🖤Chương 36: Song sát (2)
Người nhà họ Phùng ngây ngẩn cả người, Từ Tiểu Vũ có thể có chuyện gì đáng giá mà đi hỏi Hoàng Tú Cô?
"Hỏi chuyện này với Hoàng Tú Cô, trước tiên đặt một chiếc khay đan lên bàn, bên trong để sẵn đồ thêu thùa may vá của phụ nữ, sau đó bắt đầu ca hát. Đợi Hoàng Tú Cô đến, là có thể hỏi."
A Lộc Sư trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: "Theo tôi đoán, Từ Tiểu Vũ hỏi là đứa bé trong bụng là trai hay gái, đây cũng là vấn đề mà phụ nữ ở trấn Phúc Lâm thường hỏi Hoàng Tú Cô nhất."
"Nhìn miếng vải thêu này xem, Hoàng Tú Cô đưa ra đáp án, hiển nhiên là sinh con trai."
"Ái chà!" Tôn Phượng Kiều kêu lên: "Trách không được lúc mới mang thai, nó thề son sắt nói với chúng ta là nhất định có thể sinh con trai."
"Chúng ta ban đầu còn bị nó lừa gạt, sau này tôi thấy bụng nó hình như không đúng, nhờ người quen xem giúp giới tính thai nhi, mới biết là mang thai một đứa con gái chẳng đáng giá gì."
"Thật hay giả?" chú Văn Thúc nửa tin nửa ngờ: "Nhưng trước giờ chưa từng nghe ai nói Hoàng Tú Cô đoán sai."
"Đây cũng là chỗ tôi nghĩ mãi không ra." A Lộc Sư nói: "Nếu chỉ là sót đồ vật bình thường không thiêu hủy, tôi còn có cách, nhưng cố tình không thiêu hủy lại là đồ vật có liên quan đến Hoàng Tú Cô."
"Điều này có nghĩa là oan hồn Từ Tiểu Vũ quấy phá, cũng có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời với Hoàng Tú Cô."
"Liên lụy đến loại quỷ hồn ăn hương khói như Hoàng Tú Cô vào, sự tình có chút khó giải quyết rồi."
Những người đã tham gia nghi thức đưa bánh chưng thịt như Ôn Diễn lại bị A Lộc Sư triệu tập đến lần nữa.
A Lộc Sư nói với họ, hiện tại mỗi người đều gặp nguy hiểm, ông ta chuẩn bị tự mình đi "nói chuyện" với Hoàng Tú Cô.
"Tuy rằng nguy hiểm khó tránh khỏi, nhưng tôi có Phùng Thánh Quân hộ thể, âm không thắng dương, tà không áp chính, tôi nhất định có thể bảo đảm mọi người bình an vô sự."
Trong một gian phòng khách rộng rãi trống trải, mọi người ngồi vây quanh, hai mắt nhắm nghiền. A Lộc Sư sai hai đồ đệ bày xong án thờ, đốt hương nến, mỗi người cầm hai đầu khay đan, đứng ở giữa khoảng đất trống.
Chính ông ta lại hóa thân thành Phùng Thánh Quân từ đầu đến chân, lần lượt bỏ phấn mặt, lược và khung thêu lụa vào khay đan, sau đó nhặt lên một cây kim thêu hoa, châm vào miếng lụa, miệng niệm tụng:
"Hoàng Tú Cô, Hoàng Tú Cô, khoác mây vai, đeo túi thơm.
Mười ngón tay nhỏ dài khéo léo, hoa thêu tinh xảo tỏa hương thơm.
Cô nương vốn dáng tươi cười, vất vả làm việc quên trang điểm.
Hôm nay ta đến trang điểm cho cô nương, có hương, có phấn, có cả phấn mặt điểm môi hồng.
Cô nương xin hãy mau hiển linh."
Sau khi lặp lại ba lần như vậy, mọi người chỉ cảm thấy một trận gió lạnh lướt qua mặt, rồi trong tai truyền đến tiếng khay đan lay động rất nhỏ.
Hoàng Tú Cô đã đến.
A Lộc Sư lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi Hoàng Tú Cô.
"Từ Tiểu Vũ có phải đã đến tìm bà không?"
"Xuy ——"
Kim thêu chậm rãi di chuyển, châm vào chữ "Đúng vậy" được thêu trên vải.
A Lộc Sư tiếp tục hỏi: "Từ Tiểu Vũ có phải đã cầu bà đoán trước giới tính đứa bé trong bụng không?"
Kim thêu dừng lại ở chữ "Đúng vậy", không di chuyển.
"Bà có phải đã nói với cô ta là con trai không?"
Kim thêu vẫn không nhúc nhích.
"Bà có phải cố ý trêu đùa Từ Tiểu Vũ không?"
Lúc này, A Lộc Sư đã nhận định Hoàng Tú Cô đang giở trò. Loại quỷ hồn thờ trong miếu âm như bà không thể so sánh với chính thần, nếu có ác ý với con người cũng là chuyện rất bình thường.
Ai ngờ kim thêu di chuyển đến chữ "Không".
"Vậy bà đã đoán sai?"
Kim thêu lặng lẽ chọc vào chữ "Không".
A Lộc Sư càng thêm khó hiểu.
Không phải giở trò, cũng không phải không thể đoán ra trai gái, vậy còn có thể là nguyên nhân gì?
Ông ta rùng mình.
Có khả năng nào, Hoàng Tú Cô đang cố ý cho Từ Tiểu Vũ hy vọng không?
Từ hy vọng rơi xuống tuyệt vọng có thể sinh ra thống khổ, còn sâu sắc hơn nhiều so với việc trực tiếp đẩy người ta vào tuyệt vọng.
Phải biết rằng, Hoàng Tú Cô khi vừa mới chết, chính là một lệ quỷ oán khí ngút trời. Dù dân chúng lập miếu thờ cho bà, cũng không thay đổi bản chất lệ quỷ của bà.
Hơn nữa, miếu thờ của bà tuy không phải miếu lớn, nhưng tích lũy hương khói và cúng bái bao nhiêu năm như vậy, nhất định đã khiến bà có không ít đạo hạnh, tuyệt đối không thể xem thường.
Lòng dạ đàn bà độc nhất, chết rồi hận vẫn khó tiêu. Bà rất có thể đang lợi dụng Từ Tiểu Vũ, bày kế khiến Từ Tiểu Vũ khi còn sống tích lũy càng nhiều oán khí, sau khi chết biến thành lệ quỷ hung ác hơn quấy phá, trở thành đồng lõa giúp bà giết người hả hận.
A Lộc Sư càng nghĩ càng thấy da đầu tê dại.
Thật là tâm tư độc ác! Lòng dạ âm hiểm!
Ông ta quyết đoán định kết thúc lần lên đồng viết chữ này trước.
Dù sao chân tướng cơ bản đã dò ra được, Hoàng Tú Cô ở lại đây một giây, nguy hiểm sẽ tăng thêm một phần.
Ai ngờ, ông ta vừa mới chuẩn bị tiễn thần đi, giọng Giang Mộ Li thong thả vang lên: "Cô chết như thế nào?"
......
Mọi người run lên..
A Lộc Sư tức giận đến suýt ngất đi.
Dù là kẻ ngốc không biết gì, chỉ cần xem qua chút phim ma hay tiểu thuyết kinh dị, đều biết tuyệt đối không được hỏi những câu cấm kỵ như vậy trong quá trình gọi hồn!
Thân thế Hoàng Tú Cô thảm thiết, lại càng là cấm kỵ trong cấm kỵ! Ông ta trước đó đã dặn dò kỹ càng ngàn lần vạn lần rồi!
Ôn Diễn khẽ nhắc nhở: "A Li, anh không thể như vậy."
A Lộc Sư muốn nói chuyện đồng tính luyến ái nam chẳng bình thường!
"Anh nên khách khí một chút, không được bất lịch sự với phụ nữ."
A Lộc Sư: "..."
Giang Mộ Li biết nghe lời phải: "Xin hỏi Cô đã qua đời như thế nào? Thật sự giống như trong truyền thuyết sao?"
Vừa dứt lời, khay đan đột nhiên bay lên cao, lộc cộc lăn xuống đất.
"A!" A Lộc Sư đau đớn kêu lên một tiếng.
Cây kim thêu hoa nhỏ như sợi tóc, thế mà lại đâm xuyên qua ngón trỏ của ông ta.
Gió lạnh từng cơn, thổi tắt hương nến, khói nhẹ lượn lờ như bóng ma.
Nhiệt độ trong phòng liên tục giảm xuống, lạnh thấu xương tủy.
Đèn huỳnh quang nhấp nháy điên cuồng, bóng tối chao đảo.
Hoàng Tú Cô quả nhiên nổi giận.
Bạo nộ.
Mọi người sợ hãi hét chói tai liên tục bỏ chạy tán loạn, cả nhà chú Văn càng run rẩy như cầy sấy, ôm nhau gào khóc thảm thiết.
"Sao lại thế này hả?!"
Giang Mộ Li làm ra vẻ mặt sợ hãi, tuy rằng hơi chậm một nhịp nhưng may mà diễn cũng đủ thật.
Hắn thuận lý thành chương ôm chặt người trong lòng, dán gương mặt mềm mại của mình dỗ dành cậu: "Diễn Diễn đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Ôn Diễn kéo hắn sang một bên, tự mình đứng dậy.
?
Cái tên Giang Mộ Li này thật sự hoảng sợ rồi.
Đương nhiên, Ôn Diễn nào biết dáng vẻ bạn trai sợ hãi của cậu đã sắp đạt đến trình độ "hu hu hu Diễn Diễn không cần anh nữa rồi, anh bị bỏ rơi làm sao bây giờ, anh to xác thế này rồi mà không có vợ", cậu có một phỏng đoán táo bạo đang rục rịch, tuy rằng không biết đúng sai, nhưng lại bức thiết muốn chứng thực.
Ôn Diễn cúi lưng, nhặt cây kim thêu hoa còn dính máu tươi lên, châm vào miếng lụa trên khung thêu.
"Hoàng Tú Cô, Cô có phải đang đồng tình với Từ Tiểu Vũ không?"
"Số phận của hai người tương tự nhau, cùng cảnh ngộ, Cô biết một khi nói cho cô ấy kết quả thật, cô ấy nhất định sẽ rơi vào tuyệt vọng, thậm chí bị ép từ bỏ đứa con này."
"Cho nên, Cô mới nói dối cô ấy, đúng không?"
Giọng Ôn Diễn rất rõ ràng, nhưng từ đầu đến cuối, cây kim thêu hoa trong tay cậu đều không có bất kỳ phản ứng nào.
Những dị tượng khủng khiếp trong phòng biến mất.
Hoàng Tú Cô rời đi, tĩnh lặng không tiếng động, chỉ còn tiếng khay đan lay động rất nhỏ.
Giống như có một gót sen ba tấc đi qua, làn váy khẽ lay động vậy.
Mọi người hơn nửa ngày mới dám nhúc nhích, kinh hãi toát đầy mồ hôi lạnh.
Một hồi sợ bóng sợ gió.
Chỉ là, sắc mặt A Lộc Sư không hề dịu đi, vẫn lạnh băng như sương giá.
Ông ta hung tợn cảnh cáo Ôn Diễn và Giang Mộ Li, nói hai người họ đã phạm vào điều cấm kỵ không ai dám vi phạm, chọc giận Hoàng Tú Cô rất lớn, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm giống như những người chết trước đó.
Giang Mộ Li ôm vai Ôn Diễn, vẻ mặt u sầu nói: "Vậy bây giờ phải làm sao đây? Người không biết không có tội, tôi và người yêu hoàn toàn không hiểu chuyện quỷ thần, cầu đại sư chỉ cho một con đường sống."
A Lộc Sư phảng phất như đang chờ đợi phản ứng này của hắn.
Ông ta pha đầy một lu nước lá đa, rắc một ít tro bùa vào trong nước, bảo tất cả mọi người ở đó kể cả đồ đệ của ông ta, đều phải uống cho sạch.
Lá đa có hiệu quả trị âm sát và trừ tà kỳ diệu, hành động này của A Lộc Sư cũng hợp tình hợp lý. Chỉ là khi phát cho mọi người, vẻ mặt ông ta mạc danh có chút khẩn trương.
***
Màn đêm đen kịt phủ xuống, theo gió len lỏi hát khúc ca dao.
Giang Mộ Li tay phải chống đầu, tay trái vỗ nhẹ vào người thanh niên đang ngủ say ngọt ngào trong lòng ngực.
Dù trong đêm tối vẫn đẹp đến mức ánh sáng lưu chuyển trong đáy mắt, giờ phút này đang tuôn trào ra thứ tình cảm nồng đậm không thể hòa tan.
Sền sệt, mãnh liệt, nóng bỏng như dung nham sôi trào, tưới xuống thân hình mảnh khảnh đơn bạc của thanh niên trong lòng ngực.
Ôn Diễn hoàn toàn không biết người bạn trai mà trong ấn tượng của cậu có thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi rất tốt, buổi tối chưa bao giờ ngủ, một đôi mắt không hề chớp nhìn chăm chú cậu cho đến bình minh.
Ngay cả những lời lẽ tao nhã thường ngày thốt ra từ miệng hắn, cũng sẽ giống như phát điên, liên tục phun ra những lời yêu đương khiến người ta rợn tóc gáy.
Thậm chí còn thường xuyên ghé sát lại, nhẹ nhàng liếm láp hàng mi và môi cậu, như hút mật hoa trân quý, tỉ mỉ phân biệt rõ, lưu luyến không thôi.
Chỉ là, thứ niềm vui thường nhật liên tục trắng đêm không gì sánh bằng như vậy, tối nay sợ là phải bị gián đoạn.
Cửa sổ phòng đóng chặt, đẩy ra một mùi trầm hương nến âm u.
Trên sàn nhà hiện ra một bóng dáng mơ hồ, nhẹ nhàng lay động, chậm rãi phiêu đãng.
"Gót sen ba tấc" đi đường chính là như vậy, cho dù là làm quỷ, cũng là cái dạng này.
Hoàng Tú Cô đã đến.
Đến trừng phạt kẻ trái với điều cấm kỵ khi lên đồng viết chữ.
Bóng dáng chậm rãi đứng thẳng lên, trên bức tường trắng kéo ra hình dáng một người phụ nữ trẻ tuổi, dường như một màn rối bóng quỷ dị.
Tứ chi và cổ của Cô có chút kỳ quái, bày ra một tư thế vặn vẹo hỗn loạn.
Điều này khiến Cô khi hành động trở nên đặc biệt cứng đờ trúc trắc, động tác một đốn một đốn, chẳng khác nào một con rối thô ráp bị người mới học vụng về điều khiển.
Bóng quỷ dần dần lan rộng, tựa mực nước hòa vào nước trong, bao phủ toàn bộ căn phòng.
Gia cụ bắt đầu rung chuyển, sàn nhà phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".
Linh áp cường đại.
Nói như vậy, linh áp chỉ tác động lên tinh thần, nhưng linh áp Cô gây ra đã can thiệp vào thế giới vật chất.
Có thể thấy đạo hạnh tu vi của Cô đã vượt xa những quỷ thần thông thường.
Chỉ thấy động tác Cô cứng đờ giơ hai tay lên, mười ngón tay oai lệch như vuốt như móc, chậm rãi tiến gần hai người đang quay lưng về phía Cô trên giường.
Đầu ngón tay sắc bén đã sắp chạm vào sau cổ Giang Mộ Li.
Nhưng Giang Mộ Li vẫn đang nắm chặt tay Ôn Diễn, từ đốt ngón tay đến từng mảnh móng tay hồng hào, tỉ mỉ vuốt ve, thưởng thức đến nỗi nhập thần.
Phảng phất trừ bỏ bàn tay tinh tế này, không còn thứ gì khác có thể khiến hắn phân tâm dù chỉ một chút.
"A ——!"
Vừa chạm vào Giang Mộ Li, Hoàng Tú Cô phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, vội vã lùi bước về sau.
Bàn tay vừa vươn ra của Cô đã tan chảy.
Giang Mộ Li vẫn không quay đầu lại.
Cô hoảng sợ hỏi: "Ngươi là thứ gì?"
"May mà ngươi trốn đủ nhanh, bằng không chỉ sợ một sợi tàn hồn cũng không còn." Thanh niên nhàn nhạt nói.
Linh hồn thần và nghiệp lực địa ngục Vô Gián đang không ngừng dung hợp, đối với lệ quỷ như Cô, không nghi ngờ gì là kịch độc chạm vào là chết ngay.
"Vậy bây giờ thì sao?"
Hoàng Tú Cô đã vừa nghĩ vừa nhận ra con quái vật trước mắt này không thể lường được.
"Cho dù đem toàn bộ thầy pháp và thần linh ở Đông Nam cộng lại, cũng không thắng nổi một đầu ngón tay của ngươi. Ngươi nếu muốn đánh ta hồn phi phách tán, chỉ sợ cũng chỉ là chuyện một ý niệm thôi đúng không?"
Giang Mộ Li khẽ cười: "Ta muốn thỉnh giáo ngươi một vấn đề."
Cô cười lạnh: "Ngươi còn khách khí đấy."
Giang Mộ Li nói: "Là người yêu ta nhắc nhở ta phải lễ phép."
"..."
"Phỏng đoán của Diễn Diễn là chính xác sao?" Giang Mộ Li nói, lộ ra nụ cười xin lỗi: "Ta đối với tình cảm của loài người các ngươi không thực sự hiểu biết, cho nên cũng rất khó đưa ra phán đoán."
Kỳ thật năng lực bắt chước và học tập của thần vẫn rất mạnh, bằng không làm sao có thể tạo ra một người như "Giang Mộ Li" này chứ?
Nhưng tiền đề là cần thiết phải liên quan đến Ôn Diễn, cần thiết là những chuyện Ôn Diễn thích hoặc để ý. Ngoài Ôn Diễn ra, vạn sự vạn vật còn lại trong mắt thần đều như bụi bặm.
Khi lên đồng viết chữ, Diễn Diễn thế mà lần đầu tiên đẩy thần ra một cái, chỉ vì muốn xác minh phỏng đoán của mình với Hoàng Tú Cô.
Thần quả thực muốn điên rồi.
Bất quá, nếu là Diễn Diễn muốn biết, đó chính là thần muốn biết.
Thần chính là một kẻ không còn thuốc chữa vì Diễn Diễn đó QAQ
Chỉ tiếc Hoàng Tú Cô cũng không trả lời theo ý muốn của thần.
Vì thế, thần quyết định tự mình động thủ.
Giang Mộ Li nâng tay lên, ngón trỏ ưu nhã vạch một đường sau cổ một mảng da thịt, một chiếc xúc tu với ánh sáng đen nhánh như ngọc trai từ bên trong xôn xao duỗi ra.
Động tác của xúc tu nhẹ nhàng chậm rãi nhu hòa, lại không hề thương xót mà xuyên thủng trán Hoàng Tú Cô.
Từng cái mụn nhỏ trên xúc tu phập phồng động đậy, cực kỳ giống thân hình loài rắn điên cuồng ăn mồi.
Ký ức khi còn sống của Hoàng Tú Cô đang bị đọc lấy.
Ký ức đen tối và tuyệt vọng, nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Cho dù làm quỷ nhiều năm, cũng khó có thể tiêu tan.
Một giọt nước mắt theo khóe mắt Giang Mộ Li chảy xuống, thấm ướt nốt ruồi đỏ nhỏ xíu ở đuôi mắt.
Sự kinh ngạc của Hoàng Tú Cô trong nháy mắt áp đảo nỗi sợ hãi.
Quái vật như vậy... thế mà cũng biết khóc sao?
Ai ngờ nước mắt của Giang Mộ Li, thật đúng là càng chảy càng nhiều.
Cô khó có thể tin, chẳng lẽ con quái vật này... đang đồng cảm với mình sao?
Giang Mộ Li lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nức nở nói: "Diễn Diễn thật là lợi hại, thế mà thật sự bị em ấy đoán đúng rồi, em ấy sao lại có thể ôn nhu như vậy, thiện lương như vậy, đối với ác quỷ cũng có thể đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị vậy."
Hoàng Tú Cô: "..."
Cô bỗng nhiên tình nguyện bị con quái vật này đánh mình hồn phi phách tán, chứ cũng không cần thấy thần rơi xuống những giọt nước mắt chân tình thật cảm.
Quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ, buồn nôn đến mức linh thể Cô khó chịu, cứ thấy ghê tởm kiểu gì.
Quả thực có thể dọa ác quỷ thành người.
Hoàng Tú Cô đã lâu mới ôn lại được cái cảm giác cả người dựng tóc gáy khi còn là người.
"Cảm ơn." Giang Mộ Li thành khẩn nói: "Cảm ơn ngươi đã cho ta cảm nhận được trái tim huyết nhục phi thường xinh đẹp của Diễn Diễn."
Thất tình lục dục của con người đối với hắn mà nói cũng khó hiểu như tập tính của loài kiến, thậm chí còn có chút buồn cười.
Nhưng là, một khi xuất hiện trên người Ôn Diễn, thần sẽ giống như dùng một loại dược vật cấm kỵ mạnh mẽ gây ảo giác, sinh ra sự phấn khởi và kích động chưa từng có.
Đến tủy não cũng đang run rẩy.
Thần mê luyến tình cảm của Ôn Diễn đến như vậy.
Ở Nghĩa địa hư vô cùng nhau trải qua quãng thời gian gần như vĩnh hằng, người yêu của thần luôn trầm mặc và ưu thương, chưa bao giờ hướng thần biểu lộ những cảm xúc khác biệt.
"Để tạ lễ, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, dù ngươi cứu được hồn phách Từ Tiểu Vũ, cũng không thể thực sự giúp được cô ta. Cô ta giết mẹ con Diệp Mỹ Đình, nhìn như trả được thù hận, nhưng nghiệp chướng cũng ngày càng nặng, không còn khả năng đầu thai làm người nữa."
Cô nghiến răng nói: "Ta làm sao không biết."
"Ta thấy có chút kỳ lạ." Giang Mộ Li làm ra vẻ suy tư: "Theo tình huống bình thường, nghi thức đưa bánh chưng một khi hoàn thành, Từ Tiểu Vũ có thể trừ hết sát khí, sớm ngày giải thoát. Nhưng vì sao người tình nguyện mạo hiểm cũng muốn cứu cô ta? Đây chẳng phải là làm chuyện thừa sao?"
"Huống hồ nghi thức đưa bánh chưng đối với ngươi là hung hiểm vô cùng, ngươi trước đó lại căn bản không biết cái tên hầu đồng kia sẽ dùng đến tuyệt hồn phù."
Hoàng Tú Cô không chịu nói, chỉ bi thương cười lạnh.
"Cho phép ta đoán một chút." Giang Mộ Li trầm ngâm: "... Nếu ngươi không làm như vậy, Từ Tiểu Vũ cũng sẽ giống như những người thắt cổ tự vẫn khác, bị thứ gì đó dưới biển ăn thịt, đúng không?"
Cô lập tức sững sờ.
"Ngươi... ngươi làm sao biết?"
Giang Mộ Li cười, thanh tuấn mê người, rạng rỡ như ánh sao.
"Bởi vì, chính ta đã mang cái thứ đó đến đây mà."
*Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng Tú Cô:...
————————————
Lại đến cái địa danh trứng màu này: Trấn Phúc Lâm phi thường giàu có và đông đúc, lại có rất nhiều thần minh phù hộ, trấn như tên gọi, vừa nghe thì rất có phúc khí. Nhưng là ở cái địa phương này, phúc khí tuy rằng mỗi người đều có, nhưng lại duy nhất sẽ không phù hộ cho người phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro