Chương 19

Editor: Nổ

Hạ Tây Châu ngủ một giấc từ lúc trở về từ bệnh viện. Căn hộ cách âm rất tốt, Thẩm Tư Phi đi vào cũng không đánh thức hắn.

Có câu 'bệnh tới như núi sập' một chút cũng không sai, Hạ Tây Châu toát ra hơi thở yếu ớt sau một trận ốm nặng, cả người không có bao nhiêu sức sống.

Đệm giường của hắn là màu xám, rèm cửa màu lam đậm, chắn ánh sáng rất tốt, cả phòng đều là màu tối, lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Rất giống với tính cách và thói quen của hắn.

Điểm bất đồng chính là, bên trong góc ghế sô pha có hai con thú bông, chú chó Shiba ngu ngốc màu vàng cam là màu sắc ấm áp duy nhất.

Hạ Tây Châu mở cửa phòng, mùi cơm bên ngoài phảng phất bay trong không khí, khiến cả người hắn ngẩn ra.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới trong nhà mình sẽ xuất hiện người thứ hai, ngoại trừ trợ lý hắn đến vì công việc. Hắn cũng chưa từng mời bạn bè tới nhà, đây là chuyện không bao giờ xảy ra.

Bạn bè hắn ở nước ngoài đều biết, người thừa kế Hạ gia hung ác, lãnh khốc có chứng ám ảnh sạch sẽ cực độ, cực đoan đến mức cấm tuyệt đối người khác đến nhà hắn, giống như một tên quân vương chiếm giữ lãnh địa của mình.

Hạ Tây Châu mới chậm rãi nhớ tới lúc sáng hắn đưa chìa khóa cho trợ lý, nhờ cô chuyển cho Thẩm Tư Phi.

Kết quả là Thẩm Tư Phi thật sự đến. Điều này làm cho hắn rất bất ngờ.

Cơm chín tỏa mùi thơm dịu tự nhiên, còn có hương sữa nhàn nhạt.

Cửa bếp đóng lại, Thẩm Tư Phi rửa bát trong bồn rửa, không để ý đến thế giới bên ngoài.

Bên trong, làn sương trắng bốc hơi khiến Hạ Tây Châu sinh ra cảm giác động lòng kỳ lạ. Như một kẻ lang thang, chợt dừng chân và nín thở, lưu luyến không khí một gia đình ấm áp.

Nhiều năm như vậy, Thẩm Tư Phi chắc cũng đã cân nhắc đến việc kết hôn, thành thạo nhiều kỹ năng như vậy là muốn biến mình thành người đàn ông tốt của gia đình.

Hạ Tây Châu giơ tay gõ cửa, Thẩm Tư Phi quay đầu nhìn hắn, rót một cốc nước ấm đưa tới, "Dậy rồi?"

Hạ Tây Châu nhận cốc nước từ tay anh uống hết, lịch sự nói cảm ơn, ánh mắt dừng ở cái tạp dề trên người anh một chút.

Thẩm Tư Phi cảm thấy xấu hổ, vội vàng cởi tạp dề xuống treo nó sang một bên, "Cháo rất nhanh sẽ chín, ở trong nồi, tự mình ăn. Đã nói là giúp anh nấu cháo, nấu xong rồi tôi về trước đây."

Có thể là do đầu óc nóng lên nên anh mới đến đây nấu cháo cho Hạ Tây Châu, nhưng cũng không có nghĩa là anh nguyện ý hầu hạ hắn, hoặc là nói, không thể cùng Hạ Tây Châu cùng ăn trên một bàn cơm.

Thẩm Tư Phi luôn cảm thấy không thoải mái khi ở một mình với Hạ Tây Châu.

Hạ Tây Châu khẽ nhíu mày, sau đó điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên, hắn nói: "Cậu chờ một chút, tôi nghe điện thoại."

Thẩm Tư Phi dừng bước chân lại.

Ý tứ của anh rất rõ ràng, là muốn rời đi trước, nhưng Hạ Tây Châu lại có vẻ nóng lòng, tựa hồ có chuyện quan trọng gì chưa nói xong, theo lễ phép và giáo dục, vội vã rời đi là rất thất lễ.

Hạ Tây Châu đi tới trước cửa thủy tinh ở ban công, không đi ra ngoài, hắn hơi lên giọng: "Vâng, ông nội, là cháu."

Đọc Full chương tại Wordpress: lachoalau0207.wordpress.com

Chúc mừng năm mới tất cả mọi người (✿◠‿◠)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro