Chương 2
Răng nanh giống như một cây tiêm, sắp đâm vào tuyến thể.
"Ư......"
Chỉ kém một mm, răng nanh khó khăn dừng lại, không thể tiến xa hơn nữa.
Sedland ra sức nâng cổ lên, không khí cực kì loãng, làm gã sắp hít thở không thông.
Ngón tay trắng nõn của Hà Hoan bóp chặt cái cổ thô to của Sedland, tạo thành sự tương phản rõ rệt với làn da đỏ bừng của đối phương.
"A,......" Trong miệng Sedland phát ra âm thanh đau đớn, hai tay gã vẫn còn nắm chặt Hà Hoan.
Từ trong ánh mắt giãy giụa của gã cũng có thể nhìn ra được, gã vẫn đang ở trong kỳ phát tình, cùng với cảm giác nghẹt thở như sắp tử vong.
Hà Hoan kinh ngạc, mặt mày Sedland tím tái như vậy rồi, thế mà gã còn muốn đánh dấu y, chẳng lẽ gã không sợ chết?
Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi alpha bị omega dẫn dụ đến mức phát tình, sẽ không làm ra hành động đánh mất lý trí như vậy.
Cuối cùng, Hà Hoan chán ghét trò chơi dơ bẩn này, trước khi Sedland tắt thở đã thả lỏng tay ra.
Alpha to lớn bởi vì thiếu oxy, hai mắt trắng dã, môi tím đen.
Cả người Sedland run rẩy cuộn tròn trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng hít thở "Hô hô", giống như một con chó mới bị cắt cổ.
Đáng sợ hơn chính là, hai tay gã còn nắm chặt Hà Hoan.
Hà Hoan dựa vào vách tường, có chút suy yếu.
Cơ thể này vốn gầy yếu, y vì độ kiếp nên mới bị tổn thương linh hồn, pháp lực chưa hồi phục lại, lại vì ngăn chặn Sedland mà dùng hết rồi.
Hà Hoan đi vòng qua người Sedland, mới phát hiện hai chân y đã mềm nhũn như bùn lầy, suýt nữa là ngã xuống sàn nhà.
Tin tức tố mạnh mẽ của alpha, hoàn toàn kích thích nhiệt độ trong kỳ phát tình mà y đang cố gắng kiềm chế.
Y cần phải lập tức, lập tức tìm một alpha, nếu không y sẽ đi gặp Diêm Vương như nguyên chủ mất.
Hà Hoan đẩy cửa phòng, bên ngoài là một rừng cây xanh um.
Y mới nhớ ra nguyên chủ bởi vì kì phát tình, cố ý tìm một khu biệt thự cách xa thành thị.
Khu biệt thự này mới được xây dựng, để thỏa mãn sở thích của nhà đầu tư, mỗi một căn biệt thự đều có một khu rừng nhỏ.
Sang trọng đến trình độ nào?
Đó là bạn vừa ra khỏi cửa, cũng đừng nghĩ đến việc dựa vào hai chân để đi ra ngoài.
Tìm một alpha hợp ý? Quả thật là như mò kim đáy biển.
Nhưng y không thể từ bỏ, Sedland sẽ sớm đuổi kịp, đến lúc đó y sẽ không thể ngăn cản đối phương đánh dấu y.
Từ nơi này đến cổng lớn cách khoảng hai km, sử dụng pháp lực, y lập tức đến nơi.
Lúc này lại giống như lạch trời.
Mỗi một bước y di chuyển, đều như đang bôn ba trong vũng bùn.
Mồ hôi từ trên trán rơi xuống, trượt qua cằm, nhỏ xuống bùn đất, tạo thành những đốm đen nhỏ.
Tinh thần Hà Hoan càng ngày càng hoảng hốt, mồ hôi làm mờ tầm nhìn của y, bước chân cũng trở nên máy móc.
Cuối cùng, một cục đá vướng chân, y ngã xuống mặt đất, không thể nhúc nhích.
Trong mê mang, y lại cảm nhận được tin tức tố kinh tởm của Sedland.
Càng ngày càng gần......
Y xua tay, tưởng tượng người này thành ruồi bọ mà xua đuổi.
Như thể trời cao nghe thấy nguyện vọng của y, tin tức tố của Sedland đã nhanh chóng rời xa.
Thay thế, là một tin tức tố mới, mạnh mẽ dữ dội hơn.
Giống như một thanh kiếm hư ảo, chém ngang trời mà đến.
Cho dù đang mê mang, Hà Hoan cũng không khỏi rùng mình trước tin tức tố lạnh lẽo bá đạo ngang ngược này.
Dường như đối phương đang nói cái gì đó với y, tiếng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello.
"Thuốc ức chế của cậu đâu?"
Hà Hoan nghe không hiểu, nhưng y thích giọng nói đó, không kiềm được mà ôm lấy chủ nhân của giọng nói ấy.
Đối phương lại kéo y ra, tiếng nói càng thêm đè nén, khàn khàn mà lặp lại nội dung tương tự.
Cuối cùng, đối phương bị y làm phiền đến mức không thể chịu nổi: "Cậu xác định?!"
Trong tai Hà Hoan không còn nghe thấy điều gì nữa, chỉ một lòng truy đuổi tin tức tố của đối phương.
Ngay sau đó, một bàn tay mạnh mẽ đặt trên gáy y, không có chút do dự nào, trực tiếp đâm thủng tuyến thể y, dễ dàng hoàn thành đánh dấu.
"Như cậu mong muốn......".
Đánh dấu tạm thời làm đầu óc Hà Hoan dần dần lạnh xuống, tâm trí cũng chậm rãi tỉnh táo.
Hà Hoan ngẩng đầu lên, biết được chính mình đang bị một người đàn ông, một alpha vô cùng mạnh mẽ ôm vào trong lòng.
Đáng tiếc, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới của hắn, nhưng từ đường cong gọn gàng hoàn mỹ này cũng có thể biết được, hắn nhất định là một người đàn ông tuấn tú thu hút.
Hà Hoan rất vừa lòng, y khẽ nhắm mắt lại, mới phát hiện khuôn mặt y đã áp sát vào lòng ngực rắn chắc của đối phương.
Cảm giác rất mạnh mẽ.
......
......
......
Đây là sự thật mà Hà Hoan không muốn đối mặt.
Y không ghét làm chuyện vui sướng với người khác, nhưng không có nghĩa là y thích cả đời chỉ làm chuyện vui sướng với một người.
Omega đối với alpha là một lòng một dạ nghe lời đến già, đúng là đi ngược với thiên lý mà.
Làm một yêu tinh khắc khổ tu luyện ngàn năm chỉ để hưởng thụ trần gian cực lạc. Hà Hoan đã chịu đựng cảm giác cắm rễ ở trong bùn đất, bế quan một trăm năm.
Y xoay người, dùng tay chống cằm, nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.
Ánh mắt thưởng thức giống như cây cọ vẽ tranh, bắt đầu từ cái trán đầy đặn của hắn, cẩn thận khắc họa những đường nét trên khuôn mặt tuấn tú, lòng ngực rắn chắc......
Cơ thể này rất hoàn mỹ, còn lưu lại kiệt tác của Hà Hoan.
Đặc biệt là dấu răng đã đóng vảy ở trên vai.
Vết thương bị cắn đến mức thâm tím, bởi vì bị dính yêu khí, chỉ sợ nửa năm cũng không lành được.
Hà Hoan cười khẽ, thổi một hơi lên vai hắn.
Có thể thấy bằng mắt thường, vết thương đang chậm rãi lành lại, cuối cùng để lại một vết bớt nhạt nhẽo - ấn ký hoa hợp hoan —— chiếc quạt nhỏ màu hồng nhạt.
Ánh bình minh lặng lẽ đẩy tấm rèm nặng nề ra.
"Trời sáng nhanh như vậy sao?" Hà Hoan lẩm bẩm.
Tới lúc phải rời đi rồi.
Hà Hoan duỗi ngón trỏ, phác hoạ hình dáng khuôn mặt của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan góc cạnh hấp dẫn của hắn.
Say mê ngửi tin tức tố sắc bén và nguy hiểm.
Y thích hương vị của người đàn ông này, nhưng cũng thực sự không muốn hương vị này xâm chiếm bản thân.
Phải tìm ra biện pháp, xóa hương vị nam nhân đã đánh dấu ở trên người y.
Nắng sớm đã bò lên giường.
Hà Hoan cẩn thận rời khỏi vòng tay ấm áp của người đàn ông.
Ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của người đàn ông trong chốc lát, Hà Hoan bất đắc dĩ thở dài.
Y duỗi ngón trỏ, đặt ở giữa mày nam nhân, thấp giọng niệm một câu thần chú.
Thật vất vả mới khôi phục được chút pháp lực, rồi lại thi triển phép, pháp lực của y lại cạn kiệt.
Hà Hoan cúi người, hôn lên trán người đàn ông.
Pháp lực của y không đủ, không thể hoàn toàn xóa bỏ ký ức của người đàn ông, chỉ có thể làm mờ khuôn mặt mình trong trí nhớ của hắn.
"Tối hôm qua rất thoải mái, anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, không bằng tôi cho anh một danh hiệu, gọi là F tiên sinh đi!"
Hà Hoan xuống giường nhặt quần áo của mình lên, đã rách nát đến mức không phân rõ cổ áo và cổ tay áo.
"A......"
Hà Hoan có chút oán trách liếc người đàn ông một cái: "Anh phải đền tôi một bộ quần áo rồi."
Omega vừa bị đánh dấu hoàn toàn nên rất yếu ớt, hơn nữa còn cực kì dựa dẫm vào tin tức tố alpha của mình.
Không có omega nào có thể chạy trốn sau khi bị đánh dấu hoàn toàn.
Cho nên người đàn ông kia mới có thể yên tâm ngủ say.
Thiết lập này đối với Hà Hoan mà nói thì không dùng được, tuy rằng eo đau người đau, nhưng chạy trốn vẫn không có vấn đề gì.
Điều duy nhất khiến y khó chịu chính là, hai ngày tiếp theo y vẫn cần tin tức tố của alpha trấn an.
Vì thế......
Hà Hoan thuận tiện mặc bộ quần áo dơ mà alpha vứt bỏ trên sàn.
Sau khi rời khỏi alpha, trên đường về nhà, Hà Hoan mới cảm nhận được trình độ dựa dẫm của omega vào alpha cao bao nhiêu.
Cơ thể y luôn ở trong trạng thái hư không bất mãn, mới một lát đã muốn ôm quần áo dơ của alpha hít một hơi.
A —— thật biến thái!
"Hà Hoan?!"
Hà Hoan ngẩng đầu khỏi quần áo, trên mặt còn lưu lại biểu cảm thoả mãn say mê.
Y thấy trước cổng nhà mình có năm người đang đứng, biểu cảm trên mặt đều rất phong phú, tức giận, khiếp sợ, ghét bỏ......
"Trời ơi, Hà Hoan, con thật sự bị đánh dấu hoàn toàn rồi sao!" Một người đàn bà xinh đẹp đột nhiên lao ra, bà ta nắm tay Hà Hoan, lo lắng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, con mặc......"
Người đàn bà lôi kéo áo khoác trên vai Hà Hoan, áo khoác rơi xuống mặt đất, bên trong là một chiếc áo thun to rộng không vừa người y, trên da thịt là dấu vết loang lổ.
"Này, này......" Người đàn bà che miệng kinh hô.
Hà Hoan lạnh nhạt nhìn bà ta một cái, y nhớ người đàn bà omega này là ai, là mẹ kế Sở Mỹ Huyên của nguyên chủ.
So với mẹ kế của Cinderella, loại mẹ kế này còn độc ác hơn gấp mấy lần.
Hà Hoan nhặt áo khoác lên, y cũng không mặc lại, hào phóng nghênh đón ánh mắt tò mò xen lẫn ghét bỏ của bọn họ.
"Em có cảm thấy thẹn không? Trong tình huống có hôn ước, em từ chối tôi, đi tìm alpha khác!"
Sedland giận dữ giơ tay lên, muốn tát Hà Hoan một cái.
Nhưng gã vừa lao ra được vài bước, đã loạng choạng lùi trở về, suýt nữa không đứng vững được.
Tin tức tố alpha trên người Hà Hoan quá bá đạo, đặc biệt là sau khi bị đánh dấu hoàn toàn, kết hợp với tin tức tố của omega, sinh ra một loại công kích với gã.
Sự công kích này phát ra cảnh cáo với alpha khác, cũng có thể bảo vệ omega của mình.
Hai người đàn ông alpha trung niên đứng ở bên người Sedland cũng nhíu mày.
Khẽ nhúc nhích chân, gượng gạo đứng tại chỗ.
Sedland che lại miệng mũi tính đi lên trước, rất nhanh lại bị đánh bại, gã thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác sợ hãi với tin tức tố này.
Nếu gã vẫn cố tới gần Hà Hoan, tin tức tố này rất có thể sẽ gây tổn thương đến tinh thần lực của gã.
Nhận rõ điều này làm gã cực kì tức giận: "Hà Hoan, cậu thật đê tiện!"
Hà Hoan cảm thấy buồn cười với việc gã thẹn quá thành giận, đang muốn châm chọc, lại bị Sở Mỹ Huyên đoạt trước.
"Sedland, con biết Tiểu Hoan vẫn luôn ngoan ngoãn mà, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, con là vị hôn phu của thằng bé, sao có thể nói như vậy?"
Sedland hung hăng trừng Hà Hoan: "Vị hôn phu? Cậu ta có coi tôi là vị hôn phu không?"
"Không ." Hà Hoan nhẹ nhàng phủ nhận.
Giọng y nghẹn ngào, mang theo dư vị lưu luyến.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hiện trường lập tức im lặng.
Sau khi Hà Hoan bị đánh dấu hoàn toàn, tạm thời không thể phát ra tin tức tố, nhưng tin tức tố mê hoặc thần hồn ngày hôm qua dường như vẫn còn đang lượn lờ quanh mũi gã.
Ánh mắt Sedland tối sầm lại, nhanh chóng tràn ngập hận thù.
Hà Hoan vốn là omega của gã!
Sedland không cam lòng trừng Hà Hoan, đối phương lại không kiên nhẫn mà ngáp một cái.
Hà Hoan ngáp cũng đánh thức mọi người khỏi sự kinh ngạc.
"Hà Hoan, lập tức xin lỗi Sedland!"
Hà Hoan nhìn qua, là một alpha trung niên có ngoại hình thư sinh, nghĩ nghĩ, là cha của nguyên chủ - Hà Huân.
Người cha hữu danh vô thực này, chỉ có lúc muốn bày ra sự uy nghiêm của bản thân mới quan tâm đến vấn đề của con cái, ngày thường giống như một khối thi thể, chẳng quan tâm đến việc giáo dục trưởng thành con cái chút nào.
Hà Hoan nâng mắt, lười biếng nhìn ông ta một cái.
Sở Mỹ Huyên nhẹ nhàng đẩy Hà Hoan, khuyên nhủ: "Con mau xin lỗi đi."
Hà Hoan gạt tay bà ta ra.
Sở Mỹ Huyên lộ vẻ xấu hổ, đáng thương nhìn Hà Huân.
"Sao mày có thể đối xử với mẹ mày như vậy?! Nhìn xem mày bây giờ là bộ dạng gì, vô văn hoá!" Hà Huân tức giận quát.
"Một khi đã như vậy......" Cha Sedland đột nhiên lên tiếng, ông ta ghét bỏ nói với Hà Hoan: "Nhà của chúng tôi cũng không chứa nổi vị Phật như cậu, giải trừ hôn ước với Sedland đi!"
Giải trừ hôn ước? Vậy dự án hợp tác với tinh cầu El thì phải làm sao? Ông ta đã đầu tư hơn nửa tài sản vào đó.
Trong lòng Hà Huân trầm xuống: "Gibbs tiên sinh, cái gì mà chuẩn bị tốt, bên bạn bè thân thích ......"
"Không giải trừ hôn ước." Sedland mạnh mẽ ngắt lời ông ta.
Khuôn mặt Hà Huân lộ vẻ ngạc nhiên: "Hả?"
Sedland giống như một con sói đói, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Hà Hoan: "Tẩy trừ đánh dấu trên người em!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro