🖤Chương 58: Dê đen (3)

Rắc —— đoàng!

Âm thanh vỡ vụn vang lên giữa không trung.

Thế giới như một chiếc bình gốm bị đánh vỡ, những vết nứt bắt đầu lan tràn khắp nơi.

"Không thể nào... Không thể nào... Nhất định không thể nào!"

"Đào Lâm" vẫn còn gào lên đau đớn như bị xé tâm can, gương mặt và cả cơ thể hắn ta cũng như thế giới này, "rắc rắc" liên tục hiện thêm những vết nứt mới, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn tan vỡ.

Hắn ta không hiểu. Thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng đây là thế giới ý thức do chính hắn ta tạo ra, hắn ta là kẻ ngang hàng với thần thánh trong thế giới này, chỉ có hắn ta mới có quyền kiểm soát mọi thứ ở nơi đây.

Vì sao giờ không những không thể làm tổn thương Ôn Diễn dù chỉ một chút, mà cả thế giới này cũng sắp biến mất?

Hắn ta nghĩ mãi cũng không ra.

Khả năng duy nhất chính là — thế giới này căn bản không phải do hắn ta tạo ra. Hắn ta ngu xuẩn tin rằng mình là chúa tể nơi đây, không ngờ từ lúc nào đã trở thành một con cờ bị người khác bày mưu tính kế và điều khiển.

Chỉ là, dù có chết hắn ta cũng không muốn chấp nhận sự thật đó.

Từ khi còn sống đến lúc chết đi, hắn ta chưa từng được tự mình quyết định số phận.

Cứ ngỡ rằng thế giới ý thức do mình tạo ra cuối cùng sẽ là của riêng mình. Ai mà ngờ vẫn không thoát khỏi số kiếp bị trò đùa của vận mệnh giày vò. Bảo hắn ta làm sao chấp nhận được đây?

Nhưng cho dù có bao nhiêu không cam lòng cũng vô ích. Cùng với một tiếng nổ vang dội như trời long đất lở, cả thế giới này — bao gồm cả "Đào Lâm" — cuối cùng cũng hóa thành vô số mảnh vỡ bay tán loạn.

Một mảnh vỡ tình cờ chính là phần mắt của "Đào Lâm", hình ảnh cuối cùng còn lại là vẻ mặt hoảng sợ, tuyệt vọng và mờ mịt của hắn ta.

Những mảnh vỡ tan thành vô số hạt bụi mịn bay đầy trời.

Tuyết trắng, lấp lánh ánh sáng mờ ảo, như sao rơi giữa cõi mộng.

Bột phấn của bươm bướm.

Lớp phấn ấy từ từ tụ lại, dần dần hiện ra hình dáng một thiếu niên tuyệt mỹ với vóc dáng thon dài, ba đôi cánh lông vũ trắng bạc uyển chuyển sau lưng.

Đó là một thần. Người đã xâm nhập và can thiệp vào thế giới này, lấy thân phận "quái vật của phòng tiêu bản" và "học sinh chuyển trường" để đồng hành bên Ôn Diễn.

Cũng chính thần đã điều chỉnh lại trung tâm thế giới này thành Ôn Diễn, để cậu thay thế "Đào Lâm" trở thành chúa tể thực sự.

Vì vậy, cho dù trong thế giới này tồn tại bao nhiêu ác ý, khủng khiếp đến mức nào thì cũng không thể làm Ôn Diễn bị thương thực sự.

"Cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi nhỉ?" Thần cất tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng với nụ cười dịu dàng đặc trưng.

Nhưng, thần và Ôn Diễn lại không trở về thế giới thực như thần dự đoán.

Lúc này, trước mắt thần dần dần mở ra như một vở kịch, là một thế giới khác — giống hệt như thế giới vừa rồi.

Giống như những con búp bê Nga, mở lớp lớn bên ngoài ra thì phát hiện bên trong vẫn còn những lớp nhỏ nữa.

Thần ngẩn người một lúc, rồi khẽ nở nụ cười vừa hiểu ra, vừa mang theo chút bi thương.

"Ra là thế... Là như vậy... Hóa ra sợi dây nhân quả này vẫn chưa kết thúc, cho nên em vẫn chưa muốn rời đi đúng không?"

"Em đã dùng niềm vui, nỗi đau, sự buồn bã, căm hận, và cả chấp niệm âm ỉ như ngọn lửa lam âm thầm thiêu đốt... để kéo dài sự tồn tại của thế giới ý thức lẽ ra đã tan biến này."

Thần quỳ xuống, ba đôi cánh lớn sau lưng trải dài trên mặt đất, ánh sao lấp lánh, quầng sáng huyền ảo, như một hồ bạc đang tụ lại dưới chân.

Thần nhẹ nhàng bế lấy Ôn Diễn, để đầu cậu tựa lên đùi mình.

"Anh biết mà, em luôn là một đứa trẻ đặc biệt sợ cô đơn, điều này chưa từng thay đổi."

"Nhưng xin lỗi... Dù ở vũ trụ nào, thế giới nào, thời gian nào, anh cũng chưa từng có cách nào khiến nỗi đau trong tim em được chữa lành hoàn toàn."

"Rõ ràng, sự tồn tại của anh là do chính em tạo ra cơ mà."

Mi mắt Ôn Diễn khẽ rung động một chút.

Cậu rất thích cảm giác được gối đầu lên đùi Giang Mộ Li, hiện tại cảm giác này y như đang tựa vào lòng hắn, đầu mũi toàn là mùi hương dễ chịu quen thuộc từ người ấy.

Thích.

Cực kỳ thích.

Thần cúi xuống, khẽ hôn lên hàng mi đang run rẩy của Ôn Diễn.

"Lúc em tỉnh lại, có lẽ sẽ chẳng còn thấy anh nữa đâu."

"Hãy nhớ tìm ra anh sớm một chút nhé."

"Tuy rằng được chờ đợi bởi em là một điều vô cùng hạnh phúc, nhưng anh vẫn hy vọng đừng để anh phải đợi quá lâu."

"Dù sao, anh cũng biết cô đơn mà."

***

Ôn Diễn bị người ta phát hiện bất tỉnh ở hành lang, có một bạn học tốt bụng đưa cậu đến phòng y tế. Giáo viên phụ trách kiểm tra cho cậu nhưng không phát hiện ra vấn đề gì. Cậu chỉ nằm nghỉ trên giường nửa tiết học rồi lại quay về lớp như thường.

Ngoài sự việc nhỏ này, hôm nay cũng không khác gì mọi ngày trong quá khứ.

Lẽ ra phải như thế.

Nhưng không hiểu tại sao, Ôn Diễn cứ cảm thấy lồng ngực nặng nề đến mức đau đớn.

Tan học, cậu nhìn thấy ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, chiếu vào một góc bảng đen, nơi có ghi tên bạn trực nhật.

Khoảnh khắc đó, cậu có cảm giác như không khí xung quanh bị hút sạch. Ôn Diễn ôm ngực, cảm thấy như có một nắm băng vụn đâm thẳng vào lòng ngực, lạnh buốt đến đau nhức như muốn chết.

Tại sao lại như vậy?

Chính cậu cũng không thể hiểu nổi.

Cậu cảm thấy mình đã từ lâu chẳng khác gì một cái xác không hồn — thân thể vẫn sống, nhưng linh hồn thì đã chết từ lâu.

Người như vậy thì làm sao còn biết đau lòng?

Ôn Diễn đeo cặp sách lên lưng, về nhà.

Cặp sách nặng trĩu, ép lên vai khiến cậu đau nhức.

Nhưng cặp sách của cậu lúc nào cũng đầy những sách bài tập và tài liệu ôn luyện, nặng cũng là chuyện bình thường.

Khi về đến nhà, Ôn Diễn đã mệt đến mức gần như quỵ xuống.

Đèn trong nhà... sao lại sáng?

Ôn Diễn nhíu mày.

Cậu nhớ rõ mỗi sáng trước khi đi học đều tắt hết đèn. Hơn nữa, khu nhà của cậu là biệt thự cao cấp, an ninh rất nghiêm ngặt, không thể có chuyện trộm cắp.

Chẳng lẽ hôm nay cậu quên tắt đèn?

Ngốc quá...

Ôn Diễn bỗng thấy bất an.

Cậu cắm chìa khóa vào ổ, từ từ xoay nắm cửa. Cửa còn chưa mở hẳn, một mùi máu tanh kỳ lạ đã len qua khe hở, xộc thẳng vào mũi.

Dạ dày Ôn Diễn quặn lên dữ dội, suýt nữa nôn ra.

Cậu run rẩy đưa tay đẩy cửa ra.

Phòng khách sáng trưng, ánh đèn rực rỡ càng làm nổi bật nội thất xa hoa lộng lẫy.

"Về rồi à, Diễn Diễn."

"Mẹ con chờ con lâu lắm rồi, nếu con còn không về chắc mẹ lo chết mất."

Phạm Thiến Nam và Trần Ngọc Sinh đang ngồi đối diện nhau tại bàn ăn kiểu Pháp cổ điển, cả hai mỉm cười rạng rỡ nhìn cậu.

Yết hầu Ôn Diễn như bị siết chặt bằng dây thun, đến thở cũng khó.

"Ngốc à, còn đứng đó làm gì? Mau lại đây." Phạm Thiến Nam dịu dàng nói.

Ngón tay Ôn Diễn siết chặt tay nắm cửa, nhưng rồi vẫn từng bước một tiến vào.

Vừa ngồi xuống, Phạm Thiến Nam và Trần Ngọc Sinh lập tức vỗ tay rầm rập.

Nhịp nhàng, đều đặn, vang dội.

Không dừng lại.

Họ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cậu, cứ như chỉ cần cậu không mở miệng, họ sẽ vỗ tay mãi không thôi.

Yết hầu Ôn Diễn trượt lên xuống, cố gắng phát ra vài tiếng run rẩy nghẹn ngào: "Sao lại... các người..."

"Chủ nhiệm của con gọi điện nói kỳ thi tháng này con lại lọt top ba toàn khối. Bác Trần con mừng quá trời, định đãi tiệc nhà hàng để chúc mừng. Nhưng mẹ bảo không cần, vì Diễn Diễn từ nhỏ đã thích ăn món mẹ nấu. Làm mẹ, lúc này mà không vào bếp thì còn đợi khi nào?"

Phạm Thiến Nam vừa nói vừa cười tươi như hoa, môi đỏ và hàm răng trắng lóa đối lập rõ rệt dưới ánh đèn pha lê, phát ra ánh sáng lấp lánh.

"À đúng rồi, tiểu Kiệt đâu?" Trần Ngọc Sinh hỏi: "Thằng bé lúc nào cũng bám lấy anh trai, cứ nằng nặc đòi chơi với con. Sao hôm nay lại không thấy nó đâu?"

Phạm Thiến Nam trách móc: "Anh đúng là đầu óc để đâu, tiểu Kiệt không phải nôn nóng gặp Diễn Diễn quá nên đã chạy đến trường con từ sớm rồi sao?"

Trần Ngọc Sinh vỗ trán: "À đúng rồi, anh nhớ ra rồi. Diễn Diễn, con có gặp tiểu Kiệt không? Nó không cùng con về nhà à?"

"Về rồi mà." Phạm Thiến Nam giơ một ngón tay: "Tiểu Kiệt không phải đang nằm trên lưng con đó sao?"

Cả người Ôn Diễn run lên dữ dội. Cậu định quay đầu lại nhìn, nhưng cổ như bị bóp chặt, không sao quay được.

Cậu từ từ dời ánh mắt xuống — trên vai mình, quả nhiên đang có một đôi tay bám lấy.

"Anh ơi!"

Cậu nghe tiếng Trần Hạo Kiệt vui vẻ gọi.

À... ra là vậy... bảo sao thấy nặng... thì ra là vì trên lưng mình có thêm một người...

"Rồi, cả nhà đã đủ mặt, vậy chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi." Trần Ngọc Sinh xoa tay.

Phạm Thiến Nam đứng dậy, tươi cười rạng rỡ, lần lượt mở nắp từng món ăn trên bàn.

"Món khai vị, salad tròng mắt người sống. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc suốt đêm vì cô đơn là nguyên liệu tuyệt hảo, được nêm nếm bằng nước mắt và máu tươi, chắc chắn mọi người sẽ thích."

"Món chính, tim hầm rượu vang đỏ Burgundy. Trái tim này là của một người nhạy cảm, mong manh, đã chín mùi qua những tháng năm cô đơn, mang lại hương vị khiến người ta muốn khóc."

"Món tráng miệng, bánh mousse não người rưới mật ong. Dù đã từng có ký ức hạnh phúc nhưng nay chẳng còn nguyên vẹn, vẫn luôn mơ một ngày có thể tìm lại. Hương vị chua xót pha lẫn ngọt ngào này nhất định khiến người ta không thể dừng lại."

...

Phạm Thiến Nam mở từng nắp món ăn, bàn ăn dài đầy ắp những món nhiều màu sắc.

Lấp lánh sắc đỏ, sắc trắng run rẩy, nước sốt đen óng như nho chín mọng...

"Ăn đi, Diễn Diễn."

Phạm Thiến Nam nở nụ cười hiền từ, đôi mắt cong cong, khóe miệng kéo cao hai bên. Trong khoảnh khắc, gương mặt bà ta như chỉ còn lại ba đường cong kỳ quái bị kéo dài đến cực độ.

"Đây là mẹ cố ý nấu cho con đấy. Con chẳng phải luôn ghen tị với mấy bạn khác được ăn cơm mẹ nấu sao?"

Đầu ngón tay Ôn Diễn khẽ giật, run rẩy lạnh buốt mà cầm lấy dao nĩa.

Cậu thấy mắt mình đau nhức, chắc chắn là vì đang rơi lệ.

Tim cậu cũng đau quá, chắc hẳn là vì đang rỉ máu.

Não cậu đau nhói, chắc là đang co thắt lại.

Đau... Đau quá... Tại sao lại đau đến mức này?

Chẳng lẽ là bởi vì đôi mắt, trái tim và não bộ của cậu đều đã bị Phạm Thiến Nam cắt ra, đem đi chế biến thành một bữa cơm đoàn viên hạnh phúc hoàn hảo?

Nếu vậy, cậu không nên cảm thấy đau, cũng không nên rơi lệ.

Bởi vì, được vây quanh bởi những người yêu thương mình, cùng nhau ăn cơm, nói chuyện vui vẻ – chẳng phải là điều cậu luôn luôn mơ ước sao?

Nếu như để thực hiện ước mơ đó, cậu phải đánh đổi đôi mắt, trái tim và cả bộ não... thì cũng chẳng sao cả.

Tình yêu. Tình yêu. Tình yêu.

Chỉ cần có tình yêu, chỉ cần đủ nhiều yêu thương, thì có thể lấp đầy hốc mắt cậu, đầu cậu và cả lồng ngực cậu.

Ôn Diễn cầm lấy dao và nĩa, chậm rãi mỉm cười.

"Mẹ, cảm ơn mẹ. Mẹ vất vả rồi."

Một tấm gương toàn thân đặt ở góc phòng khách phản chiếu hình ảnh chân thật của cậu lúc này.

Đôi mắt đã là hai lỗ trống rỉ máu, những giọt lệ đỏ tươi tràn xuống khuôn mặt tái nhợt, tụ lại ở chiếc cằm nhọn.

Trái tim bị khoét mất, chỉ còn lại một lỗ hổng to tướng bên ngực trái.

Nhưng cậu lại giống như không cảm nhận được gì cả.

Cậu đang được người thân bao quanh, tận hưởng sự quan tâm của họ dành cho mình, trong lòng tràn ngập một cảm giác vui sướng chưa từng có.

Tình yêu lấp đầy đôi mắt cậu, nên cậu mới trở nên mù lòa.

Tình yêu lấp đầy ngực cậu, nên cậu thấy hạnh phúc.

Tình yêu lấp đầy đầu óc cậu, nên cậu thấy mãn nguyện.

Bây giờ, Ôn Diễn là một người mù lòa, hạnh phúc và đặc biệt mãn nguyện.

Trước khi ngủ, Phạm Thiến Nam đặc biệt vào phòng để chúc cậu ngủ ngon.

"Mẹ, con đâu còn là con nít nữa." Ôn Diễn ngượng ngùng nói.

Phạm Thiến Nam nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, dịu dàng nói: "Trong mắt mẹ, con mãi mãi là đứa con bé bỏng."

"Mẹ, con hỏi mẹ một câu được không?"

"Ừ."

Ôn Diễn hơi do dự một chút, rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Mẹ thương con hơn hay thương em trai hơn ạ?"

Phạm Thiến Nam sững người một lúc rồi bật cười: "Sao lại hỏi chuyện ngốc nghếch như thế?"

Ôn Diễn lầm bầm: "Con chỉ muốn biết thôi mà..."

"Diễn Diễn ngốc à, mẹ thương tiểu Kiệt, cũng thương chú Trần, nhưng trên đời này, người mẹ thương nhất vẫn luôn là con." Phạm Thiến Nam hôn lên trán cậu: "Trong lòng mẹ, không ai có thể sánh bằng con."

Nụ hôn của mẹ thật ấm áp, lại còn mang theo hương thơm nhè nhẹ.

Ôn Diễn vì thoải mái mà rụt cổ lại một chút.

"Ngủ sớm đi con, mai còn phải dậy sớm đến trường."

Phạm Thiến Nam giúp hắn đắp lại chăn ngay ngắn.

Ôn Diễn ngoan ngoãn gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Đêm thật yên bình và tĩnh lặng.

Tối nay, nhất định sẽ là một giấc mơ đẹp.

May mà cậu đã ngủ thật sâu.

Nếu bây giờ cậu mở mắt ra, cậu sẽ thấy ba người kia đang đứng ngay mép giường.

Họ nhìn chằm chằm vào cậu, lén lút quan sát, thì thầm với nhau.

Hàm răng trắng bệch, miệng đỏ tươi, ánh mắt tà dị.

Còn cậu, đang đắm chìm trong tình yêu giả dối ấy, hoàn toàn không hay biết gì cả.


*Tác giả có lời muốn nói:

^_^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro