16 ~ Otto nói không sai, đứa trẻ đó thực sự dễ thương khi khóc

Hạ Phù khóc sướt mướt trong lúc Hedwin đang bôi thuốc.

"Huhuhu. Rõ ràng là tôi không dùng sức, sao lại chuyển sang màu xanh thế này? Hạ Phù lau nước mắt trong khi nhỏ thuốc, đưa tăm bông cho Hedwin, cúi mắt xuống đầy áy náy: "Có đau không? Xin lỗi, Tiểu Hed..."

Hedwin mở cúc cổ áo và để áo rơi xuống hai bên, để lộ bộ ngực mỏng với những đường nét mịn màng. Anh tiếp nhận tăm bông, mỉm cười bình tĩnh an ủi cô: "Không sao đâu, Tiểu Phù, tôi thấy rất thoải mái."

"Thiếu gia Saiyan tài nghệ tinh thông. Các huyệt đạo mà ngài ấy tìm được rất quái dị nhưng không đáng quan ngại. Lúc đó hơi khó chịu một chút, qua đi liền cảm thấy khá thoải mái."

Hạ Phù lại muốn khóc.

Như thế nào lại có thể thoải mái a! Hedwin đánh giá Saiyan tài nghệ tình thông là chuyện quái quỷ gì vậy? Cô thực sự muốn rời khỏi thế giới này huhuhu.

"Tôi sẽ cảm thấy áy náy cả đời." Cô cắn khăn tay, nước mắt lưng tròng: "Tôi thực sự đã làm điều này với anh vì 15 đồng vàng. Từ nay về sau tôi sẽ không thể ngủ được mỗi đêm khi nghĩ đến chúng.


---------



Mười hai giờ , đêm đã khuya.

Tiếng thở chậm rãi và đều đặn của cô gái vang lên trong phòng, đôi lời lẩm bẩm trong lúc ngủ mơ hồ có thể nghe thấy.

Hedwin ngồi lặng lẽ dựa vào tường, hai tay đặt trên đầu gối cong, nhìn nghiêng về phía ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng mờ ảo chiếu những tia sáng dịu nhẹ, phản chiếu lên những tấm rèm tung bay trong làn gió đêm. Cửa sổ để lại một khe hở nhỏ để thông gió mang hương thơm cuối xuân vào phòng.

Sau một thoáng do dự, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp và bình tĩnh của anh chợt dừng trong giây lát, sau đó nhìn xuống và dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng đang ngủ của Hạ Phù.

.....Tối nay trước khi đi ngủ, cô ấy dường như đã than vãn về việc không ngủ được. Nguyên nhân là gì?

Thôi kệ, chuyện đó không quan trọng, chỉ cần cô ấy nghỉ ngơi thật tốt là được.

Nhìn thấy cô lại lật người, trực tiếp đá chân xuống gầm giường, anh thở dài, thuần thục đứng dậy, đi đến bên giường đối phương, quỳ một chân xuống, đưa tay ra, dễ dàng nhấc mắt cá chân thon dài của cô lên.

Sau đó, ngay khi Hedwin sắp đặt nó lại, mắt cá chân nhỏ xíu trong vòng tay anh rung lên và đá vào ngực anh.

...Anh ngẩn ra, rồi im lặng nắm lấy mắt cá chân của người kia.

"Huhuhu." Hạ Phù không biết là bị chạm vào công tắc gì, cô không nhịn được giãy dụa khi anh chạm vào cô, thậm chí còn vắt ra vài giọt nước mắt trong lúc ngủ: "Chuyện này quá kinh khủng, thật sự không được..."

Hedwin nhìn chằm chằm Hạ Phù một lúc, sau đó mới phản ứng lại khi nghe cô nói : Vậy, cô ấy đang gặp ác mộng sao?

"Đừng bắt tôi dùng roi da, nến và bịt mắt với Tiểu Hải... Thật kỳ quái, chắc chắc sẽ trở nên kỳ quái."Cô nức nở nói, như thể đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng nào đó trong giấc mơ ám ảnh cô.

Vậy sao? Thì ra đây là điều cô ấy đang nghĩ đến sao?

Hedwin không hiểu tại sao Tiểu Phù lại quan tâm nhiều đến những chuyện đó như vậy và thậm chí còn nghĩ về chúng trong mơ.

Saiyan của gia tộc Howard rất am hiểu tất cả các luật lệ và bộ luật hình sự của đế chế. Anh được hoàng đế bổ nhiệm ngay sau khi anh đến tuổi trưởng thành, hiện là một trong mười sáu thẩm phán của Tòa án Tối cao Hoàng gia và là người trẻ nhất trong số họ.

Mặc dù anh thường nở nụ cười hiền lành và tử tế, nhưng những ai từng nghe hoặc trải nghiệm phương pháp của anh, cụ thể là những tên tội phạm từng bị anh thẩm vấn đều thấy không rét mà run trước chàng trai trẻ có vẻ ngoài thân thiện này.

Về phần hôm nay, trong lòng Hedwin cảm thấy Saiyan thật sự muốn khiến anh cảm thấy đau đớn và chấp nhận trừng phạt. Anh ta nhẹ nhàng hướng dẫn Tiểu Phù, bắt cô run rẩy lặp lại câu hỏi và thực hiện theo chỉ dẫn của mình mà không có sự ái muội nào, chứ đừng nói đến những suy nghĩ màu hồng khác.

Bởi vì sự ưu tú của giáo viên, cho dù học sinh có quá ngu ngốc và nhút nhát, cơ thể Alpha này vẫn cảm thấy một chút đau đớn trong quá trình thẩm vấn, không thể coi là tra tấn. Bản năng thúc đẩy anh cau mày và kiềm chế. Gân nổi lên trên mu bàn tay, muốn chống cự nhưng hơi ấm mềm mại của cô gái trên cơ thể luôn có thể giúp anh lấy lại lý trí.

Nhận ra rằng chính Tiểu Phù là người đã giẫm đạp lên mình, khiến mình đau đớn và tra tấn, anh thậm chí còn cảm thấy kích động và sung sướng một cách kỳ lạ.

.....Anh đã từng có cảm giác này chưa? Hedwin nhớ lại cẩn thận và phát hiện rằng không có trận chiến và chấn thương nào mà anh từng trải qua từ khi lớn lên có thể mang lại cho anh trải nghiệm mới lạ như vậy.

Vậy thì chỉ có Tiểu Phù mới có thể làm được điều này.

Cho dù cô mang đến đau đớn và nhục nhã, cơ thể này cũng sẽ bất chấp bản năng mà cảm thấy khoái cảm... Cho nên cô không cần quan tâm đến sự thống khổ mà roi da và ngọn nến mang đến cho cô. Chỉ cần cô sử dụng chúng, Hedwin cảm thấy nhất định sẽ rất vui vẻ hưởng thụ.

Và cho đến tận cuối buổi học tối nay, trực giác của Alpha đã mách bảo Hedwin rằng Saiyan ở phía bên kia màn hình dường như hơi kinh ngạc trước sự kiên nhẫn và sự kích động khác thường của cơ thể anh, sau đó nở một nụ cười có chút ẩn ý.

....Thật mơ hồ.

Hedwin bình tĩnh kéo suy nghĩ của mình trở lại bình thường, đặt mắt cá chân của Hạ Phù lên đầu gối mình, kéo chăn cho cô rồi đứng dậy.

Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô đêm nay.


----------




"Ngươi cười cái gì?"

Sau khi Otto kể cho Saiyan nghe về kế hoạch của mình, thấy anh ta đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.

"A, xin lỗi, tôi hơi thất thần." Saiyan nhẹ nhàng xin lỗi: "Điện hạ, vừa rồi ngài nói gì vậy?"

Otto hồ nghi nhìn anh, thấy con hồ ly không còn vẻ mặt ác ý đó nữa, anh khoát tay nói: "Là về việc ta muốn rủ Tiểu Phù đi chơi. Đây là 1, 2, 3 kế hoạch mà ta đã an bài thúc đẩy cảm xúc để ôm Tiểu Phù. Anh nhìn xem thế nào."

Vừa nói, hoàng tử vừa đưa cho anh một mảnh giấy.

Saiyan đẩy kính lên và cầm lấy, mục đích của kế hoạch được liệt kê tường minh, thời gian rõ ràng và lộ trình dày đặc, chỉ thiếu một chút nữa là lập được sơ đồ tư duy.

...Otto, Ngài có nghiêm túc như này khi học không?

"Tôi cảm thấy... " Sau khi Saiyan đọc lướt qua nội dung, anh ta đặt mảnh giấy xuống, uyển chuyển nói: "Lịch trình này được làm không tồi, nhưng có một vấn đề. Tiểu Phù mỗi ngày đều rất bận rộn, cô ấy có thời gian ra ngoài không?"

Cô gái ấy giống như một con ong chăm chỉ, ban ngày làm người giúp việc, ban đêm làm nhân viên quán rượu. Sau khi về nhà, cô sẽ phải bắt nạt Hedwin dưới sự chỉ đạo của anh. Ngoài ra, công việc chính của cô là làm việc trong một gia đình quý tộc Omega như Frosen, mặc dù có ưu điểm là thoải mái nhưng xin nghỉ cũng rất phiền phức.

"Không thành vấn đề. Chỉ cần rủ cô ấy đi chơi với ta sau khi nghỉ làm vào buổi chiều là được. Còn công việc ở quán rượu, đưa Tiểu Phù vài đồng vàng là cô ấy có thể nghỉ ngay thôi."

"Vâng, thế lý do là...?"

Otto dường như đã suy nghĩ thấu đáo, tự tin cười nói: "Khu Quang Huy không phải có một trung tâm trải nghiệm giải trí thực tế ảo được cho là thú vị nhất toàn bộ đế đô sao? Ta dùng chiêu này để lừa gạt nàng, sau đó tùy tiện nói ngươi không rảnh,đột nhiên muốn tìm người chơi cùng cộng thêm sự công kích bằng tiền vàng."

"Tính cách của ta chính là một thiếu gia tùy hứng!"

Saiyan trầm ngâm một lát, dùng đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ vào thiết bị tìm kiếm thông tin về công viên giải trí thực tế ảo thú vị mà Otto nhắc đến: "Lý do rất ổn, Tiểu Phù có lẽ sẽ chấp nhận nhưng các dự án ở đây chỉ là những trò trên cao và nhà ma cũ rích thôi. Cô ấy sẽ thích chứ?

"Cô ấy thích hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải khiến cô ấy sợ hãi là tốt rồi." Otto thản nhiên nói: "Chỉ có như vậy cô ấy mới không thể không ôm ta."

Anh biết ngay mà, Saiyan thở dài như dự đoán. Hoá ra vẫn là vì mục đích này.

"Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì Otto, kết quả huấn luyện không trọng lực của ngài luôn chỉ đạt mức yêu cầu. Nếu ngài tham gia trò ở độ cao lớn, ngài thực sự tự tin rằng mình có thể giữ bình tĩnh trước mặt Hạ Phù sao?"

"Không vấn đề gì. Dù sao thì ta cũng là Alpha, ít nhất cũng mạnh hơn một Beta chưa được huấn luyện. Sẽ không khó để đánh bại cô ấy."

.....Nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của Otto sau khi rời khỏi khóa huấn luyện không trọng lực với mái tóc ướt, Saiyan không bình luận gì thêm.

"Vậy thì, ngôi nhà ma ám..."

"Ồ, chỉ là những cảnh chiến đấu với thây ma và ma trong lâu đài cổ thôi. Có rất nhiều chủ đề như vậy trong trò chơi thực tế ảo. Không có gì to tát cả."

.....Đầu ngón tay của Saiyan dừng lại, đôi mắt sau mắt kính dừng lại ở phần giới thiệu về ngôi nhà ma trong công viên giải trí thực tế ảo này.

<< Sốc & kinh hoàng & phấn khích!! Những tiếng gào thét của các giác quan mà bạn chưa từng trải nghiệm trước đây, những truyền thuyết về ma đã thất truyền hàng ngàn năm đang xuất hiện. Linh hồn sai lầm trong đêm tân hôn ở Hạ Quốc, sự oán hận của Kayako ở Đông Quốc, hồn ma của Mỹ Quốc tỏa sáng, tất cả đều có trong công viên này! >>

Saiyan trầm mặc một lúc, không thể không đẩy kính ngẩng đầu lên nhìn Otto - người đang rạng rỡ trạng thái tự tin, do dự muốn nói lại thôi.

"Otto, dự án nhà ma này có thể không phải là những dự án phổ biến truyền thống? " Anh cố gắng nhắc nhở đối phương như một người bạn thân thiết.

"Đại đồng tiểu dị vốn dĩ không tồn tại trên thế gian này. " Otto phẩy tay một cách hờ hững rồi cười khẩy.

À, được rồi, lời nhắc nhở của anh đã có hiệu lực, anh cảm thấy nghĩa vụ làm bạn của mình đã hoàn thành.

Tiếc nuối duy nhất là vì Otto muốn chơi với Tiểu Phù nên ngài ấy rất có thể sẽ không dẫn theo bất kỳ ai khác. Saiyan thực sự muốn thấy Otto làm trò hề... Không, muốn thấy ngài ấy thực hiện kế hoạch hoàn hảo của mình và ôm Tiểu Phù như thế nào.

"À, vừa rồi ngươi cười cái gì vậy?" Otto nghĩ đến nụ cười quỷ dị của Saiyan lúc nãy, lại xoa xoa cánh tay, cười hỏi: "Ngươi lại lừa ai nữa vậy? Nói cho ta nghe một chút."

"Không có, tôi chỉ hơi ngạc nhiên và tò mò về một điều thôi."

"Gì vậy gì vậy?"

Saiyan sắp xếp lời và nói với một nụ cười tinh tế: "Mặc dù tôi vẫn nghe nói rằng một số nhóm người kỳ lạ có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân và nghiện ngập, ám ảnh với nỗi đau và sự sỉ nhục, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy triệu chứng này ở một Alpha. "

Otto cau mày tỏ vẻ ghét bỏ: "Vậy nghĩa là hắn thích bị đánh và là một Alpha sao? Ghê tởm."

"Nhưng đôi khi hắn rất bình thường và sẽ chống lại bạo lực do người khác gây ra. Hắn ta chỉ thể hiện loại hành vi ngu ngốc này đối với một số người nhất định." Saiyan nói: "Điều này khiến tôi tò mò và dự định sẽ tiến hành thêm các thí nghiệm để xem hắn ta sẽ khoan dung với người đó đến mức nào."

Điều quan trọng nhất là nếu Tiểu Phúc cầm roi lên thì sẽ rất trái ngược,. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô khóc lóc khi quất Hedwin theo yêu cầu của mình, Saiyan không thể kìm nén bản thân, mỉm cười trước hình ảnh dễ thương trong đầu.

Otto nói không sai, đứa trẻ đó thực sự dễ thương khi khóc.

"Tùy ngươi thôi, nhưng đừng gây quá nhiều tiếng ồn.Ngài Thủ tướng ạ."

"Tôi biết giới hạn của mình." Saiyan mỉm cười khiêm tốn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro