🔥Chương 41: Cầm động cửu tiêu, hạc lập vân đình

Một ngày sau, Thiên Tuế từ Huyền Âm môn trở về báo lại tình hình.

Huyền Âm môn đúng như Vạn Kiếm môn đã nghĩ, rằng họ hoàn toàn không biết gì về Ma tộc, xem ra là đang cố tình phủ nhận đến cùng.

Quả thật cũng khó mà mong họ tự nguyện giao Ma tộc ra, Hạ Lan Tuyết suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định tự mình đi.

Ngoài Đạp Tuyết tiên tôn ra, những người khác đi cũng vô ích.

Tất nhiên, Lâm Khước Li cũng muốn đi theo. Sau khi nghỉ ngơi một ngày, thân thể cậu đã gần như hồi phục hoàn toàn.

Lâm Khước Li thở dài, thân thể của người tu hành đúng là tốt thật, sức hồi phục quá nhanh.

Nhưng mà chuyện này không phải là vì song tu ba lần đâu!!

Một lần là đủ rồi!

Thật sự là quá đủ rồi!

Lâm Khước Li nghiến răng.

Trước đây ở thanh lâu nghe tiếng động kia, cậu còn cảm thấy rất thoải mái, rất hưởng thụ, thậm chí còn thích nữa, sao đến lượt mình thì thiên lôi ầm ầm, chẳng những không khống chế được mà còn...

Hạ Lan Tuyết tuy bề ngoài có vẻ lạnh nhạt, nhìn như rất bình tĩnh, nhưng động tác lại rất mạnh, cực kỳ mạnh.

Cụ thể là mạnh thế nào thì thôi không nói, chỉ biết là một lô đỉnh, lại còn là Ma tôn như cậu mà đến ngày hôm sau nhìn thấy vẫn còn thấy sợ.

Chuyến đi này chỉ có vài người: ngoài Hạ Lan Tuyết và Lâm Khước Li, còn có Thiên Tuế và Thủ Dương.

Họ sử dụng truyền tống trận, đi thẳng đến chân núi Huyền Âm môn. A Vũ thì ẩn mình ở quán trọ dưới chân núi, bởi vì giống như Vạn Kiếm môn, con đường lên núi đều có trận pháp bảo hộ, người ngoài chỉ có thể cưỡi ngựa mà lên.

Không có xe ngựa, nhưng Lâm Khước Li lại...

Lâm Khước Li lúng túng nói: "Ta không biết cưỡi ngựa..."

Hơn nữa dù có biết, thì bây giờ cậu cũng cưỡi không nổi, cậu không muốn mông mình biến thành ba cánh đâu.

Thiên Tuế cười nói: "Không sao, ngươi có thể đi chung với ta..."

Hạ Lan Tuyết ngắt lời: "Lại đây."

Thiên Tuế và Thủ Dương đồng loạt quay đầu lại, hai thầy trò trông như gặp quỷ mà nhìn Hạ Lan Tuyết, chỉ khác là Thiên Tuế còn trẻ hơn nên biểu cảm càng rõ ràng hơn.

Lâm Khước Li cũng sững người.

A, a?

Lâm Khước Li nhìn sang Thiên Tuế, rồi lại nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Hạ Lan Tuyết.

Cậu không thể nào giữa đám đông mà từ chối Hạ Lan Tuyết được, dù trong lòng có một vạn câu muốn từ chối.

Hu hu...

Lâm Khước Li cắn răng chịu đựng, bước đến bên ngựa của Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết đưa tay ra, giọng trầm thấp nói: "Lên đi, ta biết tình trạng cơ thể ngươi."

Nói cách khác là để có thể chăm sóc Lâm Khước Li tốt hơn.

Lâm Khước Li: "......"

Ý là biết chỗ nào của cậu đang đau sao, ví dụ như đau mông nên sẽ cố tình chăm sóc mông cậu hả?

Lâm Khước Li bĩu môi, nắm lấy tay Hạ Lan Tuyết rồi bị kéo lên ngựa, bốn người cùng nhau giục ngựa lên núi.

Hạ Lan Tuyết để Lâm Khước Li ngồi ngang trước người mình, để cậu có thể hơi nằm nghiêng.

Lâm Khước Li tựa vào người Hạ Lan Tuyết, nói thật là rất thoải mái.

Chỉ có điều hơi ngại chết đi được...

Nhưng mà nghĩ lại, Thủ Dương và Thiên Tuế cũng đâu phải người ngoài.

Lâm Khước Li mất ba giây để tự an ủi mình, rồi lại yên tâm dựa vào Hạ Lan Tuyết thật thoải mái.

Thể diện nào có quan trọng bằng cảm giác thoải mái chứ, he he.

Tuy Hạ Lan Tuyết không nói gì, quan hệ giữa hai người cũng không có biến hóa gì rõ rệt, nhưng Lâm Khước Li có thể cảm nhận rất rõ ràng sự dịu dàng và quan tâm của Hạ Lan Tuyết.

Lâm Khước Li khẽ nhìn sang Hạ Lan Tuyết.

Cậu thầm nghĩ, không hổ là Đạp Tuyết tiên tôn - người mang trong lòng sự từ bi với chúng sinh, lại còn có trách nhiệm với đệ tử.

Nếu có thể thật sự trở thành đạo lữ của Hạ Lan Tuyết thì nhất định rất tốt... Nhưng thôi, trước mắt thì không cần nói, Hạ Lan Tuyết nhìn qua cũng không có khả năng yêu ai, dù có nói chuyện đó cũng chắc chắn sẽ không phải là cậu.

Lâm Khước Li trong lòng có chút cảm xúc khó tả, nhưng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Như vậy khi cậu hoàn thành nhiệm vụ rời đi, cũng không cần lo Hạ Lan Tuyết sẽ lưu luyến hay đau khổ vì mình.

Trong ngàn năm tuổi của Hạ Lan Tuyết, cậu chỉ tồn tại chưa tới một năm.

Rồi Hạ Lan Tuyết sẽ sớm quên cậu thôi.

Hu hu...... Đáng giận thật.

Trong lòng Lâm Khước Li ngổn ngang trăm mối, cảm xúc lẫn lộn.

Hạ Lan Tuyết cúi đầu nhìn thấy sắc mặt tiểu đệ tử chỉ trong chốc lát đã biến đổi mấy lần, lắc lắc đầu nói: "Lại đang suy nghĩ cái gì đấy?"

Lâm Khước Li nghiêm túc hỏi: "Suy nghĩ sư tôn có từng thích ai chưa?"

Hạ Lan Tuyết khựng lại.

Lâm Khước Li cười hì hì nói: "Cảm giác thật khó tưởng tượng, sư tôn đời này, dù là trước khi tu đạo, có phải cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, hay từng thích ai bao giờ chưa?"

Thủ Dương ở phía sau nghe được câu hỏi của Lâm Khước Li thì bật cười nói: "Sư đệ đang nghĩ cái gì vậy, đương nhiên là không có khả năng rồi."

Thiên Tuế gật đầu phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy! Nếu sư tổ mà biết yêu, ta sẽ đứng chổng ngược ăn phân luôn!"

Thủ Dương vỗ mạnh lên vai cậu ta: "Không được vô lễ!"

Mấy người cùng Hạ Lan Tuyết vừa nói chuyện vừa đi, rất nhanh đã tới trước cửa lớn của Huyền Âm môn.

Biết được Hạ Lan Tuyết mang theo hai đệ tử cùng môn sinh đến, Huyền Âm môn không dám chậm trễ, lập tức thay đổi sắc mặt, môn chủ của tông môn là Diệu Âm tiên tử tự mình ra nghênh đón.

Diệu Âm tiên tử đẹp đến mức trầm ngư lạc nhạn, là một trong những mỹ nhân hàng đầu của giới tu tiên.

*trầm ngư lạc nhạn (沉鱼落雁): cá lặn chim sa, diễn tả vẻ đẹp kiêu sa, hoàn hảo, tuyệt trần của người con gái xinh đẹp

Nàng chậm rãi bước về phía Hạ Lan Tuyết, bộ bộ sinh liên, mỉm cười khom người nói: "Vạn Kiếm môn từ xa mà đến, ta không ra đón từ sớm, thật thất lễ. Xin hỏi Đạp Tuyết tiên tôn đến đây là vì chuyện gì?"

*bộ bộ sinh liên: khi đi thì có hoa sen nở rộ ở dưới chân

Thiên Tuế ngẩn người nhìn Diệu Âm tiên tử.

Đẹp thật đấy... Không hổ danh là mỹ nhân đứng đầu trong《Tiên giới mỹ nhân lục》.

Nhưng...

Càng nhìn, Thiên Tuế càng cảm thấy, sao cậu ta lại có cảm giác sư thúc của mình cũng chẳng kém cạnh chút nào nhỉ?

Thậm chí nhìn lâu rồi, lại thấy Lâm Khước Li càng ngày càng xinh, ngũ quan cũng càng thêm tinh tế.

Diệu Âm tiên tử đúng là rất đẹp, nhưng chỉ là đẹp thôi, còn tiểu sư thúc của cậu ta thì vừa đáng yêu, ngũ quan nhỏ nhắn mà nhìn kỹ lại mang theo một vẻ quyến rũ khó tả.

Thiên Tuế lắc đầu, kéo bản thân về thực tại.

Đang nghĩ linh tinh gì thế không biết!

Thủ Dương bước lên, nói thẳng vào vấn đề: "Môn chủ, chúng ta khi đến đây đã cho đại đệ tử của ta mang tin báo trước, không biết môn chủ có nhận được tin này chưa?"

Diệu Âm tiên tử khựng lại: "Ý nói đến chuyện Ma tộc sao? Ta vẫn giữ nguyên câu trả lời cũ, chúng ta thật sự không biết chuyện này..."

Nàng thậm chí có chút sốt ruột, nói: "Tiên tôn, việc này không phải chuyện nhỏ đâu, chậu nước bẩn này ta thật không dám nhận! Làm sao chúng ta có thể giam giữ Ma tộc ở sau núi chứ? Nếu phát hiện Ma tộc làm điều ác, chắc chắn chúng ta sẽ lập tức giết chết! Giữ lại tai họa ngầm đó để làm gì? Để tùy lúc uy hiếp tính mạng đệ tử trong môn sao?"

Thủ Dương nhíu mày, dường như đang cân nhắc lời Diệu Âm tiên tử nói là thật hay giả.

Có ba khả năng.

Một là, họ truy tung sai, Ma tộc thật sự không ở Huyền Âm môn, nhưng khả năng này cực kỳ nhỏ.

Hai là, Diệu Âm tiên tử thật sự không biết chuyện, bởi Huyền Âm môn là môn phái lớn, tu giả đông đúc, không nói đến ngàn thì cũng có vài trăm người, không thể ai cũng biết chuyện của Kim trưởng lão, có lẽ là thuộc hạ của nàng chứa chấp Ma tộc.

Ba là, Diệu Âm tiên tử đang nói dối.

Thủ Dương trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu nói: "Nếu vậy, tông môn có đồng ý để chúng ta lục soát núi không?"

"Chuyện này..." Diệu Âm tiên tử nhíu mày nói: "Tuy ta không thẹn với lương tâm, nhưng sau núi có không ít bí tịch và cấm địa của tông môn, không thể để người ngoài tùy tiện xông vào... Điểm này ta nghĩ Đạp Tuyết tiên tôn hẳn là hiểu được...... Sau núi của Vạn Kiếm môn cũng thế, đúng không?"

Thủ Dương lắc đầu nói: "Tông chủ, như vậy e là có phần thiên vị. Bổn quân nói thẳng, nếu cuối cùng chúng ta buộc phải phá đỉnh núi của các người, thì e là sự việc sẽ trở nên khó coi."

Giọng nói và nét mặt của Thủ Dương vẫn ôn hòa, nhưng lời nói lại khiến người ta cảm thấy áp lực.

—— Với Hạ Lan Tuyết ở đây, việc phá đỉnh núi của Huyền Âm môn thật sự không phải lời hù dọa suông.

Sắc mặt Diệu Âm tiên tử trở nên trắng bệch: "Các ngươi......"

Nhưng rất nhanh nàng khôi phục vẻ bình tĩnh, hít sâu một hơi nói: "Như vậy đi, chúng ta đều nhượng bộ một chút. Ta sẽ cho người chuẩn bị phòng cho khách, mời các ngươi nghỉ ngơi và chỉnh trang lại, cũng xem như xua đi mệt nhọc đường xa... Ta cũng sẽ chuẩn bị tiệc tẩy trần. Còn chuyện lục soát núi... Xin cho ta tra xét sau núi trước đã, nếu thật sự không ổn, ta sẽ tự mình dẫn các ngươi đi lục soát núi."

Diệu Âm tiên tử nói rất chân thành, ít nhất là nhìn qua thì không thấy có sơ hở nào.

Thủ Dương nhíu mày, suy nghĩ một lúc, sau khi được Hạ Lan Tuyết cho phép thì gật đầu nói: "Được, nhưng Vạn Kiếm môn bận nhiều việc, chúng ta chỉ có thể ở lại một ngày."

"Ngày mai... bổn quân muốn có câu trả lời."

Diệu Âm tiên tử khựng lại một chút, rồi nói: "Được..."

Nàng gọi một đệ tử tới, bảo người đó dẫn mọi người đi nghỉ ở sân.

Bên trong Huyền Âm môn quả nhiên rắc rối phức tạp, khắp nơi đều là các trận pháp che mắt cùng âm trận, Lâm Khước Li còn có thể mơ hồ nghe thấy đủ loại nhạc cụ đang tấu lên.

Lâm Khước Li tò mò quay sang nhìn Hạ Lan Tuyết, hỏi: "Sư tôn biết chơi nhạc cụ sao?"

Hạ Lan Tuyết liếc nhìn Lâm Khước Li, đôi mày gần như không thể nhận ra khẽ nhướng lên.

Tiểu đệ tử này hôm nay sao lại đột nhiên hiếu kỳ về hắn như vậy? Suốt cả đường đi hỏi không biết bao nhiêu là câu.

Hạ Lan Tuyết đáp: "Biết đánh đàn."

Lâm Khước Li "à" một tiếng, giọng nhẹ nhàng nói: "Sư tôn thật lợi hại."

Hạ Lan Tuyết chờ một hồi, mà vẫn không nghe được câu "muốn sư tôn đánh đàn cho ta nghe" như thường lệ.

Hạ Lan Tuyết: "?"

Không đúng lắm.

Tiểu đệ tử này trước nay chẳng phải thường làm nũng, thích chiếm tiện nghi của hắn sao?

Sao giờ lại im re thế này?

Khi đến một khoảng sân sau yên tĩnh, đệ tử dẫn đường quay lại nói: "Bốn gian phòng đã được chuẩn bị xong."

Hạ Lan Tuyết nói: "Ba gian."

"?!"

Thủ Dương và Thiên Tuế đồng loạt quay đầu lại, hai thầy trò đều mang vẻ mặt như thấy ma.

Lâm Khước Li hoảng sợ hỏi: "Sư tôn... sao lại ba gian?"

Hạ Lan Tuyết sắc mặt bình thản, giọng lạnh nhạt: "Cơ thể ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ta cần ở gần để theo dõi khí tức của ngươi mọi lúc."

"Không, không cần đâu." Lâm Khước Li cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng nói: "Đệ tử có thể tự mình..."

"......"

"Tùy ngươi."

Hạ Lan Tuyết vung tay áo, quay người trở về phòng.

Không khí xung quanh dường như trở nên hơi căng thẳng, Lâm Khước Li gãi gãi đầu, cảm thấy có chút kỳ lạ, là ảo giác sao?

Lâm Khước Li ủ rũ trở về phòng.

Thủ Dương và Thiên Tuế nhìn nhau.

Thiên Tuế cười nói: "Sư phụ, sư tổ đối với ngài và tiểu sư thúc thật khác biệt, sư tổ thiên vị quá đó!"

Thủ Dương vỗ mạnh lên đầu Thiên Tuế: "Không được vô lễ!"

Rồi hắn ta nghiêm túc nói: "Sư đệ được người người yêu thương, sư tôn đối tốt với đệ ấy một chút thì có gì sai."

Còn trong phòng, Lâm Khước Li cuộn tròn trong chăn, uể oải bò lăn lộn.

Hu hu hu hu... cậu thật sự đã cố gắng hết sức để từ chối ý tốt của Hạ Lan Tuyết rồi!

Nếu mục đích đã đạt được, hiện giờ cậu không cần phải tiếp tục lừa sư tôn để song tu cùng mình, cũng không cần gấp gáp đi kiếm điểm nữa, vậy thì sớm ngày phân rõ giới hạn vẫn tốt hơn. Nếu không, sau này khi rời đi chẳng phải sẽ càng đau lòng sao...

Tóm lại, Hạ Lan Tuyết hiện tại đối xử tốt với cậu phần lớn cũng chỉ vì trách nhiệm và bị ép buộc mà thôi.

【Ký chủ... cậu suy nghĩ phức tạp và rối rắm ghê! Hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa rồi, ký chủ không phải nên cảm thấy vui mừng sao?】

"Vui chứ... tôi thật sự rất vui." Lâm Khước Li vùi mặt vào gối: "Vui đến mức buồn ngủ luôn."

......

Ngày hôm sau, Huyền Âm môn mở tiệc tẩy trần đón gió cho mấy người bọn họ.

Lâm Khước Li nghe Thiên Tuế nói, thật ra cũng không hẳn chỉ vì họ, Huyền Âm môn vốn dĩ đã thích tổ chức tiệc tùng, gần như đêm nào cũng ca hát nhảy múa. Trong yến tiệc, đồ ăn thức uống phong phú, tiếng đàn tiếng sáo vang lên không ngừng bên tai, các phái âm luật đều thi nhau biểu diễn tài nghệ cùng nhạc khí.

Huyền Âm môn cũng là một môn phái có sức mạnh không nhỏ, đệ tử đông vô kể, vì vậy mỗi khi mở tiệc đều vô cùng náo nhiệt, có thể nói là ca múa rộn ràng, chén rượu đầy tay.

Lâm Khước Li ngồi ở một bên, nhìn đám đệ tử Huyền Âm môn đang tụ lại đánh đàn, hòa theo tiếng nhạc mà hứng khởi.

Giữa lúc tiếng cười nói và tiếng chạm ly vang khắp nơi, một vị trưởng lão của Huyền Âm môn - người đã uống khá nhiều nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đang ngồi ở vị trí chủ tọa, yên lặng uống trà, cười lớn ồn ào nói: "Nghe nói năm đó Đạp Tuyết tiên tôn cầm động cửu tiêu, hạc lập vân đình! Hôm nay đã đến Huyền Âm môn, mà ở đây lại có cây đàn được xem là tốt nhất thiên hạ, chẳng hay tiên tôn có muốn biểu diễn đôi chút cho chúng ta mở mang tầm mắt không?"

*cầm động cửu tiêu, hạc lập vân đình: tiếng đàn lay động chín tầng mây, hạc ngừng bay giữa trời để lắng nghe.

Cả đại sảnh lập tức im phăng phắc, y như ve sầu mùa đông.

Cũng chỉ có vị trưởng lão này vì say gần bất tỉnh mới dám "trêu chọc" Hạ Lan Tuyết như thế.

Người khác khi thấy Hạ Lan Tuyết chỉ hơi nghiêng người, lập tức không ai dám tiến lên kính rượu nữa.

Vị trưởng lão say khướt vẫn nói tiếp: "Nếu có thể được nghe tiên tôn đàn một khúc, đời này ta chỉ sợ cũng mãn nguyện rồi!"

"Diệu Âm tiên tử đây cũng nổi danh khắp thiên hạ vì tài nghệ đánh đàn, nếu có thể được nghe hai vị hợp tấu một khúc chẳng phải là tuyệt diệu hay sao?"

Lâm Khước Li ngẩn người.

Cậu cầm đũa giữa chừng mà quên gắp, ánh mắt chớp chớp rồi khẽ nhìn sang Hạ Lan Tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro