Chương 372: Khâm Nguyên Chúc Phượng


Chỉ có Lý Chỉ Yên nghiêng đầu trêu chọc trêu chọc hai con, thi thoảng liếc nhìn Châu Hải Nguyên.

Tên ngốc này, e là còn chưa biết, mình sắp rơi vào bẫy của một con cáo già rồi.

Quả nhiên, Châu Hải Nguyên cuối cùng cũng mở miệng, "Trước đây anh trai cậu và cậu ta có quan hệ như thế nào? Có phải đã kết hôn rồi không?"

"Hai người họ trước đây thì…" Thiếu gia nhà họ Tưởng suýt nữa thì nói ra nhưng lại nuốt ngược vào trong.

Chết tiệt!

Suýt nữa thì nói toẹt ra rồi.

"Thì sao?" Châu Hải Nguyên nheo mắt mỉm cười.

"Ha ha, không có gì, ha ha…" Thiếu gia nhà họ Tưởng đã từng hứa với đại ca nhà mình, nói ra thì cái đó sẽ ngắn đi một centimet, thứ này không thể tùy tiện nói ra, mất mạng như chơi.

Lý Chỉ Yên bật cười, miệng lưỡi cũng khá chặt.

So với việc Thiếu gia nhà họ Tưởng thường xuyên đến đây để than thở thì mỗi lần Lý Thừa Húc đến, đều ngồi im phát ngốc, vẻ mặt như không còn gì luyến tiếc.

Ít nói, người cũng gầy đi nhiều.

Một số cư dân mạng chụp ảnh anh ta đăng lên mạng, có người còn nghi ngờ, anh ta có phải gặp vấn đề về hôn nhân, cãi nhau với Kiều tổng không, nếu không thì sao dạo này lại buồn bã như vậy?

Đến biệt phủ Minh Châu, anh ta thường ôm chó, ngồi ngẩn cả một buổi chiều.

Tuyết Cầu cũng chán không buồn sống, nó muốn ra ngoài nhảy nhót nhưng có người lại ôm chặt nó, anh muốn tự kỷ thì đừng kéo chó theo chứ.

Khiến Lý Chỉ Yên không nhịn được phải hỏi Châu Hải Nguyên, "Giữa anh trai và chị dâu không có vấn đề gì chứ?"

"Không có gì, cũng không nghe nói cãi nhau gì cả, nghe nói gần đây còn định tiếp tục sinh con, tình cảm hẳn là rất tốt."

Nếu thực sự cãi nhau, với tính cách của Lý Thừa Húc, căn bản không thể nhịn được nhiều ngày như vậy, hơn nữa theo tính cách của anh ta, căn bản sẽ không xảy ra tình trạng chiến tranh lạnh.

"Vậy thì sao?"

Vừa đến đã ngẩn người, ngồi ngẩn cả ngày, cũng hơi đáng sợ.

"Có thể là bị kích thích ở đâu đó, đợi anh ta nghĩ thông suốt thì sẽ ổn thôi, hẳn là không có vấn đề gì lớn."

Châu Hải Nguyên vẫn hiểu Lý Thừa Húc, anh ta thực sự bị kích thích, hơn nữa là loại không thể nói với người ngoài…

Anh ta vốn đã sinh cho hai nhà một Tiểu Chấp Chấp rồi, nhưng khổ nỗi hai nhà Kiều Lý đều gia lớn nghiệp lớn, cha Lý nói muốn họ sinh thêm một đứa nữa, vì ông định bồi dưỡng Kiều Chấp Sơ bên mình, nên Lý Thừa Húc phải sinh.

Nhưng sinh con đâu phải chuyện nói là làm, trong khi gần đây Kiều Tây Diên còn thường xuyên vắng nhà.

Vậy mà người nhà lại ba bữa năm bữa lại bóng gió hỏi thăm xem hai người có tin vui chưa.

Lý Thừa Húc vốn không phản đối lại sinh một đứa cháu trai nữa cho hai nhà, nhưng kế hoạch sinh con mới thực hiện được một tuần, anh ta đã bị người nhà cho rằng không phối hợp, cố ý chống đối.

Lý Thừa Húc chỉ muốn nói, "Con cũng rất cố gắng nhưng dạo này Kiều Tây Diên không về nhà, con biết làm sao?"

"Chẳng lẽ con còn có thể tự mình tạo ra một đứa con cho các người sao?"

"Các người có coi con là máy đẻ không!"

Một hôm anh ta nói những lời này với cha mình, Lý Tùng Kiều nhìn anh ta hai lần.

"Không ngờ con lại oán hận như vậy, trút giận xong chưa?"

"Xong rồi!" Lúc đó trong lòng Lý Thừa Húc rất thoải mái nhưng câu nói tiếp theo của cha anh ta, trong nháy mắt đã đánh anh ta tơi tả.

"Bây giờ con mới nhận ra vị trí của mình sao?"

Nói cho cùng thì Lý Thừa Húc suốt ngày đến nhà Châu Hải Nguyên, ngoài việc tránh họa ra, còn có một lý do nữa, liên quan đến Hứa Thuấn Khâm.

Trước đây hợp tác dự án với anh ta, sau đó Lý Thừa Húc vì phải giúp đỡ Kiều Tây Diên, nhiều việc đều do Lý Tùng Kiều phụ trách.

Dự án này vốn giao cho một số giám đốc quản lý cấp dưới là được nhưng người phụ trách lại là Hứa Thuấn Khâm, người này là người thừa kế do lão Hứa đích thân chỉ định, Lý Tùng Kiều hễ rảnh là đích thân gặp anh ta.

Qua lại nhiều lần, hai bên cũng quen nhau.

Sau khi Hứa Diên Phi mang thai, hai người gặp nhau, Lý Tùng Kiều đương nhiên sẽ khách sáo chúc mừng, nói đến chuyện phát hiện ra mang thai như thế nào, không thể không nhắc đến gia đình Châu Hải Nguyên.

Lý Tùng Kiều nheo mắt:

Thì ra hai bé con nhà Châu Hải Nguyên còn có chức năng này sao?

Ông ta cho rằng Lý Thừa Húc và Kiều Tây Diên không có ý định muốn sinh thêm con, nghĩ chỉ sinh một đứa là xong rồi sao, nên mới sai Lý Thừa Húc đến biệt phủ Minh Châu nhiều hơn, có thể xin vía, sau đó lại sinh phát một cả cặp nữa cũng nên.

Ai mà biết được Lý Thừa Húc mỗi lần đến đây đều ôm chó ngồi ngẩn người.

Nhưng mà hai bé con Lý Bảo Bảo và Châu Bối Bối quả thực đẹp hơn nhiều so với lúc mới sinh, mặc dù ngũ quan chưa nảy nở nhưng cũng là hai cục bột trắng trẻo.

Có lúc Lý Chỉ Yên nghỉ ngơi trên lầu, Châu Hải Nguyên chép kinh, sẽ đặt hai bé con ở bên cạnh, tụi nhỏ cũng đều ngoan ngoãn, nằm trong nôi, nghiêng đầu nhìn Châu Hải Nguyên, cánh tay nhỏ nhắn như củ sen, vung loạn xạ, đôi mắt đen sáng ngời thi thoảng lóe lên tia ánh xanh.

Vì có trẻ con nên Châu Hải Nguyên cũng đổi thói quen đốt hương trong thư phòng, chỉ bật kinh kịch y y nha nha, hình như hai bé có thể nghe hiểu, cũng không khóc quấy.

"Tôi nói Châu tam, các con còn nhỏ như vậy, cậu cho tụi nhỏ nghe kinh kịch sao? Sao không bật nhạc nhẹ nhàng hơn?"

Lý Thừa Húc đã có con nên khá hiểu biết về phương diện này.

"Bật nhạc khác thì có vẻ không hiệu quả lắm, loại có tiết tấu này thì tụi nó lại rất thích." Châu Hải Nguyên cầm bút lông nhỏ, đang chép kinh Phật, nét chữ thanh mảnh đẹp đẽ, cứng cáp mạnh mẽ.

"Hai người khẩu vị khá giống nhau."
Không lâu sau, bọn nhỏ đói, Châu Hải Nguyên ra ngoài lấy sữa cho con, Lý Thừa Húc nheo mắt, nhìn chằm chằm vào hai bé con trước mặt.

"Mau lớn lên, cha nuôi sẽ đưa anh trai tới đi chơi với các con."

Lý Bảo Bảo và Châu Bối Bối tựa như có thể hiểu được, thi nhau chớp chớp mắt, "ah ah" vặn vẹo người.

"Hê hê, đừng học theo ba các con, ba các con không phải thứ tốt lành gì, sau này theo cha nuôi đi, cha nuôi sẽ cho các con ăn ngon uống sướng, cha nuôi có nhiều tiền lắm, biết không?"

Lý Thừa Húc đưa tay hết chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bé này, lại chọc chọc mũi nhỏ của bé khác.

Chậc ——

Vừa mềm vừa mịn, lại còn trắng trẻo.

Giống như Kiều Chấp Sơ trước đây, hệt như một cặp bánh bao trắng nhỏ, muốn véo một cái.

Dù sao lúc này cũng không có ai, anh ta thực sự ra tay.

"Áu ơ ——" Tuyết Cầu ngồi xổm trên mặt đất, hú lên một tiếng.

"Suỵt, nếu còn kêu nữa thì tin hay không tao đánh cho."

Chó con: "......."

Sau đó một người nào đó đối diện với khuôn mặt của hai đứa nhỏ...

"Hê hê, cha nuôi đến rồi!"

Chỉ có điều, Châu Bối Bối vốn là một bé con Omega, trời sinh mẫn cảm hơn anh trai Alpha rất nhiều, bé không biết người trước mắt định làm gì, nhưng bản năng cho biết người này chắc chắn định "hại" bé và anh trai.

Cho nên, Châu Hải Nguyên còn chưa đến cửa thư phòng, đã nghe thấy tiếng khóc của hai con nhà mình vọng ra từ trong phòng.

Đẩy cửa vào phòng, anh thấy Lý Thừa Húc đứng bên nôi với vẻ mặt bối rối.

Ánh mắt không thể tin được, hai tiểu yêu này...

Anh ta rõ ràng còn chưa kịp làm gì tụi nó.

Châu Hải Nguyên không nói gì, trước tiên là thành thạo kiểm tra tã, tưởng là một trong hai tè dầm nhưng thấy mông của cả hai đứa nhỏ rất khô ráo, anh hơi cau mày, "Sao tự nhiên lại khóc?"

"Tôi biết sao được, có thể là đói rồi."

"Dọa chết tôi rồi, Châu tam, hai con nhà cậu khóc dữ quá, giọng còn to nữa."

"Muốn hất tung mái nhà lên rồi, dọa tôi một phen."

...

Lý Bảo Bảo và Châu Bối Bối khóc đến khản cả giọng, mặt đỏ bừng, đặc biệt là em trai, thút thít đáng thương vô cùng.

Châu Hải Nguyên đặt anh trai xuống, bế em trai lên, vỗ về, "Khóc cái gì? Không phải đã lấy sữa cho các con rồi sao?"

Nói rồi đưa bình sữa qua, trước đây hai đứa uống sữa là nín khóc, lần này uống rồi vẫn khóc, suýt thì sặc sữa.

"Lý Thừa Húc, lúc nãy tôi không có ở đây, cậu không làm gì hai con tôi chứ?" Châu Hải Nguyên nhìn ánh mắt của người nào đó, trông rất hoang mang, không nhịn được mà đoán già đoán non.

"Sao có thể chứ, tôi có thể làm gì với tụi nhỏ?" Lý Thừa Húc cười gượng, chết tiệt, đúng là con của đôi vợ chồng này, hại người là giỏi, còn biết ăn vạ?

Châu Hải Nguyên lần lượt ôm từng bé lên, đi đi lại lại trong phòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho bé, không ngừng dỗ dành, sau năm sáu phút, có lẽ là khóc mệt rồi, hai anh em mới trái phải dựa vào vai Châu Hải Nguyên, vai nhỏ run lên, rõ ràng là khóc dữ dội.

"Lấy ít giấy qua đây, lau mũi cho tụi nó giúp tôi." Châu Hải Nguyên nhìn về phía Lý Thừa Húc.

Lý Thừa Húc bất lực, đành phải nghe anh nói, giật lấy khăn giấy, định tiện tay dỗ dành một chút, tay còn chưa chạm vào, hai đứa nhỏ nào đó đã khóc òa lên...

Tay anh ta run lên, thấy Châu Hải Nguyên liếc nhìn mình một cái lạnh lùng, trong lòng thầm chửi một câu...

Anh còn chưa chạm vào con, hai nhóc con này khóc cái gì chứ.

"Nó sợ cậu." Châu Hải Nguyên nói thẳng.

"Tôi đẹp trai phong lưu, tuấn tú như ngọc, tụi nó sợ tôi làm gì, tôi còn muốn làm cha nuôi của tụi nó cơ!" Lý Thừa Húc cau mày, "Với khuôn mặt này của tôi, ai nhìn vào mà không khen đẹp trai?"

"Bảo Bảo, Bối Bối, nhìn cho kỹ đi, ta trông đáng sợ lắm sao?"

Lý Thừa Húc vừa mới tiến lại gần, hai bé con Bảo Bảo và Bối Bối khóc càng dữ dội hơn.

"Cậu tránh xa tụi nó ra." Châu Hải Nguyên cau mày, "Đứng sang bên kia đi."

Vị trí mà Châu Hải Nguyên nói...

Không phải là vị trí riêng của Tuyết Cầu sao?

Tên khốn này có ý gì đây.

Tuyết Cầu thấy Lý Thừa Húc đi về phía mình, ban đầu nằm sấp, sau đó đứng dậy, rồi một người một chó...

Nhìn nhau!

Tuyết Cầu: Tại sao lại đến giành địa bàn với chó?

Nhưng tụi nhỏ cứ khóc mãi, đặc biệt là em trai Omega, giọng vừa to vừa vang, khiến người ta đau đầu, Lý Thừa Húc không còn cách nào khác, đành phải ngồi xổm ở góc, ngay lập tức Châu Bối Bối ngừng khóc, anh trai Bảo Bảo cũng nhanh chóng nín theo, Châu Hải Nguyên cho hai con bú bình, rồi bế thẳng lên lầu, sau đó mới quay lại tìm Lý Thừa Húc "Tính sổ."

Lý Thừa Húc thực sự cũng rất ấm ức.

Anh ta không nhịn được chỉ muốn véo má hai cục tuyết kia một chút, chỉ là còn chưa kịp ra tay, đã tự thấy mình quá tàn nhẫn, nên chỉ dùng đầu ngón tay khẽ chọc chọc, kết quả là Châu Bối Bối khóc ré lên, anh trai Lý Bảo Bảo giống như nhận được tín hiệu cũng khóc...

Còn khóc ngày càng thảm thiết, anh ta cũng ngơ ngác!

Sao tự nhiên lại...

Chẳng lẽ là vì biểu cảm của mình vừa rồi rất kỳ quái?

Khiến Châu Hải Nguyên sau khi trở về, nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn một kẻ biến thái.

"... Không phải Châu tam, tôi thực sự không làm gì tụi nó?"

"Chạm vào tụi nhỏ rồi?" Châu Hải Nguyên nheo mắt.

"Chạm thì có chạm nhưng tôi..."

"Được rồi, đừng giải thích, tôi hiểu rồi."

Châu Hải Nguyên dường như đã phán quyết, người này chắc chắn đã làm chuyện quá đáng với hai con trai mình, mới dọa tụi nhỏ thành như vậy.

Lý Thừa Húc nhìn vẻ mặt của anh, biết rằng tên này sau này chắc chắn sẽ tìm cách hãm hại mình, vừa định giải thích, Thập Phường gõ cửa bước vào, "Tam gia, lão gia đến rồi."

Hai người chưa kịp ra ngoài, lão Châu đã bước vào cửa thư phòng.

"Ban đầu muốn đến xem hai đứa nhỏ, nghe nói vừa mới ngủ." Dạo gần đây tinh thần của Châu thủ tướng rất tốt, ngoài việc nhà có thêm một đứa cháu trai Omega, cả nhà con thứ hai cũng sắp về thủ đô, từ rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái.

"Ông già nhà cậu tinh thần thật tốt." Lý Thừa Húc lè lưỡi.

Châu Hải Nguyên không để ý đến anh ta, đón cha mình vào cửa.

"Ba, sao ba đến mà không gọi điện trước?"

"Ra ngoài họp, đi ngang qua nên muốn đến thăm."

"Ba ngồi đi." Châu Hải Nguyên đỡ ông ngồi vào vị trí của mình.

"Đây là..." Mắt lão Châu sáng lên, nhìn thấy tờ giấy tuyên chỉ bị Châu Hải Nguyên đè dưới một chiếc thước trấn, trên đó liệt kê rất nhiều tên người, "Danh sách khách mời tiệc đầy tháng phải không."

"Vâng, vẫn chưa viết xong, định ngày mai gửi đến nhà cũ để ba xem qua." Vì mới kết hôn không lâu, danh sách khách mời đều đã có sẵn, không thay đổi nhiều.

"Đã nghĩ ra tên cho hai đứa nhỏ chưa?" Lão Châu nheo mắt.

Nói đến chuyện đặt tên, cũng đủ đau đầu, mỗi nhà đều đưa ra rất nhiều cái tên, ngay cả nhà họ Kiều cũng gửi đến hơn mười cái tên để lựa chọn, tên càng nhiều, chứng khó lựa chọn càng tăng.

Đến giờ vẫn chưa đặt được tên.

Thập Phường, Thập Giang, hoặc bên ngoài đều gọi là hai tiểu Tam gia, còn người nhà chỉ có thể gọi là Bảo Bảo và Bối Bối.

"Chưa, để Chỉ Chỉ chọn, em ấy vẫn chưa đưa cho con một câu trả lời chính xác."

Thực ra Châu Hải Nguyên không quan tâm lắm đến việc hai con họ gì, cho dù đều theo họ mẹ là Lý thị, anh cũng không có ý kiến, lúc cậu sinh con đã chịu không ít tội, đương nhiên phải tôn trọng ý kiến của cậu ở mức độ lớn nhất.

"Người Lý thị và nhà Aslan cũng không đưa ra ý kiến thống nhất sao?" Lão Châu nheo mắt.

"Ba mẹ cũng đều tùy Chỉ Chỉ."

Lý Chỉ Yên thực sự mắc chứng khó lựa chọn, nhà người ta chỉ chọn một cái tên đã khó, nhà cậu đây lại cả cặp, cả ngày nhìn một đống tên, thậm chí còn cầm phần mềm, ở đó tạo ra tám chữ, xem có thiếu gì trong số mệnh không, có cần bổ sung gì không.

"Dạo trước ba gặp đại sư Phổ Độ, trò chuyện một lúc, ông ấy nói sau này hai đứa nhỏ đều sẽ có thành tựu lớn, về phương diện đặt tên, có thể hướng đến những cái tên lớn, như thiên, địa, hướng đến những cái tên lớn thì tốt hơn."

Lý Thừa Húc ngồi một bên, im lặng lắng nghe.

Thiên, địa?

Hướng đến những cái tên lớn?

Lý Vũ Trụ, Châu Ngân Hà...

Đây là thật sự muốn lên trời sao.

Châu Hải Nguyên gật đầu, không nói gì.

Sau đó thấy ông lão cầm lấy cây bút lông ở một bên, chấm mực vào nghiên, viết bốn chữ lên một tờ giấy tuyên chỉ.

[Khâm Nguyên- Chúc Phượng]!

Lý Thừa Húc tiến lại gần nhìn, "Bốn chữ này có ý nghĩa gì?"

Lão Châu cười nhẹ, "[Sơn Hải kinh] ghi lại, núi Côn Vân, có năm trăm loài thần thú, lại chỉ có hai loài chim, một hình dạng như ong, to như chim uyên ương, tên là Khâm Nguyên, còn lại là phượng hoàng chín đầu ngũ sắc, cửu thiên cửu địa, cửu tuyền cửu trùng, nguy hiểm tột độ. "

"Khâm Nguyên đụng vào chim thú thì chim thú chết, đụng vào cây thì cây héo."

"Chúc Phượng ba năm không bay, một khi đã bay là bay cao ngút trời, ba năm không hót, nếu hót sẽ kinh động lòng người."

Lý Thừa Húc nhìn Châu Hải Nguyên, đột nhiên nghe thấy văn cổ, không phản ứng kịp, "Ý là gì?"

"Đây là tên của hai loài thần thú thời cổ đại, nghe nói chạm vào cái gì thì cái đó đều phải chết, đốt thú thì thú chết, chạm cỏ thì cỏ héo."

Lý Thừa Húc cau mày, "Bạo ngược vậy sao?"

"Omega của nhà ta, bạo ngược thì sao?" Lão Châu viết xong bốn chữ to, đặt bút xuống, cười lớn.

Lý Thừa Húc dựa vào Châu Hải Nguyên, hạ giọng, "Ông già thực sự thích hai bé con nhà cậu, đặc biệt là em trai Omega, cậu xem tên của những đứa cháu khác, Tư Niên, Hạo Dân, Tẩm Dạ, ngay cả cháu ngoại Trì Trì... Tất cả đều theo phong cách trầm ổn, khiêm tốn."

"Sao đến đây lại trở nên điên cuồng như vậy."

"Nếu sau này hai đứa trẻ này là mấy thứ đen tối, tôi thấy cả thủ đô này đều không chứa nổi tụi nó, hai cái tên này quá phô trương."

...

"Hai người các người thì thầm gì đó? Có ý kiến gì thì nói thẳng ra." Lão Châu nhìn hai người ở bên cạnh, "Có thể dùng hai cái tên này không!"

"Con không có ý kiến gì, chỉ muốn nói với Chỉ Chỉ một tiếng." Châu Hải Nguyên trực tiếp đẩy Lý Chỉ Yên ra.

Lão Châu hừ lạnh, thằng nhóc này đúng là biết đổ lỗi, biết ông không thể đi đe dọa Lý Chỉ Yên để đưa ra quyết định.

Lúc này Lý Chỉ Yên đang ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt bày mấy chục cái tên, chứng trầm cảm sau sinh của cậu có lẽ bắt đầu từ việc đặt tên, cậu đã nghĩ đến mức sắp hói đầu rồi.

Về việc đặt tên cho hai con mình, Châu Hải Nguyên vẫn suy nghĩ, phải cố gắng đặt tên thật khiêm tốn nhưng phải hàm súc, chỉ là hôm đó ông nội đến, ở lại ăn tối, trên bàn ăn đã nói rằng mình đã đặt tên cho Bảo Bảo và Bối Bối.

[Châu Khâm Nguyên - Châu Chúc Phượng.]

"Các con thấy cái tên này thế nào?" Ông nội cười ha hả, rõ ràng là ông rất hài lòng.

Nghiêm Bác Văn và Châu Mẫn Nghi nhìn nhau, việc đặt tên hoàn toàn giao cho Lý Chỉ Yên, đương nhiên là không có ý kiến, vì vậy trong lúc nhất thời, Lý Chỉ Yên trở thành tâm điểm của mọi người.

Lý Chỉ Yên vốn đã rất đau đầu về cái tên, đề nghị của cha chồng được coi là giải quyết được vấn đề cấp bách.

"Khụ..." Châu Hải Nguyên ho khan, đưa mắt ra hiệu cho vợ.

Như Lý Thừa Húc đã nói, cái tên này quá bá đạo.

Nhưng Lý Chỉ Yên lại nghiêng đầu sang một bên, nhìn Bảo Bảo và Bối Bối đang được bảo mẫu bế, đi đi lại lại trong phòng khách, "Đặt tên cho các con là Khâm Nguyên và Chúc Phượng, con thấy hay không?"

Đứa trẻ nào hiểu được những điều này, thấy mẹ cười với mình thì hai đứa thi nhau đáp lại, "A a..."

"Khụ khụ..." Châu Hải Nguyên lại ho mạnh.

"Sao thế? Họng không khỏe à?" Lão Châu khẽ hừ.

Dưới mí mắt của ông mà ra ám hiệu, có phải coi ông là người chết không?

Lý Chỉ Yên giống như không nhận được tín hiệu của chồng mình, quay đầu cười gượng với lão Châu, "Con thấy rất hay, rất hay."

"Vậy thì quyết định như vậy, ha ha..."

Ông nội ăn xong, ngửa mặt lên trời cười lớn rồi ra ngoài.

Lúc trở về phòng, Lý Chỉ Yên đang thay tã cho Châu Bối Bối, Châu Hải Nguyên đứng ôm Lý Bảo Bảo bên cạnh, "Em có biết cái tên này có ý nghĩa gì không?"

"Biết chứ."

Phu nhân Vu Yến Viên là bậc thầy thư họa Trung Quốc, Khâm Nguyên và Chúc Phượng là tên của hai loài thần thú hình chim thời thượng cổ, đương nhiên là Lý Chỉ Yên có tìm hiểu.

"Đặt hai cái tên bá đạo như vậy e là không hợp, quá kiêu ngạo."

Lý Chỉ Yên bỗng cười, "Chẳng lẽ một cái tên có thể quyết định cả cuộc đời của hai con sao, em thấy Tưởng Nhị gọi là Tưởng Dịch Hàm, cái tên này rất nho nhã nhưng cuối cùng anh ta lại trở thành người như thế nào?"

Tưởng nhị thiếu lúc này đang ở nhà chịu giày vò về thể xác lẫn tinh thần, hoàn toàn không biết rằng mình đã bị tình đầu của mình chê bai.

"Hơn nữa tên của Tây Diên cũng là tên đặt theo địa danh, quê ngoại của mẹ anh ấy, vậy thì có thể quyết định được điều gì?"

"Hải Nguyên, tên chồng là đại dương rộng lớn, nhưng chồng cũng không phải là người rộng lượng."

Châu Hải Nguyên không ngờ rằng, ngọn lửa này lại cháy đến đầu mình, "Chồng còn không rộng lượng sao?"

Cả giới thượng lưu ở Bắc Kinh đều nói anh phóng khoáng.

"Bình thường chồng rộng lượng nhưng nếu muốn làm chuyện gì đó thì cũng rất tính toán."

"Vậy là em đồng ý với đề nghị của ba?"

"Chủ yếu là thấy khá hay."

"...... "

Châu Hải Nguyên không ngờ rằng, lý do cuối cùng mà vợ mình đưa ra lại là thế này?

Hay!

Nhưng nếu như tên đã định thì ngày hôm sau chắc chắn Châu Hải Nguyên phải đến cơ quan đăng ký hộ khẩu để xin nhập hộ khẩu cho thằng bé, khi nhìn thấy thêm hai cái tên trên sổ hộ khẩu, trong lòng anh không hiểu sao lại mềm mại.

**

Tiệc đầy tháng của Lý Bảo Bảo và Châu Bối Bối được tổ chức vào tháng tám, mấy ngày trước đúng vào đợt bão, Châu Hải Nguyên và Lý Chỉ Yên còn lo lắng, thời tiết xấu như vậy, tiệc rượu e là không tổ chức được, không ngờ rằng trước tiệc đầy tháng hai ngày.

Gió lặng mưa ngừng, mặt trời ló dạng, vạn vật tươi tốt.

Ông nội nói thẳng, hai đứa nhỏ nhà họ chính là phúc tinh.

Ngày tiệc đầy tháng, những người đến dự đương nhiên không thể so sánh với lúc đám cưới, nhưng dù sao cũng là ngày vui, mọi người đều bận rộn.

Kiều Vọng Bắc đến từ hôm trước, tất nhiên Kiều Tây Diên và Lý Thừa Húc vội vàng ôm con ném sang biệt phủ Minh Châu, lúc đó Châu Hải Nguyên có chút việc gấp ở công ty, không kịp đi đón, khi về nhà, anh thấy Tiểu Nghiêm tiên sinh đang ôm một quả dưa hấu, cầm thìa, múc một miếng dưa hấu cho mình, rồi lại múc một miếng đưa cho Kiều Chấp Sơ.

Hai đưa đều ăn đầy miệng nước dưa hấu.

Tiểu Nghiêm tiên sinh không biết đút người khác ăn, cơ bản là mạnh mẽ nhồi nhét.

"Chú ạ." Kiều Chấp Sơ nói chuyện sớm hơn những đứa trẻ bình thường nhưng đi lại không được nhanh nhẹn, cần phải vịn vào đồ vật.

"Ừ." Châu Hải Nguyên đánh giá Kiều Chấp Sơ.

So với trước đây, đôi mắt và lông mày của cậu bé đã dài ra, có đôi mắt phượng đặc trưng của nhà họ Kiều nhưng lại mang theo vẻ xinh đẹp rực rỡ đặc biệt của Lý Thừa Húc, lúc này trên mặt còn có chút phúng phính của trẻ con, trông rất đáng yêu.

Nếu thêm vài năm nữa, với dáng vẻ này, e rằng cũng phải người dễ trêu chọc.

"Tối nay làm phiền nhà cậu rồi." Lý Thừa Húc vừa lắc lư chân vừa cười nói như lẽ đương nhiên, dù sao ở đây rộng rãi, anh ta lại có phòng riêng, nên ôm chồng con đến ở luôn.

"Cậu cũng biết khách sáo hai chữ này sao?"

Châu Hải Nguyên vừa dứt lời thì thấy Kiều Tây Diên bên cạnh đột nhiên cười với mình, "Dạo này anh thế nào? Ổn chứ?"

Ý anh ta ám chỉ việc chăm sóc con cái.

"Cũng ổn."

Châu Hải Nguyên sao có thể thừa nhận, Châu Bối Bối là Omega, tính tình cũng miễn cưỡng xem như là dịu ngoan, ăn no thì quay đầu "A a" trò chuyện với anh trai hoặc ba mẹ mấy câu là ngủ, chủ yếu là ông con trai Alpha, có mấy lần buổi tối anh bị thằng con cả làm cho phát điên, thực sự có chút hận không thể đem nó...

Kiều Tây Diên dường như nhìn thấu anh, đi tới vỗ vai anh, "Thực ra đây là quá trình mà người làm cha đều phải trải qua, muốn giải quyết vấn đề, thực ra cũng rất đơn giản."

"Giải quyết?" Châu Hải Nguyên nhíu mày.

"Chỉ một chữ." Kiều Tây Diên coi như đã vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, Kiều Chấp Sơ vẫn luôn có cha mẹ vợ chăm lo, hai vợ chồng anh gần như chỉ có mỗi nhiệm vụ là đẻ, hơn nữa lúc này cậu bé đã biết nói, muốn gì có thể nói, cho dù buổi tối có ngủ chung, cũng không còn ầm ĩ như vậy.

"Chữ gì?" Châu Hải Nguyên tò mò, thứ này còn có cách giải quyết sao.

"Chịu đựng!"

Ánh mắt Châu Hải Nguyên lóe lên, chẳng khác gì nói nhảm.

...

Tiệc đầy tháng được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thủ đô, hôm đó có rất nhiều người đến, Lý Chỉ Yên vẫn luôn ở phòng nghỉ phía sau, những người đến thăm cũng chủ yếu là Omega và nữ Beta.

Đều là tặng quà, khen ngợi xã giao.

"Thím ba, thím đi thay một bộ quần áo, lát nữa phải ra tiền sảnh." Dư Mạn Hề giúp cậu bế Châu Bối Bối.

"Ừm."

Lý Chỉ Yên thay quần áo ra ngoài, trong phòng nghỉ lại có thêm một người, chính là Omega đã bắt được bó hoa cưới trong ngày cưới, cậu ta dường như rất thích trẻ con, đang cầm đồ chơi trêu chọc Lý Bảo Bảo.

"Châu tiểu phu nhân." Cậu ta nhìn Lý Chỉ Yên, cười chào hỏi.

"Chào anh." Lý Chỉ Yên nheo mắt.

"Tưởng đại thiếu cũng ở ngoài nhưng sợ thím không tiện nên không vào." Dư Mạn Hề nói.

"Tôi đi gọi anh ta." Lý Chỉ Yên nói rồi mở cửa, anh em nhà họ Tưởng đều ở bên ngoài, "Mời hai người vào ngồi."

Tưởng nhị thiếu đánh giá Lý Chỉ Yên, vẫn yếu ớt mảnh mai nhưng cả người khí sắc rất tốt, vóc dáng cũng phục hồi tốt, nhìn qua, dường như còn có chút ngây thơ, hoàn toàn không giống một người đã làm mẹ.

"Tưởng đại thiếu về thủ đô lúc nào vậy?"

Lý Chỉ Yên cười nói, "Hôm trước Hải Nguyên còn muốn mời anh về ăn cơm, nói anh ở quê, không kịp về."

"Tối qua." Lời Tưởng Đoan Nghiễn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy từ bên trong truyền ra mấy tiếng kêu kinh hãi.

Anh ta hành động rất nhanh, gần như vượt qua Lý Chỉ Yên lao thẳng về phía trước.

"Sao vậy?"

Omega đó bị anh ta kéo tay, cả người suýt nữa đâm vào lòng anh ta.

"Đứa bé…" Omega luống cuống giơ hai tay lên, trên quần áo có vết nước rõ ràng.

Nói chính xác thì là vết nước tiểu.

Vì lát nữa phải bế hai đứa nhỏ ra ngoài cho mọi người xem, Dư Mạn Hề đặt Châu Bối Bối xuống, định kiểm tra tã cho hai bé, kết quả Lý Bảo Bảo đột nhiên tè ra, lúc đó cậu ta đứng gần nên tè thẳng vào người cậu ta.

"Cái gì?" Tưởng Đoan Nghiễn có vẻ như không phản ứng kịp.

"Anh đừng đụng vào em!" Omega giật tay ra, cũng sợ nước tiểu dính vào người anh ta.

Hành động này khiến mặt một người nào đó bỗng chốc…

Sụp đổ.

"Xin lỗi nhé, chuyện đó... Thím ba, thím tìm cho cậu ấy một bộ quần áo để thay đi, Khâm Nguyên nhà thím tè vào người khác rồi." Dư Mạn Hề rất đau đầu.

Thằng nhóc hỗn xược này, lúc nãy không tè, chuyên đợi lúc thay tã mới tè à?

Lý Bảo Bảo thì lại như không có chuyện gì xảy ra, còn ê a ê a vặn vẹo người "trò chuyện" với em trai nằm bên cạnh.

"Thực sự xin lỗi, anh đợi một chút." Lý Chỉ Yên cũng trừng mắt nhìn con trai lớn nhà mình, thằng nhóc hư này.

"Không sao đâu." Nam Omega vừa định ngăn Lý Chỉ Yên lại, "Lau quần áo một chút là được rồi, không cần phiền phức như vậy…"

Nhưng chưa kịp nhấc chân, cổ tay đã bị người ta nắm lấy, kéo về vị trí cũ.

"Là tôi thấy ngại, tôi mang theo mấy bộ quần áo, anh chọn một bộ đi, chỉ là không phải quần áo mới, anh đừng chê nhé." Lý Chỉ Yên cười xin lỗi.

Cậu không còn cách nào khác, đành phải đi chọn một bộ quần áo, chỉ là tay của một người nào đó vẫn không buông ra.

Khiến cho cả phòng người đều chăm chú nhìn hai người.

Tưởng nhị thiếu ngẩng đầu nhìn trần nhà, huýt sáo, làm nền…

"Chuyện đó, em đi thay quần áo đây." Omega nhìn Tưởng Đoan Nghiễn, rõ ràng là muốn anh ta buông mình ra.

"Ừ."

Tưởng Đoan Nghiễn buông tay ra nhưng mà…

Cậu ta vào trong, cửa không đóng, có người lập tức lẻn vào nhà vệ sinh, cả căn phòng trở nên im ắng.

Lý Chỉ Yên ho khan, "Tiệc đầy tháng sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi!"

Cậu nhanh chóng thay tã cho con trai, bế Lý Bảo Bảo đi ra tiền sảnh, còn Dư Mạn Hề bế Châu Bối Bối theo ngay phía sau.

Không nên ở lại đây lâu, hóa ra ngài Tưởng lại là người như vậy sao?

Mịa ơi ——

Lý Chỉ Yên chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Khi hai người xuất hiện ở tiền sảnh thì đã nửa tiếng sau.

Tưởng nhị thiếu nhìn hai người ngồi một bên, cúi đầu uống nước.

Thay quần áo mà mất nửa tiếng, hai người ở trong đó làm gì vậy?

Tôi không biết gì cả, tôi cũng không dám hỏi.

**

Còn Châu Tư Niên ở một bên khác cũng đau đầu không kém, vì con gái nhà mình đang co ro trong lòng anh, chỉ vào Tiểu Nghiêm tiên sinh, lắp bắp nói, "Anh... không, chơi..."

Tiểu Nghiêm tiên sinh có bạn chơi là Kiều Chấp Sơ, căn bản không để ý đến Châu Ngư, rõ ràng hai đứa thân thiết hơn.

Cô bé chạy theo sau mông hai đứa mười mấy phút, hai đứa cũng không để ý đến cô bé, Châu Ngư tủi thân đi tìm cha kể khổ.

Châu Tư Niên cau mày, "Vậy chúng ta không chơi với họ nữa."

Lúc này, Châu Sinh ngồi ở một bàn đi tới, cầm một viên kẹo trên bàn, đưa đến trước mặt cô bé, "Anh chơi với em nhé?"

Châu Ngư tủi thân không nói gì.

"Ăn kẹo không?"

Cô bé gật đầu...

Châu Tư Niên nhìn con gái mình tủi thân, anh là cha, vốn có thể phát huy tác dụng, có thể nhân lúc cơ hội này khiến con bé dựa dẫm vào mình hơn...

Không ngờ lại bị người khác giành mất.

Anh nhìn chằm chằm cậu nhóc, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu cháy cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #abo