🖤Chương 44: Giết mèo hoang (3)
Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Ôn Diễn làm sau khi rời giường là đi xem con chó kia.
Con chó đó vốn đã ốm yếu, giờ trông lại càng kiệt sức, thở hổn hển một cách khó nhọc và đau đớn.
Nhìn nó như vậy, cứ như nếu không mang nó đến bệnh viện thú y thì nó sẽ chết mất.
Nhìn bộ dạng của nó, Ôn Diễn không khỏi mềm lòng.
Biết đâu, con chó này thật sự chỉ là một con chó bình thường, còn việc Khang Di Cầm có những biểu hiện bất thường và đột nhiên biến mất lại có nguyên nhân khác.
Giang Mộ Li nói: "Dù sao đi nữa, trước hết chúng ta cứ đưa nó đến bệnh viện thú y kiểm tra đi. Nhìn thấy một sinh mạng đang đau đớn mà không ra tay cứu giúp thì thật sự là hành vi vô đạo đức."
Những lời đó cũng đúng với suy nghĩ trong lòng Ôn Diễn.
Họ đưa con chó đến bệnh viện thú y tốt nhất trong thành phố.
Sau khi bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng, ông nghiêm túc nói với họ rằng cách chăm sóc con chó này không hề có vấn đề gì. Vấn đề nằm ở chỗ: ngay từ đầu, nó đã là một "con chó cuối tuần".
"Chó cuối tuần" – nghe tên cũng đoán được, là những con chó chỉ sống được vài tuần.
Những con chó, mèo như vậy thường đến từ chợ đen thú cưng. Ngay từ khi sinh ra, chúng đã mang trong mình đầy bệnh tật, định sẵn một cuộc đời ngắn ngủi và đau đớn.
Để kéo dài sự sống của chúng, những người buôn bán thú cưng thường tiêm thuốc cho chúng. Dĩ nhiên không phải để chữa bệnh, mà là để khiến chúng trông hoạt bát, tinh thần tỉnh táo – tạo cảm giác chúng là những thú cưng khỏe mạnh, từ đó dễ bán với giá cao.
Với những sinh vật vốn đã mang đầy bệnh tật và đau đớn, việc này chẳng khác nào đòn giáng chí mạng cuối cùng.
Thậm chí, người bán còn cho chúng làm đẹp, che giấu bệnh trạng. Nếu người mua yêu cầu, họ còn có thể làm ra cả giấy chứng nhận sức khỏe và giấy khai sinh giả – vì lợi nhuận, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Sau một quá trình "đóng gói", những động vật tội nghiệp ấy trở thành thú cưng cao cấp, được bày bán trong các cửa hàng được trang trí sang trọng, với giá hàng triệu đồng, thậm chí hàng chục triệu.
Và rất nhiều khi, kẻ bất hạnh không chỉ là những con vật – mà còn là con người.
Nếu chẳng may mua phải những con thú cưng mắc bệnh này, người chủ sẽ phải chịu đựng nỗi đau thể xác lẫn tinh thần cực kỳ lớn.
Họ sẽ phải tận mắt nhìn thấy sinh mạng bé nhỏ dần lụi tàn, dù bản thân đã quyết tâm gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng – nhưng kết quả lại chỉ có thể bất lực nhìn chúng ra đi trong hơi thở cuối cùng.
Nhiều người vì thế mà suy sụp suốt một thời gian dài, thậm chí rơi vào trạng thái dằn vặt và tự trách đến mức trầm cảm.
Khang Di Cầm chính là một người bất hạnh như thế.
Cô nhìn thấy con chó này trông rất giống người bạn thân hồi nhỏ của mình – tiểu Vượng. Cô tưởng rằng mình có thể tái lập một tình bạn chân thành để bù đắp cho những năm tháng đau khổ và day dứt. Không ngờ kết quả lại là một cú sốc thứ hai, khiến vết thương lòng càng thêm sâu sắc.
Nghe xong chẩn đoán của bác sĩ, Ôn Diễn cảm thấy tâm trạng nặng nề vô cùng.
"Lại là chuyện liên quan đến việc làm hại động vật." Giang Mộ Li nói: "Tất cả những chuyện kỳ quái xảy ra gần đây đều rất dễ khiến người ta liên tưởng đến việc động vật đang trả thù con người."
"Không biết Khang Di Cầm đã mua con chó này từ cửa hàng nào." Ôn Diễn cau mày: "Nếu biết, chúng ta có thể lần ra chợ đen thú cưng ngầm ở Hồng Thành, nơi đó chắc chắn sẽ có manh mối."
Sự an nguy của Khang Di Cầm khiến mọi người trong nhóm cứu trợ đều lo lắng. Căn cứ vào khu vực quanh nhà cô, họ cùng nhau điều tra, nhanh chóng xác định được vài cửa hàng thú cưng khả nghi nhất. Sau đó, họ chia thành từng nhóm nhỏ để đi thu thập thông tin.
***
Triệu Nghệ Thành nhìn thấy Ôn Diễn và Giang Mộ Li đang nắm tay nhau đứng đó, đầu cậu ta như hiện ra nguyên một dãy dấu ba chấm.
Trời ạ, không hiểu sao, mỗi lần thấy hai người này là lại có cảm giác như thể một cặp song sinh dính liền.
"Trùng hợp thật đấy, chia nhóm ngẫu nhiên mà cũng rơi trúng nhóm của hai người." Triệu Nghệ Thành bước đến trước máy bán hàng tự động, mua ba lon Coca rồi ném cho họ hai lon.
Giang Mộ Li nhận lấy Coca, bật nắp rồi đưa cho Ôn Diễn.
"Cậu sai rồi. Trong vũ trụ này không tồn tại cái gọi là trùng hợp. Trùng hợp là do số phận sắp đặt, ngẫu nhiên chỉ là một cách nói khác của tất yếu."
Ôn Diễn tiếp lời: "Giống như những giọt nước trên lon Coca này. Nhìn bên ngoài tưởng như chúng nhỏ xuống hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng thật ra quỹ đạo của từng giọt đều là tất yếu, hoàn toàn không có cái gọi là ngẫu nhiên."
Giang Mộ Li nhìn Ôn Diễn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Diễn Diễn, em ngày càng hiểu rõ bản chất của thế giới này."
Ôn Diễn ngượng ngùng nhấp một ngụm Coca: "Em cũng học từ anh mà thôi. A Li luôn có cách nhìn nhận sự việc rất đặc biệt."
Triệu Nghệ Thành ngửa đầu uống cạn lon Coca, như thể muốn chuốc say bản thân.
Quen rồi thì cũng thấy bình thường thôi... thật đấy.
Hai người này đi đến đâu là nổi bật đến đó, cả nước đều biết.
Hiện giờ vẫn còn rất sớm, trung tâm thương mại vừa mở cửa nên chưa có ai cả.
Ba người đi đến tầng có cửa hàng thú cưng, Triệu Nghệ Thành nhíu mày, bịt mũi lại: "Cái mùi gì vậy?"
Giang Mộ Li thản nhiên đáp: "Mùi máu."
"Đừng hù tôi, trung tâm thương mại to thế này làm gì có chuyện..." Triệu Nghệ Thành chậm rãi dừng bước, rồi đột nhiên hét lớn: "Mẹ ơi...?!"
Máu tươi đặc quánh, đã chuyển sang màu đen, đang từ dưới cửa cuốn chảy ra, làm ướt cả đôi giày thể thao của cậu ta.
Từ bên trong cửa truyền ra một thứ âm thanh rất yếu: "Phì... phì... phì phò... phì..."
Nghe kỳ quái như có ai đang cố thổi hơi từ trong chiếc bình nào đó.
Giang Mộ Li nhắc nhở: "Cửa cuốn không khoá."
Triệu Nghệ Thành cắn chặt môi, nắm lấy mép dưới của cửa cuốn, dùng sức kéo lên.
"A a a a a a a a a a ——!"
Cậu ta hoảng sợ đến hét toáng lên, lùi lại loạng choạng, ngã ngồi xuống đất.
Cửa hàng thú cưng bên trong trông rất sáng sủa sạch sẽ, chủ đạo là màu hồng phấn và xanh nhạt, ngập tràn phong cách đáng yêu và ấm áp.
Duy chỉ có một thứ hoàn toàn không hợp – trên trần nhà treo lơ lửng một "người".
Nếu như còn có thể gọi là người.
Giang Mộ Li ánh mắt hơi trầm xuống: "Xem ra... là kiểu hành hình "Cánh chim máu"."
Cánh chim máu – một kiểu hành hình nổi tiếng, mang tính trả thù: Nạn nhân sẽ bị lột sạch áo, trói ngược lại để lưng quay lên trên. Sau đó, ở hai bên sống lưng, gần ngực, người ta sẽ rạch da, đập gãy xương sườn rồi bẻ ra ngoài.
Lưng của nạn nhân giờ giống như mọc ra hai cái "cánh máu", những mảnh phổi đỏ rực vẫn đang co giật thoi thóp...
"Phì... phì... phì phò..."
Con người – không có cánh, cuối cùng cũng mọc cánh, nhưng lại là đôi cánh máu đáng sợ, rùng rợn.
Triệu Nghệ Thành mặt tái mét: "Ai... ai làm ra chuyện này chứ?! Không còn nhân tính!"
"Lần này cậu nói đúng rồi đấy." Giang Mộ Li mỉm cười: "Chỉ là, nhân tính chưa chắc đã là thứ tốt đẹp gì."
Những con vật đang bị nhốt trong lồng như mèo Ragdoll, chihuahua, chó Pomeranian... dường như hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt của chúng đờ đẫn, hành vi vô hồn – hoặc là cứ đi qua đi lại trong lồng, hoặc là cứ không ngừng run chân – biểu hiện điển hình của các hành vi dị thường do bị giam nhốt lâu dài trong không gian nhỏ hẹp.
***
Ở Hồng Thành, lại thêm nhiều vụ tử vong kỳ lạ không thể giải thích nổi xảy ra.
Nhiều chủ cửa hàng thú cưng chết bất đắc kỳ tử, cách chết kỳ quái, thảm khốc đến mức không nỡ nhìn.
Điều tra cho thấy, các cửa hàng đó đều có điểm chung – thú nuôi trong tiệm đều được nhập lậu từ các chợ đen thú cưng, phần lớn là thú bị bệnh.
Để tối đa hóa lợi nhuận, họ không ngần ngại chọn con đường tàn khốc này.
Họ cố gắng bán hết lũ thú trước khi chúng phát bệnh. Những con không kịp bán, dù chỉ còn thoi thóp, cũng bị vứt bỏ không thương tiếc.
Đây là những gì mà nhóm điều tra phát hiện được.
Thật tiếc, chỉ với manh mối ít ỏi như vậy thì không đủ để phá án, càng không thể xác định đó là tự sát hay bị sát hại.
Những chủ tiệm kia cứ như vậy mà chết thảm không ai hay.
Không ai biết họ trước khi chết đã hoảng loạn, đau đớn và tuyệt vọng đến mức nào.
Tâm trạng cùng cực ấy, có lẽ chỉ những con thú tội nghiệp từng bị họ giết rồi ném vào thùng rác mới hiểu rõ nhất.
***
"Bây giờ gần như có thể chắc chắn một trăm phần trăm rồi, nguồn gốc của các sự kiện kỳ quái này là từ chợ đen thú cưng." Triệu Nghệ Thành khẳng định chắc nịch.
"Quán ăn của ông bác Thái kia cũng từng mua động vật từ đó, những con thú tinh thần bất ổn hay cắn chủ gần đây cũng có khả năng xuất thân từ chợ đen này."
"Khang Di Cầm chỉ e là dữ nhiều lành ít..." Ôn Diễn lo lắng.
"Em đừng quá lo." Giang Mộ Li an ủi: "Khang Di Cầm chưa từng ngược đãi động vật. Nếu không tạo nghiệp ác, thì sẽ không phải gánh hậu quả xấu."
Câu sau Giang Mộ Li không nói ra: Chờ đợi cô gái loài người kia sẽ là một nhân quả khác.
"Vậy giờ chúng ta nên làm gì?" Triệu Nghệ Thành hỏi: "Chẳng lẽ ngồi đây chờ chết?"
Ôn Diễn nói: "Tôi muốn cùng A Li tìm ra chợ đen thú cưng này, điều tra sự thật đến cùng."
Triệu Nghệ Thành giơ ngón tay cái không nói gì.
Gan dạ thật.
Ôn Diễn nói thêm: "Chuyện này rất nguy hiểm. Cậu không cần dính vào."
Triệu Nghệ Thành ngập ngừng: "Ba mẹ tôi chỉ có một đứa con, ông ngoại thì quý tôi như vàng. Nếu tôi xảy ra chuyện gì, ông chắc không chịu nổi..."
Ôn Diễn gật đầu, hoàn toàn hiểu.
Triệu Nghệ Thành không giống hai người họ. Cậu ta có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn, có những người thân yêu thương cậu ta hết lòng. Còn Giang Mộ Li là trẻ mồ côi, mà bản thân Ôn Diễn... tuy không phải là trẻ mồ côi, nhưng còn cô đơn hơn cả mồ côi.
Hai người họ chỉ còn vướng bận nhau – chỉ cần có nhau bên cạnh, không gì có thể làm họ sợ.
"Tôi quyết định rồi." Triệu Nghệ Thành đập bàn: "Tôi sẽ liều mình vì anh em!"
"Không cần đâu, cậu đi theo cũng chẳng giúp được gì mấy." Giang Mộ Li lạnh nhạt nói.
Triệu Nghệ Thành: "......"
Giang Mộ Li liếc nhìn cậu ta, đột nhiên cười: "Cũng không hẳn. Cậu sẽ hữu dụng – nhưng không phải bây giờ."
"Ồ..."
Không hiểu sao, tim Triệu Nghệ Thành đập mạnh một nhịp. Cảm giác như việc được Giang Mộ Li công nhận là "có ích" là một vinh dự to lớn.
"A Li, thêm người thì thêm sức. Cho Triệu Nghệ Thành cùng đi hỗ trợ đi." Ôn Diễn nói.
Giang Mộ Li lập tức đồng ý: "Anh nghe em."
Ôn Diễn quay sang nhìn Triệu Nghệ Thành: "Nhưng lần này có thể nguy hiểm hơn cả vụ ở Thiên Thọ Đường. Cậu phải hết sức cẩn thận, nhất định không được để xảy ra chuyện gì."
Giang Mộ Li mỉm cười: "Cậu ta sẽ không sao đâu."
Tuy rằng hiện giờ việc cấp bách là phải tìm ra vị trí của chợ đen thú cưng, nhưng việc đó thật sự vô cùng khó khăn.
Bởi vì loại giao dịch phi pháp không thể công khai như thế này chỉ có những người trong giới mới biết, mà hơn nữa địa điểm còn thường xuyên thay đổi, như đang chơi trò du kích với đội quản lý hành chính và pháp luật của thành phố.
Triệu Nghệ Thành đã tìm đủ mọi mối quan hệ để dò hỏi nhưng cũng không thu thập được chút tin tức đáng tin cậy nào.
Ôn Diễn cũng rất sốt ruột, bởi vì càng chậm tìm được nơi đó bao nhiêu thì Khang Di Cầm lại càng gặp nguy hiểm bấy nhiêu.
"Diễn Diễn, đừng quá lo lắng, cứ chờ thêm một chút." Giang Mộ Li nói với giọng điềm đạm, nhẹ nhàng: "Hiện tại mọi thứ vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, chưa đến lúc sự thật hé lộ đâu."
Không hiểu vì sao, những lời nói của Giang Mộ Li khiến Ôn Diễn dần bình tĩnh lại.
Giọng nói, lời nói và cả con người Giang Mộ Li đều mang một sức cuốn hút khiến người ta tin tưởng.
Đêm khuya thanh vắng, Ôn Diễn bắt đầu mơ.
Con thiêu thân lớn bay vào trong giấc mơ của cậu lần nữa.
Ôn Diễn để ý thấy một cái xúc tu của "Thần" đã bị đứt tận gốc, bèn hỏi: "Ngài bị sao vậy?"
Đôi mắt to như ánh trăng của "Thần" lập tức ngấn lệ.
Từng đôi mắt kép đều ngân ngấn nước mắt.
Ôn Diễn nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn con mắt cùng chảy nước mắt về phía mình.
"..."
"Đau quá... đau lắm đó..." Thần tủi thân rên rỉ.
Ôn Diễn thò tay vào túi, lấy ra một miếng băng cá nhân.
"Chậc, ngài cũng đâu dùng được thứ này..."
Cậu vừa định cất lại thì đã bị thần cuốn lấy miếng băng bằng xúc tu, nhanh đến mức sét đánh không kịp bưng tai.
Thần nâng niu miếng băng cá nhân như thể vừa nhận được bảo bối, hí hửng vung vẩy xúc tu.
"Chỉ cần là vết thương nhỏ, Diễn Diễn cũng phát hiện ra, chứng tỏ Diễn Diễn đã quan sát ta rất kỹ."
"Quan sát tức là để ý."
"Để ý là quan tâm."
"Quan tâm nghĩa là có tình cảm."
"Diễn Diễn quả nhiên yêu ta nhất!"
Ôn Diễn mệt mỏi đưa tay đỡ trán.
Vẫn là cái phong cách cũ như mọi khi, cái logic bá đạo này đúng là đáng sợ.
Ừm, xem ra thần thật sự không sao cả.
"Diễn Diễn."
Thần đột nhiên dừng lại, nghiêm túc đến lạ, khiến Ôn Diễn bất giác có cảm giác quen thuộc mơ hồ.
"Em đã từng nghe chuyện người thổi sáo thành Hamelin chưa?"
"Ừ... hình như có biết."
Truyền thuyết về người thổi sáo thành Hamelin là một trong những câu chuyện nổi tiếng nhất của nước Đức.
Từ rất lâu trước đây, có một ngôi làng ở Đức tên là Hamelin, nơi này bị chuột hoành hành.
Một ngày nọ, có một người lạ đến tự xưng là chuyên gia bắt chuột. Người dân trong làng hứa sẽ trả thù lao hậu hĩnh nếu ông ta giúp họ diệt trừ chuột.
Vì vậy, người này thổi sáo, đàn chuột nghe tiếng sáo thì kéo nhau đến sông Weser và chết đuối hết.
Nhưng sau khi chuyện đã xong, dân làng lại thất hứa, không trả ông ta một đồng nào.
Tối hôm đó, người thổi sáo rời khỏi làng. Dưới ánh trăng, tiếng sáo ngân vang, tất cả trẻ con trong làng đều chạy ra khỏi nhà, đi theo ông ta.
Người thổi sáo vừa thổi vừa dẫn lũ trẻ lên núi, càng đi càng xa, và cuối cùng tất cả đều biến mất trong rừng sâu.
"Diễn Diễn, nhìn nè."
Thần bắt chước dáng vẻ của người thổi sáo, đôi cánh rung lên nhè nhẹ, một đám bướm giấy trắng lắc lư bay theo phía sau, trông như một đoàn đưa tang.
Ôn Diễn suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Ngài đang ám chỉ điều gì với tôi sao?"
"Người thổi sáo sẽ dẫn em đến nơi đó, người thổi sáo sẽ đưa đi toàn bộ lũ chuột."
"Nhưng người thổi sáo... ở đâu chứ?"
"Chẳng phải em đã sớm tìm được rồi sao?"
Ôn Diễn vừa định hỏi tiếp thì đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Cậu xuống giường đi ra ban công, thấy Giang Mộ Li đang ngồi xổm bên cạnh lồng sắt của chú chó nhỏ.
Ngón út trắng trẻo, thon dài của hắn dán một miếng băng cá nhân nổi bật.
"A Li, tay anh sao vậy?" Ôn Diễn hỏi.
Giang Mộ Li quay lại, nói: "Bị cạnh của lồng sắt cắt trúng một chút, không sao đâu."
"Cẩn thận kẻo nhiễm trùng." Ôn Diễn dặn.
Chính mình đang nghĩ gì vậy chứ? Loại băng cá nhân đó vốn dùng rất tốt, nhà nào cũng chuẩn bị sẵn. Nhà cậu cũng tích trữ mấy hộp. A Li bị thương thì dùng một miếng là chuyện rất bình thường.
Ôn Diễn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn Giang Mộ Li đang dỗ chú chó nhỏ.
Con chó ốm yếu này mấy tuần gần đây luôn buồn bã không thiết tha gì, vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn đi theo Giang Mộ Li.
Giang Mộ Li chỉ nó đi đông, nó sẽ đi đông; chỉ đi tây, nó cũng đi tây.
"Diễn Diễn, sao em đứng ngẩn ra vậy?"
Ôn Diễn sực tỉnh.
"Em hình như đã biết."
Giang Mộ Li nhướng mày: "Biết cái gì?"
"Biết ai là người thổi sáo trong truyền thuyết Hamelin."
Tác giả có lời muốn nói:
Logic của Thần là bất kể Diễn Diễn nói gì, Thần cũng có thể suy luận ra kết luận "Diễn Diễn yêu ta nhất", đúng là quá thần kỳ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro