Chương 23-2: Tu La tràng thứ nhất

Biên dịch + Chỉnh sửa : Yên Hy

Hạ Diễm theo bản năng lặp lại: "... Thích?"

"Ừ, ghen không phải sợ cậu bị người khác cướp đi sao?" Tiểu Kiều nói, "Nói chung, tôi chỉ ghen với người mình thích thôi."

Hạ Diễm nghiêng đầu suy tư. Từ lúc cậu tiếp xúc với Lục Bỉnh Văn, cậu cảm thấy lão quỷ Lục Bỉnh Văn này không có hứng thú gì với bên ngoài, ngoại trừ việc có nhiệt tình với song tu, tâm tình thời điểm còn lại dường như giấu đi rất sâu, rất ít lần để lộ tâm tình ra ngoài như hôm nay.

Nhưng ghen cũng không nhất định là thích, cũng có thể do ham muốn chiếm hữu mê luyến cơ thể trẻ trung của cậu mà thôi.

Hạ Diễm vẫn luôn tỉnh táo, cậu biết người quỷ khác đường, cũng biết mình trao đổi điều kiện mới kết hôn được với Lục Bỉnh Văn. Tên quỷ như Lục Bỉnh Văn khó khăn lắm mới tìm được đối tượng mang ngày sinh tháng đẻ thích hợp song tu, đương nhiên không muốn tùy tiện chắp tay nhường người.

Tuy rằng Lục Bỉnh Văn chăm sóc cậu rất tử tế, khiến quan hệ giữa bọn họ như mang một tầng sương mù, Hạ Diễm không định chọc thủng tầng sương mù này, lại luôn có thể bắt được Lục Bỉnh Văn đưa tay ra với mình.

"Tôi có thể hóng chuyện chút không, hai người hẹn hò bao lâu?" Tiểu Kiều xem ra còn kích động hơn cả Hạ Diễm, "Đây chính là bạn trai thiên sư biết bắt quỷ đó, ngầu thiệt!"

Hạ Diễm nói: "Chúng tôi... Cũng vừa mới bắt đầu gặp mặt không bao lâu, bố mẹ tôi vẫn chưa biết, còn phải nhờ cậu tiếp tục giúp tôi giấu bí mật này."

"Không có vấn đề!" Tiểu Kiều kích động nhảy tại chỗ mấy lần, "Yên tâm đi Diễm Diễm, tôi chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết ! Tôi chỉ tự mình gặm gặm thôi ~"

Buổi chiều đông sinh viên, Hạ Diễm và Tiểu Kiều tìm vị trí trong góc, vẫn có thể nghe được bạn học gần đó đang thảo luận sự kiện Tu La tràng phát sinh buổi trưa hôm nay.

Khả năng này là phiên bản 8. 0, theo như đồn đại Hạ Diễm đã biến thành đóa hoa lãnh đạm không dính khói bụi trần, vô tình từ chối lời tỏ tình của hai soái ca.

Hạ Diễm mặt ngoài bình tĩnh, nhưng lỗ tai vẫn hơi ửng hồng, nghĩ thầm chính mình nơi nào có cao lãnh như vậy.

Giáo viên không ngừng nói đến con số phức tạp như thôi miên, trên Power Point xuất hiện từng đường đề mục, hồn Hạ Diễm lại du ngoạn bên ngoài, không nhịn được suy nghĩ về chồng quỷ của cậu.

Vào giờ phút này, cũng không biết Lục Bỉnh Văn ở đâu, đã về Minh Giới đi làm sao?

Hạ Diễm nửa nằm nhoài trên bàn, bắt đầu chậm rãi vẽ con mèo nhỏ trên tờ giấy, sau đó lại bắt đầu phát ngốc.

Sau khi bị Lục Bỉnh Văn chọn để kết hôn, cậu vì mạng sống, thuận lý thành chương tiếp nhận mối quan hệ này, cũng không cân nhắc quá nhiều.

Cậu chưa từng yêu đương, nhưng rất rõ ràng mình là người chậm nhiệt, phải mất thời gian dài mới có thể chậm rãi hiểu được cảm giác của mình với đối phương.

Nhưng hôm nay Hạ Thần và Lục Bỉnh Văn ngồi cùng một chỗ, cậu biết rõ, so với Hạ Thần, đúng là Lục Bỉnh Văn càng hấp dẫn cậu hơn.

Hạ Diễm ngón áp út trống rỗng của mình ngây ngốc, ấn tượng với Lục Bỉnh Văn là một khối băng, còn là một khối dao băng sắc bén. Nhưng lão lưu manh này nửa đêm còn có thể mua kẹo cho cậu, cũng không phải không có tình người như vẻ bề ngoài.

Tuần trước Tiểu Kiều không nghe giảng đàng hoàng, cái tiết này đầu đã đầy dấu chấm hỏi, mặt thì mê man, cậu điên cuồng thu dọn bút sách, thừa dịp bạn học chung quanh thảo luận đề bài, hỏi Hạ Diễm: "Diễm Diễm, cái này đề này thầy giảng sao thế?"

Hạ Diễm lấy lại tinh thần, nhìn kỹ một chút đề bài, sau đó rất kiên nhẫn trình bày cho Tiểu Kiều.

Tất cả mọi người là học bá, Tiểu Kiều cũng hiểu rất nhanh.

Tiểu Kiều chỉ vào con mèo nhỏ Hạ Diễm vẽ trên giấy nháp: "Trước đây tôi luôn cảm thấy tôi thật thông minh, thẳng đến khi gặp được cậu. Thiên tài các cậu đều như vậy sao, vừa vẽ mèo nhỏ vừa học toán nâng cao?"

Hạ Diễm nhìn mèo con trên tờ giấy trắng, có chút xấu hổ nói: "Vừa rồi nghĩ lan man ."

Tiểu Kiều gật gật đầu: "Trên thế giới vì sao lại có người mang gen hoàn hảo như cậu nhỉ."

Hạ Diễm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, gục xuống bàn nói: "Sức yếu nhiều bệnh, chỗ nào hoàn hảo đâu."

Hạ Diễm hơi nhớ Mao Tiểu Quýt, liền thừa dịp người chung quanh không chú ý, đánh bạo lén lút bấm một pháp quyết bùa triệu hoán, gọi bé quýt ra học cùng mình.

Mèo còn chưa lớn bằng bàn tay ngoan ngoãn chui vào túi vải Hạ Diễm, sau đó nhìn Hạ Diễm nhẹ nhàng"Meo" một tiếng, dùng đầu cọ xát tay Hạ Diễm.

Tiểu Kiều vểnh tai lên: "Diễm Diễm, cậu có nghe được tiếng mèo kêu không ?"

Hạ Diễm sốt sắng lắc đầu, có cảm giác thích lạ lùng.

Tiểu Kiều mê man bóp bóp lông mày, rồi nói: "Xong đời, tôi học toán nâng cao đến mức xuất hiện ảo giác rồi."

Hạ Diễm lén lút dùng ngón tay sờ sờ mèo nhỏ của mình, cúi người giả vờ tìm đồ nhỏ giọng: "Xuỵt ——"

Bé Quýt nằm trong túi Hạ Diễm ngủ như chết, lớp toán nâng cao quả thật là thôi miên, con mèo của cậu cũng chịu không nổi.

Sau khi tan lớp bé quýt còn đang nhảy nhót bên cạnh Hạ Diễm, cậu cũng không cảm thấy có chỗ nào khó chịu, xem ra linh lực của cậu đã mạnh hơn trước, cho nên gọi thần sứ cũng không cảm thấy uể oải.

Mèo đi cậu đến trung tâm thương mại để lấy chiếc túi cậu đặt cho mẹ, bé Quýt đặt hai chân ra ngoài túi áo Hạ Diễm, bi bô nói: "Chủ nhân, nhớ cậu quá!"

Hạ Diễm suýt nữa quên mất mèo này biết nói tiếng người, cũng nhỏ giọng nói: "Tôi cũng nhớ cậu, lát nữa tôi cho cậu ăn ba con cá nhé, tôi mua xong hết rồi."

Cậu đi tới quầy chuyên nhận hoá đơn, nhìn đến chỗ không xa có thiếu niên mặc quần yếm làm vương vãi đồ ăn, đành ngồi chồm hỗm hỗ trợ nhặt giúp.

Như cảm giác được điều gì, tay Thần Bốn Mùa nhẹ nhàng chạm vào hư không, đã nhìn thấy linh năng màu xanh lam của Lục Bỉnh Văn ở trên người Hạ Diễm.

Nha, thì ra đây chính là vương phi của Minh Vương bệ hạ nha.

"Cảm ơn cậu." Thần Bốn Mùa cười híp mắt đánh giá khuôn mặt Hạ Diễm, "Cũng trách tôi ngứa tay ngứa châm, mua nhiều đồ quá, đến mức túi cũng bị rách."

Hạ Diễm từ túi lớn của mình lấy ra một cái túi nguyên vẹn, giúp y bỏ mười mấy bánh snack vào trong, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là chuyện nhỏ ăn cháo mà thôi, vừa vặn tôi có túi dư, cho anh dùng này."

Thần Bốn Mùa thật sự không ngờ được phu nhân Lục Bỉnh Văn lại thiện lương dịu dàng như vậy, y đáp: "Vậy thì cảm ơn cậu."

Chờ Hạ Diễm đi rồi, Thần Bốn Mùa mới lộ ra răng nanh nhỏ,: "Người đẹp giúp ta nhặt đồ vật, vậy ta ban cho người đẹp một lần may mắn nha ~ "

Dứt lời, y chậm rãi xoay người, một đám lửa phúc khí đỏ rơi xuống người Hạ Diễm, đây là chúc phúc của thần linh đối với nhân loại.

Hạ Diễm không biết gì, cậu đi vào quầy tìm nhân viên lấy túi, mèo nhỏ lớn chừng bàn tay trong túi áo sơ mi thò đầu ra, tò mò nhìn trang sức hoa lệ dưới tủ thủy tinh.

Nhân viên mỉm cười nói: "Ngài Hạ, hôm nay cửa tiệm có hoạt động quảng bá, ngài điểm có thể rút thưởng một lần."

Hạ Diễm luôn cảm thấy hứng thú với những việc liên quan đến rút thẻ nhận quà, cậu dừng bước trước hòm kho báu bí ẩn, đưa tay đi vào mò một vòng, lấy ra một tờ giấy nhỏ ——

"Chúc mừng ngài, là giải đặc biệt, vé đến suối nước nóng xa hoa năm sao dành cho hai người." Nhân viên thấp giọng nói, "Nói nhỏ một chút, khung cảnh khách sạn này rất tuyệt đó, cậu có thể mang bạn gái cùng đi chơi nha ~ "

Đây là lần đầu tiên Hạ Diễm nhận được quà trong trung tâm thương mại, cậu cầm lấy phiếu ngẩn người ra: "Được, cảm ơn chị."

Trên phiếu vé suối nước nóng và núi giả, nhìn cảnh sắc quả thật không tệ.

Hạ Diễm cất vé phiếu, nghĩ thầm cậu mang tính hàn, nếu mùa này đi ngâm suối nước nóng hẳn cũng rất thoải mái.

Chỉ là hai phiếu... Bản mình đi thì lãng phí một tấm.

Khi cậu về nhà, cha mẹ vẫn chưa về.

Hạ Diễm cắt cho Mao Tiểu Quýt chút thịt cá tươi bỏ vào bát nhỏ đẹp mắt, ngồi chồm hổm một bên nói với nó: "Ăn đi nhóc!"

Mao Tiểu Quýt "Oanh" một tiếng biến thành con mèo to, một mèo chiếm cả nửa cái phòng khách, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, đã xử lý sạch sẽ chén cá.

"Oa ——" Mao Tiểu Quýt liếm liếm móng tay, tất nhiên rơi nước mắt cảm động, "Đồ ăn của nhân gian ngon thật!"

Hạ Diễm thấy bé quýt ăn ngon đến rơi lệ, vội vã lấy ra khăn mặt dụi mắt cho mèo: "Sao lại khóc, lần sau lại mua cho cậu."

Mao Tiểu Quýt: "Hu hu cảm ơn chủ nhân ~ "

Hạ Diễm nhìn con mèo to anh tuấn này, rốt cuộc không nhịn được đưa tay sờ cái bụng trắng mềm mại, sau đó nhẹ nói: "Tiểu Quýt... Cậu không để bụng tôi dựa vào một lát chứ?"

"Đương nhiên!" Mèo vẫy đuôi, "Chủ nhân muốn sờ sờ Tiểu Quýt sao cũng được hết!"

Lúc Lục Bỉnh Văn trở lại, đúng dịp thấy người vợ xinh đẹp của hắn đang nằm trên cái bụng trắng của mèo chợp mắt.

Hạ Diễm ngủ ngon lành, con mèo Quýt kia chợp mắt vung vẫy cái đuôi to như chổi lông gà, có vẻ cũng rất thích ý.

Hạ Diễm nghe được âm thanh mới mở mắt ra, nhìn thấy trong tay Lục Bỉnh Văn có xách theo rau và hoa quả, cậu hỏi: "Ngài Lục, sao anh đã trở lại rồi?"

"Buổi tối có mưa to, mọi người không tiện ra ngoài, làm rể như tôi tới nấu bữa cơm." Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói, "Để thần sứ đi đón, bọn họ đang trên đường tới."

Hạ Diễm không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn sẽ suy xét chu đáo đến vậy, cậu ngẩn người: "Thì ra tối nay sẽ mưa sao? Dự báo thời tiết nói là sáng mai mới mưa."

Tuy rằng ngày mai đã vào thu, nhưng hôm nay thành phố B cực kỳ nóng bức, hoàn toàn không có bóng dáng mùa thu.

Lục Bỉnh Văn vừa rồi ngẫu nhiên gặp Thần Bốn Mùa đang dùng pháp thuật gần đây, đại khái tên kia lại muốn nhảy múa, dùng một cơn mưa đổi quý, làm cho thành phố B và khu vực xung quanh giảm nhiệt độ nhanh chóng.

Hạ Diễm vừa dứt lời, ngoài cửa sổ đã rơi những giọt mưa tí tách, trời cũng tối đi.

Thì ra ông chồng quỷ còn chính xác hơn cả bản tin thời tiết.

"Trên đất không lạnh sao?"

Lục Bỉnh Văn duỗi một tay ra với cậu, Hạ Diễm ngớ người, đặt tay vào tay Lục Bỉnh Văn, bị hắn kéo lên.

Tuy rằng chuyện thân mật nhất đều đã làm, nhưng Hạ Diễm bị chồng mình nắm tay vẫn còn có chút thẹn thùng.

Biểu tình Lục Bỉnh Văn vẫn lãnh đạm như trước, lại đặt những chiếc bánh macaron vào tay Hạ Diễm: "Vừa mới rút thưởng được, là vị chanh, có thể em sẽ thích."

Hạ Diễm ngơ ngẩn, cái bánh macaron này làm cậu nhớ tới, phần thưởng vừa đậu vào trường cấp ba cũng là cái này.

Lục Bỉnh Văn hoàn toàn không có dáng vẻ tặng quà, đặt bánh macaron vào trong tay Hạ Diễm, liền bắt đầu yên lặng dùng linh lực điều khiển nồi niêu.

Hạ Diễm ôm hộp bánh macaron, nhẹ giọng nói: "Anh ơi, thật ra hôm nay em cũng muốn trúng."

Lục Bỉnh Văn ngoái đầu nhìn cậu: "Sao cơ?"

"Em trúng hai tấm vé đến suối nước nóng, một người đi thì sẽ lãng phí một tấm khác."

Hạ Diễm cho rằng trúng thưởng là chuyện rất may mắn, cũng nguyện ý chia sẻ phần may mắn này cho Lục Bỉnh Văn.

Nhưng việc tắm suối nước nóng này cũng không phải song tu, cũng không phải bắt quỷ, mà là một việc nhỏ không quá quan trọng, cậu đang cẩn thận thăm dò từng li từng tí thử, thử thăm dò Lục Bỉnh Văn có muốn cùng cậu làm những chuyện lặt vặt này không.

Cậu lấy hai tấm vé suối nước nóng cho Lục Bỉnh Văn nhìn, nhịp tim không hiểu sao lại đập nhanh vài phần.

Nhưng cậu không nhìn nhầm, lúc này trong mắt Lục Bỉnh Văn lại có một chút ý cười.

"Nếu em muốn đi, vậy tôi đi cùng em."

Lục Bỉnh Văn thu vé lại, thập phần trân trọng bỏ vào túi của mình.

Hắn im lặng vài giây, vẫn không nhịn được hỏi: "Hạ Diễm, từ nhỏ đến lớn, em hẳn nhận được rất nhiều lời tỏ tình nhỉ."

Hạ Diễm ngồi trên ghế salon, yên lặng mở hộp bánh macaron, từ trong đó lấy ra một chiếc vị chanh bỏ vào trong miệng, buồn buồn ừ một tiếng.

"Vậy vì sao em vẫn luôn độc thân tới mười chín tuổi?"

Mùi vị chua chua ngọt ngọt bùng nổ vị giác của Hạ Diễm, cậu nhẹ nhàng cong cong khóe môi, "Bởi vì, em đang đợi người em thích xuất hiện."

Một người một quỷ đồng thời rơi vào trầm mặc, trong phòng yên tĩnh, chỉ có nhà bếp ngẫu nhiên truyền đến tiếng chén đũa va chạm.

"Ting ting —— "

Chuông cửa vang lên thì, cơm nước vừa vặn làm xong.

Lục Bỉnh Văn nói với Hạ Diễm: "Gia đình em ăn cơm đi, tôi sẽ không quấy rầy ."

Dứt lời, hắn nháy mắt biến mất ở phòng khách.

Cố Liên vừa mới lại cho Hạ Diễm mua chút hoa quả và rau cỏ, bà vữa bên đổi giày vừa nói: "Diễm Diễm, bên ngoài trời tối quá, tối nay chúng ta không ra ngoài ăn, bố mẹ nấu cơm cho con ăn."

Hạ Diễm tay từ cha mẹ nhận lấy các loại túi,: "Cái đó... Ngài Lục nghe nói bố mẹ đến, đặc biệt làm bữa tối chiêu đãi bố mẹ."

Hai vợ chồng lúc này mới nhìn về phía trên bàn ăn tám món mặn một chén canh nóng hổi, có cá, thịt và thậm chí cả bít tết Wellington.

Tuy rằng người một nhà đều biết sự tồn tại của Lục Bỉnh Văn, nhưng tận mắt dấu vết sinh hoạt của quỷ, vẫn có một chút căng thẳng.

"Ngài Lục bây giờ trong căn hộ sao?"

Hạ Diễm nhẹ giọng nói: "Anh ấy lo bố mẹ sợ sợ, nên đi trước rồi."

Hạ Triều nhìn bàn thức ăn phong phú, rất khó tưởng tượng trên thế giới lại có nam quỷ như thế, có chút hoài nghi: "Đây thực sự là ngài Lục làm sao ?"

Hạ Diễm gật đầu, nói: "Dạ, là thật ạ."

Người một nhà ngồi xuống, Hạ Triều cầm điện thoại di động soi nửa ngày cũng không động đũa.

Hạ Diễm rất hiếm khi thấy ông như vậy, liền cười hỏi: "Bố ơi, bố đang làm gì thế?"

"Không phải người ta thường nói đồ vật không thể thấy được trong màn hình điện thoại sao?" Hạ Triều nghiêm túc nói, "Bố đang xem có thể là phép che mắt của quỷ không."

"Nói cái gì đó, lỡ đâu ngài Lục nghe thấy được không vui thì sao." Cố Liên ngăn cản chồng, "Một chốc chúng ta ăn cơm tối xong, lại đi thắp hương cho cậu ấy, cảm ơn người ta."

"Nói cũng đúng, cõi đời này vốn đã rất nhiều kỳ dị việc." Hạ Triều nhìn về phía Hạ Diễm, "Hạ Diễm, mở văn phòng thần quái là ý tưởng của con sao?"

"Dạ, ngài Lục nói như vậy có thể tích lũy công đức, giảm ảnh hưởng do người quỷ kết hôn mang lại cho con."

Hạ Diễm cẩn thận nói một chút chuyện sổ ghi chép công đức cho cha mẹ, cậu sợ hai người lo lắng, không nhắc đến chuyện mình có được năng lực, chỉ nói học xong vẽ bùa rồi.

"Hiện nay đã làm xong ba đơn , bởi vì... Phía dưới có ngài Lục chăm sóc, chuyện làm ăn của tụi con rất tốt, một lần đã kiếm lời hai trăm vạn."

Cố Liên kinh ngạc nói: "Tuyệt thế sao? Diễm Diễm nhà chúng ta cũng biết làm ăn."

Hạ Diễm từ dưới bàn lấy ra quà cho bố mẹ ngoan ngoãn nói: "Bố mẹ, đây là quà cho hai người."

Cố Liên vừa mừng vừa sợ, nhìn chồng mình: "Đột nhiên cảm thấy Diễm Diễm trưởng thành rồi."

Hạ Triều cười cười, suy tư một phút mới nói: "Nếu làm thế thật sự có thể tích công đức, vậy nhất định phải cố gắng làm. Bố lại cho con chút tiền xài vặt, con đã định mở cửa hàng chưa?"

Hạ Diễm suy nghĩ một chút: "Bố ơi, hiện tại con làm tiệm offline sẽ không lỗ vốn chứ?"

"Không sao, chờ lão Lưu tới thành phố B, con để ông ấy đến trông cửa hàng, thuận tiện bán chút đồ huyền học. Con có ý tưởng buôn bán, cũng có thể sử dụng kinh nghiệm của ông ấy." Hạ Triều nói, "Phương diện cầu thần hỏi phật, nếu con chỉ mở tiệm trực tuyến, thì đại khái có không ít người còn tưởng con là lừa đảo. Con chỉnh chu hơn, danh tiếng lớn, nói không chừng có thể tuyển mộ càng nhiều thiên sư thay con tích góp công đức."

Hạ Diễm gật đầu: "Vẫn là bố nghĩ chu toàn."

Tâm tình Cố Liên rất tốt, con trai hiện tại khỏe mạnh vui sướng, người làm mẹ như bà tất nhiên yên lòng.

Bà nếm thử một khối bò bít tết, nhỏ nhẹ nói: " Tay nghề nấu nướng của ngài Lục thật tốt."

Ông cũng trả lời: "Tôi cũng thấy ăn rất ngon."

Cố Liên hỏi: "Mỗi lần cậu ấy tới gặp con, ngoại trừ làm cơm, còn có thể làm cái gì?"

Hạ Diễm ngẩn người, bên tai hơi ửng hồng: "... Ăn, ăn cơm."

Cố Liên hiển nhiên không có lĩnh hội được ý của Hạ Diễm: "Ai, đứa nhỏ này khi còn sống nhất định là một bếp trưởng, sau khi chết cũng muốn tìm người thưởng thức món ngon mình làm, nhưng bản thân lại không ăn được, thật là đáng thương."

Hạ Diễm: ... Mỗi bữa anh ấy đều ăn rất no, cũng không có rất đáng thương.

Tối hôm đó, thành phố B quả thật như những gì Lục Bỉnh Văn dự đoán, một trận mưa to trút xuống. Trong một đêm nhiệt độ chợt giảm xuống, vừa sáng hôm sau, đã có mấy phần nét thu.

Cơn mưa đã tạnh từ sớm, sương mù dày đặc, Hạ Diễm đi bộ cùng với cha mẹ quanh con đường huyền học, thậm chí còn mặc áo khoác cao bồi mùa thu.

Con đường này đều là các cửa hàng sản phẩm liên quan đến huyền học, cũng có vài đạo sĩ tiệm bắt quỷ ẩn thân tại đây, người cần đều sẽ tới nhìn thử.

Hạ Diễm vốn định thuê một cửa hàng đã được rồi, nhưng cha mẹ nói tiền thuê tại thành phố B rất cao, thậm chí không bằng mua luôn, liền cùng cậu đi xem mặt bằng.

Bởi vì gia đình Hạ Diễm xuất hiện, các đạo sĩ còn tưởng rằng có người đến làm ăn, đều đứng cửa chờ đợi.

Có đạo sĩ đã treo cờ thưởng cực lớn ngoài tiệm, bên trên viết: Có được giấy chứng nhận thiên sư cấp A, mắt âm dương siêu mạnh, nhìn thấu tất cả ác quỷ!

"Ông chủ, vào nhà nhìn xem đi, có muốn kiếm gỗ đào không!"

" Ông chủ, chúng tôi có cái này có thể mời quỷ giúp phát tài!"

"Chị đẹp, có muốn bùa giảm cân không? Đã được Thần nữ Cửu Thiên khai quang a ~ bảo vệ chị một tháng gầy mười cân!"

Đạo sĩ ở khu buôn bán huyền học chia thành hai thái cực rõ ràng, người có thể kiếm được khoản lương trăm vạn, có người chỉ có thể kiếm đủ tiền sống tạm, nhưng người thờ phụng bề trên đều có rất nhiều nhu cầu, cả con đường náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của Hạ Diễm.

Hiện tại con đường này chỉ còn vị trí trên đầu và chính giữa là còn trống, chuyện buôn bán đặc biệt khi liên quan đến huyền học cần chú ý phong thủy, người một nhà xoắn xuýt không biết nên mua vị trí nào tốt hơn, Hạ Triều nói: "Hạ Diễm, bằng không con gọi Thiên sư Chước Hoa đến giúp đỡ xem phong thủy?"

Hạ Diễm nhìn cả một con phố đều kinh doanh Thiên sư, luôn cảm thấy để Lục Bỉnh Văn lại đây, không quá thích hợp.

Cậu vừa định nói Lục Bỉnh Văn không có thời gian, đã thấy một bóng người thon dài cách không xa.

Lục Bỉnh Văn mặc tây trang đen từ một trong khu xoải bước đi ra, vầng trán tối tăm tà khí, anh tuấn khiến những người gần đó đều nghỉ chân nhìn lại.

Hạ Diễm ngẩn người, thầm nghĩ đây cũng quá trùng hợp rồi.

Chẳng lẽ... Lục Bỉnh Văn vừa rồi chưa từng đi, mà đi theo bọn họ một đường, hơn nữa nghe thấy bọn họ nói chuyện?

Lục Bỉnh Văn nho nhã lễ độ hỏi thăm cha mẹ Hạ Diễm: "Chào hai bác."

" Thiên sư Chước Hoa, cực khổ rồi." Hạ Triều nói, "Làm phiền cậu giúp chúng tôi xem phong thủy."

Chính vào lúc này, đạo sĩ già trên đường đột nhiên đến gần Lục Bỉnh Văn, không động đậy nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, sau đó như có suy nghĩ nhăn lông mày.

Hạ Diễm có chút hoảng hốt, nhưng Lục Bỉnh Văn vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa.

Đạo sĩ già nói: "Nguy rồi, trên người cậu có quỷ khí!"

Tim Hạ Diễm nhảy tới cuống họng, cậu đang muốn nói chuyện, đạo sĩ kia vọt thẳng tới trước mặt Lục Bỉnh Văn.

"Quỷ khí này rất nặng, cần giải quyết sớm!" Đạo sĩ kia đưa cho Lục Bỉnh Văn một tấm bùa, "Tôi có bùa bảo mệnh được Đại đế Phong Đô tự mình khai quang, hiện tại giá đặc biệt tám ngàn tám một tấm, bảo vệ cho cậu bình an vô sự, cậu trai có muốn mua một tấm không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro