🖤Chương 19: Như vừa mới gặp (3)

"Chúng ta đều từng nghe qua câu chuyện《Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài》." Giang Mộ Li nói: "Nhưng tại sao sau khi chết họ lại hóa thành bướm, mà không phải là sinh vật nào khác?"

Ôn Diễn suy nghĩ rồi đáp: "Tình yêu bi kịch nào chẳng thế? Có đôi sau khi chết hóa thành cây chung cành, hoặc chim chung cánh cùng bay."

Giang Mộ Li lắc đầu: "Cây chung cành hay chim cùng cánh là hình ảnh rất dễ lý giải, mang ý nghĩa tượng trưng mạnh khiến người ta dễ liên tưởng đến sự gắn bó thủy chung. Nhưng con bướm thì không giống vậy."

Ôn Diễn tưởng tượng rồi gật đầu, đúng là như thế thật.

Trong văn hóa Hán, việc tôn sùng loài bướm không phải là điều gì đặc biệt. Trong số các loài côn trùng, người xưa lại tôn sùng ong nhiều hơn vì chúng có tính tượng trưng rõ rệt. Sau đó mới đến tằm, ve sầu hay nhện.

Vậy nên, nếu Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hay Trang Tử đều có thể hóa thành bướm thì tại sao không hóa thành ong mật hay chuồn chuồn?

"Truyền thuyết dân gian thường không có lời giải thích rõ ràng." Giang Mộ Li nói: "Điều duy nhất có thể chắc chắn là: vào thời cổ đại xa xưa, khi con người chưa bị ảnh hưởng bởi khoa học hiện đại, linh cảm của họ chưa bị ô nhiễm nên họ có thể hiểu rõ hơn bản chất thế giới này."

"Chính vì thế, những người có giác quan nhạy bén — gọi là người tiên tri, giác ngộ — đã xuất hiện. Trong nhận thức của họ, loài bướm chính là vật dẫn linh hồn."

"Ở phương Đông là vậy, phương Tây cũng thế. Người Hy Lạp cổ đại là một dân tộc có linh cảm tuyệt vời. Họ cũng khám phá ra bí mật đó."

"Trong tiếng Hy Lạp cổ, từ psyche có hai nghĩa: vừa là con bướm, vừa là linh hồn. Linh hồn con người sau khi chết rời khỏi thể xác, giống như một con bướm được phóng thích."

*psyche: Psyche là nữ thần "linh hồn" của Hy Lạp và thường được miêu tả là một người phụ nữ xinh đẹp với đôi cánh bướm. Tên Psyche có nghĩa là "linh hồn" trong tiếng Hy Lạp và cũng thường được gọi như vậy trong thần thoại La Mã. Cô sinh ra là một người phụ nữ phàm trần và cuối cùng được ban cho sự bất tử, với vẻ đẹp sánh ngang với cả Aphrodite - nữ thần tình yêu.

Thật là một sự trùng hợp kỳ diệu... Không, đây không phải là trùng hợp.

Ôn Diễn cảm thấy một cơn lạnh bất chợt chạy dọc đầu.

Xét theo lịch sử dài của nhân loại, điều này dường như là tất yếu. Không phải sự sáng tạo bộc phát do cảm hứng bất chợt, không liên quan đến chủng tộc hay khu vực mà là điều mà những người giác ngộ sẽ cùng nhau phát hiện ra.

Giang Mộ Li tiếp tục nói: "Dù có sợ hãi điều chưa biết, sự tò mò và khát khao học hỏi vẫn khiến con người sẵn sàng bất chấp tất cả để khám phá chân tướng thế giới này."

"Họ nhìn vào quá trình từ ấu trùng hóa nhộng rồi hóa bướm mà bay ra khỏi vỏ, như thể đang soi vào một tấm gương. Tấm gương đó phản chiếu một vòng luân hồi, cho thấy rằng cái chết chưa phải là kết thúc, mà là một sự khởi đầu."

Ôn Diễn hỏi: "Vòng luân hồi đó... cụ thể là gì?"

Giang Mộ Li mỉm cười, đôi mắt đen như đá obsidian ánh lên vẻ kỳ lạ.

"Người nổi tiếng nhất từng trải qua vòng luân hồi này, chính là một người Do Thái."

"Ông ấy bị đóng đinh trên cây thập tự ở núi Ô-liu tại Jerusalem. Đến ngày thứ ba sau khi chết, ông ấy sống lại. Sau khi sống lại, ông hiện thân trước các môn đồ rồi thăng thiên, bước vào con đường của thiên thần, từ đó trở thành một trong các vị thần của địa cầu."

"Vòng luân hồi này, chính là: sinh ra, chết đi rồi thức tỉnh từ trong mộ, đón nhận sự sống mới."

Vừa dứt lời, không biết từ đâu có một cơn gió nhẹ lướt qua khiến tóc Ôn Diễn hơi bay bay.

Con bướm bị ép trong khung ảnh như cũng khẽ động đậy đôi cánh, tựa như sắp phá tan lớp kính để bay ra ngoài.

Ôn Diễn như chìm vào một bầu không khí huyền bí khó tả, não bộ như bị một bàn tay vô hình nhẹ nhàng vuốt ve, còn trong sâu thẳm linh hồn truyền đến một cảm giác bất an lạ thường.

"Em sao vậy?" Giang Mộ Li nhìn cậu với vẻ lo lắng: "Anh có nói gì sai à?"

Ôn Diễn ngượng ngùng đáp: "Không, chỉ là em chưa tiêu hóa kịp hết những điều anh vừa nói."

"Những gì em học hôm nay, là để chuẩn bị cho tương lai." Giang Mộ Li nói: "Đến một ngày em thật sự cần đến nó, em sẽ hiểu được tất cả."

Ôn Diễn đóng cuốn sổ tay ghi đầy kiến thức lại, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Giang học trưởng, anh biết thật nhiều thứ."

Giang Mộ Li lắc đầu, chân thành nói: "Anh chỉ là sống trên thế giới này... lâu hơn em một chút thôi."

Ôn Diễn mỉm cười, ánh mắt vô thức nhìn về phía trước.

Cánh cổng khu khoa học kỹ thuật đã ở ngay trước mắt, thời gian ở bên Giang Mộ Li cũng sắp kết thúc.

Viên kẹo này là do cậu may mắn mà nhặt được, có lẽ sau này sẽ không bao giờ có được may mắn như vậy nữa.

Ngực Ôn Diễn tràn đầy chua xót.

"Anh còn vài tài liệu phổ cập khoa học dưới dạng ebook, rất thú vị." Giang Mộ Li nói: "Nếu em hứng thú, anh có thể gửi cho."

Ôn Diễn lập tức đáp: "Em sẽ nghiêm túc đọc ạ."

Giang Mộ Li lấy điện thoại ra, làm một thao tác: "Hình như anh chưa có cách liên lạc với em. Anh có thể thêm em chứ?"

"Dĩ nhiên là được rồi."

Ôn Diễn tim đập loạn nhịp, vài lọn tóc đen để lộ ra đôi tai hồng phấn đến mức khiến người ta xao xuyến, ngay cả đầu ngón tay cũng nhuộm một màu hồng nhạt.

Cậu bấm khóa màn hình điện thoại, màn hình sáng lên.

Trên màn hình là một chàng trai cao ráo tuấn tú đang đứng diễn thuyết trên bục, nụ cười ấm áp, khí chất thanh thoát như ngọc.

Hình nền điện thoại của cậu từ trước tới nay chưa từng thay đổi.

Đầu Óc Ôn Diễn như nổ tung.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu cậu hiện ra hàng trăm cách để giải thích nhưng cuối cùng chỉ có thể rút ra một kết luận —

Muốn chết quá.

Thật sự muốn chết quá.

Cậu không dám ngẩng đầu lên, chỉ muốn làm đà điểu, chui đầu vào cát mà trốn.

Mắt cậu bắt đầu nóng lên, tầm nhìn nhòe đi, cảm giác cay xè từ cổ họng lan lên, chặn ngang sống mũi.

Cảm giác tự ghét bản thân lúc này đã lên tới đỉnh điểm.

Nếu bản thân cũng là một người ưu tú, rực rỡ như ánh sáng thì liệu có đủ dũng khí để đuổi theo Giang Mộ Li không? Liệu có thể đường hoàng mà thổ lộ tình cảm của mình không?

Đã vậy còn dại dột đi ôm lấy một chút ngọt ngào giả dối kia.

Chắc Giang Mộ Li bây giờ cảm thấy mình thật đáng ghét.

Âm u, nhút nhát, giống như con sâu bọ chỉ biết trốn trong bùn mà mơ mộng ánh mặt trời — thật đáng khinh.

"Anh thật sự rất vui."

Ôn Diễn nghe thấy Giang Mộ Li nói như vậy, cậu nghi ngờ không biết có phải tai mình nghe nhầm hay không.

"Vui... vì cái gì cơ?"

"Thì ra chúng ta giống nhau, đều từng làm mấy chuyện ngốc nghếch như vậy."

Giang Mộ Li giơ điện thoại lên, là một bức ảnh — trong ảnh, một nam sinh tóc đen gầy gò đang cúi đầu đi ngang qua thư viện, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu xuống, dừng lại trên gò má trắng mịn của cậu.

"Hôm đó anh đang trong giờ học, thấy em đi ngang dưới lầu, không nhịn được nên chụp một tấm."

Bộ xử lý trong đầu Ôn Diễn như muốn cháy luôn, cậu ngây ngô hỏi: "Anh đi học cũng trốn nhìn ra ngoài cửa sổ à?"

Giang Mộ Li bật cười, rồi lập tức nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, nếu khiến em cảm thấy khó chịu thì anh sẽ xóa ngay."

Ôn Diễn cổ họng nóng lên, cúi đầu nói nhỏ: "Không sao đâu."

Chỉ là, cậu vẫn không hiểu nổi tại sao Giang Mộ Li lại giữ ảnh chụp mình.

Cằm cậu được nâng nhẹ lên bằng một lực dịu dàng nhưng không cho phép kháng cự.

Ôn Diễn ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Giang Mộ Li, qua đôi mắt ấy, cậu có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Hơi thở xung quanh đều tràn ngập hương thơm từ cơ thể người đối diện.

Cậu bị mùi hương ấy làm cho choáng váng, đầu óc như tê dại, chân cũng mềm nhũn không đứng nổi. Mùi hương tuy nhạt nhưng len lỏi vào từng lỗ chân lông, khiến đầu óc trở nên hỗn loạn.

Bướm đực khi theo đuổi bạn tình, không chỉ xòe đôi cánh sặc sỡ như chim công đực khoe đuôi, mà còn giải phóng pheromone thông qua lớp vảy đặc biệt gọi là "hương lân" để thu hút bạn tình đến gần và giao phối.

Đây là kiến thức mới mà Ôn Diễn vừa học được hôm nay.

"Nguyện vọng thường xuất hiện trong một khoảnh khắc nào đó, từ trong hỗn độn dần hiện hình rồi trở nên cố định."

"Khoảnh khắc nhìn thấy em, nguyện vọng của anh cũng ra đời."

Giang Mộ Li nghiêng người tới gần, nhẹ nhàng chạm trán cậu một cái.

"Anh nghĩ, nếu mỗi ngày đều được nhìn thấy em thì đó thật sự là một điều kỳ diệu biết bao."


*Tác giả có lời muốn nói:

Lúc này, Giang Mộ Li cũng đã ám chỉ rằng bản thân mình, giống như Chúa Jesus, từng chết đi rồi sống lại.

Cùng với câu "Người sau khi chết linh hồn rời khỏi thân thể, giống như con bướm bay ra khỏi xác", cũng ngầm lý giải vì sao sau khi Lý Hoa Tú và Tuấn Tuấn chết, Ôn Diễn lại thấy từ miệng họ bay ra nửa cánh bướm. Nửa cánh bướm ấy chính là biểu tượng của một nửa linh hồn mà hai mẹ con mỗi người mang theo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro