Chương 10 : Gió đông và chổi bay

    Khán đài Quidditch đông nghịt tiếng hò reo dù trời lạnh căm căm. Tuyết vẫn chưa tan, phủ trắng sân đấu và rơi lác đác từ bầu trời xám bạc. Học sinh toàn trường cuốn khăn len kín cổ, tay cầm cờ và huýt sáo không ngừng.

Gryffindor đấu với Hufflepuff – trận đầu tiên trong kỳ nghỉ đông, nhưng vẫn đủ thu hút những người ở lại Hogwarts. Dưới sân, các cầu thủ bay lượn trong gió lạnh, áo choàng phấp phới như cánh chim, còn trên cao, một nhóm ít ai ngờ lại xuất hiện trên khán đài phía đông – Draco Malfoy, Pansy Parkinson và Blaise Zabini.

"Không ngờ cậu chịu ra ngoài vào sáng tuyết như vầy," Pansy kéo cao cổ áo choàng, nhìn Draco từ góc mắt.

"Không phải vì trận đấu đâu," Blaise thì thầm, nhếch môi. "Là vì ai đó trong trận đấu thì đúng hơn."

Draco không trả lời. Mắt cậu dán chặt vào hình ảnh Harry Potter đang bay lượn giữa không trung, chổi nghiêng theo từng cú rẽ gấp, mái tóc rối tung trong gió.

Bên dưới, Ron lơ lửng bên khung thành, căng thẳng như thể sắp rơi khỏi chổi. Ginny thì lao lên từ giữa sân, vung gậy như muốn đập bẹp cả đội bạn. Còn Harry – như thường lệ – là người duy nhất giữ được sự bình tĩnh kỳ lạ giữa cơn hỗn loạn.

"Cậu ta bay như thể không chạm vào gió," Draco buột miệng.

Pansy nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ. "Cẩn thận, Malfoy. Cậu đang khen một Gryffindor đấy."

Draco lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi Harry. "Tớ chỉ nói sự thật."

Trận đấu căng thẳng dần. Hufflepuff có vẻ không mạnh bằng, nhưng lại rất đồng đội, và thủ lĩnh của họ – Cedric Diggory – dẫn dắt rất tốt từ tuyến sau.

Harry lượn vòng cao hơn, tìm kiếm trái Snitch vàng nhỏ xíu giữa màn sương mờ. Trái tim cậu đập mạnh khi một ánh sáng vàng thoáng qua phía góc xa.

"Thấy rồi!" Harry cúi thấp người, lao vút xuống như mũi tên xé gió.

Khán đài dậy sóng. Tiếng hò hét, huýt sáo và cổ vũ vang khắp sân, át cả tiếng gió.

Draco đứng bật dậy, không kiềm được. Tim cậu đập nhanh theo từng cú lượn của Harry – cảm giác không giống cổ vũ, cũng không giống ganh đua. Chỉ là... không thể rời mắt.

Vút!

Harry vươn tay – và bắt được Snitch.

Cả khán đài Gryffindor bùng nổ. Ron ôm đầu hét lên, còn Ginny bay vòng vòng như phát điên. Hermione trong khán đài nhảy cẫng lên giữa tiếng cổ vũ rền vang.

Draco thì vẫn đứng im.

Cậu không vỗ tay. Không reo hò. Chỉ đứng đó, nhìn Harry hạ cánh trong vòng tay đồng đội, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng giữa tuyết đông.

"Cậu biết không?" Blaise nghiêng người nói nhỏ, "Lần sau cậu nên mang theo cờ Gryffindor. Như vậy đỡ phải giấu cảm xúc."

Pansy bật cười khẽ, nhưng không trêu thêm. Trong đôi mắt xám lạnh của Malfoy, có một điều gì đó đã thay đổi – thật lặng lẽ, nhưng chắc chắn.

Còn Harry, giữa đám đông rộn ràng, vô tình nhìn lên khán đài – nơi cậu bắt gặp một ánh mắt quen thuộc. Không thách thức. Không tức giận. Chỉ là một ánh nhìn lặng như tuyết đang rơi – ấm, dù chẳng có lời nào được thốt ra.

[ Sau trận Quittich ]

    Trận Quidditch kết thúc để lại Hogwarts trong một không khí hào hứng kỳ lạ suốt cả ngày. Bữa tối trong Đại Sảnh ngập mùi gà quay, bánh pudding và rượu bơ nóng. Nhưng Harry vẫn không ngừng nhớ tới ánh mắt màu xám nhạt mà cậu đã bắt gặp trên khán đài lúc chiều – lạnh như tuyết, mà cũng... ấm 1 cách kỳ lạ.

Đêm đó, không ngủ được, Harry quyết định ra ngoài tản bộ.

Cậu bước dọc hành lang tầng bốn, chui qua bức chân dung Bà Béo đang ngáy khò khò, rồi rẽ xuống lối đi ra phía sân thượng phía bắc – nơi có thể nhìn thấy hồ Đen lấp lánh dưới ánh trăng.

Nhưng khi đến góc rẽ gần tháp Astronomy, cậu dừng lại.

Phía trước, dưới ánh sáng vàng mờ của đuốc, Draco Malfoy đang đứng một mình. Cậu không mặc áo choàng, chỉ khoác khăn lông màu bạc, tay đút túi, đầu hơi ngửa nhìn bầu trời đêm.

Cả hai nhìn nhau. Không ai nói gì.

"Cậu đến đây làm gì?" – Draco là người lên tiếng trước, giọng không hẳn lạnh lùng, nhưng cảnh giác.

"Không ngủ được," Harry đáp, chần chừ vài giây rồi bước tới, đứng cách Draco vài bước. "Còn cậu?"

Draco khẽ nhún vai. "Cũng không ngủ. Dù đã cố."

Gió đông thổi qua, làm tóc cả hai rối tung. Ánh trăng chiếu xuống khiến bức tường đá phía sau Draco loang lổ ánh sáng – và Harry bất chợt nhận ra một hộp nhỏ màu đỏ đặt trên bệ cửa gần đó.

"Cậu... nhận được rồi à?" Harry hỏi khẽ.

Draco không quay sang, nhưng khóe môi hơi nhếch lên. "Ừ."

"Và?" Harry khẽ hỏi, không biết tại sao mình lại quan tâm đến phản ứng của Malfoy đến vậy.

Draco ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Harry. "Không tệ. Nhưng lần sau... viết tên mình vào thì hơn."

Harry hơi đỏ mặt – may là trời tối. Cậu quay đi, lúng túng cười khẽ. "Không phải ai cũng thích nhận quà từ Gryffindor đâu."

"Chỉ cần là từ cậu," Draco nói nhỏ, giọng rất khẽ, như thể đang nói với gió.

Harry không chắc mình có nghe lầm không, nhưng tim cậu đập một nhịp lạ.

Cả hai đứng im, chỉ còn tiếng gió và tiếng cú kêu xa xa.

  Cả hai đứng im bên nhau, không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng gió rít nhẹ luồn qua khe đá và ánh trăng lạnh đổ xuống mái ngói Hogwarts phủ tuyết.

Draco liếc sang Harry – một cái nhìn thoáng qua nhưng nặng hơn bất kỳ lời nói nào. Cậu biết rõ mình đang bước vào vùng mờ của cảm xúc – nơi không có đúng hay sai, chỉ có một điều duy nhất rõ ràng: cậu không còn thấy dễ chịu khi nhìn Harry cười với người khác... mà không phải mình.

Harry cũng cảm thấy điều gì đó chộn rộn trong lòng. Không phải sự căng thẳng của một cuộc chạm mặt với Malfoy như những năm trước. Không còn là sự đề phòng hay so kè. Là một sự... gần gũi kỳ lạ. Như thể khoảng cách giữa hai thế giới – Gryffindor và Slytherin – đang nhỏ lại từng chút, từng chút.

"Lạnh đấy," Harry lên tiếng, giọng nhỏ như hơi thở. "Cậu nên quay về, kẻo cảm lạnh."

Draco gật khẽ. "Ừ. Còn cậu?"

Harry quay lại nhìn hồ Đen phía xa, nơi ánh trăng loang loáng mặt băng. "Có lẽ tôi sẽ ở lại thêm một chút."

Draco bước đi được vài bước, rồi dừng lại.

"...Cảm ơn vì món quà," cậu nói mà không quay lại. "Dù cậu không ghi tên, tôi vẫn biết."

Và rồi Draco biến mất sau lối rẽ, để lại Harry đứng một mình trong đêm đông yên tĩnh. Gió vẫn thổi, tuyết vẫn rơi, và trên tay Harry, cậu không biết từ lúc nào... đang nắm chặt một cọng ruy băng xanh bạc.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro