Ch.11 •Courting•⁽¹⁾
Jungkook thừa nhận mình đang trút nỗi bực bội lên người đàn ông bị trói chặt vào chiếc ghế gỗ giữa phòng. Lúc đầu hắn ta bị treo dưới xà nhà nhưng cậu lại nhớ về những gì đã xảy ra với Jimin nên quyết định trói hắn vào chiếc ghế giữa phòng. Một sự thương xót nho nhỏ so với những giờ phút tra tấn mà người đàn ông này đã phải trải qua đến giờ.
Lúc này, Jungkook không còn thích tra tấn người khác nữa. Những trước giờ vẫn vậy. Cậu đâu được huấn luyện để làm điều đó và cũng không còn cảm thấy thích thú trước nỗi đau của người khác. Nếu có thể, cậu thà giết chết cho xong còn hơn. Trừ việc kẻ này đã dám dẫn đầu một cuộc tấn công khiến cho người trong tổ chức bị thương khá nhiều và giờ cậu cần thông tin từ hắn.
Giống như cách Volturi đã cố lấy thông tin từ Jimin.
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi khi Jungkook cúi xuống để có thể nhìn rõ đôi mắt đen đờ đẫn của người đàn ông, gõ nhẹ vào đầu gối hắn. "Chỉ cần cho tôi biết ai đã gửi anh đến. Nói tôi những gì anh biết và tôi sẽ thả anh ra."
Dĩ nhiên cậu biết chính Volturi đã cử hắn ta đến và chắn chắn hắn phải có một vị trí nhất định để dẫn đầu cả một cuộc chiến. Gã phải có ít nhiều những thông tin quan tọng nhưng môi hắn mím chặt, không chịu hé nửa lời. Jungkook thực sự đánh giá cao lòng trung thành đó, nhưng hiện tại chính cậu cũng đang mất dần kiên nhẫn.
Jungkook nhìn dòng nước dãi nhuốm màu đỏ chảy ra từ khóe môi người đàn ông và cậu thở dài.
Cậu thả rơi con dao xuống chiếc bàn gần đó và ngồi phịch xuống ghế của mình. Nó thoải mái hơn nhiều so với chiếc ghế gỗ cứng nhắc lạnh lẽo mà người đàn ông đang bị trói, chiếc ghế đẹp đẽ và có đệm lót của riêng. Nhưng nó cũng không mang lại một chút an ủi nào.
Suy nghĩ của cậu hướng về Jimin, như mọi khi kể từ lúc xa anh. Cậu nhớ người ấy. Đã nhiều ngày kể từ lần cuối hai người gặp nhau và cậu cũng không thể gọi hay nhắn tin cho anh. Nhớ lại sự kiện lần trước thì điện thoại của Jimin đã bị hỏng và biến mất. Nhưng nếu nó vẫn còn, Jungkook cũng không biết phải nói gì với anh.
Jungkook cảm nhận một sự trống rỗng đang lan khắp người khi cậu xa Jimin lâu hơn. Nó lan khắp người như một căn bệnh, khiến alpha bên trong cào cấu, xé cậu thành từng mảnh. Jungkook nhớ mùi hương hoài niệm của đại dương, nhớ đôi mắt xám ấm áp hay dõi theo nhìn mình.
Cậu không ngừng hồi tưởng lại cảm giác mà đôi môi đó chạm vào môi mình khi Jimin cuối cùng cũng thừa nhận rằng họ là định mệnh. Đó là điều đương nhiên nhưng chúa ơi, thật thỏa mãn khi cuối cùng cũng được nghe anh nói điều đó. Lẽ ra bây giờ họ càng phải trở nên thân thiết hơn bao giờ hết nhưng Jungkook lại không biết Jimin đang thế nào.
Nhưng cậu không hề hối hận khi rời xa anh,... không hẳn. TaeHyung và Yoongi đều có lý, mọi chuyện đâu liên quan tới Jimin. Nếu họ ở cùng nhau, Jungkook sẽ kéo anh vào một cuộc chiến mà Jimin không có quyền tham gia và cuối cùng anh sẽ bị thương, hoặc tệ hơn là chết. Anh ấy đã suýt chết trong khi chiến tranh thậm chí còn chưa bắt đầu.
Mọi thứ bây giờ thật hỗn loạn. Ẩu đả xảy ra khắp nơi, không có nơi nào an toàn ngay cả trên lãnh thổ của mình. Jungkook đã xác định sẽ bị các gia tộc hoặc băng nhóm khác tấn công vào mọi thời điểm. Tất cả đều đang tranh giành quyền lực để trở thành Vua và Hoàng hậu kế nhiệm.
Thế giới của Jungkook chưa bao giờ an toàn nhưng hiện tại, nó đang dần sụp đổ và chờ đợi ai đó lắp lại các mảnh vỡ theo cách họ muốn.
Vì vậy, ngay cả khi tất cả những gì cậu cảm thấy là nỗi đau, ngay cả khi alpha la hét, Jungkook sẽ không bao giờ đưa Jimin vào cuộc chiến này.
Liệu giờ Jimin có ổn không. Liệu anh ấy vẫn đang hồi phục tốt chứ. Có phải anh sẽ quay lại làm mấy nhiệm vụ như một tên ngốc liều lĩnh. Và anh có đang nhớ Jungkook nhiều như cậu nhớ anh.
Jungkook gầm gừ đưa tay vuốt tóc, nhắm mắt lại và thở dài. Không, cậu sẽ không hối hận về quyết định của mình nhưng sao bên trong bên nhói buốt.
Jungkook lơ đãng nghe thấy tiếng cửa tầng trên mở nhưng cậu không buồn mở mắt ra, đoán rằng một thành viên đang vào kiểm tra. Mãi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân, cậu mới cau mày, mở mắt ra nhìn chăm chú vào hình bóng đang lặng lẽ bước từng bậc cầu thang.
Sau đó, mùi nước biển ập đến và Jungkook vô thức hít lấy chúng một cách tham lam.
Jimin xuất hiện trong chiếc hoodie đen lớn của mình, như thể đang bơi trong đó, mũ trùm che gần hết mặt, tay áo dài quá bàn tay nhỏ nhắn và chiếc áo gần đến đầu gối. Không mặc chiếc quần bó sát mà anh thường mặc, thay vào đó là chiếc quần suông màu xám.
Khi Jimin quay lại đối mặt với cậu, Jungkook nhận thấy anh không trang điểm và cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm khi chứng kiến làn da sáng khỏe đã bình phục hoàn toàn, chỉ còn điểm vài vết thương vẫn đang lành.
Trong Jungkook bỗng cảm thấy thôi thúc muốn kéo Jimin lại gần mình, ngửi xem anh có bị tổn thương gì không. Đặc biệt khi đôi mắt xám đó nhìn vào cậu, dường như xuyên thấu, giống như những lưỡi dao nhỏ ghim chặt cậu vào chỗ ngồi.
Jungkook có thể cảm thấy alpha của mình đang lao lên mặt nước, có thể cảm thấy mối liên kết giữa họ nhen nhóm lại và có thể cảm thấy Jimin rất gần với tâm hồn mình. Đó là một cảm giác mạnh mẽ nhưng cũng mơ hồ, chỉ là một chút hương vị nhỏ của những gì có thể xảy ra khi họ giao phối.
Jimin từ từ hạ chiếc mũ trùm xuống khỏi mặt và thay vì mái tóc đen đỏ mà Jungkook mong đợi, cậu lại gặp một mái tóc vàng mật ong mềm mại. Đó cũng là sắc thái mà Jimin có khi họ gặp nhau lần đầu tiên ở Toxicity. Từ giây phút đầu họ nói chuyện, họ chạm vào nhau và đi xa hơn những gì Jungkook từng mong đợi.
Giờ cậu chỉ muốn Jimin nằm trong lòng mình để có thể đưa tay vuốt tóc và cảm nhận môi anh áp vào môi mình. Nhu cầu mạnh mẽ đến mức cậu phải nắm chặt tay ghế, móng tay cào nhẹ vào gỗ.
Jimin nghiêng đầu và nhếch mép cười, có lẽ anh đã cảm nhận được phần nào điều Jungkook muốn và hài lòng với điều đó.
Đôi mắt xám đó nhìn người đàn ông đang bị trói một cách tò mò và trong giây lát, Jungkook lo lắng anh sẽ nhớ đến vụ bắt cóc của chính mình. Tuy nhiên, Jimin dường như không bận tâm mà thay vào đó anh từ từ vòng quanh người đàn ông đó như một con thú đang chờ vồ.
Khi anh đến phía sau người đàn ông để đôi mắt đen hoang dã đó không thể nhìn thấy anh, Jimin ném cho Jungkook một ánh mắt dò hỏi. Nó làm cậu phân tâm khỏi hàng loạt câu hỏi trên đầu lưỡi. "Hắn đã giết một nhóm người của em trong vụ buôn bán ma túy vừa rồi và hắn không cho biết ai đã cử hắn đến." Jungkook giải thích bằng một cái nhún vai.
"Ồ?" Jimin vừa thở vừa thong thả di chuyển quanh ghế một lần nữa, kéo tay anh qua vai người đàn ông một cách đầy gợi cảm. "Hẳn anh đang cư xử không đúng mực phải không?"
Những lời nói được nói ra một cách tử tế nhưng Jungkook có thể thấy đôi mắt của Jimin trở nên sắc bén, trở nên lạnh lùng như những lưỡi dao mà anh thích sử dụng. Silverfox cúi người xuống, tựa đầu vào đầu gối của người đàn ông bị trói với nụ cười dịu dàng trên môi, tuy nhiên, người đàn ông này quá mê sảng hoặc quá ngu ngốc để nhận ra điều gì đó không ổn.
Thay vào đó hắn ta đang tham lam hít thở không khí, hít lấy mùi hương của Jimin. Gã nhìn anh như thể anh là một thiên thần được phái đến để giải thoát, mà không biết rằng Jimin chính là cái chết đến để cướp lấy linh hồn hắn ta.
Nhưng ít nhất thì bây giờ Jungkook đã biết người đàn ông đó có thể là omega hoặc alpha. Hắn ta đeo chất chặn mùi hương nên Jungkook không biết chắc chắn, và cho là beta.
"Jungkook, sao em có thể?" Jimin lắp bắp, nghe có vẻ vô cùng thất vọng và Jungkook cau mày khi nhìn Jimin vạch ra một trong những vết cắt xấu xí nhất mà Jungkook đã làm trong lúc tra tấn.
Người đàn ông thở dài khi được Jimin chạm vào, toàn bộ cơ thể hắn thư giãn và đôi mắt của omega sáng lên thích thú. Anh đang đùa giỡn với người đàn ông đó như mèo vờn chuột và Jungkook không thể hứng thú nổi. Nhưng cậu không thể rời mắt khỏi buổi diễn, Jimin như đang nắm giữ quyền lực đối với cả hai người.
Anh từ từ đứng dậy và liếc nhìn chiếc bàn kim loại đựng những con dao dính máu. Anh ấy khịt mũi đầy chế nhạo khi thọc tay vào túi quần, rút ra một trong những con dao găm nổi tiếng có khắc hình con cáo đặc biệt của mình trên lưỡi dao.
"Sẽ không đau đâu," Jimin nói với giọng điệu nhẹ nhàng khi gõ nhẹ đầu nhọn vào vết thương mà anh đã nhẹ nhàng chạm vào trước đó. Sự nhẹ nhõm ngay lập tức biến mất, nỗi sợ hãi tràn ngập thể hiện khi hắn ta cố giật ra khỏi vũ khí.
"Làm ơn, hãy để tôi đi. Tôi không biết gì cả, tôi hứa! Làm ơn, tôi có vợ con đang chờ, tôi chỉ muốn về nhà với họ thôi!" Người đàn ông đã khóc, lần đầu tiên lên tiếng sau nhiều giờ đồng hồ.
Đồ khốn. Rõ ràng cậu đã làm việc với hắn ta hàng giờ vậy mà chỉ trong vài phút Jimin đã khiến hắn ta phải mở miệng. Thật thiếu tôn trọng.
Tuy nhiên, Jimin bất chợt chạm mắt cậu làm đứt quãng suy nghĩ và khiến cậu nuốt khan khi một làn sóng nhiệt sắc bén xuyên qua người mình. Song omega từ từ liếm môi, chuyển sự chú ý trở lại người đàn ông, đưa tay còn lại về phía trước để vuốt ve má hắn.
Jungkook thấy mình cũng nghiêng đầu sang một bên, như thể Jimin đang chạm vào má cậu. Alpha vẫn còn nhớ cảm giác chạm nhẹ như lông vũ khi những đầu ngón tay nhỏ bé đó lướt qua da mình và cậu rùng mình, khao khát được chạm vào định mệnh một lần nữa.
"Trật tự nào, hãy trả lời câu hỏi của tôi, được không?" Jimin thì thầm khi chạm nhẹ vào môi người đàn ông bằng những ngón tay nhỏ nhắn của mình. "Hãy cho tôi biết tên của ông, thưa quý ngài."
"T-Tôi..." Đôi mắt của người đàn ông giãn ra như bị bùa chú, môi mở ra và khép lại, gần như không treo lơ lửng trên một sợi chỉ. Sau đó Jimin trượt ngay vào lòng hắn, không quan tâm đến vết máu dính trên quần áo mình. Người đàn ông rên rỉ khi Jimin cố gắng bám vào càng nhiều vết thương càng tốt nhưng điều đó vẫn chưa đủ để khiến gã thoát khỏi trạng thái hôn mê.
Thay vào đó, người đàn ông trông càng mê mẩn hơn, đôi má nhợt nhạt ửng đỏ và những ngón tay co giật như thể khao khát được chạm vào Jimin. Như thể hắn đã hoàn toàn quên mất con dao mà Jimin đang cầm trên tay, thay vào đó mà lạc vào đôi mắt xám đó.
Thật là...thật thảm hại. Jungkook không hề cảm thấy ghen tị mà chỉ thấy thương hại người đàn ông quá yếu đuối để có thể xử lý được Jimin.
"Nào, cho tôi biết tên của quý ngài đây." Jimin dỗ dành bằng giọng thì thầm nhẹ nhàng khi anh nghiêng người lại gần hơn một chút và người đàn ông rùng mình.
"Jung Jinkyu." Người đàn ông thở ra và được khen thưởng bằng một nụ cười. Làm sao Jimin có thể mỉm cười dù Jungkook có thể cảm thấy sự ghê tởm chảy ra từ anh ấy qua linh cảm. Thật sự là không thể tin được. Anh ấy nên tham gia một chương trình hoặc một bộ phim nào đó, vì anh rõ ràng là một diễn viên tài năng.
"Jinkyu," Jimin gừ gừ khi ngả người ra sau và người đàn ông thút thít, cố gắng chống cự để đuổi theo Jimin.
Jungkook giờ đã có một cái tên và cậu không nghĩ người đàn ông đó đang nói dối. Đó là một cái gì đó. Trên thực tế, nó còn hơn cả một cái gì đó. Anh có thể nhờ Namjoon kiểm tra cái tên đó, xem anh có thể tìm ra được điều gì từ nó.
"Tôi có nên cho ông biết tên tôi không?" Jimin hỏi trong khi nghiêng đầu sang một bên một cách ngây thơ, bĩu môi. "Hỏi tôi tên gì đi." Anh nhẹ nhàng ra lệnh.
"Em tên là gì?" Người đàn ông liền hỏi, ngoan ngoãn, phục tùng, háo hức lấy lòng.
Nụ cười của Jimin càng lớn, đôi mắt anh bắt đầu biến mất và má anh hóp lại. "Tên tôi là Silverfox, thưa ông, và bây giờ tôi đang có tâm trạng muốn chơi một chút. Ông chơi cùng tôi chứ?"
Ồ, điều đó có nhận được phản ứng không.
Jinkyu như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân giật lùi lại và rên rỉ vì sợ hãi. Hắn đã rất háo hức được ở gần Jimin nhất có thể nhưng giờ lại đang cào cấu vào ghế, quằn quại, làm bất cứ điều gì có thể để thoát khỏi anh. Jimin bĩu môi tinh nghịch trước khi nháy mắt với Jungkook.
Chúa ơi, anh ấy thực sự thích điều này, chơi với Jinkyu và Jungkook không có vấn đề gì khi thừa nhận rằng anh ấy rất thích chương trình này. Cậu dựa vào ghế, từ từ bắt chéo một chân lên chân kia và tựa đầu vào lòng bàn tay. Nhướng mày với Jimin, ra hiệu im lặng để tiếp tục buổi diễn.
"Kookie, em thấy đấy, em đã làm sai tất cả." Jimin vừa nói vừa trượt khỏi lòng người đàn ông, từ từ quỳ xuống.
"Ồ? Vậy thì cách đúng đắn để làm điều đó là gì?" Jungkook hỏi như thể cậu biết Jimin muốn vậy.
Những ngón tay từ từ di chuyển dọc theo chân Jinkyu ngay cả khi nó ngọ nguậy chống lại dây trói và Jimin ngân nga khi kiểm tra vết cắt vẫn còn chảy máu trên đùi người đàn ông. "Nhìn này, em đã cắt quá sâu." Jimin chỉ vào một cái khác. "Bên này cũng vậy."
Jimin lắc đầu khi nhìn vào mắt Jinkyu, nở một nụ cười trấn an hắn. "Đừng lo lắng, tôi sẽ không để em ấy làm tổn thương ông nữa. Ông biết đấy, tôi khá giỏi trong trò chơi này." Jimin nhẹ nhàng nói. "Không phải giỏi nhất, nhưng tốt hơn một số người. Phải không Kookie," Jimin nhìn lại Jungkook với ánh mắt thất vọng tinh nghịch. "Trò chơi là làm cho ông ta sống càng lâu càng tốt."
"Ồ? Vậy tại sao anh không chỉ cho em cách thực hiện." Jungkook nói với giọng chán nản mặc dù tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được là sự phấn khích đang chảy trong huyết quản. Mẹ kiếp. Jungkook thật sự rất hứng thú với trò chơi này và Jimin cũng biết điều đó. Anh ấy đang chơi đùa với cả hai người bọn họ.
"Được, để xem chúng ta có thể chơi được bao lâu. Kỷ lục của anh là tám ngày đấy." Jimin nói khi anh ấy bắt đầu chọc và chọc vào một số vết thương nhẹ hơn bằng đầu lưỡi kiếm của mình và đột nhiên nhà kho tràn ngập tiếng hét của Jinkyu.
Sau đó im lặng khi Jimin rút lưỡi dao ra, cho Jinkyu xem máu đang bao phủ nó. "Này Jinkyu, ông nghĩ tôi có thể giữ ông sống được bao lâu? Thật ra gần đây tôi cũng bị thương, nhưng tôi đã được khâu lại cẩn thận rồi."
Jimin quay sang Jungkook, chớp mắt nhìn cậu với đôi mắt ngây thơ đó. "Kookie, em có kim khâu không? Anh muốn tập khâu vết thương."
"Để em lấy một ít cho anh." Jungkook nói và Jimin mỉm cười nhìn lại Jinkyu.
"Nghe thấy không? Chắc ông hiểu những gì tôi đang nói? Tôi nghĩ tôi có thể giữ cho ông sống lâu hơn tám ngày." Jimin thì thầm như thể đang chia sẻ một bí mật. "Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc ông thật tốt." Chính bàn tay dịu dàng chải tóc của anh đã khiến Jinkyu bị vỡ nát.
"Giết tao đi. Làm ơn hãy giết tao đi!" Gã đàn ông gào lên thành tiếng, nước mũi và nước mắt chảy dài trên mặt và.
"Có chứ, chỉ trong...Ô...Kookie, em nghĩ anh có thể giữ hắn ta sống được bao lâu?" Jimin hỏi, kéo Jungkook vào trò chơi anh đang chơi.
Jungkook ngâm nga suy nghĩ, gõ nhẹ ngón tay lên tay ghế. "Hai tuần." Cậu nói sau một khoảng dừng ngắn.
"Chà, lâu hơn mình nghĩ! Mà, tôi ghét phải làm em ấy thất vọng." Jimin vừa nói vừa bắt đầu vạch những vết cắt mỏng như tờ giấy dọc theo da Jinkyu. Nó khiến người đàn ông giật mình trên ghế, thút thít và Jungkook có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi thực sự trong mắt hắn ta. "Tất nhiên nếu ông nói cho tôi biết ai đã cử..."
"Chúng sẽ giết tao mất! Bọn bay không hiểu đâu, nó là một tên khốn nạn, nó sẽ giết mất!" Jinkyu kêu, thu mình lại, và một điều gì đó lóe lên trong mắt Jimin. "Nó sẽ giết tao theo cách tồi tệ nhất có thể!"
Toàn bộ khuôn mặt của Jimin trở nên lạnh lùng, vô cảm, anh đứng dậy để có thể luồn tay vào tóc Jinkyu và giật nó ra sau để lộ ra cổ họng mình. "Ông thấy đấy," Jimin thì thầm. "Chuyện là vậy. Hiện tại hắn không có ở đây phải không? Thực tế là ông sẽ không bao giờ gặp lại hắn ta nữa. Ông có nghĩ rằng chúng tôi sẽ để ông đi nếu ông kể cho chúng tôi tất cả mọi thứ? Kookie, được không?"
"KHÔNG." Jungkook thì thầm.
"KHÔNG." Jimin lặp lại. "Jinkyu, ông sẽ không thể sống sót qua khỏi đây được. Tuy nhiên, khi nào ông được chết, điều đó tùy thuộc vào chính ông. Nhanh chóng và không đau đớn hoặc kéo dài nhiều ngày cho đến khi ông phát điên vì đau đớn." Rồi Jimin mỉm cười, lần này tràn ngập sự thích thú đen tối. "Ông biết 'nó' sẽ không đến để cứu mình đâu, Ông biết rõ điều đó, phải không?"
Người đàn ông lập tức trở thành một mớ hỗn độn, hắn gục ngay trên ghế, khóc lóc, sự thật về hoàn cảnh của gã cuối cùng cũng sáng tỏ. Cái chết là không thể tránh khỏi.
Cuối cùng khi người đàn ông bình tĩnh lại và thở dài trước khi dựa vào tay ghế. "Tôi có thể cho ông một cái chết nhanh chóng và bình yên. Chỉ cần kể cho tôi nghe vài điều về 'tên khốn nạn' này thôi. Tên hắn ta là gì và tại sao hắn ta lại cử ông đi giết người bên phe Kookie của tôi."
Jungkook lẽ ra không nên hài lòng đến thế chỉ vì nghe Jimin gọi cậu là của anh, dù biết đây chỉ là một buổi biểu diễn. Tuy nhiên, cậu và alpha của mình không thể không rùng mình trong niềm vui khi người bạn đời đã đến với họ.
"Miki. Không... không có họ. Chỉ Miki thôi. Làm ơn đi, nó điên rồi. Nó thật sự điên rồi!" Jinkyu nói và đôi mắt gã mở to đầy hoảng sợ khi lạc lại vào những ký ức đau khổ đang lẩn khuất trong tâm trí.
Jimin gật đầu tỏ vẻ thông cảm. "Tôi hiểu ông muốn nói gì. Đúng là một tên khốn phải không?"
Jungkook quan sát Jimin một cách cẩn thận nhưng cậu không thấy có chút nao núng khi họ nói về người đàn ông đã tra tấn mình. Sự cay đắng và ngọn lửa hừng hực về một khao khát trả thù dâng lên trong cậu.
"Bây giờ hãy nói cho tôi biết, tại sao hắn ta lại cử ông theo dõi Kookie?" Jimin nhẹ nhàng hỏi và mùi hương của anh trở nên ngọt ngào, dễ chịu và Jungkook như bị mê hoặc vào đó.
Lẽ ra cậu nên sợ hãi khi tận mắt chứng kiến Jimin có thể chơi đùa với mọi người giỏi như thế nào nhưng cậu chỉ cảm thấy phấn khích và tự hào. Nó khiến cậu muốn Jimin nhiều hơn thế nữa. Jungkook không bao giờ làm được những gì Jimin làm, giống như Jimin cũng không làm được điều mà cậu có thể. Họ là hai mảnh ghép bù trừ hoàn hảo.
"Hắn muốn có gì đó thú vị. Đó là tất cả những gì hắn nói." Jinkyu nói.
"Có vẻ hắn ta thích trò chơi của mình tạo ra phải không?" Jimin gật đầu nói và Jinkyu cũng gật đầu theo một cách thảm hại. "Hắn ta giờ ở đâu? Tôi muốn tự mình chơi vài trận với hắn."
"Không biết." Jinkyu vừa nói vừa kêu lên khi Jimin bất ngờ thọc mũi dao vào vết thương gần nhất mà anh có thể chạm tới. "Không! Tôi không biết bất cứ điều gì cả!" Jimin ậm ừ khi rút con dao ra.
"Chắc chắn mấy người có cách liên lạc với nhau." Jimin hạ giọng để người đàn ông lấy lại bình tĩnh.
"Hắn ta sẽ xuất hiện thôi. Giống như một bóng ma khốn nạn! Hắn thật ám ảnh, hắn sẽ không để tôi yên!" Jimin thở dài thất vọng. "Hắn ở khắp mọi nơi! Hắn sẽ không để tao yên!" Người đàn ông lúc này trở nên cuồng loạn, bị đẩy đến giới hạn khi bắt đầu thở hổn hển, chìm đắm trong nỗi hoảng loạn.
"Gã này hết giá trị rồi." Giọng điệu đều đều của Jimin vang lên khi nói chuyện với Jungkook, buổi biểu diễn đột ngột kết thúc và tấm rèm buông xuống. "Rốt cuộc cũng chỉ là một con tốt. Miki sẽ không nói cho gã điều gì hữu ích đâu."
"Thật xấu hổ." Jungkook nói với một tiếng thở dài. Chà, ít nhất thì cậu cũng có tên của Jinkyu, có lẽ sẽ tìm được gì nếu tìm hiểu kỹ về nó.
"Anh có thể kết thúc được không?" Jimin hỏi và Jungkook giật mình vì anh đang xin phép thay vì chỉ làm theo ý mình.
Tuy nhiên, đôi mắt xám đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, Jimin vẫn đứng yên chờ đợi. Jungkook gật nhẹ và Jimin từ từ ra sau ghế.
Người đàn ông vẫn lảm nhảm, khóc lóc, cầu xin sự sống của mình khi nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm gã. Gã biết mình sẽ chết nhưng bây giờ thời điểm đó đã đến, gã lại co rúm lại vì sợ hãi thay vì đối mặt với nó. Jimin chậm rãi vòng tay ôm lấy Jinkyu và khi buông ra, anh đâm con dao ngang cổ họng người đàn ông.
Xong xuôi Jimin bước đi uể oải về phía Jungkook, bỏ lại Jinkyu đang co giật với máu tuôn ra từ cổ như thác nước đỏ thẫm.
Jungkook không để ý nhiều đến người đàn ông đó bởi Jimin đột nhiên nằm trong lòng cậu, đôi mắt nghiêm túc đầy sự cứng rắn đang dần tan biến. Những gì anh vừa làm sẽ chẳng là gì đối với anh cả.
Jungkook tự hỏi trong giây lát, Jimin trông như thế nào khi lần đầu tiên anh giết người, rồi lần thứ hai, thứ ba... Và phải giết người bao nhiêu lần để có thể hoàn toàn không cảm thấy gì?
"Anh và em cần nói chuyện." Jimin lẩm bẩm và họ đã làm vậy.
Bắt đầu từ việc Jimin đã tìm thấy cậu như thế nào. Jungkook sở hữu nhiều nhà kho và tòa nhà nhưng đây là nơi ít được sử dụng nhất, nghiễm nhiên trở thành địa điểm được ít người biết đến nhất. Xung quanh không có máy ảnh, nhà kho cũng nằm ở một nơi hẻo lánh, không dễ tìm thấy chút nào.
"Làm sao anh tìm được em?" Jungkook hỏi và nuốt khan khi bắt gặp ánh mắt thất vọng. Cậu đã hỏi sai.
Jimin thở dài khi lắc đầu. "Taehyung và Yoongi có tất cả số điện thoại của mọi người xung quanh em. Đó chỉ là một vấn đề đơn giản."
HoSeok. Đó chắc chắn là HoSeok. Jungkook biết anh ấy vẫn cảm thấy tội lỗi vì đã đánh thuốc mê Jimin cách đây không lâu và anh nghĩ có lẽ sẽ giúp ích được chút ít bù vào chuyện đó.
"Em không muốn anh tìm thấy em." Jimin nói, trông anh ấy...không vui, Jungkook có thể cảm nhận được điều đó.
"Em nghĩ mọi chuyện đã giải quyết xong từ lần trước. Nó quá nguy hiểm-"
"Em thôi. Em, TaeHyung và Yoongi. Ba người tự ý quyết định. Còn anh thì chưa đồng ý con khỉ gì đâu," Jimin mím môi nói. Sự tức giận đang dâng lên trong người omega, Jungkook cũng có thể cảm nhận được điều đó. Sự tức giận và thất vọng và một tia gì đó cay đắng.
"Lỗi của em." Jungkook lắc đầu đứng dậy, buộc Jimin cũng phải đứng theo. Ở gần anh quá khó khăn, cậu cần phải giữ khoảng cách. Lẽ ra cậu không nên để chuyện này kéo dài lâu như vậy, lẽ ra cậu nên kết thúc nó ngay khi nhìn thấy Jimin.
Cậu cần phải bảo vệ, cần đảm bảo rằng anh được an toàn. Jinkyu đã chứng minh điều đó, Volturi đang để ý tới cậu và Jimin sẽ bị liên luỵ vào chuyện này nếu tiếp tục bên cậu. Chết tiệt, ngay cả việc giết Jinkyu đáng lẽ phải là việc của Jungkook nhưng chính Jimin lại là người làm việc đó.
"Jimin, đây không phải chuyện của anh. Đừng nhúng mũi vào đó." Jungkook vừa nói vừa đi ngang qua xác Jinkyu và tiến về phía cầu thang. Cậu cố giữ giọng lạnh lùng, cố ép mình nhớ rằng điều này là vì an nguy của Jimin. Cậu không thể để anh bị mang đi lần nữa. "Nó nguy hiểm và-"
Jungkook vừa bước lên được một bước thì cậu cảm nhận được cơn thịnh nộ bùng lên, nghe thấy tiếng thì thầm của lưỡi dao trước khi nó đâm sầm vào bức tường ngay trước mắt cậu. Nó sượt qua mặt, chọc nhẹ chóp mũi cậu. Một giọt máu nhỏ từ đó chảy ra, chảy xuống môi cậu.
Jungkook lập tức lùi lại một bước, chớp mắt ngạc nhiên khi từ từ đối mặt với Jimin, người đang vô cùng tức giận. Trên tay anh lại là một con dao khác và Jungkook nhận ra với chiếc áo hoodie lớn như vậy, không chắc còn giấu bao nhiêu con dao nữa.
"Vậy thì sao? Bị bắt cóc và đột nhiên trở thành một omega yếu ớt? Cần được bảo vệ hả?" Lời nói của Jimin rất sắc bén, phát ra thành những tiếng rít giận dữ và anh ném con dao găm thẳng vào đầu Jungkook. Cậu phải nhanh chóng né mình sang một bên để tránh.
"Jimin-"
"Im. Đi!" Jimin rít lên khiến Jungkook mím môi lại. "Anh không yếu đuối, Jungkook. Lần trước có thể sơ suất nhưng anh không hề yếu đuối . Anh không cần được bảo vệ." Jimin nghiến chặt hàm, tay cuộn lại thành nắm đấm.
Mùi hương của anh bắt đầu thay đổi, một chút đau khổ nhưng ẩn chứa mùi khói giận dữ.
"Anh không yếu." Jungkook nhanh chóng nhẹ nhàng nói, muốn trấn an Jimin nhưng ngay khi cậu bước tới một bước thì lại gặp phải một ánh mắt lạnh lùng. Cậu do dự, đứng yên khi thận trọng quan sát Jimin.
"Không, không phải, chưa đủ..." Jimin nghiến răng trước khi thở dài, chìm vào suy nghĩ của chính mình. Đột nhiên trông anh thật nhỏ bé trong chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình, đôi mắt xám lạc lõng khi nhìn Jungkook. "Em xấu hổ à? Rằng anh đã để mình bị bắt cóc? Rằng anh cần phải được giải cứu?" Anh hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ, chỉ hơn một lời thì thầm.
Jungkook há hốc trước những câu hỏi vì chúa ơi, không, cậu chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ cả. Dù sao đi nữa, cậu mới cảm thấy xấu hổ về bản thân vì chính cậu là lý do khiến Jimin bị bắt. Jungkook không phải kẻ ngốc, cậu biết rằng Jimin có thể tự cứu mình.
Tuy nhiên, anh đã ở lại. Anh ở lại để bảo vệ Jungkook trong khi lẽ ra mọi chuyện phải ngược lại.
"Em không bao giờ có thể xấu hổ về anh, Jimin." Jungkook nhìn vào mắt Jimin, cố gắng truyền đạt rằng cậu đang thật lòng.
Jimin chỉ đơn giản nhìn lại trước khi quay đi, hàm răng cắn chặt môi dưới. Jungkook ước gì họ đã kết đôi. Là định mệnh của nhau, cậu biết mình có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương nhưng hiện giờ cậu lại hầu như không thể cảm nhận được. Chỉ lắng lại một chút dấu vết của một loạt cảm xúc mà cậu không thể hiểu nổi.
"Thật phiền phức," Jimin ngồi xuống chiếc ghế mà Jungkook đã ngồi. Anh đưa tay vuốt mái tóc vàng của mình, làm nó rối tung.
Jungkook từ từ tiến lại gần và Jimin để mặc cậu, không rút dao hay liếc nhìn. Cậu vẫn cảm thấy cần phải rời đi, để bảo vệ Jimin nhưng dường như có gì đó..., lý trí cậu dần bị lấn át bởi nhu cầu lớn hơn là phải an ủi omega của mình.
"Anh không yếu đuối, anh không cần được bảo vệ." Jimin lắc đầu nói lại.
"Em biết anh rất mạnh mẽ." Jungkook thì thầm. "Em chỉ không muốn anh bị tổn thương lần nữa - Không, để em nói hết." Jungkook nói nhẹ nhàng khi Jimin định mở miệng tranh luận. Điều ngạc nhiên là Jimin lắng nghe, im lặng để cậu có thể tiếp tục. "Em không muốn anh bị tổn thương khi cố bảo vệ em."
Jimin nghiêng đầu sang một bên, cau mày, như thể đang bối rối trước lời nói của Jungkook. Cậu thở dài, từ từ dựa vào tay ghế, ánh mắt họ gặp nhau và mối liên kết giữa họ ngày càng căng thẳng.
"Em vẫn đang tự trách mình phải không? Vì tất cả." Jimin cau mày lẩm bẩm và Jungkook đưa mắt nhìn xuống sàn bẩn thỉu của nhà kho. Một bàn tay ngượng ngùng chạm vào chân cậu, Jungkook nhìn thấy Jimin đang ngước nhìn mình với đôi mắt xám mở to. "Jungkook, tránh mặt anh thì không có nghĩa sẽ không bảo vệ được anh đâu."
"Em không muốn anh tham gia vào cuộc chiến này." Jungkook cứng nhắc nói. "Nếu anh ở cạnh em, anh sẽ bị ép buộc phải làm vậy. Rõ ràng là em không thể bảo vệ anh nhưng ít nhất em không muốn anh phải bảo vệ em."
"Đồ chó con ngu ngốc." Jimin lắc đầu lẩm bẩm. Anh ấy có vẻ thích thú với điều gì đó, Jungkook nhìn Jimin xoa xoa ngực mình. "Vậy kế hoạch là gì? Cứ tránh mặt anh mãi mãi à? Mặc dù chúng ta là định mệnh của nhau?"
"Không, không, chỉ đến khi em kiểm soát được mọi việc." Jungkook nói nhanh và Jimin thở hổn hển. "Không phải mãi mãi." Cậu trấn an.
"Đồ chó con ngu ngốc." Jimin lặp lại lần nữa khi co chân lên áp vào ngực để có thể tựa đầu vào đầu gối. "Theo đuổi và gieo giắt hy vọng cho đến khi anh thừa nhận mối quan hệ của chúng ta. Sau đó lại chạy trốn khỏi anh." Jimin mím môi. "Không phải điều đó hơi tàn nhẫn sao?"
"Em chỉ muốn anh an toàn." Jungkook thì thầm, muốn luồn tay vào tóc Jimin, muốn ôm anh trong vòng tay, muốn chạm vào anh bằng mọi cách có thể.
Jimin khịt mũi, lắc đầu. "Em nghĩ rằng anh chưa bao giờ bị bắt cóc trước khi gặp em? Em nghĩ rằng anh sẽ an toàn nếu cách xa em, sau tất cả những chuyện này? Anh đã bị bắt cóc ba lần trước đây. Anh cũng bị súng chĩa vào mình nhiều lần đến mức không thể đếm được. Anh gần như đã chết..." Jimin nói không có giọng điệu, nhìn về phương xa như thể đang chìm đắm trong ký ức.
Jungkook không kìm được mà an ủi Jimin, cậu chạm nhẹ vào vai anh và omega ngước lên, không giật người bỏ đi như Jungkook nghĩ anh sẽ làm. "Jimin..."
"Em không thể giữ anh an toàn được. Em không thể. Tránh mặt anh cũng không làm được gì vì anh sẽ bị kéo vào nguy hiểm dù bằng cách này hay cách khác. Chỉ tránh mặt thôi..." Jungkook cảm nhận được điều đó trước khi Jimin nói ra. Nỗi đau dâng trào, cảm giác mất mát. Sự trống rỗng. Mọi thứ cậu cảm thấy, Jimin cũng như vậy.
"Thật đau." Cả hai đều tuôn ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
"Chuyện này là lỗi của em. Đó là của Volturi và Miki. Chúng đang đuổi theo em," Jimin chỉ vào cơ thể đang nguội dần của Jinkyu. "Và có lẽ sẽ đuổi theo cả anh." Jimin mở môi định tiếp tục nhưng anh ấy dừng lại bất ngờ, ngồi phịch xuống ghế.
"Jimin?" Jungkook thắc mắc.
"Chúng ta không thể... đồng hành cùng nhau sao?" Jimin hỏi với giọng nhỏ nhẹ. Anh ấy trông dễ bị tổn thương, sẵn sàng cởi mở với Jungkook và tin tưởng cậu sẽ không làm tổn thương mình.
Jimin từng nói rằng anh đã tin tưởng cậu khi cơn sốt của anh giảm bớt nhưng phải đến tận lúc đó Jungkook mới thực sự tin lời anh. Jimin đã thừa nhận họ là định mệnh và anh đang và đã cố gắng rất nhiều. Phải mất tất cả mọi thứ để anh ấy làm được điều đó, Jimin rất tự hào, buộc bản thân phải mạnh mẽ mọi lúc và không bao giờ cho phép mình tỏ ra yếu đuối cho đến khi không còn sức.
Tuy nhiên, bây giờ không có gì ép buộc anh ta cả.
Jungkook không thể phản bội niềm tin đó. Cậu không thể từ chối Jimin. Nó sẽ phá vỡ mối quan hệ của cả hai.
"Lần sau em có thể bảo vệ anh hay gì đó. Anh không biết. Anh chỉ..." Jimin đã đạt đến giới hạn của mình, đấu tranh với lời nói và những ngón tay nhỏ xíu bồn chồn khi anh trở nên kích động.
"Chúng ta sẽ bảo vệ lẫn nhau." Jungkook nhẹ nhàng nói và Jimin nhanh chóng ngước lên lần nữa nhìn cậu, sau đó chậm rãi gật đầu.
"Vâng." Anh thở phào, thư giãn trên ghế và Jungkook có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm của Jimin.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro