h i ề n

iii.
lúc tôi tỉnh dậy thì ngoài trời đã hửng nắng. tôi theo thói quen nhìn lên đồng hồ đối diện và nhận ra bây giờ mới năm giờ sáng.

tôi bước vào phòng và chẳng thấy chị đâu cả, chăn gối được xếp gọn gàng. và tôi nghĩ chị là một người ngăn nắp, thông qua một phần vì hôm qua vali của hiền được sắp xếp gọn.

tôi chạy nhanh, cầm theo ví ra ngoài và đi tìm chị, chị chẳng biết đường ở thượng hải. đi đâu được cơ chứ? có lẽ, chị đang ở trong cái siêu thị to đùng trước căn hộ của tôi.

và đúng như tôi nghĩ, chị đang ở gian hàng thịt và đang phân vân nên chọn thịt nạc hay thịt mỡ.

'thịt nạc đi, mỡ ăn béo lắm!'- tôi nói bên cạnh chị, chị giật mình đánh rơi hai gói thịt được đóng gói cẩn thận. tôi và hiền cùng cúi xuống nhặt, chị toan rụt tay lại khi tay tôi động vào tay chị.

'sao cậu biết tôi ở đây?'

'tôi thấy chị không ở trong phòng, và tôi nghĩ chị chỉ biết mỗi cái siêu thị này.'

trong siêu thị chỉ lác đác vài bóng người, ánh sáng chói loá của siêu thị làm chị hơi nheo mắt lại. sẽ chẳng có cái siêu thị quái quỷ nào mà mở vào cái giờ này cả, chỉ có cửa hàng tiện lợi cách đây vài trăm mét. và may thay làm sao, cái siêu thị lạ đời này lại mở.

sau khi quyết định chọn thịt nạc, chị bảo tôi kéo xe đẩy và cùng ra gian rau củ quả. châu hiền liếc mắt về phía mấy gói snack và tôi nghĩ chị đang muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.

tôi cam đoan rằng khi thanh toán vào lúc năm giờ sáng sẽ ít người vậy thôi, chứ chị ra muộn khoảng tiếng rưỡi nữa là không có chỗ để thở. tôi bảo chị để đồ lên để đo giá, tôi sẽ thanh toán.

'thanh toán cho tôi chỗ này và lấy vài gói snack cô thấy là ngon nhất đi!'

khi về đến nhà, theo như chị nói thì chị sẽ nấu ăn, và tôi sẽ đưa đồ chị cần. có vẻ sẽ rất phức tạp khi chị đã dậy từ lúc năm giờ để chuẩn bị mấy món ăn này.

nếu không lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi sẽ chẳng bao giờ nhớ rằng bầu trời thượng hải buổi sớm mai lại đẹp đến nhường này. tôi còn nhớ một phần nhiếp ảnh gia vẫn đang ở trong người tôi, nhưng công việc dường như chẳng để một chỗ trống nào để cho tôi là việc đó cả.

tôi lặng lẽ bước vào phòng ngủ, cầm lấy chiếc máy ảnh và chụp một pô ảnh cho một buổi sáng năng động. liếc mắt về phía chị, chị đang mặc trên người là cái tạp dề mẹ tôi mua mà có lẽ tôi chẳng bao giờ dùng đến, nó màu đen, hợp với cái áo len trắng mỏng manh chị đang mặc.

tôi nghe thấy tiếng chị thái thịt, luộc rau, đập trứng, tiếng xèo xèo của đồ ăn cho vào rán, tiếng sùng sục của đồ ăn đang sôi. tôi chụp chị. dù chỉ là đằng sau, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận từng giọt mồ hôi chảy dài thái dương hiền, dù trời ngoài khi lạnh buốt. nhưng có chị, thì mọi thứ lại ấm áp lạ thường.

chị bắt đầu dọn bát đũa, bảo tôi vào phụ chị mang đồ ăn ra. tôi răm rắp nghe theo, khẽ hít hà mùi hương của món ăn mới ra lò. tôi háo hức ngồi xuống, mong ngóng chị xới cơm cho tôi bằng đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đấy. tôi mời chị ăn cơm, rồi bắt đầu thưởng thức.

ba mươi tuổi, tuổi của mọi phụ nữ cần lấy chồng làm dâu, thì chị lại ở đây, nấu cơm cho cái thằng như tôi. tôi tấm tắc khen cơm chị nấu, chị chỉ cười nhẹ rồi gắp rau bắp cải cho tôi, giọng nhẹ bảo tôi phải ăn nhiều rau vào. tốt cho sức khoẻ.

tôi bảo chị cứ ngồi nghỉ đi, tôi sẽ dọn và rửa bát. ban đầu chị một mực không đồng ý, nhưng khi tôi đưa túi snack vừa nãy thì chị lại ngồi xuống xem tivi, và ăn mấy gói đồ ăn vặt chẳng bổ béo gì cho cam.

những chiếc bát đũa được tôi xếp gọn gàng ở giá bên cạnh cho ráo nước. tôi toan nhìn đồng hồ và giờ cũng đã sáu rưỡi rồi. mặt trời ló dạng cũng đã lưng chừng đỉnh núi. tôi hỏi chị rằng chị có muốn đi tham quan thượng hải một chuyến không, tôi sẽ dắt chị đi.

chị gật đầu đồng ý và chạy vào trong phòng để cái áo khoác, màu nâu và có vẻ dày. nhưng tôi vẫn bảo chị quấn thêm cái khăn, vì cái thời tiết nửa đông nửa xuân này rất khó chịu, lúc mưa xuân nhẹ nhàng lúc gió đông ùa về dữ dội. như hôm qua vậy.

hiền có vẻ bất mãn lắm, khi tôi bảo nếu chị không lấy thì không đi đâu cả. tôi đóng cửa và xuýt xoa vì gió lùa vào áo khoác. chị xoa xoa đôi tay nhỏ bé, thầm than vãn.

tôi dắt chị trên mọi nẻo đường của thượng hải. từ những khu chợ đông đúc đầy ắp tiếng cười, đến những khu triễn lãm tranh tĩnh lặng với muôn vàn màu sắc. từ những con đường nở rộ muôn màu sắc hồng, đến những con đường lát xi măng chẳng còn bóng người. từ những quán ăn uống nổi tiếng xa hoa lộng lẫy, đến những cửa hàng nhỏ bé nằm sâu trong góc của dãy phố khu vực ít người lui đến.

hiền vui vẻ, hiền cáu giận, hiền ngạc nhiên, hiền ngại ngùng, muôn bậc cảm xúc của hiền khiến tôi có thêm cảm tình với chị hơn. người ta gọi đó là, yêu từ cái nhìn đầu tiên.

iv.
chị dựa vào lòng tôi, chị nghịch nghịch chiếc áo len được đan tỉ mỉ màu đỏ sẫm, chị khẽ bảo rằng trong cơn buồn ngủ ập tới sau quãng ngày làm việc mệt mỏi ở siêu thị ở tuần qua.

'vậy là ta bên nhau năm tháng rồi nhỉ? hưởng nhỉ?'- chị ngày càng thành thạo tiếng hán, khiến tôi bất ngờ về trình độ học tập của chị. cũng phải, ban đầu chị đến đây là để học hỏi mà.

năm tháng qua, là chuỗi ngày thăng trầm mà kim tại hưởng tôi lần đầu trải nghiệm. cứ luôn nghĩ rằng, hai sáu năm qua sẽ chỉ là thanh xuân trầm lặng, cho đến khi chị xuất hiện. tựa cơn gió đầu mùa, nhanh và tiếp thêm năng lượng cho tôi.

sau ngày thăm thú thượng hải hôm đấy, chị quyết tâm học tiếng trung, giúp đỡ tôi và kiếm thêm việc làm. và chị được nhận vào cái siêu thị gần nhà, gần và dễ dàng.

tôi bỏ chiếc máy tính ở trên đôi chân duỗi dài trên chiếc bàn gỗ, tôi đã thấy hiền thiu thiu ngủ trên lòng tôi. vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của hiền, tôi nghĩ về tương lại của chúng ta, tôi nghĩ về những điều tưởng chừng như xấu nhất. rồi lại ngơ ngẩn nhìn về phía tường trắng đã ố vàng.

chị giật nhẹ áo tôi, hỏi nhẹ nhàng.

'hưởng sao đấy? hưởng lại nghĩ về cái đấy à?'

'không hiền ạ, anh ổn. anh bế chị vào giường nhé?'- tôi giật mình khỏi hư vô, cười nhẹ với chị.

'ừ'- chị cười lại ôm chặt cổ tôi khi tôi bế chị theo kiểu công chúa. à không, chị đã là công chúa của tôi rồi.

tôi mở cái radio cũ mèm, một bản tình ca từ thuở nảo thuở nao, tôi đã tìm thấy nó trong lúc sắp xếp lại đống quần áo. hiền ngạc nhiên khi nghe bản nhạc này, nhưng cũng mỉm cười kéo chăn chìm vào giấc ngủ. đó là bản tình ca da diết, của một nhóm nhạc nữ hàn quốc, chắc vậy.

và chị gọi là thanh xuân tươi đẹp nhất của chị, chị gọi là gia đình của chị, và vẫn luôn là cả thế giới của chị. chị từng kể với tôi như thế, tên là gì nhỉ? à, là red velvet.

tôi toan lên giường và ôm chị, hít hà sự thơm mát từ nơi chị, rồi thở ra như trút bỏ mọi sự căng thẳng tuần qua, của mọi sự âu lo suy từ đã khiến tôi như già đi phần nào.

tôi ôm chị vào lòng, tôi lắng nghe tiếng thở đều đều từ nơi chị, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu. trong giấc chiêm bao ấy, là một mảng đen kịt, dường như chẳng có điều chi cả, ngoài chị đang nằm trên nền sàn lạnh buốt. tôi đến bên chị, ôi hỡi, chị cớ sao lại đẹp đến nhường này? chị nhắm nghiền đôi mắt, da dẻ trắng toát và bộ quần áo của chị, ngập tràn màu đỏ.

tôi choàng tỉnh giấc, và thật may mắn là hiền vẫn bên cạnh tôi, thở đều đều và áp mặt vào lồng ngực đang đập mạnh của tôi. chị khẽ cựa người khi ánh sáng ban mai chiếu qua lớp rèm mỏng. rồi chị mở mắt, rồi chị cười, rồi chị nói rằng.

'chào buổi sáng, taehyung!'

'chào buổi sáng, joohyun!'

cứ như vậy, chỉ đơn giản câu chào thế thôi, cũng đủ làm chúng tôi vui vẻ biết chừng nào. tôi bảo chị cứ nằm trên giường và thiếp đi chốc lát đi, tôi sẽ ra chuẩn bị bữa ăn sáng và đem đến cho thiên thần của tôi.

trứng rán, xúc xích, chút xà lách và vài lát bánh mì cũng đầy đủ cho bữa sáng. hiền đã thiếp đi trên chiếc gối trắng, chị trông thật lộng lẫy dưới ánh nắng mặt trời. ôi, hoàn hảo.

tôi gọi chị dậy, và bắt đầu thưởng thức bữa sáng. chao ôi, điều gì khiến hiền sáng nay trông tràn đầy nhựa sống vậy? hiền kể với tôi về chuyện tình của cô em mới mười chín đôi mươi thái anh và gã quản lí khó tính khó chiều hữu khiêm. hiền nói rằng dù hơn kém nhau năm sáu tuổi nhưng trò chuyện với thái anh vui lắm, còn có cả vũ kỳ hát hay và vui vẻ nữa.

châu hiền nói vũ kỳ có anh bạn trai tốt lắm, mỗi tội hơi trầm tính. nhưng hiền nói kỳ vẫn yêu húc hi. chị không nói, nhưng tôi có thể hiểu rằng, đôi chân và đôi mắt chị chằng còn tốt như xưa nữa.

dầu vậy, tôi vẫn thay chị làm mọi việc và chăm lo tốt cho chị được.

mặt trời xuống đỉnh núi rất nhanh, như một cơn gió. và chị quyết định hôm nay sẽ ăn rất thịnh soạn, mỳ ý sốt kem và bò bít tết. tôi tự hỏi, làm sao chị lại có nhiều tiền đến như vậy? và tôi nghĩ rằng, thời điểm thích hợp nhất để lấy chai vang là đây. mới thôi, vì nó được tặng bởi người anh trai xa xôi của tôi, kim nam tuấn.

chị luộc mỳ, làm sốt, ướp bò, cho vào cái lò nướng cũ từ thuở nào mà tôi chẳng dùng đến, cũng được tặng bởi anh tôi. tôi bày biện chiếc bàn ăn như một nhà hàng sang trọng bậc nhất. khăn trải bàn, cây nến mập mờ cùng hai ly vang. đôi ta hoà quyện vào màn đêm cùng với sự hấp dẫn của cao lương mỹ vị mà tôi nghĩ, có lẽ cả đời tôi sẽ chẳng bao giờ được nếm thử.

và mọi thứ thật hoàn hảo khi có sự kết hợp của màn đêm, và gió sương thượng hải ngày cuối tuần. sân thượng chẳng rộng mấy, nhưng cũng đủ để cho chúng tôi cười vui vẻ.

vị kem tan trong miệng, kèm theo đó là độ dai vừa phải của miếng bít tết. đỏ au và nức mũi. vàng kem và ngọt ngào. mận chín và cay nồng.

cây nến tắt, cũng là lúc chúng tôi kết thúc bữa ăn trong nụ cười thoả mãn đôi bên. tôi dìu chị ngồi xuống chiếc sofa nhung đỏ chưa cũ lắm ở đối diện chỗ bê tông cao. nơi chúng tôi chỉ cần đứng lên đấy và nhảy. là chiêm ngưỡng mọi cảnh quang của sự đông đúc nơi thượng hải đông người.

chị dựa nhẹ vào vai tôi, cố kiếm tìm hơi ấm từ chiếc khăn len được choàng cho cả hai. chúng tôi chẳng nói chẳng rằng, cả hai đều biết rằng. im lặng là đủ, để thể hiện ra một tình yêu.

chị nói rằng.

'em yêu anh, tại hưởng'

tôi nói rằng.

'anh yêu em, châu hiền. cầm tay anh và đừng lo điều chi, vì đã có anh bên cạnh em rồi.'

vạn vật chìm vào sự tĩnh lặng đến đáng sợ, nhưng sự đáng sợ ấy, lại là minh chứng rõ nhất cho ái tình đôi ta.

ánh đèn sáng của thành phố, bao trùm cả khoảng trời màn đêm đen kịt của thượng hải.

và ở đây, hiện diện thân ảnh của cặp đôi yêu nhau. là bản nhạc nhẹ nhàng của jay chou. là hương vị còn đọng lại trên khoé môi. là sự chìm đắm của tình yêu.

là anh và em.

kết thúc.

𝟵 — © 𝐜𝐡𝐚𝐨.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro