18(2) ~ Có lẽ chúng ta thậm chí có thể thúc đẩy một cuộc hôn nhân hoàng gia
Tại sao điện hạ vừa rồi còn rất tuấn tú, thân hình cao lớn giờ lại biến thành bạch tuộc, đem xúc tu quấn chặt lên người cô gái kia?
"Ngài quản lý... tôi."
Người phụ trách do dự nhìn vào màn hình, lại nhìn dáng vẻ quyết đoán và chu đáo của người quản lý, không khỏi đề nghị: "Chúng ta có nên thay đổi tỷ lệ thực tế hay gọi lại số nhân viên mà chúng ta đã cử đi đóng vai ma không? Tôi nghĩ hoàng tử thực sự..."
Thực sự là... có hơi tệ a!
Đây có phải là vị hoàng tử trẻ tuổi được hoàng đế bổ nhiệm làm đại diện khi ông đang thảo luận về việc xây dựng luật lệ và quy định trong quá trình quan hệ công chúng của các sự kiện lớn trong đế chế không? Đây có phải là vị hoàng tử trẻ tuổi trên sân khấu bất động lãnh khốc khi thảo luận về các chính trị gia không?Bộ lọc của họ đối với gia đình hoàng gia sắp bị phá vỡ rồi!
"...Không được." Quản im lặng một lúc, lắc đầu cự tuyệt nói: "Đợi một chút."
"Tại sao? Tôi không nghĩ hai đứa trẻ này có thể chịu được cú sốc này."
Đúng vậy, mặc dù anh chỉ là một công nhân Beta bình thường trong số 20 tỷ người của đế chế, nhưng anh không còn là một Beta bình thường nữa khi chứng kiến cái chết của hoàng tử. Anh thậm chí còn dùng từ "đứa trẻ" để miêu tả hoàng tử với cả sự thương hại vừa căm ghét.
"Dù sao thì hoàng tử cũng là hậu duệ của hoàng tộc Asgard và là anh em ruột của hoàng đế hiện tại." Giọng điệu của người quản lý hơi dao động trong giây lát rồi lập tức trở nên kiên định và nói:"...Cho lý do khiến ngài ấy mất bình tĩnh lúc nãy chắc hẳn là vì chưa kịp chuẩn bị tinh thần."
Người phụ trách: ...Lừa quỷ a, im lặng đi! Vừa rồi ngài hoàn toàn im lặng mà? !
"Hơn nữa ngay cả khi xét đến tâm trạng của Điện hạ, chúng ta cũng không nên làm điều này vào lúc này."
Người quản lý trịnh trọng nói: "Hoàng tử đích thân tới nhờ ta giúp điều chỉnh độ chân thực. Nếu sau này độ khó giảm xuống, hoàng tử phát hiện ta đang chiếu cố ngài, rồi phát hiện chúng ta thấy cảnh ngài bị xã hội giết chết... không phải cảnh trong game thì sao? Chúng ta phải làm sao?"
"Thì ra là vậy." Là một trong những người phụ trách cũng chứng kiến cảnh thái tử mất tích, nghe xong không khỏi khâm phục. "Quản lý, ngài thật sự rất có tầm nhìn xa!"
Vạn nhất thật sự bị phát hiện, thậm chí không cần hoàng tử động tay, chỉ cần lạnh lùng nhìn họ một cái là sẽ có người đến xử lý đám Beta không có lai lịch và bị người khác bắt nạt này.
"Vậy thì hãy chờ xem. Sau cú sốc này, hoàng tử nên cảnh giác. Lòng tự trọng của một chàng trai trẻ rất mạnh mẽ. Tôi đoán điều ngài ấy muốn làm nhất bây giờ là lấy lại hình ảnh đẹp trai của mình trước mặt cô gái đó."
Người phụ trách gật đầu rồi nhịn không được lải ngẩng đầu nhìn qua đoạn video giám sát, trong đó có cảnh hoàng tử bế cô gái Beta chật vật chạy trốn theo kiểu bơi chó để tránh đòn tấn công của tân nương ma phía sau.
"...Nhìn qua có chút khó khăn."
Trầm mặc một lát, người phụ trách nhịn không được mà nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Xác thật."
Người quản lý không thể không phụ họa nói.
-------------------------
Nhà ma chủ đề Hạ Quốc, Sảnh trải nghiệm thực tế ảo.
Otto tìm thấy một căn phòng nhỏ có vẻ an toàn.
Chân dài trực tiếp đá mạnh vào khóa cửa, nhét Hạ Phù đang nằm trong lòng anh ta khóc lóc vào trước, sau đó lăn người vào, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, nhanh chóng áp lưng vào cửa gỗ.
Bùm, bùm, bùm—
Một lực mạnh đập mạnh vào cửa phòng.
Mồ hôi chảy ròng ròng từ trán Otto, anh cắn răng chống đỡ, sức lực này không phải là mối đe dọa đối với anh. Cơ thể của Alpha, vừa có sức mạnh thể chất vừa có sức mạnh thể lực cho phép anh chống lại nó. Tuy nhiên, Otto không ngờ rằng nỗi kinh hoàng không ở đây. Con quái vật mặc váy cưới bên ngoài thấy rằng bạo lực không phải là một lựa chọn, dường như bắt đầu cào cửa bằng móng tay dài của nó, tạo ra một âm thanh cực kỳ méo mó và sắc nhọn.
"Oa, oa, mình sắp chết rồi. Lần này mình chắc chắn sẽ chết mất." Hạ Phù sợ hãi muốn chết, cô xù đầu dựa vào Otto, ôm chặt lấy anh, khóc như thể bị bỏ rơi.
"Không sao đâu, Tiểu Phù." Otto nghiến răng, nhíu mày. Tiếng móng tay sắc nhọn cào cấu khiến anh cảm thấy khó chịu, giống như muốn khoan vào tai, đâm vào não vậy.
Trong cơn nguy cấp sinh tử này, chàng trai thậm chí không hề do dự, hai tay ôm chặt Tiểu Phù, nhẹ nhàng nâng cô lên, hít một hơi thật sâu vào chiếc cổ ấm áp ngọt ngào của cô, như thể muốn bình tĩnh lại hoặc như muốn miễn cưỡng nói lời tạm biệt (?)
Mặc dù không có mùi hương pheromone ngọt ngào của Omega, nhưng mùi hương của Tiểu Phù lại rất dễ chịu, một mùi hương chỉ có trong một căn phòng ấm áp, sự hòa quyện ngọt ngào của kẹo và xà phòng. Cứ thế, tôi ôm chầm lấy cô ấy, dễ như trở bàn tay.
Hạ Phù không hề khó chịu khi anh bế cô lên, không hề cố gắng tránh né anh, ngược lại còn quấn chân quanh eo anh như một chú mèo con căng thẳng, rúc vào lòng anh, mái tóc nâu trên đầu cô khẽ cọ vào cằm anh. Otto nhịn không được nhắm mất, không tự chủ được mà nhấc nhẹ yết hầu.
"Tiểu Phù, đừng hoảng sợ, hãy nghe ta nói..."
"Ô, ô. Xong rồi."
Ngay cả trong tình huống này, anh vẫn thấy Tiểu Phù dễ thương, thậm chí còn phàn nàn về việc con ma ngoài cửa không có ánh mắt như vậy. Thấy Tiểu Phù ôm lấy anh không biết ngừng nghỉ một chút sao? (Thấy thế nào được đến a?)
Thiếu nữ trong lồng ngực anh run bần bật. Bởi vì khoảng cách quá gần, Otto thậm chí có thể cảm nhận được một vật mềm mại áp vào ngực mình... Phi thường mềm ôn nhu, giống như nước có hình dạng, khiến người ta muốn ôm lấy sự ấm áp nhỏ bé và phong phú này trong lòng bàn tay, đùa giỡn.
Xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt—
Âm thanh sắc nhọn và chói tai kịch liệt phá vỡ tâm trí năng động nhưng có phần trì trệ của thiếu niên.
Otto giật mình, rồi anh không khỏi nghiến răng, tự hỏi tên của cái gọi là quản lý mà anh đã phân công hôm nay là gì? Hắn thực sự mang theo một con ma phiền phức như vậy đến đây, khi ra ngoài nhất định phải trừng phạt hắn ta.
"Tiểu Phù, bình tĩnh nào."
Trước khi kịp suy nghĩ, anh đã vội vàng đặt Hạ Phù xuống.
Anh giữ chặt đôi vai đang run rẩy của cô, cúi xuống, áp trán mình vào trán cô, bình tĩnh dặn dò: "Lát nữa tránh ra, ta sẽ mở cửa ra ngoài xử lý nó. Nếu ta không có động tĩnh gì, thì cô tốt nhất đừng gây tiếng động. Cứ ở đây cho đến khi ngôi nhà ma kết thúc."
Hạ Phù nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, giống như một người vợ không nỡ tiễn chồng ra chiến trường. "Nhưng không phải chúng ta đã từng dùng ghế đánh con ma trẻ con đó sao? Công kích vật lý không có tác dụng với chúng, chúng ta cũng không tìm được vật phẩm nào có thể khống chế chúng."
"Không, con ma này có thể bị chế ngự bằng đòn tấn công vật lý. Không phải cô ta vừa dùng móng tay cào vào cửa sao? Tôi nhận thấy tấm cửa sau lưng tôi đang rung, vậy thì con ma này hẳn phải có thân xác. Dù sao thì, phương thức tấn công của cô ta có thể thay đổi tính chất của vật chất."
Otto lấy lại được chút tỉnh táo và bình tĩnh phân tích tình hình với cô. Hạ Phù hiểu, nhưng cô vẫn sợ. Vạn nhất Otto chết (?) và cô bị bỏ lại thì sao? Cô hiện tại không có khả năng chống lại ma quỷ.
"Đừng đi, chúng ta cứ ở đây cho đến khi hết giờ, được không? Tôi muốn ở bên ngài." Hạ Phù đáng thương kéo góc áo anh.
Được Hạ Phù ỷ lại, Otto cảm thấy mình lại mạnh mẽ hơn, vừa rồi cảm giác xấu hổ lập tức bị cảm giác trách nhiệm chưa từng có thay thế, không khỏi bày ra thái độ nghiêm túc đáng tin cậy: "Không được, Hạ Phù, nhà ma có chế độ trừng phạt, nếu ở một chỗ không nhúc nhích sẽ bị trực tiếp dịch chuyển đến nơi có ma quỷ."
"Ô ô, sao chuyện này lại có thể xảy ra được?"
"Vậy thì hãy tin rằng ta có thể chế ngự được con ma đó. Đợi một lát nhé!" Otto mỉm cười và chạm trán cô vào trán mình. Anh nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn của cô sóc nói: "Chờ sau khi rời khỏi đây, hãy cùng nhau ăn kem. Ta mời"
Hạ Phù bị nụ cười rạng rỡ của thiếu gia làm cho choáng váng, gật đầu không nói gì.
Lúc này, trong lòng Hạ Phù, không ai vĩ đại hơn Otto, người sắp hy sinh bản thân mình (?)
-------------------------
Cùng lúc đó, máy quay lại hướng đến hậu trường của hội trường trải nghiệm thực tế ảo một lần nữa.
Hai nhân viên Beta trầm mặc nhìn cảnh tượng trên màn hình, một lát sau, người quản lý lên tiếng: "Ta nhớ lúc bản kế hoạch dự án này mới nộp, có khá nhiều điểm yếu trong bản kế hoạch này, đúng không?"
Người phụ trách: "Đúng vậy, khi cô ấy hỏi chồng cô ấy ở đâu, đừng trả lời cô ta. Chỉ cần giải thích rằng anh không phải là chồng cô ấy. Ngoài ra, sử dụng chén rượu mừng trong phòng cũng có thể khiến cô ấy rơi vào ký ức và ngừng đuổi giết. Trực tiếp chạy ra bên ngoài cũng có thể giải quyết vấn đề."
"Cho dù bị ma quỷ tấn công, cũng sẽ không bị thương. Nếu ma quỷ là NPC do hệ thống thiết lập, nó sẽ trực tiếp dịch chuyển du khách đến điểm hồi sinh. Nếu là người thật, sẽ kích hoạt một đoạn cốt truyện, sau khi biểu diễn xong, du khách sẽ bị cưỡng chế đưa về điểm hồi sinh."
"Vậy tại sao..." Người quản lý hỏi trong sự bối rối: "Hai đứa nhỏ biểu hiện như là sinh ly tử biệt vậy?"
"Đại khái là bởi vì tuổi trẻ luôn tràn đầy cảm xúc. "Người phụ trách biểu tình chết lặng mà trả lời.
"Nhưng có vẻ như cô gái Beta này không hề bị ảnh hưởng bởi sự mất mặt trước đây của hoàng tử... Không, là trạng thái không tốt. Bây giờ cô ấy dường như vẫn còn dựa dẫm vào ngài ấy."
"Có lẽ là vì," người phụ trách bình tĩnh nói: "cô gái này thực sự yêu ngài ấy."
Đây là lời giải thích duy nhất anh có thể nghĩ ra, nếu không thì hai người này chỉ có thể là những kẻ ngốc.
...Bầu không khí trầm mặc trong giây lát.
Đột nhiên, người quản lý nhìn vào màn hình và hỏi người phụ trách: "Đúng rồi, anh vừa cử một vài người thật vào đóng vai NPC để tăng tính chân thực phải không?"
"Đúng vậy, vì anh đã nói rằng diễn xuất ngoài đời thực sẽ phục vụ hoàng tử tốt hơn."
"Nhưng bây giờ hoàng tử phải dùng nắm đấm để chế ngự bọn ma" Người quản lý nhìn chằm chằm vào màn hình, nói nhanh: "Người chơi không thể tấn công NPC, nhưng người thật thì có thể..."
Lời còn chưa dứt, trên màn hình đã vang lên tiếng tay đấm chân đá, hai nhân viên Beta chỉ im lặng nhìn người nhân viên đáng kính đáng mến của mình bỏ mình trong cảnh nhà ma với đôi mắt xua đuổi muỗi. Người đàn ông đứng đối diện xắn tay áo lên, chống nạnh cười lớn, rồi vẫy tay đầy tự hào với cô gái đang trốn sau cánh cửa để chứng kiến hồn ma chết đi lần nữa.
"..."
"Nhân viên này có mua bảo hiểm nhân thọ không?"
".....Chắc là có đi."
"Được rồi" Biểu cảm của người quản lý trở nên chết lặng như người phụ trách. "Mức bồi thường quan hệ công chúng cho một thành viên hoàng gia đánh ai đó sẽ chỉ cao, cộng thêm tiền bồi thường bảo hiểm, sẽ là một khoản tiền lớn. Nhớ bảo anh ta không được công khai sau khi anh ta ra viện,chỉ cần chăm sóc vết thương thật tốt. "
... Cuối cùng, Hạ Phù và Otto phát hiện ra rằng con ma đó do một người thật đóng.
Sau khi đưa người đó đến bệnh viện an toàn, Otto gọi y tá đến. Sau khi hai người xin lỗi gia đình người bị thương đã vội vã chạy đến, họ được gia đình cung kính tiễn ra ngoài trong lúc hoảng loạn.
Hai người rời khỏi bệnh viện và ủ rũ ngồi trên một chiếc ghế dài bên vệ đường, nhìn chằm chằm vào hư không.
"...Chúng ta trở về nhé?"
"Ừm."
Lâm vào trầm mặc.
Otto nói xong cũng không nhúc nhích, Hạ Phù cũng không nhúc nhích. Không biết vì sao, thiếu gia tâm tình không tốt, đem hai tay chống lên đầu gối liếc nhìn quần áo nhàu nhĩ của mình, thuận tiện sờ sờ mái tóc đã rối bù trên đầu.
...Cái gì? Thật chật vật a.
Ta nghĩ mình chắc chắn có thể biểu hiện tốt trước mặt Tiểu Phù.
Chuyến đi đến ngôi nhà ma kết thúc với kết cục thập phần bát quái. Cuối cùng, hai người không chơi gì khác nữa mà chỉ vội vã đưa người bị thương đưa đến bệnh viện. Mặc dù có người đề xuất rằng hoàng tử không cần quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy, để họ chia sẻ nỗi lo lắng của mình và khuyên Otto tiếp tục trải trong hội trường, nhưng họ bị Otto trừng với ánh mắt lạnh băng.
Những người này nghĩ gì về bản thân họ vây?
Hiện tại, ban đêm đã là 10 giờ, hai người cơm chiều đều không có ăn. Giống như hai tiểu cẩu ngu ngốc đáng thương như nhau tại chỗ này tự nghi ngờ nhân sinh.
"Đói quá!" Một lát sau, Hạ Phù ôm bụng thống nói.
Otto đang chống trán, ngón tay cắm vào những lọn tóc vàng nghe vậy nhíu một chút mi đứng lên nói: "Đi thôi. Mang cô đi ăn cơm. Ách."
Tựa hồ, trò chơi độ cao ban ngày mang đến cảm giác không trọng lực còn tàn lưu trong cơ thể. Hơn nữa lúc sau còn chịu kích thích khủng bố, anh lảo đảo một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro