Chương 1 : Hàm Chứa Tinh Dịch Trốn Đi, Đêm Khuya Tự An Ủi

Sau chiến tranh, tận thế ập đến.

Những khu vực phóng xạ cao bị chiến tranh tàn phá trải rộng trên mặt đất như những vết sẹo xấu xí, xé toạc thế giới thành từng mảnh vụn.

Con người dựng lên những nơi ẩn náu giữa các kẽ hở của vùng phóng xạ, gian nan đấu tranh để sinh tồn.

Mọi thứ đều đang biến dị, chỉ là có thứ chậm, có thứ nhanh.

Tại tầng một tòa nhà A-09, đại sảnh rộng mở là lối ra duy nhất của nơi ẩn náu này. Tất cả nhân viên rời đi đều phải quét đăng ký tại đây.

Trong đại sảnh, rất đông người chuẩn bị ra ngoài tụ tập, chờ đợi sắp xếp và chỉnh đốn trước khi rời khỏi nơi ẩn náu.

Hiện tại, mọi sinh vật bên ngoài đều đang biến dị.

Do ảnh hưởng của phóng xạ, các loài động vật thiếu nơi sinh tồn an toàn. Nơi ẩn náu được chọn lọc qua thăm dò, có thiết bị che chắn phóng xạ và radar sinh vật, khiến chúng bản năng nhận ra đây là nơi thích hợp để sống. Vì thế, chúng luôn kéo đến tụ tập quanh đây. Nếu không định kỳ dọn sạch khu vực xung quanh, để chúng thoải mái tụ lại, lâu dần sẽ hình thành quy mô lớn, có thể tấn công lớp phòng hộ, đe dọa an toàn của nơi ẩn náu.

Dọn sạch khu vực xung quanh không chỉ giúp săn bắt thức ăn, mà nơi ẩn náu còn dựa vào mức độ cống hiến để thưởng điểm tích lũy. Mọi người có thể dùng điểm đổi lấy vật tư sinh tồn trong nơi ẩn náu.

Đây cũng xem như một nghề hàng đầu của người sống sót trong tận thế.

Đám nhân viên ra ngoài đang kiểm kê trang bị, bỗng nhiên tất cả Alpha đồng loạt dừng tay, động tác nhất quán quay đầu nhìn về phía cửa thông đạo của đại sảnh. Các Beta không hiểu chuyện gì, cũng tò mò nhìn theo.

Một mùi hương nồng nặc tràn đến – mùi tin tức tố.

Chỉ có Alpha mới ngửi được, dĩ nhiên Omega cũng có thể, nhưng nơi đây hiếm có Omega xuất hiện.

Các Alpha không khỏi nhăn mày, che mũi. Với họ, mùi này quá gắt!

Dưới ánh mắt của mọi người, Quý Tòng Phong bước ra từ cửa thông đạo. Cậu mặc đồ tác chiến, giày chiến, đeo thiết bị vũ khí cầm tay và ba lô tác chiến.

Trong đại sảnh, ai cũng ăn mặc tương tự – đây là trang bị cơ bản khi ra ngoài chiến đấu.

Mùi hương kia tỏa ra từ người Quý Tòng Phong, mang theo hơi thở của tin tức tố Alpha.

Mùi hương bá đạo, nồng liệt, như thực thể, tràn đầy tính xâm lược. Đây là dấu hiệu của một Alpha đỉnh cấp mạnh mẽ đánh dấu vật sở hữu, đồng thời là lời cảnh cáo không chút che giấu với những kẻ thèm khát.

Tin tức tố mang tính công kích càng mạnh, Alpha càng quyền lực càng cảm nhận rõ rệt hơn.

Các Alpha đều là sinh vật có ý thức lãnh địa cực mạnh. Bị mùi hương này kích thích, họ đồng loạt phóng ra tin tức tố của mình để chống lại sự thù địch ấy. Trong phút chốc, không khí quanh khu vực đăng ký tràn ngập hỗn hợp các loại tin tức tố, trở nên xáo động.

Nhưng sự xáo động nhanh chóng lắng xuống. Mọi người đều đã quen sống sót trong tận thế, chút kích thích này chẳng là gì.

Dẫu vậy, ánh mắt mọi người nhìn Quý Tòng Phong đã hoàn toàn thay đổi.

Quý Tòng Phong ở nơi ẩn náu này cũng xem như người nổi tiếng. Anh gia nhập nơi đây nửa năm trước.

Sau khi thế giới bị chiến tranh phóng xạ xé nát, việc rời nơi ẩn náu để di chuyển ngoài hoang dã trở nên khó khăn. Gương mặt mới vượt qua các nơi ẩn náu để đến đây vốn đã hiếm, mà Quý Tòng Phong lại càng đặc biệt – anh đến một mình.

Một mình đến A-09, chỉ có anh làm được.

À không, gần đây lại có thêm một người nữa, nhưng đó là Alpha, một Alpha cực kỳ mạnh mẽ.

Còn Quý Tòng Phong chỉ là Beta.

Trên thế giới này, nói chung, Alpha mạnh nhất, Beta đứng thứ hai, Omega yếu nhất. Đây không phải giai cấp do con người đặt ra, mà là kết quả của sự phát triển sinh lý.

Nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ, và Quý Tòng Phong chính là ngoại lệ ấy.

Anh làm được nhiều điều mà ngay cả Alpha cũng không dám thử, chỉ điều này đã đủ khiến mọi người chú ý.

Huống chi anh còn có ngoại hình rất nổi bật: lông mày dài hơi nhếch, mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén, khí chất lạnh lùng xa cách, dáng người cao gầy, vai rộng hông thon.

Diện mạo thế này, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta nổi dục vọng chinh phục.

Trong nơi ẩn náu, không ít người hứng thú với anh.

Chẳng bao lâu sau khi đến, anh đã nhận được sự theo đuổi nhiệt tình từ Beta, Omega, thậm chí cả Alpha. Nhưng tính cách anh lạnh như vẻ ngoài, từ chối tất cả.

Giờ đây trật tự đã sụp đổ, thực lực là tối thượng. Dĩ nhiên, có kẻ không cam lòng bị từ chối mà âm thầm ra tay, đặc biệt là những Alpha vốn đã ngông cuồng từ trước tận thế.

Không ít người từng thử dùng sức mạnh, nhưng anh có thể một mình đến đây bằng thực lực, thì cũng có thể dùng thực lực dẹp yên tất cả. Những kẻ bị Quý Tòng Phong dạy cho bài học không ít, đến nay chẳng ai khuất phục được anh.

Nhưng hôm nay lại khác. Quý Tòng Phong bị một Alpha đánh dấu – ai cũng nhìn ra được.

Chỉ khi bị Alpha đánh dấu, trên người mới tỏa ra mùi hương như vậy.

Dĩ nhiên, Beta không thể bị đánh dấu thật sự. Tuyến thể của họ phát triển không hoàn thiện, không thể tiếp nhận tin tức tố rót vào. Dù Alpha cưỡng ép truyền tin tức tố, tuyến thể teo nhỏ của Beta cũng không chịu nổi, chẳng bao lâu tin tức tố sẽ bị đào thải, mùi hương chỉ lưu lại trên người Beta trong thời gian ngắn.

Nhưng tin tức tố trên người Quý Tòng Phong lúc này lại nồng nặc đến vậy... Chỉ có một khả năng – anh vừa bị Alpha đánh dấu.

Ngay vừa nãy, chắc chắn không quá lâu. Hơn nữa, mọi người hít thêm một hơi – mùi hương đậm thế này, chậc chậc, tuyệt đối là bị đánh dấu kiểu "thành kết", bị bắn không chỉ một lần.

Đây là tin tức lớn.

Mọi người hưng phấn hẳn lên.

Dáng người Quý Tòng Phong rất đẹp, đường nét cơ thể mượt mà, eo thon gọn, đôi chân dài thẳng tắp. Nhiều người từng thấy anh chiến đấu: eo lưng uốn lượn, rắn rỏi mạnh mẽ; đôi chân dài tung cú đá bay đá, tàn nhẫn mà linh hoạt, tràn đầy sức bật – thực sự rất mạnh.

Giờ đây, một kẻ mạnh như vậy lại bị đàn ông đè dưới thân, nằm dưới háng rên rỉ.

Chỉ tưởng tượng thôi, mọi người đã thấy hơi thở nặng nề, bụng dưới căng cứng. Họ nhìn Quý Tòng Phong bằng ánh mắt nóng bỏng hơn, tập trung quét qua eo, mông và đùi – những chỗ ái muội – hận không thể xuyên qua lớp quần áo để thấy rõ bên trong.

Quý Tòng Phong như không thấy những ánh mắt trắng trợn ấy, băng qua đại sảnh, tiến thẳng ra cửa nơi ẩn náu.

Mọi người chỉ biết nhìn theo, chẳng ai dám cản.

Ai cũng hiểu dục vọng chiếm hữu của Alpha mạnh thế nào. Đùa giỡn với con mồi vừa bị Alpha đánh dấu chẳng khác nào khiêu khích. Là Alpha, họ quá rõ một Alpha động dục đáng sợ ra sao.

Alpha bình thường thì họ có thể không quan tâm, nhưng kẻ đánh dấu Quý Tòng Phong – chỉ qua tin tức tố thôi, mọi người đã cảm nhận được sức mạnh của hắn. Rất mạnh, cực kỳ mạnh, có lẽ trong nơi ẩn náu này chẳng ai địch nổi.

Không ai ngu ngốc đến mức khiêu khích một kẻ mạnh như vậy.

Đợi đám đông hoàn toàn biến mất khỏi cửa, đại sảnh mới bùng nổ tiếng thảo luận như chảo rang.

"Chuyện gì thế này?"

"Quý Tòng Phong bị đánh dấu!"

"Quý Tòng Phong? Là Quý Tòng Phong đó á?"

"Anh ta bị đánh dấu thật sao?"

"Ai làm vậy? Thật lợi hại cư nhiên bắt được Quý Tòng Phong."

"Không biết, cảm giác thực lực mạnh lắm."

"Đúng thế, độ đậm của tin tức tố đó, tôi lần đầu thấy luôn."

"Nơi ẩn náu từ bao giờ có một Alpha mạnh như vậy?"

Thực ra, Quý Tòng Phong chẳng rảnh để ý ánh mắt của người xung quanh, thậm chí không nhận ra họ đang nhìn mình. Toàn bộ sự chú ý của anh dồn vào hạ thân – chỉ duy trì bước đi không rối thôi đã tiêu hao sức lực.

Trong đại sảnh, chẳng ai phát hiện ra điều bất thường của anh, cũng không ai thấy anh đang vội vã. Cảm xúc anh hơi căng thẳng, vẫn mang vẻ xa cách ngàn dặm như thường lệ, nhưng có chút gượng gạo như đang cố kìm nén.

Eo lưng và đùi anh nhức mỏi, mỗi bước đi đều run rẩy. Nhưng khó chịu nhất là thứ kẹp trong hậu huyệt – cảm giác tồn tại của nó quá rõ, mỗi lần bước đi lại ép vào vách trong, gây ra cảm giác khó tả. Tinh dịch Alpha rót vào bị giữ lại trong huyệt, chất lỏng không thoát ra được đè ép bụng dưới, khiến bụng căng phồng. Khi di chuyển, chất lỏng dao động, tạo ảo giác như bụng sắp nứt toác.

Anh cắn chặt răng, giữ bước chân thong dong, cho đến khi rời khỏi nơi ẩn náu.

Ra khỏi nơi ẩn náu, thoát khỏi tầm giám sát của cổng lớn, lớp vỏ bình tĩnh mà Quý Từ Phong duy trì trước mặt người khác lập tức sụp đổ. Ngực phập phồng dữ dội, trán lấm tấm mồ hôi, đầu ngón tay khẽ run.

Nhưng anh không dám dừng lại, cố lờ đi sự khó chịu của cơ thể, chọn một hướng rồi lao đi thật nhanh.

Gần nơi ẩn náu là khu vực săn thú, trên đường thường gặp các đội săn. Quý Từ Phong cẩn thận chọn lộ trình, cố ý tránh họ, đi càng lúc càng xa, bỏ lại mọi đội săn gặp phải phía sau.

Đi thêm một lúc, đến khi không còn thấy bóng dáng đội săn nào, anh mới dừng lại, lặng lẽ vòng ngược, chọn hướng mới và tiếp tục lên đường.

Sau vài lần đổi hướng, đi đủ xa, Quý Tòng Phong mới tìm được một điểm ẩn nấp, dừng lại nghỉ ngơi.

Anh ngồi xuống đất, tựa vào một gốc cây thở hổn hển. Trán đầy mồ hôi, đùi run dữ dội, hậu huyệt đau đến tê dại.

Anh quả thực bị một Alpha đánh dấu, bị đụ rất nhiều lần.

Mấy ngày nay, anh bị Alpha nhốt trong phòng, đụ đến mức không xuống giường được.

Thật đáng sợ, cảm giác ấy thật sự quá đáng sợ.

Cơ thể bị xâm nhập, cái huyệt chưa phát triển hoàn toàn bị dương vật khổng lồ đâm vào, vách trong căng đến cực hạn rồi rách toạc. Lối đi yếu ớt như bị dụng cụ nóng bỏng xuyên qua, đau đến chết lặng.

Anh cảm thấy mình đã bị căng ra đến giới hạn, vậy mà dương vật dữ tợn của Alpha vẫn ép sâu hơn.

Dâm thủy lẫn máu loãng theo cây gậy khổng lồ của gã chảy ra ngoài, nhỏ tí tách xuống ga giường.

Anh bị gã đè dưới thân, đôi chân dài bị banh ra, hung hăng đụ , không thể trốn thoát.

Vách trong bị lấp đầy, cơ thể hoàn toàn bị mở ra, kích thích mãnh liệt chiếm lĩnh mọi giác quan. Như bị bóp cổ nghẹt thở, cảm giác áp bách vô tận, Quý Tòng Phong suýt nghĩ mình sẽ chết trên giường.

Anh đã lên kế hoạch từ lâu, giả vờ khuất phục, chờ Alpha nới lỏng cảnh giác. Nhân lúc gã ra ngoài làm việc, anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc cần mang, phá hệ thống cấm chế cửa phòng rồi mở cửa trốn thoát. Thậm chí không kịp rửa sạch thứ Alpha để lại trong cơ thể, cậu chạy thẳng một mạch đến cửa nơi ẩn náu.

Đến khi gần đám đông, anh mới miễn cưỡng kìm bước chân trong tiếng tim đập thình thịch, không để ai phát hiện ra điều bất thường.

Giờ nghĩ lại mấy ngày vừa qua, cơ thể anh vẫn khẽ run.

Như thể rơi vào vực nước vô biên, không thể thở, chìm xuống mãi, xung quanh tĩnh lặng, chẳng có gì để bám víu. Anh giãy giụa vươn tay, muốn nắm lấy thứ gì đó...

Cơ vai khẽ giật, Quý Tòng Phong hoàn hồn, nhận ra mình đang nắm chặt vạt áo.

Anh đột nhiên buông vạt áo, siết chặt nắm tay, hung hăng đấm xuống đất bên cạnh.

Sắc mặt Quý Tòng Phong âm trầm. Đây là thói quen mấy ngày nay cậu hình thành – trong lúc hoảng hốt, luôn vô thức nắm lấy thứ gì đó gần mình, như thể trước khi chết muốn bám vào cọng rơm cứu mạng. Rõ ràng chỉ mới ngắn ngủi, nhưng cơ thể anh như bị khắc sâu dấu ấn khủng khiếp.

Anh hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại, nhưng thứ trong cơ thể lại càng rõ ràng hơn.

Mấy ngày nay, chỉ cần không bị thao, hậu huyệt của anh luôn bị nhét thứ này. Hắn không thể đánh dấu anh hoàn toàn , nên ép anh luôn hàm chứa thứ của hắn, nói rằng như vậy sẽ giữ được mùi hương của hắn trên người anh mãi.

"Đáng tiếc cậu không ngửi được." Lần đó sau khi xong việc, Alpha thỏa mãn vuốt ve cái bụng căng phồng của anh, môi mỏng mút vành tai, nói vậy.

Ngón tay vuốt ve trên bụng khiến Quý Tòng Phong tỉnh táo lại. Anh nhận ra mình lại thất thần, hung hăng lắc đầu, ném hình ảnh Alpha ra khỏi tâm trí. Thở sâu vài lần, anh hoàn toàn bình tâm.

Bắt đầu suy nghĩ xem phải làm gì tiếp .Hiện tại, không có cách nào rửa sạch thứ Alpha để lại trong cơ thể anh. Dã ngoại đầy nguy cơ, cởi quần áo ở đây không an toàn. Anh cần tìm một nơi ẩn nấp đủ kín đáo để yên tâm làm sạch bản thân.
Hơn nữa, Quý Tòng Phong còn có nỗi lo khác. Tinh dịch của Alpha chứa tin tức tố của hắn, mà Alpha cực kỳ nhạy cảm với tin tức tố. Anh lo rằng nếu để tinh dịch lại đây, kẻ đó có thể lần ra vị trí anh từng dừng chân.

Còn về nơi ẩn náu A-09, anh sẽ không quay lại nữa. Tuy ngoài kia lang thang rất nguy hiểm và gian khổ, nhưng anh đã từng vượt qua các nơi ẩn náu khác để đến đây, thì cũng có thể từ đây đi đến nơi khác. Hơn nữa, anh đã ở đây nửa năm – đủ lâu rồi. Những việc cần xác minh cơ bản đã rõ, cũng đến lúc rời đi.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Quý Tòng Phong tựa đầu vào thân cây, nhìn bầu trời xa xa, thẫn thờ suy nghĩ. Anh có thể chọn một nơi ẩn náu cấp thấp khác để định cư. Những nơi đó tài nguyên không phong phú, phóng xạ cũng cao, các Alpha hay khinh thường không đến, mà Beta thì đông đúc. Có lẽ đó mới là nơi phù hợp nhất với anh.

Sau gáy chạm vào thân cây, hơi đau. Anh đưa tay sờ chỗ đó ,may mà băng vải vẫn nguyên, chưa bung ra.

Thực ra, theo nguyên tắc hành động trong tận thế, không nên mang thương rời khỏi nơi ẩn náu. Ngoài kia phóng xạ tràn ngập, vết thương hở càng dễ bị ăn mòn, nhiễm bẩn. Thông thường, mọi người sẽ không rời đi khi bị thương. Dù có bị thương ngoài hoang dã, họ cũng sẽ nhanh chóng quay về nơi ẩn náu.

Quý Tòng Phong cũng không muốn mang vết thương trốn đi, nhưng vết thương sau gáy anh căn bản không có thời gian khép lại.

Đó là nơi tuyến thể phát triển. Alpha là sinh vật có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, càng mạnh thì càng như vậy. Họ luôn khao khát đánh dấu mọi thứ mình để mắt tới, khẳng định chủ quyền. Nhưng Beta không thể bị đánh dấu. Hắn không thể chiếm hữu anh hoàn toàn, nên lần nào cũng cắn thủng sau gáy anh, vô ích rót tin tức tố vào để tuyên thệ chủ quyền, giảm bớt nỗi lo không thỏa mãn được dục vọng ấy.

Vết thương là một dạng đánh dấu khác của hắn, và hắn không cho phép nó khép lại.
Nơi ẩn náu A-09 được xây dựng trong lòng núi, khoét rỗng đá để nhúng toàn bộ công trình vào bên trong.

Trước chiến tranh, nơi này giao thông bất tiện, dân cư thưa thớt. Sau chiến tranh, may mắn không bị vũ khí phóng xạ tấn công, nó trở thành nơi sinh tồn phù hợp cho những người sống sót.
Theo mật độ hoạt động của người sống sót, càng gần nơi ẩn náu, thảm thực vật càng thưa thớt. Nơi ẩn náu định kỳ phái người dọn sạch để ngăn thú vật tụ tập, ẩn nấp trong cây cối.
Quý Tòng Phong đứng trên một đường phân cách, quan sát bốn phía.

Trước mặt anh là một cánh rừng bạt ngàn, che kín bầu trời. Những cây cổ thụ khổng lồ khô cằn, dây leo rậm rạp, tán cây vặn vẹo đan xen, che khuất ánh sáng, khiến cả khu rừng âm u tĩnh lặng, như thể nuốt chửng mọi sinh mệnh – một khu rừng nguyên thủy thực sự.
Phía sau cũng là rừng, nếu nhìn đơn độc, cây cối cao lớn, cành lá sum suê. Nhưng so với khu rừng trước mặt, nó lại quá trống trải – kết quả của việc người sống sót từ nơi ẩn náu thỉnh thoảng dọn dẹp.

Đường phân cách này là giới hạn săn thú hằng ngày của người sống sót, cũng là ranh giới an toàn quanh nơi ẩn náu. Từ đây trở đi là khu vực phóng xạ nặng. Phóng xạ không giết chết khu rừng, mà khiến nó càng âm u, xanh um hơn.
Quý Tòng Phong ấn vào chỗ đau sau gáy, liếc nhìn nơi ẩn náu phía sau, rồi xoay người bước vào biển rừng mênh mông ấy.

Trong rừng, một cây cổ thụ khổng lồ đứng sừng sững, dây leo thô tráng bám vào cành khô, uốn lượn kéo dài lên tán cây rậm rạp.
Dưới dây leo là một biển hoa nở rộ, hoa to lớn, màu sắc rực rỡ.
Nhưng xung quanh biển hoa lại yên tĩnh đến quỷ dị.

Quý Tòng Phong điều hòa nhịp thở, bước trên lớp lá mềm xốp, cảnh giác vòng xa biển hoa ấy.
Đó là hoa ăn thịt người. Trước tận thế không rõ là loài gì, sau tận thế biến thành thực vật ăn thịt. Chúng nở hoa rực rỡ để dụ thú vật đến gần, phun phấn hoa gây ảo giác, thôi miên con mồi rồi dùng rễ kéo xuống đất, bổ sung dinh dưỡng cho mình.

Trong rừng, thứ càng đẹp mắt càng cần đề phòng.
Đi thêm một đoạn, anh cảm thấy sau gáy lại đau, lần này rõ rệt hơn, kèm theo nóng rát, không biết có phải vết thương đã nhiễm bẩn không.

Quý Tòng Phong nhẹ nhàng điều chỉnh nhịp thở, cố lờ đi cơn đau. Dù vết thương nhiễm bẩn, anh cũng không có cách nào. Trong khu phóng xạ nặng, mở băng vải để lộ vết thương ra không khí chỉ càng làm nó tệ hơn.
Bụng cũng rất khó chịu. Khác với hậu huyệt – nơi đó sau một ngày đi đường đã quen với cảm giác dị vật – bụng lại trướng đến dữ dội.
Càng về sau, thần kinh nơi đó càng nhạy cảm.

Ngay cả quần áo đè lên bụng cũng thành gánh nặng, lớp vải nhẹ nhàng lại như nặng ngàn cân, đè ép bụng anh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể làm nứt tung thứ bên trong.
Quý Tòng Phong không còn cách nào, chỉ có thể nhanh chóng lên đường, tranh thủ tìm nơi an toàn trước khi trời tối.

Lộ trình rất rõ ràng. Nửa năm trước, anh đã qua đây để đến A-09. Dù thực vật trong khu phóng xạ luôn biến dị, rừng cây mỗi ngày một khác, phóng xạ khiến thiết bị định hướng vô dụng, nhưng anh vẫn nhớ đại khái phương hướng.

Sắp đến nơi, khi đi ngang một cây cổ thụ, một con rắn đột nhiên lao ra từ đám dây leo xanh dưới gốc, nhe nanh nhắm vào chân trái anh.
Con rắn có vảy vàng đen, màu sắc rực rỡ, ánh kim loại lấp lánh. Nó rõ ràng đã biến dị, chất vảy cứng như thép. Há miệng rộng, loáng thoáng thấy hàm răng sắc nhọn.
Quý Tòng Phong giật mình, đầu óc hoảng loạn nhanh chóng tỉnh táo. Anh nghiêng người tránh, tay phải siết chặt, thuận thế chém một đao.
Nhát đao trượt mất.

Lưỡi đao chém vào thân rắn, cọ qua vảy tóe lửa, nhưng không gây thương tổn.
Dù không bị thương, con rắn bị chọc giận, quay đầu hung hăng lao tới.
Nhưng Quý Tòng Phong đã lấy lại tập trung. Anh lùi hai bước, né sau cây, dùng thân cây chắn công kích.

Nhân lúc con rắn đổi hướng, anh chém nhát thứ hai vào đúng bảy tấc.
Con rắn cứng đờ, miệng phát ra tiếng "xì xì", điên cuồng lao về phía anh như muốn tung đòn cuối trước khi chết.

Quý Tòng Phong lại lùi về sau.
Con rắn hết sức, quằn quại đau đớn, đuôi quét loạn xạ, lá cỏ bay tứ tung.
Sau khi quét sạch một mảng hỗn độn, nó cuối cùng bất động.

Quý Tòng Phong thở phào, chân mềm nhũn, suýt ngã xuống đất. Anh chống đao xuống đất, miễn cưỡng đứng vững.

Anh thở hổn hển, đầu đau nhức dữ dội, gân xanh trên trán giật thình thịch, sau gáy nóng rát như thiêu đốt, cả lưng như sắp cháy.
Vừa nãy anh không hề phát hiện con rắn, suýt bị thương. May nhờ bản năng chiến đấu lâu năm giúp anh tránh được nguy hiểm.
Không dám thả lỏng hoàn toàn, anh hít vài hơi, nhanh chóng mở ba lô, lấy túi đựng con mồi nén, nhét xác rắn vào, rồi rời khỏi nơi này ngay.
Túi con mồi có thể ngăn mùi máu tươi tỏa ra.
Trong rừng, tiếng đánh nhau và mùi máu đều có thể dẫn dụ nguy hiểm. Rời khỏi chiến trường
nhanh chóng là thượng sách.

Quý Tòng Phong vừa đi khỏi không lâu, một con thú họ mèo nâu đen đã lần theo tiếng động đến đây. Con thú dài khoảng hai mét, mõm hẹp, răng nanh sắc nhọn.
Nó lượn lờ quanh đó, ngửi ngửi hồi lâu, đến khi xác định con mồi đã rời đi mới miễn cưỡng bỏ đi.

Trước khi rừng cây hoàn toàn chìm trong bóng tối, Quý Tòng Phong cuối cùng tìm được một điểm dừng chân an toàn.

Đó là một hang đá treo trên vách núi, cửa hang nhỏ, nhưng bên trong lại rộng rãi – nơi anh phát hiện trên đường đến A-09 lần trước.
Vì ở cao, vách núi dốc đứng, thú vật không vào được. Chỉ có chim chóc thỉnh thoảng dừng lại, nhưng cửa hang nhỏ nên chim lớn cũng không vào, khiến nơi đây rất an toàn.

Anh lấy tấm chắn gấp từ ba lô, phong kín cửa hang, đặt giường hơi, cuối cùng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cả người anh nóng ran, chân run không ngừng, hậu huyệt hoàn toàn tê dại, bụng trướng đau. Đến cả huyệt sâu trong bụng cũng đau theo, như thể đống chất lỏng kia không tìm được lối thoát ngoài, chỉ biết ép sâu hơn vào cơ thể.

Quý Tòng Phong cởi dây lưng, tụt quần dài xuống nửa chừng, nhấc một chân lên, để lộ huyệt khẩu.

Nơi đó giờ thê thảm không chịu nổi. Thịt huyệt non nớt vốn đã bị cây nhục bổng khổng lồ không vừa kích cỡ hành hạ mấy ngày, chưa kịp hồi phục, lại bị dị vật đè ép, đi đường cả ngày. Vách trong sung huyết mềm mại bị vật cứng cọ xát lặp lại, sưng tấy cao, đỏ lòm như bị chà đạp tan nát.

Do dự một chút, Quý Tòng Phong thử đưa tay ra sau thăm vào. Ngón tay vừa chạm huyệt khẩu, anh đã kêu lên một tiếng, hạ thân giật mạnh, chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống đất.

Anh chống tay xuống đất, ổn định cơ thể. Ngực phập phồng dữ dội, một lúc sau anh mới nhận ra bàn tay chống đất vẫn run không ngừng.

Không phải vì đau, mà vì sợ. Cơ thể anh sợ hãi. Chỉ cần nơi đó bị chạm vào, đầu óc lập tức ù ù, trống rỗng.

Quý Tòng Phong chần chừ dừng lại, chậm chạp không động đậy, như thể qua rất lâu. Cuối cùng, anh hít sâu một hơi, quyết tâm đưa ngón tay về phía hậu huyệt.

Ngón tay anh chậm rãi cứng nhắc, như thăm dò mìn. Khi gần chạm huyệt khẩu, anh nghiến răng, hai ngón tay nhanh chóng đâm vào, hơi cong lại, kẹp lấy thứ trong hậu huyệt. Cơ bắp căng lên, anh hung hăng rút ra, động tác nhanh gọn tàn nhẫn, liền mạch không ngừng.
"Đinh" một tiếng, một vật nhỏ hình đầu đạn rơi xuống đất.

Không còn vật chặn, chất lỏng bị nhốt trong huyệt tìm được lối thoát, trào ra ào ạt. Dịch trắng đục tuôn mạnh, chảy qua huyệt khẩu sưng đỏ, khiến nơi đó càng thêm dâm mỹ khó tả.

Mùi tanh nồng lan tỏa trong không khí. Quý Tòng Phong mặt mày khó coi. Alpha bắn rất nhiều, bụng anh chứa đầy tinh dịch. Chất lỏng không ngừng chảy xuống đất, tí tách tí tách, như mất kiểm soát.

Anh chống tay xuống đất chờ một lúc, đến khi không còn tinh dịch chảy ra nữa. Quý Tòng Phong nín thở, căng người, đưa ngón tay vào rửa sạch bên trong một chút, rồi lau khô cơ thể, bôi thuốc, mặc lại quần dài.

Trên mặt đất, một vật hình đầu đạn nằm giữa đống chất lỏng trắng ngà. Vật đó dài bằng một lóng tay, kích cỡ không lớn. Alpha dùng nó chỉ để giữ tinh dịch trong huyệt anh, không phải để tra tấn, nên anh mới mang nó đi đường được.

Quý Tòng Phong không nhìn mặt đất thêm lần nào. Sau khi làm sạch cơ thể, anh lấy túi đã chuẩn bị sẵn, đổ đất bùn đào từ rừng lên đống chất lỏng, chôn luôn cả vật kia.

Mùi tinh dịch có thể lộ vị trí của anh, chôn đi vẫn an toàn hơn.

Xong xuôi mọi thứ, anh ngã xuống giường hơi, chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến nửa đêm, Quý Tòng Phong đột nhiên lên cơn sốt.

Sau gáy anh nóng rực, như sắp cháy. Từ đó, cảm giác nóng bỏng lan theo từng mạch máu, xuống lưng, ra tứ chi, vào tận đại não.
Đầu nặng trịch, như bị nướng chín. Hơi thở cũng nóng ran. Anh như một khối thép nằm trong lò, bị thiêu đỏ, từng chút một, suýt nữa nổ tung.

Trong cơn mơ màng, Quý Tòng Phong đoán có lẽ vết thương đã nhiễm bẩn hoàn toàn, nhưng anh không còn sức đứng dậy kiểm tra.
Không biết đau đớn bao lâu, toàn thân bỗng dịu đi, cơn nóng cũng dần rút.

Quý Tòng Phong thấy cả người nhẹ bẫng, như trôi giữa mây, được ánh nắng chiếu ấm áp.
Cánh mũi thoảng một mùi hương như có như không – tươi sáng mãnh liệt, đậm đà mượt mà, như mặt trời rực cháy, lại mang chút ngọt ngào triền miên, vuốt ve khắp cơ thể.

Sâu trong cơ thể, cái bụng đau cả đêm như được xoa bóp, từng chút từng chút, thả lỏng dần.
Sự xoa bóp ấy rất dịu dàng, an ủi anh. Nhưng một lúc sau, nơi đó lại không thỏa mãn, muốn mạnh hơn.

Không được đáp ứng, nó co rút khao khát, rỉ ra dịch mật. Dịch mượt mà nhớp nháp chảy theo đường huyệt, mang theo cảm giác tê dại, ra đến huyệt khẩu. Thần kinh huyệt khẩu bị kích thích, co giãn từng nhịp, thèm khát được thứ gì đó đâm vào.

Quý Tòng Phong vô thức đưa tay ra, từ sau eo luồn xuống, men theo khe mông, ngón tay cắm vào. Thịt non lập tức quấn lấy, mút chặt, nhưng vẫn không đủ.

Không đủ, vẫn không đủ.

Không đủ thô, không đủ mạnh, không đủ sâu.
Ngón tay sờ soạng sâu hơn, hung hăng ép vào một chỗ nhô lên. Quý Tòng Phong giật mình thở hổn hển, bật dậy.

Nhận ra mình đang làm gì, anh khựng lại chớp mắt, vội rút tay ra khỏi hậu huyệt

Sắc mặt của Quý Tòng Phong không đẹp. Khi ngón tay rời đi, anh rõ ràng cảm nhận được thịt huyệt quyến luyến không rời.

Anh biết điều này có nghĩa là gì. Cơ thể anh đã học được cách dùng nơi đó để tìm khoái lạc, nhớ kỹ cảm giác sung sướng ấy, đến cả trong mơ cũng khao khát nó.

Rõ ràng một ngày trước anh còn sợ đến muốn chết.

Mặt anh lạnh đi, Quý Tòng Phong bò dậy tìm đồ rửa tay một chút, rồi lại nằm xuống giường hơi.
Trời vẫn còn sớm, anh nhắm mắt, định tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhưng dục vọng đã bị khơi dậy, sự khao khát sâu trong cơ thể không thể dừng lại.
Lật người một lần, vẫn không ngủ được. Nhắm mắt là lại nhớ đến mấy ngày bị giam cầm, nhớ đến cảm giác bị dương vật thô tráng đâm vào...

Quý Tòng Phong chỉ đành đen mặt bò dậy.
Cởi khóa kéo, dương vật của anh đã nửa cương cứng. Anh trầm mặt, một tay nắm lấy, thở hổn hển, bắt đầu vuốt lên xuống.

Lần này vuốt rất lâu. Cơ thể dường như không thỏa mãn với khoái cảm này, muốn tìm kiếm kích thích mạnh hơn. Quý Tòng Phong lạnh mặt, cố đè nén khát vọng ấy, nhưng vẫn không ổn. Cuối cùng, anh hung hăng nhéo mạnh lên dương vật mấy cái, thậm chí nắm đến mức hơi đau, mới miễn cưỡng bắn ra.

Sáng sớm, cơn sốt cao hoàn toàn rút đi, Quý Tòng Phong tỉnh táo lại.

Nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, anh nhíu mày. Không ngờ mình lại tự an ủi trong khu phóng xạ nặng đầy nguy cơ. Đây không phải hiện tượng bình thường, có vẻ sốt cao đã ảnh hưởng đến trạng thái cơ thể anh.

Anh nhóm lửa, đặt con rắn hôm qua giết được lên nướng.
Nhìn ngọn lửa lúc sáng lúc tắt, anh có chút lo lắng. Đường đến nơi ẩn náu khác còn rất dài, anh sợ cơ thể mình không chịu nổi.
Nhưng cũng không thể ở lại đây quá lâu. Nơi này cách A-09... cách cái Alpha kia quá gần.
Suy nghĩ kỹ càng, Quý Tòng Phong vẫn quyết định lên đường trước, ít nhất đi xa thêm một chút.

Thu dọn đồ đạc xong, trời đã sáng rõ.
Bám vách đá nhảy xuống từ cửa hang, Quý Tòng Phong không chọn hướng lần trước đến A-09, mà xoay người, đi theo một con đường khác.
Anh sẽ không quay lại A-09, nhưng cũng không định trở về nơi ẩn náu ban đầu của mình.

Một tia sáng đao lóe lên, một con thú to lớn giống lợn rừng ầm ầm ngã xuống đất.
Quý Tòng Phong thở hổn hển lùi lại, tránh cú ngã gây chấn động.

Đây là lần thứ năm anh bị tấn công hôm nay. Mấy lần trước đều là thú nhỏ, dễ đối phó. Lần này lại là một con to lớn hơn nhiều.
Có lẽ con thú giống lợn rừng này trước tận thế chính là lợn rừng, nhưng sau khi biến dị, nó không chỉ to lớn hơn, sức mạnh cũng tăng đáng kể, da dày đến mức đao kiếm khó xuyên. Quý Tòng Phong phải đâm qua mắt vào não nó mới giết được.

Vì thế, anh tốn không ít sức, thể lực hao hụt nghiêm trọng.
Điều này thật bất thường. Anh luôn rất cẩn thận, không nên trong thời gian ngắn đã chọc giận nhiều thú vật như vậy.

Hơn nữa, chẳng biết sao, Quý Tòng Phong ngẩng đầu nhìn vào sâu trong rừng. Anh cảm thấy hôm nay thú vật trong rừng rất hung hãn, cả khu rừng như đang xao động, như thể chịu một mối đe dọa lớn.

Cảm giác này không tốt, như sắp có chuyện lớn xảy ra.
Trạng thái của anh cũng không ổn. Đầu óc mụ mịt nặng nề, sau gáy luôn nóng ran, như lại sắp bùng cháy. Một mùi hương cứ quanh quẩn ở chóp mũi – tươi sáng, thâm trầm, xen chút lạnh thấu xương, rõ ràng hơn cả trong mơ.
Anh quyết định không đi tiếp, trước tiên tìm một nơi ẩn nấp, nghỉ ngơi một chút để hồi phục thể lực.

Quyết định xong, anh tiến về một cây sam cao lớn phía xa. Chưa đi được hai bước, một con thú giống mèo rừng lao ra từ bên cạnh, nhảy thẳng về phía anh.

Anh không né tránh, mà nhìn chằm chằm quỹ đạo của nó. Ngay khi con thú bay đến trước mặt, cơ bắp chân căng lên, lấy eo làm trụ, lấy chân làm roi, tung một cú đá.

Cú đá không trúng hoàn toàn, nhưng cũng đập vào lưng con thú. Nó kêu lên thảm thiết, bay ra ngoài, ngã vào đám dây leo cách đó không xa.
Đám dây leo rắc rối, rối bời thành một mớ, không biết dưới đó có gì.

Quý Tòng Phong không đuổi theo tấn công. Anh giơ đao lên, che trước người, cảnh giác quan sát.
Con thú đó không phải mèo rừng trước tận thế. Thể chất của nó mạnh hơn hẳn, bị anh đá như vậy mà không bị thương nặng, vẫn có thể di chuyển.

Nhưng nó không thèm nhìn anh lấy một cái, vùng vẫy đứng dậy, chui khỏi dây leo, rồi lao đi xa không quay đầu.
Quý Tòng Phong ngẩn ra, sau đó nâng đao đi theo hướng con thú.

Tình hình có gì đó không đúng.
Sau tận thế, thú vật trong rừng bị phóng xạ ô nhiễm, phần lớn hung dữ dễ nổi giận. Bị tấn công thì tuyệt đối không thể không phản kích. Con mèo rừng kia bị anh đá đau mà không đáp trả, chỉ có một khả năng.

Có thứ đáng sợ hơn đang đuổi theo nó.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, anh cảm nhận được mặt đất rung chuyển phía sau. Những con thú lớn hơn đang tiến tới.

Nhưng không phải chúng đuổi theo nó. Tiếng bước chân của chúng cũng hoảng loạn, bỏ qua mọi thứ xung quanh, chỉ liều mạng chạy về phía trước.

Chúng cũng đang chạy trốn.
Tim Quý Tòng Phong chìm xuống, anh tăng tốc. Không biết thứ gì đang đuổi theo phía sau, có thể khiến nhiều thú vật điên cuồng chạy trốn đến vậy.

Gió lùa qua tai, cây cối dây leo hai bên lùi nhanh về sau. Anh chống tay nhảy qua thân cây ngã, đề khí ở eo, mũi chân điểm nhẹ, vượt qua đám dây leo mềm xốp rối rắm. Quý Tòng Phong không dừng một khắc, nhanh nhẹn vượt qua chướng ngại, lao vào sâu trong rừng.
Hơi thở anh càng lúc càng dồn dập. Liên tục chiến đấu và di chuyển đã tiêu hao quá nhiều thể lực. Chỗ sau gáy như bốc cháy, ngọn lửa lan xuống lưng, ra tứ chi, lên đầu, tràn vào đại não. Đầu càng lúc càng nặng, mắt càng lúc càng mờ, thế giới như xa dần...

Đột nhiên, một luồng lạnh buốt trườn lên sau gáy. Dư quang lướt qua, một móng vuốt thô tráng từ phía sau lao tới cổ anh.
Móng vuốt sắc nhọn lóe hàn quang. Nếu trúng cổ, anh chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi xác.
Nhưng giờ né tránh đã không kịp.

Đầu óc anh trống rỗng.
Một lưỡi đao sắc bén đột nhiên xuất hiện, mang theo mùi liệt dương lạnh thấu xương, hung hăng cắm vào giữa Quý Tòng Phong và
móng vuốt, chặn đứng đòn tấn công.

Móng vuốt lao tới quá nhanh, không kịp thu lại, đập mạnh vào lưỡi đao. Máu đỏ phun trào.
Một tiếng tru kinh thiên động địa vang lên.
Quý Tòng Phong giật mình, không kịp nghĩ ngợi, nhân kẽ hở này lăn nghiêng về phía trước, tránh cú đánh.

Lại một tiếng gầm rú, kèm theo âm thanh lưỡi đao xé toạc da thịt và tiếng vật nặng ngã xuống đất.

Quý Tòng Phong quay lại nhìn. Một con dã thú đen vằn khổng lồ nằm trên mặt đất. Móng vuốt nó thô tráng, đệm thịt rắn chắc, miệng mọc răng nanh dài, trông còn to hơn hổ. Lúc này, tim nó bị xuyên một lỗ lớn, cơ thể còn run rẩy, máu đỏ tươi trào ra từ lỗ hổng, nhuộm đỏ đất xung quanh.

Một bóng người cao lớn cầm đao đứng trước con thú, không nhìn con mồi vừa giết, mà nhìn anh.

Sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh băng, lửa giận ngút trời.

Là Cảnh Hi.

Hắn trông hơi thảm hại. Bộ quần áo vốn gọn gàng sạch sẽ giờ nhăn nhúm, dính máu và bùn đất. Sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, dưới mắt có quầng thâm nhạt, như thể đã đuổi theo rất lâu, cả người tiều tụy.

Quý Tòng Phong chưa từng thấy Cảnh Hi như vậy.

Cảnh Hi là người mới đến A-09 gần đây. Như Quý Tòng Phong, hắn cũng một mình vượt qua các nơi ẩn náu để đến đây.

Hắn rất đẹp trai, mặt mày anh tuấn, tuấn mỹ vô song, dáng người cao lớn thon dài, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, khí chất nổi bật, lễ độ tao nhã. Quần áo luôn tinh tế, vừa nhìn đã biết xuất thân ưu việt.

Thông thường, ở gần người như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy có khoảng cách. Nhưng hắn có sống mũi cao, khóe môi và mắt cong lên, tự nhiên mang vẻ mặt chính trực tươi cười. Hắn biết tận dụng ưu thế ngoại hình, luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, khiến người khác khó lòng đề phòng, dù biết hắn là một Alpha thực lực mạnh mẽ.

Quý Tòng Phong từng bị vẻ ngoài nhiệt tình như ánh nắng ấy lừa gạt. Vì cùng trải qua giống nhau, anh hạ phòng bị, xem hắn là bạn.
Rồi bị hắn khóa trong phòng, kéo lên giường cưỡng hiếp.

Dù bị đè dưới thân, Quý Tòng Phong vẫn không tin hắn có thể làm chuyện đó.
Đến khi quần áo bị xé rách, cơ thể bị phá vỡ, anh mới nhận ra mình đã bị lừa.
Dù đã xé bỏ mặt nạ, dù Cảnh Hi bị dục vọng chiếm hữu từ tin tức tố tra tấn đến lo âu, mấy ngày ở cùng Quý Tòng Phong, hắn vẫn luôn cười ngọt ngào.

Nhưng lúc này, mọi ánh nắng và nụ cười đều biến mất. Cảnh Hi như một con thú hoang lạnh lẽo ngủ đông, cuối cùng lộ ra áp lực trí mạng của một kẻ săn mồi đỉnh cấp.

Quý Tòng Phong sởn tóc gáy.

Anh hiểu vì sao đám thú chạy trốn rồi. Nhìn bộ dạng Cảnh Hi – sát khí ngút trời, toàn thân đầy khói lửa , giết một đường đến đây. Bị một sát thần như vậy đuổi theo, con thú nào không chạy?
Đầu óc anh trống rỗng, Quý Tòng Phong không nghĩ ngợi liền bò dậy xoay người bỏ chạy.

Nhưng lập tức bị kéo lại.
Cảnh Hi chỉ dùng một tay, túm cổ áo Quý Tòng Phong, kéo mạnh về sau, lôi người trở lại.
Quý Tòng Phong vung tay phản công. Sau thời gian dài chiến đấu và di chuyển, thể lực anh đã cạn, đòn này không còn bao nhiêu lực. Cảnh Hi chỉ đứng yên, chẳng buồn đỡ.

Cánh tay đánh vào ngực rắn chắc của Cảnh Hi như đập vào thép, ngược lại khiến Quý Tòng Phong kêu lên, tay tê rần vì phản lực.

Anh nghiêng người chụp vào tay Cảnh Hi, nhấc chân quét hạ bàn hắn.

Cảnh Hi bất động, tay còn lại thừa cơ bắt lấy tay anh, xoắn hai tay ra sau lưng, đồng thời dùng đầu gối đè vào khớp gối anh.

Tay đau nhức, mất trọng tâm, Quý Tòng Phong không đứng vững, ngã về trước, bị hai tay bị
xoắn ấn xuống đất.

Cảnh Hi nửa quỳ trên mặt đất, dùng đầu gối đè chặt cơ thể anh, một tay giữ hai tay anh, tay kia lấy dây xích điện tử bên hông, khóa anh lại.

Quý Tòng Phong bị đè ở đó, hơi thở tràn ngập mùi liệt dương. Mùi hương vừa ngọt vừa nồng, hút vào phổi, anh chỉ thấy đầu óc quay cuồng, tứ chi nhũn ra, cả người nóng lên.

Bất giác, anh nhận ra mình lại sốt. Ý nghĩ này vừa lóe lên, mọi đau đớn bị che lấp như được đánh thức, anh chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi, không còn sức giãy giụa.

Không còn phản kháng, Cảnh Hi nhanh chóng khóa chặt anh, rồi vung tay, kéo anh từ mặt đất lên.

Chưa kịp đứng vững, Quý Tòng Phong cảm thấy eo căng lên, mắt tối sầm. Một nụ hôn mang hơi thở khói thuốc súng mạnh mẽ đáp xuống môi anh.

"Ư..." Anh không kịp đề phòng, cảm giác hơi thở bị cướp mất, bản năng há miệng, dẫn đến sự xâm lược mạnh mẽ hơn từ Cảnh Hi.
Cảnh Hi hôn vội vàng mà bá đạo, hung hăng càn quét khoang miệng anh, cuồng dại chiếm đoạt, như muốn nuốt trọn anh vào bụng, hòa vào máu thịt.

Hắn tỏa ra hơi thở nôn nóng, như một con thú hoang bị tổn thương cực độ, táo bạo và điên cuồng, chỉ có thể dùng cách này để xác nhận con mồi của mình còn tồn tại.

Nhưng vẫn không đủ, vẫn chưa thỏa mãn...
Cảnh Hi hôn càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sâu, giữa môi răng mang theo mùi máu
tanh.

Quý Tòng Phong dần không thở nổi. Nhận ra hơi thở bất thường của anh, ngước mắt lên, anh thấy đôi mắt vốn kiềm chế của Cảnh Hi dần nhiễm đỏ bởi bạo lực và dục vọng, nhìn anh không chớp, như muốn nuốt lưỡi anh, cắn nát yết hầu, đem anh cả da lẫn xương nuốt chửng.
Đồng thời, thứ gì đó phía dưới cũng nhanh chóng căng lên, ép vào bụng anh.

Cảnh Hi cứng rồi, muốn làm anh ngay tại đây.
Ý nghĩ này khiến Quý Tòng Phong hoảng loạn, bắt đầu giãy giụa.

Đây là khu rừng trong vùng phóng xạ nặng, không biết bao nhiêu nguy hiểm rình rập. Hơn nữa, Cảnh Hi vừa giết một đường đến đây, chắc chắn đã kinh động không ít thú hoang. Nếu hắn không quan tâm mà thao anh ở đây, cả hai chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.

Điều đáng sợ hơn là, với trạng thái hiện tại, Cảnh Hi hoàn toàn có thể làm ra chuyện đó.
Hai tay anh bị trói sau lưng, chỉ có thể giãy giụa lùi lại. Nhưng anh càng lùi, Cảnh Hi càng siết chặt hơn.

Quý Tòng Phong gần như phát điên, chỉ có thể vụng về đáp lại Cảnh Hi để xoa dịu hắn, đồng thời dùng ánh mắt lấy lòng nhìn hắn.
Cảnh Hi nhìn chằm chằm vào mắt anh, cánh tay ôm eo anh càng siết chặt. Đến khi Quý Tòng Phong bị hôn đến tê lưỡi, hắn mới buông anh ra.

Quý Tòng Phong không kịp điều chỉnh hơi thở, vội cầu xin:

"Cảnh Hi, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta có thể đổi chỗ khác được không?"

Cảnh Hi nhìn Quý Tòng Phong mà thở hổn hển. Trong ánh mắt hắn, dục vọng đang không ngừng trào dâng rồi co rút lại, bị hắn kìm nén chặt chẽ.

Quý Tòng Phong bị ánh mắt trần trụi ấy nhìn đến sợ hãi, càng thêm nôn nóng. Giọng xin tha trở nên khẩn thiết hơn vài phần:

"Tôi biết một hang đá, rất an toàn, cách đây cũng không xa, có được không?"

Cảnh Hi đứng yên không động, lại nhìn anh một lúc, rồi ra hiệu bảo anh dẫn đường.

---------------
Editor: trời má ơi 7k từ tui muốn chết rồi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro