13 ~ Cảm tạ Chúa vì món quà của Ngài
Bên trong dinh thự của Hoàng tử.
Sau khi giải quyết xong mớ hỗn độn, Otto vứt tờ giấy vụn trong tay đi, thở phào một hơi thật sâu rồi ngả người ra ghế sofa.
"Chán quá, suốt ngày chỉ toàn là chuyện vặt vãnh này." Otto hét lên và giẫm lên bàn trà bằng đôi chân dài không chút lưu tâm để lại hai dấu chân trên gỗ quý.
"Bọn chúng muốn chiếm một phần của tất cả các mỏ và núi vàng. Chúng là muỗi hút máu chuyển thế sao? Sao chúng dám yêu cầu cải thiện chế độ đãi ngộ của giới quý tộc!"
Anh ta rảnh nhưng bị một cuộc điện thoại gấp rút gọi đến để giúp giải quyết với bên kia. Saiyan, người chịu trách nhiệm cho hầu hết các công việc vẫn chưa hoàn thành công việc của mình.
Saiyan mặc vest trắng chỉnh tề đang ngồi ở bàn làm việc, đeo kính gọng vàng thanh lịch và quý phái. Nghe thấy lời này không khỏi nhíu mày rồi cười khẽ một tiếng.
"Không còn cách nào. Chúng ta vẫn còn một chặng đường dài để cải tổ hoàn toàn tầng lớp thượng lưu."
"Đúng vậy, ngay cả cha của ngươi cũng nằm trong danh sách người nộp đơn yêu cầu. Hắn không phải luôn là một con chó trung thành sao?"
Otto hỏi một cách hờ hững, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng của mình.
"Không ngoài dự đoán", Saiyan bình tĩnh cười đáp, "Có lẽ hắn nghe thấy tiếng động nên đến đây vì mùi hôi thối. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một con chó của Hoàng đế. Mặc dù có thể bị lợi ích nhỏ nhoi làm cho mù quáng nhưng hắn không dám làm điều gì quá đáng hơn."
"Cách nói chuyện của ngươi thật độc ác a." Otto không nhịn được cười rộ lên, đôi mắt đỏ thẫm nhìn thẳng vào người đối diện, sự dò xét biến mất ngay sau đó. "Thật trùng hợp khi anh trai ta và ta đều nghĩ giống nhau, cho nên chúng ta chỉ cảm thấy thật nực cười ."
"Nhân tiện, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Saiyan liếc nhìn đồng hồ: "Bảy giờ."
"Ha! Nhanh như vậy. Đến lúc ta phải nói chuyện lại với Tiểu Phù rồi."
Khi anh nói, sự thiếu hứng thú của Otto biến mất, tâm tình vui vẻ cầm thiết bị trên bàn quay số và chia sẻ với Saiyan:
"Gửi chú cún cho Tiểu Phù cũng khá tiện. Dạo này ta không có nhiều thời gian, sóc con cũng không đến quán rượu nhưng mỗi ngày chúng ta đều nói chuyện rất lâu vì chú cún đó."
"Phải không?" Saiyan thản nhiên phụ hoạ.
"Hahaha, ngươi không biết rằng trông vẻ ngượng ngùng của sóc con đó buồn cười lắm sao? Chỉ là ngại ngùng vì những chuyện không cần thiết thôi! Không phải chỉ là nhờ cô ấy ôm một chú cún thôi sao?"
...Ôm, một chú cún sao?
Saiyan dừng lại một lát, hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu, sau đó hỏi: "Có phải vì bóng ma tâm lý sợ Beta của Hedwin không?"
"Đúng vậy. Để giúp chú cún đó vượt qua chướng ngại đó, hiện tại ta nhờ Tiểu Phù giúp ôm cậu ta mỗi ngày."
Otto cười nói, vẻ mặt tự hào về sự hóm hỉnh của mình.
"Cũng nhờ gửi chú cún cho Tiểu Phù mà bây giờ cô ấy nói chuyện với ta nhiều hơn. Thậm chí ở quán rượu, chúng ta còn có khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ mỗi ngày."
Mặc dù hầu hết thời gian họ chỉ than vãn và đổ lỗi cho anh là quá đáng, nhưng đó cũng là một hình thức giao tiếp! Chỉ cần nhìn thấy nét mặt hoạt bát của cô sóc nhỏ là anh đã cảm thấy vui rồi.
...Nghe vậy, Saiyan đẩy gọng kính gọng vàng mỏng trên mũi, vẻ mặt muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Otto đang đợi Hạ Phù nghe điện thoại. Lần đầu tiên cô không trả lời vì vậy Otto đã rất kiên nhẫn gọi lại lần thứ hai. Trong đầu anh đã nghĩ nhiều cách trêu chọc cô sau đó.
Quả nhiên, cuộc gọi thứ hai đã được kết nối.
Trong suốt một giờ, Saiyan lặng lẽ lắng nghe cảnh một tên côn đồ bắt nạt bé trai và bé gái. Căn phòng tràn ngập tiếng cười của Otto và tiếng nức nở của bé gái. Anh tỏ ra muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại và đột nhiên cảm thấy tâm lặng như nước.
Không, đó là những gì Otto đã nói ... "Mỗi ngày chúng ta sẽ trò chuyện vui vẻ chứ?"
Khi cuộc gọi kết thúc, Saiyan không biết khi nào đã ngừng viết. Otto hài lòng cất máy đi và chú ý đến biểu cảm của anh khi ngẩng đầu lên.
"Hahaha ngươi làm gì thế? Sao lại làm biểu cảm đó?"
"Đúng vậy, vì tôi vừa nghĩ đến một chuyện thực sự khiến tôi bận tâm."
Saiyan dừng lại, cất bút, cuối cùng khéo léo nêu ra nghi vấn: "Otto, ngày nào ngài cũng cùng Hạ Phù... đúng không? Đó là tên cô ấy."
" Hửm? Đúng vậy"
"Nói chuyện điện thoại với cô ấy mỗi ngày khiến ngài trông có vẻ vui vẻ, nhưng tại sao ngài luôn cố tình làm khó cô ấy và làm cô ấy khóc?"
"Đây là cách chúng ta giao tiếp."Otto tuỳ ý mà nói: " Xem cô ấy khóc thật thú vị a, lý do này còn chưa đủ sao?"
"...Mặc dù tôi đồng ý với lý do ngài đưa ra, nhưng xét theo góc độ thiện chí, làm như vậy sẽ khiến Tiểu Phù mất đi hảo cảm. Ngược lại sẽ khiến cô ấy cảm thấy thương hại Hedwin."
Otto tỏ ra thờ ơ và khi Saiyan nhìn thấy biểu cảm của đối phương, anh biết rằng ngài ấy không phản ứng gì cả về việc này.
"Như vậy, khi ngài không nói chuyện với Tiểu Phù, cô ấy có lẽ sẽ đối xử tốt hơn với Hedwin vì tâm lý tội lỗi và nói chuyện với cậu ta nhiều hơn so với khi ngài nói chuyện với cô ấy." Saiyan tiếp tục.
Biểu cảm của Otto cuối cùng cũng từ từ thay đổi.
"Cô ấy cũng sẽ mỉm cười với Hedwin," Saiya chậm rãi bổ sung khiến khuôn mặt Otto chuyển sang màu xanh lục, "Không giống như cô ấy chỉ khóc với ngài trên màn hình đâu."
"Sao có thể như vậy? Ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra!"
Như thể đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu, Otto tức giận cầm máy lên, định chất vấn Hạ Phù xem cô có cười với người khác mà không cho cậu biết không... Không đúng, là lộ ra vẻ mặt đáng yêu nhưng lại bị lời nói tiếp theo của Saiyan ngắt lời.
"Hơn nữa tôi không hiểu tại sao ngài lại bảo Hạ Phù ôm Hedwin."
Otto vẫn còn tức giận, sâu trong đôi mắt đỏ thẫm của hắn dường như đang bùng cháy ngọn lửa bắt kẻ ngoại tình: "Việc đấy còn cần nói a?Đương nhiên là để đập tan lòng tự trọng của con chó đó! Nếu không còn cách nào khác chứ?"
.......Không cần tức giận đến mức nói sự thật ra đâu, thưa Điện hạ.
Saiyan đẩy kính, nhìn Otto có chút thương hại, ôn hoà dò hỏi: "Thì ra là vậy, nhưng chúng ta không thể dùng phương pháp khác sao? Ví dụ như bảo Tiểu Phù dùng roi da hoặc ngọn nến, tôi nghĩ cách này cũng có thể đạt được mục đích tương tự."
"Ngài để Tiểu Phù ôm Hedwin nhưng ngài đã bao giờ ôm Tiểu Phù chưa, Otto?"
Otto: "....."
Bây giờ không chỉ mặt của hoàng tử chuyển sang màu xanh mà ngay cả đầu của ngài cũng chuyển sang màu xanh.
Nhìn biểu cảm hiếm hoi của Otto, Saiyan không nhịn được lộ ra một nụ cười thiếu đạo đức... Không, lễ độ tươi cười nói: "Tôi đã vượt quá giới hạn sao? Xin lỗi, tôi không nên hỏi về chuyện riêng tư của hoàng tử."
Otto cau mày, sắc mặt tái mét, nói: "Ngươi chỉ đang trả thù những lời ta vừa nói thôi, đúng không ?!"
"Ha ha, Hoàng tử điện hạ, ngài lo lắng quá rồi, tôi sao dám làm vậy chứ? "Saiyan khiêm tốn phủ nhận.
-----
Sau khi ở cùng Hedwin được ba ngày, Hạ Phù quay lại công việc bán thời gian như thường lệ vào ngày thứ tư.
Mặc dù phần thưởng mà Otto tặng cô vì nuôi chó mỗi ngày đã giúp cô vơi đi phần nào khó khăn về tài chính, nhưng ai sẽ ngại về việc có quá ít tiền vàng đâu? Hơn nữa mỗi ngày cô có thể gặp Otto ở quán rượu và kiếm thêm chút tiền từ anh ta...
Ờ thì, mặc dù tính cách của anh ta rất khó chịu, nhưng dù sao anh ta vẫn là Ngài tiền vàng!
Nghĩ là nghĩ như vậy.
Nhưng không biết có phải do Hạ Phù ảo tưởng không nhưng kể từ khi cô ấy đi làm trở lại, Otto có vẻ trở nên khó chịu hơn trước.
"Vậy thì đây chỉ là một trò chơi rút bài nhỏ. "Otto nghịch máy tính bảng trong tay và chỉ cho cô ấy một hộp trên màn hình ảo," Rút bài từ đây. Tổng cộng có ba lá bài. Ai rút được lá bài màu đỏ sẽ là vua và có thể lấy được một đồng vàng từ hai lá còn lại. "
Khi Hạ Phù nghe nói đến tiền vàng, mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức.
Otto mỉm cười và nói với cô ấy, "Nhưng ngược lại, nếu rút ra lá màu xanh lam, đó là một con quỷ và bạn phải trả một đồng tiền vàng cho Vua. "
"Tôi phải làm sao đây, Tiểu Phù? Nếu may mắn có thể kiếm được rất nhiều tiền vàng. Cô có muốn chơi không? "
Trong lòng Hạ Phù động, nhưng khi nghe nói mình sẽ phải trả giá sau khi thua, biểu tình lại lộ ra dao động mạnh mẽ. Cô gái dùng ánh mắt cún con nhìn tên xấu xa Otto trước mặt, sau đó nhìn về phía Saiyan đang ôm trán bất lực, cuối cùng lắc đầu: "Không, không... Nếu xui xẻo , tôi không có quá nhiều tiền để thua. "
...Cái gì? Saiyan, người bị Otto kéo đến quán rượu một lần nữa chống trán và luồn những ngón tay thon dài qua mái tóc xanh nhạt của mình. Anh không biết mình có nên cười khổ không.
Họ là hai thiếu gia cao quý và là những Alpha quyền lực. Họ thường giao dịch với những nhân vật hàng đầu của đế chế. Bây giờ họ thực sự đã sử dụng một chương trình nhỏ bị can thiệp để lừa một cô gái dân thường ngây thơ.
Đêm qua, Otto có một ý tưởng là nhờ ai đó mày mò chương trình này. Nó trông có vẻ đơn giản nhưng thực ra nó có chức năng nhận dạng dấu vân tay rất tiên tiến và dấu vân tay của hai người họ đã được ghi lại bên trong.
Ngoại trừ hai người họ, dù họ có cố gắng thế nào thì vẫn có 80% khả năng những người khác là quỷ. Otto muốn sử dụng cách không dễ thấy này... Dù sao thì anh ta đã nói là vậy để lừa Tiểu Phù ôm anh ta một cách vòng vo.
"Sao không hỏi thẳng luôn đi? Hay là cho cô ấy thêm vài đồng vàng nữa rồi cô ấy sẽ đồng ý."
Saiyan không ngờ trò đùa nhất thời của mình lại khiến bạn đồng hành quan tâm đến thế. Otto không khỏi thở dài và mệt mỏi nói: "Không, không, không, hỏi thế không phải quái lạ sao? Nó khiến ta có vẻ như mình rất thiếu tình yêu."
Otto lắc đầu cự tuyệt, "Và tôi luôn cảm thấy rằng điều đó sẽ khiến cô sóc nhỏ hiểu lầm. Ôm và véo mặt là hai thứ khác nhau, đúng không? Vậy nên không, không được."
Ngài không muốn cô ấy hiểu lầm điều gì, Otto?
Nếu ngài không nghĩ vậy, tại sao ngài lại muốn có nó sau khi biết rằng Hedwin ôm cô ấy mỗi ngày?
Saiyan tâm lặng như nước nhìn con chó golden retriever ngu ngốc trước mặt một lúc, rồi từ bỏ ý định dẫn đường cho nó và nghĩ, quên đi.
"Không quan hệ. Chúng ta cũng có thể dùng hình thức phiêu lưu lớn thay thế." Giọng nói của Otto kéo Saiyan trở về thực tại. Anh ta nhìn sang một bên một cách bình tĩnh, nhìn Otto đang nhiệt tình dụ dỗ cô gái ngu ngốc vào vực thẳm cờ bạc. "Nếu cô có thể làm theo yêu cầu của chúng tôi, cô có thể bù đắp chi phí một đồng vàng. Nếu cô thắng, Saiyan và ta sẽ trả cho cô một đồng vàng như thường lệ."
Nhớ rõ chi trả a... Otto.
Nhìn vào sự do dự của cô gái đối diện.
Lúc sau, Hạ Phù gật đầu đồng ý. Saiyan không khỏi thở dài trong lòng, không ngừng tự hỏi tại sao mình lại tham gia vào trò hề này.
Đúng rồi, là vì Otto nói rằng chỉ cần chơi với cô một mình thì mục đích của anh ta sẽ nổi bật, nên mới đến che chở cho anh.
"Từ từ, tôi muốn hỏi lại một chút, yêu cầu sẽ không quá mạo hiểm chứ?" Hạ Phù nhỏ giọng hỏi, mặt đỏ bừng, cô hơi sợ Otto sau khi lên ngôi sẽ bảo cô biểu diễn thoát y.
"Không, chỉ cần pha cho tôi một cốc trà sữa miễn phí hoặc véo mặt tôi, hoặc ôm tôi một cái là được."
"...Được rồi."
Saiyan bình tĩnh nhìn hai học sinh tiểu học đang kéo nhau trước mặt mình, nội tâm đã siêu thoát khỏi thế gian, vô dục vô cầu. Anh là người thứ ba rút bài, sau đó bình tĩnh và khiêm tốn chỉ cho họ xem màn hình rút bài của mình: "Vậy thì tôi sẽ là vua của ván đầu tiên."
Hai kẻ thua cuộc, quỷ tiên sinh cùng quỷ tiểu thư...
Nhận được cái nhìn ẩn ý của Otto và ánh mắt thất thần của Hạ Phù. Saiyan máy móc nói theo lời đã thảo luận trước với Otto: "Xin hãy trả một đồng vàng hoặc là quỷ có thể chọn một Alpha để ôm trong quán rượu. "
Không sai, không chỉ định một người, chỉ cần tìm một Alpha để ôm, đây cũng là chỉ thị của Otto để làm cho mục đích của mình bớt rõ ràng hơn.
Quán rượu Wild Wind gần vùng ngoại ô, hầu hết những người sống và ghé thăm ở đây đều là Beta không thể vào khu vực trung tâm, tất nhiên không có nhân viên Alpha nào trong quán rượu.
Ngoài ra, theo phân tích nghiêm túc của Otto, Hạ Phù và Saiyan không phải rất quen thuộc như vậy người mà cô ấy sẽ đến . ôm chắc chắn là__
Nhìn thấy cô gái cắn môi một cách ngại ngùng, sau đó từ từ bước về phía anh đi ngang qua nụ cười xanh xao và khuôn mặt đờ đẫn của Otto, và cúi đầu. Saiyan hơi giật mình và vô thức giơ hai tay lên chào đón cơ thể ấm áp và nhỏ bé như một chú chim sẻ.
Một cái ôm bất ngờ.
Sau khi sửng sốt, Saiyan hơi cau mày và nhìn Otto như thể anh ta vừa mới thoát khỏi trạng thái hiền triết.
...Thật xin lỗi a, Otto.
Nhìn khuôn mặt xanh xao và nghiến chặt răng của hoàng tử đối diện, Saiyan biểu tình bất biến, vững vàng đặt cánh tay lên eo cô gái trong vòng tay mình, thầm nghĩ:
"Cảm tạ Chúa vì món quà của Ngài, nếu anh lúc sau thua cũng không cần phải hoàn trả lại những đồng tiền vàng đó."
Tác giả có điều muốn nói:
Otto vẫn chưa nhận ra suy nghĩ của mình, dòng chảy của anh ấy sẽ là dòng chậm nhất để tiến triển, vì vậy hãy để anh ấy tiếp tục xanh trong thời điểm này .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro