Phần 1

 Phần 1


" Bang..." Tiếng thương vang lên, nữ nhân trực giác nhanh nhạy nhưng là không đề phòng được đồng đội, vì vậy mà bị một viên đạn ghim vào chân.

"Các ngươi.." Nữ nhân ánh mắt căm phẫn nhìn năm tên đồng đội, không nghĩ đến bản thân bị bọn hắn phản bội.

" Dã Lang đừng trách bọn ta, một núi không thể có hai hổ, Ngươi là nữ nhân dù có giỏi đến đâu cũng làm cho bọn ta không phục." Nam nhân ánh mắt tràn đầy căm ghét nhìn nữ nhân. Hắn đã chờ đợi ngày này lâu lắm, Hắn lợi dụng các nam nhân kia bằng cách thuyết phục nam nhân vĩnh chiếm vị thế, vị vậy mới chiếm được ưu thế hiện nay. Chỉ có Hắn biết có bao lo sợ khi lựa chọn lúc này sát này nữ nhân.

" Hôm nay nhiệm vụ là các ngươi bẫy rập đi.." Dã Lang lúc này cũng xem như đã rõ ràng mọi chuyện. Nàng nhìn kìa vết thương trúng đạn nơi vết thương không ngừng huyết mà còn càng có dấu hiệu chuyển thành màu đen. Nữ nhân môi có chút trắng bệch,hiển nhiên này đầu đạn không đơn giản.

" Một phần thôi, Dã Lang đừng cố...Ngươi biết kia vết thương sẽ không thể lành sao? Vì đầu đạn Ta đã tẩm máu tang thi, là máu của tang thi độc hoá. Lúc này có phải cảm giác cả tế bào đang kêu grào hay không?... Hôm nay Ngươi không thể rời đi nơi này còn có này thuốc giải." Nam nhân vừa nói vừa giơ lên chiếc cặp đựng số còn lại giải tang thi virus lấy nơi phòng thí nghiệm. Chỉ là Hắn chưa kịp cười lên đắc ý thì chỉ nghe tiếng tíc tíc từ chiếc cặp phát ra, cả năm tên nam nhân còn chưa kịp phản ứng thì đã nổ tận xác.

"Độc ác nhất vẫn là lòng dạ con người,  Ta hôm nay chết cũng là do bản thân ngu ngốc, nhưng mà các ngươi nhiệm vụ lấy chủng điều giải thuốc cũng đừng mơ, Ta biết các ngươi không nghĩ trận này tang thi kết thúc, chỉ nên kia ống chủng virus căn bản sẽ không đến được phòng thí nghiệm, vì vậy mà Ta không có giao nó cho các ngươi..." Dã Lang vừa nói vừa cười, Nàng đã cảm nhận được cơ thể từng tế bào dần chết lặng, huyết nơi yết hầu cứ dân lên, Nàng phải cố gắng lắm mới nhìn xuống, nhìn kia cách xa đám thịt vụn của năm tên phản bội, Nàng cũng chẳng thấy vui vẻ.

"Đội trưởng..." Tiếng nổ lớn làm mọi người kinh động, ngay khi trở bụi tan thì có mấy cái nữ nhân mặc y phục đặc chiến tiến vào.

" Tư Thanh, chủng thuốc giải...khụ khụ...Ta giấu phía sau khe đá, Ngươi dẫn mọi người cùng nó rời khỏi đây, nó là duy nhất hi vọng để có thể kết thúc này mạt thế." Dã Lang môi không ngừng trào ra huyết, khó khăn nói.

" Đội trưởng, Ta đưa Ngươi rời khỏi đây, tin tưởng Doctor Beer sẽ có cách." Tư Thanh từ nói thanh đến nghẹn ngào. " Là Ta, nếu từ đầu cùng Ngươi vào thì Ngươi đã..."

"Khụ...khụ...Cũng vậy mà thôi, Ta lại cảm thấy may mắn, Ta này chức trao lại cho Ngươi, từ giờ việc dẫn dắt đội ngũ Ngươi thay Tã gánh lấy...Khụ Khụ.."

" Đội Trưởng, Ngươi đừng nói nữa...Ta đưa Ngươi đi...Chưa hết 48h thì còn có thể..." Tư Thanh vừa Nói vừa tiến đến muốn đỡ lấy Dã Lang.

" Ta là ngấm huyết tang thi hoá, Ngươi cũng rõ ràng...Tư Thanh, này là Ta yêu cầu cuối cùng, giúp Ta..." Dã Lang đưa thương về phía tây Tư Thanh.

" Đội trưởng, Ta không..." Tư Thanh không muốn tự tay bắn chết ân nhân, Nàng là được Dã Lang kéo khỏi đám năm nhân thúi chà đạp, là Dã Lang dạy Nàng cách sống sót, là Dã Lang cho Nàng một thân phận mới. " Không có Dã Lang sẽ không có Tư Thanh. Đội trưởng, Ta mạng là ngươi cho...Ta sẽ không..."

"Tư Thanh, đây là yêu cầu cuối cùng, Ta đã sắp chịu không được. Ta không muốn biến thành tang thi...giúp Ta...hảo sao...Khụ...khụ.." Dã Lang đưa thương về phía Tư Thanh, Nàng không sợ tử vong, nhưng là không dám tự bản thân ra tay.

" Đội trưởng, Ta....Xin lỗi..." Tư Thanh nhận lấy thương từ tay Dã Lang run run giơ lên. Nàng biết đây là Dã Lang yêu cầu, Nàng cũng rõ ràng nếu là Nàng cũng không nghĩ trở thành tang thi, mà Nàng hiện tại chỉ có thể chịu đựng khổ sở hoàn thành thỉnh cầu.

"Bang.."

Tiếng thương vang lên, ngoài dự định Dã Lang thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn đã chìm vào vô tận hắc ám. Nàng cảm thấy bản thân hồn thể lơ lửng, trong bóng tối vô tận lần lượt hiện lên thước phim chiếu ra, đó là từng hồi ức mà khi còn sống trãi qua.

Nàng gọi Dã Lang là Nàng tự lấy để gợi nhớ đâu mới là nhà, vì Nàng vốn là một cô nhi. Bị phụ mẫu vứt bỏ nơi rừng, sau đây mấy mắn được một bầy Lang nuôi lớn, với Nàng mà nói Lang chính là gia đình, sau lại Lang bị thợ săn giết hại, Nàng cùng Lang chiến với đám người mà bị thương hôn mê, tiếp đến sau lại được nhân loại tiếp trở về, Nàng sợ hãi không hoà đồng, nhiều lần muốn trở lại rừng, nhưng khi trở lại thì Lang tộc đã rời đi.

Nàng hoàn toàn mất gia, trở lại thế giới loài người, tuy là không thể hoà nhập hoàn toàn, nhưng là vì muốn tìm trở lại nhà mà Nàng tiếp thu nhân loại trị thức, nhân loại dạy nàng đi đứng, dạy nàng học chữ...thế giới của loài vật chính là đơn giản, yêu và ghét rất rõ ràng, nhưng là loài người lại là muôn sắc thái.

Dù ở cùng loài người chúng sống nhưng là vẫn không hoà hợp,vì để trở về có thể bảo hộ được Lang tộc, Nàng đi quân đội. Học được cách chiến đấu dùng thương. Đợi xuất ngũ, Nàng rốt cuộc định vị được hướng đi của Lang tộc thì tận thế buông xuống.

Mọi thứ đều nhuốm màu chết chóc, động vật đột biến, người chết thành tang thi, nhân tính hiện rõ. Vì tồn tại, Nàng cùng những người khác đi thử thập chủng giải ở các căn cứ, Nàng tham gia chỉ có một hi vọng Nàng chỉ mong có thể tìm lại được Lang đàn, hay chỉ là cứu lại hệ sinh thái để có một nơi an toàn cho Lang đàn ngoài kia. Nàng vào sinh ra tử tìm chủng thuốc nhưng chưa có thể hoàn thành thì cũng đã không thể tồn tại để nhìn thấy thế giới hoà bình trở lại. 

Từng chút một hồi ức lướt qua, đến cuối cùng ánh sáng kia như muốn thiêu đốt linh hồn Dã Lang, Nàng cảm nhận linh hồn như bị cắn nuốt lấy, sau đó chẳng còn biết gì.


_______________________________________

"Đau....Lão công bụng đau quá..." Nữ nhân cảm nhận bụng truyền đến từng đợt đau đớn. Nàng câu lấy cớ nam nhân, nam nhân không ngừng bế nữ nhân chạy.

" Lão bà, chịu đựng chút nữa..." Nam vừa chạy vừa quan sát xung quanh, thấy không còn động tĩnh mới tìm một chỗ an toàn đỡ nữ nhân nằm xuống. Sau đó lại quan sát xung quanh xem có người đuổi theo hay không.

" Lão công..."

" Lão bà, động thai khi sao..." Nam nhân nghe nữ nhân gọi liền nhanh chóng đến xem.

" Hình như là sắp sinh...." Nữ nhân nhìn nơi chân, đã ướt một mảnh, Nàng biết đây là vỡ nước ối..

" Lão bà, không phải còn nữa tháng sau...làm sao đây, tín hiệu Ta đã phát, Thẩm Thác phải mất thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể tới. Không được...Lão bà, nhịn thêm một lúc ...lúc này còn ở nguy hiểm, không thể sinh lúc này..."

"Hài tử muốn ra làm sao Ta ngăn được...A....a..." Nữ nhân cố gắng hít thở, hai tay co chặt quấu móng tay chạm đến lòng bàn tay nhuốm máu.

" Lão bà...làm sao đây..." Nam nhân đã sợ hãi đến run lợi hại, nhìn nữ nhân cắn răng lò lắng cắn đến lưỡi Hắn chỉ có thể tìm một chiếc khăn trong balo xếp ngay ngắn đặt vào nữ nhân miệng. " Lão bà hít thở...chúng ta đã học khoa sinh nở, hít thở hít thở vào..."

"A...a...hộc...hộc..." Nữ nhân cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Nam nhân vừa quan khán nữ nhân vừa quan sát, phóng thích tình thần lực một khoảng cách sắp đến cực hạn, sau đó phát hiện khoảng cách mấy trăm mét, lo lắng an nguy lão bà cùng hài tử nam nhân chỉ có thể âm thầm ra hiệu với nữ nhân phải dẫn kia nhóm người rời khỏi.

" Đừng sợ, Thẩm Thác sẽ sớm dẫn viện binh đến...Lão bà, gắng một chút...."

" Lão công cẩn thận..." Nữ nhân nén đau đớn, Nàng cũng biết rõ lúc này chỉ có dẫn nhóm người kia rời khỏi mới là cách tốt nhất.

" Ta sẽ nhanh trở lại..."

Nữ nhân nhịn đau đớn nhìn theo bóng dáng nam nhân rời khỏi một lúc, cơn đau lại lần nữa ập đến. " A....a...." 

Nữ nhân chỉ kịp lấy vải sạch túm lấy hài tử, cả dây rốn còn chưa kịp cắt đứt, Nàng sức lực như bị rút cạn, nhìn hài tử im lặng nàng có chút lo lắng, học cách vỗ vỗ để hài tử khóc cũng vô dụng, còn chưa hết lo lắng thì phát hiện đi đến hai tên nam nhân, này là nhóm người truy Nàng cùng nàng lão công.

"Tìm được rồi...." Hài tên nam nhân nhìn nhau cười dữ tợn, bọn hắn là nhận ủy thác truy giết này nhóm người, hôm nay hoàn thành liền đổi đời.

" Lão đại chắc chắn cũng đã xử được kia nam nhân, chúng ta này cũng nhanh chóng ra tay."

" Các ngươi dám..." Nữ nhân dù kiệt sức nhưng là đấu với mấy tên nam nhân bình thường cũng không ngại.

" Thẩm phủ nhân, bình thường có lẽ chúng ta đấu không lại, nhưng Ngươi cũng rõ ràng tình huống hiện tại..." Nam nhân rút ra thương chĩa về hướng nữ nhân.

Chỉ là Hắn định bóp cò thì hài từ nơi lòng ngực nữ nhân đột nhiên khóc lớn, tiếng khóc vang dội cả cánh rừng, bỗng nhiên xung quanh rừng cây xào xạc, tiếp đến chỉ một cái chớp mắt nam nhân cánh tay bị đứt lìa.

"A...Lang là Lang...." Nam nhân đứng bên cạnh sợ hãi không ngừng quan sát chung quanh.

Hài tử tiếng khóc càng nức nở, lúc này cũng chỉ là một cái chớp mắt cả hai nam nhân đều nằm nơi vũng huyết, từ trong bóng đêm, theo một chút quảng từ ánh trăng có thể thấy rõ bà con Lang bạc thân hình cực lớn, bọn nó tiến gần đến nữ nhân, khoé miệng Lang còn không ngừng chảy huyết.

Nữ nhân hộ lấy hài tử, nhìn kia ba đầu Lang to không sợ hãi nữ nhân ủy hiếp, vẫn là chầm chậm tiến đến hài tử, nữ nhân chỉ có thể ngưng động tác, bị đóng quan sát, vì Nàng biết căn bản đấu không lại ba đầu Lang.

Kì lạ là khi ba đầu Lang đến gần thì hài tử đột nhiên ngừng khóc, đôi mắt vừa mới sinh cũng chỉ hơi híp hờ, vì nước mắt ướt đẫm trong vô cùng đáng thương. Ba đầu Lang chỉ im lặng nhìn hài tử, cứ như vậy...ánh mắt sát khí Lang cũng thu liễm, nữ nhân chỉ im lặng đề phòng này tìm như ngừng đập, nhưng là ba đầu Lang cứ vậy im lặng nhìn hài tử. Hài tử tay nhẹ quơ quơ lại lâm vào ngủ dậy trung.


Cứ vậy ba Lang cùng một nữ nhân im lặng một lúc, dù cho trong không khí ngập mùi huyết tinh, nhưng lại yên bình đến lại. Nhưng là chỉ một lúc từ phía xa có tiếng bước chân, ba đầu Lang động tác quỳ thấp thân như cúi chào hài tử liền nhanh chóng hoà mình vào đêm đen.

" Lão bà...." Thẩm Ưng trở lại còn dẫn theo đoàn người, trên người bọn hắn đều mặc vào đặc công phục.

" Lão công..." Nữ nhân thời gian dài căng chặt thần kinh, gặp nhà Nàng lão công liền hôn mê qua.

" Chị dâu..." 

" Mau đưa Thương Như đến bệnh viện..." Thẩm Ưng nhìn lão bà liền đau lòng không thôi, Hắn đưa hài tử cho Thẩm Thác bế, còn Hắn nhẹ bế lấy Thương Như.

Mọi người nhanh chóng phát điện sáng cả một khu vực, trên đỉnh đầu còn phát đèn tính hiệu, trực thăng nhận được tính hiệu cũng nhanh chóng bay đến, nhóm lính nhanh chóng chuẩn bị cáng cứu thương Thẩm Ưng đỡ lấy Thương Như lên.

" Đem thi thể bọn hắn trở về, lần này nhất định phải quét sạch hết những kẻ dám đánh chủ ý đến Ta trên đầu." Thẩm Ưng ánh mắt tràn đầy sát khí nói.

" Ca, chuyện này giao cho Ta, Ngươi trở về chăm sóc chị dâu đi thôi.." Thẩm Thác giao lại hài tử cho Thẩm Ưng liền đem đoàn người nhanh chóng vào rừng tiếp tục lục soát.

" May mắn....Tạ ơn lão thiên gia..." Thẩm Ưng ôm lấy hài tử, dù đã học cách bế nhưng là vẫn lo lắng làm đau hài tử, Hắn mỗi bước chú ý cùng đi theo nhóm nâng cáng Thương Như một phút không rời.

_______________________________________

"Lão bà, tỉnh..." Thẩm Ưng nhanh chóng tiến đến điều chỉnh giường thích hợp Thương Như tựa.

" Lão công, hài tử.." Vừa tỉnh lại, Thương Như cơ thể vẫn còn yếu ớt, vì vậy mà nói chuyện có chút khàn khàn. 

" Uống chút dinh dưỡng tề đi, hài tử đây..." Thẩm Ưng nhanh chóng lấy túi dinh dưỡng chuẩn bị sẵn cho sản phụ, ghim lấy ống hút đưa cho Thương Như. Sau lại nhanh chóng đẩy lồng hấp trẻ đến.

"Hài tử khoẻ mạnh, chỉ là lo lắng hạ sinh bên ngoài sẽ nhiễm hàn nên bác sĩ yêu cầu toàn diện kiểm tra cũng như để hài tử nằm ở lồng hấp." Thẩm Ưng sợ Thương Như lo lắng liền nhanh chóng giải thích.

" Ân..." Thương Như uống hết bịch dinh dưỡng tề liền cảm thấy cơ thể khôi phục ít nhất năm phần sức lực, Nàng nhìn hài đã đuợc tẩy sạch sẽ, không còn đỏ hỏn dơ như khi vừa sinh, lúc này trắng trẻo mập mạp vô cùng đáng yêu.

" Lão công, lúc vừa sinh xong Ta thật sự rất lo sợ khi hài tử không khóc, sợ đó Ta không cố gắng để hài tử ngộp, Ta tâm như bị thiết chùy đập, may mắn hài tử rốt cuộc khóc, tiếng khóc còn đặc biệt vang dội. 

"Lão bà, là Ta không suy nghĩ chu toàn. Để Ngươi cùng hài tử phải lâm vào hiểm cảnh." Thẩm Ưng trong lòng đến giờ vẫn là treo tâm, phải biết khi trở lại, nhìn kia dưới đất hai cụ thí thể làm Hắn tâm treo. Nhìn thấy ái nhân cùng hài tử đều bình an mới buông tâm.

" Không trách Ngươi, chúng ta chẳng phải bình an sao? Lão công, lần này Ngươi đã bảo vệ Ta rất tốt."

" Phải rồi, hài tên kia theo khám nghiệm vết thương là bị động vật cắn chết..lão bà..này..." Thẩm Ưng nhận được báo cáo của thuộc hạ đến giờ vẫn còn hoảng.

" Là Lang, ba đầu Lang to..." Thương Như nghĩ lại tình hình lúc đó vẫn không giải thích được, nhất là ba đầu Lang hung hãn lại đối với hài tử cho Nàng cảm giác vô cùng thành kính, còn có trước nay có ai nói khu rừng kia sẽ xuất hiện Lang còn là quý hiếm tuyết Lang, này Nàng cũng không giải thích được, chỉ có thể quy về này ba đầu Lang là vì hài tử mà đến.

"Lang...thật sự là Lang...vậy chúng..." Thẩm Ưng nghe Thương Như nói không phải không tin, mà nghe Thương Như nói càng là kinh ngạc, này không khoa học. Nhưng là nghĩ đến mà sợ.

"Ân... chuyện là..." Thương Như kể lại quá trình.

Thẩm Ưng chuyên chú nghe, càng nghe mắt càng trố, Hắn cảm thấy hài tử là như thần ban.

" Lão bà, Ngươi nghĩ hài tử tên sao? Tuy nói trước đó đã nghĩ rất nhiều tên, nhưng là vẫn từ Ngươi chọn là tốt nhất..." Thẩm Ưng nghĩ chuyện khó này vẫn là giao cho Thương Như là hợp lý.

"Ân... trước đó vẫn chưa nghĩ kĩ, sau khi tỉnh lại cũng đã có...gọi hài tử là Thẩm Tam Lang...Tam Lang là món quà còn là thiên sứ lão thiên gia phái xuống hộ Ta cả nhà."

"Thẩm Tam Lang..." Thẩm Ưng xem như rõ ý của Thương Như, ba đầu Lang kia không biết là thế nào, nhưng không có bọn chúng thì Thương Như cùng hài tử phải gặp nguy hiểm là không thể ngờ, vì vậy mà chọn tên này để ghi nhớ không sao. " Rất ý nghĩa...Tam Lang...Sói con..."

Thẩm Tam Lang đã đến với thế giới này được ba năm, Thẩm Tam Lang cũng chính là Dã Lang chuyển thế, Nàng không rõ sau khi chuyển thế sao vẫn còn nhớ lại kí ức kiếp trước, nhưng là Nàng cũng không nghĩ đào sâu tìm hiểu, hiện tại Nàng lại lần nữa có tân cơ hội tồn tại, có phụ mẫu yêu thương, có giá đình trọn vẹn.

Bởi vì linh hồn là một cái ba mươi tuổi, Nàng từ nhỏ không khóc không nháo đêm, chỉ khi nào đói còn có mắc vệ sinh mới nháo ra hiệu. Thân thể tiểu nhân nên ăn no lại ngủ, thỉnh thoảng Thẩm Ưng cùng Thương Như chọc chọc Nàng cười.



































Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #haky