Almost Real, Almost Mine
Ánh sáng nhàn nhạt của đầu đông vào sáng sớm len lỏi qua rèm cửa, chạm lên mặt bàn nhỏ trong căn phòng tĩnh lặng.
Lê Quang Huy tỉnh giấc trong trạng thái mơ hồ, trái tim vẫn còn rung lên từng nhịp mạnh mẽ, như thể vừa mới thoát khỏi một trận cuồng phong cảm xúc.
Cậu nằm đó, mắt mở nhưng không nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Tâm trí cậu vẫn bận rộn quay cuồng với những hình ảnh vừa mới tan biến – hình ảnh của một giấc mơ, nhưng đẹp đến mức khiến cậu không thể tin đó chỉ là mộng tưởng.
Trong giấc mơ ấy, Huy không phải là cậu bé yếu đuối, luôn giấu mình sau chiếc áo rộng thùng thình và những ánh nhìn e dè thường ngày.
Cậu đứng trước gương, ánh sáng đèn sân khấu rọi chiếu lên từng đường nét trên khuôn mặt – nét đẹp của sự tự tin, là cái vẻ mà cậu đã luôn thầm mong muốn, cũng là thứ ánh sáng mà cậu chưa từng dám thể hiện trong đời thực.
Mái tóc được vuốt gọn, đôi mắt sâu thẳm không còn dấu hiệu của sự ngại ngùng hay lo lắng.
Cậu thấy mình thật khác – một Huy mà cậu từng mơ ước, và khao khát trở thành.
Bên cạnh,Bùi Duy Ngọc đứng đó – một hình bóng không thể quên cậu chẳng thể nào quên.
Anh bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, ánh mắt đầy trìu mến như đang muốn truyền cho cậu sức mạnh... Giọng anh ngập ngừng
"Huy à, em biết không? Nay em đẹp lắm. Mấy năm nay anh vẫn luôn.. tò mò về tình hình của em. Anh vẫn luôn .. nhớ tới em
Anh không biết nói sao nữa, anh luôn mong em tốt hơn... Hôm nay, chỉ là ... anh rất muốn thấy em bước lên sân khấu này, ...bước ra ánh sáng với chính con người thật của mình.
Anh hy vọng em sẽ thật tỏa sáng,.. anh biết em là được..."
Anh.. anh muốn được đi cùng em, muốn chăm lo cho em không chỉ hôm nay mà còn cả sau này nữa.. em có thể cho phép anh với vai trò người yêu em.. đi cùng em, được không?
Giọng anh nhẹ nhàng lại có chút run rẩy ngại ngùng, từng chữ từng câu lại chạm vào tận cùng trái tim cậu.
Cậu gật đầu, cậu biết cả tâm hồn này tất cả cậu đã trao anh từ lâu rồi, cậu vội vã ôm lấy anh thì thầm:
"Em đồng ý... "
Âm nhạc vang lên, ánh đèn sân khấu bừng sáng. Cậu bước ra, từng bước chân mang theo cả nỗi sợ hãi và quyết tâm.
Cậu nhảy hoàn hảo – có những bước chênh lệch, những động tác vụng về, nhịp điệu đôi lúc chưa thật sự trơn tru. Nhưng cậu nhảy bằng cả trái tim, bằng tất cả những gì mình đang có, không còn che giấu hay giấu diếm. Khán giả phía dưới dần dần im lặng, ánh mắt họ không còn là những cái nhìn dò xét, mà là sự ngạc nhiên và bị cuốn hút bởi thứ ánh sáng kỳ lạ phát ra từ cậu.
Cậu hướng mắt về phía cánh gà, nơi có anh đang đứng. Anh mỉm cười, ánh mắt ngập tràn yêu thương và niềm tin – một niềm tin mà cậu đã ấp ủ bao năm mà chưa từng dám thổ lộ.
Khi bài nhảy kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên nhẹ nhàng, kéo dài như một lời động viên ấm áp.Cậu thở dốc, mồ hôi hòa cùng nước mắt trên má.
Cậu muốn lao đến bên anh, ôm lấy anh thật chặt,rồi nói rằng "Em đã làm được rồi."
Nhưng rồi cả sân khấu rung chuyển mạnh rồi sụp đổ hoàn toàn, trong cái nhìn mờ ảo trước vụt tan ngay trước mắt, cậu thấy anh hoảng loạn đưa tay về phía mình, và cậu đã không thể nắm lấy.
Cậu tỉnh dậy. Phòng trọ nhỏ vẫn thế, tĩnh lặng và lạnh lẽo hơn bất cứ lúc nào.Nhìn đồng hồ – đã muộn hơn một tiếng so với giờ làm. Cảm giác choáng váng kéo đến, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn vương vấn từng khoảnh khắc trong giấc mơ ấy, từng ánh mắt, từng lời nói và cả nụ cười dịu dàng ấy.
Cả ngày hôm đó, trong mọi cử chỉ, trong từng hơi thở, cậu không thể thoát khỏi hình bóng của người trong mơ. Dù cố gắng tập trung làm việc, mọi thứ dường như mờ nhạt, tẻ nhạt hơn khi không có hình bóng ấy bên cạnh.
Cậu ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy dòng người hối hả trên đường, mà trong lòng lại lạnh lẽo đến lạ.
Giấc mơ ấy – dù đẹp đẽ, dù ngọt ngào – vẫn chỉ là một giấc mơ.
Cậu tự hỏi: liệu có một ngày nào đó, những điều trong mơ sẽ trở thành hiện thực?
Liệu có một ai đó sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt như anh trong giấc mơ kia, dịu dàng và đầy yêu thương?
Nhưng câu trả lời chỉ là sự im lặng, và một nỗi đau nhẹ nhàng, âm ỉ không nguôi.
Khẽ mỉm cười buồn, mắt nhắm lại, để cho cảm xúc trôi dần vào ký ức, để nỗi cô đơn chảy qua từng thớ thịt da, để trái tim được một lần nữa cảm nhận vị ngọt của yêu thương – dù chỉ trong giấc mơ.
Chỉ trong một giấc mơ, em từng là của anh.
Chỉ trong một giấc mơ, em được yêu thương thật sự.
Rồi tỉnh dậy, chỉ còn lại nỗi nhớ và sự day dứt không lời.
Gần như thật... gần như đã thuộc về em
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro