Chương 217: Vu Yến Viên Bậc Thầy Thư Họa Là Victor Li


Trong nhà hàng.

Nửa cốc rượu đổ lên áo Nghiêm Bác Văn, ngay lập tức cả khuôn mặt ông tối sầm lại.

"Thưa ông Nghiêm, thật ngại quá, tôi lau giúp ông." Cao Hà cũng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, vẻ mặt hoảng sợ, những người xung quanh đều không ngờ sẽ xảy ra "Tai nạn" như vậy, không ai kịp phản ứng.

Có lẽ Cao Hà quá vội, cô ta trực tiếp đưa tay định phủi rượu trên áo ông ta...

Lý Chỉ Yên đứng không xa, cũng không ngờ còn có màn tán tỉnh sỗ sàng như vậy.

Rượu không đổ lung tung mà lại đổ trúng vào ngực ba ba.

Chuẩn xác đến vậy sao?

Đáng tiếc tay Cao Hà còn chưa kịp chạm vào ông thì Nghiêm Bác Văn đã giơ tay lên...

"Chát ——" một tiếng.

Ông đánh rơi bàn tay cô ta, lực tay của ông vốn rất mạnh, Cao Hà lảo đảo ngã về sau, nếu không có người phía sau đỡ thì có lẽ cô ta đã ngã.

Cả cổ tay bị hất ra, cả cánh tay cô ta lập tức tê dại, bàn tay đau đến mức không chịu nổi.

Nghiêm Bác Văn đã đứng dậy, cởi áo khoác, nhìn thấy vết rượu trên áo, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.

"Thưa ông Nghiêm, tôi không cố ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm giặt sạch áo này cho ông." Cao Hà nhịn cơn đau nhói ở cổ tay, cố nặn ra một nụ cười.

"Cô Cao cũng không cố ý."

"Đúng vậy ông Nghiêm, ông đừng để bụng."

"...."

Những người xung quanh giúp đỡ làm hòa.

Bình thường Nghiêm Bác Văn vốn là người ít biểu lộ cảm xúc, lúc này sắc mặt ông u ám, càng thêm phần đáng sợ.

"Cô Cao cũng là người trưởng thành rồi, một là không say, hai là không bị run tay, tại sao lại không cầm nổi một chiếc cốc rượu?" Nghiêm Bác Văn chất vấn, ánh mắt sắc bén, giọng nói càng trầm hơn.

Trước đây, khi cô ta tìm tới nhà Châu Hải Nguyên, trong lòng ông vốn đã không có ấn tượng tốt về cô ta, giờ thì càng thêm tệ hại.

"Vừa nãy có người kéo tôi một cái, tôi không cẩn thận nên..."

Cao Hà đã tìm hiểu về Nghiêm Bác Văn từ lâu, biết ông mang theo một đứa con riêng, vừa mới kết hôn, vợ lại còn đang mang thai, trong giới ông nổi tiếng là người kiêng khem, lạnh lùng, khó chinh phục nhưng Nghiêm Bác Văn có thể mang lại cho cô ta không chỉ là cơ hội và tiền tài, mà còn nhiều thứ khác nữa...

Cho dù giữa họ đã từng xảy ra chuyện không vui.

Cô ta vẫn muốn làm thân với ông.

Bất kể bằng cách nào.

Con người vốn không biết đủ, trước đây cô ta làm ở trung tâm bồi dưỡng, sau đó giành được giải vàng thư họa, được đại học Bắc Kinh mời làm trợ giảng, địa vị và tiền lương đều có nhưng trường đại học và doanh nghiệp không thể so sánh được.

Nghiêm Bác Văn nheo mắt, "Thật khéo, thế mà lại đổ trúng vào người tôi sao?"

"Ông đưa áo cho tôi, tôi sẽ mang đi giặt khô giúp ông, lát nữa ông cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đích thân mang đến cho ông."

"Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu."

"Hay là lát nữa tôi mua một bộ mới tặng ông?"

Cao Hà liên tục xin lỗi, một người phụ nữ xinh đẹp, thái độ khiêm nhường, vì quá lo lắng, mắt còn hơi đỏ, như sắp khóc đến nơi, ai cũng không nỡ tiếp tục quát lớn.

Nhưng dường như mọi người đều quên mất, một người như Nghiêm Bác Văn, sao có thể có cái gọi là thương hại, đồng cảm.

"Cô muốn có địa chỉ của tôi?"

Thực ra không ít người có mặt ở đây đều nhìn ra được ý định của Cao Hà, đám người này lăn lộn trong xã hội, không ai ngốc cả.

"Không phải, tôi làm sao có thể..." Cao Hà vội vàng giải thích.

"Có lẽ là lần trước tôi vẫn chưa thể hiện rõ thái độ, nên làm cô lành sẹo thì quên đau nhỉ."

"Thân là một người phụ nữ, điều quan trọng nhất là sự đoan trang, nghiêm túc, cô không biết sao? Trực tiếp động tay động chân vào người đàn ông, cô không thấy rất vô lễ sao?" Nghiêm Bác Văn nhướng mày.

"Lúc nãy tôi quá vội."

"Đó cũng không phải là lý do để cô tùy tiện sàm sỡ tôi."

Lý Chỉ Yên đứng không xa, suýt thì phun máu.

Quả nhiên là ba ba, thật lợi hại.

Cao Hà đỏ bừng cả mặt, cô ta không hiểu tại sao lần nào gặp mặt ông cũng đều không cho mình sắc mặt tốt, kiểu người này không biết mềm mỏng thì thôi, nói chuyện còn thẳng thắn, cay nghiệt như vậy, trước đây thì nói cô ta đến mức cô ta phải bỏ chạy, lần này không phải lại cố tình làm bẽ mặt cô ta sao?

Thực ra có một số quy tắc ngầm mà mọi người không nói ra nhưng trong lòng đều hiểu rõ, nếu cố tình nói thẳng ra thì thực sự rất khó xử.

"Tôi đã kết hôn, có vợ, hy vọng sau này cô Cao đừng tùy tiện làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm như vậy, trong giới ai cũng biết tôi tính tình không tốt."

Ý của Nghiêm Bác Văn đã rất rõ ràng...

Tôi có vợ rồi, cô tránh xa tôi bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

"Không phải, ông Nghiêm, tôi..."

Khi Cao Hà định giải thích thêm, Lý Chỉ Yên đã đi từ phía xa đến, đứng bên cạnh Nghiêm Bác Văn.

"Dahnay Li?" Cao Hà rõ ràng không ngờ sẽ gặp cậu ở đây, trong mắt ngoài sự ngạc nhiên còn có cả sự nghi ngờ, cậu cố tình đến chê cười cô ta.

"Cô Cao, thật khéo, cô cũng đến đây ăn cơm à." Lý Chỉ Yên cười nói.

"Cậu..."

"Ồ, tôi và daddy của tôi ra ngoài ăn cơm." Lý Chỉ Yên cười với cô ta một cách ngây thơ vô số tội, "Không phải trước đây cô đã từng gặp ba ba tôi ở trung tâm bồi dưỡng rồi sao?"

Đúng là đã từng gặp nhưng chuyện đó quan trọng sao.

"Đây chính là thiếu gia nhà ông Nghiêm." Bên cạnh có người không biết mối quan hệ giữa họ, lên tiếng nhắc nhở.

"Cô Cao, cô ở đây làm gì vậy?" Lý Chỉ Yên cố tình hỏi.

Lúc này, không chỉ Cao Hà khó xử, mà ngay cả một ông chú đến chúc rượu cũng thấy ngượng ngùng.

Con trai nhà người ta ở đây, lại gây ra chuyện này.

Cô muốn quyến rũ Nghiêm Bác Văn, cũng phải chọn thời điểm chứ, không phải là quá ngượng ngùng sao.

"Tôi ăn cơm với bạn, biết ông Nghiêm ở đây, trước đây chúng tôi có chút hiểu lầm, cố ý đến kính một ly rượu, không cẩn thận làm đổ rượu vào áo ông ấy, tôi muốn giúp ông ấy giặt sạch rồi tặng một bộ khác cho ông ấy." Cao Hà giải thích đơn giản.

"Cho tiền giặt khô là được, tôi sẽ giúp ba ba xử lý quần áo." Lý Chỉ Yên cười nói.

Cao Hà ngây người, còn có thể xử lý như vậy.

Nhưng Lý Chỉ Yên ở đây, Cao Hà cũng không tiện nói gì, cuối cùng thực sự chuyển cho cậu năm trăm tệ.

***

Ăn xong, Nghiêm Bác Văn vẫn đưa Lý Chỉ Yên về trường như thường lệ.

Lý Chỉ Yên nắm chặt quần áo của Nghiêm Bác Văn, đưa lên mũi ngửi, toàn mùi rượu, "Bên cạnh trường của con có tiệm giặt khô, lát nữa để Andy trực tiếp mang quần áo đi giặt luôn cho ba ba nha."

"Ừ."

"Vừa nãy sao lại gặp cô Cao vậy ạ?"

"Những người chào hỏi trước đó chính là đơn vị tổ chức triển lãm thiết kế cá nhân của cô ta."

Lý Chỉ Yên bừng tỉnh, ba ba hình như đã nhắc đến với cậu, "Vậy thì vừa nãy cô ta muốn…"

"Câu dẫn ba ba con, bị ba đẩy ra." Nghiêm Bác Văn cũng không phải kẻ ngốc, lăn lộn trong thương trường lâu như vậy, nếu không nhìn ra chút mánh khóe này thì đúng là ngốc thật.

"Ồ." Lý Chỉ Yên còn tưởng ông thực sự không biết.

"Không được nói chuyện này cho mẹ nhỏ của con."

Cầu sinh mãnh liệt.

"Vâng vâng." Lý Chỉ Yên gật đầu.

"Dạo này mẹ nhỏ con tính tình không tốt, dễ suy nghĩ lung tung."

"Dạ."

Tuổi của Châu Mẫn Nghi ở đó rồi, sau khi mang thai, cô đã bàn giao công việc ở trường đại học bên đó, bản thân thì an tâm dưỡng thai nhưng ở nhà lâu ngày, không ra khỏi cửa, người thân lại không ở Moscow, thời gian dài cũng thấy phiền lòng.

"Chủ nhật cha con nhà họ Kiều sẽ đến đây." Nghiêm Bác Văn đột nhiên nói.

"Dạ?"

"Nhắc nhở thằng hỗn láo kia một chút, bảo cậu ta dạo này bớt bớt đi, đừng đâm đầu vào chỗ chết, đến lúc đó tiệc mừng thọ của ba cậu ta còn chưa tổ chức thì phải tổ chức tang lễ cho cậu ta trước."

Lý Chỉ Yên ho hai tiếng, "Đó không chỉ là ba của anh ấy, còn là ba vợ của daddy kia mờ!"

Nghiêm Bác Văn liếc nhìn cậu, "Nói như con, thế thì thằng hỗn láo kia còn là cậu út của con đấy!"

Lý Chỉ Yên: "...."

"Sao bọn họ lại đến sớm vậy ạ?" Lý Chỉ Yên chuyển chủ đề.

Trước đó Đỗ Húc Lãng đã gọi điện cho cậu, theo lý mà nói thì họ sẽ đến thủ đô vào một ngày trước tiệc mừng thọ của Châu thủ tướng.

"Kiều Vọng Bắc đi thăm mỏ, nghe nói năm nay lượng vàng thu được không mấy tốt, sẽ kết thúc hành trình bên đó sớm, đến sớm một chút, nên Húc Lãng cũng bay đến thủ đô."

"Vâng ạ." Lý Chỉ Yên hít một hơi thật sâu.

"Bảo thằng ranh đó dạo này cẩn thận, đừng đến lúc đó thực sự gây ra án mạng."

Lý Chỉ Yên gật đầu, lấy điện thoại ra, chuẩn bị nhắn tin cho bại hoại nhà mình.

***

Bên kia.

Sau khi Cao Hà lần nữa bị Nghiêm Bác Văn "Làm nhục" trước mặt mọi người, trở về phòng riêng vẫn còn thất hồn lạc phách.

"Cô Cao, ông Nghiêm là người như vậy, cả giới đều biết ông ta tính tình khó chịu, nói chuyện cũng khá tàn nhẫn, cô đừng để bụng."

"Tổng giám đốc Nghiêm đối xử với ai cũng như vậy, chưa bao giờ là người biết thương hoa tiếc ngọc."

"Giao tiếp với ông ta rất khó khăn nhưng tập đoàn Sokolov ngay từ đầu đã đi theo hướng thiết kế cao cấp, có lượng khách hàng ổn định, một đơn hàng có thể ăn cả năm, cũng không cần phải đối phó với những người như chúng ta."

"Mấy người làm nghệ thuật này, không ít người rất thanh cao, giống như  Victor Li lúc trước vậy, bà ấy ở trong giới cũng nổi tiếng là cứng đầu, bạn bè không nhiều nhưng đều là tri kỷ, có thể giao phó sinh tử, thực ra tôi cũng khá ngưỡng mộ những người như vậy."

Trong xã hội này, chỉ khi đứng ở một vị trí nhất định, mới không cần nhìn sắc mặt người khác mà hành động, nói cho cùng vẫn là bản thân phải có bản lĩnh thực sự.

"Nhưng không ngờ ông ấy lại si tình thật, cho dù con gái của Victor Li đã kết hôn và qua đời…"

Mười mấy năm nay, gia tộc Aslan không ngừng kinh doanh tẩy trắng, Nghiêm Bác Văn đời tư lại trong sạch, chuyện duy nhất có thể để họ bàn tán chỉ có mỗi Lý Thiên Từ, con gái của Victor Li và cố tỷ phú Lý Vỹ Cường.

Cao Hà như mất hồn mất vía, hoàn toàn không nghe thấy những người này đang bàn tán gì, ngay cả khi nhắc đến gia thế nhà mẹ Lý Chỉ Yên, cô ta cũng không nghe lọt.

Lúc này trong đầu cô ta chỉ toàn là nụ cười vừa rồi của Lý Chỉ Yên.

Cô ta và Lý Chỉ Yên đã trở mặt từ khi học lớp bồi dưỡng, hôm nay bản thân lại không thể câu dẫn Nghiêm Bác Văn, nếu vậy tình hình sau này sẽ càng trở nên căng thẳng.

Bản thiết kế của cô ta bị Nghiêm Bác Văn bác bỏ, liệu có phải có liên quan đến cậu không...

Có phải cậu đã xem qua bản thiết kế của cô ta rồi không?

Người có lòng dạ đen tối, nhìn cái gì cũng thấy có vấn đề, lúc này cô ta thực sự hoảng sợ, sợ mọi chuyện bại lộ.

Lẽ ra không nên bất chấp như vậy, là cô ta quá tự phụ, cho rằng mình sẽ quyến rũ được Nghiêm Bác Văn, khi đó thì Lý Chỉ Yên chẳng phải là vấn đề đáng lo ngại.

Kết quả là...

Rốt cuộc bây giờ nên ngồi yên chờ biến, hay là chủ động tấn công trước?

Nhưng cô ta dám lớn gan như vậy cũng chỉ vì thứ như bản thiết kế này đương nhiên là ai công khai trước thì là của người đó, mà bản thiết kế của cô ta đã công khai từ lâu, trừ khi cậu có thể chứng minh mình thiết kế sớm hơn?

Còn nếu chỉ dựa vào vài tờ giấy vẽ, chứng cứ quá mỏng manh.

Ngay cả khi cậu có gia tộc Aslan chống lưng, trừ khi có bằng chứng xác đáng, nếu không thì không ai có thể nói được ai đạo nhái ai.

"… Cô Cao, cô ngẩn người ra đó làm gì, tổng giám đốc Tề đang mời cô uống rượu kìa." Người bên cạnh đẩy cô ta.

"Ồ, xin lỗi tổng giám đốc Tề." Cao Hà vội vàng đứng dậy. [Dm, hóa ra bò lên bao người rồi=))]

***

Tập đoàn Vạn thị lúc này.

Châu Hải Nguyên hợp tác với nhà họ lý trong dự án phát triển khu đô thị mới, số vốn đầu tư rất lớn, vì vậy những người phụ trách chính của các phòng ban hai công ty đều tề tựu đông đủ.

Anh và Lý Thừa Húc vừa gặp mặt, tên này trực tiếp vỗ vai anh ta nói một câu.

"Ồ, Tam gia đến rồi!"

Nếu không phải ở công ty của anh ta, nể mặt ông chủ nhỏ này một chút, Châu Hải Nguyên đã đá cho một phát rồi.

"… Thực ra vấn đề khó khăn nhất trong việc phát triển khu đô thị mới hiện nay chính là vấn đề giải tỏa, bởi vì chính quyền đã quy hoạch khu vực đó thành khu đô thị mới, nhiều hộ dân cũ không muốn giải tỏa, hoặc là cảm thấy tiền đền bù không thỏa đáng nên cứ trì hoãn mãi."

"Thừa Húc, cậu nghĩ sao về vấn đề này?" Người đến họp còn có cha của Lý Thừa Húc.

"Chắc chắn phải giải tỏa chứ, không thì làm sao xây trung tâm thương mại được." Lý Thừa Húc lè lưỡi.

"Vấn đề này liên quan đến lợi ích thiết thực của công ty, cần phải giải quyết nhanh chóng, Châu Hải Nguyên dạo này khá bận, tôi thấy giao việc này cho cậu là tốt nhất."

Lý Thừa Húc ngây người.

Chết tiệt!

Ai mà chẳng biết giải tỏa nhà dân là khó nhất, chỉ cần đòi tiền thì không sao nhưng có một số hộ thực sự là đinh trong mắt, đưa ra mức giá cao ngất ngưởng, lại không thể cưỡng chế giải tỏa, gặp phải những người không biết lý lẽ, anh còn không được động tay động chân, ai làm cũng thấy nóng tay.

"Thừa Húc này, giờ đã là tháng mười rồi, tốt nhất là cuối năm phải giải quyết xong, như vậy sang xuân năm sau là có thể bàn giao cho tập đoàn Lý thị của Hương Cảng khởi công."

Lý Thừa Húc cười hì hì, ông đúng là bố ruột của tôi, ném cho tôi cái việc tệ hại này?

Châu Hải Nguyên nhướng mày, nhìn anh ta đầy vẻ hả hê, điện thoại rung lên, anh liếc nhìn, là tin nhắn của vợ mình.

[Chủ nhật Húc Lãng và chú Kiều đến, ba ba bảo anh phải cẩn thận.]

Lý Thừa Húc vừa định bàn bạc với Châu Hải Nguyên về chuyện này, vừa quay đầu lại, đã thấy anh mặt mày buồn rười rượi.

Chết tiệt!

Tôi nhận một việc khó khăn như vậy còn chẳng ra vẻ như thế này, cậu giả bộ đáng thương cho ai xem chứ.

Cuộc họp của tập đoàn Vạn thị kết thúc, đã là buổi chiều tối.

Cha của Lý Thừa Húc còn gọi anh đến văn phòng, vỗ vai anh, dặn dò anh một cách nghiêm túc.

"Húc Húc à, ba biết nhiệm vụ lần này rất khó khăn nhưng ba thấy trong số nhiều người như vậy, năng lực của con là nổi trội nhất, ba mới giao nhiệm vụ khó khăn như vậy cho con."

"Con là con trai của ba, ba tin tưởng con, chắc chắn con sẽ không phụ lòng ba, có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này."

"Bình thường con hơi lêu lổng, chuyện này vừa vặn cho con một cơ hội rèn luyện, cố lên, ba rất tin tưởng con."

Lý Thừa Húc sửng sốt, ai từng thấy người cha nào đẩy con trai ruột của mình vào hố lửa chứ.

Thật sự là cha ruột của tôi, lý do còn nói nghe có vẻ cao thượng nữa.

"Ba, con thấy thời hạn cuối năm này, cũng hơi…"

"Nếu con thấy không hoàn thành được, ba sẽ bàn bạc với Châu Hải Nguyên, nói rằng năng lực của con không đủ, cho nên…"

Lý Thừa Húc nổi hết cả da gà, "Con có thể hoàn thành."

"Không hổ danh là con trai của ba, ba rất vui mừng."

Khóe miệng Lý Thừa Húc giật giật, lúc đi ra khỏi văn phòng, Châu Hải Nguyên đang ở bên ngoài chờ anh ta, "Thế nào?"

"Còn thế nào nữa, cha ruột của tôi, thật sự là tuyệt vời, nói là muốn tôi rèn luyện tính tình, còn nói tôi có năng lực đảm nhiệm công việc này? Tôi có thể đảm nhiệm ở chỗ nào chứ?"

"Cậu có khí chất lưu manh côn đồ, thích hợp đi phá nhà." Châu Hải Nguyên giải thích.

Lý Thừa Húc tức giận đấm anh, "Mẹ kiếp, rõ ràng cậu mới là lưu manh mà? Suốt ngày nghĩ cách thân mật với chị dâu, đáng tiếc là… hành động còn không bằng cháu trai lớn của cậu, cậu nhìn người ta kìa, đó mới gọi là nhanh, chuẩn, ác, công khai tung tăng trước mặt gia đình."

Châu Hải Nguyên dùng ngón tay vuốt ve chuỗi hạt, "Nghe nói có một số hộ dân cực đoan không có tính tình tốt, trước khi cậu đi ra ngoài, hãy mua thêm vài hợp đồng bảo hiểm, tốt nhất là thuê thêm vệ sĩ."

"Tôi sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."

"Chết tiệt, cậu bị quạ đen kêu à, tôi là người giải tỏa văn minh!" Lý Thừa Húc nghĩ đến việc nhận một nhiệm vụ như vậy, đau đầu muốn nứt ra.

"Hàn Xuyên gọi điện thoại đến, hẹn chúng ta tối nay đến nhà cậu ấy ăn cua, đi không?"

"Đi chứ, sao lại không đi?"

Lúc này đang là tháng mười, là thời điểm thích hợp để ăn cua, ao sau nhà họ Kinh không chỉ nuôi cá mà còn nuôi cả tôm cua.

***

Hai người đến nhà họ Kinh thì cua đã được hấp chín, Kinh Hàn Xuyên đang chuẩn bị nước chấm.

"Thơm quá." Lý Thừa Húc vừa đến nhà đã chạy thẳng vào bếp, "Năm nay nhà các cậu nuôi cua tốt thật."

Tôm cua nhà họ Kinh đều là để ăn nên đương nhiên là nuôi rất béo.

"Năm nay nhà cậu nuôi được bao nhiêu cua?" Châu Hải Nguyên hỏi.

"Cũng được."

"Lát nữa cho tôi mang về một ít."

Kinh Hàn Xuyên nhướng mày.

"Tôi mang về cho vợ tôi, còn…"

Cha vợ tương lai.

Kinh Hàn Xuyên liếc nhìn anh.

Tên này đúng là ngày càng không biết xấu hổ, đến nhà họ ăn, cuối cùng còn muốn gói mang về?

Trước thì coi nhà họ như khách sạn, giờ thì coi như nhà hàng luôn rồi.

"Tư Niên đâu? Anh ta không đến à?"

Lý Thừa Húc lục tung tủ lạnh nhà họ Kinh, cuối cùng cũng tìm được một hộp nước ép cà chua có thể uống được, "Cậu có thể để chút đồ uống ở nhà không? Lần sau đến nhà cậu phải tự mang rượu nước đến."

Kinh Hàn Xuyên, "Vừa gọi điện thoại, không ai nghe máy, hai người gọi thử xem."

***

Châu Tư Niên đưa Dư Mạn Hề về đài truyền hình, rồi đi thẳng đến đại viện, lúc này Châu Hải Nguyên cũng vừa mang cua đến.

Anh vừa ngồi xuống thì thấy Châu Tư Niên sải bước đi vào.

Cổ anh không che chắn gì, có thể nhìn rõ mấy vết cắn, cứ thế phơi bày trước mặt mọi người.

"Tư Niên về rồi, mau ngồi xuống." Châu lão phu nhân nhìn thấy anh ta, mắt sáng lên.

Giống như đã nhìn thấy chắt gái đang vẫy tay với mình.

Bà biết, Châu Tư Niên và Dư Mạn Hề có thể vẫn đang thực hiện biện pháp tránh thai nhưng nếu như đã quan hệ thì việc có con chỉ là sớm hay muộn, dù sao cũng tốt hơn Châu Hải Nguyên.

Tháng mười sắp trôi qua, lại sắp đến Tết, đã hứa sẽ đưa con dâu nhỏ về ra mắt và đính hôn, nhưng đến giờ tình hình vẫn y như cũ, ngay cả bản thân còn không có danh phận đàng hoàng.

Làm việc chẳng có hiệu quả gì!

"Lão tam, con học tập cháu trai mình nhiều vào, làm bậc trưởng bối mà không làm gương được chút nào!" Giọng điệu của Châu lão phu nhân rất khinh thường.

Châu Hải Nguyên không tiện nói, lúc trước rõ ràng còn khen anh có mắt chọn người, con dâu nhỏ vừa đẹp vừa ngoan.

Sao giờ lại bắt đầu chê bai rồi.

Dư Mạn Hề ăn trưa ở đài, sẽ không đến, Châu Tư Niên đương nhiên ở lại nhà cũ ăn cơm trưa.

"Đây là…" Trước khi ăn, Đái Vân Thanh đã múc riêng cho anh một bát canh.

Châu Hải Nguyên ngồi bên cạnh anh, liếc nhìn bát canh, "Canh đuôi heo."

"Hả?"

"Cháu đã ngoài ba mươi, không còn trẻ nữa, chú đã nói riêng với chị dâu, chị ấy lập tức bồi bổ cho cháu." Phó Trầm cười với anh.

Châu Tư Niên ho một tiếng, hôm qua anh chỉ khoe khoang một chút trong nhóm, không cần phải hại anh như vậy chứ.

Người không biết còn tưởng anh bị bệnh.

Châu Hải Nguyên ăn cơm ở nhà cũ, trực tiếp gọi điện cho cha vợ, nói muốn tặng cua cho ông.

Moscow vốn dĩ nằm ven sông ven biển, Nghiêm Bác Văn không thích cua lắm nhưng con trai bảo bối muốn ăn nên để Châu Hải Nguyên mang đến.

Nói về Châu Hải Nguyên cũng rất lợi hại, ngoài việc mang cua đến, còn đóng gói cả nước chấm gia vị, nhìn không giống đồ đóng gói của nhà hàng, cũng không biết moi từ nhà ai.

Cua đã được sơ chế ở nhà họ Châu, chỉ cần hấp lại là được.

Nghiêm Bác Văn gọi điện cho Lý Chỉ Yên, "Tối nay daddy đón con về ăn cua, hay là mang đến cho con?"

"Tối nay câu lạc bộ tổ chức lễ trao giải cuộc thi thiết kế, con phải đi giúp, chắc sau bảy giờ mới xong..."

Cuộc thi thiết kế của trường này do khoa thiết kế đứng ra tổ chức, tất cả các giải thưởng đều đã được bình chọn, đương nhiên phải có một buổi lễ, những sinh viên năm nhất trong câu lạc bộ như họ đều phụ trách những công việc lặt vặt, cho đến khi buổi lễ bắt đầu, mới không còn việc gì nữa.

"Lúc đó daddy mang cua đến cho con? Hay con về ăn, rồi daddy lại đưa con về ký túc xá?"

"Con đến đó đi." Lý Chỉ Yên chủ yếu là muốn gặp Châu Hả Nguyên.

"Vậy..." Hiểu con không ai bằng cha, Nghiêm Bác Văn liếc nhìn Châu Hải Nguyên, "Daddy bảo cậu ta đến đón con."

"Cảm ơn ba ba."

***

Lễ trao giải cuộc thi thiết kế ở hội trường phía Nam của trường đại học bắc Kinh, được tổ chức vào lúc bảy giờ tối, trên sân khấu đang diễn ra buổi tổng duyệt cuối cùng, danh sách giải thưởng đã được trường công bố trước đó.

Sau khi buổi lễ bắt đầu, Lý Chỉ Yên thấy không có việc gì, lập tức nhắn tin cho Châu Hải Nguyên, vẫn hẹn gặp ở rừng trúc sau ký túc xá.

Trên sân khấu đang biểu diễn múa dân tộc, cậu vừa mới lẻn ra khỏi hậu trường thì lập tức có một đàn chị quen biết gọi cậu lại.

"Dahnay Li."

Lý Chỉ Yên thấy hơi chột dạ, cậu vừa định chuồn đi, thậm chí còn chưa ra khỏi hội trường, đã bị bắt tại trận?

Có cần thảm thế không, "Đàn chị, có việc gì không?"

"Muốn về à?"

"Tôi thấy không có việc gì nữa, muốn về ký túc xá nghỉ một lát."

"Thuận đường giúp tôi đưa cái này đến phòng 309 của tòa nhà Vu Yến Viên, giao cho Hoa Tử Đồng, học trưởng này cậu biết chứ?"

Đàn chị vừa nói vừa đưa cho cậu một tờ giấy trắng.

"Giờ đưa luôn sao?" Tối nay sinh viên khoa mỹ thuật ban thiết kế có lẽ đều đến dự tiệc tối, tòa nhà Vu Yến Viên chắc là không có ai, cậu tuy là thành viên của câu lạc bộ nhưng lại không phải là sinh viên chính thức của khoa, nếu xảy ra chuyện mất cắp hay gì đó thì sẽ rất khó nói.

"Đúng rồi, gấp lắm, cảm ơn cậu nhé." Người đó nói xong thì chạy mất.

Đi ký túc xá chắc chắn phải qua tòa nhà Vu Yến Viên, cũng tiện đường, chỉ là không đợi cậu từ chối, đàn chị đã đi mất, cậu cũng đành bất lực, đành tiện đường đi giúp vậy.

Tòa nhà Vu Yến Viên này chẳng có gì xa lạ, chính là được đặt tên theo bút danh của Victor Li.

Bà ngoại của Lý Chỉ Yên tuy là người nước ngoài nhưng lại có sự đam mê mãnh liệt với văn hóa Trung Quốc, là một bậc thầy thư họa truyền thống, nét vẽ của Lý Chỉ Yên hiện tại phần lớn cũng đều mô phỏng theo phong cách của bà, có lẽ khi còn sống, ông ngoại đã quyên góp nguyên cả tòa lầu này nên Học viện mỹ thuật của đại học Bắc Kinh đã lấy bút danh của bà đặt cho tòa nhà.

Lúc này cả tòa nhà chỉ có lác đác vài phòng sáng đèn, hành lang tối om, Lý Chỉ Yên chậm rãi đi tới.

Khi cậu bước vào hành lang...

Đèn đột nhiên sáng lên, trong đại sảnh của tòa nhà xuất hiện một trái tim ghép từ cánh hoa hồng, sau đó xuất hiện một chàng trai ôm đàn ghi ta đang hát.

Bên cạnh còn có không ít người, tất cả đều cầm hoa hồng.

Cảnh tượng chỉ có thể thấy trên tivi này, lại sống sờ sờ xuất hiện ngoài đời thực.

Chàng trai ở giữa chính là Hoa Tử Đồng, học trưởng năm ba chuyên ngành thiết kế của khoa mỹ thuật, họ chỉ tình cờ gặp nhau hai lần khi tham gia câu lạc bộ, người này ở trường cũng được coi là nhân vật nổi tiếng, là Alpha cấp cao, trắng trẻo cao ráo, ngoại hình cũng thuộc dạng ưa nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo