Chương 63 : Làn gió sớm và chuyến đi đến Hogsmeade
Sau khi Draco rời đi, Harry ngồi lại trong bếp một lúc lâu, hai tay ôm cốc trà gừng vẫn còn bốc hơi nhè nhẹ. Hơi ấm từ trà không chỉ lan xuống những ngón tay lạnh mà còn lặng lẽ chảy vào lòng cậu – thứ ấm áp không hẳn đến từ gừng, mà từ sự hiện diện đã đi khỏi vài phút trước.
Ngoài trời, gió vẫn nhẹ. Trên bàn, vài cánh hoa anh đào lạc vào từ khung cửa sổ khẽ đung đưa trong gió sớm, rơi bên cạnh cái muỗng bạc nhỏ. Harry nhắm mắt lại một chút. Một buổi sáng tĩnh lặng – tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi.
Cốc trà vừa được đặt xuống mặt bàn gỗ thì cậu nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhẹ. Gọn. Rất đặc trưng của Hermione.
Harry hơi ngạc nhiên. Cậu đứng dậy, kéo áo lại cho ấm rồi bước ra cửa. Khi mở ra, đúng như cậu đoán – trước mặt là Hermione và Ron, cả hai đều mang vẻ mặt vừa bất ngờ vừa nhẹ nhõm.
Hermione là người đầu tiên lên tiếng, nhưng mắt cô lướt rất nhanh từ gương mặt Harry, xuống tay cậu, rồi thoáng qua khung cửa hẹp đằng sau – nơi vẫn còn một cốc trà bốc hơi và dấu vết rõ ràng của một buổi sáng có người khác từng hiện diện.
Cô không nói gì, chỉ mỉm cười khẽ – cái mỉm cười mà chỉ những người đủ nhạy mới nhận ra rằng trong đó có cả sự ngờ ngợ và... thầm hiểu.
"Có lẽ cậu ta đã đến. Và... chăm sóc Harry rồi." – Hermione nghĩ, không giấu được ánh mắt dịu đi thấy rõ.
"Ồ, bồ đứng được rồi à!" – Ron hớn hở, vỗ vai bạn thân một cái rõ mạnh khiến Harry hơi chao người. "Tốt quá! Đi nào, hôm nay trời đẹp quá trời luôn, với lại bồ đã hứa hôm qua—"
"Chưa hứa." – Hermione xen vào, nhẹ giọng đính chính. "Chỉ mới nói sẽ cân nhắc thôi."
Harry bật cười khẽ, hơi khàn giọng, rồi như sực nhớ ra điều gì. Cậu giơ tay ra hiệu chờ một chút, quay vào nhà. Một lát sau, cậu trở ra với chiếc khăn len màu nâu mới được gấp gọn từ góc tường. Là chiếc mà cậu đã mua ở tiệm len vào 2 ngày trước – không cầu kỳ, nhưng lại giữ ấm tốt một cách kỳ lạ.
Cậu quàng lên cổ, để hai đầu khăn rủ xuống trước ngực, rồi gật đầu. "Đi thôi."
Cả ba cùng sải bước dọc con đường nhỏ dẫn về rừng Cấm, nơi túp lều của Hagrid lấp ló giữa những tán cây rậm rạp. Hermione kể chuyện Hagrid vừa nhận thêm một giống cây biết hát, Ron thì hào hứng nói về mẻ bánh bí ngô Hagrid đang chuẩn bị. Harry đi giữa hai người, tay thỉnh thoảng siết lấy mép khăn như để giữ lại hơi ấm của buổi sáng. Và trong lòng cậu, một cảm giác nhẹ tênh lan ra – như thể, hôm nay... là một ngày rất tốt để bắt đầu lại.
Khi cả ba tới túp lều của Hagrid, mặt trời đã lên hẳn, vắt nắng vàng nhạt lên những phiến đá quanh khu rừng. Khói từ ống khói nhỏ phía trên mái lều bay chậm rãi, tan vào nền trời xanh thẳm. Cánh cửa gỗ mở ra trước khi họ kịp gõ – như thể Hagrid đã nghe tiếng bước chân quen thuộc từ xa.
"Harry!" – Hagrid reo lên, ánh mắt rạng rỡ như vừa nhìn thấy một điều kỳ diệu. "Trông con khỏe hơn nhiều rồi đấy, nhóc à!"
Harry cười, ôm Hagrid một cái – cái ôm nặng nề, đầy lông và mùi bánh bí ngô cháy quen thuộc. Bên trong lều, Fang lẽo đẽo chạy ra, mừng đến mức suýt hất đổ cả ấm trà. Hermione nhanh tay đỡ lấy, lắc đầu cười.
Bàn trà đã được bày sẵn, bánh bí ngô xếp cao trên đĩa, và giữa gian bếp quen thuộc là không khí vừa náo nhiệt vừa thân thương – như những buổi chiều năm nào họ vẫn thường đến chơi, sau giờ học dài mệt mỏi.
Ron nói không ngừng về Quidditch, Hermione kể về cuốn sách mới về thảo mộc phép thuật Hagrid chưa đọc. Còn Harry thì ngồi giữa hai người, nghe và cười. Cậu không nói nhiều, nhưng mắt luôn dõi theo từng cử động, từng tiếng cười thân quen của bạn bè.
Rồi có lúc, trong khoảnh khắc ngắn khi mọi người đều đang chăm chú nghe Hagrid kể về loài nấm phát sáng dưới gốc cây Đinh Hương Cổ Đại, Harry khẽ quay đầu nhìn ra cửa sổ. Một cánh hoa anh đào mắc lại nơi khe cửa, lay nhẹ theo gió.
Cậu chạm vào mép khăn len quấn quanh cổ – màu nâu cũ, hơi sờn ở góc, nhưng vẫn còn vương mùi trà gừng và hơi ấm mờ nhạt của ai đó.
Draco không hiện diện ở đây, không cùng ngồi bên đĩa bánh hay rót trà , nhưng trong đầu Harry, giọng nói trầm trầm ấy, ánh mắt nghiêng nghiêng, và cú chạm trán dịu dàng sáng nay – tất cả vẫn đang âm thầm lặp lại.
"Harry?" – Hermione khẽ gọi, nghiêng đầu. "Cậu không sao chứ?"
Harry giật mình nhẹ, rồi gật đầu. "Không sao. Mình chỉ đang... nghe tiếng gió thôi."
Hermione không hỏi thêm, chỉ mỉm cười – nụ cười như thể cô cũng nghe thấy tiếng gió đó, và biết nó đang mang theo điều gì.
Và thế là buổi sáng trôi qua. Trong túp lều nhỏ cạnh rừng Cấm, giữa tiếng kể chuyện và tiếng cười, giữa bạn bè và ký ức, Harry vẫn ngồi đó – một phần hòa vào hiện tại, một phần vẫn lưu luyến nơi vừa rời đi.
Buổi sáng bên Hagrid trôi qua nhanh như chớp mắt. Khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng bắt đầu gắt nhẹ trên mái lều, cả ba quyết định đã đến lúc nên rời đi để Hagrid còn nghỉ ngơi và chăm sóc đám cây biết hát mới mang về.
"Nhớ giữ ấm, Harry." – Hagrid vỗ lưng cậu một cái rõ mạnh, khiến Harry suýt khụy người. "Vừa mới khỏe lại đấy, đừng có ỷ y!"
"Con biết mà." – Harry cười, giơ tay vẫy khi rời khỏi bậc thềm. Fang sủa lên mấy tiếng như tiễn họ, rồi lại quay ngoắt vào nhà, chắc là chờ bánh bí ngô thứ ba trong ngày.
Ron ngáp dài, tay đút túi, nói đầy hào hứng:
"Hay ghé Hogsmeade chút đi? Tớ cần mua ít bánh kẹo ở tiệm của mấy anh trai tớ. Với lại, không khí hôm nay khá ổn đấy."
Hermione gật đầu: "Tớ cũng muốn mua thêm ít mực viết. Hết sạch rồi mà tuần sau có thư gửi cho Hội Đồng Hỗ Trợ Quyền Yêu Tinh."
Harry không phản đối. Cậu bước giữa hai người bạn, tay đút sâu vào túi áo khoác, đôi mắt vẫn long lanh ánh sáng buổi trưa. Chiếc khăn len màu nâu sẫm quấn quanh cổ hơi trượt một chút khi cậu cúi đầu né cành cây thấp, và theo thói quen, Harry đưa tay lên chỉnh lại – động tác nhỏ, tự nhiên đến mức gần như không ai để ý, ngoại trừ chính cậu.
Cậu cảm nhận rõ từng sợi len chạm vào da cổ – hơi sờn, nhưng mềm. Có mùi trà gừng thoang thoảng và... một thứ gì đó khó gọi tên. Một chút kỷ niệm chưa cũ, một chút hơi thở của buổi sáng cũ chưa tan.
"Hôm nay... có vẻ khá hơn rồi, đúng không?" – Ron hỏi, liếc mắt sang Harry, vẻ mặt không giấu được niềm vui khi thấy bạn mình đã lấy lại sắc mặt.
Harry gật nhẹ, nụ cười dịu dàng: "Ừ. Nhẹ người hơn nhiều rồi."
Họ bước chậm dọc con đường trải đá dẫn về Hogsmeade, nơi những ngôi nhà lợp mái nghiêng nghiêng bắt đầu hiện ra. Tiếng chuông gió từ tiệm bánh bà Rosmerta vang lên nhẹ nhàng như đánh nhịp cho những câu chuyện vặt vãnh giữa ba người bạn nối tiếp nhau.
Harry không nói nhiều, nhưng sự im lặng của cậu không nặng nề. Đó là kiểu im lặng của người đang lắng nghe – không chỉ những câu chuyện bên tai, mà còn cả những tiếng vọng mơ hồ trong lòng mình. Những tiếng gió sớm, tiếng thì thầm chưa thành lời, và cả cảm giác ấm áp vẫn còn sót lại trên chiếc khăn len...
Ánh nắng buổi trưa ở Hogsmeade không gắt, chỉ dịu dàng như rót mật xuống từng viên đá lát đường cổ kính, phủ lên mái ngói đỏ một lớp vàng ấm áp. Những cánh cửa gỗ sơn màu sậm khép hờ, để lộ bên trong là mùi bánh nướng, thảo mộc, và đôi khi là hương ngọt của kẹo bạc hà tươi mới.
Ron và Hermione nhanh chóng bước vào các cửa hàng, tách ra đi tìm món đồ cần thiết – Ron thì tiến vào tiệm bánh kẹo, còn Hermione kéo vào tiệm văn phòng phẩm phía đối diện.
Harry đứng lại ở góc đường, gần chiếc đèn cổ bằng sắt đen quen thuộc, nơi những chiếc lá phong vàng rơi nhẹ dưới chân. Không gian xung quanh nhộn nhịp tiếng cười nói, bước chân qua lại, nhưng với cậu, thế giới ấy như chùng xuống, trở nên tĩnh mịch và mềm mại hơn hẳn.
Cậu quàng lại chiếc khăn len màu nâu quanh cổ, thỉnh thoảng khẽ chỉnh lại cho gọn gàng, cảm nhận từng sợi len dịu nhẹ áp vào da. Gió lùa qua khe mái nhà, cuốn theo mùi hương hoa anh đào thoảng qua trong gió – hương mà Harry không biết tại sao lại cứ vấn vương đến vậy.
Mắt cậu dõi theo dòng người qua lại, đôi khi có vài ánh mắt vô tình chạm nhau, rồi lập tức rút lui. Harry thở nhẹ, như muốn thả trôi hết mọi căng thẳng còn sót lại trong người.
Ở cái góc nhỏ ấy, giữa nhịp sống ồn ã nhưng vẫn bình yên của Hogsmeade, Harry cảm thấy một khoảnh khắc riêng tư – nơi cậu có thể dừng lại, hít thở sâu và chỉ là chính mình, không phải người hùng hay cậu bé bị ốm, mà là Harry, với tất cả những vẹn nguyên nhỏ bé của mình.
Chốc chốc, cậu lại nhìn về phía tiệm bánh kẹo và tiệm văn phòng phẩm, mong đợi những tiếng cười quen thuộc của Ron và Hermione. Nhưng dù có đứng một mình, cảm giác cô đơn không hề nặng nề.
Bởi dưới bầu trời nhẹ nhàng của một ngày mới, có những thứ dù vô hình nhưng vẫn hiện diện rất rõ ràng — như hơi ấm len mới, như gió sớm mang theo những mảnh ký ức dịu dàng, và như một lời hứa chưa nói thành lời...
Khi tiếng chuông đồng hồ trên tháp làng điểm ba lần, Ron và Hermione đã mua xong những thứ cần thiết, họ nhanh chóng tụ họp lại với Harry ở góc đường quen thuộc.
"Chúng ta đi thôi," Hermione nói, mắt lấp lánh niềm vui và hào hứng.
Ron khoác ba lô lên vai, mỉm cười đầy hứng khởi: "Lâu rồi mới có một ngày rảnh rỗi như thế này."
Harry nắm chặt khăn len quanh cổ, cảm nhận hơi ấm còn sót lại từ buổi sáng. Cậu đứng giữa hai người bạn, bước chân nhẹ nhàng hòa vào nhịp điệu chầm chậm của họ trên con đường lát đá dẫn về lại trường.
Ánh nắng chiều hắt qua những tán cây, phủ lên mái tóc và trang phục của họ một lớp màu vàng mật ong. Gió lùa nhẹ qua, kéo theo hương hoa anh đào còn sót lại từ buổi sáng, nhắc nhớ về những khoảnh khắc yên bình vừa qua.
Chuyến trở về không vội vã, họ vừa đi vừa trò chuyện, tiếng cười, tiếng nói thân quen vang lên hòa quyện cùng tiếng lá rơi. Harry thoáng thấy trong lòng một sự bình yên, một cảm giác ấm áp mà lâu nay cậu tưởng như đã quên mất.
Dù có những nỗi niềm chưa nói ra, dù vẫn còn những ký ức nhẹ nhàng vương vấn, cậu biết mình không đơn độc — bên cạnh luôn có Ron và Hermione, những người bạn thân thiết nhất, sẵn sàng cùng cậu bước tiếp trên mỗi chặng đường phía trước.
-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro