Chương 2


"......" Mỹ nhân trầm mặc một lát, sau đó có chút không xác định hỏi: "Cậu kêu tôi đánh dấu tạm thời cho cậu?"

"Tại sao cậu lại có vẻ mặt như bị tôi chiếm tiện nghi vậy." Diệp Lăng một bên cởi quần áo, một bên cười nhạo nói: "Đừng nói với tôi cậu vẫn chưa làm với ai, vậy những lời lúc nãy coi như tôi chưa nói."

"Đương nhiên không phải." Mỹ nhân lập tức nói.

"Không phải thì được. Tôi cũng chưa ghét bỏ cậu, cậu còn có mặt mũi ghét bỏ tôi?" Diệp Lăng liếc xéo hắn một cái, có chút ghét bỏ mà nói: "Hay là nói...... Cậu không được?"

"Cậu nói ai không được?" Mỹ nhân bị chọc cho tức cười: "Nếu cậu nói như vậy, vậy hôm nay cậu đừng khóc cầu xin tôi tha cho cậu." Nói xong hắn tư thái ưu nhã cởi nút thắt ở cổ áo.

"Cạuâ yên tâm." Diệp Lăng cười lưu manh: "Hôm nay tôi mà cầu xin cậu, tôi đây nhận cậu là đại ca!"

......

Đương nhiên, sau khi mọi chuyện kết thúc, mỹ nhân thập phần không biết xấu hổ làm hắn đến nổi cậu căn bản không thể nói ra những lời này.

......

"Thế nào, còn có thể đứng lên không?" Mỹ nhân một tay gài nút áo, một cái tay khác chỉnh lại đầu tóc có chút hỗn độn.

"Đương nhiên." Diệp Lăng rũ mắt, khóe miệng gợi lên ý vị không rõ mà cười cười: "Chẳng những có thể đứng -- lại còn có thể đánh nhau!"

Cậu vừa dứt lời, một cái tay khác liền nắm thành quyền hướng mỹ nhân đấm tới!

-- tuy rằng mỹ nhân tạm thời giúp mình đánh dấu, nhưng hỗ trợ là hỗ trợ, hắn bắt cóc mình tới rồi đưa mình tới địa phương quỷ quái này, mình còn chưa có tính sổ đâu!

Mỹ nhân rõ ràng không nghĩ tới một Omega vừa trải qua kỳ phát tình, vừa mới tiếp nhận đánh dấu tạm thời, hiện tại có thể ra tay tàn nhẫn đối với một Alpha -- này thật là chuyện mà một Omega có thể làm ra sao?!

"Cậu rốt cuộc là chủng loại Omega gì?!" Một bên cảm khái, mỹ nhân lại vươn tay nhẹ nhàng tiếp được công kích của Diệp Lăng, sau đó trở tay đem cậu áp đảo trên mặt đất.

"Tôi đệt......" Lần đầu tiên bị người có vũ lực lớn hơn đánh bại, hơn nữa là hoàn toàn nghiền áp, Diệp Lăng có chút kinh ngạc.

Mỹ nhân thấy thế, có chút đắc ý mà dán bên tai cậu nói: "Nếu không phải buổi tối ngày hôm đó tôi uống rượu, cậu lại đột nhiên tiến vào, cậu cho rằng tôi sẽ bị cậu đánh sao?"

"Cậu --" nghe hắn vừa nói như vậy, Diệp Lăng đột nhiên nghĩ tới: "Cậu là người buổi tối ngày đó ở sau hộp đêm kia?!" Người kia mang theo đám Alpha cao lớn khi dễ một nữ Beta?!

Cậu còn chưa nói đâu, người lớn lên đẹp như vậy cậu sao có thể sẽ quên a -- nguyên lai là ngày đó buổi tối sau hộp đêm không có đèn, cậu căn bản không thấy mặt người này ra sao!

"Trả lời chính xác." Mỹ nhân cười có chút bất cần đời, "Nên khen thưởng cái gì cho cậu cái gì đây? Tôi ngẫm lại...... Nếu cậu còn nhiều tinh lực như vậy, vậy không bằng chúng ta tiếp tục làm."

Nói xong, hắn lại cúi đầu hôn lên môi Diệp Lăng.

......

Lại làm thêm hai lần, Diệp Lăng hoàn toàn đầu hàng -- cậu lần này thật sự ngay cả cử động củng thấy thật khó khăn.

"Không sai biệt lắm vẫn là làm được đi?" Nỗ lực đỡ tường đứng lên, Diệp Lăng chậm rãi hoạt động eo chân đau nhức, dần dần có sức trở lại.

Mỹ nhân nghe vậy nhìn chằm chằm mặt Diệp Lăng, nhìn Diệp Lăng đến khi cậu tạc mao, hắn mới khẽ cười nói: "Cậu không được?" -- rõ ràng là trả thù cậu vừa rồi nói hắn không được.

"Này..." Diệp Lăng thấy hắn lòng dạ hẹp hòi như vậy, không chút khách khí mà bĩu môi nói: "Dù sao mục đích của cậu cũng đạt rồi, cậu còn muốn cái gì nữa a?"

Mỹ nhân nghe cậu vừa nói như vậy, vừa định hút thuốc ngạc nhiên hỏi : "Mục đích của tôi? Tôi có mục đích gì?"

Diệp Lăng thấy hắn chiếm được tiện nghi nhưng bắt đầu giả ngu, lập tức nhíu mày khó chịu nói: "Cậu ở trước mặt tôi giả vờ cái gì? Cậy không phải chuẩn bị đem tôi trói lại đây, sau đó hung hăng nhục nhã tôi sao?"

"Cậu nói như vậy cũng không sai." Mỹ nhân có chút ngốc, hắn lấy tay bóp tắt tàn thuốc, nghiêm túc nhìn Diệp Lăng hỏi: "Nhưng tôi căn bản không nghĩ tới muốn cùng cậu làm tình."

"Ha?" Diệp Lăng dùng ánh mắt chế giễu nhìn mỹ nhân, ngữ khí nửa điểm cũng không tin: "Không phải a anh em, hiện tại tôi bị cậu thao, tôi lại không đi tố cáo cậu, cậu còn biện hộ cái gì?"

"Tôi không biện hộ!" Mỹ nhân hoàn toàn nóng nảy, hắn có chút táo bạo mà giải thích nói: "Tôi chỉ là nghĩ hung hăng đánh cậu một lần, cho cậu về sau thấy tôi thì đi đường vòng! Nếu không phải bởi vì cậu đến kỳ phát tình, ai sẽ muốn sử dụng thủ đoạn nhục nhã cậu?!"

Nói xong, hắn nhìn Diệp Lăng như cũ mặt đầy hoài nghi, phẫn nộ chất vấn nói: "Chẳng lẽ cậu không tin nhân phẩm của tôi?!"

"Ha..." Diệp Lăng lúc đầu còn đối với hắn làm tư thái thờ ơ lạnh nhạt, nghe thế lại nhịn không được cười ra nước mắt: "Ha ha ha không phải, cậu nửa đêm đem một đám lưu manh bức một nữ Beta, ở chỗ này cùng tôi nói chuyện nhân phẩm?"

Cậu vừa dứt lời, mỹ nhân nhận ra phản ứng ngay hắn bất đắc dĩ nói: "Nguyên lai cậu cho rằng như vậy."

Sau đó chỉ thấy hắn dùng anh mắt xem Diệp Lăng như thằng ngốc, cười nhạo nói: "Cậu có biết nữ Beta kia kỳ thật là người ở hộp đêm ăn trộm tiền của tôi hay không?"

"......"

"Hả?!" Diệp Lăng đôi mắt trừng đến tròn xoe: "Cậu lừa tôi?"

"Tôi lừa cậu làm gì?" Mỹ nhân cười lạnh nói: "Lúc đầu tôi chỉ muốn các huynh đệ mang tiền lấy về, ai biết cậu nửa đường vọt ra, chẳng những đem nữ Beta kia bắt đi, còn dám đánh tôi một quyền?"

Nói xong, mỹ nhân lấy di động ra, từ bên trong bấm ra một đoạn ghi hình -- đúng là nữ Beta ở hộp đêm kia, từ máy theo dõi trong túi tiền mỹ nhân.

Diệp Lăng hoàn toàn nói không ra lời.

-- hắn 25 tuổi thấy việc nghĩa liền hăng hái muốn làm, trong cuộc đời rốt cuộc xuất hiện một cái vết nhơ.

Bị cái tát này mặt quá đau , quá mất mặt!

Xấu hổ mà ho khan một tiếng, Diệp Lăng có chút quẫn bách mà nói: "Xin lỗi anh em, kia nếu không ngài xem ngài bị trộm bao nhiêu tiền, tôi trả cho ngài được không?"

Mỹ nhân thật ra không nghĩ tới Diệp Lăng lại thẳng thắn như vậy, nghe vậy vẫy vẫy tay, cười thập phần đắc ý: "Không cần, tôi đã sớm đem nàng đưa vào nhà lao."

Diệp Lăng nghe xong lập tức nghẹn lời, cậu thập phần hoài nghi đánh giá mỹ nhân này -- mỹ nhân này rốt cuộc có địa vị gì?

Mỹ nhân cũng hào phóng cho cậu tùy ý nhìn, phun ra một ngụm khói nhìn cậu nói: "Lúc trước tôi nghĩ cậu cùng nữ beta kia là đồng lõa, hiện tại xem ra cậu chính là bị ngốc mà thôi."

"Cậu nói ai ngốc?" Diệp Lăng không chút khách khí mà trừng hắn một cái.

Mỹ nhân thấy cậu còn ngoan cố, buồn cười mà nhìn cậu nói: "Cậu dám nói mình lo chuyện bao đồng sai lầm này còn không ngốc?"

Diệp Lăng lập tức xì hơi, cậu nhấp môi không dám nói lời nào.

"Được rồi, chuyện này tôi không so đo." Mỹ nhân thấy cậu biết cậu đuối lý, ném tàn thuốc trong tay xuống, đứng dậy nói: "Mặc quần áo vào, tôi đưa cậu trở về."

"Không cần." Diệp Lăng nghe vậy quyết đoán mà cự tuyệt: "Tôi tự mình trở về là được, không cần ngài đưa về." -- cậu không muốn cùng loại người này có thêm một chút quan hệ nào nữa.

Vừa nói, cậu gài nút tay áo, không tự giác hít hà một hơi -- vừa rồi bị dây thừng trói thật chặt, hiện tại chỗ da bị rách một mảng lớn.

Mỹ nhân nghiêng đầu nhìn cậu một cái, tựa hồ đoán được cậu suy nghĩ cái gì, gật đầu nói: "Cũng đúng, cậu cẩn thận một chút."

"Há" Diệp Lăng cười nói: "Làm những việc không có ý tốt so với người tâm cơ nhỏ kém không nhiều lắm."

"Nói lời tạm biệt quá vẹn toàn." Mỹ nhân nghe vậy bỗng nhiên đem cậu đè tới góc tường, sau đó hắn cong khóe miệng nói: "Hôm nay không phải lật thuyền trong mương?"

Diệp Lăng hoàn toàn tránh thoát công kích của hắn, không chút khách khí mà đẩy mỹ nhân ra, tức giận nói: "Ngươi cũng biết ngươi là cống ngầm."

Nói xong cậu không hề xem biểu tình trên mặt mỹ nhân, mà là cất đôi chân dài bước nhanh đi ra nhà xưởng.

Bên ngoài nhà xưởng, một đám hắc y nhân mặc chỉnh tề có thứ tự mà đứng ở cửa. nhóm người này nhìn qua hẳn là thủ hạ của mỹ nhân, cùng những tên côn đồ của hắn ngày đó mang theo hoàn toàn không giống nhau, bọn họ vừa thấy liền biết đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tuyệt đối không phải người thường có thể tiếp xúc.

Vừa thấy Diệp Lăng ra, người cầm đầu kia đứng dậy, cung kính mà đưa cho cậu một quyển băng gạc cùng cồn.

"Đây là mệnh lệnh thiếu gia." Diệp Lăng vẻ mặt ngơ ngác nhìn chăm chăm băng gạc, hắc y nhân giải thích nói: "Cổ tay bị thương của Diệp tiên sinh,thiếu gia bày tỏ muốn xin lỗi."

Diệp Lăng nghe xong, có chút ngoài ý muốn xoay người nhìn nhìn mỹ nhân. Hắn mới từ nhà xưởng bên trong đi ra, một thân âu phục còn có chút hỗn độn.

"Cảm ơn." Cầm đồ vật hướng mỹ nhân phất phất tay, Diệp Lăng chân thành cảm ơn, sau đó liền xoay người rời khỏi.

"Này" mỹ nhân thấy cậu đi, ở sau hô một tiếng: "Nhớ kỹ tên của tôi, tôi tên là Tịch Dịch."

Diệp Lăng nghe vậy có chút khiêu khích mà quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó xua tay nói: "Không cần thiết." loại đại nhân vật này cậu đời này cũng không muốn tiếp xúc. Dù sao cũng sẽ không gặp lại, lão tử không rãnh đến nổi phải nhớ tên của ngươi.

Một tuần sau, Diệp Lăng được công ty gọi làm nhân viên điều động, trực tiếp thông tri cho nhân viên thay đổi người lãnh đạo.

Nhưng mà khi nhìn tân tổng tài từ cửa công ty đi vào, cậu nhìn thấy một đôi mắt chứa cả ngân hà đang cười phá lệ sáng lạn, trong nháy mắt Diệp Lăng không hình tượng hét ra một tiếng từ khi nhậm chức đến nay:

"Aaaaaaa--??!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro