[10]

Thi tháng xong, hai người từ ở chung biến thành cùng bàn.

Hướng Dã thi được hơn 500 điểm, nhưng thành tích này với học sinh thể dục đã là cực cao.

"Anh đừng tưởng rằng kết thúc học bù là xong, chưa đến ngày thi đại học xong mỗi tháng tám ngàn tệ một xu cũng không thể thiếu."

"Đến đây đi."

Hướng Dã cười hì hì, nghỉ giữa giờ lại cọ cánh tay nhỏ gầy của Lê Ngộ nghỉ ngơi, chỉ chốc lát cậu lại tê tay, sau đó hắn bị cậu gõ đầu đuổi dậy.

Giáo viên chủ nhiệm đi tìm ba mẹ song phương, được câu trả lời tương đối trung lập. Cô không phải người ghét cay ghét đắng yêu sớm nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình trị tận gốc, dùng phương thức lấy tư tưởng thẩm thấu và tình lý để lay động, nếu ba mẹ đều có thái độ này, như vậy cô cũng không cần chịu trách nhiệm.

Tính cách hai người đều tương đối trưởng thành, ít nhất đối xử với phương diện tình cảm này Lê Ngộ là chân truyền của giáo viên chủ nhiệm, không cần lo lắng cậu sẽ chịu thiệt. Thành tích của hai người cũng vẫn luôn ưu tú, đặc biệt là Hướng Dã, vững vàng thăng lên.

Nói đi nói lại, đã ở thế giới không thể chia rẽ rồi, còn bàn luận đạo đức yêu sớm làm gì.

.

Một năm nay bệnh tình của Lê Ngộ cơ bản được khống chế, tình trạng nghiện giống như đã biến mất. Đến bệnh viện kiểm tra, các mục dữ liệu cũng quy về bình thường, Hướng Dã đột nhiên bắt đầu hơi sợ, dù sao hai người là bởi vì thân thể mới liên hệ tiến tới với nhau, chợt không còn, quan hệ tình cảm dùng nó làm trụ cột cũng làm cho hắn lo lắng.

Hướng Dã uyển chuyển biểu đạt nỗi lo của mình với Lê Ngộ, cậu nghi hoặc:

"Anh ngủ em free hai năm còn muốn đi?"

Hướng Dã: "..."

"Không phải thành tích cao là muốn đi đấy chứ? Nghĩ là ảnh hưởng đến thành tích của em rồi không muốn gặp mặt em? Sao anh hư hỏng vậy hả..."

Nói còn chưa dứt lời đã bị Hướng Dã chặn miệng lại.

.

Thi đại học xong, hai tờ thông báo trúng tuyển Bắc Thanh được gửi đến nhà, Hướng Dã vui vẻ như điên loạn ôm Lê Ngộ nghiêng nghiêng ngả ngả. Mặt cậu không cảm xúc, bị hỏi vì sao không kích động thì cậu nhún vai:

"Trong kế hoạch mà?"

Có lẽ đây chính là kế hoạch của học sinh giỏi.

.

Khi học chương trình học năm nhất tiến hành được một nửa, Lê Ngộ nghênh đón lễ thành nhân.

Sinh nhật cậu vào Lễ tình nhân, sinh ra vô cùng lãng mạn. Tuổi kết hôn trên pháp luật của Omega là 18, Alpha là 20, nói cách khác hai hàng này có thể lấy giấy kết hôn.

Trước đêm tình nhân Hướng Dã mừng rỡ như điên, ôm Lê Ngộ lải nhải rốt cuộc có thể kéo bạn học nhỏ của mình đến Cục Dân chính, bị cậu đạp lăn sang phòng bên cạnh.

Người có tiền xưa nay không ở ký túc xá.jpg, tuy rằng hai người ở tỉnh ngoài, mà nghỉ đông vẫn không về, ba mẹ hai bên đơn giản ở một ngày trong nhà trọ chung của họ, thuận tiện quyết định chuyện đại sự cả đời của hai đứa nhỏ.

Lê Ngộ và Hướng Dã không nói cho ba mẹ chứng nghiện đã khỏi, lén lút lừa gạt.

"Thôi đi, đưa em hợp pháp, anh xem em không chờ được đánh dấu hoàn toàn."

Mặt Lê Ngộ không hề cảm xúc, cậu siết chặt áo ngủ.

"Cút sang một bên, mười hai giờ đêm dám bò giường của em, em đánh chết anh."

Hướng Dã đột nhiên bị vạch trần cũng không thấy hắn thẹn quá hóa giận, cứ vòng tới vòng lui trong nhà trọ như con Husky, tiếc là nhân loại không có đuôi, không thì hắn có thể quét cho sàn nhà sáng bóng tinh tươm.

Loại kích động này không hủy hai phòng ba gian thì không cách nào giải quyết.

Vì vậy Hướng Dã quyết định làm cho Lê Ngộ một phần bánh quy tình yêu, lục soát giáo trình vào bếp làm.

Sáng ngày hôm sau Lê Ngộ dậy, đầu tiên là nghênh đón nụ hôn mãnh liệt của Hướng Dã, theo người trong cuộc miêu tả thì như là bị con lừa phun nước đầy mặt, sau đó lúc ăn sáng cậu cầm lấy một miếng bánh quy cắn một miếng nhỏ.

Hướng Dã vội vã cuống cuồng quan sát biểu tình của Lê Ngộ, cậu không lộ vẻ gì, thậm chí còn nuốt bánh bích quy xuống. Hắn chưa cả kịp vui vẻ, cậu đã lên tiếng:

"Tay anh thế nào rồi?"

Đột nhiên quan tâm. Hướng Dã sững sờ, chẳng hiểu ra sao:

"Cái gì?"

"Em nói tay anh thế nào rồi, có đau không?"

Lê Ngộ lặp lại một lần, Hướng Dã chẳng hiểu sao cúi đầu xem tay:

"Tay anh không có chuyện gì mà?"

Lê Ngộ: "Vậy anh dùng chân làm bánh quy hả?"

Hướng Dã: "..."

Ngươi này đúng là biết cười nhạo. Hướng Dã ho khan một tiếng, yên lặng bưng bánh bích quy đi định đổ vào thùng rác.

"Làm gì? Để xuống, không cho đổ."

Lê Ngộ cau mày, Hướng Dã tưởng là cậu không nỡ, đuôi mắt cong lên.

"Anh biết thứ đồ này mà ném vào thùng rác mèo hoang trộm đi có bao nhiêu con bị độc chết không?"

Hướng Dã: "......"

Hướng Dã lau mặt, nói:

"Không sao, mèo không ăn cứt."

Sau đó bị Lê Ngộ hành hung một trận.

.

Vào ngày lễ tình nhân trên đường đều là tình nhân, Lê Ngộ bị Hướng Dã nắm tay chậm rãi đi trên đường, đi đến Cục dân chính.

"Lạnh không?"

Hướng Dã sửa lại khăn quàng cổ cho Lê Ngộ, cậu ngước mắt nhìn hắn, định thần vài giây mới lắc đầu.

"Không lạnh."

Hai người họ thậm chí còn thấy được một đôi tình nhân AA trên đường, tay của hai người không bỏ vào trong túi, lúc đi lén chạm vào nhau, thấy có người là tách ra. Động tác nhỏ này căn bản không giấu được đôi mắt của họ.

"..."

Lê Ngộ cười cười, cũng nắm tay Hướng Dã, hai người mười ngón đan xen.

"Chúng ta năm đó hình như cũng thế, lúc ban đầu không ai muốn nói ra, sợ bị người ta phát hiện còn sợ bị người khác phát hiện."

Hướng Dã nói, Lê Ngộ nghĩ đến tháng đầu tiên cậu ở chung với Hướng Dã, dường như cũng cẩn thận từng li từng tí một như vậy.

"Anh yêu em từ khi nào?"

"Cái này... Ầy anh không biết."

Hướng Dã gãi đầu một cái:

"Nào có từ khi nào thì bắt đầu, tình cảm là chậm rãi có, anh vẫn luôn yêu em mà."

Hướng Dã bổ sung:

"Ngày nào cũng yêu em nhiều hơn hôm qua."

Lê Ngộ run lên, nghiêng đầu liếc nhìn Hướng Dã:

"Thả thính sến sẩm à?"

"... Ăn socola không?"

Hướng Dã nói lảng sang chuyện khác.

"Ăn."

Lê Ngộ bật cười, quanh khẩu trang đen bốc lên hơi nóng.

.

Ba mẹ hai bên được kéo vào một nhóm WeChat, sau đó thấy được một tấm ảnh chứng nhận đỏ thẫm.

"Ồ, chúc mừng."

"Kết hôn vào lễ tình nhân?"

"Thời gian trôi qua nhanh quá, đảo mắt con nhà chị đã gả vào nhà tôi, lúc trước nó còn nhỏ lắm, em rất đau lòng cho nó @ Mẹ Lê Ngộ "

"Ha ha ha ha ha không cần lo, không ai ép được nó. Hướng Dã cũng rất ưu tú, chị rất hài lòng @ Mẹ Hướng Dã "

Hai người phụ nữ trong WeChat tâng bốc lẫn nhau, trong lúc đó các loại sticker bay tán loạn. Chỉ chốc lát đã tới khi Hướng Dã còn bé đái dầm đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, Lê Ngộ cười run cả người.

"... Mấy người phụ nữ trung niên ngoại trừ con cái thì không có gì nói được sao?!"

Hướng Dã vò đầu.

"Có á, tỷ như cháu."

Lê Ngộ thành khẩn nhìn Hướng Dã.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro