏ từ nhỏ cậu sống cùng cha mẹ, mưa dầm thấm đất, vẫn biết được một ít.
Cậu cho lão Lưu tiền lương cơ sở một trăm vạn một tháng, mỗi đơn làm ăn trích bảy mươi phần trăm, bao năm loại bảo hiểm, đặt ở giới toàn bộ thiên sư đều xem như đãi ngộ top đầu.
(*) một trăm vạn : 1000000 tệ ~ 3.480.000.000 VNĐ
Thứ Hạ Diễm vừa ý chính là lượng quần thể khách hàng của lão Lưu, xem trong giới thiên sư toàn quốc cũng là một nhân vật có tiếng, ngoại trừ giúp người bắt quỷ, còn biết xem quái toán mệnh, chiêu mộ được ông, văn phòng có thể mở rộng nghiệp vụ mới.
Lục Bỉnh Văn liếc nhìn thời gian, đã sắp mười hai giờ, vợ yếu ớt này của hắn vẫn còn đang suy tư làm sao đưa vào hoạt động văn phòng, cũng không sợ mệt người.
Hắn lấy đi điện thoại Hạ Diễm, giả vờ uy hiếp: "Ngủ, bằng không lập tức song tu với tôi."
Hạ Diễm nhẹ nhàng ho khan vài tiếng nói: "Được ạ."
Cậu dựa vào gối đầu suy tư chốc lát, nói thêm: "Anh ơi."
"Không muốn ngủ?"
"Em cũng không ghét song tu với anh, em chỉ là... Có chút sợ đau."
Hạ Diễm nói rất chậm, nhưng ngữ điệu phi thường dịu dàng.
Trái tim lạnh lẽo của Lục Bỉnh Văn bất thình lình bị vuốt qua, hắn nói: "Lần sau làm chậm, sẽ không để em bị đau."
Hạ Diễm vẫn thẹn thùng với đề tài này như trước, tai cậu đỏ, ho khan vài tiếng, thầm nghĩ hay là trời mưa nên không cẩn thận lại bị cảm.
Tối hôm ấy, Hạ Diễm vẫn phát sốt nhẹ.
Cậu mơ mơ màng màng cảm giác được Lục Bỉnh Văn đút nước cho cậu xong, bởi vì trên người nóng khó chịu, cậu đưa cánh tay vòng lấy người lạnh lẽo của Lục Bỉnh Văn, toàn thân cậu đều cong dính lên người Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn ghé vào tai dỗ dành cậu: "Hạ Diễm, đừng tuỳ hứng, thuốc uống đã."
Bởi vì khi còn bé uống quá nhiều thuốc đắng, Hạ Diễm thấy thuốc liền rất muốn trốn.
Cậu bất đắc dĩ uống một hớp, lại thấp giọng nói: "Thật là đắng, em không muốn uống."
Lục Bỉnh Văn không có biện pháp ép cậu, chính mình ngậm một ngụm, miệng đối miệng đút cho cậu.
Hạ Diễm lần này ngược lại nuốt thuốc xuống, cậu bị đắng đến nhíu mày, lại nhỏ giọng nói: "Em muốn ăn kẹo chanh."
Lục Bỉnh Văn không làm gì được cậu, ngược lại cũng thật sự đến tủ ăn vặt ở phòng khách lục lọi.
Một lát sau hắn mang theo bơ cứng, kẹo sô cô la, kẹo dâu, kẹo dứa trở về hỏi: "Không có vị chanh, em muốn ăn loại nào?"
Hạ Diễm tủi thân nói: "Anh ơi, em muốn vị chanh."
Lục Bỉnh Văn kinh ngạc phát hiện, phu nhân của hắn bình thường ngoan ngoãn dịu dàng, lúc sinh bệnh lại dính người ngoài ý muốn.
Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói: "Anh cảm thấy, em như vậy có chút tuỳ hứng."
Hạ Diễm đem gương mặt tỏa nhiệt nóng cọ xát vào lòng bàn tay Lục Bỉnh Văn, dường như đang làm nũng, vừa giống như đang chơi xấu.
Cậu từ nhỏ lớn lên trong cơm ngon áo đẹp, tuy rằng sức khỏe không tốt, lại nhận hết vạn ngàn sủng ái.
Lục Bỉnh Văn nhìn mỹ nhân nhỏ tinh điêu ngọc trác trong chăn, trong lòng đột nhiên run lên.
Gian phòng yên tĩnh lại, Lục Bỉnh Văn biến mất rồi.
Hạ Diễm thấy Lục Bỉnh Văn không còn, còn tưởng rằng hắn đã về lại Minh giới , liền một mình lui trong chăn tự bế.
Lại không nghĩ rằng, cửa lại một lần nữa mở ra, Lục Bỉnh Văn thật sự mang về kẹo cậu thích.
Lục Bỉnh Văn xoa xoa tóc Hạ Diễm, xé ra giấy gói, đưa kẹo vào trong miệng cậu rồi hỏi: "Bạn nhỏ, lần này có thể an tâm ngủ rồi chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro